Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 41: Hàn gia nổi sóng




- An Nhiên, dạo gần đây em có bị ra huyết không? - Vị bác sĩ nhìn vào màn hình phía trên đang soi đứa trẻ trong bụng An Nhiên.

- Em có bị một chút, chỉ là màu hồng nhạt... không đậm như máu. - An Nhiên lần đầu tiên mang thai, nghĩ chuyện đó lại là bình thường.

- Tùy cơ địa của mỗi người nên biểu hiện khác nhau. An Nhiên, em vẫn còn nhiều cơ hội khác, đừng buồn. - Vị bác sỉ an ủi.

- HẢi Minh, anh nói vậy là sao? Em không hiểu. - An Nhiên bất giác rùng mình, anh ta nói như vậy là nghĩa lý gì.

- Đứa trẻ trong bụng em không tìm ra tim thai... cũng không phát triển hơn so với lần trước... theo kết quả cho thấy đứa bé trong bụng em đã mất rồi. - Bác sĩ Hải Minh nói tiếp. - Nhưng em vẫn thể có đứa bé khác, lần sau cẩn thận một chút sẽ không sao.

An Nhiên là từ giật mình sau đó là thuơng xót và cuối cùng là lo sợ. Hàn gia nếu biết cô đã làm mất đứa trẻ này liệu bọn họ sẽ đẩy cô ra khỏi nhà, nhất là Hàn Liên Chi sẽ khinh khỉnh nhìn cô đắc ý. Không được, đứa trẻ bảo bối này của cô vì sao lại đi sớm như vậy... phải chăng nó biết rằng sinh ra không phải từ tình yêu ư.

- Em có nghe lời anh, không được ăn uống những thứ trong danh sách này không? - Hải Minh hỏi.

- Danh sách nào cơ? - An Nhiên mở to mắt hỏi.

- Anh đã chuyển fax đến Hàn gia danh sách không được phép ăn khi em mới mang thai, không lẽ bọn họ không đưa cho em sao?

An Nhiên nhìn qua bảng danh sách các món không được ăn... đây chính là những món thời gian gần đây nhà bếp Hàn gia lại hay nấu... thì ra... chính Hàn Liên Chi... chính cô ta đã giết chết đứa con của cô.

An Nhiên đau đến mức khóc nưc nở ngay trước mặt bác sĩ Hải Minh. Anh ôm cô vào lòng an ủi, hai người bọn họ ngày xưa là hàng xóm thân thiết từ bé... anh thích cô nhưng không dám bày tỏ đến khi cô trở thành ca sĩ nổi tiếng thì giấu luôn tình cảm đó trong lòng... hiện tại cô đã có thai... anh xem như mình hết cơ hội.

- Hải Minh, anh luôn em xem là em gái đúng không, là anh thuơng yêu em như em gái của anh đúng không? - An Nhiên nhìn vào đôi mắt Hải Minh mà nói.

Hải Minh gật đầu, chỉ muốn nói với cô rằng tình cảm kia còn hơn là tình anh em.. nhưng làm sao có thể nói ra.

- Chuyện này anh đừng nói cho ai biết, và em muốn anh giúp em. - An Nhiên nói nhỏ.

- Có chuyện gì sao? - Hải Minh hỏi.

An Nhiên khẽ đưa miệng mình vào tai Hải Minh khẽ nói... đôi mắt An Nhiên hằng lên sự đau đớn đầy thù hận.

Hải Minh giật mình trước những lời nói của An Nhiên, cô bé ngây thơ trong sáng ngày nào vì sao lại thành một phụ nữ đầy mưu tính như vậy... nhưng anh vì sao có thể từ chối cô.

- Hải Minh, đứa bé này là bị người ta ghét em mà hại chết. Cho dù em bị đuổi khỏi Hàn gia, em cũng phải lôi cô ta theo.

- Em chỉ cần nói rõ với cha đứa bé, đâu cần tự làm bản thân chịu đau đớn. - HAi Minh không đồng ý.

- Cô ta là hồ ly tinh, sẽ giả vờ ngây thơ không biết gì mà giải thích. - An Nhiên thù hận trong lòng, giọng nói trong tiếng nấc đau đớn. - Con yêu, mẹ có chết đi cũng được... nhưng kẻ giết con... mẹ sẽ trả thù cho con.

An Nhiên nói xong liền nhìn Hải Minh nói:" Xem như em cầu xin anh, hãy giúp em."

Hải Minh khẽ gật đầu... vì sao trên đời này có những kẻ ác độc như vậy, một đứa trẻ chưa kịp thành hình đã bị hại chết ngay trong bụng mẹ.

*********

Chung cư cao cấp An Khang...

Hạ Tuyết bất ngờ nhận nụ hôn từ Tú Anh, cô thoáng ngạc nhiên rồi sau đó liền đẩy anh ra xa, hai mắt nhìn anh như một tên tội đồ.

- Anh... anh... ai cho phép anh... làm như vậy. - Ha Tuyết tức giận nói.

Tú Anh tiến lại gần hơn, lần này là không kiềm chế bản thân nữa... vì sao anh phải kiềm chế bản thân vì cô gái này... từ khi gặp cô anh không thể để mắt đến bất cứ ai, không còn là Hà Tú Anh phong lưu ngày nào.

Tú Anh nắm lấy hai vai Hạ Tuyết, một lần nữa chạm vào môi cô... lần này chính là cưỡng hôn. Hạ Tuyết là một cô gái hiền lành... nhưng khi cô bị ức hiếp như vậy liền không thể hiền lành được nữa... cô dùng sức mạnh từ sự tức giận mà đẩy Tú Anh ra khỏi môi mình, thuận tay tát Tú Anh bằng tất cả sức mạnh.

- Mau cút đi... anh nghĩ mình có thể trêu chọc tôi một lần nữa sao. - Hạ Tuyết đau lòng đến mức rơi nước mắt. - Tôi là một người có thân phận thấp hèn, anh là người cao quý... người cao quý như anh làm ơn đừng lại gần tôi nữa... tôi sợ anh, sợ cảm giác khinh bỉ từ anh.

Tú Anh tỉnh lại, khi đôi môi anh chạm vào môi cô... anh chỉ muốn cô thuộc về anh, anh đã mất kiềm chế như vậy khi hôn cô. Cái tát của cô, chính là mang Tú Anh tỉnh lại...

- Em hãy sống tốt, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt em nữa. - Tú Anh nói xong, quay lứng bước vào thang máy.

Hạ Tuyết đưa mắt nhìn Tú Anh, họ cứ thế nhìn nhau cho đến khi cánh cửa thang máy đóng lại... mang tình một tình yêu không thể nói ra.

**********

Kelly xinh đẹp mặc một bộ trang phục công sở màu đen, bên trong mặc chiếc áo sơ mi trắng. Chiếc váy đen ngắn ngang đùi bó sát cặp mông căng tròn của cô. Cô bước vào The Win với hồ sơ trên tay, guơng mặt được trang điểm kĩ lưỡng, nơi này đã từng quá quen thuộc với cô... nhưng ngày xưa bọn họ nhìn cô bằng ánh mắt khác... hiện tại là nhìn cô với đôi mắt thèm khát và đầy sự ghanh tỵ.

- Xin lỗi... cô tim ai? - Kelly đi vể phía lễ tân, cô gái liền hỏi.

- Tôi đến xin việc? - Kelly cười khẽ.

- Cô có hẹn trước không?

- Tất nhiên rồi, giám đốc nhân sự đã hẹn tôi.

Sau đó, Kelly được mời vào phòng giám đốc nhân sự... không cần nói nhiều... chỉ cần nhìn vào sắc đẹp trên guơng mặt cộng với thân hình nóng bỏng Kelly đã có thể qua mắt được vị giám đốc kia bằng tập hồ sơ giả của mình.

Tại phòng tổng giám đốc, Hàn Thế Bảo đang kí duyệt những hợp đồng và xem bảng báo cáo thì Tuấn Anh từ bên ngoài đi vào nét mặt đôi chút phấn trấn.

- Hàn tổng, bên phòng nhân sự báo cáo đã tuyển được thư kí cho anh rồi. - Tuấn Anh nói. - Đây là hồ sơ cô ta, tôi vừa lấy từ phòng nhận sự liền mang lên cho anh ngay.

- Thời gian qua cậu vất vả rồi, từ khi Kelly nghĩ vị trí đó là cậu kiêm luôn.. - Hàn Thế Bảo nhận tập hồ sơ từ từ mở ra xem... nhìn thấy tấm hình cô gái liền ngước nhìn Tuấn Anh. - Cậu đã xem hồ sơ chưa?

- À... chưa... Tôi nhận được liền mang lên cho anh. - Tuấn Anh khẽ thắc mắc. - Có vấn đề gì sao?

- Um... không... không có vấn đề gì cả... được rồi... duyệt cho cô ta đến làm việc. - Hàn Thế Bảo nói xong, không cần xem qua hố sơ liền đồng ý.

Tuấn Anh cũng không thắc mắc nữa... thời gian qua một mình anh làm hai công việc nên rất bận rộn không có thời gian làm việc khác. Việc khác ở đây chính là anh muốn hẹn gặp cô gái tên Bảo My kia, từ hôm gặp ở đám cưới Hàn tổng đã chưa có cơ hội gặp lại.

Tuấn Anh ra ngoài, Hàn Thế Bảo lại mang hồ sơ của Kelly ra xem, ánh mắt cô tập trung vào guơng mặt cô gái trong hình. Sau đó, đôi môi khẽ cười nhếch mép:" Là cô cố tình để tôi tóm được sao?"

- Cô bé à, em không được lên phòng tổng giám đốc đâu... em chưa có hẹn trước. - Những nhân viên ngăn cản Triệu Hải Yến đang đi về phía thang máy.

- Các người biết tôi là ai không hả, tôi là con gái cùa tông giám đốc Triệu Hà... các người còn không mau buông ra. - Triệu Hải Yến chưa bao giờ muốn mang cha mình ra... nhưng lần này cô muốn đến gặp anh.

- Nhưng đây là The Win... không phải tập đoàn Triệu Hà. - Tuấn Anh nhìn qua cô gái rắc rối liền lên tiếng đi tới. - Cô đến đây có việc gì?

- Tôi đến tìm anh, Hà Tuấn Anh. - Triệu Hải Yến nói.

- Cô tìm tôi có việc gì... - Tuấn Anh nhìn Hải Yến mà không vui, bộ dạng cô ta mặc đồng phục trung học King mà làm loạn tại đây.

Triệu Hải Yến mặc kệ mọi người đang nhìn mình, mặc kệ thân phân vì vậy mà mất mặt... cô đi tới bên cạnh Hà Tuấn Anh kéo cà vạt anh xuống khiến anh hơi cuối đầu xuống, cô liền nhín người lên hôn Tuấn Anh ngay tại sảnh mặt tiền của The Win... trước mặt mọi ánh mắt của nhân viên. Tuấn Anh không thể ngờ cô gái này lại có hành động như vậy... sau đó liền đẩy Triệu Hải Yên ra khỏi người.Ánh mắt mọi người đang dõi theo anh, không thể đối xữ không tốt với cô ta... vì The Win... vì thể diện của Triệu tổng...

- Triệu tiểu thư, cô đùa giỡn hơi quá mức rồi. - Tuấn Anh khẽ nói. - Cô tìm tôi phải không? Chúng ta ra ngoài nói chuyện. - Sau đó liền kéo tay Triệu Hải Yến đi.

Triệu Hải Yến khẽ cười, xem ra anh ta chính là người đàn ông lịch thiệp mà cô mong đợi...

- Triệu tiểu thư, cô có biết hành động của cô sẽ khiến người khác bàn tán về không đúng vời mối quan hệ của chúng ta, và thể diện của Triệu gia cô không lo lắng sao? - Tuấn ANh kéo Triệu Hải Yến ra nơi vắng người liền dừng lại nói.

- Tôi không quan tâm họ nói gì, nghĩ gì. Tôi chỉ muốn biết anh đang nghĩ gì về tôi, rằng phải làm thế nào anh mới để mắt đến tôi. - Triệu Hải Yến nắm lấy tay Tuấn Anh đặt lên ngực mình. - Anh xem... trái tim của tôi vẫn con thổn thức vì nụ hôn khi nãy...

Tuấn Anh nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay Hải Yến, sau đó lắc đầu ngao ngán cô nữ sinh rắc rối này.

- Vì sao anh lại không thích tôi... tôi có điểm gì anh không thích... Hà Tuấn Anh, anh hãy nói đi... tôi như thế nào anh sẽ thích tôi.

- Triệu tiểu thư, tôi đã có người tôi thích rồi... cô rất tốt nhưng tôi không thể ép buộc bản thân mình. Tình cảm là phải xuất phát từ hai phía.

- Anh... anh có bạn gái rồi sao? - Triệu Hải Yến khẽ bất ngờ, bỗng dưng trong tim cô nhoi nhói.

Tuấn Anh gật đầu, anh không muốn day dưa không dứt với cô gái này, Tuấn Anh quay lưng bỏ đi sau đó lại dừng lại mà nói thêm:" Đây là nơi tôi làm việc, hy vọng cô đừng đến đây náo loạn như thế, tôi sẽ rất khó xữ."

Đợi Tuấn Anh rời đi khá xa, Triệu Hải Yến trên môi không còn nụ cười thường ngày... - Vâng, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, Hà Tuấn Anh.

*******

An Nhiên quay về biệt thự Hàn gia, guơng mặt An Nhiên trở nên lạnh lẽo không có một chút cảm xúc. Đôi mắt kia nhìn biệt thự Hàn gia này có chút căm hận, Hàn Liên Chi chính là thủ phạm và cô ta sẽ trả giá trong việc này.

- Hàn Liên Chi, cô ra ngoài nói chuyện với tôi. - An Nhiên gõ cửa phòng Hàn Liên Chi mà nói.

Hàn Liên Chi có chút bất ngờ, khẽ mỉm cười sau đó bước ra... không lẽ cô cho cô ta ăn những thứ cấm kị kia đã có tác dụng nên cô ta mới tức giận như vậy. Xem ra ngày An Nhiên bị đuổi đi sắp tới rồi.

- Có chuyện gì sao? - Hàn Liên Chi bước ra tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn An Nhiên.

An Nhiên nhìn xung quanh, người làm trong Hàn gia đang nhìn bọn họ liền nói. - Tôi có việc riêng cần nói chuyện với cô ấy, mọi người ra ngoài hết cho tôi. - An Nhiên hét lên, giọng nói cô đầy sự tức giận.

An Nhiên tất nhiên không có quyền ra lệnh... bọn họ phải nể mặt Hàn Liên Chi nên không ai rời đi.

Hàn Liên Chi ra vẻ đắc thắng, lại nói:" Được rồi, mọi người ra ngoài hết đi."

Nghe Hàn Liên Chi nói vậy, người làm trong nhà đều ra ngoài không ai dám ở lại.

- Cô đắc ý lắm sao, cô có thể sai khiến được người trong Hàn gia này còn tôi thì không... cô cảm thấy vui mừng lắm sao? - An Nhien tức giận nói.

- Ấy, là cô tự mình nhìn thấy... tôi không hề nói ra. - Hàn Liên Chi khẽ cười.

- Cô đi theo tôi. - An Nhiên từ từ bước về phía cầu thang.

- Cô chính là người giết đứa bé trong bụng tôi phải không, cô đã sai nhà bếp nấu những món ăn cấm kị cho người mới mang thai.

- Đúng, thì sao? - Hàn Liên Chi biết mọi người ra ngoài hết nên nhếch mép cười đáp.

Win nép vào tường chăm chú lắng nghe...

- Một đứa bé vô tội, cô cũng muốn giết đi. - An Nhiên đau xót khi nghĩ về con mình.

- Cô là rắn độc, là ác quỷ.

- Cảm ơn đã quá khen... - Hàn Liên Chi cười. - Cô đã mất đứa bé đó, nếu Thế Bảo biết được sẽ nhanh chóng đuổi cô khỏi Hàn gia này. Có lẽ anh ấy sẽ buồn đôi chút, nhưng tôi và anh ấy sẽ nhanh chóng đón chào đứa trẻ khác, đó chính là con của tôi và Thế Bảo.

- Cô nghĩ... tôi sẽ để yên cho cô khi cô giết con tôi sao?- - An Nhiên khẽ nói.

- Haha, cô sẽ đi nói với Thế Bảo rằng tôi dùng thức ăn mà hại cô sao? - Hàn Liên Chi cười lớn. - Tôi sẽ nói là tôi không hề biết và không cố ý... Thế Bảo tất nhiên là tin tôi. - Hàn Liên Chi sau đó tiến tới phía An Nhiên lấy tay phủi phủi trên vai áo An Nhiên. - Haha, cô nghĩ loại như cô có thể làm gì được tôi.

An Nhiên khẽ mỉm cười, sau đó lùi về sau một bước... lại lùi thêm một bước về phía cầu thang... cô gieo mình xuống cầu thang trước nh1 mắt hoảng hốt của Hàn Liên Chi... trên môi An Nhiên vẫn còn nụ cười đầy sự đắc ý.

Tiếng hét của An Nhiên khiến người làm từ bên ngoài chạy vào. Chỉ nhỉn thấy An Nhiên nằm phía dưới chân cầu thang... còn Hàn Liên Chi đang đứng phía trên.

- Tôi... tôi không có... tôi không xô cô ta. - Hàn Liên Chi nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn cô.

An Nhiên được đưa vào trong bệnh viện ngay lập tức, Tú Anh nhanh chóng thông báo cho Hàn Thế Bảo. Win khẽ nhếch mép cười... xem ra phụ nữ bên cạnh cha anh thật sự rất nguy hiểm và không ai thua ai.

- Tôi đã nhìn thấy cô đẩy dì ấy. - Win từ phía trong góc tường bước ra nói.

Ánh mắt của mọi người nhìn Hàn Liên Chi đầy căm phẫn, chỉ vì ghen tuông mà cô ta đẩy một phụ nữ đang mang thai xuống cầu thang... An Nhiên có thề nguy hiểm đến tính mạng... huống hồ chi đứa bé kia.

- Nói láo, tôi không có... không có mà. - Hàn Liên Chi lùi về sau một bước.

Tại bệnh viện lớn, Hàn Thế Bảo ngồi phía trước phóng cấp cứu... anh đã muốn đưa An Nhiên rời khòi Hàn gia vì muốn bảo vệ cô và đứa bé kia... không ngờ sự nghi ngờ của anh thành hiện thực.

- Hàn tổng, là Hàn Liên chi đẩy An Nhiên xuống cầu thang. - Tú Anh khẽ nói.

- Chuyện là như thế nào? - Hàn Thế Bảo hỏi.

- An Nhiên tìm gặp Hàn Liên Chi, sau đó đuổi mọi người làm ra ngoài hết. Đến khi nghe tiếng hét của An Nhiên mọi người chạy vào đã nhìn thấy An Nhiên nằm bất tỉnh dưới cầu thang, còn Hàn Liên Chi đứng phía trên guơng mặt hoảng hốt. Từ phía sau Win đi tới mà nói chính mắt nhìn thấy Hàn Liên Chi đẩy An Nhiên xuống.

- Thật sự là Liên Chi sao... - Hàn Thế Bảo khẽ nói.

- Hàn tổng, năm đó không phải cô ta cũng từng muốn giết Win sao... con người này từ bé đã độc ác... - Tú Anh lắc đầu nói.

Hàn Thế Bảo không đáp, tiếng bác sĩ từ bên trong đi ra ngoài.

- Bác sĩ, cô ấy có sao không? Còn đứa bé nữa... - Hàn Thế Bảo liền hỏi.

- Bệnh nhân bị đa chấn thuơng... hiện tại đang theo dõi vì đầu bị chấn thuơng do va đập mạnh. Còn đứa bé, chúng tôi không thể cứu được. - Bác sĩ Hải Minh liền nói, trong mắt anh nhìn Hàn Thế Bảo có chút tức giận và đau thuơng... nhưng vì anh đã hứa sẽ giúp An Nhiên, cô ấy đã hy sinh như vậy không được phép để lộ bất cứ sơ hở nào.

Hàn Thế Bảo không nói gì, lặng người ngồi xuống hàng ghế... đôi mắt anh đầy nét đau buồn... đứa con của anh vừa bị chính người phụ nữ anh yêu thuơng giết chết.