Vĩnh Sinh

Chương 1106: Uy thế bóng ảnh




"Cái gì? Phong Duyên thánh tử lại lớn mật như thế? Cư nhiên cũng muốn Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa quỳ ở chỗ này sao? Một bóng ảnh của hắn lại dám nói lớn như thế? Phải biết rằng, Tâm Hoàng thánh tử cũng không phải thánh tử mới tấn thăng giống như Hạng Nhất Chân, Cố Trường Phong, Yến Tây Quy, mà đã tham gia vô số lần thí luyện huyết sắc".

"Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa này cũng quá thị uy Phong Duyên rồi. Phong Duyên không thể không phản kích, bất quá lời này vừa nói ra, hai người liền trở thành cừu địch".

"Có thể xem kịch vui rồi, bất quá ta cũng không tin, Phong Duyên thánh tử có thể chiến thắng Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa. Phải biết rằng, lúc Tâm Hoàng thánh tử còn là Kim Tiên, đã có thể tranh đấu cùng đệ tử chấp pháp thần ngục Thiên Đình, sau lại tấn thăng Tổ Tiên, bế quan mấy ngàn năm, tham gia mấy mươi lần thí luyện huyết sắc, sợ rằng hiện tại đã đạt tới Tổ Tiên đỉnh phong".

"Rất nhiều người đều nói hắn có thể tấn thăng thành Nguyên Tiên".

"Long tranh hổ đấu mà. Hai người này sắp nộ hỏa rồi, chúng ta ra xa một chút quan sát, gần đây Vũ Hóa Môn thật là thiên tài xuất hiện lớp lớp. Thánh tử chúng ta thời điểm thí luyện huyết sắc, sợ rằng có thể đánh bại các phái khắc".

"Xem kìa, Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa giận rồi".

Rất nhiều người nghe thấy Phương Hàn nói làm cho Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa cũng quỳ xuông, liền biết hai người không thể hòa hoãn rồi.

Phương Hàn phong ấn ba người Hạng Nhất Chân, Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa phá trừ phong ấn. Trong lúc hai người giao thủ, hình chiếu Phương Hàn phủ xuống. Tạo xu thế đối chọi gay gắt, mà Phương Hàn cư nhiên còn muốn trực tiếp bắt Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa quỳ xuống, lập tức dẫn đến sát cơ nồng đậm.

"Ha ha ha, ha ha ha, bắt ta quỳ xuống? Ta nói thật cho ngươi biết, cho dù là Nguyên Tiên giá lâm, cũng không thể, huống chi là một phân thân của ngươi? Làm ta nổi giận, không phải chuyện tốt, mà là tự rước nhục vào thân, hôm nay ta phải phá phong ấn của ngươi, đồng thời lôi chân thân ngươi ra, quỳ ở chỗ này, hưởng lấy đãi ngộ giống bọn họ".

Tâm Hoàng thánh tử ngửa mặt lên trời rống dài, nói không hết lửa giận vô tận, toàn thân tung bay, như thiên long thuận gió, hắn ngang nhiên xuất thủ.

Vị lão bài thánh tử này vừa ra tay, phong vân biến sắc, trận trận đạo thuật, chấn động nổ tung, xoắn thành hình dạng nghiệt long, tiến hành trùng kích về phân thân của Phương Hàn.

ầm. Cơ hồ tất cả mọi người đều lảo đảo, Tâm Hoàng thánh tử triển khai thực lực chân chính. Mạnh đến nổi không thể tưởng tượng. Pháp lực hắn, dùng bản thân làm trung tâm, bày ra trận trận gợn sóng hình tròn, truyền đến làm rung động bốn phía.

Phàm là chủng tử đệ tử trọng tâm cấp bậc Kim Tiên, tiếp xúc cỗ rung động này, mọi người đều trực tiếp bị bắn bay.

Giờ phút này, Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa giống như một ma thần bất bại, đứng yên tại chỗ, hai tay đánh ra hồng lưu đạo thuật, tràn ngập thiên địa, một mảnh mênh mông.

Mà hình chiếu Phương Hàn kia, vẫn đứng yên vũng vàng, mặc cho đạo thuật trùng kích, giống như nham thạch dưới thác nước, ức vạn năm bất động. Bất kỳ đạo thuật xông vào cơ thể hắn, đều biến mất vô tung, ngược lại thân thể hắn lại bắt đầu bành trướng, trên da từng đạo quang mang sáng loáng, lưu chuyển, tựa hồ diễn sinh ra huyết dịch.

Quanh thân hắn, điện quang chớp động, nguyên khí thiên địa thổi quét qua, mặt trời hỏa diễm trên trời cao hóa thành trăm ngàn hư ảnh hỏa long, quán chú vào trên đỉnh đầu hắn, khiến cho thân thể hắn từ hình chiếu dần dần biến thành thực thể.

"Xem kìa, đó là cái gì? Hình chiếu Phong Duyên kia, cư nhiên không sợ công kích của Tâm Hoàng thánh tử, ngược lại còn dung nạp thôn phệ lực lượng đó, rốt cuộc là tu vi dạng gì?"

"Bóng ảnh hắn càng lúc càng cô đọng lại, sẽ biến hóa ra thực thể. Đây là đạo thuật khủng bố nào vậy?"

"Công kích của Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa đối với hắn không có tác dụng, ngược lại còn bị hắn trực tiếp dung nạp, vậy chẳng phải hắn đã lập ra bất bại chi địa sao".

"Này này, hình như đây là cảnh giới tối cao của Hư Hoàng Bất Bại Đại Chiến Thánh Pháp trong Chư Hoàng Vũ Kinh trong truyền thuyết. Thôn hư".

Rất nhiều người nhìn thấy một màn này, đều cực độ khiếp sợ, kinh hãi biến sắc.

Sắc mặt Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa cũng biến đổi: "Đây là Hư Hoàng Bất Bại Đại Chiến Thánh Pháp? Sao thần kỳ như thế, Tâm Hoàng chi đạo ta cũng là tuyệt học trong Chư Hoàng Vũ Kinh, ngang hàng với hắn, sao bị thôn phệ được?"

Hắn cũng không biết, Phương Hàn thi triển ra bóng ảnh này, chính là Hư Hoàng Bất Bại Đại Chiến Thánh Pháp kết hợp với Thôn Thiên chi đạo diễn hóa ra Chí Tôn thần đạo.

Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa thần quyền trong Thôn Thiên chi đạo, đã được hắn thôi diễn đến cực hạn, dung nhập vào trong Hư Hoàng chi pháp, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, không ai có thể thấy sơ hở. Hơn nữa trong bóng ảnh hắn, ẩn chứa mầm móng trọng tâm của Kỷ Nguyên thần quyền, là võ học tự mình sáng chế, cho dù là thánh nhân cũng không nhìn ra được.

"Tâm Hoàng thánh tử, ngươi chỉ có vậy sao, ta có thân thể bất bại. Ngươi càng công kích mạnh về ta, ta lại trưởng thành càng nhanh, ta sẽ hấp thu công kích của ngươi để cô đọng hình thể." Khí tức huyết nhục trên bóng ảnh Phương Hàn càng lúc càng nồng đậm cư nhiên diễn sinh ra huyết nhục.

"Bóng ảnh người này, tất cả đều là ý chí điều khiển, ta liền hủy diệt ý chí ngươi. Bóng ảnh sẽ tự phân hủy".

Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa lần nữa bước tới, tất cả đạo thuật đều khẽ thu vào cơ thể, một cỗ tâm linh cường đại từ sâu trong nội tâm phóng thích ra, mang theo từng đợt cuồng phong thiên địa.

Thân thể hắn cỡi mây thuận gió, tâm linh tạo thành từng đạo phù văn thanh sắc, công kích bốn phía bóng ảnh Phương Hàn, kết thành đại trận, dần dần thu chặt.

Đây là tâm linh chi lực, trực tiếp phủ xuống, nếu hủy diệt ý chí bóng ảnh Phương Hàn, tất cả nguyên khí kia đều sẽ tán loạn.

"Thiên Địa Kỷ Nguyên".

Bóng ảnh Phương Hàn đối mặt với vòng vây của tâm linh, một quyền đánh ra, cư nhiên thi triển ra Kỷ Nguyên thần quyền, trong lúc nhất thời, một sử phù văn mnh hiện lên trong quyền phong, A Lại Da Văn Minh, Vu Thuật Văn Minh, Phật Môn Văn Minh, Long Tộc Văn Minh, Thần Tộc Văn Minh, Huyền Hoàng Đại Thế Giới Văn Minh….đều hảo hảo chớp động lướt qua.

Mỗi một kỷ nguyên, đều có vô số sử phù văn minh, Kỷ Nguyên chi đạo của Phương Hàn chính là hiển hiện ra những sử phù văn minh này, cuối cùng, bản thân không ngừng sáng tạo ra văn minh mới.

Loại thần thông này, khai sáng thời đại.

Rất nhiều người ở đương tràng, trong sát na này, giống như cảm thấy thiên địa đều không tồn tại, sử phù văn mình lần lượt lóe lên trước mắt, toàn thân hoàn toàn lọt vào trong sử phù văn mình, tiếp nhận ý thức thiên tâm cường đại trùng kích. Trong đầu mỗi người đều có một khuynh hướng muốn nổ tung.

Đây là Phương Hàn dùng Văn Minh công kích, trực tiếp tiến hành bạo phá đầu óc. Không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được.

"Không ổn".

Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa liên tục lui về phía sau, tất cả pháp ấn đều thu lại. Biến thành một đoàn quang cầu thanh sắc bao phủ lấy thân thể bản thân, bảo vệ để không bị xâm phạm, hắn không ngờ rằng, một quyền này của Phương Hàn cư nhiên hung mãnh đến vậy, một quyền đánh ra, trăm ngàn văn minh hiện lên.

Một quyền này, lợi hại không phải là lực lượng, cũng không phải chân khí, mà là một cỗ quyền ý.

Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa cảm thấy mình bị cô lập bốn phía, đứng thẳng trong thiên địa, đối mặt với văn minh mênh mông từ cổ chí kim trùng kích, cơ hồ ý thức muốn lọt vào trong dòng sông văn minh, gặp phải tai họa.

Quyền ý vô địch.

Kỷ Nguyên thần quyền.

Bóng ảnh này của Phương Hàn, pháp lực tự nhiên không cường hoành như hắn, nhưng mà Kỷ Nguyên thần quyền là pháp môn sáng tạo độc đáo, ý chí vượt qua hỗn độn kỷ nguyên, có thể đủ đánh tan bất kỳ phòng tuyến tâm linh của mọi cao thủ, cuối cùng thất thủ hoàn toàn bị hàng phục.

"Quyền pháp đó thật lợi hại, dung nhập văn minh vào trong quyền ý. Đây là võ đạo khủng bố gì. Cho dù là tuyệt học trong Chư Hoàng Vũ Kinh, cũng không lợi hại như vậy".

Tâm linh Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa nhận phải văn minh trùng kích, đâu khổ chống đỡ. Đột nhiên triển khai phản kích: "Tâm Hoàng Diệt Ma, bảo kinh vô thượng. Tất cả văn minh, toàn bộ tan biến".

Lực lượng tâm linh hắn, lần nữa bộc phát, biến thành phong bạo hủy diệt, muốn hủy diệt trăm ngàn văn minh của Kỷ Nguyên thần quyền.

"Kỷ nguyên vô tận, văn minh bất diệt, sử thi vô cùng".

Bóng ảnh Phương Hàn lần nữa một cước đạp ra, liền một quyền oanh kích đến, lập tức trời sập đất sụp, trong hư không quỷ khóc thần gào, mảnh mảnh huyết vũ hạ xuống, mỗi một mảnh huyết vũ phía trên đều hiện ra bi hoan ly hợp, khổ nhạc bi sầu, sinh tử ưu hoạn, kim qua thiết mã, thiên thu hưng vong…

Thân thể Phương Hàn, giống như anh hùng trong truyền thuyết, quyền đầu hắn, là thần quyền khai sáng thời đại, lấy sức một mình, xé rách mọi gông cùm xiềng xích, làm cho thiên địa thăng hoa, đạt tới một văn minh mới.

"Anh hùng, anh hùng". Một số đệ tử cũng bị quyền phong Phương Hàn làm kinh sợ, điên cuồng rống lên. Hư không chấn động, nhật nguyệt tan biến, đại địa trọng sinh.

"Liều mạng".

Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa cố lấy tất cả ý chí tâm lình, đề thăng lực lượng đến cực hạn, một quyền nện về phía Kỷ Nguyên thần quyền của Phương Hàn.

Hai đại cao thủ, đối chiêu trên không trung, lực lượng truyền ra ngoài, không biết hủy diệt bao nhiêu tồn tại vô hình hữu hình.

Phốc.

Sắc mặt Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa tái nhợt, một ngụm máu tươi phún ra, thân thể lướt đi ước chừng ngàn trượng trên không trung mới dừng lại. Mà hình thể Phương Hàn lại nứt nẻ, bóng ảnh mơ hồ, tựa hồ sắp tiêu tán.

Nhưng mà, ngay khắc sắp tiêu tan, một cỗ ý chí cường đại, lần nữa gia trì nó, là bản thể Phương Hàn ra tay. Bóng ảnh kia đột nhiên ngửa mặt lên trời rống dài: "Ta muốn hiệu lệnh trời cao, ngưng tụ ra hình thể chân thực. Ý chí ta, thống ngự Chí Thiên Chí Thánh, cướp đoạt tinh khí, ngưng tụ ra thần thể bất diệt".

Ầm.

Trời cao cũng dao động lên, trong Vũ Hóa Thiên Quốc, rất nhiều cấm pháp phong tỏa linh mạch đều nổ tung, hóa thành linh mạch chân long, rót vào trong bóng ảnh Phương Hàn.

Bóng ảnh này, càng ngày càng rõ ràng, càng lúc càng lớn mạnh, từ trong hư không rung động, hóa thành chân thật, so với vừa rồi còn cường đại hơn gấp đôi, hắn đi đi lại lại, từng đạo cương khí dưới chân ngưng kết thành tế đàn, khiến cho hắn giống như tổ thần bất diệt trên tế đàn vạn cổ.

"Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa, quỳ xuống cho ta".

Sau lưng bóng ảnh Phương Hàn, triển khai một đôi cánh, vỗ lên tiến vào trăm ngàn ức dặm trong hư không, khẽ động, liền tạo ra không gian phong bạo cường liệt.

Hắn trực tiếp đi tới trước mặt Tâm Hoàng thánh tử, thủ chưởng đánh ra Thập Trảo Tổ Long Cầm Nã, trong lòng bàn tay, mảnh mảnh long lân giống như ánh mắt ma thần, Kỷ Nguyên thần quyền, lần nữa đánh ra, trấn áp tại chỗ.