Vợ À, Anh Sai Rồi!

Chương 56: 56: Ra Tay






- Em gái, anh sẽ trả thù cho em, em yên tâm nhé - người đàn ông...!
Ánh mắt hận thù cùng đôi môi mỉm cười của người đàn ông thể hiện rõ anh ta đang từng bước từng bước một trả thù cho người em gái của mình.

Và anh ta tiếp tục cho người hạ cổ phiếu của tập đoàn Lãnh Thị xuống mức thấp nhất, kể cả như vậy anh vẫn tiếp tục để giá cổ phiếu của mình bị hạ xuống không thương tiếc, nhiều báo đài đang đưa tin cực sốc này, hiện tại cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị đang đứng đầu và cổ phiếu của Lãnh Thị lại tiếp tục xuống trầm trọng, từ tập đoàn với cổ phiếu đứng đầu bây giờ lại nhường chỗ cho Tô Thị.

Các cổ đông đang hết sức ngán ngẫm với sự việc này, cổ phiếu càng ngày càng giảm trong khi chủ tịch là anh chẳng hề có động tĩnh gì cả, một số cổ đông đã đưa cổ phần cho Tô Thị vì quá chán nản với sự việc này.

Anh thì vẫn để yên sự việc, cứ để hắn ta đắc ý cái đã rồi anh sẽ cho hắn ta hụt hẫng sau.

Còn cô thì sao? Cô đang lo lắng, đứng ngồi không yên.

Hắn ta đã khiến cho cổ phiếu tập đoàn của anh giảm nghiêm trọng vậy mà cô vẫn chưa hề nghe được tin tức anh giải quyết chuyện này, rốt cuộc anh đang tính những gì?
Do không thể ngồi yên được nữa cô liền gọi lại cho Hạ Giang:
- Alo - Hạ Giang
- Cô còn nghe được tin tức gì nữa không? - cô
- Không! Anh ấy đến tập đoàn rồi - Hạ Giang
- Vậy tối nay hắn ta có về nhà không? - cô
- Tôi không biết nữa, nhưng chắc là không! - Hạ Giang

- Được, tối nay cô gặp tôi ở coffee, tôi có việc này muốn nói với cô, chuyện này là chuyện quan trọng nên tôi không thể nói qua điện thoại - cô
- Tôi biết rồi - Hạ Giang
Thế là cô cúp máy thở dài một cái, chỉ chờ tối nay để gặp Hạ Giang thôi chứ hiện tại cô cũng chẳng biết anh đang tính cái gì.

__ __
Sau khi từ phòng cô trở ra thì nhỏ liền bị Tuấn Kiệt kéo về phòng.

- Băng Băng, nói anh nghe đã xảy ra chuyện gì? - Tuấn Kiệt
- Ơ...!Đâu có gì đâu anh - nhỏ
- Em đang nói dối anh - Tuấn Kiệt nhíu mày
- Không có...!- nhỏ
- Được rồi, kể từ hôm nay em ở luôn bên đây đi, anh sẽ nói với cha mẹ em - Tuấn Kiệt
- Vâng - nhỏ
Nhỏ thở phào nhẹ nhõn khi anh đã chịu bỏ qua chuyện này nhưng hôm nay nhỏ có điều gì đó rất khó chịu, rất lo lắng, rất sợ điều gì đó.

Chẳng lẽ hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra sao? Không! Không có gì đâu!.

Nhỏ an ủi chính bản thân mình, tin rằng sẽ chẳng có điều gì xảy ra cả.

Ngay lúc này, cổ phiếu của Lãnh Thị xuống mức thấp nhất và cũng lúc anh ra tay.

- Các người mua lại các cổ phiếu từ các tập đoàn cho tôi, mua ở mức giá cao nhất - anh
Và rồi, các nhân viên của tập đoàn Lãnh Thị nhanh chóng mua các cổ phiếu của các tập đoàn khác nhau với mức giá rất cao và rồi cổ phiếu của Lãnh Thị từ mức thấp nhất bỗng dưng tăng đột ngột khiến các cổ đông bất ngờ.

Anh mỉm cười, quả thật người trong tập đoàn của anh phải nhanh nhẹn và giỏi như vậy, chỉ cần ban lệnh xuống thì họ ngay lập tức làm ngay.

Thế là từ thấp nhất bây giờ cổ phiếu của tập đoàn Lãnh Thị lại đứng đầu khiến cho hắn ta tức giận vô cùng, nhưng rồi hắn ta nhoẻn miệng cười nguy hiểm:
" Đã vậy thì tôi sẽ sử dụng quân bài cuối cùng, hãy chờ xem tôi làm gì với cô vợ của anh "
-------------------Love you--------------------
Tối....!
Cô lập tức thay đồ đi ra khỏi nhà, ra gara lấy chiếc BWM màu đen chạy đi gặp Hạ Giang, hôm nay lòng cô nôn nóng muốn gặp Hạ Giang lắm, đứng ngồi không yên.

Cô đạp ga chạy đi, chiếc xe chạy trên con đường vắng người, lâu lâu chỉ có vài chiếc xe đắt tiền chạy ngang qua đây mà thôi.


Còn nó thì sao, nó đã đến quán coffee chờ cô, nó chẳng biết tại sao cô lại hẹn vào buổi tối thường thì cô chỉ hẹn vào buổi sáng thôi, chắc có chuyện gì quan trọng lắm.

Cô chạy một hồi lại gặp ám sát, cô thầm rủa:
- Chết tiệt! - cô
Bọn chúng khá đông và đang cố tình đuổi theo cô vậy thì làm sao cô gặp Hạ Giang được kia chứ.

Thật là xui xẻo mà!
Cô bắt đầu tăng tốc, bọn chúng cũng tăng tốc theo cô nhưng vẫn chưa thể bằng với tốc độ của cô.

Chúng lấy súng ra bắn liên tục vào chiếc xe của cô, đúng là xui xẻo thật, chiếc xe hiện tại cô đang chạy không chống đạn vậy thì đối mặt với bọn chúng thôi.

Cô thắng xe lại, bọn chúng thấy cô thắng xe thì cũng thắng lại, cô bước ra ngoài đối mặt với bọn chúng, chúng khá đông và trên tay hiện đang có vũ khí.

- Ai sai các người đến đây? - cô
- Cô không cần biết
Một người trong bọn chúng lên tiếng khiến cô thật tức chết mà.

Lúc này cô từ từ lấy khẩu súng từ túi quần của mình do khẩu súng này khá nhỏ nên vừa vặn với túi quần của cô.

Cô nhanh chóng bắn hạ bọn chúng, do trở tay không kịp nên bọn chúng trúng đạn của cô, đương nhiên cô là bang chủ của một bang lớn làm sao có thể không hạ được những kẻ kém chuyên môn này.

Và hắn xuất hiện sau lưng cô, mỉm cười rồi đánh vào vai cô một cái, cô ngất đi.


Hắn ta nói:
- Đừng mất cảnh giác như vậy chứ, dù gì thì cảm ơn cô đã để tôi bắt dễ dàng như vậy - người đàn ông
Hắn ta quay qua bọn chúng, nét mặt lạnh băng lên tiếng:
- Kêu đám kia bắt luôn con ả kia về cho tôi - người đàn ông
- Vâng - bọn chúng đồng thanh
Hạ Giang thì thấy cô lâu quá thì lo lắng không thôi, cô chưa bao giờ tới trễ như thế này.

Nó liền lấy điện thoại ra gọi cho một người:
- Alo - nhỏ
- Cô có phải Băng Băng không? - Hạ Giang
- Phải, ai vậy? - nhỏ
- Tôi là Hạ Giang đây, cho tôi hỏi Dạ Nguyệt có ở nhà không? - Hạ Giang
- Không! Cậu ấy ra ngoài lâu rồi mà - nhỏ
- Vậy sao? Cô ấy hẹn tôi ra đây gặp mặt mà vẫn chưa tới nên tôi hơi lo - Hạ Giang
- Cái gì? Chắc không sao đâu, nếu có chuyện gì thì báo tôi biết nhé - nhỏ
- Tôi biết rồi - Hạ Giang
Sau khi cúp máy, Hạ Giang đi ra ngoài xem cô đến chưa thì một đám người mặc áo đen đến chụp thuốc mê nó, và rồi mọi thứ nhòa đi, nó bất tỉnh....!.