Vợ À, Anh Sai Rồi!

Chương 14: 14: Say - Là Anh Sai Kia Mà H






Tiễn nhỏ xong, cô quay người bước lên lầu, tâm trạng của cô lúc này không ổn cho lắm, tuy ngoài miệng luôn nói là mình ổn nhưng thật chất là cô không hề ổn chút nào, chuyện tối hôm qua làm cô sợ hãi, nó khủng khiếp và ghê tởm đến mức khiến cô muốn buồn nôn khi nghĩ đến, cô hận cái quá khứ năm cô mười tuổi, cái quá khứ tồi tệ làm cô trầm cảm suốt hai tháng trời, cô đã từng tự biến bản thân mình thành một con người cực ghét đàn ông, đó là năm cô lên cấp 2, chỗ nào có con trai hay đàn ông là cô liền né tránh, chỉ cần đụng vào người cô một cái là cô đã ghê tởm, tiếp xúc với họ thật khiến cô chán ghét.

Tuy như vậy nhưng có hai người đàn ông cô không hận cũng không thù đó là ba cô (Đắc Thành) và anh trai của cô (Tuấn Kiệt), cô không bao giờ có thể nghĩ rằng mình hận đàn ông và con trai tới nỗi muốn giết họ.

Nhưng ba cô và anh trai cô đã kéo cô ra khỏi cái lối sống đó, biến cô trở lại thành Dạ Nguyệt vui vẻ, hòa đồng như trước.

Cho đến bây giờ cô vẫn còn hận nhưng cái cảm giác đó ít lắm, kể cả việc yêu anh cô còn không dám nghĩ đến nhưng trái tim cô nó lại không nghe lời, nó đã rung động vì anh mất rồi.

Nói đến đây, miệng cô nhếch lên một nụ cười tự giễu, cái gì mà yêu chứ, cô vẫn chưa thể quên đi cái cảm giác đó hay sao, rõ ràng là anh không yêu cô kia mà sao cô vẫn cứ ngốc nghếch tin rằng rồi sẽ có một ngày anh sẽ yêu cô.

Người anh yêu là Hạ Giang chứ không phải cô thì tại sao cô lại ở đây làm khổ bản thân mình.

Cô đi đến chiếc ghế sopha màu trắng kia, ngồi xuống hòa mình vào những dòng suy nghĩ.

Không biết từ lúc nào cô lại thiếp đi, một giấc mơ, không phải đó là một cơn ác mộng.

Ông ta tại sao lại ở đây, ông ta đang ở trong tù kia mà.


Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ướt hết cả trán.

Nhìn ra ngoài ban công, cô thấy trời tối mịt, haizzz, cô ngủ trên ghế sopha mà lại ngủ lâu như thế này.

Đi lại tủ đồ, mở tủ ra lấy bộ đồ khác vào tắm, cô bước vào phòng tắm.

Để bộ đồ lên thành để đồ, cô đi tới vòi sen, vặn van, dòng nước ấm chảy xuống tóc cô, cô đứng đó cảm nhận sự ấm áp của dòng nước ấm nhưng sao nó vẫn không thể làm tim cô ấm cơ chứ.

Cô vặn ngược van lại, rồi bước lại gần bồn tắm, đưa một chân vào rồi cả cơ thể bước vào bồn tắm, ngồi xuống, cả cơ thể cô ngâm trong nước, mùi hương của hoa bỉ ngạn tràn ngập căn phòng, hương thơm thật dễ chịu.

Cô nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác thoải mái này, nhưng rồi cô đứng dậy lấy khăn lau người, mặc bộ đồ vào, cô ra ngoài nằm xuống giường mặc cho tóc còn ướt.

Cô mệt mỏi, rất mệt mỏi là đằng khác.

Lúc này có tiếng mở cửa, cô ngồi dậy nhìn thì bất ngờ, là anh nhưng sao anh lại say bí tỉ thế này, cô vội chạy đến đỡ anh ngồi xuống ghế sopha.

Trong lúc đang say anh cứ tưởng cô là cô ta, anh liền đè cô xuống ghế sopha, cô hốt hoảng đẩy anh ra nhưng anh đã bắt lấy tay cô và đè cơ thể cô dưới hạ thân anh.

Đôi môi của anh áp xuống đôi môi đỏ mọng của cô, cạy miệng cô ra luồn lưỡi mình vào.

Lưỡi anh y như con lươn ấy, nó luồn lách bên trong khoang miệng cô, cái lưỡi của anh tham lam hút hết mật ngọt trên đầu lưỡi cô.

Sau một hồi thấy cô hết hơi anh mới bỏ cô ra, nhanh chóng ẫm cô lên chiếc giường êm ái kia, cô hoảng sợ nhìn anh nhưng sao con tim cô lại nhói lên như thế này.

Anh nhanh nhẹn cởi bộ đồ trên người cô ra, đôi môi của anh hôn lên đôi môi cô một lần nữa rồi anh lại hôn xuống cổ cô, đến xương quai xanh anh dừng lại một chút, dùng răng cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô.

Cô điếng người, dùng ánh mắt ngạc nhiên pha chút xấu hổ nhìn anh.

Bàn tay thô ráp của anh bóp lấy cái nơi đẫy đà của cô, cô giật bắn người không ngờ rằng anh....!Anh....!Anh hôn xuống cánh hoa đang cứng lên kia, bàn tay còn lại đưa xuống hoa huyệt đang ươn ướt kia, anh đưa một ngón....!Hai ngón....!Ba ngón tay của mình vào cái nơi ướt át của cô.

Cảm giác hơi đau xen lẫn sung sướng làm cô ưỡn người lên.


Cô lấy tay che đi gương mặt mình, mặt cô bây giờ đỏ cả lên bởi...!Bởi đây là lần đầu tiên của cô.

Anh mỉm cười rồi đưa cái vật cương cứng và nóng ấm kia vào hoa huyệt cô, cứ từ từ, anh cảm thấy rất lạ, sao cô ấy lại chặt như thế này? (Yên: anh đang nói về ai thế ạ?).

Đâm mạnh vào trong, cô đau đớn đến nổi không thể thốt ra thành lời, cái màng mỏng của cô đã bị anh làm rách, vài giọt máu tươi bên trong hoa huyệt cô chảy ra ngoài.

Anh vẫn cứ như vậy, cẫn cứ nhấp vào bên trong cô, cảm giác đau của cô càng ngày càng rõ, anh thì hơi nhíu mày vì cứ mỗi lần anh nhấp vào bên trong là cô lại càng chặt, cô như vậy sẽ khiến anh chịu không nổi mất.

Anh nhanh chóng nâng chân cô lên đặt lên vai anh, thúc mạnh vào trong, cô không còn cảm thấy đau nữa mà thay vào đó là một cảm giác sung sướng lạ thường, cô không thể chịu nổi nữa:
" Ân...!Um...!Um " - cô dùng tay bịt miệng mình lại
Nghe những âm thanh rên rỉ yêu mị làm anh không nhịn nổi mà xuất vào trong cô thứ dịch nhầy màu trắng kia.

Cô rã rời, thở dốc, anh nằm xuống bên cạnh cô, thì thầm bên tai cô:
" Hạ Giang, anh yêu em "
Con tim cô tan vỡ khi nghe những lời đó, thì ra nãy giờ chỉ là do anh nhầm cô và Hạ Giang thôi sao, tại sao cô có thể ngu ngốc đến vậy cơ chứ, nước mắt cô chảy ra, nó thật mặn chát.

Khóc đến sưng mắt cô mới chìm vào giấc ngủ.

------------------------------------------------------
Sáng....!
Anh tỉnh dậy, thấy đầu hơi đau, anh giờ mới để ý đến cái người nằm bên cạnh mình, cứ ngỡ là Hạ Giang nhưng sau khi nhìn kĩ lại thì anh bất ngờ vô cùng, tức giận nhìn cô, hét lên:
" Cô...!Con khốn "

Cô dụi mắt, ngồi thẳng nhìn vào đôi mắt anh, nhìn thấy ánh mắt cô anh lại càng tức giận
" Thì ra cô cũng chỉ như những con đàn bà khác, cô cũng chỉ muốn lên giường, không biết là cô đã từng lên giường với bao nhiêu người rồi nhỉ "
Cô tức giận giơ tay lên tát vào gương mặt của anh một cái:
" Anh muốn nghĩ tôi là gì cũng được nhưng tuyệt đối tôi không phải loại đàn bà đó "
" Vậy thì cô là loại đàn bà gì? Cứ tưởng cô ngoan hiền lắm nhưng không ngờ cô cũng chỉ là một con đ* mà thôi "
Cô im lặng, cô vốn dĩ muốn giải thích nhưng rồi lại thôi bởi anh sẽ không bao giờ tin cô, vốn dĩ cô muốn cãi lại nhưng rồi cô lại bác bỏ bởi khi cô cãi lại anh sẽ tiếp tục lăng nhục cô nên im lặng sẽ giúp cô ngăn được nước mắt của mình
Anh nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe thì lại càng chán ghét cô hơn nữa, anh mặc đồ vào, đi đến tủ đồ của cô mở ngăn cuối cùng ra, anh quăng hộp thuốc tránh thai vào người cô:
" Uống nó, tôi không muốn cô mang thai, bởi tôi ghét nhất cái kiểu đàn bà lăng loàn "
Anh bỏ đi ra ngoài, cô ở trong phòng cằm lấy lọ thuốc tránh thai cười nhạt, cô quăng nó xuống sàn, từng viên thuốc rơi ra và nằm rãi rác dưới sàn.

Cô gào khóc, nỗi đau này cô sẽ phải chịu đựng đến khi nào, thuốc tránh thai sao? Anh không thích cô mang thai con anh đến vậy cơ à, nếu đã vậy cô càng muốn có con với anh.

Những lời lẽ anh nói với cô như những vết dao cắt thật sâu vào bên trong trái tim cô, anh sao lại tàn nhẫn đến như vậy.

Lần này là anh sai kia mà, tất cả là do anh kia mà, sao lại đổ hết xuống đầu cô vậy? Giết cô luôn đi chứ dùng những lời lẽ này để làm cô đau hoài thế? Nước mắt cô rơi, rơi nhiều lắm nhưng cô chỉ có thể khóc một mình, cô cố trở nên mạnh mẽ để không ai làm tổn thương cô được nữa.

Nước mắt đã cạn, cô thề sẽ không bao giờ khóc vì anh nữa, cô sẽ không khóc vì một con người tàn nhẫn như anh nữa...!.