Nhạc Thiên vừa ăn vừa ói, vừa ói vừa ăn, ăn xong bữa trưa, ánh mắt của tiểu thái giám nhìn đã dâng lên tôn kính, tâm tính Cửu thiên tuế quả nhiên không phải là điều mà người thường có thể so được.
“Tất cả lui xuống đi.
” Nhạc Thiên mỏi mệt vung tay một cái, sắc mặt của cậu quả thực có thể nói là trắng bệch, tuy là bình thường vẫn vậy, nhưng bây giờ thật sự không có một chút màu máu nào, trắng như tờ giấy.
Các thái giám cung nữ lần lượt lui ra, trong lòng nói thầm, có lẽ là Cửu thiên tuế không còn sống được bao lâu nữa rồi, rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nhưng bọn họ tuyệt không dám nói ra, chỉ thông qua ánh mắt của đối phương cho ra kết luận tương tự.
Nhạc Thiên tức muốn nổ phổi chất vấn hệ thống: “Cái này mà còn tuổi thọ tám năm? Theo tao thấy là không tới tám ngày người ta đã phát tang cho tao luôn rồi.
”
Hệ thống không chút hoang mang, “Tôi đã nói rồi, cậu bình tĩnh đi, giờ chết của Lâm Nhạc Thiên chưa đến, đây là trị số cố định, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề.
”
Tuy nói như thế, Nhạc Thiên cũng vẫn là phiền muộn, “Vậy tao ăn cái là ói thì phải làm sao đây?”
Hệ thống: “Qua một thời gian nữa là không sao.
”
Nhạc Thiên hơi hơi thả lỏng, mặc dù hôm nay cậu ói nhiều lần còn ói ra máu, nhưng mà ói rất thoải mái, không có cảm giác đau đớn gì, chỉ là hơi phiền một chút.
Hệ thống bổ sung: “Sau này cậu sẽ nôn ra máu luôn, không còn bị hạn chế trong lúc ăn cơm nữa.
”
Nhạc Thiên: “…mày khai thiệt đi, Lâm Nhạc Thiên bị bệnh gì.
”
Hệ thống: “Nôn ra máu là một giả thuyết thôi, không cần lo quá đâu, dù sao thì cậu cũng không chết đâu.
”
Nhạc Thiên im lặng một lúc, “Thôi được rồi.
”
Hệ thống vô cùng hài lòng với Nhạc Thiên ngoan ngoãn nghe lời không gây chuyện, an ủi: “Không đau đâu.
” Nó biết Nhạc Thiên không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đau.
Nhạc Thiên khẽ thở dài, “Đau cũng chỉ có thể nhịn thôi, ai bảo tao rơi vào tay liên minh chứ.
”
Lần nào hệ thống nghe cậu nhắc đến liên minh cũng là giọng điệu không hài lòng, không khỏi lên tiếng bênh vực, “Cậu làm hỏng chuyện, đương nhiên là phải bị phạt rồi, chịu ngoan ngoãn làm nhiệm vụ ngay từ đầu chả phải tốt hơn sao.
”
Vì để phục vụ cho liên minh, mỗi lần người trông giữ làm nhiệm vụ đều có thể mang theo một chút ngón tay vàng hay là được sửa tham số, ví dụ như che đậy cảm giác đau các thứ, hệ thống không thể hiểu được tại sao Nhạc Thiên không chịu yên phận làm việc, mà cứ nhất định phải tạo phản.
Nhạc Thiên không cãi với hệ thống, qua loa nói: “Được được được, chẳng phải bây giờ tao đang ra sức làm nhiệm vụ đó đó sao?”
Biểu hiện của cậu dạo gần đây có thể nói là thành thật, hệ thống cũng nhìn trong mắt, giọng nói hiền hòa hơn rất nhiều, “Thế giới sau đã có sắp xếp rồi, tôi cho cậu làm vua một lần, thấy được không?”
Khuôn mặt u ám của Nhạc Thiên lập tức “phựt” một cái sáng rực lên, cậu đoán không sai mà, biết ngay là trong lúc đang làm nhiệm vụ thì tiểu hệ thống đã sắp xếp xong thế giới tiếp theo rồi, mặt cậu vừa sáng lên đã lại tối sầm xuống, “Vậy tao làm nhiệm vụ bằng cách nào?”
Hệ thống tự tin nói: “Đương nhiên là làm được rồi, trong người tôi chứ đâu.
”
Nhạc Thiên mềm mại nói: “Cảm ơn mày.
”
Hệ thống nghe thấy giọng điệu nói chuyện của cậu đã dịu xuống thì hết sức vui mừng, phóng khoáng hỏi: “Còn yêu cầu gì nữa không?”
Nhạc Thiên nhăn nhăn nhó nhó siết góc áo, nhỏ giọng nói: “Lâm Nhạc Thiên bóng quá á.
”
“Không có vấn đề, tôi sắp xếp cho.
” Thái độ của hệ thống như một vị tổng tài bá đạo, Nhạc Thiên muốn gì được nấy, hứa hẹn sẽ cho Nhạc Thiên làm vua một nước, lại còn đẹp trai khỏe mạnh, giàu có, vô cùng nam tính.
Nhạc Thiên còn cẩn thận liệt kê tiêu chuẩn chính xác —— “Cơ bụng sáu múi tuyến nhân ngư.
”
Hệ thống đã đoán được trước: “Chuyện nhỏ.
”
Xem ra là đã lựa chọn xong rồi, trong lòng Nhạc Thiên nham hiểm cười thành tiếng, thầm nghĩ cấu tạo của hệ thống đúng là đơn thuần quá mà.
Cứ thế trôi qua nửa tháng, cuối cùng Hàn Tề cũng từ Lưỡng Quảng trở về phục mệnh, hắn một đường phong trần mệt mỏi trở về Đông hán, lại chẳng được gặp mặt Lâm Nhạc Thiên, có người nói cho hắn biết là thiên tuế gia đã nhiều ngày rồi không đến Đông hán, lâu rồi chưa lộ mặt, cũng có lời đồn nói Lâm Nhạc Thiên đang bị bệnh nặng.
Trong lòng Hàn Tề cả kinh, ngoài mặt lại không thể hiện ra, “Đừng nói linh tinh.
”
Người đó cũng biết Hàn Tề bây giờ đang là tâm phúc trước mặt Cửu thiên tuế, ngượng ngùng nói: “Bọn nô tài không được gặp Cửu thiên tuế, ngài vào cung xem thử là biết rõ thôi.
”
Hàn Tề không hỏi thêm gì nữa, nói lời từ biệt, đoán chừng nhóm người áp giải Hồ Thích Đạo cũng sắp vào cung rồi, vừa lên ngựa lại đụng mặt với Lận Như Ti đã uống say khướt, giữa ban ngày ban mặt, mà Lận Như Ti mặt đỏ bừng, ngồi trên ngựa rung đùi đắc ý hát hò cười khúc khích, mũ tròn đội trên đầu xiêu vẹo.
Hàn Tề không buồn nhìn hắn một cái, tay thúc cương ngựa muốn đi.
Mấy kẻ đang ra vào Cẩm Y Vệ thấy hai người đụng mặt, cùng cuộn tay lại đứng hóng chuyện, đến thủ vệ cũng không nhịn được rướn cổ lên xem.
Hàn Tề không để ý, nhưng Lận Như Ti lại không theo, giục ngựa chặn đường hắn, tay cầm roi ngựa giơ lên quất tới, Hàn Tề nhanh tay nhanh mắt, đưa tay tóm chặt roi ngựa xé không khí vung về phía mình, lạnh lùng nói: “Tránh ra.
”
“Nói chuyện với cấp trên của người kiểu gì đấy?” Lận Như Ti ợ một cái đầy hơi rượu, hai mặt chầm chậm chớp, hắn say quá nên đầu óc chậm chạp, nói chuyện từ từ, nhưng từng chữ rõ ràng, “Tiểu tử nhà ngươi, leo lên Cửu thiên tuế rồi, không coi bọn ta là người nữa?”
Sắc mặt Hàn Tề tái xanh, hơi dùng lực một chút, roi ngựa mềm dẻo bị quất ngược trở lại, Lận Như Ti bắt hụt, roi ngựa tuột khỏi tay, hắn cả giận nói: “Ngươi nghĩ ngươi mượn uy của Cửu thiên tuế được bao lâu?! Chờ y chết rồi, ta là kẻ đầu tiên không bỏ qua cho ngươi!”
Tứ phía chìm vào im lặng.
Nơi này là Đông hán, mà Lận Như Ti dám nói như vậy? Vẻ mặt đám Cẩm Y Vệ ngơ ngơ ngác ngác, nghĩ thầm, Lận Như Ti chán sống rồi, cho Lâm Nhạc Thiên đang bệnh sắp chết đi chăng nữa, thì Lận Như Ti cũng không thể nói mấy lời rủa độc địa như vậy, tất cả cùng dồn dập xem phản ứng của Hàn Tề, ai cũng biết Hàn Tề là tâm phúc mới của Cửu thiên tuế.
Quả nhiên, Hàn Tề nổi giận, đường nét trên gương mặt trong cơn thịnh nộ sắc bén như một thanh đao, tính Hàn Tề lạnh lùng, là chuyện mà tất cả mọi người cùng biết, người ta nói chó cắn là chó không sủa, có lẽ là dùng để nói loại người như Hàn Tề.
“Keng” một tiếng, Tú Xuân Đao rời vỏ.
Lận Như Ti say đến hồ đồ, cũng thật không ngờ là Hàn Tề sẽ động thủ, khi lưỡi dao thấu trời kéo đến hắn vẫn chưa kịp phản ửng chỉ biết trợn to hai mắt, con ngươi gần như muốn lọt bay ra ngoài.
Theo một tiếng hí vang trời, con ngựa mà Lận Như Ti đang cưỡi bị chém thành hai khúc, còn Lận Như Ti thì rơi vào trong vũng máu tanh nồng, mảnh vụn thân ngựa và máu rơi vào mặt vào người hắn như mưa trút, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, hắn ngước lên nhìn Hàn Tề như Tu La địa ngục kinh hoàng thốt: “Ngươi… ngươi…” ngươi mãi một lúc không ngươi ra được đoạn sau.
Hàn Tề lãnh đạm nói: “Giữ miệng của ngươi cho kỹ.
”
So với Lận Như Ti đã sợ đến suýt tè ra quần, hắn lại như chưa có chuyện gì xảy ra, gọn gàng nhanh chòng thu Tú Xuân Đao về, cho ngựa chạy về hướng vào cung.
Khi nãy Hàn Tề thật sự đã tức giận, bởi vì Lận Như Ti đã nói hắn thành tay sai lệ thuộc vào Lâm Nhạc Thiên, về phần bọn chung túm tụm nhau nói mấy lời như là Lâm Nhạc Thiên bệnh nặng, sắp chết gì đó, một chữ hắn cũng không tin!
Lâm Nhạc Thiên có chết, thì cũng chỉ có thể chết trong tay hắn, Hàn Tề nắm chặt cương ngựa, hung hăng kẹp bụng ngựa, “Giá!”
Vừa đến Đông Hoa Môn, bên Đông Hoa Môn đã có tiểu thái giám đứng đợi, thấy Hàn Tề cưỡi ngựa đến, trong mắt ngập tràn niềm vui, “Hàn đại nhân, cuối cùng ngài cũng đã trở lại rồi.
”
Chỉ một câu nói thôi đã khiến cho Hàn Tề phải kinh ngạc, giống như vẫn luôn chờ hắn vậy, hắn xuống ngựa, giao ngựa cho thị vệ, “Là Cửu thiên tuế phái ngươi đến chờ ta?”
Tiểu thái giám hạ giọng nhỏ nhẹ nói: “Đúng vậy, mấy ngày trước thiên tuế gia đã cho nô tài ngày nào cũng ra chờ Hàn đại nhân.
”
Quả nhiên, Hàn Tề im lặng không đáp gật đầu, đi theo phía sau tiểu thái giám vào cung.
Trên đường, Hàn Tề đột nhiên hỏi: “Cửu thiên tuế gần đây có khỏe không?”
Tiểu thái giám không có trả lời ngay, dừng một chút rồi mới nói: “Cửu thiên tuế gì cũng tốt, chỉ ngoại trừ lo lắng cho đại nhân.
”
Hàn Tề làm nhiệm vụ trở về, nhưng hỗn độn trong lòng chẳng giảm được một nửa, thậm chí càng thêm bề bộn, nghe lời tiểu thái giám nói, lại yên lặng không nói.
Trong sân, Lâm Nhạc Thiên ôm tách trà khoác áo choàng trắng tinh, ngồi trên ghế dựa mềm, hạ mắt nhìn một cái vại bằng thủy tinh trong suốt, dưới đáy vại nước có một lớp đá cuội đủ màu, rong rêu lục bình có đủ, xanh xanh đỏ đỏ vui mắt vui tai.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Nhạc Thiên ngẩng đầu lên.
Hàn Tề đã hơn mười ngày chưa từng được gặp Lâm Nhạc Thiên, khi nhìn thấy khuôn mặt đó, trong lòng chợt hoảng hốt, thầm nghĩ trước đây sắc mặt của hắn vẫn xanh xao như thế này sao? Trong trí nhớ của Hàn Tề dường như không phải vậy.
“Ngươi về rồi.
” Lâm Nhạc Thiên nghiêng đầu kề mặt lên áo choàng, khuôn mặt tinh xảo vùi trong xiêm y, rất giống một tiểu công tử xinh đẹp, giọng điệu lúc nói của cậu rất nhu hòa, ngỡ như đang mong ngóng người về nhà.
Hàn Tề tiến lên phía trước một bước, từ trong lồ ng ngực lấy ra giấy nhận tội trạng và ngọc bài, khom người trình lên, “May là không làm nhục mệnh.
”
Lâm Nhạc Thiên cho tiểu thái giám bên cạnh một ánh mắt, tiểu thái giám nhanh chóng bước lên nhận đồ.
Lâm Nhạc Thiên lại nói: “Ngươi lại đây.
”
Hàn Tề theo lời đi tới, vừa đi đến gần, lập tức nghe thấy hương thơm nhàn nhạt khiến hắn hằng đêm day dứt.
“Cúi đầu.
”
Hàn Tề không ngờ là vừa mới trở về mà thứ đầu tiên được nhận là bạt tai của Lâm Nhạc Thiên, trong lòng tuy vẫn cảm thấy không cam nhưng dường như không có cảm giác khuất nhục như hai lần trước, chắc là quen rồi chăng? Hàn Tề miên man suy nghĩ, chậm rãi cúi đầu.
“Ngươi nhìn, ” Lâm Nhạc Thiên lại không tát hắn giống mấy lần trước nữa, chỉ từ tốn nói, “Đây là cá vảy đỏ Tế Nam dâng lên, có đẹp không?”
Thì ra là Lâm Nhạc Thiên muốn hắn ngắm cá, trong lòng Hàn Tề thấy khó hiểu, quay sang nhìn, hai con cá nhỏ dài chừng ba tấc đang núp sau bụi rong xanh biếc, hai cặp mắt đẹp đẽ mở to như đang trợn mắt trừng người, hai cái miệng thích thú khép vào thở ra, tâm tình bộn bề của Hàn Tề bỗng chốc an tĩnh, mọi ân oán sinh tử trong trí óc chợt tiêu tan, chỉ còn sót lại một vại nước trong veo, hai con cá tự do tự tại, hắn ngưng thần nhìn trong chốc lát, nói: “Đẹp.
”
“Chốc nữa ta cho người đưa đến chỗ của ngươi.
” Lâm Nhạc Thiên không nói là thưởng, mà nói là “đưa”.
Hàn Tề im lặng một lúc, “Đa tạ Cửu thiên tuế.
”
“Bệ hạ rất nhớ ngươi, đi thăm bệ hạ đi.
”
“Vâng.
”
Hàn Tề thẳng lưng đứng dậy, lại nghe thấy Lâm Nhạc Thiên ho hai tiếng, hắn dùng khóe mắt nhìn qua, tay Lâm Nhạc Thiên đang cầm một cái khăn che miệng ho khùng khục, mắt mày của cậu không vì cơn ho kịch liệt mà mảy may di dịch, thấy Hàn Tề vẫn chưa đi, bèn phất phất tay, tiểu thái giám vội vàng đi qua dẫn đường: “Hàn đại nhân, đi bên này.
”
Hàn Tề tâm sự nặng nề mà đến, mang theo càng nhiều tâm sự rời đi, đến cửa viện, chợt quay đầu lại nhìn một cái, lần này cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, tấm khăn màu ngà bị Lâm Nhạc Thiên tùy tay bỏ vào vại nước thủy tinh, một màu son đỏ nhất thời khuếch tán ra vại nước trong veo, phảng phất như sương máu.
Trong đầu Hàn Tề “ong” một tiếng, cõi lòng tán loạn.
------oOo------