Jeon Jungkook cảm thấy khóe miệng mình cứng ngắc, cậu kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.
- "Anh thích là tốt rồi, thế có cần em giúp gì không?"
Kim Seokjin mở tủ lấy một xấp tài liệu đặt lên trên bàn.
- "Phân loại tội phạm giúp anh, lát nữa xong việc anh sẽ đưa em đi dạo."
Jeon Jungkook mãn nguyện gật đầu, định ma sát hai lòng bàn tay vào nhau cho bớt tê lạnh thì Kim Seokjin bỗng hỏi.
- "Em có muốn uống cà phê không?"
Jeon Jungkook chưa ấm chỗ đã vội vàng đứng dậy.
- "Cũng được ạ, để em đi pha..."
Kim Seokjin liền giữ lấy vai cậu.
- "Không không, em cứ ngồi yên ở đó, để anh đi pha giúp em."
Kim Seokjin chạy đi pha cà phê ngay lập tức, để lại Jeon Jungkook vẫn đang ngẩn người nhìn theo, đúng là Kim Seokjin bây giờ đã trở nên tinh tế dịu dàng đối với cậu hơn ngày trước rất nhiều, đến việc pha cà phê thường ngày của cậu cũng bị anh giành mất.
Jeon Jungkook ngồi tương tư một viễn cảnh xa xăm thơ mộng, nhưng không hiểu sao trong đầu lại ngổn ngang xuất hiện hình ảnh của Kim Taehyung, nụ cười nhẹ trên môi cậu thoáng tắt, Jeon Jungkook đưa tay chạm vào chiếc khăn len choàng trên cổ, sờ kĩ mới nhận ra chất liệu của chiếc khăn này có hơi khác so với chất liệu chiếc khăn cậu mua tặng Kim Seokjin.
Jeon Jungkook trầm tư thắc mắc, Kim Taehyung rốt cuộc đã mua chiếc khăn này từ khi nào vậy nhỉ, không phải là đang muốn âm thầm ủng hộ tình cảm giữa cậu và Kim Seokjin đấy chứ. Jeon Jungkook nhếch miệng, biết ngay mà, có lẽ anh cảm thấy theo đuổi cậu chỉ tốn công vô ích, thành ra buồn bã chán nản nên mới bỏ cuộc sớm như vậy.
Jeon Jungkook vừa vỗ trán vừa lắc đầu, cậu đang tiếc nuối khi Kim Taehyung không còn muốn theo đuổi cậu nữa hay sao, giữa những biển suy nghĩ mênh mông chưa có lời giải đáp, cậu chợt thở dài cảm thấy bản thân mình thật sự rất khó hiểu. Đúng lúc Kim Seokjin trở lại cùng hai tách cà phê nóng hổi thơm lừng, Jeon Jungkook khi ấy liền sực tỉnh với nụ cười tươi rói ở trên môi.
Vì Kim Seokjin bận rộn phải làm rất nhiều việc, nên thời gian dành ra để đưa cậu đi dạo chỉ có thể tối đa là 30 phút. Trời đông lạnh giá, sợ Jeon Jungkook đi lại vất vả, Kim Seokjin quyết định chọn lựa mua cho cậu một đôi găng tay thật ấm, thật dày.
Đoạn đường từ trụ sở về nhà dài gần chục kilomet, Jeon Jungkook tập trung phóng xe chẳng mấy chốc đã đặt chân về tới nơi.
Mười một giờ đêm phòng ngủ của cậu vẫn bật đèn sáng trưng, nhưng Kim Taehyung lại không có mặt ở trong phòng, cậu cũng không có nhã hứng để tâm, đánh răng xong còn mở điện thoại nhắn tin chúc ngủ ngon Kim Seokjin được một lúc thì Kim Taehyung mới về.
Chiếc khăn len Jeon Jungkook đã đặt sẵn tại phần giường mà anh nằm, thấy cậu vừa chui đầu ra khỏi chăn, anh liền nói.
- "Khăn này là quà giáng sinh tôi tặng em, giữ lấy đi."
Kim Taehyung cầm chiếc khăn len cất vào trong tủ tuần áo của Jeon Jungkook, anh còn bảo với cậu rằng.
- "Em yên tâm, tôi sẽ không đòi lại đâu."
Jeon Jungkook ngồi dậy hỏi.
- "Chiếc khăn đó là một cặp với chiếc khăn anh đã chọn giúp tôi đúng không?"
Kim Taehyung đang lấy quần áo ngủ để thay, anh trả lời.
- "Cũng không hẳn, chiếc khăn đó và chiếc khăn tôi chọn giúp em chất liệu hoàn toàn khác nhau."
- "Em cứ hiểu đơn giản, một cái là hàng thật, còn một cái là hàng sản xuất đại trà."
Jeon Jungkook cúi đầu, nét mặt có vẻ giận dỗi.
- "Sao anh không dẫn tôi đi mua hàng thật?"
Kim Taehyung cười nhạt.
- "Tôi xấu tính lắm."
Jeon Jungkook mím chặt môi, cậu im lặng đưa mắt liếc xéo anh, sau đó nằm ập xuống kéo chăn trùm kín đầu. Nghe được Kim Taehyung nói như thế, cậu không rõ, cảm giác trong lòng cậu hiện giờ là vui hay buồn nữa.
Kim Taehyung thay xong quần áo ngủ mới tắt điện trèo lên giường, lần nào anh cũng nằm nghiêng người nhìn về phía cậu, cả hai cùng đắp chung một tấm chăn, nhưng khoảng cách ở nơi ngực trái thì lại xa xôi đến vô cùng.
Sáng hôm sau, trời có tuyết rơi, Kim Taehyung bất ngờ lái xe đi làm muộn hơn thường ngày, không phải là năm phút, mười phút, mà là muộn hơn hẳn những một tiếng đồng hồ.
Hình như anh hơi mệt, cơm sáng cũng chỉ ăn khá ít, dạo này không liên lạc được với Kim Namjoon, chuyện ức chế trong lòng thì lại cứ sinh ra càng ngày càng nhiều.
Suốt từ sáng tới giờ, cổ họng anh đau rát rất khó chịu, nhưng vì công việc bộn bề quá, nên cũng chẳng có thời gian mà để ý đến sức khỏe của bản thân.
Nghĩ lại chuyện hôm qua, anh rình mò theo đuôi cậu đến tận trụ sở, tuy không được chứng kiến cảnh cậu tặng quà giáng sinh cho Kim Seokjin, nhưng chuyện hai người đó cùng nhau đi bộ dạo chơi ở trung tâm thành phố thì anh biết hết.
Thời gian gần đây, Jeon Jungkook đẹp lên đáng kể, lúc cáu, lúc giận, lúc dỗi, lúc cười, lúc nào cậu cũng khiến anh thật khó để có thể rời mắt.
Chỉ tiếc là, cậu lại không thuộc về quyền sở hữu của anh.
Trước kia, Kim Seokjin từng nói sẽ không bao giờ thích Jeon Jungkook, ai ngờ, hai người giờ đây chẳng khác gì đã trở thành một cặp mất rồi. Kim Taehyung dẫu chấp nhận chìm trong thất vọng, nhưng trái tim vẫn không ngừng nuôi dưỡng tình yêu dành cho Jeon Jungkook.
Chiều đến, tuyết ngừng rơi, Kim Taehyung bị mệt trong người, tầm nhìn cũng hạn chế hơn một chút, mãi mới lái xe về tới nhà.
Jeon Jungkook đang giúp mẹ Kim nấu cơm ở dưới bếp, Kim Taehyung bước vào chỉ cúi đầu chào hỏi rồi đi lên trên phòng, trông thấy chiếc túi nhỏ được đặt ở giữa giường, Kim Taehyung liền tò mò mở ra, bên trong túi nhỏ là hàng loạt những vỉ thuốc xanh đỏ nhìn rất quen mắt.
Kim Taehyung vừa nói "à" một tiếng, chiếc túi nhỏ đã bị Jeon Jungkook lao tới như bay giật phăng lại, hơi thở cậu vẫn còn gấp gáp.
- "Sao anh tự tiện thế!"
Kim Taehyung không muốn bị ăn mắng, anh cố gắng trưng bày ra vẻ mặt vô tội nhất có thể.
- "Tôi...không phải đâu...em đừng hiểu lầm!"
Kim Taehyung chợt hắng giọng vài cái, Jeon Jungkook nghe xong liền nhíu mày.
- "Anh ốm à, sao giọng khàn thế?"
Kim Taehyung nới lỏng cà vạt, anh lắc đầu.
- "Tôi không sao."
- "Mà em mua thuốc cho ai đấy?"
Jeon Jungkook đưa chiếc túi nhỏ ra sau lưng, sáng nay cậu thấy Kim Seokjin có dấu hiệu của bệnh cảm cúm, nghĩ anh bệnh là do hôm qua đã cùng cậu đi dạo, nên sau khi tan làm, cậu lập tức đi mua thuốc cho Kim Seokjin ngay.
- "Thuốc này...thuốc này...tôi mua cho..."
Thấy Jeon Jungkook ngập ngừng, Kim Taehyung đột nhiên gõ nhẹ vào trán cậu, anh lảng sang chuyện khác.
- "Thôi, đi xuống ăn cơm, tôi đói rồi."
Jeon Jungkook cũng không nói gì cả, cậu vẫn đứng đó, chỉ băn khoăn tại sao lúc nãy cậu lại ngập ngừng, tại sao lại không thể thẳng thắn nói ra như ngày trước.
Túi thuốc này, liệu có thể chia ra cho hai người được không?
Buổi tối, dự báo thời tiết trời lại có tuyết rơi, Kim Taehyung tắm xong liền nằm vật xuống giường.
Anh ốm thật rồi, đầu đau như búa bổ, hóa ra, chiếc túi nhỏ ấy là thuốc cậu mà mua cho Kim Seokjin.
Còn anh, anh có vợ để làm gì?
Anh có vợ, để nhìn vợ chăm sóc cho người khác.
Kim Taehyung chợt đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, Jeon Jungkook không có ở trong phòng, cậu đã đi đâu rồi, anh buồn bã thở dài, sao bỗng dưng anh cảm thấy tủi thân thế không biết, hai mắt anh lim dim khép lại, chân tay anh rã rời, vừa sốt, vừa mỏi.
End 21.
Có nên quất chap H không nhỉ????