Đêm hôm trước...
Hoàng Thiên Ân bế Tiểu Hân
đang ngủ say trên tay vào căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng vắng, Kelly
nhìn thấy con gái liền nhanh chóng đứng lên đón Tiểu Hân từ tay Hoàng
Thiên Ân.
- Tiểu Hân, con bé bị sao vậy? - Nhìn thấy Tiểu Hân mê man Kelly liền lo lắng hỏi.
-
Không sao đâu, vì con bé không chịu ngồi yên nên cứ la hét mãi nên anh
để Tiểu Hân ngủ một chút sẽ tỉnh lại. - Hoàng Thiên Ân vuốt mái tóc Tiểu
Hân ra vẻ cưng chiều.
Kelly lùi lại một bước ôm Tiểu
Hân vào lòng mình ra vẻ không muốn bán tay ghê tởm đó động vào con gái
mình liền nhận được ánh mắt kì lạ khó hiểu của Thiên Ân đang nhìn mình.
Cô lại không muốn để lộ mọi việc, không muốn cả Tiểu Hân và đứa bé trong
bụng mình gặp nguy hiểm đành sởi lởi nói:" Đã lâu không nhìn thấy con
gái, em muốn được ôm con chặt hơn."
- Xong xuôi mọi
việc, anh sẽ đưa em và Tiểu Hân chúng ta cùng nhau sống những tháng ngày
hạnh phúc không ưu lo phiền muộn bất cứ việc gì nữa. - Hoàng Thiên Ân
đưa trọn bàn tay ôm lấy Kelly và Tiểu Hân vào lòng.
Cô
thật chỉ muốn tung một cước mà đạp tên đàn ông này ra xa khỏi người cô,
lại càng không muốn bàn tay hắn chạm vào người mình. Hắn đã giết chết
cha mẹ cô, lại còn lừa gạt cô biết bao nhiêu năm qua... đã vậy biết cô
yêu Hàn Thế Bảo liền đổ oan trách nhiệm cho anh... hại cô bao nhiêu năm
qua sống trong dày vò đau khổ.
Đợi Hoàng Thiên Ân ra
ngoài, Kelly ôm Tiểu Hân vào lòng mà ngắm nhìn đứa trẻ đáng yêu mang đầy
nét giống cha. Cô lại giật mình sực nhớ đến việc Hàn Thế Bảo chắc chắn
đang truy tìm tung tích của Tiểu Hân, nếu như anh ấy tìm ra được nơi này
mà lui tới thật không phải quá nguy hiểm hay sao. Kelly một phen lo
lắng khôn nguôi, cô cứ đi qua đi lại không tài nào chợp mắt được... nếu
như Thế Bảo đến nơi này thì đường sống xem như không có.
***********
Sau
khi bàn bạc kế hoạch với Hàn Thế Bảo và Tú Anh, Tuấn Anh quay về lại
nhà mình để chuẩn bị mọi việc cho kế hoạch vào ngày mai.
Tuấn
Anh rời khỏi xe từ trong bãi ở phía tầng hầm đã cảm thấy có một bóng
đen bám theo mình, anh xem như mình không nhìn thấy gì mà tiếp tục đi về
hướng căn hộ của mình... bóng đen kia lại tiếp tục bám theo anh. Tuấn
Anh bước hơi nhanh chân, sau đó núp vào một bức tường phía trước.
- Đâu rồi, vừa mới nhìn thấy mà. - Một giọng nói quen thuộc vang lên, mắt nhìn qua hai phía tìm kiếm.
- Ai sai cô theo dõi tôi. - Tuấn Anh từ phía sau ôm chặt bóng đen kia mà nói.
- Trái tim tôi sai khiến. - Triệu Hải Yến đôi môi hơi mỉm cười khẽ đáp.
Tuấn
anh từ từ quay người Hải Yến về đối diện anh, nhìn cô mặc nguyên một bộ
quần áo màu đen, khẩu trang màu đen, mắt kính đen và chiếc mũ cũng màu
đen trông đến buồn cười:" Em ăn mặc như vậy, không khéo người khác nhìn
vào lại tưởng là ăn trộm."
- Em đúng là ăn trộm mà, em
đến đây để đánh cắp trái tim của anh... - Hải Yến bỏ khẩu trang và mắt
kính ra khỏi người liền nói. - Nhưng em bịt kín như vậy, anh nhìn từ
phía sau vậy mà nhận ra được em ư.
- Thật ra anh đã
nhận ra một kẻ rình mò lấp ló ở trong bãi xe rồi, chỉ muốn xem tài cán
của em đến đâu thôi... nhưng xem ra rất là tệ. - Tuấn Anh mở cửa, nắm
tay Hải Yến kéo vào.
Tuấn Anh bước vào bên trong trước
mưốn đi đến tủ lạnh lấy nước cho Hải Yến nhưng đã bàn tay cô từ phía
sau đã đặt vào ngang hong anh mà ôm chặt lấy. Gương mặt cô áp vào bờ vai
rộng của anh, đôi môi cô đưa vào tai anh mà khẽ nói:" Theo như em tìm
hiểu qua sách báo, hôm nay chính là ngày nguy hiểm nhất của em... nghĩ
là mức độ em sẽ mang thai cao nhất."
- Triệu Hải Yến. -
Tuấn Anh quay đầu lại đưa hai tay béo hai bờ má phúng phính đỏ ửng của
cô mà nói. - Không phải là hôm nay, ngày mai anh có việc quan trọng phải
làm.
- Đó là việc của ngày mai mà... - Hải Yến đưa hai
tay lên vai Tuấn Anh, đôi môi hơi chu lên vô cùng đáng yêu mà nói. -
Còn hôm nay, anh muốn tự nguyện hay bị em ép.
Tuấn Anh
thật tâm chỉ muốn vò đầu bức tóc với cô gái này, chuyện gì đã muốn là
nhất quyết phải làm cho bằng được... ngay cả việc tế nhị này đáng ra cô
ấy phải e thẹn, xấu hổ thì hẳn là ngược lại, luôn luôn chủ động và không
có chút ngượng ngùng nào.
- Anh muốn đi tắm. - Tuấn Anh lắc đầu buông Hải Yến ra bước vào nhà vệ sinh.
- Em ở ngoài đợi anh. - Hải Yến cười híp cả mắt lại... hệt như cái kiểu con mồi đang chuẩn bị tự nguyện dâng lên miệng cọp.
Trong
thời gian Tuấn Anh đi tắm, bên ngoài Hải Yến nhanh chóng lấy những thứ
mà cô đã chuẩn bị trước trong túi xách ra ngoài. Trên giường ngủ của
Tuấn Anh, cô rải những cánh hoa hồng đỏ tạo thành một hình trái tim.
Trên chiếc bàn trong phòng ngủ, cô thay chiếc khăn bàn màu tối kia thành
một chiếc khăn bàn màu trắng tinh... trên bàn đặt hai chiếc ly cùng một
chai rượu màu đỏ, chính giữa bàn chính là một ngọn nến lung linh đầy
lãng mạng.
Tuấn Anh tắm xong mặc một chiếc khăn choàng
bước ra ngoài, đèn điện đã tắt đi thay vào đó là ánh sáng le lói của ánh
nến trên bàn... Triệu Hải Yến mặc một chiếc vảy ngủ mỏng manh màu cánh
sen đầy thu hút. Tuấn Anh là đang suy nghĩ cách nào để Hải Yến bỏ cuộc
ra về, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này... xem ra anh phải suy nghĩ lại.
-
Chồng yêu, đến đây nào... chúng ta cùng uống rượu. - Hải Yến dùng ánh
mắt gợi tình nhìn Tuấn Anh, sau đó rót vào hai ly rượu trên bàn.
- Có đầu tư. - Tuấn Anh bước đến nhìn Hải Yến khẽ cười. - Bộ váy đó rất hợp với em.
Hải
Yến đứng lên... chiếc váy ngủ trễ nãi bộ ngực căng đầy gợi cảm của cô
nhưng không còn gì che đậy tiến về phía Tuấn Anh... bàn tay cô chạm vào
bàn tay đang cầm ly rượu trên tay của anh khẽ đưa ly rượu của anh vào
miệng mình hợp một ngụm nhỏ. Đôi chân Hải Yến hơi nhín lên, đôi môi chạm
lấy môi anh đưa hết rượu trong miệng mình lùa vào miệng anh.
- Anh thấy rượu hôm nay có đặc biệt không? - Hải Yến cười che miệng đầy gợi tình.
-
Là loại ngon nhất anh từng được uống. - Tuấn Anh đưa lưỡi liếm những
giọt còn vướn trên bờ môi anh. - Có lẽ anh đã say rồi. - Tuấn Anh đưa
bàn tay ôm lấy eo Hải Yến kéo sát về phía mình, bàn tay đó không để yên
trên eo cô mà từ từ đi xuống phía dưới.
- Là say rượu. - Hải Yến đưa bàn tay đùa nghịch trên bờ môi anh. - Hay say tình.
-
Cả hai. - Tuấn Anh nói xong, đôi môi anh cũng chạm vào đôi môi cô, vẻ
quyến rũ của Hải Yến khiến anh không thể nào cưỡng lại bản thân.
Nụ
hôn kéo dài không dứt vì họ không muốn rời ra... Tuấn Anh hôn cô một
cách cuồng say, cả hai cùng nhau chủ động tiến vào giường lớn. Bàn tay
anh từ từ cởi bỏ những thứ còn vướn trên cơ thể hai người... đôi môi anh
hôn khắp cơ thể đầy gợi tình trên người cô... cả hai lao vào cuộc chơi
tình ái triền miên đến sáng.
Buổi sáng, ánh mắt trời
vừa lên cao, tiếng chim hót ríu rít bên ngoài hiên cửa sổ... Hải Yến mở
mắt ra đã nhìn thấy Tuấn Anh đã chuẩn bị xong trang phục, nhưng hôm nay
trang phục của anh không phải là những bộ vest thường ngày mà lại là một
bộ quần áo khác lạ với chiếc quần jean đơn giản và chiếc áo thun màu
đen.
- Ngủ một chút nữa đi, anh phải ra ngoài rồi. -
Tuấn Anh quay qua nhìn thấy Hải Yến đã tỉnh lại đang nhìn mình thì chòm
đến hôn vào trán cô mà nói.
- Hôm nay trông anh thật lạ. - Hải Yến ngắm nhìn Tuấn Anh mà nói.
- Tính chất công việc, thật ra đây không phải là phong cách của anh. - Tuấn Anh lắc đầu nói.
- Không, em thấy nó rất hợp với anh đó chứ. - Hải Yến mỉm cười. - Nhìn rất "kool"
- Dù em có nói gì, anh cũng sẽ không mặc lại nó đâu. - Tuấn Anh đứng lên nói. - Em ngủ thêm một chút nữa đi, anh phải đi rồi.
-
Tối nay em sẽ làm cơm mang đến cho anh, anh nhất định phải về ăn đó. -
Hải yến vội nói theo. - Lần này em được các chị đầu bếp ở nhà chỉ dạy
tận tình, nhất định không như lần trước.
Tuấn anh mỉm
cười quay đầu lại giơ ngón cái về phía Hải Yến, đôi mắt đá lông nheo với
cô mà nói:" Vợ anh nấu gì cũng ngon, anh nhất định sẽ ăn hết mà."
*********
Nhắc
lại về Hàn Liên Chi, sau khi thoát khỏi tay Hàn phu nhân cô nhanh chóng
đi đến cái nơi bí ân mà người đàn bà ghê tởm kia đang khư khư ôm lấy
cái linh hồn của mẹ Kelly. Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng nếu như linh hồn
kia được giải thoát, mẹ cô sẽ bị linh hồn đó hù doạ mà ngừng lại mọi tội
ác... cô không muốn mẹ cô cứ như vậy lại sa vào hết tội ác này đến tội
ác khác, cuộc đời này ngắn ngủi như vậy... vì sao bà lại không có được
một ngày vui vẻ thật sự.
Liên Chi cố gắng đi mãi cuối
cùng cũng đi tới được tầng hầm kia mà bước xuống... vừa bước xuống toàn
thân cô cảm giác lạnh căm, bên trong là tiếng rên la gào thét không
ngừng... đôi tay rung rung, bàn chân thoái lui không dám bước tiếp,
gương mặt Hàn Liên Chi xanh ngắt không còn chút máu vì sợ hãi... nhưng
cuối cùng vì mẹ cô, cô cứ thế bịt tai nhắm mắt lại mà chạy thẳng vào bên
trong.
Hàn Liên Chi vì nhắm mắt chạy tới nên không biết trước mặt
mà một cái bẫy, lần trước là đi cùng Hàn phu nhân nên an toàn, không
ngờ nơi này lại có bẫy khiến cô té ngã xuống phía dưới.. tiếng hét của
Hàn Liên Chi vang vọng khắp căn hầm kín.
- Không ngờ
cái bẫy này cũng bẫy được người... ta cứ nghĩ nó chỉ có thể bẫy được
những con chuột vô tình chạy ngang qua. - Giọng một người đàn ba âm âm
vang vọng từ phía trên.
- Bà, bà không nhớ tôi sao... tôi là người lần trước đến cùng Hàn phu nhân. - Liên Chi nhanh nhảu đáp.
-
Bám vào. - Người đàn bà kia đưa một sợi dây xuống, sau đó kéo Hàn Liên
Chi lên. - Cô đến đây có việc gì sao? Hàn phu nhân sai cô đến ư?
Hàn
Liên Chi rời khỏi cái bẫy kia, đi theo phía sau người đàn bà cuối cùng
cũng đến nơi lần trước cùng Hàn phu nhân gặp bà ta. Cô ngồi xuống một
gốc cây khô, nhìn xung quanh cái nơi đầy rẫy bùa chú liền rung người.
- Cô gái, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta?
- Không, tôi đến để tìm gặp bà. - Hàn Liên Chi nói.
- Gặp ta, để làm gì?
-
Tôi có một thắc mắc, vì sao bà lại nhốt mình tại nơi này... lại còn
giúp Hàn phu nhân canh giữ linh hồn của một người chết oan. - Hàn Liên
Chi dò xét.
- Vì sao ta lại phải nói với cô? - Người
đàn bà kia không nhìn Hàn Liên Chi mà nói tiếp. - Tốt nhất cô nên rời
khỏi nơi này đi, nếu không những oan hồn bị giam bên trong này sẽ không
cho cô đi nữa.
Hàn Liên Chi hơi nhếch môi cuời:" Tôi đã
quyết định vào đây tìm bà, lại sợ những oan hồn kia ư... Người chết
không đáng sợ, người sống mới đáng sợ."
Người đàn bà kia cầm một
thanh gỗ quăng vào đóng lửa dang cháy, sau đó nhìn về phía Hàn Liên Chi
mà nói:" Cô gái, cô bao nhiêu tuổi rồi."
- Tôi 29 tuổi.
- Đã có gia đình chưa?
Hàn Liên Chi lắc đầu.
- Con gái ta cũng bằng tuổi cô.
- Bà có con ư, hiện tại cô ấy đang ở đâu... vì sao không chăm lo cho bà lại để bà phải sống ở đây.
-
Ta không biết. - Người đàn bà kia lắc đầu. - Nhưng ta biết nó đang có
một cuộc sống vô cùng tốt đẹp và cũng không còn nhớ đến ta nữa...
- Vì sao bà không đi tìm cô ấy...nếu cô ấy có cuộc sống tốt đẹp tôi tin chắc cô ấy sẽ chăm sóc bà tốt hơn.
- Hãy để cho con bé sống một cuộc sống yên ổn, ta không muốn nó biết nó có một người mẹ đã nhẫn tâm giết chết cha ruột của nó.
- Bà... bà đã giết chồng mình ư? Vì sao? - Hàn Liên Chi hơi kinh sợ.
-
Nhìn thấy cô, ta lại nhớ đến con gái mình. - Người đàn bà kia đặt tay
lên bàn tay Hàn Liên Chi mà nói. - Ta là một thầy bói cao tay ấn nhất
vùng, mọi người có việc gì đều đến tìm ta mà nhờ ta xem cho họ. Những
người đó đa số là những người có tiền của vì vậy họ cho ta rất nhiều
tiền... khi ta giàu có thì người đàn ông đó xuất hiện bên cạnh ta... Vì
để mọi người không nghi ngờ về việc nếu ta kết hôn sẽ coi không linh
nghiệm nữa nên ta và ông ấy quyết định sống với nhau nhưng không kêt
hôn. Rồi ta cũng có thai và người tìm đến ta xem càng lúc càng ít đi,
thai kì hành hạ ta không thể làm được bất cứ việc gì... tiền trong nhà
ngày càng vơi ít đi cho đến ngày ta lâm bồn, ta gọi ông ta mang tiền đến
để ta đóng viện phí thì nhận được hung tin rằng ông ta đã bán hết tất
cả mọi thứ mà bỏ trốn... nhục nhã hơn rằng vợ con ông ta từ đâu xuất
hiện mắng chửi và đánh đập ta, cũng may lúc đó có các bác sĩ trong bệnh
viện đến cứu giúp.
Người đàn bà kia kể lại... trong mắt bà vẫn còn chút đau đớn...
-
Trong lúc không có tiền trong người, mất hết tất cả lại ôm nỗi đau tinh
thần quá lớn... ta đã gặp Hàn phu nhân, một khách hàng mà trước kia đã
đến chổ ta. Bà ta lo cho ta mọi thứ, cho đến khi ta sinh ra một bé gái
trắng trẻo và xinh đẹp.
- Ông ta đã bỏ đi rồi, bà hận đến mức tìm giết ông ta ư?
-
Không, dù ông ta đối với ta như vậy nhưng ta vẫn còn rất yêu thương ông
ta. Đứa bé chào đời được hai năm, ông ta quay về muốn hàn gắn tình cảm
và nhận con... nhìn đứa trẻ khác đều có cha chỉ riêng con gái ta là
không có nên ta cũng gật đấu đồng ý vì ông ta đã đưa ra đơn ly hôn với
người vợ cũ. Ta cứ nghĩ rằng mọi sóng gió qua đi, cuối cùng cũng có một
gia đình hạnh phúc nhưng tất cả đã chấm dứt trong một đêm mưa lớn.
Người
đàn bà kia không nói tiếp, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng khi nhớ về
chuyện xưa... Hàn Liên Chi có chút cảm thông với bà ta, bàn tay chủ động
nắm lấy tay bà.
- Đêm đó trời mưa rất lớn, gió cũng
mạnh... ta và con gái đang nằm ngủ trong mùng thì nghe tiếng nói chuyện
thì thầm bên ngoài. Ta cố gắng lắng nghe thì đó chính là tiếng ông ta
đang nói chuyện điện thoại, ông ta nói rằng chỉ quay về với ta vì hiện
tại ta đang kiếm ra rất nhiều tiền... đến một lúc nào đó sẽ gôm hết và
quay về với người vợ cũ kia. Trong lòng không kiềm được cơn tức giận,
nhớ lại năm đó bị bọn chúng sỉ nhục mà lựa giận sục sôi... ta đã từ phía
sau cầm con dao đâm chết ông ta trong đêm hôm đó với sự tức giận tột
cùng...
Hàn Liên Chi hơi rung rung đôi tay khẽ hỏi:" Sau đó, bà có bị bắt không?"
-
Không. - Người đàn bà kia lắc đầu. - Lúc đâm ông ta xong ta mới nhận ra
mình đã làm một việc vô cùng sai lầm... ta rung rẩy và gọi cho Hàn phu
nhân nhờ sự giúp đỡ của bà ta... cuối cùng thì bà ta đã giấu ta ở nơi
này từ ấy đến nay.
- Và bà đã vì điều đó mà canh giữ giúp bà ta linh hồn của người phụ nữ đáng thương kia. - Hàn Liên Chi hỏi.
-
Nếu chồng của cô ta không theo sát vụ án thì Hàn phu nhân đã có thể bao
che cho ta... nào ngờ ông ta một mức điều tra kĩ càng... Trong một lúc
vì muốn bảo vệ cho ta, bà ấy đã cho người giết ông ta... nào ngờ cô ta
lại nhào ra chết cùng chồng mình. Vì vậy ta phải canh giữ linh hồn cô
ta, tránh làm phiền đến Hàn phu nhân.
Liên Chi giật
mình trước câu chuyện của người đàn bà này... thì ra mẹ của cô lại dã
tâm ác độc như vậy, là có tính toán từ trước. Nhưng cô con gái của người
đàn bà này được mẹ cô bao bọc, vì sao chưa hề nghe nhắc tới.
- Nghĩa là linh hồn hai vợ chồng họ đều bị nhốt ở đây ư?
-
Không, người chồng thật ra là đến số chết nên đã đi rồi... con cô ta
vẫn chưa đến số chết nên linh hồn còn ở nhân thế... nếu không bị ta nhốt
lại sẽ bám theo người nào giết hại cô ta.
Hàn Liên
Chi nhìn người đàn bà kia liền khẽ nói:" Nãy giờ lo nghe bà kể chuyện,
tôi lại quên mất việc Hàn phu nhân nhờ tôi đến chuyển lời giúp bà ấy?"
- Có việc gì sao?
-
Bà ấy buổi tối ngủ vẫn bị cô gái kia về đòi mạng. - Hàn Liên Chi tỏ vẻ
sợ hãi nói. - Bà ấy nói rằng muốn tôi đến kiểm tra lại một lần nữa xem
cô ấy còn ở đây không?
Người đàn bà kia cảm thấy tin
tưởng Hàn Liên Chi nên đi vào bên trong ôm ra một chiếc bình bằng sứ
bước ra... trên chiếc bình dính đầy bùa chú.
- Những thứ này là búa chú ư? - Liên Chi hỏi.
Người đàn bà kia gật đầu.
- Nếu tháo nó ra, linh hồn sẽ thoát ra ư?
- Không dễ dàng như vậy đâu... - Người đàn bà lắc đầu.
- Vậy làm cách nào thì linh hồn mới có thể thoát ra?
Người đàn bà nhìn Hàn Liên Chi một cách nghi ngờ.
- À, tôi chỉ tò mò một chút thôi... thật ra trước kia tôi không tin những bùa chú như vậy.
-
Linh hồn này thoát ra chỉ có một cách duy nhất... chính là dùng máu của
ta và máu của người giết cô ta nhỏ lên nắp chai hai giọt... linh hồn cô
ta sẽ được giải thoát ra khỏi nơi này... đền lúc đó thì ta cũng sẽ....
Người
đàn bà kia chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hàn Liên Chi đánh vào huyệt
đạo mà ngất đi. Cô cũng không muốn làm bà ta đau... nhưng cô phải làm
như vậy...
**************
Hiện tại....
Hàn
Thế Bảo và Tú Anh bước vào bên trong khu rừng vắng người... anh nhìn
xung quanh liền nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ bên trên lưng chừng ngọn
núi.
- Cô ta và con gái con ở bên trong đó, nếu con chịu kí vào tờ giấy kia ta sẽ cho các con đoàn tụ. - Hàn phu nhân nói.
Điện
thoại của Hàn Thế Bảo reo lên, anh nhìn vào màn hình liền nghe máy. Sau
khi nghe máy xong, Hàn Thế Bảo khẽ nhắm đôi mắt mình lại bất động trong
vài giây... sau đó tắt điện thoại đi mà mở đôi mắt mình ra nhìn vào Hàn
phu nhân.
- Cho tôi nhìn thấy người trước. - Hàn Thế Bảo nói.
-
Con lạnh lùng hơn ta nghĩ. - Hàn phu nhân cười lớn, bà biết rõ ràng đó
chính là điện thoại báo tin rằng Hà Tuấn Anh đã chết vì đến nơi bà đã
gài sẵn bom.
- Kelly và Tiểu Hân ở đâu. - Hàn Thế Bảo gằng lên như hổ.
Hàn phu nhân ra hiệu cho người đưa Kelly và Tiểu Hân ra ngoài.
Từ
bên trên Kelly nhìn xuống thấy Hàn Thế Bảo đang đứng cùng Hàn phu nhân,
điều cô lo lắng nhất cũng đã xảy ra... Hàn Thế Bảo đến nơi này chẳng
phải là tìm đến con đường chết hay sao?
- Thế Bảo, đi đi, đừng lo cho em. - Kelly hét lên.
Hàn
Thế Bảo nhìn về phía Kelly và Tiểu Hân đang đứng phía trong ngôi nhà...
anh đưa mắt về phía Hàn phu nhân, miệng anh đưa vào tai bà ta mà nói:"
Hàn phu nhân, nợ máu phải trả bằng máu."