Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 257: Thế giới 17: Phi đạo 8




Cuối cùng bữa cơm này vẫn do Nhạc Thiên xuống bếp, tài nấu nướng của cậu không được tốt lắm nhưng cũng không tính là tệ, cả hai miễn cưỡng ăn tạm hai miếng. Sau đó Nhạc Thiên bảo Tuyết Vô Ngã hút cái nữa thử xem.

Tuyết Vô Ngã rất do dự.

Nhạc Thiên hỏi: “Có phải mấy ngày nay ngươi vẫn luôn nhịn đúng không?”

Tuyết Vô Ngã gật đầu, thực ra hắn rất muốn hút một cái, nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, thế là cứ nhịn mãi.

Nhạc Thiên sờ sờ cằm, “Tuy rằng ta không biết tại sao ngươi muốn hút máu ta như vậy, nhưng có lẽ là vì ngươi cứ nhịn lâu thế nên mới càng nguy. Bởi ta mới nghĩ không phải chúng ta nên cố định một thời gian, vậy thì ngươi có thể sẽ không xuất hiện tình trạng suýt mất kiểm soát như vừa rồi.”

Tuyết Vô Ngã cảm thấy cậu nói có lý.

Khát vọng đối với máu của Mạnh Nhạc Thiên đúng là ngày một tăng theo sự kiềm chế của hắn.

Nhạc Thiên: “Đến đây đi.”

Tuyết Vô Ngã không từ chối nữa, hắn chạm lên vết thương vẫn còn chưa khép lại trên cổ Nhạc Thiên, m*t nhẹ, mùi hương thơm ngọt không nói thành lời đó lập tức cám dỗ hắn. Trải nghiệm này ắt hẳn không có được từ bất cứ một ai khác.

Lần này Tuyết Vô Ngã rõ ràng là dịu dàng cẩn thận hơn ban nãy rất nhiều, hắn m*t hai cái là biết nên ngừng. Lưu luyến khẽ li3m hai lần, cuốn một chút mùi hương còn sót lại bên ngoài hết vào miệng rồi rời khỏi cổ Mạnh Nhạc Thiên.

Trên khuôn mặt tái nhợt có một tí sức sống, ánh mắt của Tuyết Vô Ngã cũng dịu đi, “Mạnh huynh, được quen biết với ngươi thật sự là may mắn lớn trong đời ta.”

Hệ thống cười lạnh một tiếng, “Hứ, máu mốc tám kiếp thì có.”

Nhạc Thiên: “Làm thống không cần phiêu quá đâu, coi chừng bị chém sau lưng.”

Hệ thống: “…” Vụ gì vậy…

Nhạc Thiên: “Vạn ngàn thế giới một con đường, hỏi thử coi bố mày là ai.”

Hệ thống: “…cậu sao thế?”

Nhạc Thiên: “Không phải xã hội người, ta đừng nhảm về xã hội.”

Hệ thống: “Ngừng.”

Nhạc Thiên: “Vui không?”

Hệ thống: “…”

Nhạc Thiên: “Thực lòng không dám giấu, vai của tao trong tiểu thế giới đầu tiên tao làm người trông giữ là một cậu bé smart đáng yêu năm màu rực rỡ đấy.”

Hệ thống: “…” Sao nó không biết?

Nhạc Thiên: “Tao biết mùi tuổi xanh.”

Hệ thống: Chốn cực lạc tâm hồn cuối cùng cũng sụp đổ… chết tiệt, sao môn nào nó cũng thua con voi này hết vậy!

Nhạc Thiên và Tuyết Vô Ngã quyết định dưỡng sức mấy ngày rồi mới đi, nguyên nhân chủ yếu là vì Tuyết Vô Ngã muốn dành thời gian làm xiêm y cho mình.

Nhạc Thiên không nghĩ là Tuyết Vô Ngã không biết nấu ăn nhưng cầm kim may vá xiêm y trái lại rất lưu loát. Cắt mấy món y phục cũ của cậu thân ra rồi vá lại là thành một bộ đồ mới, Nhạc Thiên chỉ đạo thêm tí màu sắc, sau khi bộ xiêm y mới được ra lò, Nhạc Thiên thầm thở dài trong lòng: “Mùi thanh xuân.”

Hệ thống: Cái kiểu năm màu rực rỡ này hễ mà đầu óc Tuyết Vô Ngã hơi bình thường một tí thôi, thì chẳng phải…

“Rất vừa người.” Tuyết Vô Ngã mặc vào.

Hệ thống: …tạm biệt.

Nhạc Thiên nín cười nói: “Đẹp,” Nghẹn một chốc nhịn không nổi đập bàn cười to: “Cực kỳ đẹp!”

Tuyết Vô Ngã khẽ mỉm cười, hắn không quan tâm đ ến việc xiêm y có đẹp hay không, trong mắt hắn xiêm y chỉ có tác dụng che đậy thân thể, có thể mặc là được, không có gì là đẹp với không đẹp.

Nếu như bộ đồ này vừa khéo có thể làm cho bằng hữu của mình vui vẻ, đó là thêm gấm thêm hoa, không thể tốt hơn.

Nhạc Thiên rất không biết ngượng chọn cho mình một bộ đồ ngắn màu bạc rực rỡ nhất, trên áo đuôi ngắn thêu tiên hạc giương cánh bằng sợi vàng sợi bạc, vừa phóng khoáng vừa oai phong, Tuyết Vô Ngã khen ngợi: “Rất đẹp.”

Nhạc Thiên dùng một loại ánh mắt “ngươi cũng biết cái gì là đẹp à” liếc nhìn Tuyết Vô Ngã, Tuyết Vô Ngã chỉ cười, hắn cười, Nhạc Thiên lại chẳng có yêu cầu gì quá lớn với hắn.

Trai đẹp cười đẹp chắc số cũng đỏ, Nhạc Thiên rất hào phóng phơi cổ mình ra, “Chỉ một cái thôi nha.”

Mỗi ngày hút một ngụm, cuộc sống có quy luật, Tuyết Vô Ngã đã nhanh chóng làm quen với việc mỗi ngày hút một ngụm cho đỡ thèm rồi. Dấu môi đỏ như máu trên cần cổ Mạnh Nhạc Thiên dường như đã biến thành vết bớt bẩm sinh của cậu rồi vậy.

Qua mấy ngày hút, Nhạc Thiên phát hiện ra sắc mặt của Tuyết Vô Ngã dần không còn trắng xám như trước đó nữa, ngày càng có sức sống hơn.

Nhạc Thiên: Quả nhiên là Vampire.

Hệ thống: Đã nói mười ngàn là xác sống rồi mà… thôi bỏ đi…

Cả hai thu thập sẵn sàng, chuẩn bị cùng nhau xuống núi, chân Nhạc Thiên đã lành rồi, lại dùng thêm một vài loại thuốc bổ trong nhà trúc, đang lúc dồi dào tinh lực. Cậu đảo mắt, đề khí nhảy một cái, cất cao giọng nói: “Tuyết huynh, so cước lực nào.”

Bóng người màu trắng bạc nhanh chóng xông lên bầu trời xanh như chú chim hạc, Tuyết Vô Ngã không gấp, hơi chờ giây lát mới đề khí đuổi theo.

Nhạc Thiên vui vẻ nói với hệ thống: “Tui là một chú chim bé nhỏ, muốn bay rồi bay thật cao~”

Hệ thống: …cho dù là nhân vật có hình tượng như nào thì dòm cậu ta cũng đều rất vui vẻ.

Hai người chập trùng nhảy lên, Tuyết Vô Ngã theo sát phía sau Mạnh Nhạc Thiên, gió nhẹ lướt qua, lọn tóc đen dịu dàng lất phất bên tai, bóng người màu trắng bạc như cá bơi chim bay lướt qua trước mắt.

Đằng trước vọng đến một tiếng thét dài của Mạnh Nhạc Thiên khi nhảy lên, một ngắn ngủi thanh thoát ngập tràn sức sống tươi mới.

Tuyết Vô Ngã không nhịn được cười.

Hắn cảm thấy rất vui.

Khi ở bên cạnh Mạnh Nhạc Thiên thì hắn thường xuyên cảm thấy rất vui, dường như chẳng còn muộn phiền. Hẳn là không có ai không trông mong mình được sống hết mình vô cùng thoải mái như Mạnh Nhạc Thiên.

Chỉ chừng nửa canh giờ cả hai đã đến dưới chân núi. Núi Chung Minh là một ngọn núi hung hiểm ngập tràn chướng khí, dưới chân núi cũng rất hoang vu, hai người ngồi trên tảng đá lớn lởm chởm ăn lương khô, màn thầu do Lâm Phiên hấp. Tuyết Vô Ngã nhóm lửa, nhặt cành cây nướng màn thầu.

Nhạc Thiên hai chân chuyển hướng, cũng nhặt nhánh cây vẽ lung tung trên đất, vừa vẽ vừa nói: “Tuyết huynh, ngươi có biết trên đời này ta ghét nhất là ba loại người nào không?”

Tuyết Vô Ngã đáp: “Không biết.”

Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Người quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác, người cắt đường tài lộ của người khác, người lấy mạng của người khác.”

Tuyết Vô Ngã nói: “Ta nghĩ là nên thêm một loại nữa.”

Nhạc Thiên hỏi lại: “Hả, là gì?”

Tuyết Vô Ngã ngước mắt lên, nói: “Người phá khẩu vị của người khác.”

Nhạc Thiên gật đầu cười, “Đúng đấy.”

Người trong góc tối nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, biết mình đã bại lộ hành tung, dứt khoát bước ra từ trong góc tối. Thiếu nữ mặc một bộ váy dài màu đỏ nhạt dịu dàng mỉm cười, dịu dàng nói: “Mạnh Nhạc Thiên, ngươi thấy ta chẳng lẽ còn thấy ăn không ngon sao?”

Nhạc Thiên vừa thấy khuôn mặt mày sáng ngời cùa thiếu nữ lập tức cười như hoa nở, “Ra là ngươi.”

Người tới là con gái của Thiết Thủ Cuồng – Thiết Nguyệt Sương. Cô có gương mặt trứng ngỗng hàng mày lá liễu, khác hẳn với người cha chân chất thô lỗ của mình, cô chỉ đứng đó nhìn người ta cười đã đủ khiến người ta biết cô là một người đẹp rất biết thời biết thế biết phải biết trái, đôi mắt dường như biết nói nhìn ai cũng đong đầy tình cảm.

Thiết Nguyệt Sương: “Ngươi còn chưa trả lời ta, ta khiến ngươi mất ngon hả?”

Nhạc Thiên cười hì hì đáp lại: “Nhìn thấy ngươi là ta đã hoàn toàn không nuốt nổi rồi.”

Sắc mặt Thiết Nguyệt Sương đã không còn dễ nhìn nữa, trên mặt lộ vẻ tức giận. Nữ nhân có phong tình cho dù nổi giận cũng sẽ không giảm bớt được vẻ đẹp của mình, trái lại càng khiến cô đáng yêu theo cách khác.

Nhạc Thiên cười nói: “Bởi ngươi tú sắc khả xan (1), vừa thấy ta đã no bụng rồi.”

Thiết Nguyệt Sương bật cười, chuyển mắt nhìn sang màn thầu đang lật trở trên đống lửa, “Ngươi qua đây, ta có món ngon cho ngươi ăn.”

Nhạc Thiên lắc đầu, “Ta no rồi, không ăn được.”

Thiết Nguyệt Sương cắn môi đá mắt sang, vừa xấu hổ vừa ngần ngại nói: “Dĩ hoà vi quý, ngươi không thử sao biết?”

Nhạc Thiên ngồi đó nhìn Thiết Nguyệt Sương một lúc. Tuy ánh mắt của cậu không biết nói, nhưng lại rất sáng, sáng ngời song không sắc bén, tỏa ra tia sáng dìu dịu tươi vui. Cậu chầm chậm đứng dậy đi tới trước mặt Thiết Nguyệt Sương, Thiết Nguyệt Sương trực tiếp đưa tay ra móc đai lưng ngọc bích của cậu, dẫn cậu đi ra phía sau tảng đá.

Nhạc Thiên mỉm cười đi theo cô ra sau đá, Thiết Nguyệt Sương buông tay ra, sắc mặt lộ ra vẻ u sầu, “Ta nghe nói ngươi vì ta mà xảy ra xung đột với Gia Cát Thanh, thật không?”

Nhạc Thiên híp híp mắt, “Coi như thế đi.”

Thiết Nguyệt Sương cúi thấp mặt, một tay che miệng, dịu dàng nói: “Cho dù Gia Cát Thanh không phải là kẻ ghê gớm gì nhưng hắn ta có rất nhiều bằng hữu nguy hiểm.”

Nhạc Thiên nói: “À, ta tuy không nhiều bạn, nhưng có một người xài được.”

Thiết Nguyệt Sương ngó ra bóng râm bên ngoài, “Ý ngươi là nam nhân đang nướng màn thầu đó sao.”

Nhạc Thiên nói: “Đúng là hắn đấy.”

Thiết Nguyệt Sương nhích đến gần cậu, sắc mặt chợt hơi trắng, “Hắn nhìn có vẻ đáng sợ.”

Nhạc Thiên từ tốn nói: “Đúng là rất đáng sợ. Kể cả ngươi có gần ta thêm nữa, một khi thanh đoản đao trong tay áo của ngươi vươn ra, chắc chắn hắn sẽ làm cho đầu ngươi rơi xuống đất trước khi thanh đoản đao đâm trúng ta đấy.”

Thiết Nguyệt Sương cứng người lại, ngẩng mặt lên, trong mắt đầy trách móc và oan ức, “Ngươi hoài nghi ta mang theo đoản đao là muốn gây hại cho ngươi?” Dứt lời, cô dùng sức vung tay hướng ra ngoài, đoản đao theo động tác đó bay đến nơi sáng sủa.

Tuyết Vô Ngã ngẩng đầu liếc nhìn thanh đao dưới đất, tiếp tục nướng màn thầu của hắn như không có chuyện gì xảy ra.

Thiết Nguyệt Sương đã rơi nước mắt, mỹ nhân rơi lệ lại là một phong tình khác, cô buồn bã nói: “Ngươi đi rồi, Gia Cát Thanh vẫn ép buộc ta. Một nữ tử yếu đuối như ta, ngoại trừ mang một thanh đoản đao để tự xác bảo toàn sự trong sạch lúc cần ra, thì ta còn cách nào khác nữa?…” Cô hai mắt đỏ hồng nhìn Nhạc Thiên, vừa rơi lệ vừa nói: “Mà ngươi còn nghi ngờ ta như thế.”

Nhạc Thiên không cảm kích, lạnh lùng nói: “Sao ngươi tìm được đến đây? Một nữ tử yếu đuối như ngươi, từ Tô Châu trèo non lội suối đến đây không phải là dễ dàng.”

Thiết Nguyệt Sương khổ sở nói: “Ta biết ngươi vì ta mà gặp một ít phiền toái nên mới tức giận với ta như thế. Ta cũng phải mất rất nhiều công sức mới hỏi thăm được ngươi ở trong ngọn núi này từ chỗ của Thẩm Thiên Tuyết.”

Cô cắn môi nói tiếp: “Ta vốn định đi vào tìm ngươi, nhưng chướng khí trong núi quá dày, chỉ có thể chờ ngươi ngoài núi.” Lúc nói những lời này, nước mắt còn đọng trên mi mắt, đáng thương vô cùng.

Nhạc Thiên nói: “Ngươi muốn tìm ta làm gì?”

Thiết Nguyệt Sương thấp giọng nói: “Ta không dối gạt ngươi, Gia Cát Thanh tạo áp lực với cha ta, ta trốn ra được, không có chỗ đi, đành phải đến nhờ cậy ngươi. Ngươi có đồng thu nhận giúp đỡ ta không?”

Qua một hồi làm nền cuối cùng cũng đã đến chủ đề chính, Nhạc Thiên không mấy để bụng nói: “Ta đang định đi tìm Gia Cát Thanh tính sổ, ngươi đừng sợ, cứ đi theo ta.”

Thiết Nguyệt Sương ừm một tiếng, nhỏ giọng nói: “Đi theo bên ngươi, ta không sợ gì cả.”

Nhạc Thiên nổi da gà đầy mình, đồng thời vô cùng nhớ nhung Lâm Phiên.

Mặc dù Mạnh Nhạc Thiên trái một em gái ngoan, phải một chị gái tốt, tự xưng tuấn nam làm say lòng vạn ngàn nữ hiệp trong giang hồ, nhưng thực chất lại rất rõ ràng rốt cuộc mình được mấy phân mấy lượng.

Chị chị em em trêu đùa hắn mà thôi.

Hắn cũng đùa lại như vậy, mọi người cùng chơi qua chơi lại chẳng phải thú vị lắm sao?

Đáng tiếc cô gái đáng yêu như Thiết Nguyệt Sương cuối cùng vẫn phải bị cuốn vào âm mưu quỷ kế.

Nhạc Thiên bước ra từ sau đá tảng, Thiết Nguyệt Sương rập khuôn từng bước theo sát phía sau, Nhạc Thiên nói: “Cứ giữ thanh đoản đao kia đi, ngươi một nữ tử yếu đuối có một mình, cầm theo binh khí trong tay sẽ thấy an tâm hơn.”

Thiết Nguyệt Sương đáp một tiếng, cúi người thướt tha nhặt đoản đao trên đất lên, tư thế của cô rất đẹp, cứ như là nhặt một đóa hoa lên vậy.

Nhạc Thiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tuyết Vô Ngã, giật lấy cành cây trong tay Tuyết Vô Ngã, giơ tay lấy bánh màn thầu, rồi lại bị bỏng hô to gọi nhỏ.

Tuyết Vô Ngã nhẹ giọng nói: “Nguội rồi ăn.”

Nhạc Thiên cười hì hì nói: “Ta cứ thích ăn nóng.”

Thiết Nguyệt Sương yên lặng đứng bên, “Mạnh lang, ngươi không giới thiệu bằng hữu của ngươi cho ta sao?”

Nhạc Thiên suýt chút nữa đã phọt ra… Mạnh lang gì đấy ớn vãi ra. Cậu thuận miệng nói: “Hắn tên là Tuyết Anh tuấn.”

Tuyết Vô Ngã không phản bác.

Khóe miệng Thiết Nguyệt Sương thoáng co rúc một cái, “Thì ra là Tuyết đại ca, Tuyết đại ca đúng là rất anh tuấn.”

Nhạc Thiên giương mắt, “Thế ta anh tuấn hay là hắn anh tuấn?”

Thiết Nguyệt Sương không chút do dự đáp: “Đương nhiên là Mạnh lang.”

Nhạc Thiên cười nói: “Trong mắt người tình biến thành Tây Thi.”

Thiết Nguyệt Sương mím môi nở nụ cười, xem như là thẹn thùng chấp nhận.

Tuyết Vô Ngã luôn rất yên lặng, nghe vậy mới hơi nghiêng mặt qua nhìn về phía Mạnh Nhạc Thiên đang nhe răng trợn mắt ăn màn thầu nóng. Hắn cũng cảm thấy Mạnh Nhạc Thiên đúng là anh tuấn hơn hắn một chút, không, là anh tuấn hơn nhiều.

__

(1) tú sắc khả xan: 秀色可餐, đẹp thay cơm, tức là nhìn người đẹp nên no bụng.