Kể từ lúc Thiên Hàn biết được Dạ Nguyệt mang thai thì cưng Dạ Nguyệt hơn trước rất nhiều.
Đi làm trễ nhưng về sớm với vợ, chăm sóc vợ từng li từng tí, không để vợ phải buồn phiền hay rơi nước mắt.
Điều này, khiến cô thật sự rất vui, anh đã thay đổi ở phần làm chồng, đúng là cô không ngờ rằng một ngày nào đó cô sẽ ở cạnh Thiên Hàn và sẽ được cưng chiều thế này.
Đôi bàn tay trắng trẻo đặt lên trên thành cầu thang, nhẹ nhàng bước xuống dưới tầng trệt, đôi môi mỉm cười rồi nói: " Chào mọi người, sao mọi người lại ở đây thế? "
" Dạ Nguyệt, con gái của mẹ, nào từ từ thôi con gái yêu "
Lam Vi nắm lấy tay con gái mình, đỡ lấy Dạ Nguyệt đi xuống.
Băng Băng cùng với Tuấn Kiệt đi lại chỗ cô, Băng Băng vòng tay qua cổ cô, ôm cô.
" Lâu rồi không gặp cậu, không ngờ nhận được tin cậu mang thai và có cả cậu sắp tổ chức lại đám cưới, tại sao lại không nói cho tớ nghe hả? "
Ôm lại Băng Băng, lên tiếng: " Xin lỗi cậu, chuyện đến quá đột ngột nên không kịp báo cho cậu, thật xin lỗi cậu "
" Trời, Dạ Nguyệt bạn tớ khác lúc trước rồi, làm mẹ rồi nên ăn nói nhẹ nhàng ghê nha "
" Cậu cũng nên trở thành vợ người ta và làm mẹ đi, sẽ hiểu cảm giác của tớ "
" Được, nghe lời cậu nhưng chưa phải bây giờ "
" Anh à, mau thực hiện lời hứa với em nhé, em chờ "
" Được "
Tuấn Kiệt đi lại chỗ Băng Băng, xoa đầu cô một cái, xong không nói gì cả chỉ bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này, Thiên Hàn từ bên ngoài đi vào, vừa mới đi làm về thôi nhưng thấy cô đã hỏi han: " Dạ Nguyệt em ăn uống gì chưa thế? "
Cô gật đầu, mỉm cười một cái rồi ngoan ngoãn cầm lấy ly sữa má Lâm vừa mang ra uống.
Đúng giờ là cô sẽ ăn theo sự sắp xếp của Thiên Hàn, vì cô biết tất cả anh làm chỉ vì lo cho cô.
Công việc anh đã gánh vác hết, kể cả những món ăn hay tất cả việc liên quan đến chăm sóc cho cô anh cũng gánh.
Vậy thì cô chỉ có thể nghe lời anh, hà cớ gì phải cãi?
Mọi người mỉm cười, Lam Vi lên tiếng nói: " Thôi thì không làm phiền hai con nữa, chúng ta về đây, tạm biệt con gái yêu của mẹ "
" Vâng "
__ __
Sau khi mọi người ra khỏi đây, Lãnh Thiên Hàn nắm tay cô cùng lên phòng, để cô ngồi yên trên giường, anh lấy đồ đi tắm rửa sạch sẽ.
Bên ngoài, cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm nay, tuy không hề sáng nhưng lại mang vẻ mờ ảo, thật xinh đẹp làm sao, ánh trăng ấy, thật quen thuộc.
Bước từ nhà tắm ra ngoài, anh cầm khăn tắm lau khô tóc.
Dạ Nguyệt ngồi dậy tiến đến bên anh, ôm anh từ phía sau.
Áp mặt vào tấm lưng ấy.
" Chắc anh mệt mỏi lắm nhỉ? Mấy ngày nay anh làm việc khi em đã ngủ, thế nhưng vẫn để thời gian của anh chăm sóc em.
Anh còn lo hết chuyện công ty cho em.
Anh mệt lắm, đúng không? "
Thiên Hàn nắm lấy đôi tay ấy, trả lời: " Không hề, anh không hề mệt mỏi.
Chăm sóc em đó là điều đương nhiên, thậm chí anh còn muốn chăm sóc em nhiều hơn như vậy nữa.
Em đang mang thai chắc chắn sẽ mệt hơn anh rất nhiều nên đừng tự trách mình điều gì cả.
Được chứ? "
" Vâng "
Thiên Hàn quay lại ôm thân hình bé nhỏ vào lòng.
Hôn nhẹ lên trán cô.
Tận hưởng giây phút hạnh phúc này.
__ __
Thêm một tháng nữa trôi qua, Dạ Nguyệt chỉ mới mang thai một tháng ba tuần, và chỉ còn hai ngày nữa sẽ đến ngày tổ chức hôn lễ của hai người.
Thời gian này, cô ngủ vô cùng nhiều.
Ngủ ngày ngủ đêm, tuy vậy nó làm cô thoải mái nên anh không hề nói gì về việc này.
Nếu cô đang ngủ mà ai làm phiền đến giấc ngủ đấy sẽ ngay lập tức bị khiển trách và xử tội.
Cưng vợ là thế, tình cảm cho vợ càng lớn hơn.
Chuẩn bị hết mọi thứ cho hôn lễ, từ thứ nhỏ nhặt nhất cũng phải thật kỹ càng.
Rõ là hôm nay sẽ dẫn cô thử váy cưới nhưng cô mệt mỏi, muốn ngủ cho đã giấc nên anh dời lại vào ngày mai.
Chỉ muốn đi thử sớm cho cô đỡ mệt nhưng thấy cô ngồi dậy không nổi anh không nỡ.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô gái đang ngủ say.
Vuốt tóc cô gái ấy ra sau tai.
Thầm nghĩ cô gái này chỉ mới mang thai một tháng ba tuần mà thôi thế mà đã mệt thế này rồi thì những tháng sau này thế nào đây? Lo lắng như thế, ai nhìn vào cũng sẽ biết hai người là gì của nhau.
Thầm nghĩ trong lòng, sẽ cho cô một đám cưới long trọng.
.