Vĩnh Thặng Hoàng Triều Hệ Liệt – Phiến Trung Tình Duyên

Chương 3-2




Sở Đào say rượu, còn không kịp phản ứng xem đến cùng chuyện gì đang xảy ra, ngửa mặt nằm ngã xuống giường, hai vai liền bị đè lại. Trong bóng đêm có người đè lên y, kẻ kia từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt tàn nhẫn u ám, hình như là A Sửu, hình như cũng không phải. Đôi mắt kia mang theo ánh sáng lạnh lẽo không chút quen thuộc, như là dã thú lúc ngủ đông nơi tăm tối, toàn thân phát ra vẻ kiêu ngạo khiến y tim loạn nhịp.

“Ngươi… là ai?” Trong cơn hoảng hốt, Sở Đào hỏi.

Đôi mắt kia tựa hồ lộ ra giễu cợt, hắn nghe được thanh âm không thuộc về A Sửu nói: “Ta là ai ngươi không cần biết, ngươi đêm nay tâm tình không tốt, không bằng để cho ta tới hầu hạ ngươi?”

“Cút, thả ta ra!” Có loại cảm giác nguy hiểm như sắp hướng mình kéo tới, hắn bất chấp lại kẻ uy phong đang đùa giỡn kia, sợ hãi kêu to đồng thời liều mạng thoát khỏi trói buộc.

Không cho Sở Đào cơ hội phản kháng, A Sửu đè lại hắn, mỉm cười nói: “Thật ngại quá, vương gia cưng à, là ngươi chủ động nhảy vào ôm lấy ta, thử hỏi ta thả ngươi như nào đây?” Không chỉ không thả, hắn còn phải dạy dỗ trẻ nhỏ một chút, đem tiểu hoàng tử ăn sạch không chừa một li. Gần đây cũng chưa có phát tiết, vừa lúc đem y ra thi hành án tử, dù sao hắn cũng đã sớm muốn thưởng thức mùi vị của tiểu hoàng tử.

Nắm chặt cằm Sở Đào khiến y không thể nhúc nhích, sau lại cúi đầu ở khóe môi y mà hôn, đầu lưỡi khẽ liếm, chậm rãi lượn theo đường cong ở đôi môi kia. Khéo léo cẩn thận phủ lên khiến môi y dần nhàn nhạt phấn hồng, người ở dưới vẫn căng thẳng run rẩy, làm hắn tim thêm loạn nhịp.

Chưa cảm nhận được lòng A Sửu lúc này, bị người mạnh như vậy vây hãm, Sở Đào vừa sợ vừa giận, còn có loại sợ hãi không thể nói rõ. Có ý muốn gọi người, lại sợ tình cảnh hoang đường này bị kẻ khác thấy, đang hoang mang do dự, chỉ cảm thấy đôi môi bị gắt gao chiếm giữ, sau bị mãnh mẽ mút lấy. Cảm giác này hoàn toàn khác với trước kia Hoắc Chẩn hôn hắn, là loại hết sức hấp dẫn, khiến hắn không thể kháng cự.

Kinh ngạc hoảng sợ cùng lúc, Sở Đào sớm đã quên ước nguyên ban đầu của mình, liều mạng lắc lư đầu muốn tránh thoát môi A Sửu. Loại sự tình này vô cùng thân mật, phải làm cùng người dễ coi, hắn không cần cùng thứ người hầu thấp hèn dây dưa, cảm giác lưỡi kia làm càn mà tiến vào dò xét, muốn tiếp xúc càng sâu hơn, hắn tức giận lập tức lấy răng cắn, A Sửu không đề phòng, vừa vặn bị cắn.

Đầu lưỡi đau nhức, A Sửu buông ra thôi khống chế Sở Đào, chỉ cảm thấy đang lúc tình nồng, không khỏi giận dữ, trở tay liền muốn đánh qua, đã thấy Sở Đào vẻ mặt nén cơn giận, dằn giọng nói: “Ta lệnh cho ngươi lập tức dừng tay, ngươi còn dám làm càn, ta giết cửu tộc nhà ngươi!”

A Sửu đè lại lửa trong lòng, dừng lại thôi cưỡng chế, đây cũng không phải là sợ hãi thân phận của Sở Đào, mà là hắn không có thói quen thi bạo trên giường. Nếu làm đối phương bị thương, tình thú cũng sẽ giảm phân nửa, bất quá tay tuy rằng không sờ qua, hạ thủ lại không chút khoan dung. Nắm chặt mạch ở cổ tay Sở Đào, khiến y không thể nhúc nhích, lập tức nắm lấy hai đầu gối y tách ra, tay kia thì tìm kiếm tiến vào cúc huyệt y, hung hăng tiến thẳng vào trong.

“A…”

Thình lình tiến vào khiến Sở Đào không tự chủ được dựng đứng dậy, phát ra tiếng thét nhỏ, giãy dụa càng thêm kịch liệt. A Sửu không có ý định ngăn cản y, ngón tay tiếp tục tiến sâu hơn, nơi đó rất nhanh bao lấy toàn vẹn ngón tay của hắn. Cảm giác đến rất nhanh, so với tiểu quan thanh lâu có vẻ hứng thú hơn nhiều, hắn thực vừa lòng, ngón tay ở bên trong tiếp xúc, thuận miệng nói: “Ngươi cứ việc kêu, miễn là ngươi không sợ người khác nhìn đến ngươi hiện tại thứ bộ dạng này.”

“Hỗn đản…”

Bị uy hiếp, sở đào quả nhiên không dám gọi người, thân thể lại do say rượu mà tê dại vô lực, không thể giãy khỏi quấy rầy từ A Sửu, chỉ có thể cho hắn tùy ý đùa nghịch. Sở Đào chỉ cảm thấy hai chân bị mở thật lớn, bàn tay thâm hậu mà nắm lấy dục vọng của hắn, linh hoạt mà khiêu khích vuốt ve, tay kia thì ở trong cơ thể hắn dò xét đụng chạm. Hành động nhanh chóng đồng thời từ trước sau hai phía kéo tới, rất dễ dàng liền nhấc lên dục vọng của hắn, thần trí càng thêm hoảng hốt, sớm đã quên giãy dụa, trong miệng khẽ thở gấp, tùy mỗi lần chạm đến của A Sửu không nhịn được run rẩy, chưa cần một lúc, mồ hôi liền ướt đẫm hai bên mai tóc.

“Ta sẽ giết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi!” Mơ hồ, hắn lẩm bẩm nói.

“Vương gia, thân thể của ngươi lại không nói vậy, ngươi hình như rất biết hưởng thụ. Xem, ướt hết rồi.” Không quan tâm đến lời cay độc của Sở Đào, A Sửu thuận miệng nói, cũng mở ra bàn tay cho hắn xem, vừa rồi trêu đùa bên dưới của hắn, tinh dịch của Sở Đào tràn đầy ướt đẫm mảng lớn, tuy rằng phòng tối, Sở Đào thấy không rõ lắm, nhưng đối với phản ứng của bản thân cũng biết, lập tức nhắm mắt lại, đầu quay sang một bên.

A Sửu cũng không cố ép, bộ dạng gợi tình của Sở Đào đã làm dịu khó chịu ban nãy trong hắn, tay lùi xuống, nắm lấy thân dưới của mình, phân thân sớm đã sôi sục cực đại, nói: “Chỉ nhẹ nhàng khiêu khích, vương gia ngươi đã hứng thú phấn khích như thế, xem ra Hoắc thị lang ngày thường không thỏa mãn được ngươi. Hãy cứ để ta đi, đảm bảo cho ngươi đêm nay dục tử dục tiên.”

“Ta sẽ không bỏ qua của ngươi, ngươi này tên đê tiện đáng ghét!”

Không cùng Sở Đào so võ mồm, tay A Sửu trong cơ thể y tiếp tục ra vào, vừa lòng nhìn y được hắn vuốt ve mà há miệng thở dốc, eo cũng không vặn vẹo nữa, mắt lờ mờ chảy ra nước, tiếng rên rỉ không bị kiềm hãm nữa mà theo môi phát ra, môi run lẩy bẩy, thanh âm như không thể chạy trốn khỏi hưng phấn sung sướng.

“Ta đây cái thứ đê tiện còn không phải đang làm cho ngươi sung sướng? Quên Hoắc thị lang của ngươi đi, hắn có cao quý tới đâu, cũng sắp thành thân rồi, nào còn nhớ được ngươi?” A Sửu thản nhiên nói.

Thấy Sở Đào vốn trong mắt lờ mờ vui sướng nháy mắt lại hiện lên tuyệt vọng, tiếng rên rỉ cũng tùy theo dừng lại. A Sửu nở nụ cười, thấy kẻ khác tuyệt vọng bi thương là một trong thú vui của hắn, huống chi Sở Đào còn vừa chửi hắn vài câu, không trả thù thì không phải cá tính vốn có.

Thực hiển nhiên, những lời này hoàn toàn đả kích Sở Đào, bất quá A Sửu không quan tâm, hắn càng tha hồ đùa giỡn, trước rút tay ra ngoài, nhấc tới thắt lưng, đem dục vọng đến cúc khẩu của Sở Đào, hắn không phải người có kiên nhẫn, nhất là hắn đối Sở Đào chẳng qua nghĩ là bạn giường mà thôi.

Phân thân một phát xông thẳng vào trong, đau nhức do A Sửu tiến vào trong nháy mắt truyền đến toàn thân, Sở Đào chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thở dốc đổi thành thất thanh rên rỉ. Do bị xông tới thô lỗ mà cúc huyệt căng thẳng không ngừng co ép, xé rách, tơ máu thản nhiên từ nơi hai người giao hợp chảy xuống, theo đó là tinh dịch cũng tràn xuống.

Xung quanh thực tối, Sở Đào không biết do thiếu ánh sáng hay do chính mình nhất thời thần trí mơ hồ mà tạo thành hắc ám. Chỉ cảm thấy đau đớn không nhịn được từ đằng sau kéo thẳng đến trong lòng, ngẩn ngơ do say rượu, không cam lòng bị nhục nhã, không thể thừa nhận bị trêu đùa, hàng vạn hàng ngàn tư vị đồng thời nảy lên trong lòng, nước mắt theo không tự kìm chế được theo hai má tràn xuống.

Nội bích ấm áp đem phân thân A Sửu gắt gao bao lấy, xiết chặt đến mức làm hắn hơi kinh ngạc, bất quá lại không để ý lắm, ấn bắp đùi Sở Đào rồi lại ra vào vài cái, cúc khẩu quá mức đình trệ, khiến phân thân của hắn không thể tùy tiện rong ruổi. Lại nhìn đến Sở Đào nhịn đau đến trắng mặt, môi cũng bị cắn mạnh như người chết, hoàn toàn không giống như phản ứng của người có thói quen chơi bời mây mưa, hắn do dự một chút, rốt cục nhịn không được hỏi: “Ngươi… Không phải là lần đầu tiên đi?”

Hỏi đương nhiên không có khả năng được đáp lại, nhưng phần căm ghét đen lại trên mặt Sở Đào kia rõ ràng đã thừa nhận rồi, đây là kết quả A Sửu không đoán trước được. Kẻ khôn ngoan như hắn cũng không nghĩ đến Sở Đào thân là hoàng tử, lại cùng Hoắc Chẩn qua lại năm năm, cư nhiên vẫn là xử tử (còn trong trắng =)))

Thực ra Sở Đào tuy rằng cùng Hoắc Chẩn tương giao năm năm, nhưng hắn tự kiêu vào thân phận, không muốn tự hạ thấp, mà Hoắc Chẩn thân là triều quan, bị luật lệ gò bó, cũng chẳng dám bắt buộc Sở Đào, lại không muốn vì việc này mà bị dồn nén, cho nên hai người dây dưa năm năm cũng chưa ra được kết quả.

“Thật có lỗi…” Áy náy vừa rồi hành động thô lỗi, A Sửu nói, dưới tay động tác cũng lập tức thả nhẹ nhàng.

Hắn vẫn nghĩ Sở Đào sớm đã thành thói quen trăng gió, cho nên xuống tay mới không biết nặng nhẹ. Hắn không phải tình nhân tốt, nhưng tuyệt đối không hà khắc với bạn trên giường, càng không nghĩ tới vị thị lang kia nhìn cường thế lại thả không ăn mỹ vị này, tự khiến bản thân toi công mà không chiếm nổi tiện nghi.

Bất quá có lỗi thì xin lỗi, món ngon tới tay hắn không thể dễ dàng buông tha, đưa tay ôm lấy thắt lưng Sở Đào, nâng y ngồi dậy, cách nhau rất gần, trong bóng tối nhìn vẻ mặt tái nhợt hé ra của Sở Đào, môi thì đau đớn oán hận đến không ngừng run rẩy, ánh mắt có chút rã rời nhưng lại tràn đầy sát khí.

“Đừng như vậy, thả lỏng chút nào, ngươi phải cảm nhận cái tốt đẹp hiện giờ.”

A Sửu ấn nhẹ lên môi Sở Đào, mềm giọng ôn tồn, đồng thời nắm lấy phân thân của hắn, bởi vì đau đớn, phân thân vốn sưng lên đã gục xuống, giờ yếu ớt, nhỏ xinh chọc người thương tiếc không thôi. Bị A Sửu nhu động, hắn thân mình run lên một cái, nghĩ muốn đẩy ra, lại hữu tâm vô lực. Bàn tay nham hiểm kia dường như biết cảm giác của hắn, ở trên đỉnh dục vọng của hắn cẩn thận tỉ mỉ chà xát vuốt ve, rất nhanh đem dục vọng của hắn vừa gục dựng lên.

“Hỗn đản, ta nhất định đem ngươi thiên đao vạn quả…” Thần trí hoảng hốt mông lung, đã phân không rõ giờ phút này đến tột cùng là mơ hay thật, hắn lẩm bẩm nói.

Đã biết Sở Đào là tấm thân xử tử, A Sửu liền không thô bạo như ban đầu, thay hắn mềm nhẹ âu yếm phía dưới, đồng thời thẳng người, ở trong cơ thể hắn vuốt nhẹ tìm kiếm, Sở Đào không biết về chuyện trăng gió, làm sao chịu được khiêu khích như vậy từ A Sửu, nơi nhạy cảm bên trong bị cọ nhẹ, rất nhanh liền chống đỡ không được, thở dốc trong khi thân thể thật tự nhiên thả lỏng, phân thân lại càng lúc càng cứng rắn, có chút khí thế phấn chấn.

“Vì cái gì ngươi đối thân phận coi trọng như vậy? Ngươi hiện tại không phải thực thoải mái sao? Chứng minh được ngươi là thích cùng ta làm loại chuyện này.” Thấy Sở Đào tuy rằng thân thể có phản ứng, trên mặt lại thủy chung mang theo khuất nhục cùng không cam lòng, nhắm mắt nghiêng đầu, ra sức tránh đi cái hôn của hắn, A Sửu có chút không vui, vì thế nhẹ giọng cám dỗ.

“Không, ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, ngươi này kẻ quái dị đê tiện!” Sở đào từ từ nhắm hai mắt, oán hận nói.

Giờ phút này, nếu bên cạnh có thanh đao, hắn nhất định sẽ không chút do dự đâm thẳng vào trong ngực A Sửu. Động tình chỉ là thân thể theo bản năng phản ứng, trong lòng của hắn là phẫn nỗ cùng không cam lòng tuôn ra mạnh mẽ, thậm chí còn hối hận lúc trước đã từ chối thỉnh cầu của Hoắc Chẩn, nếu biết có ngày này, hắn nhất định sẽ đem lần đầu tiên giao cho người mình thích.

Lời lẽ dứt khoát làm A Sửu nhíu mày, lại nhìn biểu tình của Sở Đào, liền đoán được ý nghĩ của y, trong lòng cư nhiên thêm chút không vui, mặc kệ trước kia sở đào cùng Hoắc Chẩn quan hệ như thế nào, giờ phút này y cùng hắn vui sướng, trong lòng cũng chỉ có thể nghĩ đến hắn.

“Ngươi sẽ thích ta, thích cùng ta làm loại chuyện này, thích đến mức rời ta không chịu được!” Tựa như hờn giận, hắn nói.

Sở Đào nhổ hắn một hơi, oán hận nói: “Đừng có nằm mộng, vĩnh viễn sẽ không!”

“Thật sao?”

Sở Đào đôi mày thanh tú chau lại dãn, trên mặt vẻ hưởng thụ cùng thống hận xen lẫn tuyệt vọng không ngừng luân chuyển, nhìn siêu khả ái, nhưng lời hắn nói lại làm mình thật tức giận. A Sửu sắc mặt hơi trầm xuống, đang muốn cười lạnh phản bác, đột nhiên nhãn tình sáng lên, cảm thấy đã tìm được cách hết nhàm chán.

A Sửu đứng thẳng, mang Sở Đào từ trong bể dục lắc lư lên xuống, nhìn vẻ mặt say mê của hắn, tiến đến hắn bên tai nhỏ giọng nói: “Không ai dám như vậy nhục nhã ta, cho nên thập nhất hoàng tử đáng yêu à, ngươi phải vì lời hôm nay ngươi nói mà trả giá đắt sau này, ta sẽ cho ngươi chính miệng nói thích ta!”

Lẩm bẩm dặn dò bên tai giống như tình nhân thì thầm, lại lộ ra chút lạnh nhạt như không vui, đáng tiếc Sở Đào giờ phút này toàn bộ đầu óc đã bị sắc dục làm cho mơ hồ. Trong người rượu cháy mạnh mẽ khiến hắn thu lại toàn bộ phòng ngự, miệng không ngừng thở dốc, cảm xúc mãnh liệt bên dưới truyền đến, thậm chí hắn còn chủ động đem chân quấn lấy hông A Sửu, động tác như là theo bản năng, rồi lại thỏa mãn mà tiến gần hơn.

A Sửu tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nham hiểm cýời, ðem sở ðào kéo vào trong lòng, khiến hai ngýời càng ôm lấy nhau chặt chẽ, ðộng tác cũng không thô bạo nhý lúc ðầu, dịu dàng ðem phân thân tiến gần thân dýới của Sở Ðào rồi bắt ðầu ðụng chạm nhẹ nhàng. Tay nắm chặt dục vọng của y, nhanh nhẹn vuốt ve, hắn chõi bời trãng gió ðã thành thói quen, vừa rồi cùng sở ðào một phen dây dýa, rất nhanh ðã tìm ra nõi nhạy cảm của y, vì thế ðặc biệt chú tâm nõi ðó, yêu thýõng mà ấn nhẹ. Quả nhiên, không cần mất nhiều thời gian, Sở Ðào liền chống ðỡ không nổi, dịch cuồn cuộn từ sau đình chảy ra, người cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Thời cơ đã đến, A Sửu không dây dưa nhiều, ôm lấy eo Sở Đào đưa y đặt lên giường, đè lên bắp đùi y, bắt đầu ra vào, nhờ có dịch làm trơn, Sở Đào đã thích ứng được khi hắn tiến vào, theo từng chuyển động của hắn mà phát ra tiếng thở hổn hển, rên rỉ tương ứng. Sức nóng của rượu tan ra cùng phòng ngự đạo đức trong lòng, mắt nửa nhắm, liền ảo tưởng  kẻ cưỡi trên người mình thành bộ dáng của Hoắc Chẩn, tưởng tượng mình cùng người mình thích đang vui vẻ, đụng chạm một chỗ, không khỏi rên rỉ kịch liệt hơn. A Sửu hiểu được tâm tư của y, nhưng không có vạch trần, hắn bây giờ không quan tâm việc bị xem là thế thân của Hoắc Chẩn hay không, dù sao sớm muộn sẽ có một ngày, hắn phải khiến kẻ tiểu hoàng tử bướng bỉnh này thật sự thích là hắn.

Nhiệt tình lên đến cực điểm, tóc mai hai người ướt đẫm mồ hôi, tiếng rên rỉ đầy gợi tình, dây dưa đến kịch liệt, trong bóng đêm thân thể đụng chạm nhau, đồng thời một trận thất thần thở dốc, hai người cùng lúc đem nhiệt tình bắn ra.

Cùng lúc phóng thích hết, trước mắt một trận quay cuồng, theo sau là đau đớn truyền đến ngực, A Sửu đau đến thân thể căng thẳng, hít mạnh mấy hơi, cảm thấy choáng váng mới dần chậm rãi biến mất.

So với lúc trước độc phát tác cảm giác rất giống, bất quá hắn nhẩm tính bằng tay, thời hạn độc phát ít nhất còn nửa năm nữa, có lẽ gần đây hắn luyện công quá nhiều nên mới vậy, nhớ đến thời kì cố định độc phát hàng năm, A Sửu cười cười, chỉ cảm thấy bản thân đã quá lo âu.

Sở Đào vẫn chìm đắm trong dư vị sau cao trào, dòng nhiệt nóng chảy trong nội bích, hắn run rẩy đến không tự kìm hãm được, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, giống như trôi lơ lửng trên mây. Loại khoái cảm này từ khi sinh ra chưa từng biết đến, đang lúc ngẩn ngơ, chợt thấy trên môi nóng lên, có người cúi người lại gần, ở trên môi hắn nhẹ nhàng hôn hôn vài cái, khuôn mặt thanh tuyệt tuấn lãng, trong mắt phượng có chút tà nịnh, bình tĩnh nhìn hắn.

Không phải Hoắc Chẩn, tựa hồ cũng không phải A Sửu, là một người hắn không quen biết, rồi lại khiến hắn có cảm giác thân thiết đến lạ lẫm. Bị đôi mắt tà nịnh kia nhìn chăm chú, lại không tránh khỏi tim nhảy thình thịch, mặc cho đối phương làm càn, hôn mấy cái như mổ nhẹ bên môi, mang theo mùi hương thoang thoảng mà hắn thích.

“Ta thề, nhất định phải giết ngươi…” Trước khi rơi vào mê man, hắn nghe thấy mình nói.

Nam nhân này dám nhục nhã hắn, nhất định không thể buông tha, giết y, khiến y chịu thật nhiều đau khổ!