Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 271: Thế giới 18: Ân oán hào môn 3




Để sớm ngày được rời khỏi cái thế giới đáng sợ này, Nhạc Thiên quyết định nhanh chóng lật tìm wechat của nữ chính Trần Tĩnh Như. Mở khung chat ra mới phát hiện hai người ngoại trừ nhắc nhở thêm bạn bè của hệ thống ra, thì hoàn toàn không có bất cứ giao lưu gì cả.

Đôi hôn phu hôn thê Cố Nhạc Thiên và Trần Tĩnh Như này mãi đến lễ đính hôn gặp mặt nhau lần đầu, trong trí nhớ của Cố Nhạc Thiên, ấn tượng về Trần Tĩnh Như chỉ có một bộ váy đỏ rực cùng mùi nước hoa cao cấp.

Mở vòng bạn bè của Trần Tĩnh Như ra, cuối cùng Nhạc Thiên cũng nhìn thấy được mặt mũi của nữ chính trong thế giới này. Biểu cảm của Trần Tĩnh Như trong hình đầy ngạo nghễ, vẻ kiêu ngạo như mọi chuyện trên đời đều như trở bàn tay, vừa nhìn là biết con cưng của trời rồi.

Nhạc Thiên khẽ thở dài, “Sao trông ai cũng sang chảnh, đến phiên tao lại tàn thế không biết?”

Hệ thống an ủi: “Cậu cũng sang chảnh lắm mà.”

Nhạc Thiên gặng hỏi: “Chỗ nào?”

Hệ thống suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng rặn ra được một điểm —— “Cổ phần trị giá 50 tỷ?”

Nhắc đến 50 tỷ đó, Nhạc Thiên lại càng tức hơn nữa. Cố Tùy lôi kéo làm thân với cậu, thế mà là vì 50 tỷ trong tay cậu, tức chết đi được. Nhạc Thiên tức giận bất bình nói: “Tại sao làm người mà vật chất như vậy chứ, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy nhan sắc tuyệt thế đằng sau tiền tài này của tao sao?”

Hệ thống: “Hắn là anh trai của cậu.”

Nhạc Thiên: “…tao biết rồi, mày không cần nhấn mạnh mãi đâu.”

Hệ thống sâu xa nói: “Tôi sợ cậu quên mất, bất cản bị điện giật chín thôi.”

Nhạc Thiên: …

Hệ thống: “Aizz, má thương con mà.”

Nhạc Thiên: Đủ rồi, cậu không cần tình thân nhiều vậy đâu!

Nhạc Thiên tiếp tục ở trong phòng giả chết, không thân quen gì với Trần Tĩnh Như nên không thể nào mở miệng giới thiệu đối tượng cho người ta được, chỉ đành tìm cơ hội từ từ làm quen với Trần Tĩnh Như rồi tính sau.

Mãi đến gần trưa mới có người đến gõ cửa phòng Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên đặt cái điện thoại đã chơi cả buổi sáng xuống, lười biếng đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, mùi hương thoang thoảng lập tức tràn ra từ hoa hồng trước mặt. Cố Tùy ôm một bó hoa hồng Juliet to, ý cười trên mặt dịu dàng, Nhạc Thiên suýt chút nữa đã nhìn đến dần ra, cúi thấp đầu né tránh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Nhanh ăn trưa thôi nào, anh lên gọi em xuống ăn cơm,” Cố Tùy đưa bó hoa trong ngực về phía trước, bó hoa tỏa mùi hương thơm ngát ập về phía Nhạc Thiên, “Tiện thể đưa hoa cho em.”

Cửa phòng Cố Nhạc Thiên luôn đóng chặt, lúc người làm vườn đến đưa hoa thì bị Cố tùy cản lại, nét cười của hắn vừa dịu dàng vừa thoải mái, ngập tràn bao dung, “Cậu ba mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc, đợi một lát nữa tôi đưa cho em ấy.”

Người làm vườn nhanh chóng đưa hoa đã cắt tỉa cho Cố Tùy, lại một lần nữa cảm thán trong lòng, tuy cậu hai là con riêng bên ngoài của ông chủ nhưng phong thái và lời ăn tiếng nói đúng là xuất sắc. Anh ta làm ở Cố gia nên từng gặp không ít cậu ấm cô chiêu nhưng một ai hơn được cậu cả mới về nhà họ Cố này cả.

Nhạc Thiên thoáng do dự, song vẫn cho Cố Tùy đi vào, cậu nép sang bên, giấu nửa người mình đằng sau cánh cửa, cứ như vậy đứng ngay cửa phòng. Cố Tùy chỉ mới bước vào trong, cậu đã có vẻ muốn đuổi khách.

Cố Tùy không thấy khó chịu vì sự thờ ơ của Cố Nhạc Thiên, liếc nhìn căn phòng của Cố Nhạc Thiên, quay người lại nói với Cố Nhạc Thiên vẫn còn đang đề phòng đứng giữ cửa: “Phòng em không có bình hoa.”

“Ừm.” Nhạc Thiên khô khan đáp lại, không giải thích.

Cố Tùy mỉm cười hỏi: “Em thích kiểu như thế nào? Bình hoa thủy tinh được không? Anh đi lấy cho em cầm một cái.”

Nhạc Thiên vẫn không cảm kích, nhẹ giọng nói: “Không cần phiền phức vậy đâu.”

“Không phiền.” Cố Tùy cầm hoa đi tới trước mặt Cố Nhạc Thiên, hắn vừa đến gần, Cố Nhạc Thiên lập tức vô thức tránh né lui về sau nửa bước, gần như là quá nửa cơ thể được giấu phía sau cửa.

Cố Tùy rất cao lớn, cao hơn Cố Nhạc Thiên gần nửa cái đầu, đứng trước mắt, khí thế giống như hương hoa như có như không quanh quẩn bên người Cố Nhạc Thiên, giọng nói của hắn vừa trầm thấp lại vừa dịu dàng, “Nếu em thích thì không phiền đâu.”

Ngón tay gầy trắng trẻo đè trên khung cửa màu đen, do bấu quá chặt nên đỏ lên, Cố Tùy nghe thấy Cố Nhạc Thiên đang cúi gầm mặt nói: “Thích nhưng không có nghĩa là muốn g iết chết nó.”

Cố Tùy sửng sốt, bó hoa hồng trước ngực đã bị cắt cành, bây giờ thì trông vẫn tươi đẹp mướt mát, nhưng chẳng được bao lâu nữa sẽ mất đi sức sống. Đó là chuyện mà sức người không thể nào cứu vãn được, hoặc chăng có thể giữ được vẻ ngoài hoàn hảo của nó, song bên trong ruột đã bắt đầu mục nát từ lâu, từ khoảnh khắc bị cắt xuống, nó đã chết rồi.

Cố Tùy đột nhiên cảm thấy Cố Nhạc Thiên rất hợp với bông hoa hồng trong tay mình, cùng có vẻ rực rỡ, nhưng bên trong không chừng đã mất hết sức sống từ lâu rồi.

“Xin lỗi, do anh suy nghĩ không chu đáo,” Cố Tùy thu bó hoa hồng lại, ý muốn nói xin lỗi, “Sau này, anh sẽ không làm vậy nữa.”

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Không sao.”

Thiếu tình thương, nhạy cảm, nặng lòng phòng bị, trong vòng nửa ngày Cố Tùy gặp Cố Nhạc Thiên đã gán cho Cố Nhạc Thiên ba cái nhãn dán, lúc này lại có thêm một cái nữa —— tốt bụng vô ích.

Cố Tùy thấp giọng hỏi: “Một lát nữa là đến giờ cơm rồi, chúng ta ăn trưa chung, được không?”

Nhạc Thiên gian nan gật gật đầu, trong lòng thầm khóc không ra nước mắt, anh hai, đừng ghẹo nữa, thật sự không “chín” (1) nổi đâu.

Cố Tùy cầm hoa hồng xoay người xuống lầu, phòng của hắn được Cố Đông Điền xếp ở lầu hai, không lớn được như phòng của Cố Nhạc Thiên nhưng lại rất gần phòng làm việc của Cố Đông Điền.

Cố Tùy vào phòng, tùy ý cắm bó hoa hồng vào một cái bình thủy tinh trống, thần sắc dịu dàng đã lạnh xuống.

Mười mấy năm qua, Cố Đông Điền vẫn luôn xem hắn như người thừa kế để bồi dưỡng. Cung cấp cho hắn đời sống vật chất tốt đẹp và nền giáo dục ưu tú nhất, giờ ngay cả thân phận con riêng cũng bẻ lại ngay ngắn cho hắn, người trong nhà họ Cố ai cũng gọi hắn là cậu cả.

Nhớ đến ánh mắt tổn thương không thể tin được của Cố Nhạc Thiên ban nãy, Cố Tùy cảm thấy vừa hoang đường vừa buồn cười, cũng cảm thấy tội nghiệp thay cho Cố Nhạc Thiên từ tận đáy lòng. Ánh mắt rơi xuống bình hoa thủy tinh cắm hoa hồng lung tung, vẻ mặt sâu thẳm.

Nhạc Thiên ôm nỗi hối hận trong phòng, “Đáng lẽ mới nãy không nên ra vẻ, dù sao cũng là đến đưa hoa cho tao mà.”

Hệ thống: “Đúng vậy, anh trai đẹp trai đưa hoa đó.” Nó nhấn mạnh vào hai chữ “anh trai”.

Nhạc Thiên: …đừng nói nữa đừng nói nữa.

Hệ thống: Cứ vậy là vui rồi.

Trên bàn ăn rất dài, hai người thiếu gia của Cố gia ngồi đối diện nhau, cách rất xa, cả hai đều rất yên tĩnh.

Cố Nhạc Thiên có vẻ rất mệt mỏi, song động tác ăn uống lại ung dung thong thả, phép lịch thiệp từ nhỏ đã khắc vào trong xương, ngoại trừ không có sức sống gì ra, thì những thói quen mà một công tử hào môn cần có cậu ta đều có cả.

Cố Tùy càng xem càng cảm thấy Cố Nhạc Thiên như nhanh hoa hồng mới vừa cắt xuống, bất cứ giây phút nào cũng bước trên con đường dần héo mòn.

“Ở nhà mãi cũng chán, không bằng chiều nay chúng ta đi ra ngoài chơi chút nhé?” Cố Tùy đề nghị.

Nhạc Thiên đang ăn canh, ngẩng mặt lên, khóe miệng còn dính một vòng nước sốt màu trắng bơ, vẻ mặt do dự, ánh mắt vô thức nhấp nháy, cuối cùng hàng mi dài cụp xuống, như là một cánh cửa nho nhỏ khép lại, nhỏ giọng đáp lại trong nụ cười dịu dàng của Cố Tùy: “Thôi, không.”

“Xem như là đi chơi với đi?” Cố Tùy không khỏi hạ thấp giọng.

Nhạc Thiên cúi đầu, chậm rãi lắc đầu.

Cố Tùy không ép nữa, chỉ cười nói: “Miệng em dính bơ.”

Nhạc Thiên liếc hắn một cái, vẫn cúi đầu thờ ơ không động lòng ăn canh, hừm, ai cần mấy người lo chứ, ông đây ăn rồi không biết lau miệng hả?”

Núi băng không tan chỉ trong một ngày, Cố Tùy không sốt ruột chút nào.

Buổi tối, Cố Đông Điền về nhà sớm, đến phòng của Cố Tùy, gõ một cái rồi mở cửa, đứng dựa vào cạnh cửa mỉm cười nói với Cố Tùy đang dứng bên ô cửa sổ đối diện vừa quay đầu lại: “Sao rồi, làm quen với em trai thế nào rồi?”

Cố Tùy đứng lên, trên mặt là nụ cười dịu dàng mười phân vẹn mười, “Tốt lắm ạ.”

Cố Đông Điền lắc lắc đầu, khẽ cau mày nói: “Con không cần nói đỡ cho nó, tính nết nó thế nào cha biết hết.”

Cố Đông Điền rất hài lòng với đứa con trai này, đứa con trai mà người phụ nữ ông yêu nhất dưỡng dục. Cho dù là đối nhân xử thế hay là đầu óc kinh doanh thậm chí là tính cách, thì cũng đều không có gì để bắt bẻ. So ra thì, Cố Nhạc Thiên lại giống như Tống Tùng Ức, cưỡng chế nhét vào trong nhà họ Cố, là sự tồn tại mà ông vừa nghĩ đến đã không thích rồi.

“Nghỉ ngơi tốt nhé.” Cố Đông Điền đóng cửa lại.

Nụ cười của Cố Tùy tức khắc biến mất không còn dấu tích ngay giây phút cánh cửa khép lại, như là cái kết của một bộ phim kết thúc đột ngột. Hắn cười cho người khác nhìn, lúc không có người thì không cần phải cười.

Hoa hồng trong bình thủy tinh đặt bên cửa sổ do thiếu nước nên cánh hoa đã từ từ cuốn lại, héo tàn còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng của Cố Tùy. Trong tay Cố Tùy cầm ly nước xối từ trên xối xuống, dòng nước vừa nhanh vừa vội chảy xuôi qua cuốn hoa lá khiến bọt nước bắn tung toé tứ tán.

Người em trai của hắn, có lẽ còn yếu đuối hơn cả bông hoa này.

Đêm đó Nhạc Thiên ngủ rất khó khăn, trong mơ toàn là mùi thịt nướng. Lúc thức dậy còn tinh thần còn mệt mỏi hơn bình thường, dưới bầu mắt nổi lên hai cái quầng thâm đen lớn. Xuống lầu đụng mặt mẹ, Tống Tùng Ức thấy quầng thâm mắt của cậu mà giật hết cả mình, mày nhíu thật sâu.

Cố Đông Điền và Cố Tùy chưa xuống, Tống Tùng Ức hạ thấp giọng xuống nói: “Cậu có tiền đồ tí được không? Chỉ một thằng con riêng thế thôi mà đã làm cậu sợ đến mất ngủ à?”

Nhạc Thiên: “…” Thôi được rồi, không giải thích.

Tống Tùng Ức cứ nhìn thấy cậu là phiền lòng, giẫm lên giày cao gót đi xuống lầu như cơn gió.

Nhạc Thiên nhìn theo bóng lưng của bà, thầm nói ra nghi vấn sâu sắc nhất trong lòng, “Vì sao ở nhà không mang dép?”

Hệ thống: “…” Ai bảo cậu ta là con nhà giàu được vậy! Phèn, quá phèn!

Cố Đông Điền và Cố Tùy cũng xuống lầu, hai cha con vừa nói vừa cười, Nhạc Thiên nhanh chóng nép sang bên nhường đường cho hai người.

Cố Đông Điền vẫn không buồn nhìn Cố Nhạc Thiên như mọi người, còn Cố Tùy đi bên cạnh ông thì cho Nhạc Thiện một nụ cười nhẹ lúc đi ngang qua Nhạc Thiên.

Hôm nay Cố Tùy mặc một bộ âu phục màu xám khói, nhã nhặn khiêm nhường phong độ nhẹ nhàng, đích thị là một anh công tử hào môn sang trọng.

Nhạc Thiên: …đừng cười, mẹ nó đẹp trai quá đi mất! Cậu sắp không nhịn được phạm tội rồi!

Hệ thống: “Anh trai, điện, chín.”

Nhạc Thiên: “…” Cảnh cáo của hệ thống lúc này ngắn gọn vậy sao?”

Ghét nhất đó là, cậu đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩ đằng sau bốn chữ đó, đồng thời lập tức theo phản xạ có điều kiện nhớ lại mùi đồ nướng trong giấc mơ.

Trên bàn ăn, Nhạc Thiên lại là người cuối cùng ngồi xuống. Động tác lúc cậu ngồi xuống hết sức nhẹ, âm thanh cũng rất nhỏ, nhưng Tống Tùng Ức vẫn như có như không liếc sang cậu, trong ánh mắt toàn là bất mãn.

Cố Tùy vừa xuất hiện, bất mãn của bà với Cố Nhạc Thiên lên gấp bội.

Nhạc Thiên: Muốn gì nữa, cuộc sống đã không có sinh hoạt tình d*c rồi giờ không ăn cơm chưa hả?

Cách Nhạc Thiên gần nhất là một đ ĩa thịt xông khói, Cố Nhạc Thiên đã quen khép mình. Lúc ăn cơm cũng rất ít gắp rau, chỉ ăn một món ăn cách mình gần nhất, cậu gắp một miếng thịt xông khói để trong bánh mì ăn, lại còn ăn đến là ngon. Giống thịt gà, thịt xông khói đậm đà, đang ăn ăn thì phát hiện Cố Tùy đối diện hình như đang nhìn mình.

Nhạc Thiên ngước mắt thấy Cố Tùy đúng là nhìn hắn, rồi lập tức cụp mắt xuống, đầu cúi thấp hơn nữa, để tóc mái dài cản đi ánh mắt của Cố Tùy. Hết cách rồi, Cố Tùy đẹp trai quá mà, mắt cứ như biết phát sáng, khi bị hắn chăm chú nhìn, sẽ có cảm giác như mình rất được hắn chú trọng.

Nhạc Thiên nghe thấy Cố Đông Điền hỏi Cố Tùy: “A Tùy, cơm nhà ăn có quen không?”

Cố Tùy mỉm cười đáp: “Con thấy rất hợp với khẩu vị của con.” Đẩy đ ĩa thịt xông khói trước mặt mình về phía Cố Nhạc Thiên, “Nhạc Thiên thích ăn thịt cá sấu xông khói, em ăn đ ĩa này luôn đi.”

Hắn vừa dứt lời, Nhạc Thiên tức khắc “khụ” một tiếng, phun hết toàn bộ thịt đang ăn trong miệng ra ngoài, phun thẳng vào cánh tay đang vươn ra của Cố Tùy.

“Xin, xin lỗi…” Nhạc Thiên nhìn thấy thảm trạng của Cố Nhạc Thiên, nhanh chóng lấy khăn ăn bên cạnh lau bã thức ăn trên tây trang của Cố Tùy, vừa nghĩ đến thứ mình đang lau là thịt cá sấu, tay không kiềm được bắt đầu run run.

Tống Tùng Ức cảm giác mặt mũi mình bị Cố Nhạc Thiên gạt cho bằng sạch, siết chặt dao nĩa trong tay, gằn giọng nói: “Đừng lau nữa, đi thay bộ khác là được.”

“Vâng, dì Tống nói phải.” Cố Tùy nhìn Cố Nhạc Thiên mặt mày trắng bệch tay run bần bật, hòa giải, “Nhạc Thiên cũng đi thay bộ khác đi, anh thấy quần áo em cũng bị dơ rồi.”

Sắc mặt Cố Đông Điền cũng không được tốt lắm, chẳng qua ở trước mặt Cố Tùy nên không bùng phát, chỉ nói: “Đi lên hết đi.”

Cố Tùy dẫn theo Cố Nhạc Thiên thấp thỏm sợ sệt lên lầu, vẻ mặt Cố Nhạc Thiên rất tệ, môi còn đang run lên.

Nhạc Thiên: “Hu hu hu, hệ thống sao mày không nói với tao đó là thịt cá sấu, đáng sợ quá đi mất!”

Hệ thống: “Chưa từng nghe nói voi sợ cá sấu luôn ấy?”

Nhạc Thiên: “Tao không sợ sống sợ chín.”

Hệ thống: “…”

Cố Tùy thấy cậu còn hoảng hốt, một chân giẫm lên bậc thang suýt chút nữa đạp hụt, vội vàng kéo cậu lại, “Không sao chứ?”

Nhạc Thiên dựa trên cánh tay của hắn, hơi choáng váng, phẩy tay miễn cưỡng nói: “Không sao.”

Cố Tùy mỉm cười hỏi: “Do sợ sao?”

Nhạc Thiên đỡ cánh tay của hắn đứng thẳng người dậy, im lặng không nói.

Cố Tùy nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, không có gì, trước đây lúc anh đến châu Phi du lịch, còn từng ăn thịt voi nướng, lúc đó anh cũng sợ hết hồn.

Nhạc Thiên: …

Nhạc Thiên bi phẫn ngẩng đầu lên, sắp rớt cả nước mắt xuống.

Cố Tùy nhìn thấy cậu thanh niên xinh đẹp trông như muốn khóc, dang cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vỗ lưng cậu nói đùa: “Không sao, thịt voi không ngon bằng thịt cá sấu, em vẫn còn may lắm.”

Nhạc Thiên: …có thể “nhịn nhục” nhưng không thể nín nhịn nữa! Ông đây chơi với mấy người đến cùng!

__

(1) “chín”: Nguyên văn là “熟” – thục – vừa có nghĩa là chín vừa có nghĩa là thân quen, quen thuộc. Tui đoán là tác giả chơi chữ chỗ này.

__

Đùa không vui, voi đã căng.