Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 262: Thế giới 17: Phi Đạo 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc trời dần tối, người hầu già đến mời Tuyết Vô Ngã và Mạnh Nhạc Thiên đi dùng bữa. Hàn Nguyệt còn đang mê muội nghiên cứu gương cổ, Nhạc Thiên cũng mặc kệ, ăn gió nằm sương lâu vậy, làm bữa ngon lành đi rồi tính sau.

Thiết Nguyệt Sương đang chăm sóc Thiết Vô Nghi không đi ra, trên bàn chỉ có Tuyết Vô Ngã và Mạnh Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên ăn không còn biết trời đâu đất đâu, Tuyết Vô Ngã vốn tâm sự nặng nề, thấy cậu ăn ngon, khẩu vị cũng chợt trở nên tốt hơn, miễn cưỡng ăn một chút, bất tri bất giác lại bắt đầu mê mẩn nhìn Mạnh Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên đang uống canh, bất thình lình ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tuyết Vô Ngã, lập tức bị sặc ho sù sụ.

Tuyết Vô Ngã vội vươn tay vỗ nhẹ lưng cậu.

Nhạc Thiên khoát tay áo một cái, khó nhọc nói: “Không sao rồi.”

Cậu ho nên mặt mày đỏ ửng, ngước mắt nhìn Tuyết Vô Ngã đang vỗ lưng mình, con người to tròn đen lay láy, ẩn chứa chút khó hiểu. Mặt Tuyết Vô Ngã bắt đầu từ từ đỏ lên, bàn tay vỗ lưng Mạnh Nhạc Thiên dần chậm lại rồi rút về, cúi mặt ho nhẹ một tiếng.

Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Hắn thích tao đúng không?”

Hệ thống sắc bén nói: “Cậu đùng có tưởng bở!”

Nhạc Thiên: “Vậy sao…” Cậu không nên k1ch thích hệ thống thì hơn.

Nhạc Thiên bóp bóp mũi nói: “Tuyết huynh, ngươi không ăn?”

Tuyết Vô Ngã cầm đũa lên trong ánh mắt ân cần của Mạnh Nhạc Thiên, “Ăn.”

Nhạc Thiên: Tên này chắc chắn là thích mình rồi.

Nhạc Thiên gắp một miếng thịt cho hắn, “Ăn nhiều chút, sắc mặt của ngươi vẫn luôn không tốt.”

Tuyết Vô Ngã nhìn miếng thịt trong bát, trong lòng vừa thấy cảm động vừa xấu hổ day dứt. Mạnh Nhạc Thiên đối xử với hắn tốt như vậy, hắn lại có ý đồ không an phận.

Nhạc Thiên thấy bàn tay cầm đũa của Tuyết Vô Ngã hơi run run, nhướng mày không nói gì.

Tuy rằng Hàn Nguyệt Sơn trang không đủ lớn, nhưng chắc chắn không nhỏ, Nhạc Thiên và Tuyết Vô Ngã ở phòng sát bên nhau.

Nhạc Thiên nằm trên giường yên lặng nở nụ cười.

Hệ thống: “Cậu cười cái gì?”

Nhạc Thiên: “Tao nghĩ tới chuyện vui.”

Hệ thống: Thường thì chuyện có thể làm con voi này vui sẽ làm nó không vui cho lắm.

Tính cách của Tuyết Vô Ngã thật sự rất ôn hòa, nếu như hắn thích một người không nên thích, hắn sẽ làm thế nào đâu? Sau khi Nhạc Thiên suy nghĩ một lúc thì nụ cười chợt biến mất, sao cậu lại có cảm giác Tuyết Vô Ngã sẽ buông bỏ cơ chứ?

Tuyết Vô Ngã ở một phòng khác cũng không ngủ, hắn nằm trên giường, hai mắt nhìn trướng mạn trên nóc ngẩn người.

Mạnh Nhạc Thiên…

Trong đầu Tuyết Vô Ngã vừa xuất hiện ba chữ đó, hắn đã lập tức vừa thấy hân hoan vừa thấy vui vẻ.

Thiết Nguyệt Sương với sư thúc của cô hẳn cũng giống vậy nhỉ.

Mạnh Nhạc Thiên là một người rất tốt, Tuyết Vô Ngã nghiêng người sang, trên mặt hiện lên chút ý cười, trong nụ cười mang theo chút cay đắng, Mạnh Nhạc Thiên tốt như vậy lại chỉ thích nữ tử…

Tuyết Vô Ngã không nằm nổi nữa, đột nhiên ngồi dậy.

Thanh kiếm màu trắng bạc găm trên đất, thẳng băng tỏa ra ánh sáng lành lạnh. Tuyết Vô Ngã nhìn kiếm của mình, đối với hắn mà nói thì cả tên tuổi và mặt mũi đều là xa lạ, chỉ có thanh kiếm này là khiến hắn thấy an tâm. Tuyết Vô Ngã rút kiếm lên, ánh mắt lạnh lẽo, hắn muốn đi tìm Hàn Nguyệt để hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc thì hắn là người như thế nào.

Sau khi Hàn Nguyệt nhận được gương cổ thì mới nhận ra điều huyền bí, chỉ dập hoa văn (1) ra thôi đã đủ để hắn nghiên cứu rất lâu. Hắn toàn tâm toàn ý đắm chìm trong đó, thậm chí còn không phát hiện ra Tuyết Vô Ngã đã lặng yên xuất hiện trong phòng, mãi đến khi ánh kiếm màu bạc lóe lóe vào trong mắt hắn, hắn mới ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tuyết Vô Ngã đang trong bóng tối, lập tức giật mình đến mức hít vào một một hơi lạnh, “Ngươi… ngươi làm gì thế…”

Tuyết Vô Ngã nói thẳng: “Ngươi biết ta.”

Hàn Nguyệt không hiểu chuyện gì: “Đương nhiên, ngươi phá hỏng biết bao nhiêu binh khí của ta, sao ta có thể không quen biết ngươi.”

Tuyết Vô Ngã nói: “Ta phá hỏng binh khí của ngươi?”

Thần sắc Hàn Nguyệt có phần quái lạ, “Tuyết Vô Ngã, mươi lăm năm qua có phải ngươi đã tu luyện thứ tà công gì không, ta thấy dung nhan ngươi không đổi nhưng tính tình lại khác đi rất nhiều.”

Mười lăm năm!

Chẳng lẽ… hắn nằm trong quan tài ròng rã mười lăm năm sao?

Đầu óc Tuyết Vô Ngã chợt rối loạn, thấp giọng nói: “Ta không nhớ rõ rất nhiều chuyện trước đây.”

Hàn Nguyệt trố mắt ngoác mồm, lập tức như bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Chả trách, ta tự hỏi sao chỉ thấy sát khí nhưng không thấy sát ý trên người ngươi.”

Tuyết Vô Ngã nói: “Ta… rất thích giết người?”

Hàn Nguyệt không ngờ rằng Vô Song kiếm khách làm cả giang hồ khiếp sợ năm đó lại hỏi một câu như thế, nửa khuôn mặt anh tuấn của Tuyết Vô Ngã hòa vào bóng đêm. Dáng vẻ nửa sáng nửa tối khiến cho Hàn Nguyệt lờ mờ sinh ra cảm giác thổn thức.

Hàn Nguyệt vuốt chòm râu một cái, ngước mắt lên cẩn thận quan sát Tuyết Vô Ngã. Trên đời này ông thích nhất là binh khí cơ quan, Tuyết Vô Ngã lại thật sự là một món thần binh rơi giữa nhân gian, sự tàn khốc và khát máu của binh khí thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn trên người hắn. Khác với nỗi sợ hãi thuần túy của những người khác đối với Tuyết Vô Ngã, Hàn Nguyệt rất thưởng thức Tuyết Vô Ngã.

“Không phải là ngươi thích giết người,” Hàn Nguyệt vuốt chòm râu chậm rãi nói, “Ngươi sinh ra là để giết chóc.”

Sống lưng Tuyết Vô Ngã tràn lên một dòng hơi khí lạnh.

Hàn Nguyệt thong thả nói: “Năm đó, ngươi khiêu chiến các đại cao thủ kiếm thuật trong giang hồ. Kiếm pháp của người thật sự rất cao minh, không ai là đối thủ của ngươi, biết bao nhiêu kiếm khách đã chết trên tay ngươi, kiếm mà ta rèn không có một thanh nào có thể chịu nổi một chiêu dưới thanh kiếm của ngươi,” Hàn Nguyệt thở dài, “Ta vốn tưởng ngươi sẽ giết hết toàn bộ kiếm khách, không ngờ rằng mười lăm năm trước ngươi bỗng nhiên biến mất. Không thì có lẽ dưới bầu trời này không chừng thật sự chỉ còn một kiếm khách là ngươi.”

Tuyết Vô Ngã lẳng lặng lắng nghe, “Ngoại trừ giết người ra, ta không làm gì khác gì nữa sao?”

Hàn Nguyệt suy tư một chút, nói: “Ngươi lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, sao ta biết được ngoại trừ giết người ra ngươi còn làm gì nữa. Từ khi ngươi xuất hiện thì luôn luôn không nói một lời đến đi vội vàng, rất nhiều người còn tưởng là người bị câm đấy.”

Tuyết Vô Ngã hơi run run, sao hắn bị câm được chứ? Hắn rất thích nói chuyện với Mạnh Nhạc Thiên, một ngày không nói mấy trăm câu sẽ thấy khó chịu trong người, cứ như là cả đời chưa từng được nói vậy…

Vẻ mặt của Tuyết Vô Ngã bỗng chốc cứng đờ.

“Nói thật nhé, ngươi thật sự là một con người rất thần bí. Ngươi từ đâu đến, sư phụ của ngươi là ai, tại sao lại muốn khiêu chiến những kiếm khách đó, chẳng ai biết gì về ngươi cả,” Hàn Nguyệt quan sát Tuyết Vô Ngã từ trên xuống dưới một lượt, “Thậm chí có rất ít người thấy được vẻ ngoài của ngươi.”

Tuyết Vô Ngã nhẹ giọng nói: “Vậy thì chắc ta cũng không có bằng hữu.”

“Bằng hữu?” Hàn Nguyệt suýt chút nữa đã phụt ra, “Sao ngươi lại có bằng hữu chứ?”

Tuyết Vô Ngã hơi lảo đảo, từ từ cúi mặt xuống, trong câu gặng hỏi đầy hiếu kỳ “ngươi biến mất mười lăm năm qua để đi luyện loại tà công gì mà dung nhan không thay đổi” của Hàn Nguyệt tiên sinh, hắn xoay người lảo đảo bước ra ngôi nhà nhỏ.

Đẩy cánh cửa nhỏ ra, Mạnh Nhạc Thiên đang đứng dưới ánh trăng, nét mặt dịu dàng ý cười mênh mang.

Bước chân Tuyết Vô Ngã dừng lại.

Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Ta không ngủ được, muốn đến tìm Hàn Nguyệt tiên sinh đùa một chút, không ngờ suy nghĩ của chúng ta lại giống nhau.”

Sắc mặt của Tuyết Vô Ngã rất khó coi. Khuôn mặt anh tuấn đến khác thường của hắn một khi hơi sầm xuống, là sát khí sẽ lập tức bao trùm tất cả có thể khiến cho người ta mụ mị. Hắn không trả lời, tránh khỏi ánh mắt Mạnh Nhạc Thiên, nghiêng đầu định đi, nhưng bị Mạnh Nhạc Thiên kéo tay lại, “Tuyết huynh, uống một chén?”

Vị trí của Hàn Nguyệt Sơn trang được bao quanh bởi núi đồi, Mạnh Nhạc Thiên và Tuyết Vô Ngã uống rượu trên nóc nhà, đập vào mắt là núi xanh xinh tươi.

Nhạc Thiên cười nói: “Ta đã muốn lên nóc nhà uống rượu từ lâu rồi, tiếc là không có ai uống cùng, một mình uống lại có vẻ cô đơn quá.”

Tuyết Vô Ngã cầm bầu rượu màu xanh bích cúi mặt yên lặng không nói.

Nhạc Thiên nghiêng mặt, trên mặt của Tuyết Vô Ngã không có cảm xúc gì, vừa lạnh lùng vừa lẻ loi, dáng vẻ ấy trái lại rất khớp với Vô Song kiếm khách nhất kiếm kinh hồng trong lời đồn.

“Tuyết huynh.” Nhạc Thiên nhẹ giọng kêu.

Tuyết Vô Ngã ngẩng đầu, trong ánh mắt khuôn mặt ân cần của Mạnh Nhạc Thiên ánh vào, hắn mỉm cười gượng gạo, “Ta… chắc ta cũng không có ai uống rượu cùng.”

Nhạc Thiên mím mím môi, thả ấm rượu xuống, “Tuyết huynh, ngươi rất để tâm đ ến việc mình từng là con người như thế nào sao?”

Tuyết Vô Ngã cụp mắt, “Nếu như nói là không thèm để tâm, thì là không thể.” Con người được tạo thành từ từng mảnh ghép thời gian ghép lại, quá khứ của hắn tức là chính hắn, người đang sống, không thể không quan tâm đ ến việc mình là con người như thế nào.

Nhạc Thiên uống một hớp rượu, “Vậy giờ ngươi biết rồi, ngươi của quá khứ có lẽ là một người giết người không chớp mắt, ngươi tính làm sao?”

Tuyết Vô Ngã im lặng hồi lâu, nhìn vết nứt trên bầu rượu, thấp giọng nói: “Ta không biết.”

Kẻ đó thật sự là hắn sao? Hàn Nguyệt gần như không có lý do gì để lừa hắn cả, mà hắn đã loáng thoáng chạm được vào từng chút đường nét ký ức qua màn sương máu kia.

Trong cơn mơ ngoại trừ mùi máu tanh còn có tiếng gió, tiếng khóc, tiếng ngã xuống đất nặng nề, có rất nhiều tiếng động, nhưng lại không có một tiếng cười nào hay là tiếng hắn nói chuyện với người khác.

Loại người như hắn, sao lại cho rằng mình có bằng hữu?

Tuyết Vô Ngã cầm bầu rượu trút một hơi cạn sạch bầu, vứt bầu đi, thoắt cái rút thanh kiếm đang buộc sau lưng ra vận kiếm dưới ánh trăng.

Múa kiếm dưới trăng đáng lý là một chuyện rất văn nhã, nhưng kiếm phong của Tuyết Vô Ngã vừa kéo đến đã lập tức quét đi một khoảng lớn, dù là cây cối hay là nhà ở, tất cả cùng nhau đổ ầm ầm xuống đất.

Kiếm của hắn là kiếm giết người.

Tuyết Vô Ngã lại một lần nữa thấu triệt sự thật đáng thương đó, hắn cầm kiếm, đứng trên nóc nhà nhìn ánh trăng, bỗng nhiên rất muốn cười.

Hắn cố sức không chịu tin mình là Tuyết Vô Ngã, nhưng hắn thật sự là Tuyết Vô Ngã.

Tuyết Vô Ngã cười hai tiếng, tiếng cười đứt quãng tung bay theo gió.

Nhạc Thiên ngồi một bên nhẹ giọng kêu: “Tuyết huynh.”

Tuyết Vô Ngã quay đầu lại, thần sắc lạnh lùng, hàn ý tất hiện trong ánh mắt.

Nhạc Thiên sâu xa nói: “Ngươi làm hỏng đình của Hàn Nguyệt, trong trang này toàn là người già yếu bệnh tật, chắc không có người sửa đâu, ngươi biết xây nhà không?”

Vẻ mặt Tuyết Vô Ngã ngẩn ra, sát khí trên người lặng yên tan rã.

Nhạc Thiên vừa lắc đầu vừa uống một hớp rượu, sâu sắc nói với Tuyết Vô Ngã: “Cho dù ngươi là kiếm khách mạnh nhất thiên hạ đi nữa, thì ngày mai chắc chắn ngươi bị lão già Hàn Nguyệt lải nhải cằn nhằn bên tai mệt chết được. Tuyết huynh, bảo trọng, ta thấy thương nhưng không giúp được gì. Thiết Nguyệt Sương luyện trường quyền, không chừng có thể giúp đỡ ngươi, cơ mà tâm trí của cô ta bây giờ dồn hết cho sư thúc của mình rồi. Nữ nhân rơi vào lưới tình, ta khuyên ngươi đừng nên dây phải, thôi cứ tự mình làm đi.”

Làn gió nhẹ thổi qua mái tóc đen của cậu, thanh niên khoác ngân bào bất đắc dĩ lắc đầu dưới ánh trăng, trong ánh mắt đầy giễu cợt. Giết người, quá khứ gì đó bỏ qua, Tuyết Vô Ngã chỉ nhìn thấy mỗi mình trong ánh mắt cậu, một hắn thuần túy, mặc y phục chắp vá màu sắc rực rỡ, cầm một thanh kiếm bình thường đến vỏ kiếm cũng không có.

Nỗi lòng Tuyết Vô Ngã bỗng nhiên tĩnh lặng, hắn vươn tay về phía Mạnh Nhạc Thiên, “Mạnh huynh.”

“Gì thế?” Nhạc Thiên vừa cười vừa đưa tay cho hắn, loạng choà loạng choạng đứng dậy.

Tuyết Vô Ngã đột nhiên kéo mạnh, ôm chặt Mạnh Nhạc Thiên vào trong ngực mình, thấp giọng nói: “Cho dù quá khứ hay tương lai ta thế nào, thì ta vẫn sẽ là bằng hữu của ngươi.”

Nhạc Thiên vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, “Con người ta thích nhất là kết bạn với người có bản lĩnh lớn, có ngươi rồi, ai dám bắt nạt ta nữa. Làm bằng hữu với ngươi là ta hời rồi, cả đời này đừng hòng vứt được ta.”

Tuyết Vô Ngã cảm xúc dâng trào, không hỏi Mạnh Nhạc Thiên, đã quyết đoán cắn xuống cổ cậu, Nhạc Thiên khẽ kêu một tiếng, mắng: “Ngươi làm vậy ta phải suy nghĩ lại một lần nữa…”

“Mẹ nó chứ! Ai phá hỏng đình rồi!” Bên dưới vang lên tiếng chửi to của người hầu già, Nhạc Thiên nhanh chóng kéo Tuyết Vô Ngã nhảy xuống nóc nhà, nắm Tuyết Vô Ngã vội xoay người chui vào phòng mình. Vỗ ngực cười ra tiếng, nghiêng đầu qua nhìn thấy Tuyết Vô Ngã cũng đang cười, mỉm cười nói: “Thế nào? Làm trộm thú vị chứ.”

Tiếng mặng của người hầu già vẫn văng vẳng bên ngoài, chắc ông ta đã đánh thức những người hầu còn lại, tất cả đang vừa chửi vừa dọn.

Tuyết Vô Ngã nghe thấy tiếng vang náo nhiệt bên ngoài, nhìn Mạnh Nhạc Thiên đang mỉm cười xảo quyệt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi kích động, cúi người hôn một cái lên khóe môi đang tươi cười củaMạnh Nhạc Thiên.

Khóe môi Mạnh Nhạc Thiên cứng lại.

Tuyết Vô Ngã không tránh không né nhìn thẳng vào cậu, trong vẻ mặt cứng nhắc của Mạnh Nhạc Thiên lần thứ hai cúi người.

__

(1) dập hoa văn: Gốc là 拓印 – thác ấn, là một kiểu tái tạo thủ công một bề mặt được khắc hoặc đá bằng cách đặt một tờ giấy đặt lên bề mặt và chà xát bằng bột màu.