Vĩnh Sinh

Chương 559: Tại chỗ giết người




Trọn vẹn thiêu đốt mười tỷ viên Thuần Dương đan trong Hoàng Tuyền Đồ sinh ra Thuần Dương hỏa diễm bao phủ không gian rộng hơn mười dặm, ngưng tụ thanh một hỏa cầu giống hằng tinh, chậm rãi thúc dục Luân Hồi Chi Bàn.

Mười tỷ Thuần Dương đan, cho dù có nhân vật tu luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh thất trọng Giới Vương cảnh cũng phải cố gắng khổ tu mấy chục năm mới cô đọng lại được.

Nói cách khác cho dù có cao thủ cấp bậc như Thái Hỗn Thiên thúc dục Hoàng Tuyền Đồ cũng phải tiêu hao mấy chục năm công lực cùng nguyên khí tích cóp.

Hành động này uy mãnh bực nào.

Lĩnh vực động thiên của Đồ Ma Đại Tiên Đằng Ngạo bị Luân Hồi Chi Bàn làm cho chấn động, lập tức nát bấy, vô số không gian vặn vẹo được khôi phục lại nguyên dạng.

"Luân Hồi Chi Bàn!"

Động thiên của Đằng Ngạo thoáng cái tan ra, hắn lập tức biết tu vi của mình bí hiểm có thể nói là thần thoại, thế nhưng lại không cách nào đối phó lại với Luân Hồi Chi Bàn.

Hắn cũng biết Luân Hồi Chi Bàn là tuyệt phẩm đạo khí trong tay đại nhân vật từ mấy ngàn năm trước, có thể nói là cao thủ cổ lão. Mà hắn cũng đã được gặp qua Hoàng Tuyền Đại Đế. Trong tích tắc Luân Hồi Chi Bàn lớn như tinh cầu xuất hiện, thậm chí nhớ lại cách đây bốn ngàn năm, Hoàng Tuyền Đại Đế đã thi triển ra Hoàng Tuyền Đồ trấn áp cửu châu bát hoang, thiên hạ lục hợp, không biết bao nhiêu Ma thần đã bị hắn giết, bao nhiêu tu sĩ chết trong tay hắn.

Mỗi khi thi triển ra Luân Hồi Chi Bàn cũng có thể che kín thiên không, dẫn toàn bộ ánh sáng nhật nguyệt, toàn bộ thế giới vào tỏng vô cùng vô tận luân hồi.

"Nghiệp chướng! Ngươi dám hạ độc thủ!"

Trong nháy mắt động thiên của mình bị vỡ tan, thân thể Đằng Ngạo liên tục biến ảo, lại lần nữa thi triển ra Đại âm dương thuật, thay đổi âm dương biến ảo lưỡng nghi, ý đồ muốn trùng tân tổ hợp, vây hãm giết chết Phương Hàn.

"Vô ích, nếu Luân Hồi Chi Bàn chỉ có một điểm uy lực này, vậy còn gọi là tuyệt phẩm đạo khí?" Thân thể Phương Hàn rung lên, Diêm hiện ra, tiếng chú ngữ cổ xưa được ngâm xướng lên, giống như ngôn ngữ bí mật đến từ khi thiên địa sơ khai, không thuộc về thanh âm của loài người.

Hư ảnh Luân Hồi Chi Bàn lớn như tinh cầu dưới sự thúc dục của chú văn, chậm rãi nghiền áp qua.

Lĩnh vực động thiên của Đằng Ngạo cũng khó có thể ngưng tụ lại.

Sắc mặt hắn khẽ biến đỗi, trong một sát na chuẩn bị xuyên qua ngàn vạn không gian song song thoát khỏi sự nghiền áp của Luân Hồi Chi Bàn. Nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì, dưới sức nghiền ép của Luân Hồi Chi Bàn, hắn cảm thấy thân mình bị một cỗ áp lực thật lớn đè xuống, từng đoạn từng đoạn thân thể rời ra, biến thành vô số huyết nhục nhỏ bé giống như viên bi.

"Vũ Hóa phi thăng, thiên địa tuyệt mật, mật chú áo nghĩa, phá hư không gian!"

Trong tích tắc này Đằng Ngạo cơ hồ không chút do dự thi triển ra thượng cổ áo nghĩa Vũ Hóa Phi Thăng Kinh, thân thể thoáng cái hóa thành hai nửa hư thật, một cỗ lực lượng do thiêu đốt tuổi thọ hơi chút ngăn cản Luân Hồi Chi Bàn, sau đó thừa dịp tích tắc này cư nhiên hắn đã thoát ra ngoài.

Tuy thoáng cái thoát ra khỏi lực nghiền ép của Luân Hồi Chi Bàn, thế nhưng hắn cũng phải trả một cái giá cực kỳ trầm trọng, tiêu hao ngàn năm tuổi thọ.

Cao thủ lĩnh ngộ pháp tắc không gian, tuổi thọ có tầm mười vạn năm gì đó, cũng không sai biệt gì lắm so với Phương Hàn hiện tại, tổn thất ngàn năm chẳng khác gì 1%, khiến hắn đau lòng.

Đằng Ngạo có thể nắm lấy một tia kẻ hỡ này thoát ra ngoài, thế nhưng ba đại Phó chưởng môn Dịch Kiếm Thu, Vương Đạo Lăng, Trần Thiên Hiệp sau lưng hắn cũng không có vận khí may mắn như vậy. Liên tục kêu lên thảm thiết, đầu tiên là pháp bảo hộ thân bị Luân Hồi Chi Bàn nghiền nát, sau đó thân thể vỡ tan, chỉ còn lại bổn mạng Thiên Địa Pháp Tướng đau khổ giãy dụa.

"Hừ! Các ngươi đúng là tự tìm đường chết, tự rước lấy nhục!"

Phương Hàn tiện tay tung ra một trảo, pháp lực từ đầu ngón tay bạo liệt ra, tại thời điểm thân thể ba Phó chưởng môn bị Luân Hồi Chi Bàn nghiền ép vỡ tan bắt đầu rơi xuống. Pháp lực rất mạnh liền áp súc bổn mạng Thiên Địa Pháp Tướng của bọn họ, cô đọng thành ba người tí hon chỉ cao bảy tấc, liên tục dãy dụa trong bàn tay Phương Hàn.

Sau khi hư ảnh Luân Hồi Chi Bàn hoàn thành một kích này, dần dần rút vào trong Hoa Thiên Đô.

"Thần diệu thật, Đằng Ngạo này chính là nhân vật cực kỳ lợi hại, thâm hậu, đã tìm hiểu pháp tắc không gian, cách vận dụng không gian tối thiểu còn lợi hại hơn so với điện chủ Thuần Dương điện ba, năm lần, lực lượng trên mười tỷ, nhưng dưới sự áp bách của Luân Hồi Chi Bàn cũng phải tổn thất ngàn năm tuổi thọ mới có thể đào tẩu, chỉ là ta vô tâm nên để hắn chạy mất. Đáng tiếc chính là mỗi một lần hư ảnh của Luân Hồi Chi Bàn xuất hiện lại phải mất mười tỷ Thuần Dương đan mới có thể thúc dục, hiện tại ta chỉ còn lại chín mươi tỷ đan dược, phải cẩn thận sử dụng mới được."

Một chiêu đắc thủ, Phương Hàn rất đắc chí vừa lòng, hắn cũng không thèm quan tâm tới hậu quả, hôm nay động thủ chính là thời điểm mấu chốt để xem cuối cùng Vũ Hóa Môn đối xử với mình như thế nào.

Dịch Kiếm Thu, Vương Đạo Lăng, Trần Thiên Hiệp ba đại Phó chưởng môn thoáng cái bị Phương Hàn đánh bại biến thành ba người tí hon, dãy dụa chửi bới, thần sắc dữ tợn, lo lắn muốn bay ra khỏi lòng bàn tay Phương Hàn, thế nhưng vô ích.

Oanh long!

Cả Vũ Hóa Môn triệt để oanh động, lần này chính là thật sự oanh động. Tất cả ngoại, nội môn đệ tử, chân truyền đệ tử đến đại trưởng lão đều trợn tròn mắt.

Dưới tình huống có Thái thượng trưởng lão áp chế, Phương Hàn cư nhiên còn dám quát tháo! Hơn nữa đánh lui nhân vật được coi là phong vân một cõi, Thái thượng trưởng lão Đằng Ngạo, cuối cùng trực tiếp bắt giữ ba đại Phó chưởng môn.

Thái độ mãnh mẽ như vậy, tác phong ngang ngược như vậy, thủ đoạn tàn khốc nhẫn tâm như vậy, so với khi hắn giết chết Như Ý Tử còn muốn rung động nhân tâm hơn vạn lần.

Như Ý Tử là ai? Đằng Ngạo là nhân vật loại nào? Thân phận, địa vị, tu vi của hai người chênh lệch xa tới vạn dặm. Phương Hàn giết Như Ý Tử coi như là chuyện nhỏ, thế nhưng có thể đánh lui Đằng Ngạo, vậy chính thức có thể uy chấn Chư Thiên, quân lâm thiên địa.

"Vừa rồi một kích kia là sao?"

"Ta cảm giác được bản thân như rơi vào vô cùng vô tận Luân Hồi chuyển thế, ta tựa hồ như thấy được kiếp trước, kiếp sau của mình vậy."

"Đó chính là uy lực của Luân Hồi Chi Bàn sao? Hoàng Tuyền Đồ rốt cục đã khôi phục uy lực, thế nhưng hắn làm thế nào để thúc dục Luân Hồi Chi Bàn, hắn lấy ở đâu ra nhiều Thuần Dương khí như vậy!"

"Thật là lợi hại, thật là lợi hại! Ngay cả Thái thượng trưởng lão Đằng Ngạo cũng bị đánh lui, Phương Hàn này không biết còn hung mãnh gấp bao nhiêu lần so với Hoa Thiên Đô, nguyên lai ta cho rằng Hoa Thiên Đô tu thành Bất Tử Chi Thân rốt cuộc có thể nổi bật, lại không thể tưởng tượng được, mỗi lần lại bị Phương Hàn gắt gao chặn đầu. Bây giờ chỉ sợ hắn sẽ triệt để không thể tung bay được rồi."

"Quá kiêu ngạo, quá bá đạo, quả thực là bá chủ thiên địa, ta cảm thấy trên người hắn ẩn chứa nồng đậm vương đạo chi khí, còn có bá đạo chi khí nữa."

Rất nhiều người cùng một số trưởng lão cũng nhịn không được mà nghị luận, thân thể run rẩy, tâm thần kích động.

"Phương Hàn, còn không ngừng tay! Chuyện lần này nghiêm trọng cỡ nào ngươi có biết không? Ngươi còn không ngừng tay khư khư cố chấp mà nói sẽ bị Thái thượng trưởng lão đoàn của Vũ Hóa Môn ta trừng phạt! Ngươi biết không? Mau mau dừng tay hướng tới Thái thượng trưởng lão Đằng Ngạo sư thúc xin lỗi đi!"

Thiên Hình trưởng lão trông thấy Phương Hàn đánh nổ tan thân thể ba Phó chưởng môn, bổn mạng Thiên Địa Pháp Tướng cô đọng thành nhân hình bảy tấc, bị hắn nắm trong tay, mà trên bầu trời xuất hiện một cỗ không gian chi lực thật lớn, một lần nữa hợp thành hình thể Đồ Ma Đại Tiên Đằng Ngạo. Thiên Hình trưởng lão không khỏi quát lớn.

"Tốt, ngươi rất tốt. Phương Hàn! Ngươi là dư nghiệt của Ma Môn, Vũ Hóa Môn ta nuôi dưỡng ngươi một cách vô ích rồi. Bây giờ ngươi bắt đầu làm phản, băt đầu từ bây giờ ngươi chính là phần tử phản đồ của Vũ Hóa Môn ta, người người của Vũ Hóa Môn ta đều có quyền tru sát ngươi!"

Trên không gian, Đồ Ma Đại Tiên Đằng Ngạo một lần nữa hợp thành thân thể, sắc mặt tái nhợt tựa hồ như tảng băng, trong ánh mắt lóe lên một tia điên cuồng, tàn khốc, tựa hồ như lại lần nữa muốn động thủ quyết sinh tử chiến với Phương Hàn.

"Nói như vậy là ngươi muốn trục xuất ta ra khỏi Vũ Hóa Môn?" Thân thể Phương Hàn đột nhiên tăng vọt, cao tới vạn trượng, như một ngọn núi đứng trước Đồ Ma Đại Tiên Đằng Ngạo. Thân thể hắn có ba ngàn tay, ba ngàn con mắt, còn có năm khuôn mặt. Khiến giờ khắc này mọi người có thể chứng kiến thực lực chính thức của hắn: "Đừng tương rằng ngươi là Thái thượng trưởng lão là ta không dám giết ngươi! Ngươi cho rằng bản thân lĩnh ngộ pháp tắc không gian là có thể đè ép ta hay sao?"

"Đây là cái gì? Phật, Ma, Long, Thần! Còn có một khuôn mặt khổng lồ không có ngũ quan, đó là đại biểu cho cái gì?"

Chứng kiến Phương Hàn biến thành hình thể hung ác này, Đằng Ngạo cũng chấn động, khuôn mặt trở nên ngưng trọng, sau đó lập tức cười dài nói: "Người trẻ tuổi, ngươi muốn giết ta? Còn sớm lắm, ngươi cho rằng ngươi có Hoàng Tuyền Đồ là có thể chống lại ta sao? Đúng là mơ mộng hão huyền, Vũ Hóa thiên cung, gia trì thân thể cho ta!"

Trong lúc Đằng Ngạo cười dài, ở xa trong Vũ Hóa thiên cung bỗng dưng kích phát ra một đạo lực lượng hình cầu vồng rót vào thân thể hắn, sau đó lực lượng của hắn từ từ gia tăng, trên lòng bàn tay hắn xuất hiện một đạo hư ảnh Vũ Hóa thiên cung.

Hắn là Thái thượng trưởng lão của Vũ Hóa Môn, đã có thể điều động lực lượng của Vũ Hóa thiên cung.

Vũ Hóa thiên cung cũng là tuyệt phẩm đạo khí, chính là một kiện pháp bảo chấn giáo, lập giáo của Vũ Hóa Môn.

"Sư thúc! Muốn trục xuất Phương Hàn ra khỏi Vũ Hóa Môn phải có phù chiếu của Phong Bạch Vũ sư huynh. Sư thúc tuy là Thái thượng trưởng lão nhưng không thể phủ định quyết định của Phong Bạch Vũ sư huynh, cũng phải được Thái thượng trưởng lão đoàn nhất trí đồng ý. Không thể ngang ngược độc đoán."

Thấy một màn như vậy Thiên Hình trưởng lão cũng rống to, vội vàng quát.

"Long Huyên, Già Lam!"

Phương Hàn cũng không để ý tới lực lượng của Đằng Ngạo đang tăng lên, mà là nói chuyện với hai nữ đệ tử.

"Sư huynh, có chuyện gì?"

"Các ngươi cầm pháp bảo của ta bao phủ Vũ Hóa Môn, không cho đám gian tế của Hoa Thiên Đô chạy trốn, ta muốn thi triển thủ đoạn thông thiên, một mẻ hốt sạch bọn chúng, triệt để thanh tẩy Vũ Hóa Môn ta!"

"Được!" Già Lam, Long Huyên lập tức bay ra ngoài.

Mà trong thân thể Phương Hàn đột nhiên tản mát ra ngàn vạn sợi tơ bạch sắc quấn quanh những ngọn núi của đám chân truyền đệ tử.

"Đại triền nhiễu thuật! Một trong ba nghìn đại đạo." Con mắt Đằng Ngạo co rụt lại.

"Băng Phong Thiên Lý, đóng băng thiên hạ!" Phương Hàn há mồm phun ra một đạo hàn khí, lập tức những ngọn núi trên Vũ Hóa Môn bao phủ trọng trong gió tuyết, biến thành một thế giới hàn băng, sau đó ngón tay Phương Hàn liên tục bắn ra, từng đạo phong ấn theo đó mà ra, trong nháy mắt trên tất cả ngọn núi của đám tay sai dưới trướng Hoa Thiên Đô đều bị đóng băng, sau đó bị phong ấn.

"Đại phong ấn thuật, Đại đóng băng thuật!" Thân thể Đằng Ngạo một lần nữa run rẩy.