Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 104




Kelly nhìn về phía cửa sổ, nếu như nói về ánh trăng có nghĩa là ngày 15 âm hằng tháng chính là lúc trăng sáng nhất. Chẳng phải ngày rằm đã qua vào vài ngày trước rồi sao, nghĩa là phải đợi đến gần một tháng sau thì bí ẩn kia mới có cơ hội giải đáp.

- Ánh trăng sáng nhất là vào ngày rằm 15 hàng tháng nhưng ngày 15 đã qua vài ngày rồi. - Hoàng Thiên Ân khẽ nói.

- Hoàng lão gia, xem ra chúng ta còn phải nhìn mặt nhau thêm một thời gian nữa. - Hàn Thế Bảo ngồi trên chiếc ghế bật cười nói.

Hoàng Thiên Phúc tin tưởng nhất là đứa con trai của mình, trong đầu lão cáo già này thật sự có rất nhiều mưu tính. Một tháng thì một tháng, ông đợi chừng ấy năm còn được huống hồ chi chỉ cần 1 tháng mà thôi. Ông ta lấy từ trong túi áo chiếc điện thoại của HTB bị ông tịch thu mấy ngày trước đưa về hướng anh.

- Cậu mau gọi về nhà, nói với bọn chúng rằng đang đi du lịch tránh bọn chúng báo công an. - Hoàng Thiên Phúc đưa khẩu súng về Kelly mà uy hiếp. - Nếu dám nói lời nào khó hiểu, đừng trách sao viên đạn trong đây lại vô tình.

Hàn Thế Bảo cũng muốn gọi về để mọi người không phải lo lắng cho họ. Hiện tại chỉ còn Win và Tú Anh ở tại Hàn gia… Tú Anh thì không hề có chút võ công dính vào những việc này chỉ là chết oan mạng, còn Win… anh lại càng không muốn Win gặp nguy hiểm.

Tú Anh đang ngồi trong biệt thự Hàn gia cùng Win lo lắng thì điện thoại từ phía HTB gọi đến khiến Tú Anh vô cùng kinh ngạc.

- Hàn tổng. - Tú Anh vội nghe máy.

- Tú Anh, dạo này công việc ổn chứ. - Hàn Thế Bảo vờ như không có điều gì.

- Hàn tổng, anh đang ở đâu… vì sao không thể liên lạc.

- Tôi và Kelly đang đi du lịch xa… có lẽ chuyến đi này kéo dài hơn một tháng. Cậu thay tôi chăm sóc Tiểu Hân và giúp đỡ Win. - Hàn Thế Bảo nói, trong giọng nói không có chút kì lạ nào.

- Vâng, tôi hiểu rồi. - Tú Anh liền đáp.

- Được rồi, chúng tôi cần không gian riêng nên mọi người đừng làm phiền chúng tôi. - HTB nói thêm.

- Dạ, Hàn tổng.

HTB cúp máy đi thì Hoàng Thiên Phúc cũng lấy lại chiếc điện thoại kia mà tắt nguồn.

- Hoàng lão gia, dù sao hiện tại chúng ta cũng không thể làm gì… người của ông đông như vậy tôi và cô ấy cũng không thể trốn thoát. Thời gian cũng phải gần 1 tháng, xem như chúng ta mỗi người thương lượng một chút… ông sẽ không trói chúng tôi, tôi sẽ giúp ông dịch những thuật ngữ còn lại.

Hoàng Thiên Phúc nghĩ cũng đúng… thời gian còn khá lâu như vậy cứ trói bọn họ ngồi một chỗ cũng rất là bất tiện. Ngoài HTB cũng không ai có thể giải ra tấm bản đồ kia, Kelly giữ nó hơn 10 năm cũng không thể nhìn ra nó ghi điều gì.

- Được… nếu như cậu không tìm ra kho báu, cả hai sẽ chết không toàn thay.

- Mời các vị ra ngoài, tôi và Kelly cần nghĩ ngơi. - HTB bước ra cửa như đuổi những người trong phòng ra khỏi.

Thiên Ân đưa mắt nhìn Kelly, hiện tại anh không còn mặt mũi nào đối diện với cô… chỉ hy vọng một ngày nào đó cô sẽ hiểu rằng anh không cố tình hại cô, anh chỉ muốn mọi thứ tốt đẹp nhất dành cho một cô gái bé nhỏ luôn đi theo phía sau anh.

Hàn Thế Bảo đóng cửa lại khi cả ba người bọn họ bước ra khỏi căn phòng nhốt cô và anh. Lần này là anh chủ động khóa lại từ bên trong, anh ra sức kéo chiếc bàn lớn chắn ngang cửa ra vào, lại để thêm những chiếc ghế khá nặng lên chiếc bàn kia. Kelly nhìn những hành động của Hàn Thế Bảo mà khó hiểu… không phải là anh đang tìm cách chạy trốn chứ. Cô nhìn ra phía cửa sổ, đây là tầng 4 bên ngoài toàn cây cối… nếu mà té xuống dưới đất thì chỉ toi mạng.

- Thế Bảo, đây là tầng 4… chúng ta không thể leo xuống được. - Kelly lo lắng nói.

- Leo xuống. - Hàn Thế Bảo lau mồ hôi trên trán nhìn Kelly. - Em đùa sao… thiết kế không có ban công… không thể leo xuống được đâu.

- Không phải anh chắn cửa lại vì ý định đó sao? - Kelly ngạc nhiên,

Hàn Thế Bảo hơi nhếch môi cười… từ từ bước về phía Kelly đang ngồi trên giường lớn đưa đôi mắt ngây thơ nhìn anh. Anh hơi cuối người xuống để gương mặt mình nhìn thẳng vào gương mặt cô với cự li gần nhất, bàn tay anh chóng xuống chiếc nệm.. đôi môi anh khẽ động đậy.

- Đây chính là phòng ngủ của cha nuôi anh và mẹ em.

Kelly đưa đôi mắt ngờ vực nhìn anh, khẽ nói:” Thì sao?”

- Hiện tại, nó chính là phòng ngủ của chúng ta.

- Không phải là anh… - Kelly đỏ mặt, không phải là trong lúc nguy hiểm này mà anh ta lại muốn làm việc đó ư?

- Anh thích điều em đang nghĩ.

Kelly thoái lùi về sau một chút, người đàn ông trước mắt cô điên thật rồi.

- Chúng ta là đang bị bọn họt bắt, bọn họ có thể vào đây bất cứ lúc nào. - Kelly từ chối.

- Vì vậy anh mới vất vả chắn cửa lại…

Không đợi Kelly từ chôi, đôi môi anh đã chạm vào đôi môi ửng đỏ của cô. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng, triền miên trên môi cô như muốn trao hết sự ngọt ngào dành cho cô. Kelly vẫn không thể nào cưỡng lại sự ngọt ngào đó, vẫn say mê bờ môi ngọt của anh, cô không muốn đôi môi này rời khỏi môi cô.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó buông Kelly ra mà từ từ đi về phía cửa, bàn tay anh đưa lên công tắc điện mà bấm kêu “ tách” khiến đèn điện tắt đi. Kelly hơi bất ngờ, ánh trăng sáng kia soi qua cửa sổ, ánh sáng kia mờ ảo nhưng vẫn khiến cô có thể nhìn thấy mọi thứ. Chiếc giường đặt cạnh cửa sổ nên ánh sáng đó chiếu vào cô bừng sáng xung quanh bóng tôi.

- Dưới ánh trăng, em chính là nữ thần xinh đẹp nhất. - Hàn Thế Bảo bước tới, dùng lời ngọt ngào đưa Kelly đến một đêm tình ái mặn nồng.

- Thế Bảo, ánh trăng thật sáng. - Kelly tựa vào lòng anh mà nói.

Dưới ánh trăng soi sáng… mọi thứ trở nên lãng mạng và mê đắm hơn. Soi bóng hai con người dù nguy nan nhưng vẫn tận hưởng những thứ tuyệt diệu trên cuộc đời...

Tú Anh nhìn thấy Win và Hạ Tuyết vui vè bên nhau, trong lòng có chút buồn bã. Anh lái xe trên con đường lớn đông người qua lại cũng không tìm ra một người nào quen thuộc. Bỗng nhiên Tú Anh dừng xe lại trước một shop quần áo nhỏ ven đường, nhìn thấy cô gái quen mắt đang đứng bên ngoài nhìn vào.

- Cô thích nó ư? - Tú Anh từ phía sau bước đến nói.

Diệu Anh bất ngờ quay đầu lại, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên khi nhìn thấy Tú Anh.

- Sắp tới công ty có tổ chức bữa tiệc, em đang chọn trang phục cho phù hợp. - Diệu Anh khẽ đáp.

Tú Anh nhìn qua trang phục đang bày bán trong cửa hàng này liền không ưng ý được bộ nào, bửa tiệc thường niên của The Win đều toàn những nhân viên cao cấp. Tú Anh là phó tồng nên thư kí của anh tất nhiên cũng được mời… anh lại không nhớ đến gia cảnh của Diệu Anh, xem ra đã khiến cô ấy khó xữ.

- Theo tôi. - Tú Anh nói xong, quay đầu bỏ đi.

Diệu Anh bước theo sau.

Anh đưa cô đến trung tâm thương mại The Win, sau đó đưa cô đến một cửa hàng trưng bày những bộ đầm vô cùng lộng lẫy và đẹp mắt.

- Cô chọn một bộ, cô là thư kí của tôi… không thể mặc những trang phục làm xấu mặt phó tổng được. - Tú Anh nhìn Diệu Anh mà nói.

Diệu Anh cuối đầu đi vào bên trong mà lựa chọn, cô nhìn vào giá lên đến bảy số 0 liền giật mình không dám chọn. Tiền lương một tháng của cô…. còn không mua nổi một cái váy nơi này.

Nhìn thấy Diệu Anh cầm hết chiếc váy này lên nhìn vào giá rồi hốt hoảng đặt xuống, rồi lại cầm cái khác y như vậy. Tú Anh liền bước đến chọn giúp cô một chiếc váy dài màu da, không quá hở hang nhưng không hề kín đáo đưa về phía Diệu Anh mà nói:” Thử chiếc váy này vậy?”

Diệu Anh không dám từ chối, nhìn qua chiếc váy mà Tú Anh chọn… giá còn cao hơn những bộ mà khi nãy cô lựa chọn. Diệu Anh lại càng không dám thử… nếu như hợp thật thì quả nhiên là cô không thể nào trả nổi, nhưng lại không dám mở miệng từ chối yêu cầu của Tú Anh. Diệu Anh cầm chiếc váy kia trên tay, không chịu vào thừ cũng không dám trả lại… đứng im như tượng.

- Cô Diệu Anh, còn không mau vào thử cho tôi. - Tú Anh hơi lớn giọng.

- Dạ, phó tổng. - Diệu Anh giật minh, nhanh chóng đi vào phòng thử đồ.

Diệu Anh bước ra, Tú Anh nhìn qua rồi nói:” Được rồi, vào thay ra đi.”

Nhìn thái độ của Tú Anh khiến Diệu Anh hơi thất vọng… có lẽ những thứ sang trọng này không phù hợp với cô…

Cô thay xong trang phục, bước ra với gương mặt u buồn chiếc đầu cuối gầm xuống đất mà đi về phía Tú Anh. Một nhân viê mang ra một chiếc túi lớn đưa cho anh, anh nhìn về phía Diệu Anh rồi nói.

- Đi thôi.

Diệu Anh không hiểu gì, nhanh chân bước theo.

Đến một cửa hàng giày, Tú Anh nhìn thấy chiếc giày cao đang được trưng bày tại vị trí bắt mắt liền yêu cầu Diệu anh thử vào. Chiếc giày màu trắng lấp lánh với thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, Diệu Anh rất thích nhưng lại nhìn vào cái giá mà choáng váng.

- Tôi lấy đôi này. - Tú Anh liền nói.

- Khoan đã. - Diệu Anh liền nói. - Tôi… tôi..

- Cứ lấy cho tôi. - Tú Anh nhìn về cô nhân viên mà nói.

Cô nhân viên đi vào bên trong tính tiền thì Diệu Anh nhìn Tú Anh mà nói:” Tú Anh, em… em… không thể mua nó.”

- Vì sao, nó khá hợp với cô?

- Nó… nó… quá đắt.- Diệu Anh cuối đầu nói.

Tú Anh nhìn qua giá của chiếc giày trưng bày, sau đó hơi nhíu mày nói:” Giá tạm ổn, ý cô nói The Win bán hàng quá đắt ư?”

- Em…em không có ý đó. - Diệu Anh vội lắc đầu. - Chỉ là em không đủ khả năng mua nó.

Tú Anh bất cười nói:” Thì ra nãy giờ là sợ tôi không đủ tiền trả ư?”

Diệu Anh bất ngờ nhìn Tú Anh không thể nói lời nào… trong lòng là một niềm vui to lớn, nếu như anh ấy không để mắt đến cô thì đâu thể đối xữ tốt với cô như vậy.

Anh đưa cô về đến đầu hẻm, sau đó đưa cho cô nhũng túi xách nữa mua ở The Win mà nói:” Đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ trừ lương của cô từ từ.”

Diệu Anh nghe xong liền xìu mặt… nãy giờ trên xe cô vui mừng là không phải ư.

- Không cần tỏ thái độ rõ ràng như vậy, chỉ là đùa thôi. - Tú Anh nói xong, quay lưng bước đi.

Diệu Anh đưa tay nắm lấy tay Tú Anh mà kéo lại, đôi chân hơi nhín lên mà hôi vào môi anh….

Tú Anh bất ngờ… chưa kịp nói gì thì Diệu Anh đã quay đầu bỏ chạy.

Anh quay đầu bước ra xe… trong lòng có nhiều suy nghĩ, xem ra anh đã khiến Diệu Anh hiểu nhầm. Anh lái xe đến bệnh viện, ngồi trước An Nhiên bàn tay nắm chặt lấy tay cô khẽ nói:” Anh sẽ không làm điều gì khiến em phải buồn đâu.”

Tại bữa tiệc của The Win, các nhân viên cao cấp trong tập đoàn đều ăn mặc lộng lẫy nhất. Win đứng trên bục cao nhất độc diễn văn và mời mọi người nhập tiệc.

Các cô gái đều để mắt đến Tú Anh vì hiện tại vị phó tổng này vẫn đơn phương lẻ bóng không có một hồng nhan bên cạnh. Các cô gái đều lần lượt đi đến phía người đàn ông điển trai đang đứng một mình nơi gần hồ bơi, trên tay cầm một ly rượu màu đỏ lắc lư theo tiếng nhạc du dương.

- Phó tổng, mời anh. - Một cô gái xinh đẹp tiến lại gần Tú Anh mà cười nói.

Tú Anh khẽ cười cụng ly cô gái trước mắt rồi đưa ly rượu lên miệng mà uống cạn.

- Phó tổng, tửu lượng của anh thật tốt.

- Xin lỗi, tôi cần yên tĩnh để suy nghĩ một số việc. - Tú Anh từ chối trò truyện.

Cô gái kia nghe xong thì bước đi… người đàn ông này trước kia nổi tiếng trăng hoa nhưng những năm gần đây dường như không hề thấy bất cứ bóng dáng cô gái nào bên cạnh. Muốn tiếp cận cũng không phải là dễ dàng, thời gian đó mang đi tìm người đàn ông tốt khác.

Diệu Anh bước vào bên trong bữa tiệc với bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc của mọi người, họ không thể nhận ra đây chính là cô thư kí trong hơi quê quê của phó tổng. Đã có rất nhiều lời xì xầm vì Diệu Anh được Tú Anh chọn vào vị trí kia, đến hôm nay họ mới nhận ra được sắc đẹp thật sự của cô qua những trang phục đắt tiền như vậy, quả không sai khi nói người đẹp vì lụa.

Cô nhanh chóng bước lại gần phía Tú Anh, trên gương mặt có chút ngại ngùng.

- Xin lỗi, em đến trễ.

- Không sao đâu, bữa tiệc cũng chỉ vừa mới bắt đầu. - Tú Anh nhìn Diệu Anh cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.

Hạ Tuyết đang đứng bên cạnh Win mà trò truyện cùng mọi người nhìn thấy Diệu Anh thì trong lòng khó chịu vô cùng. Tuy nhiên nơi này chính là bữa tiệc của công ty, cô không thể nóng giận mà làm mất đi hình tượng.

- Trông em không được vui? - Win nhìn Hạ Tuyết đang vui vẻ thì gương mặt cau lại thì quan tâm hỏi.

Hạ Tuyết không đáp, ánh mắt nhìn về phía Tú Anh và Diệu Anh đang đứng…

- Có vấn đề gì sao? - Win nhìn theo ánh mắt Hạ Tuyết mà nói.

- Cô ta đang tiếp cận chú ấy. - Hạ Tuyết nói.

Win khẽ cười nói:” Cô ấy là thư kí của chú ấy, không như em nghĩ đâu.”

Hạ Tuyết không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệu Anh…

Bữa tiếc kết thúc, Win và Tú Anh đứng chào quan khách lần lượt ra về. Cho đến khi chỉ còn 4 người ở lại, Diệu Anh vẫn muốn ở bên cạnh Tú Anh nên không vội về, vả lại cô cũng có lí do là thư kí của anh nên phải giúp anh đưa đón khách.

- Chúng ta cũng về thôi. - Tú Anh nhín Win nói.

- Vậy tạm biết chú, tôi đưa Hạ Tuyết về trước. - Win nắm tay Hạ Tuyết kéo đi.

- Em thấy chú ấy có vẻ uống hơi nhiều, chúng ta nên đưa chú ấy về trước. - Hạ Tuyết kéo tay Win lại.

- Còn cô Diệu Anh. - Win nhìn qua Diệu Anh. - Cô về bằng gì?

- Tôi… tôi có thể tự về. - Diệu Anh đưa mắt nhìn Tú Anh.

Tú Anh lại nói vào:” Tôi không sao, hai người cứ về trước đi.” - Sau đó nhìn sang Diệu Anh mà nói:” Đường về nhà cô ấy khá vắng người, một mình đi rất nguy hiểm… tôi sẽ đưa cô ấy về.”

- Lý gì mà một phó tổng lại đưa thu kí của mình về đến tận nhà… trừ khi có khuất mắc bên trong. - Hạ Tuyết bước lên phía trước mặt Tú Anh. - Hoặc chính là tình ý.

- Em say rồi, Hạ Tuyết. - Win kéo tay Hạ Tuyết lại.

Tú Anh không nói gì, chỉ quay mặt bước ra xe đưa Diệu Anh đi.

- Khi nãy, vì sao anh không giải thích với cô Lâm. - Diệu Anh hỏi.

- Có những việc càng nói càng rắc rối, huống hồ chi tôi và cô không phải như Hạ tuyết nghĩ.

Diệu Anh nhìn Tú Anh… đây có phải là sự từ chối khéo léo của anh.

Anh đưa Diệu Anh về đến nhà thì nhà cô đã khóa ngoài, cô lại không mang theo chìa khóa… gọi cho mẹ cô thì không thể liên lạc được. Diệu Anh đang không biết phải làm sao thì Tú Anh khẽ nói:” Tạm thời đến khách sạn ngủ, ngày mai quay về xem xét.”

Chiếc xe lái đến khách sạn Ciz… vào nữa đêm nhưng cô gái chàng trai ăn mặc sành điệu bước vào bên trong trung tâm Ciz khiến Diệu Anh tròn mắt ngạc nhiên.

- Họ cũng giống tôi nhà bị khóa cửa sao?

Tú Anh hơi bật cười:” Là họ đi bar.”

- Bar? - Diệu Anh ngập ngừng.

- Có lẽ cô chưa từng đi đến những nơi đó.

Cô gật đầu.

- Muốn thử không?

Diệu Anh hơi phân vân.

- Bỏ đi, nó không phù hợp với cô.

Nghe câu nói đó của Tú Anh, giống như chính là anh và cô không cùng tầng lớp và đẳng cấp. Cô cũng muốn một lần thử nơi giành cho giới sang giàu là như thế nào?

- Tôi muốn vào thử một lần.

Tú Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô… anh cũng đang muộn phiền, có lẽ rượu sẽ giúp anh quên hết mọi thứ.

Thay vì lên tầng hai, Tú Anh chọn tầng cao nhất cùa trung tâm Ciz….

Rượu trên bàn được rót ra rất nhiều ly xếp đầy bàn… Tú Anh đưa lên cụng vào ly Diệu Anh.

- Cô có thể uống chứ.

Diệu Anh gật đầu…

Cả hai cùng thi nhau uống không biết cạn bao nhiêu ly…

- Tưởu lượng cô cũng khá đó. - Tú Anh thấm say

- Anh cũng vậy. - Diệu Anh vẫn tươi tỉnh.

- Nếu như An Nhiên mãi mãi không tỉnh lại… tôi biết phải làm sao đây…? - Tú Anh bắt đầu mất đi lý trí mà nói.

- Tú Anh, anh vẫn còn có tôi mà… tôi sẽ mãi bên cạnh anh. - Diệu Anh xót xa nhìn người đàn ông đáng thương.

- Cô là ai? - Tú Anh ngước mắt nhìn Diệu Anh. - Là em phải không, An Nhiên.

Diệu Anh khẽ rơi giọt nước mắt nhưng gật đầu…

Tú Anh say đến mức không còn đứng vững mà gục mặt xuống bàn… nhạc sàn đã xuống, nhân viên nhận ra Tú Anh nên giúp cô đưa anh xuống khách sạn nghĩ ngơi.

Trong cơn mơ… Tú Anh liên tục gọi tên An Nhiên, sau đó đau đớn đến rơi nước mắt mà liên tuc nói lời xin lỗi.

Diệu Anh nhìn anh, bàn tay sờ vào bờ má của anh… sau đó từ từ cởi bỏ quần áo trên người anh và cô….