An Nhạc Thiên “mất” chú rồi thì tài nguyện cũng theo đó đứt luôn, tiết mục PK âm nhạc của cậu và Dư Mộc cũng đột nhiên nhận được thông báo bị loại, nhóm của Đào Nguyệt Tâm thuận thế xông lên.
Nhạc Thiên: “…” Thế giới rốt cuộc cũng trở lại đúng quỹ đạo của mình rồi, Nhạc Thiên không chỉ không khó chịu, thậm chí còn cổ vũ cho Đào Nguyệt Tâm.
Chỉ là Nhạc Thiên cảm thấy hơi áy náy đối với Dư Mộc vô tội, cậu kéo người đến công ty mình kết quả lại gặp chuyện như vậy, bèn gọi Dư Mộc vào phòng nghỉ nói với cậu ta: “Dư Mộc, cậu yên tâm, chúng ta rồi sẽ Đông Sơn tái khởi.
” Chờ Lữ Ung Hành vương giả trở về, cậu sẽ lại là bá chủ một phương trong giới giải trí này thôi.
Dư Mộc lại có chút thích thú, “An tiền bối, ban đầu em nghĩ anh là chỗ dựa của em, nhưng bây giờ em nghĩ thông rồi, chúng ta nên tự làm chỗ dựa cho mình!”
Nhạc Thiên: “…” Chuyện đó thì thôi bỏ đi.
Lượng công việc của Amy cũng đột ngột giảm, không đến mấy ngày đã báo cho Nhạc Thiên đến hạn trả tiền thuê nhà.
Nhạc Thiên: “Trả thôi, không có tiền sao?”
Amy đau xót gật đầu, “Tiền có, nhưng mức tiêu dùng quá lớn, quay vòng không kịp.
”
Mở một công ty quản lý không phải chuyện đùa, tuy chỉ có hai nghệ sĩ là Nhạc Thiên và Dư Mộc, nhưng những khoản nên chi không thể thiếu được, hơn nữa dạo gần đây trên mạng đang đồn là đơn vị liên quan đằng sau An Nhạc Thiên cuối cùng cũng đã rơi đài, nên Amy còn phải tốn không ít phí quan hệ xã hội, lịch trình ít đi, chi tiêu trở nên nhiều hơn, kim chủ không thấy đâu, tất cả cùng gộp lại, công ty cũng sắp vỡ nợ đến nơi.
Nhạc Thiên vẫn bình tĩnh nằm sấp trên bàn nghịch điện thoại, “Vậy thì nộp đơn xin phá sản thôi.
”
Amy: “…”
Nhạc Thiên quay mặt sang, vẻ mặt không buồn không lo, “Bằng tài năng âm nhạc của em, tới đâu mà không có cơm ăn?”
Amy: “…” Tới đâu cũng không có cơm ăn.
Game Nhạc Thiên đang chơi lại thua nữa, ảo não nói: “Cái trò này ghét thiệt ấy, lần nào cũng chỉ thiếu có một tí xíu thôi.
”
Amy: “…” Cô cách đầu thai tại chỗ cũng một tí xíu như thế.
Bởi vì bản thân Nhạc Thiên cũng không mong phát triển nên đẩy hết mấy tiết mục còn lại cho Dư Mộc, phần mình thì nằm trong phòng làm việc mò cá (1), Dư Mộc cảm động suýt chút nữa rớt nước mắt, “An tiền bối, tại sao anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người khác vậy?”
Nhạc Thiên vốn tưởng là cậu nhóc Dư Mộc này EQ cao lắm, giờ mới nhận ra là hình như cậu ta có hiểu lầm gì đó với mình rồi, cậu xoa xoa đầu Dư Mộc, “Sau này đừng gọi anh là An tiền bối, gọi là anh An là được rồi.
”
“Vâng ạ, anh An,” Dư Mộc gật gật đầu, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng hết sức.
”
Nhạc Thiên: “…cố lên.
” Luôn có người thay mình nỗ lực, đây là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
Nhạc Thiên yên tâm thoải mái làm cá ướp muối, chộp một khoản tiền trong phòng tài vụ của công ty ra ngoài thuê một căn chung cư, làm cho công ty đang trong tình trạng “hẩm hiu” càng thêm chó cắn áo rách, chọc Amy giận muốn chết.
Nhạc Thiên không thèm quan tâm, đóng cửa nhà lại, thích ra sao thì ra, ngày nào cũng nằm xem phim chơi game order đồ ăn ngoài, cùng với hệ thống bước dần trên con đường không làm người.
Cậu đứng rất vững, Lữ Ung Hành lại ngồi không yên, trong lúc Nhạc Thiên không hề hay biết, cho người bí mật giám sát cậu hai bốn trên hai bốn.
Dù là ảnh chụp hay video gửi đến, thì Lữ Ung Hành cũng không thấy An Nhạc Thiên có chút gì là buồn đau khổ sở, trải qua những ngày tháng tạm bợ mà nhàn nhã.
Trong hình là An Nhạc Thiên đang mặc tạp dề màu xanh nhạt, đứng bên cạnh là một cậu thiếu niên còn rất trẻ chiều cao không kém cậu bao nhiêu, hai người đang nấu cơm, An Nhạc Thiên trong ảnh đang trét sốt cà chua trên ngón tay mình lên mũi cậu nhóc, cậu thiếu niên còn lại cười rất vui vẻ, hai mắt như đang phát sáng.
Lữ Ung Hành: “…” Hắn chưa có chết…
Lữ Ung Hành buông hình xuống, trầm giọng nói: “Có phải là nó nhận ra gì rồi không?”
Vệ sĩ đáp: “Với tính của cậu An, chắc là không đâu.
” Ai cũng biết là An Nhạc Thiên là một thằng ngốc, không thì làm sao mà sống cạnh Lữ Ung Hành bao nhiêu năm như vậy, mà vẫn luôn tưởng rằng Lữ Ung Hành bán bánh rán lập nghiệp, mạch não không thể chỉ là đơn giản.
Suy nghĩ của Lữ Ung Hành cũng gần như vậy, đầu óc của An Nhạc Thiên không có nhiều ngã rẽ được thế, nên chân tướng chỉ có một.
Lữ Ung Hành châm điếu thuốc, đặt bên môi hút một hơi, chậm rãi phun ấm ức và khói thuốc tích tụ trong lồ ng ngực ra, “Nhóc con không có lương tâm.
”
Buổi tối, Nhạc Thiên tiễn Dư Mộc đi, nói với cậu ta: “Lúc này đi quay nếu như bị ai bắt nạt, cậu nhớ cho kỹ, ghi luôn vào sổ.
”
Dư Mộc ngại ngùng cười cười, “Em nhớ rồi ạ.
”
Nhạc Thiên: “…tốt lắm.
”
Dư Mộc nghiêm túc nói: “Chờ sau này chúng ta hot rồi, nhất định sẽ làm bọn phải hối hận.
”
Nhạc Thiên: “Ừm, tôi tin là cậu sẽ làm được.
” Còn cậu thì thôi đi, cứ xuống đài làm bọn họ hối hận có vẻ nhanh hơn đấy.
Hôm nay Dư Mộc đến cải thiện bữa ăn cho An Nhạc Thiên, Dư Mộc độc lập từ sớm, nấu cơm cũng rất ngon, Nhạc Thiên vừa ngâm nga hát vừa bọc màng bọc nilon cho đồ ăn còn sót lại bỏ vào tủ lạnh, vừa cởi tạp dề ra đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy? Dư Mộc sao? Có để quên gì không?” Nhạc Thiên vừa hỏi vừa đi ra cửa, cửa mới mở, một cái bao tải từ trên trời giáng xuống, gói cậu lại, trong phút chốc cậu không còn biết gì.
Đến khi tỉnh lại, Nhạc Thiên phát hiện ra trước mắt mình tối đen, như là bị thứ gì đó che lại, tay chân bị người trói thành hình chữ đại 大 trên giường, “Hệ thống… tao chỉ có một câu muốn hỏi, người trói tao có đẹp trai không?”
Hệ thống: “Lữ Ung Hành có đẹp trai không?”
Nhạc Thiên: “Đẹp đẹp đẹp!”
Nếu như biết đó là Lữ Ung Hành thì không sao, Nhạc Thiên thậm chí bắt đầu thấy hưng phấn, cậu còn tưởng Lữ Ung Hành phải bận rất lâu, không ngờ nhanh như vậy mà đến tìm cậu “chơi” rồi.
“Tỉnh rồi?”
Một giọng nói xa lạ truyền đến, như là dùng máy đổi giọng, khàn khàn trầm thấp, quét vào màng tai người ta đến khó chịu.
Nhạc Thiên im lặng, trong đầu bắt đầu thiết lập nhân vật cho mình, đến cùng là nên diễn tùy tiện một chút hay là nên diễn giữ gìn tiết tháo một chút đây nhỉ? Nếu không thì giữ nết trước rồi tùy tiện sau? Phải có khoảng chuyển giao và mức độ, thì hình tượng nhân vật mới được phong phú chớ.
Lữ Ung Hành nhìn An Nhạc Thiên mặc người chém giết trước mặt, tâm trạng rất phức tạp, hắn vốn định đốt điếu thuốc, nhưng sợ bị An Nhạc Thiên nhận ra, thế là nhịn xuống, đứng dậy đi tới trước mặt An Nhạc Thiên.
Gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn xinh xắn bị một miếng vải đen bịt mắt lại, chỉ để lộ cái mũi khéo léo và đôi môi đỏ tươi, trông như một con dê con đang đợi làm thịt, làm người ta không khỏi dâng lên d*c vọng làm nhục.
“Tại sao không nói chuyện?” Lữ Ung Hành lạnh nhạt nói.
Nhạc Thiên mím môi nói: “Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… em là ai, tôi nghe nói em là đứa trẻ Lữ Ung Hành nuôi lớn.
” Lữ Ung Hành trầm giọng nói.
Nhạc Thiên: “…” Lời thoại này sao mà tiếp được nữa, Lữ Ung Hành đã “không còn” rồi, người bình thường rảnh rỗi không chuyện gì làm còn đi tìm An Nhạc Thiên không thể làm gì được lúc Lữ Ung Hành gặp nguy, phải thù to oán lớn đến cỡ nào?
Thấy Nhạc Thiên không nói gì, Lữ Ung Hành véo véo cằm Nhạc Thiên, lạnh lùng nói: “Trả lời!”
“Chú Lữ nuôi tôi lớn,” Nhạc Thiên chậm rãi nói, “Tôi là cục cưng bé nhỏ của chú ấy.
”
Lữ Ung Hành: “…” Hắn lại một lần nữa hoài nghi không biết có phải là Nhạc Thiên đã nhận ra được gì rồi không, nhưng Nhạc Thiên lại nói tiếp: “Nếu như anh bắt nạt tôi, chú ấy dù chết cũng hiện hồn lên tìm anh.
”
Lữ Ung Hành: “…” Trong lòng không biết là vui hay buồn nữa.
Lữ Ung Hành nắn vuốt châu ngọc căng tròn giữa môi trên Nhạc Thiên, cánh môi mỏng đỏ mọng của An Nhạc Thiên dưới nghiền ép mạnh bạo của Lữ Ung Hành, tựa cánh hoa bị vò nát ch ảy nước vậy, bóng đỏ lên như sắp phát sáng, Nhạc Thiên không khỏi há miệng, thoáng nuốt ngón tay của Lữ Ung Hành vào.
Lữ Ung Hành dứt khoát nhét nguyên ngón tay vào trong miệng An Nhạc Thiên, quấy đảo đầu lưỡi mang theo nước bọt triền miên của cậu, trên mặt Nhạc Thiên hiện lên nét giận dữ và xấu hổ, hai tay giãy dụa mơ hồ nói: “Anh buông tôi ra!”
Lữ Ung Hành nặng nề kẹp đầu lưỡi của cậu, “Đồ d@m đãng.
”
Nhạc Thiên: “…” Đừng gọi cậu như vậy, gọi nữa cậu sẽ có phản ứng mất.
“Lữ Ung Hành… bị trọng thương, chuyện làm ăn cũng đã hỏng rồi,” Lữ Ung Hành vừa nói vừa quan sát sắc mặt Nhạc Thiên, chậm rãi nói, “Không bằng em đổi một người khác đi.
”
Nhạc Thiên đã nắm chắc được yếu tố nòng cốt trong giai đoạn đầu của nhân vật – bảo vệ trinh tiết, hô to kêu khóc: “Cút, đừng đụng vào tôi!” Hai tay không ngừng giãy giụa, lại không tránh được sợi dây thừng mềm đang trói mình.
“Tôi nghe nói công ty của em sắp không trụ nổi nữa.
” Lữ Ung Hành chậm rãi cởi cúc áo sơmi của Nhạc Thiên, chầm chậm nói: “Bây giờ không nghĩ được cách thoát, không sợ sau này hối hận cũng muộn rồi sao?”
Nhạc Thiên tiếp tục phẫn hận nói: “Không cần anh quan tâm, buông tôi ra!”
Lữ Ung Hành hơi hơi thấy nhẹ nhõm trong lòng, nhìn thấy cái gáy trắng như tuyết của Nhạc Thiên lộ ra, trong thoáng chốc thấy yết hầu khô khốc, hắn trầm giọng nói: “Em bé không ngoan sẽ bị phạt.
”
Lữ Ung Hành cúi người cưỡng hôn Nhạc Thiên, Nhạc Thiên kịch liệt phản kháng từ chối, nhưng động tác của cậu càng như khích đối phương thô bạo hơn, người kia dường như muốn cắn nát cậu, Nhạc Thiên run rẩy phát ra tiếng r3n rỉ từ trong cổ họng.
Lữ Ung Hành buông môi cậu, người vừa mới nhỏm dậy còn đang thấy vui vì Nhạc Thiên biết giữ mình, mắt vừa đảo qua, mới phát hiện ra Nhạc Thiên đã có phản ứng, hơn nữa phản ứng còn không nhỏ.
Lữ Ung Hành: “…”
Nhạc Thiên cũng biết mình cứng, hết cách rồi, Lữ Ung Hành lên kịch bản này k1ch thích quá, cậu không thể không nhịn được.
Lữ Ung Hành cắn răng nghiến lợi nói: “Đúng là đồ lẳng lơ, ngoài miệng nói không muốn, mà cơ thể lại rất thật thà.
”
Nhạc Thiên: “…” Ông Lữ, đừng nói mấy lời thoại tổng giám đốc bá đạo đó, không hợp với chú đâu.
Nước mắt giận dữ và xấu hổ tràn ra từ trong hốc mắt chảy dài xuống, Nhạc Thiên nghẹn ngào nói: “Không phải, không phải như thế!” Uầy, Lữ Ung Hành giả chết cậu khóc không nổi, chỉ vừa mới nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, cậu lập tức mong chờ đến bật khóc thành tiếng.
Lữ Ung Hành lên cơn giận dữ, kéo quần jean của Nhạc Thiên, kéo thấy phiền, bèn rút cây dao găm bên cạnh ra, thẳng tay cắt rách quần của Nhạc Thiên luôn.
Nhạc Thiên: “…” Anh hai, quần này đắt lắm, giờ nhà đang nghèo, đừng có lãng phí như thế chứ.
Đầu gối Nhạc Thiên liều mạng thúc lên trên, làm như muốn tránh khỏi đụng chạm của hắn, khóc lóc nói: “Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi!”
Lữ Ung Hành cũng không biết lời nói và phản ứng của An Nhạc Thiên cái nào là thật cái nào là giả, đưa tay nặng nề vuốt ve An Nhạc Thiên, chẳng được mấy chốc làn da trắng nõn của An Nhạc Thiên đã ửng lên màu hồng phấn vui sướng mà hắn quen thuộc.
Lữ Ung Hành càng tức hơn, châm chọc nói: “Tôi thấy em muốn lắm mà, Lữ Ung Hành mất rồi, ai đến thỏa mãn nhóc lẳng lơ như cậu?” Hắn phát rồ lên rồi tự chửi luôn cả mình.
Lữ Ung Hành đi thẳng tới đầu giường, nắm mái tóc đen của Nhạc Thiên, ép cậu phải ngửa đầu lên, “Ăn cho tôi!”
Nhạc Thiên nghĩ thầm hẳn là Lữ Ung Hành đã giận điên lên rồi, chính hắn cũng không nhận ra được giọng nói của hắn bây giờ chính là giọng điệu bình thường hắn dùng khi lệnh cho Nhạc Thiên, đầu Nhạc Thiên lắc qua lắc lại không chịu, Lữ Ung Hành dứt khoát bóp lấy hai gò má cậu, ép mở môi ra.
Đến phân đoạn mà Nhạc Thiên quen thuộc rồi, Nhạc Thiên bắt đầu nuốt theo bản năng, Lữ Ung Hành thấy thông thạo phun ra nuốt vào, không có chút chướng ngại nào, giận muốn nở đầu, động tác ngày càng thô bạo.
Từ sau khi Nhạc Thiên và Lữ Ung Hành đạt đến cảnh giới ăn rơ với nhau, đã lâu rồi không bị Lữ Ung Hành đối xử thô bạo như vậy, làm cho cậu có một loại cảm giác cưỡng chế kỳ lạ, thế là hưng phấn hơn nữa, ngay khi Lữ Ung Hành kết thúc, chính cậu cũng b ắn ra.
Lữ Ung Hành không ngờ là cậu ăn thôi mà cũng sướng đến bắn, trong đầu có thoáng mơ hồ, nhóc con ngọt ngào ngoan ngoãn nghe lời trong lòng mình thì ra là loại thấp hèn như thế này, đã không thể nhịn được nữa, quyết đoàn lên giường bắt đầu làm.
Nhạc Thiên ở nhà cũng không làm lỡ dưỡng sinh mỗi buổi tối, cậu biết một ngày nào đó Lữ Ung Hành sẽ về, đến lúc đó lại phải dưỡng một lần nữa không phải phiền lắm sao?
Lữ Ung Hành lại không biết, hắn chỉ cảm thấy đưa vào liền mạch không trở ngại chút nào, vui sướng ấp đến khiến cõi lòng hắn cay đắng, vừa làm Nhạc Thiên vừa nói: “Nhóc con d@m đãng có phải ngày nào cũng cho thằng khác ch1ch em không, hả?!” Hắn phái người giám thị Nhạc Thiên hai mươi bốn tiếng, nhưng Nhạc Thiên làm gì trong phòng hoặc là trong công ty thì hắn không thể biết hết được, chỉ có thể nắm được đại khái hướng đi của Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên vừa nức nở vừa nói: “Không có, không có, thả tôi ra!”
“Khóc thì thảm như vậy, mà lắc thì lắc nhiệt tình,” Lữ Ung Hành hung ác nói, “D@m đãng, hôm nay tôi không gi ết chết em không được!”
__
(1) mò cá: 摸鱼, nghĩa đen là bắt cá, mò cá, nghĩa bóng là lười biếng, trốn việc, làm như chơi,…
------oOo------