Ăn xong, Lãnh Thiên Hàn ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với gia đình cô.
" Thiên Hàn, thật lòng ta rất thích con làm con rể ta một phần là vì con là con của bạn thân ta, phần còn lại thì do con rất giỏi nhưng con đã từng làm con gái ta tổn thương rất nhiều nên ta có phần không yên tâm, con có chắc chắn sẽ không làm Dạ Nguyệt tổn thương hay không? "
Lam Vi ngồi trên chiếc ghế sopha đối diện với Thiên Hàn, nghiêm túc nói.
" Dạ, con biết những năm về trước là do con sai, là con không đúng nhưng lần này, con thật sự yêu cô ấy, con chắc chắn sẽ mang cho cô ấy hạnh phúc và sẽ không làm cô ấy tổn thương nữa "
Thiên Hàn quay sang Dạ Nguyệt đang ngồi bên cạnh, nắm lấy bàn tay trắng ấy.
" Ừm, ta tin con "
Lam Vi mỉm cười nhìn đứa con gái của mình vui vẻ.
Đắc Thành rất hài lòng với câu trả lời của anh, dĩ nhiên cha mẹ nào chả muốn con mình hạnh phúc, cho dù thế nào cũng một lòng muốn con hạnh phúc.
Băng Băng ngồi kế Tuấn Kiệt cũng vui thay cho bạn thân của mình, lúc trước Băng Băng cực kì không thích Thiên Hàn nhưng bây giờ Băng Băng đã nghĩ khác đi và cầu mong Dạ Nguyệt sẽ chọn lựa đúng đắn người đàn ông cho cuộc đời đó là Thiên Hàn.
" Mọi người cho phép Dạ Nguyệt về Lãnh Gia sống với con, được chứ? "
" Được được "
Lam Vi gật đầu đồng ý ngay lập tức, dù gì cũng là vợ chồng thì nên sống chung với nhau.
Dạ Nguyệt đứng dậy lên phòng thu xếp hành lý, Thiên Hàn cũng lên giúp cô một tay còn có cả Băng Băng nữa.
Vào phòng, nhìn hai người kia đắm đuối Băng Băng chỉ cười khúc khích lên tiếng: " Nguyệt Nguyệt à, cậu có biết vì sao tớ lại muốn cậu quay về với Thiên Hàn không? "
" Vì sao!? "
Cô ngồi xuống giường xếp đồ bỏ vô vali còn anh lấy đồ cho cô xếp.
Băng Băng đi đến bên cô, ngồi đối diện cô bảo: " Là vì tớ thấy hai người là của nhau, Bạch Thiên tuy yêu cậu, tốt với cậu nhưng vốn dĩ cậu và cậu ấy không là của nhau, không thuộc về nhau.
Là bạn thân cậu, cậu yêu ai tớ đều biết chỉ với ánh mắt và biểu hiện nên tớ mong cậu hạnh phúc bên Thiên Hàn "
Dạ Nguyệt dừng tay, chồm tới ôm lấy Băng Băng, đây là cô bạn tuyệt vời nhất đối với cô: " Cảm ơn cậu, Trần Băng Băng, cảm ơn cậu đã đến và làm bạn thân của tớ "
Ôm lấy Nguyệt Nguyệt, Băng Băng nhắm mắt nói: " Không có gì, tớ rất vui khi làm bạn với cậu "
" Từ giờ cậu không còn là bạn thân tớ nữa rồi "
" Tại sao? "
" Thì là cậu không còn là bạn thân tớ nữa mà là chị dâu tớ "
Băng Băng cứ tưởng cái gì ai dè nghe câu này, mặt nhỏ đỏ lên: " Cậu...!Không chọc tớ cậu chịu không nổi hả? "
Băng Băng quyết sẽ trả mối nợ này, do giỡn hớt nên người cô nghiêng về phía sau và được Thiên Hàn đỡ lại, trách móc:
" Hai em đừng giỡn nữa, còn em nữa giỡn mà không nhìn đằng sau gì hết, lỡ đầu đập vào đầu giường thì sao? "
" A...!Em xin lỗi "
Trong khi Dạ Nguyệt đang cắn môi nghe Thiên Hàn trách vì tội bất cẩn thì Băng Băng ngồi cười, đứng dậy đi ra ngoài nếu còn ngồi trong này chắc nhỏ không chịu được mất.
Sắp xếp xong, Dạ Nguyệt cùng Thiên Hàn đi xuống dưới chào mọi người rồi về Lãnh Gia, trên xe Dạ Nguyệt thấy sao sao ấy, không khác gì Dạ Nguyệt lần đầu tiên về nhà chồng.
Đến Lãnh Gia, Dạ Nguyệt chỉ việc đi vô trong mọi thứ để Thiên Hàn lo hết, vào đây từng ký ức chợt hiện ra, những ký ức buồn vui trước mắt, thật sự nếu không gặp anh Dạ Nguyệt cô sẽ không còn là Dạ Nguyệt của ngày hôm nay - chững chạc trưởng thành.
Má Lâm đi ra thấy cô thì rất vui ôm cô rất chặt: " Phu nhân, má Lâm rất nhớ cô "
" Con cũng nhớ má Lâm lắm "
" Phu nhân...!Người...!"
" Con sẽ ở lại đây với má Lâm "
" Thật sao!? "
" Thật "
Má Lâm ôm chặt cô hơn, dĩ nhiên chỉ có Dạ Nguyệt là má Lâm yêu quý và thật lòng muốn làm phu nhân Lãnh Gia, vợ Lãnh Thiên Hàn.
Lãnh Thiên Hàn dẫn cô lên căn phòng lúc trước, nó vẫn như vậy không hề thay đổi gì, những đồ vật trong này cũng được để như cũ khiến cô thấy rất thoải mái.
Thấy Thiên Hàn vẫn còn ở trong này Dạ Nguyệt liền hỏi: " Anh không về phòng của mình sao? "
" Phòng này là của anh và em "
Dạ Nguyệt ngạc nhiên, không tin về những gì mình đã nghe.
" Anh nói sao? Phòng này là của anh và em hả? "
" Đúng vậy "
" Sao có thể chứ? "
Anh tiến lại đè cô nằm xuống giường hôn lên đôi môi ngọt ngào này, trả lời: " Không việc gì là không thể cả vợ à "
" Vợ, anh muốn em rồi, chúng ta cùng tạo em bé thôi ".