Vĩnh Sinh

Chương 388: Trong thế tục




Chuyển Thế Đầu Thai Quyết của Hoàng Tuyền Đồ có thể che dấu hết thảy toàn bộ khí tức của bản thân, kể cả khí tức của Thanh Đế Mộc Hoàng Công, Cây Thế Giới.

Mộc đạo nhân là yêu quái hệ mộc, có cảm ứng rất mạnh với các loại thánh vật và thần thông mộc hệ, là một loại cảm ứng là có củng bổn nguyên. Nếu như cứ để hắn tiếp tục sử dụng khả năng cảm ứng này thì sợ là trước khi trở về Vũ Hóa Môn, pháp lực của Phương Hàn đã tiêu hao hết rồi, không thể tiếp tục phi hành nhanh như trước nữa. Phải biết rằng đầu sỏ muôn đời có khí tức sau dày hơn rất nhiều, có thể vận dụng ý niệm thu lấy nguyên khí Tiên Giới giống như Cây Thế Giới vậy.

Nếu tiếp tục liều mạng so sánh khí tức thì Phương Hàn tuyệt đối không thể bằng với hai đầu sỏ muôn đời liên thủ.

Năng lực lớn nhất của đầu sỏ muôn đời chính là vận dụng thần niệm, mở ra hư không, không ngừng hấp thu nguyên khí từ Tiên Giới, đạt tới cảnh giới thực khí. Thực khí giả thần minh bất tử, theo đuổi trường sinh.

Phương Hàn đối chiến với đầu sỏ muông đời, mắc phải bất lợi lớn nhất chính là ưu thế của Cây Thế Giới hoàn toàn không có ý nghĩa nữa, ở khoảng khí lực sâu dày này thì Phương Hàn không cách nào tranh đấu cùng cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh được.

Cho nên hắn quyết định tránh đi mũi nhọn.

Vận dụng Chuyển Thế Đầu thai Quyết tránh né đi, thời gian cáng lâu, pháp lực của hắn tích súc được càng nhiều, càng có thêm cơ hội trốn về tới Vũ Hóa Môn, bằng không nếu cú tiếp tục phi hành như trước thì lượng nguyên khí tiêu hao rất nghiêm trọng, còn chưa về tới Vũ Hóa Môn thì khí lực đã cạn kiệt, đến khi đó thì tình cảnh còn nguy hiểm hơn.

Phương Hàn tuy vượt qua được Phong Hỏa Đại Kiếp, năm ý thức hải trong đầu được mở rộng ra gấp đôi, nhưng mà kim đan lại mới có thêm ba đại vô thượng thần thông, tiêu hao rất nhiều pháp lực, nhất là Đại Phổ Độ Thiền Quang, tiêu hao một lượng pháp lực khổng lồ.

Công pháp Phật Môn đều là tu tâm, rèn luyện tinh thần, so với Tiên Đạo thì tiêu hao nhiều pháp lực hơn.

Sau khi thi triển Chuyển Thế Đầu Thai Quyết, Phương Hàn biến thành Đạo Mệnh Thư Sinh, ẩn dấu toàn bộ khí tức của bản thân rồi hạ xuống một địa phương đông người trong thế tục. Hắn thoắt cái đã hạ xuống một tòa thành lớn, hóa thành một thư sinh đứng giữa dòng người hối hả.

Tòa thành này cực kỳ phồn hoa, tuy so ra kém Đại Huyền Đế Quốc nhưng mà cũng hơn hẳn Long Uyên Tỉnh, nơi mà Phương Hàn từng lớn lên. Khắp nơi đều là các tòa lầu cao, gác ngọc, các loại tam giáo, cửu lưu, khuất cái, thương nhân, thư sinh, võ sĩ, người bán hàng rong, làm xiếc, kể truyện. Còn có một ít tiểu thư nhà giàu có, trang sức hoa kệ, ngồi trong xe ngựa sang trọng, bên cạnh có hầu nữ hầu hạ đang đi vào trong đạo quan của tiên đạo tổ sư cầu bình an.

Phương Hàn vừa mới hạ xuống đường cái lớn của tòa thành này thì một luồng tục khí nồng đậm đập thẳng vào mặt hắn, hơi vận khí một chút, lỗ tai lắng nghe mọi loại thanh âm, tất cả đều tiến vào trong đầu hắn, giúp hắn biết được đây là đâu.

"Đậu hủ thối đây… Bán đậu hủ thối đây… Tổ gia nhà ta là ngự trù của hoàng cung, đậu hủ thối của chúng ta cực ngon đây…"

"Lần trước đã nói Lưu tiên nhân phung ra một thanh phi kiếm, bạch quang chiếu rọi vạn trượng, che mờ ánh nhật nguyệt. Nghiệt Long ở trong Lão Long Đàm lập tức sớ đến mức hồn bất phụ thể…" Đây là một người đang kể chuyện ở trong quán trà đang kể chuyện.

"Vương huynh, ngươi nòi lần này thi hội sẽ có đề mục gì? Là ai làm nhâm quan chủ khảo? Chúng ta làm văn phải phỏng đoán sở thích của chủ khảo, nếu không thì cho dù văn vẻ hay đi chăng nữa cũng không có ý nghĩa gì, làm sao có thể ghi danh bảng vàng được." Trước của thư viện, một vài thư sinh mặc nho phục màu xanh vừa đ vừa bàn chuyện với nhau.

"Chúng ta bỏ mười năm học tập gian khổ, khỏ công đọc sách của thánh hiền, giờ đây khoa cử đã đến. Chờ sau khi trúng cử ta nhất định phải đi Xuân Phong Lâu gọi hai cô nương để ăn mừng mới được."

"Đúng vậy, chúng ta khổ công đọc sách nhiều năm, một khi thành đạt, nhân sinh khổ nhiều quá,hưởng lạc trể. Đến lúc đó già lại hữu tâm vô lực thì thực là bi ai."

"chờ sau khi trúng cử làm gì, không bằng bây giờ chúng ta cùng đi vui vẻ một chút. Ngay bây giờ chúng ta đi Xuân Phong Lâu, vừa rồi nhà ta mới gửi lên cho ta một trăm lạng bạc, có thề đi ăn chơi một hồi."

"Công tử, xin cho chúng ta miếng cơm ăn, làm việc tích thiện đức nha." Một người con gái trung niên, sau lưng cõng một đứa bé, hai người quần ao rách nát, nhất là đứa bé có khuôn mặc vô cùng bẩn, dùng miệng mút mút ngón tay, lại quỳ xuống trước mặt Phương Hàn nói, "Lần này khoa khảo, công tử nhất định có thể đậu cao, đỗ trạng nguyên."

Phương Hàn thấy người phụ nử trung niên này và tiểu hài tữ đáng thương nên bàn tay rung lên, ném ra một thỏi bạc.

Trong Hoàng Tuyền Đồ cũng không thiếu vàng bạc. Lần trước hắn giết chết Tuyệt Mệnh Đảo Chủ, thu được cả một đảo nhỏ vàng bạc. Có đều những cái này đối với Phương Hàn cũng vô ích, tùy ý lấy ra một khối cũng có thể sống trong thế tục một thời gian dài.

"Công tử công hầu vạn đại." Phụ nữ trugn niên thấy khối bạc nặng trịch ở trong tay thì đưa tay dụi dụi mắt, tựa hồ không dám tin vào mắt mình, chờ sau khi xác định rõ ràng rồi thì liên tục dập đầu, mà Phương Hàn thì đã đi xa rồi.

"Nhân sinh khổ đoản, cứ qua vài chục năm, cho là làm đế vương đi chăng nữa, cũng chỉ hưởng lạc được mấy năm, thoáng cái là qua, như một giấc mơ. Mà cả đời không áo cơm, rơi vào cảnh nghèo, lại càng nghèo rớt mùng tơi. Nói là Tiên Đạo tiêu dao! Nhưng mà chúng sinh thì đều khổ! Khổ! Khổ! Khổ!"

Từ lúc bắt đầu tu luyện Tiên Đạo đến nay, đây là lần đầu tiên Phương Hàn bước vào trogn thế tục, cảm nhận được đủ loại cảnh vật trong hồng trần, thế tục thì không khỏi sinh ra một tia thương xót đối với chúng sinh trong hồng trần.

Trong cài nhìn cảu hắn, cuộc đời thật ngắn ngủn, sinh lão bệnh tử, vinh hoa phú quý đều là khổ sở.

Đột nhiên hắn nhớ đến Đại Nguyện Vọng Thuật cảu Linh Lung Tiên Tôn, đại chí nguyện to lớn.

Tại thời khắc này hắn cũng muốn phát ra một đại chí nguyện to lớn, cứu vớt thế gian, trăm ngàn chúng sinh trong hồng trền thoát ly khỏi khổ hải, tu luyện Tiên Đạo.

Nhưng hắn cũng không có phát ra.

"Hiện tại lực lượng của ta còn chưa đủ để gánh vác được chí nguyện to lớn như vậy. Ngay cả Trường Sinh Bí Cảnh còn chưa đạt đến thì làm gì có tu cách độ hóa người khác? Cứu vớt ngưới khác? Linh Lung Tiên Tôn cò thực lực để gánh vác chí nguyện to lớn như vậy nhưng ta thì chưa có."

Phương Hàn thầm nghĩ trong lòng, giữ cho lòng thhan tĩnh lại. Hiện giờ, bản thân hắn còn đang ở trong vỏng nguye hiểm.

Oanh long!

Khi hắn đang chiêm nghiệm, thấu hiểu các chuyện đau thương trong thế tục thì đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên. Tứ trên bầu trời, một cổ thần niệm cường đại phát tán xuống. Thần niệm vô hình bao phủ phương viên mấy ngàn dặm xung quanh, tìm tòi tầng tấc một. Nhất là tất cả mọi người ở trong thành trì này đều bị thần niệm đó dò xét qua một lần.

"Không hay, Long đạo nhân và Mộc đạo nhân đuổi tới rồi. Chẳng lẽ Chuyển Thế Đầu Thai Quyết của ta cũng không có tác dụng?" Phương Hàn cả kinh, biết rõ thần niệm menh mông, mạnh mẽ kiala2 của hai người Long đạo nhân và Mộc đạo nhân.

"Sẽ không! Nếu như Long đạo nhân, Mộc đạo nhân tìm được ngươi thì đã trực tiếp đánh giết xuống rồi. Mà bây giờ lại dùng thần niệm tìm kiếm chứng tỏ vẫn chưa biết ngươi ở đâu, đã mất tung tích ngươi rồi. Có điều thần niệm của bọn hắn rất là cường đại, quét qua một lần có thể tra xét hết toàn bộ mọi người trogn thành trì này, có khả năng sẽ phát hiện ra được ngươi. Cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, đầu sỏ muôn đời thật là đáng sợ, thần niệm quét qua một cái trong tòa thành này có bao nhiêu con kiến bọn họ đều có thể biết được. Hiện giờ ngươi không có được thần niệm cường đại như vậy nên không có cách nào phá mở hư không, thu lấy nguyên khí Tiên Giới." Diêm nói, "Cho nên ngươi cần phải giả bộ cho giống thư sinh một chút."

"Giả bộ sao cho giống thư sinh sao?"

Phương Hàn phát hiện ra thần niệm cường đại trên bầu trời tỏa xuống thì rất là bồi hồi, lo lắng làm sao có thể giả trang cho giống một thư sinh thì đột nhien bên đường vang lên tiếng hô quảng cáo: "Xem chữ đoán tướng số, tính tiền đồ, vị lai đều có thể tính toán được. Biết trước năm trăm năm."

Phương Hàn liền nhìn qua, phát hiện một thầy tướng số ngồi bên đường, tùy ý treo một tấm vải trước phía trươc, Ngồi phía sao là một lão nhân già cả, hữu khí vô lực, không có chút tiên phong đạo cốt, cũng không có một điểm linh khí nào. Người ta vừa nhìn vào là biết làm để kiếm chút cơm ăn, cho nên không ai vào xem quầy của hắn cả.

"Thầy tướng số? Trong thế tục cũng có người đoán vận mệnh sao?" Vận mệnh hư vô, biến hóa vô cùng, cho dù là loại cao thủ như Linh Lung Tiên Tôn cũng không đoán trước được tương lai, vận mệnh, một thầy bói nho nhỏ lại dám nói biết trước năm trăm năm sau sao?Ta cũng đang muốn giả bộ là thư sinh, đi thử một phen."

Trong lúc duy nghĩ, Phương Hàn đi tới, móc ra một khối bạc đạt lên trên bàn làm cho lão nhân kia lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn khối bạc, sau đó dùng ánh mắt mờ đục, hữu khí vô lực nhìn Phương Hàn nói: "
Công tử, ngươi đến coi cái gì?"

"
Cũng không có gì, ta coi như là giúp cho công việc làm ăn của ông, tích chút công đức mà thôi. Lần này ta tới tham gia khoa cừ." Phương Hàn mỉm cười nói, "Thấy ông cũng không phải thấy tướng số, ta chỉ muốn nghe từ miệng ngươi một ít lời dễ nghe thôi. Ta vốn học theo đạo thánh nhân, đại nghĩa nho môn, không tin số mệnh, có đều khoa cử sắp tới, áp lưc lớn. Ông có nói sao thì số bạc này vẫn là của ông."

"
Thật không?" Thầy tướng số già cả hữu khí vô lực này nhìn khối bác, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Phương Hàn hồi lâu rồi mở miệng ra nói: "Người trẻ tuổi, ngươi căn bản không phải là thư sinh. Ngươi cũng không phải đến đây dự khoa cử."

"
A? Sao ông biết?" Phương Hàn ngồi xuống trước sạp, hắn ngược lại biết rõ các thầy tướng số trong thế tục thường hay xuất bất kỳ ý, quấy nhiễu tâm thần của người khác, moi ra một ít thứ hữu dụng, sau đ1o tùy ý phát huy, hù cho người ta cả kinh thì mới có thể thoải mái cầm tiền đi.

"
Ngươi vừa mới vượt qua mồi hồi kiếp nạn, có đều kiếp này vừa đi, kiếp khác lại đến. Ngươi đang tránh né kiếp số. Mạng của ngươi rất nhiều kiếp số, đây cũng là do trước đ6y ngươi đã tạo thành quá nhiều nghiệt duyên." Lão nhân dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn nói.

Phương Hàn nghe xong thì không nhịn được mà kinh hãi, lập tức thay đổi ánh mắt, chăm chú nhìn lão nhân lười nhác này thật lâu. Hắn phát hiện lão nhân này mặc một cái áo dài đen phủ từ đầu tới chân, ngón tay khô gầy, nhìn là biết đã trải qua rất nhiều phong xương, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, cho thấy đã trải qua sự bào mòn của năm tháng.

Đây là một lão giả bình thường trong thế tục, không có cái gì thần kỳ, trên người không có chút ba động nào của pháp lực cả.

"
Ta có thể có kiếp số gì? Nói nhảm quá đi." Phương Hàn lắc đầu, liên tục cười lạnh, "Ta tạo nên nghiệt duyên gì?"

"
Huyền, huyền, huyền, gặp kiếp số cũng là bình thường… Lão nhân nhìn lên bầu trời, thở ra một hơi dài, "Kiếp số chính là tâm ma, tâm ma chính là kiếp số. Chuyện trong thế gian này phần nhiều đếu do tâm ma gây nên."