Vĩnh Viễn Cùng Một Chỗ

Chương 7




“Tống Phàm Hiên …”

“Tống Phàm Hiên … Nghe tôi nói …”

“Tống Phàm Hiên! Tao TMD. Dừng tay nghe tao nói!!” Chu Vũ thử cùng Tống Phàm Hiên đàm phán ôn hoà, ai ngờ cái tên kia chỉ chăm chú cúi xuống cởi áo sơ mi của hắn, áo lót cũng bị kéo hẳn qua đầu. Chu Vũ không thể nhịn nổi nữa đổi từ âm điệu nhẹ nhàng sang hét lớn.

“Sao?”

Nhìn Chu Vũ bị trói trên ghế, Tống Phàm Hiên cảm thấy tương đối vừa lòng. Ấo sơmi cùng áo lót đã gần như được cởi bỏ toàn bộ, hoàn toàn lộ ra nửa trên cơ thể. Khuôn ngực rắn chắc, nước da màu đồng bóng loáng, vân da rõ ràng, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp. Tống Phàm Hiên dùng bàn tay tái nhợt vuốt ve lồng ngực Chu Vũ, cảm nhận da thịt nóng bừng gặp bàn tay lạnh giá của mình có chút run rẩy.

“Trước đây tôi rời đi còn có nguyên nhân khác.” Cố gắng phớt lờ bàn tay lạnh như băng đang vuốt ve cơ thể mình, Chu Vũ nhìn Tống Phàm Hiên bắt đầu nói.

“Huh?” Tống Phàm Hiên hoàn toàn không chuyên tâm lắng nghe, hắn chỉ lo chăm chú nhìn hai điểm nâu nâu nổi lên trước ngực Chu Vũ, lấy tay xoa lên đó, ngón tay vân vê, bóp nhẹ cho chúng đứng lên.

“Tao X!” Thân thể mạnh mẽ nảy lên một cái, Chu Vũ kiềm chế cơn xúc động muốn tiếp tục mắng chửi. “Tôi rời đi một phần cũng là vì cậu.”

“Bởi vì mình?” Tống Phàm Hiên cuối cùng cũng dừng tay, thôi không sờ mó nữa.

“Ân. Bởi vì lúc ấy hình như tôi có chút thích cậu, sợ rằng ảnh hưởng đến cậu nên mới rời đi.” Lời giải thích này cũng không hoàn toàn là giả, Chu Vũ nhìn Tống Phàm Hiên ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

“Thật sao?” Nghe được người mình luôn thích thực ra cũng thích mình khiến tâm tình Tống Phàm Hiên vui vẻ lên rất nhiều.

“Thế nên cởi trói cho tôi đi. Tôi cam đoan sẽ không trốn. Hai người cùng nhau làm không phải tốt hơn một mình cậu tự làm sao?” Chu Vũ cố gắng cười đến sán lạn, nhưng vẻ mặt thoạt nhìn vẫn có chút cứng ngắc.

“…………. Hảo.” Nhìn Chu Vũ trầm mặc một hồi, Tống Phàm Hiên vẫn là gật đầu đáp ứng.

“Từ nay cậu không được rời đi nữa, phải cùng mình ở một chỗ.” Tống Phàm Hiên không yên tâm lắm, tay cởi dây thừng ngừng lại dặn dò.

“Được, được tôi sẽ không đi.” Lập tức gật đầu đáp ứng, Chu Vũ chỉ muốn mau chóng được giải thoát tay chân.

Dây thừng trên người đều được cởi bỏ nhưng Chu Vũ vẫn thuận thế ôm lấy Tống Phàm Hiên nhận lấy nụ hôn nhịêt liệt. Mắt thấy một tay Tống Phàm Hiên luồn xuống dưới chuẩn bị cởi bỏ thắt lưng mình, Chu Vũ mới lặng lẽ vươn tay lên bàn với lấy chiếc gạt tàn bằng thuỷ tinh nắm chặt.

Chờ lúc Tống Phàm Hiên từ từ rời bỏ môi mình hôn xuống dưới, Chu Vũ mới dùng hết sức đập gạt tàn vào đầu Tống Phàm Hiên.

“Bốp”

Tống Phàm Hiên thế nhưng còn ngẩng đầu nhìn Chu Vũ không chớp mắt khiến hắn tâm hoảng ý loạn giơ gạt tàn đập thêm vài nhát nữa. Máu tươi từ trên đầu Tống Phàm Hiên chảy xuống làn da trắng nhợt nổi bật đến doạ người. Vứt bỏ gạt tàn dính máu, đưa tay đẩy ngã Tống Phàm Hiên vẫn còn dựa vào người mình, Chu Vũ vội vã đứng dậy muốn bỏ chạy ra ngoài.

Hai chân đột nhiên bị kìm giữ, quay đầu nhìn lại thấy tay Tống Phàm Hiên gắt gao nắm chặt lấy mình. Ngồi xuống cố sức gỡ những ngón tay lạnh cứng ra, Chu Vũ hoảng loạn bỏ chạy xuống dưới lầu.

Đã là nửa đêm, cha mẹ Tống Phàm Hiên sao lại vẫn còn xem TV? TV rõ ràng cũng đã phát hết chương trình, tiếng rè rè vang lên không ngừng. Trên lầu mình cùng Tống Phàm Hiên đánh nhau tiếng động lớn như vậy hai người kia cũng không bị điếc tại sao không nghe thấy chút gì? Chu Vũ tức giận hướng sofa đi đến xem rốt cục là ngủ say đến thế nào.

Đi qua đứng đối diện với sofa mới thấy trên sofa không phải người sống mà là hai cỗ tử thi đã muốn khô héo thối rữa.

Thi thể còn được bảo tồn vô cùng đầy đủ. Thi thể nữ mặc váy, kiểu tóc so với mẹ Tống Phàm Hiên mấy năm trước Chu Vũ nhìn thấy vẫn như thế ; cái khác chính là khuôn mặt bị đâm nát bét, hàm rằng trắng hếu lộ ra bên ngoài, mí mắt hãm sâu trong hốc mắt, khắp khuôn mặt đều là dòi bọ lúc nhúc. Thi thể nam nhân bên cạnh cũng không mấy khác biệt, làn da những chỗ lộ ra đều bị dòi bọ xuyên qua, hai hốc mắt bị dòi đục sâu hoắm, đen ngòm. ( >”< ta edit đoản này da gà nổi hết cả lên, chém rất mạnh tay a >”