[VKool][Longfic] Luật Sư Xin Đừng Cãi Em!

Chương 44: Còn thương, còn nhớ!




Kim Namjoon im lặng nhìn ánh nước sóng sánh trong ly rượu thơm nồng, một lát sau, hắn đặt tay lên vai Kim Taehyung, gật gù nói.

- "Nếu đó là điều chú muốn, anh sẽ không cản."

- "Nhưng đến lúc hối hận thì đừng có mà quay về khóc lóc với anh, rõ chưa!"

Kim Taehyung lắc đầu rồi bật cười.

- "Anh yên tâm, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu."

Quyết định sang nước ngoài sinh sống cũng chẳng là phải chuyện dễ dàng gì, huống hồ, Kim Taehyung của bây giờ vẫn đang nặng tình nặng nghĩa với cậu nhiều lắm.

Người ta yêu nhau thoắt cái đã đếm được 365 ngày, còn anh và cậu, trong bao lâu qua, cảm xúc rung động dành cho nhau chưa đầy một khắc đã biến tan như gió mây ngang trời.

Nhưng thực chất, là do anh cố tình tránh né tình cảm của cậu, phút chốc nào đó lại khiến trái tim anh nhận thấy những lời lẽ yêu thương phát ra từ nơi cậu sao mà nặng nề thương hại quá.

Đến khi đủ dũng khí muốn đối mặt hàn gắn với cậu thì lại bị cậu từ chối hẹn gặp.

Anh cũng biết, bỏ đi như thế này không phải là cách tốt nhất để có thể quên được cậu, mà càng xa, thì chỉ càng thêm nhớ cậu.

Nhưng, số phận đã an bài, quỹ đạo tình yêu giữa cậu và anh mãi mãi vẫn chỉ là hai đường thẳng trải dài song song.

Vết thương lòng giờ đây, mong sao thời gian sẽ dịu dàng thổi mất.

Hết thương cạn nhớ, để bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn!

***

Hai tháng sau.

- "Jungkook, con có biết hôm nay là ngày gì không hả, David sắp đến rồi."

Mẹ Jeon vừa nói, vừa lật chăn kéo cậu dậy, được ba giây, Jungkook lại ngả người xuống giường gục mặt vào gối.

Mẹ Jeon nổi giận mắng xối xả.

- "Cái đứa này, định ngủ chềnh ềnh đến khi nào nữa đây?"

- "Dám không nghe lời mẹ à!"

- "Jungkook!"

- "Sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi, dậy ngay cho mẹ."

Jungkook vẫn gục mặt nằm đó, cậu mở miệng nhạt nhẽo nói một câu.

- "Con sẽ dậy, mẹ cứ ra ngoài trước đi."

Mẹ Jeon nghe vậy liền lắc đầu thở dài.

- "Liệu hồn đấy!"

Lăn qua lăn lại cả chục vòng, Jungkook mới chịu lết thân vào nhà tắm.

Lúc cậu thay xong âu phục, thì con bé Jungkyung ở phòng kế bên chạy sang, nó phát hiện ra hai mắt cậu đang sưng húp, có vẻ như đêm qua và đặc biệt là sáng nay...anh trai của nó đã khóc rất nhiều.

Con bé lại chạy xuống dưới bếp tìm khăn mềm bọc vào đá lạnh để chườm lên mắt cậu, đây cũng là cách giảm sưng cấp tốc nhất mà nó học hỏi được.

Không những thế, con bé còn tự tay trang điểm làm tóc giúp anh trai, vì anh trai nó vốn đẹp sẵn từ trong trứng, nên chỉ cần nguệch ngoạc vài nét sao cho gương mặt trông tươi tắn hơn một chút là ổn.

Nhưng...xem chừng anh trai của nó đã đánh rơi mất nụ cười ở đâu rồi thì phải, dù nó có động viên an ủi đến mấy đi chăng nữa thì anh trai nó cũng chẳng còn tâm trạng để lắng nghe nó nói.

Con bé khóa miệng lại, ngồi cạnh anh trai được vài phút thì có tiếng mẹ Jeon ở dưới phòng khách vọng lên.

- "Jungkook, Jungkyung, hai đứa xong chưa?"

Con bé nhanh nhảu đáp.

- "Rồi ạ!"

Sau đó, nó nắm lấy bàn tay của cậu.

- "Đi thôi, anh hai."

..........

..........

Đúng 9 giờ sáng tại sân bay quốc tế Daegu.

Kim Namjoon một tay nghe điện thoại, một tay đưa lên vò tóc.

- "Sao rồi, tìm được người chưa?"

Park Jimin ở đầu dây bên kia ngắc ngứ trả lời.

- "Vẫn...chưa...thấy..."

Y đang mệt muốn đứt hơi, chạy qua chạy lại sắp gãy cả chân mà vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Kim Taehyung đâu.

- "Con mẹ nó, chỉ còn 20 phút nữa thôi là đến giờ cử hành hôn lễ rồi." Kim Namjoon sinh ra bực bội, hắn tắt máy, đôi lông mày cũng nhíu chặt vào nhau.

Bỗng, hắn chợt nghe được giọng nói quen quen phát ra ở ngay sau lưng mình.

- "Namjoon, là anh sao?"

Kim Namjoon quay ngoắt lại, ban đầu, hắn bất ngờ tới mức không thể phản ứng được gì, nửa phút sau, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ôm lấy vai Kim Taehyung, ghé vào bên tai thì thầm to nhỏ.

Cách đây hai tiếng trước, ba mẹ Kim đã giao cho hắn một trọng trách vô cùng lớn lao.

Bằng mọi giá, hắn phải thuyết phục và lôi léo được Kim Taehyung trở về.

Nếu thất bại, hắn sẽ bị ba mẹ Kim cấm túc qua lại với Seokjin trong một thời gian dài.

Có ai hiểu, hắn bây giờ đang khổ tâm đến mức như thế nào không!!!

..........

..........

..........

- "Tình yêu thực sự, là hai người biết hy sinh cho nhau, biết bao dung độ lượng, một lòng tin tưởng lẫn nhau, bất kể sóng gió trái ngang, vẫn luôn cận kề chung tay vun vén xây dựng hạnh phúc!"

Dứt lời, cha sứ hướng ánh mắt về phía David, cha mỉm cười rồi hỏi.

- "David Lee, con có đồng ý cùng với Jeon Jungkook sống bên nhau trọn đời trọn kiếp không?"

David chưa nghe hết câu đã gật đầu.

- "Con đồng ý!"

Cha sứ hài lòng, hướng ánh mắt về phía Jeon Jungkook, cha lại tiếp tục hỏi.

- "Còn con, Jungkook, con có đồng ý cùng với David Lee sống bên nhau trọn đời trọn kiếp không?"

Jeon Jungkook buông hàng mi, che giấu đi những nét buồn bã trong đôi mắt đen tròn.

Cậu ngập ngừng.

- "Con..."

- "PHẢN ĐỐI!" Jung Hoseok ở hàng ghế đầu tiên bất ngờ gào to.

Min Yoongi cạnh đó liền giơ tay ra hiệu cho các đồng nghiệp đứng ngay phía sau hợp sức đồng thanh.

- "CHÚNG CON CŨNG PHẢN ĐỐI!"

Không khí xung quanh ba giây sau lập tức tràn đầy căng thẳng, Kim Namjoon và Min Yoongi cũng rất biết cách lợi dụng thời cơ. Nhân lúc cha sứ và khách mời vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, Jung Hoseok liền chạy đến chỗ Jeon Jungkook, kéo cậu rời khỏi nhà thờ.

Phần còn lại, hắn giao cho Min Yoongi chỉ đạo xử lý.

...

Jeon Jungkook bị Jung Hoseok tống vào trong xe hơi, động tác của hắn rất khẩn trương, như thể có chuyện gì đó gấp gáp lắm.

- "Yên tâm, không phải bắt cóc đâu." hắn nói lời trấn an trước khi xe lăn bánh.

Jeon Jungkook cũng chẳng biết hắn sẽ đưa cậu đến nơi nào, và Jung Hoseok cũng không hề muốn giải thích gì thêm.

Hai mươi phút sau, hắn cho xe dừng lại.

- "Tới rồi."

Jeon Jungkook hơi lo lắng, cậu cắn môi đắn đo, sao tự nhiên Jung Hoseok lại đưa cậu tới nhà hàng ẩm thực?

Bên trong đèn điện sáng trưng, lấp lánh, nhưng nhân viên phục vụ thì chẳng ai đâu.

Jeon Jungkook tò mò trỗi dậy, cậu quyết định mở cửa xe bước xuống, nét mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên, bởi mọi thứ trước mắt cậu hiện giờ, hoàn toàn nằm ngoài tất cả những dự đoán của cậu.

Người đang ngồi trong nhà hàng kia, càng nhìn, lại càng thấy giống Kim Taehyung. Chưa kể đến người ngồi ở kế bên, càng nhìn, lại càng thấy giống Kim Namjoon.

Jeon Jungkook đột nhiên có cảm giác thị lực của mình không đáng tin tưởng một chút nào, hai chân cậu cứng đơ như khúc gỗ, Jung Hoseok chỉ chứng kiến thôi mà cũng nẫu hết cả ruột. Hắn đẩy cậu vào trong nhà hàng.

- "Khoan..." Jeon Jungkook khựng lại.

Jung Hoseok không nghe, hắn vẫn tiếp tục đẩy cậu, miệng đồng thời nói.

- "Namjoon khó khăn lắm mới lôi được Kim Taehyung trở về, còn anh mày khó khăn mới đưa được mày đến đây."

Jeon Jungkook biết Kim Taehyung có ý định sang nước ngoài sinh sống, chỉ là...cậu không ngờ, ngày mà anh ra sân bay, lại trùng vào ngày cậu làm lễ kết hôn với David.

Nhưng, cậu vừa mới nghe được Jung Hoseok nói cái gì thế nhỉ.

Sao Kim Namjoon lại lôi Kim Taehyung về?

Sao Jung Hoseok lại muốn đưa cậu tới đây?

- "Đừng giả ngốc nữa, mày thừa hiểu tại sao anh lại đưa mày tới đây mà." Jung Hoseok buông tay, nháy mắt với Kim Namjoon một cái.

Kim Namjoon gật nhẹ, vỗ vai Kim Taehyung như khích lệ tinh thần, ngay sau đó, hắn liền đứng dậy rồi cùng Jung Hoseok rời đi thật nhanh.

Trong nhà hàng lúc này chỉ còn Kim Taehyung và cậu, tuy rằng, ánh mắt của hai người đều nhìn về một hướng khác, nhưng trái tim, thì lại không ngừng rộn ràng từng nhịp thổn thức vì nhau.

End chap 44.

Xin lỗi vì đã để các anh em phải đợi hơi lâu:3