"Đã trở thành chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, bước tiếp theo phải an ổn vị trí của bản thân.
Sau khi căn cơ vững chắc, nhất cử đột phá bình cảnh, tấn thăng làm tuyệt đại Kim Tiên, hào quang chói sáng, lúc đó vô luận làm chuyện gì cũng trở nên dễ dàng.
Đại nhân vật nhất định có rất nhiều đặc quyền.
Đối với tranh đấu trong môn phái, Phương Hàn cũng không có hứng thú.
Chỉ cần có thể tiến vào một linh mạch cự đại tu luyện, có đầy đủ Nguyên Thủy chi khí là được rồi.
Vũ Hóa Môn là vương giả đại phái, có vô số linh mạch, "Linh mạch bậc một" như Sinh Mệnh Cổ Tuyền. Thậm chí còn có "Linh mạch vương cấp" "Thánh giai linh mạch " Trong truyền thuyết.
Nếu như không có "Vương cấp linh mạch" mà nói, vậy cũng không được xưng là vương giả đại phái rồi.
Một linh mạch "Vương cấp" không biết gấp bao nhiêu lần so với "Sinh Mệnh Cổ Tuyền", độ nồng đậm của Nguyên Thủy chi khí thậm chí không thể so được.
Hơn nữa trong truyền thuyết trong linh mạch Vương cấp còn có lưu lại nguyên khí Hỗn Độn, thậm chí còn có pháp tắc hỗn hợp trong Hỗn Độn, người tu luyện trong đó chẳng khác gì có được một số kinh nghiệm còn sót lại trong vũ trụ, có chỗ tốt hiếm có đối với lĩnh ngộ đối với đại đạo, đối với trí tuệ bản thân.
Phương Hàn cấp tốc muốn tiến nhập vào trong "Linh mạch Vương cấp"Trong truyền thuyết tu luyện.
"Nếu như có thể tiến vào Vương cấp linh mạch tu luyện, ta đây quả thật nắm chắc tu thành tuyệt đại Kim Tiên mà không có chút nguy hiểm nào."
Nhưng mà hắn cũng biết, đừng nói là chân truyền đệ tử, cho dù trưởng lão trong môn phái cũng rất có cơ hội tới "Vương cấp linh mạch" Tu luyện.
"Mười người các ngươi đều là tinh anh trong tinh anh, nhưng mà cũng không nên kiêu ngạo. Bán Kim Tiên cho dù có lợi hại đến mấy cũng chỉ là bán Kim Tiên mà không phải chân chính là tuyệt đại Kim Tiên!" Trường Bình tôn giả liếc mắt nhìn mười người: "Chỉ cần tấn thăng làm Kim Tiên chính thức, mới tính là nhân vật tại Thiên giới. Ranh giới để phân định địa vị tại Thiên giới chính là tuyệt đại Kim Tiên. Cho dù mỗi người các ngươi đều là tuyệt thế thiên tài, nhưng mà Thiên giới có rất nhiều tuyệt thế thiên tài. Giống như sao trên trời vậy, chỉ có thể chờ xem ai có thể tấn thăng làm Kim Tiên mà thôi!"
Bọn người "Tiêu Thiểu Vân" "Tiết Liệt" "Cổ Tốn" đều không nói gì.
Nhưng trong ánh mắt của bọn họ lóe lên khát vọng kịch liệt, giống như lập tức muốn đi tu luyện thành tuyệt đại Kim Tiên vậy.
"Được rồi. Hiện tại các ngươi đã chính thức trở thành chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, kế tiếp Vũ Hóa Môn sẽ chuẩn bị linh mạch để các ngươi chuyên môn tu luyện, đầu tiên là các ngươi hãy tiến vào trong Giang Sơn Viện. Lâm Phi Vũ, ngươi là một trong những sư huynh trong rất nhiều chân truyền đệ tử, hãy dẫn đám người mới tới Giang Sơn Viện đi!"
Trong lúc nói chuyện, Trường Bình tôn giả đã biến thành một đạo kim quang rồi tan biến.
Rầm!
Mất đi trấn áp của vị tuyệt đại Kim Tiên này, đám đệ tử kiệt ngao bất tuần tựa hồ như nổ tung, ai cũng không phục ai, đương nhiên sẽ không nghe theo kẻ cầm đầu "Lâm Phi Vũ" kia.
Trong mắt bọn hắn, cho dù Kim Tiên cũng có thể cầm cự một hồi, huống chi đối phương không phải là Kim Tiên?
"Thạch Phong! Vừa rồi chính ngươi nói trong lúc khảo hạch giết chết ta, ta đang muốn khi khảo hạch sẽ đụng phải ngươi. Đem ngươi luyện thành pháp bảo, không ngờ lại không được như ý, hiện tại ngươi xuất hiện đi!"
Đột nhiên lúc này Cổ Tốn lên tiếng chỉ vào một vị thiếu chủ cũng vượt qua khảo hạch, đã trở thành chân truyền đệ tử.
"Hừ! Cổ Tốn, tà nói muốn giết ngươi đấy, thì làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn tại đây báo thù? Vậy tốt lắm, ta đang muốn xem xem tuyệt học của Cổ gia ngươi lợi hại tới mức nào đây."
Vị thiếu chủ kia thoáng cái hiên ngang đi ra, không hề khoan nhượng, liên tục cười lạnh, hắn mặc một bộ trường bào màu đen, khuôn mặt thập phần tuấn lãng, mang theo một cỗ anh khí. Phương Hàn đã xem qua người này xuất thủ, mỗi một quyền đều cổ xưa chuyên nghiệp, có chứa khí tức chất phác của thượng cổ, cơ hồ chỉ một chiêu đã đánh gục đối thủ.
"Dừng tay! Hiện tại các ngươi đã là đệ tử của Vũ Hóa Môn, phải tuân thủ môn quy của Vũ Hóa Môn, cư nhiên dám ngang nhiên tư đấu, không sợ bị giam trong thiên lao, vĩnh viễn bị giam cầm hay sao? Người mới còn dám kiêu ngạo như vậy? Thật sự là không biết sống chết."
Một đệ tử lão nhân của Vũ Hóa Môn đứng sau lưng Lâm Phi Vũ thấy chướng mắt cho nên lập tức quát lớn.
"Ngươi muốn chết, cư nhiên dám quát bọn ta! Khinh chúng ta là người mới sao?"
Lại một vị thiếu chủ trẻ tuổi sải bước đi tới, đại thủ duỗi ra, lập tức xuất hiện một mảnh Đại La Đại La, hóa thành thủ ấn vô cùng cự đại, ầm ầm từ trên cao bổ xuống, trực tiếp chộp tới đệ tử lão nhân kia.
Đệ tử này thần sắc liên tục biến ảo, đánh ra tuyệt học trong Vũ Hóa Môn, Phách Chủ Thăng Thiên Quyền.
Thế nhưng quyền pháp vừa ngưng kết thành một khuôn mặt phách chủ đã bị thiếu chủ trẻ tuổi dùng một quyền đánh tan, đệ tử lão nhân kia thổ huyết tại chỗ, lăng không bay lên cao hơn mười trượng mới rơi xuống mặt đất, chỉ có hít vào mà không có thở ra.
"A! Đây là thiếu chủ của Hồng Tông, Hồng Trụ. Quyền pháp của hắn đã tham ngộ tới một loại chân lý, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng đã có vô cùng đại lực."
"Ở bên ngoài hắn chính là nhất đại bá chủ, lão nhân đệ tử của Vũ Hóa Môn kia lại dám uy hiếp hắn, không phải là tìm chết sao?"
"Cút!!" Hồng Trụ một quyền đánh bay đệ tử lão nhân đồng dạng là bán Kim Tiên đại năng, sau đó uy nghiêm nói: "Rác rưởi mà dám cùng ta nói chuyện, đây chỉ là một cái giáo huấn nho nhỏ, nếu lần sau còn như vậy, ta sẽ trực tiếp luyện hóa ngươi."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn quét qua nhìn về phía đệ tử lão nhân, khiến cho người này câm như ve sầu mùa đông.
Mà đầu lĩnh của đệ tử lão nhân, sắc mặt của Lâm Phi Vũ lại lúc trắng lúc xanh. Lần tuyển nhận đệ tử này, mỗi người đều là tuyệt đại thiếu chủ, vô cùng hung hãn, kiêu ngạo bất tuần, thời điểm Trường Bình tôn giả lưu lại còn có thể áp chế, Trường Bình tôn giả vừa đi, hắn căn bản không áp chế được.
"Phương Hàn, đám thiếu chủ này, mỗi người còn kiêu ngạo hơn người trước, đây mới là phong thái của tuyệt đại nhân vật." Diêm ở trong Luân Hồi Chi Bàn thấy một màn như vậy liền gầm lên: "Xem ra Vũ Hóa Môn của Thiên giới không có nhiều xú quy củ như vậy, nắm tay người nào lớn người đó chính là vương giả."
"Quả thật là cuồng ngạo vô song, nhưng cũng phải có tiền vối mới cuồng ngạo được." Phương Hàn gật gật đầu.
"Thạch Phong, hôm nay chúng ta ở chỗ này, một trận quyết thắng thua đi. Nhìn xem ai giết chết ai, một câu thôi, nếu như ta bị ngươi giết, vậy ta tự nhận tu vi không bằng. Không có bất cứ quan hệ nào với Vũ Hóa Môn, nếu như ngươi bị ta giết, cũng đồng dạng như vậy, lập văn thư sinh tử đi." "Cổ Tốn" lên tiếng.
"Được!"
Thạch Phong tiến lên, sau lưng hiện ra vô số bóng dáng Ma thần, sát phạt chi khí quấn quanh nắm tay, mặt đất cư nhiên nứt ra thành từng khúc.
"Các ngươi thật sự lớn mật, nếu muốn đánh nhau ở chỗ này, vậy trước tiên hãy đánh cùng ta." Lâm Phi Vũ rốt cục nhịn không được, hắn quyết tâm phải ở chỗ này giáo huấn đám người kia, bằng không Trường Bình tôn giả để hắn dẫn đội cuối cùng lại hóa thành bộ dạng này thật không được. Nếu như áp chế không được, vậy sao này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến đám người cười rụng răng sao.
"A? Lâm Phi Vũ, ngươi thật sự muốn động thủ?" Cổ Tốn quay đầu lại gào to một tiếng: "Một thời gian nữa tại Vũ Hóa Môn sẽ tổ chức cạnh tranh đệ tử 'hạt giống' giữa các chân truyền đệ tử. Ta đã sớm nghe nói qua Lâm Phi Vũ ngươi là một tuyển thủ hạt giống, hôm nay vừa vặn được đại chiến cùng ngươi, bây giờ trực tiếp phế ngươi đi, sau này cũng dễ dàng hơn một chút."
"Phế ta, cũng phải nhìn xem ngươi có loại bổn sự này không đã."
Trên tay Lâm Phi Vũ đột nhiên xuất hiện một kiện bảo kiếm, khí tức của kiện bảo kiếm này mang theo khí tức tử vong nồng đậm, là trung phẩm tiên khí, ở trong tay của hắn lóe lên giống như ảo thuật, tùy ý khẽ động, toàn bộ các loại quy tắc đều có thể xuất hiện bất cứ chỗ nào.
"Tốt! Để ta nhìn xem tuyệt sát chi chiêu của Vong Thiên Nhất Kiếm Lâm Phi Vũ cùng công lực của Cổ Tốn huynh ai thâm hậu hơn." Hồng Trụ vỗ vỗ tay: "Đều là chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn rồi, cũng đừng phân ai là người cũ, ai là người mới, tóm lại ai có pháp lực thâm hậu hơn, thần thông cao cường hơn, đó chính là lão đại."
"Những người này thật sự là quá điên cuồng, ta chẳng muốn chấp nhặt cùng bọn chúng, tiến vào Giang Sơn Viện, tiến vào linh mạch Giang Sơn Cổ Tỉnh tu luyện thôi." Phương Hàn lắc đầu, lúc này quyết định rời đi, trước tiên tu thành cái thế Kim Tiên rồi tính tiếp, trong lòng hắn ôm chí lớn, cho nên cũng không có hứng thú với trường tranh đấu này.
Căn cứ vào trí nhớ của Thương Tử Lạc, trong Giang Sơn Viện có Giang Sơn Cổ Tỉnh, là linh mạch "cấp một", thế nhưng lại lớn hơn "Sinh Mệnh Cổ Tuyền" liên miên bất tuyệt, lúc trước Thương Tử Lạc cũng ở trong đó tu luyện.
Đang lúc hắn muốn rời đi, đột nhiên bị một vị thiếu chủ mới tấn thăng làm chân truyền đệ tử nhìn thấy, người này liền vung tay len, một đạo tiên khí lập tức ngăn cản trước mặt hắn: "Phong Duyên, ngươi muốn đi? Khó có được tràng diện như vậy, không xem thì thật đáng tiếc? Lá gan ngươi nhỏ vậy sao? Vậy mà còn đòi tiến vào Vũ Hóa Môn học nghệ? Vậy trở về làm đầu ô quy co đầu đi."
"Hừ!" Bàn tay Phương Hàn chấn động liền đập nát đạo pháp tắc Tiên Đạo kia ra: "Ta phải trở về tu luyện, cũng không có hứng thú đối với trường tranh đấu này, có phải là đầu ô quy co đầu hay không, sau này sẽ rõ."
"Lớn mật! Đứng lại cho ta." Sắc mặt của vị thiếu chủ này phát lạnh, đột nhiên tay trái bắn ra một đạo kiếm quang dài tới mười trượng, roẹt một tiếng, không ngờ trực tiếp đâm tới ót Phương Hàn.
Đạo kiếm khí này tuy chỉ dài mười trơngj, thế nhưng đã ngưng kết tới cực hạn, có thể cắt nát pháp tắc Đại La, bóp chết hết thảy sinh cơ.
"Cao Khung Hữu Vô Tương kiếm khí!"
"Một lời không hợp liền ra tay giết người, quả nhiên là tập quán của đám man mọi." Phương Hàn điềm nhiên thầm nói: "Bất quá Phương Hàn ta thân kinh bách chiến, giết người luyện hóa người vô số, cũng không ngại bất cứ phiền phức gì. Ở trong Vũ Hóa Môn mà không lập uy còn không được a."
Tại đầu ngón tay của hắn ngưng tụ thành một cỗ truyền thuyết chi lực, rắc một tiếng, liền đánh nát đạo kiếm khí này, sau đó thân thể xoay lại, mạnh mẽ bước lên, lập tức một cỗ khí tức cự thú thái cổ Hồng Mông thức tỉnh truyền ra từ trong cơ thể hắn: "Cái gì mà thiếu chủ, đứng trước mặt ta cũng chỉ là c*t chó mà thôi. Một đám tiểu hài tử tranh đấu với gia gia còn tự cho là thiên tài, ta xem là chó mới đúng!"
Trong lúc nói chuyện, cước bộ của Phương Hàn vẫn hướng về phía trước mà đạp, đại địa co rút, không gian áp súc cực đại, năm ngón tay lộ ra long trảo, khí tức thái cổ Hồng Hoang truyền ra, một trảo bổ xuống liền phá nát hoàn toàn cương khí toàn thân vị thiếu chủ này.
Phanh!
Vị thiếu chủ này bị một trảo trực tiếp đập lún xuống mặt đất, y phục toàn thân vỡ vụn, thật giống như một cây cột gỗ được "đóng" xuống mặt đất.