Trong vườn hoa của Thẩm trạch trồng hai cây kim quế trăm năm, bóng cây râm mát buông xuống ban công nhạt màu, dù ngày thu vẫn chưa đến, mà hương thơm nhàn nhạt hấp dẫn người khác đã thoang thoảng đâu đây, Nhạc Thiên nghiêng người tựa vào gạch men xanh, cúi đầu nhìn xuống lượng bảo vệ bất ngờ tăng vọt trong vườn hoa, trong lòng thở dài thật sâu, “Bây giờ Thẩm Lập Hành coi tao như chó trong nhà luôn rồi.
”
Hệ thống rất tán thành, lúc nó bắt được Nhạc Thiên thì cậu đã là Thẩm công tử được thương yêu chiều chuộng, còn Thẩm Lập Hành là người chú hoàn hảo muốn gì được nấy, nó luôn nghĩ là Nhạc Thiên nói Thẩm Lập Hành có d*c vọng khống chế mạnh là nói xấu người ta.
Nhưng nó không nghĩ là, cũng có một ngày mà lời xuất phát từ trong miệng của loại mặt hàng như Nhạc Thiên là đúng.
Thẩm Lập Hành đích thật là kẻ tàn nhẫn trong những kẻ tàn nhẫn.
Hôm đó sau khi Nhạc Thiên trở về, bên cạnh cậu bắt đầu có người đi theo, ở nhà bị theo dõi sát sao, ra ngoài phải xin phép, mười lần hết chín lần là bị quản gia từ chối thẳng rồi, còn lần cuối là bị chính Thẩm Lập Hành dập chết.
“Thiếu gia, có điện thoại của tiên sinh.
” Người làm chạy đến kêu cậu.
Đậu má, lại bị thẩm tra nữa.
Nhạc Thiên bất đắc dĩ đi xuống lầu, nhận điện thoại, dằn mất hứng trong lòng xuống, ngọt ngào kêu: “Chú út~”
Thẩm Lập Hành nhẹ giọng “ừm” một tiếng, giọng nói từ tính thông qua micro điện thoại càng thêm trầm thấp, “Hôm nay cơ thể thấy thế nào?”
“Tốt lắm, không có gì là khó chịu cả.
” Nhạc Thiên nghiêm túc trả lời.
Thẩm Lập Hành thoả mãn gật đầu, “Rất tốt.
”
Nhạc Thiên cẩn thận từng li từng tí thử dò xét hỏi: “Chú út, con muốn đi ra ngoài một lúc.
”
“Ra ngoài làm gì?”
Giọng của Thẩm Lập Hành lập tức hạ xuống.
Nhạc Thiên nhắm mắt, lắp bắp đáp: “Con, con… đã mấy ngày rồi con chưa được gặp Diêu Diêu…”
Thẩm Lập Hành bên đầu điện thoại kia im lặng.
Tay Nhạc Thiên cầm điện thoại, chờ một hồi lâu vẫn không nghe thấy Thẩm Lập Hành trả lời, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều của Thẩm Lập Hành.
Nhạc Thiên hơi sốt sắng, lại nói: “Chú…”
“Không được.
” Thẩm Lập Hành lạnh nhạt đáp, “cạch” một tiếng cúp điện thoại.
Nhạc Thiên cầm điện thoại, vẻ mặt đau thương, ngay cả nữ chính cũng không cho gặp, còn hoàn thành nhiệm vụ thế nào được?
Hệ thống giựt giây: “Gọi điện thoại kêu Dư Diêu đến Thẩm trạch.
”
Nhạc Thiên sâu xa nói: “Cô ta mà bước qua được cánh cửa này, tao gọi mày bằng mẹ luôn.
”
Hệ thống: “…” Không có hứng làm voi cho lắm.
“Chờ một chút đi,” Hệ thống an ủi, “Đợi đến khi qua được cảnh này rồi,Thẩm Lập Hành sẽ thả cậu ra ngoài thôi.
”
Nhưng chưa kịp chờ đến ngày được đại xá, đã đón chào một mệnh lệnh nghiêm khắc của Thẩm Lập Hành, “Hủy đính hôn đi.
”
Nhạc Thiên như nhìn thấy sét đánh giữa trời quang, lảo đà lảo đảo đứng trong thư phòng, một tay run rẩy sờ lên lưng ghế đằng sau mới miễn cưỡng đứng thẳng người được, cậu cúi đầu lắp bắp hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Lập Hành không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại: “Cậu còn muốn làm thiếu gia Thẩm gia không?”
Đó là đương nhiên! Nhạc Thiên thét to trong lòng, nhưng cậu không nói ra, chỉ cúi mặt không nói lời nào một lúc lâu.
Thẩm Lập Hành ngước lên nhìn Nhạc Thiên trước mặt mình, lần đầu tiên lấy màn lọc tình thân xuống, dùng cái nhìn khách quan nhất quan sát cậu thật kỹ.
Đích thật là một đại thiếu gia đã quen sống trong nhung lụa, mái tóc đen nhánh dưới ngọn đèn pha lê sáng ngời rực rỡ, bàn tay mảnh khảnh đang đỡ lưng ghế trắng như tuyết, là một đôi tay ngọc chưa từng nếm trải khổ đau trong nhân gian.
“Trước đây cậu được làm thiếu gia Thẩm gia là nhờ vào dòng máu đang chảy trong người cậu, tôi có thể nhân nhượng cho cậu làm bất cứ chuyện gì cậu thích, bao gồm chuyện cưới một minh tinh nhỏ nhoi không đủ tư cách, nhưng bây giờ cậu dựa vào cái gì đây?” Thẩm Lập Hành lạnh nhạt nói, “Muốn làm thiếu gia Thẩm gia, thì phải có dáng vẻ của người nhà họ Thẩm cần.
”
Nhạc Thiên cắn răng nói: “Làm người nhà họ Thẩm, thì cũng có quyền theo đuổi tình yêu của mình.
”
Cậu vẫn còn quá ngây thơ, loại ngây thơ này là do Thẩm Lập Hành tận lực chiều chuộng mà có, nhưng bây giờ Thẩm Lập Hành đã không còn ý định thương yêu cậu một cách tùy ý nữa, cho nên cho Nhạc Thiên chứng kiến bộ dáng lạnh lùng mà trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy, Thẩm Lập Hành không có hứng tranh cãi với cậu, chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu cậu không muốn, thì rời khỏi Thẩm gia.
”
Vừa dứt lời, đôi tay tuyết trắng của đứa cháu nhỏ của hắn lập tức bám chặt vào lưng ghế, mạch máu xanh nhạt đột ngột nổi lên trên mu bàn tay, dường như lọn tóc đen rơi bên gò má cũng phát ra tiếng hít thở nặng nề.
Thẩm Lập Hành rất có kiên nhẫn chờ đợi, Thẩm Nhạc Thiên từng rời khỏi Thẩm gia một lần, hẳn là rất rõ việc mất đi danh hiệu đại thiếu gia Thẩm gia có ý nghĩa như thế nào.
Một lúc sau, Nhạc Thiên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt của cậu đỏ bừng, đôi mắt to tròn ngập hơi nước, cậu nhẹ giọng ngập ngừng nói: “Chú, con không thể không có Diêu Diêu.
”
Chờ một hồi lâu mà phải nhận lại câu hồi đáp này, sắc mặt Thẩm Lập Hành chìm xuống.
Nhạc Thiên: “Hu hu hu, nếu như nữ chính biết tao liều mạng bảo vệ mối quan hệ của bọn tao như vậy, có khi nào cô ta thấy cảm động quá, lúc trả tiền cho tao thêm chút tiền lời không?”
Hệ thống: “Tôi thế mà không biết là cậu định để nữ chính thêm tiền lời cho cậu đấy.
”
Nhạc Thiên: “Tao đâu phải nam chính, nên đương nhiên là chuyện tiền nong phải tính rõ ràng, cũng không thể để mất luôn cả người cả của được.
”
Ánh sáng trong mắt Thẩm Lập Hành vụt tắt, cuối cùng đứng dậy chậm rãi đi đến gần Nhạc Thiên, trầm giọng nói: “Như cậu muốn.
”
Nhạc Thiên hoảng rồi, vội vàng nắm lấy tay áo, cầu khẩn: “Chú út, con cũng không thể không có chú.
”
Bước chân Thẩm Lập Hành dừng lại, bên tay áo truyền đến lực nắm của Nhạc Thiên, khiến hắn nhớ lại ngày đó Nhạc Thiên nằm trong lồ ng ngực hắn, khóc lóc trách hắn không cần cậu.
Trong lòng Thẩm Lập Hành thấy rất mâu thuẫn.
Về mặt tình cảm hắn thật sự không nỡ bỏ Nhạc Thiên, nhưng về mặt lý trí hắn lại không thể tìm được một lý do nào để giữ Nhạc Thiên ở lại.
Nuôi Nhạc Thiên với thân phận gì đây?
Nếu như Nhạc Thiên chịu thay da đổi thịt, bằng vào cố gắng nỗ lực, Thẩm Lập Hành có thể coi như bồi dưỡng thêm tâm phúc cho hắn, sau này cho cậu làm trợ lý đắc lực bên mình, thế nhưng nhìn dáng vẻ này của Nhạc Thiên mà xem.
Thẩm Lập Hành quay lại cúi đầu nhìn về phía Thẩm Nhạc Thiên, khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt thì như đứa trẻ không chịu lớn, vừa yếu đuối vừa ngây thơ, Thẩm Lập Hành lạnh lùng nói: “Không khá lên được.
”
Nhạc Thiên: !!!! Ông đây là tội phạm truy nã số 0, giá trị bản thân mấy cái tinh cầu mà mấy người nói ông đây không khá lên được?!
Dường như bốn chữ đó mang đến đả kích rất lớn đối với Thẩm Nhạc Thiên trước mặt, cậu buông tay, kinh ngạc ngước nhìn Thẩm Lập Hành, đôi mắt mèo to tròn lấp lóe như ngấn lệ.
Trong lòng Thẩm Lập Hành lại mềm nhũn, ngoài mặt vẫn rất lạnh lùng kiên định nói: “Tôi cho cậu ba ngày cân nhắc.
”
Ba ngày, không tính là ngắn, đủ để đứa cháu bé nhỏ ngây thơ của hắn nghĩ cho ra xem so giữa một cô minh tinh nhỏ nhoi và Thẩm gia thì bên nào nặng bên nào nhẹ.
Thẩm Lập Hành vừa đi, Nhạc Thiên cũng thuận thế ngồi xuống, ngồi xếp bằng trên ghế sờ cằm, trên mặt không có chút gì là buồn tủi, bình tĩnh nói với hệ thống: “Trong vòng ba ngày, tao sẽ cho Thẩm Lập Hành phải hối hận vì những lời hắn đã nói hôm nay.
”
Hệ thống: “… cậu nói cái gì?”
Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Dám cả gan xem thường tao, hừm.
”
Hệ thống lần đầu tiên được nhìn thấy bộ dáng quyết tâm này của Nhạc Thiên, nó hỏi: “Cậu chuẩn bị làm Thẩm Lập Hành hối hận kiểu gì?”
Nhạc Thiên âm trầm nói: “Tao muốn tuyệt thực!”
Hệ thống: “…thật là một thủ đoạn cao minh.
” Một khóc hai nháo ba thắt cổ, có khác nào thiếu nữ khuê phòng đâu.
Loại chuyện như là tuyệt thực, nói dễ lắm mà làm thì khó, hôm sau Nhạc Thiên ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới dậy, làm bộ cầm cự đến mười một giờ rưỡi cho có, rồi đi xuống phòng bếp kiếm cơm.
Hệ thống: “Chẳng phải tuyệt thực à?”
Nhạc Thiên hùng hổ đáp: “Tao bỏ bữa sáng rồi còn gì.
”
Hệ thống: …sao nó dám tin vào mấy lời nói xằng nói bậy của Nhạc Thiên chứ?!
Mặc dù Nhạc Thiên không có tuyệt thực thật, nhưng lúc ăn cơm vẫn phải làm ra vẻ không đói, nuốt không trôi, vẻ mặt u sầu ăn hết hai bát to.
Người làm lo lắng nói: “Thiếu gia, sắc mặt của cậu không được tốt.
”
Nhạc Thiên u buồn gật đầu, “Trong lòng tôi khổ sở.
”
Cô giúp việc thở dài, dạo gần đây bầu không khí trong nhà đúng là không tốt, sáng nay lúc Thẩm Lập Hành đi làm còn sập cửa, cô ta tận tình khuyên nhủ: “Thiếu gia, cậu cũng là người sắp đính hôn rồi, nên kiềm chế tính khí của mình lại.
”
Nhạc Thiên suýt chút nữa không ói máu chết, rốt cuộc thì ai mới là người nổi nóng hả?
Nhạc Thiên bị hiểu lầm oan ức đưa tay ra, “Thêm một bát nữa.
”
Đến khuya Thẩm Lập Hành mới về nhà, hỏi người làm hôm nay Nhạc Thiên ở nhà như thế nào.
Người làm lo lắng trả lời: “Tâm trạng thiếu gia rất tệ, buổi trưa ăn cơm xong là trốn trong phòng không chịu đi ra.
”
Thẩm Lập Hành cau mày nói: “Gọi nó xuống ăn cơm tối.
”
Người làm lắc đầu, “Trước khi tiên sinh trở về tôi đã lên kêu rồi, thiếu gia nói cậu ấy không đói bụng, không muốn ăn.
”
Mày Thẩm Lập Hành càng cau chặt hơn, sắc mặt đã chìm đến mức có thể ch ảy nước ra, làm sao? Cánh cứng rồi? bắt đầu quậy đòi bỏ ăn rồi?!
Thẩm Lập Hành đột nhiên đứng lên, bước chân dài, chỉ bằng vài bước đã lên lầu.
Cửa phòng bị thật kín, dù trong lòng Thẩm Lập Hành đã nổi lửa, lúc gõ cửa vẫn rất có phong độ, gõ ba cái không nặng không nhẹ.
Giọng của Nhạc Thiên truyền ra thông qua cánh cửa, nghe rất mệt mỏi, “Cửa không khóa.
”
Thẩm Lập Hành vặn nắm tay mở cửa phòng, vừa đi vào đã phát hiện ra Nhạc Thiên mặc áo ngủ bằng tơ lụa màu xám đang nằm lỳ trên giường, tay phải đỡ dưới bụng, hai chân ngoe nguẩy trên không, bên chân trái vẫn còn mang theo một chiếc lông nhung, chân phải để trần lộ ra ngoài, ngón chân hơi rung rung, trong miệng rầm rì lẩm bẩm.
“Sao thế?” Thẩm Lập Hành thấy cậu không đúng, vội vàng kéo Nhạc Thiên lên ngay, nửa bên mặt chôn trong gối của Nhạc Thiên có một vệt đỏ, xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt như dấu bàn tay, trông rất đáng thương, cậu đẩy cánh tay đang kéo mình của Thẩm Lập Hành ra, trả lời: “Con không sao…” Nhưng giọng nói lại yếu ớt, hoàn toàn không giống như là không có chuyện gì.
Thẩm Lập Hành quyết định rất nhanh nói với người làm ở sau lưng: “Chuẩn bị xe, đi bệnh viện.
”
Nghe thấy hai chữ “bệnh viện”, Nhạc Thiên vội vàng kéo tay Thẩm Lập Hành, la to: “Con không đi!”
“Đã lúc nào rồi, còn cứng đầu với tôi?!” Thẩm Lập Hành nổi trận lôi đình, điều mà hắn không muốn nhìn thấy nhất là Nhạc Thiên chà đạp thân thể của mình, hai tay dùng sức, bế Nhạc Thiên lên.
Nhạc Thiên giãy giụa trong lòng hắn, nói: “Con không đi con không đi, con không đi đâu!”
Bình thường chỉ cần Thẩm Lập Hành hơi có biểu hiện nổi giận, Nhạc Thiên sẽ lập tức nhận sai, Thẩm Lập Hành cho là đứa nhóc lần này quyết tâm hơn thua với hắn nên mới không nghe lời như vậy, hắn dịu giọng, nói: “Cậu chịu ngoan một chút, thì chuyện đính hôn còn có đường thương lượng.
”
Nhạc Thiên nghỉ giãy dụa.
“Hệ thống, mày nói xem nếu như Thẩm Lập Hành biết được tao chỉ là ăn no quá nên bao tử khó chịu, hắn có lột da tao không?”
Buổi trưa hôm nay lúc cậu ợ hơi khi đang ăn bát thứ ba, hệ thống đã nhắc nhở cậu không nên ăn uống quá độ, thế nhưng Nhạc Thiên đang dùng đau thương hóa thành lượng cơm bỏ vào miệng hoàn toàn không lọt tai, cương quyết hết bát thứ ba, no đến mức nằm liệt trên giường hết cả buổi trưa.
Hệ thống: “À, hắn sẽ không lột da cậu đâu.
” Nhưng sẽ rạch bụng lôi bao tử cậu ra treo lên trút cho sạch ba bát cơm.
Thẩm Lập Hành ôm Nhạc Thiên đi xuống lòng, cảm giác trọng lượng trên khuỷu tay mình có hơi nặng.
Thẩm Nhạc Thiên lớn rồi, không còn là trẻ con nữa, Thẩm Lập Hành bỗng nhiên nhận ra.
------oOo------.