Căn nhà trúc ba tầng này là do thê tử của Quỷ Y Mạc Tiêu Vấn – Mạnh Bồ tự tay dựng, Quỷ Y xuất quỷ nhập thần hành tung bất định, năm hắn ba mươi sáu đã hoàn toàn biến mất trên giang hồ.
Bởi vì ông thành thân, Mạnh Bồ, phu nhân của ông, vốn là một người bán thịt heo. Cao to nói chuyện vang dội, đứng bên vệ đường chặt hết cục thịt này đến cục thịt khác, tay giơ lên chặt xuống ngập tràn khí thế, Mạc Tiêu Vấn vừa thấy đã thích ngay.
Mạnh Bồ cũng rất thích tiểu đại phu xinh đẹp tuyệt trần của mình, bà chẳng thèm quan tâm Mạc Tiêu Vấn là quỷ y hay thần y gì cả. Bà chỉ biết tướng công của mình xinh đẹp hơn cả hoa, khi nói chuyện thì mềm mại dịu dàng, vừa khéo trúng ý của bà.
Hai người ẩn cư trên núi Chung Minh, trải qua một quãng thời gian cực hạnh phúc, tiếc rằng dù là Quỷ Y cũng không giữ được thê tử khó sinh. Sau khi Mạc Tiêu Vấn một tay chăm bẫm Mạnh Nhạc Thiên và đồ đệ Lâm Phiên thu dưỡng đến lớn, định hôn ước cho người xong, mới yên lòng bước lên hoàng tuyền đi theo ái thê của mình.
Tuyết Vô Ngã mới bước một bước vào trong nhà trúc đã phát hiện lỗ thủng trên nóc, bên trên đang tí ta tí tách rò nước.
Nhạc Thiên ngồi xếp bằng trên giường cầm mảnh vải lau mái tóc ước, nói với Tuyết Vô Ngã: “Ây, ngươi đừng để những lời Phiên Phiên tỷ nói, tỷ ai nhìn ai cũng thấy khó chịu cả, lại còn Thánh thủ Y Tiên nữa chứ, dạ xoa.”
Tuyết Vô Ngã ngắm nghía xung quanh, chỉ thấy căn phòng này quen thuộc một cách khó hiểu, cứ như là hắn đã từng đến nơi này vậy.
Trên tường treo một bức họa, trong tranh là một nữ tử diện mạo bình thường, mắt của người đó không lớn, song lại rất có thần thái, mũi cũng không thể coi là thẳng, thậm chí còn hơi lớn, nhìn có vẻ rất oai vệ. Môi cũng hơi dày so với nữ nhân mà nói, cảm giác như vừa mở miệng sẽ lập tức phát ra tiếng nói vang dội.
Bất tri bất giác Tuyết Vô Ngã đã đi tới trước bức chân dung.
Bức họa này thật sự được vẽ rất đẹp, vẽ một nữ tử bình thường sống động trên trang giấy, có lẽ người xem sẽ không cho rằng đây là một mỹ nhân, nhưng chắc chắn sẽ nghi ngờ việc bà là một nữ nhân đáng để yêu thương.
Nhạc Thiên vừa lau tóc vừa nói: “Đó là chân dung của mẹ ta.”
Tuyết Vô Ngã nói: “Cha ngươi vẽ sao?”
Nhạc Thiên nói: “Không phải, hai tay của cha ta ngoại trừ xem bệnh chữa bệnh cho người khác ra thì chẳng làm được gì cả, mấy chuyện tỉ mẫn như vẽ vời này thì ông ấy càng không làm được. Bức chân dung này do ông ấy thỉnh người khác vẽ.”
Tuyết Vô Ngã nói: “Người đó vẽ rất tốt.”
Nhạc Thiên kéo khăn xuống, bước tới trước bức chân dung nói: “Ta cũng thấy vậy.”
Tuyết Vô Ngã không tìm được lạc khoản (chữ ký) trên tranh, trong lòng thoáng mất mát. Vì bút pháp của bức họa này cũng làm hắn cảm thấy rất quen thuộc, quan hệ giữa hắn và Mạnh Nhạc Thiên chắc chắn không phải bình thường.
Chắc chắn hắn từng đến đây.
Tuyết Vô Ngã cúi đầu chìm vào trầm tư.
Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Cuối cùng thì tên này bị làm sao thế?”
Hệ thống: “Đừng hỏi tôi, không có kết quả đâu.”
Nhạc Thiên: “…tụi mình đã thân vậy rồi, tiết lộ chút đi.”
Hệ thống: “Nhà cao tầng mọc lên từ đất, muốn huy hoàng thì tự thân mà cố.”
Nhạc Thiên: “…bạn ơi, lúc này mày đang coi cái gì thế?” Dạo gần đây hệ thống im lặng đáng sợ, Nhạc Thiên đang suy nghĩ xem có phải nó bị k ích thích quá mức rồi không.
Hệ thống: “Aizz, cậu đã đi theo hắn rồi, thế giới của tôi không có cậu!”
Nhạc Thiên: …thôi được rồi…
Nghĩ cũng chẳng nghĩ ra được kết quả gì nên Nhạc Thiên cho Tuyết Vô Ngã ngơ ngơ ngác ngác đi rửa mặt trước, bôn ba liên tục mấy ngày, xác sống cũng sắp bị ướp ra mùi đến nơi.
Hẳn là Lâm Phiên đã sớm biết được chuyện cậu bước chân vào núi Chung Minh, đã chuẩn bị trước một thùng nước nóng, Nhạc Thiên rất khách sáo nhượng lại cho Tuyết Vô Ngã dùng.
Tuyết Vô Ngã trái lại không có gì là không chấp nhận được, “Thơm lắm.”
Nhạc Thiên dõng dạc nói: “Mùi thơm cơ thể mùi thơm cơ thể.”
Hệ thống đang im lặng tự nhiên bật ra một tiếng nôn khan.
Nhạc Thiên: …không dám lên tiếng, sợ hệ thống lại nói thứ gì đó mà cậu không hiểu được.
Tuyết Vô Ngã định cởi y phục, song Nhạc Thiên lại không hề có ý gì như là muốn tránh đi, thậm chí mắt còn mở to hơn.
Tuy rằng Tuyết Vô Ngã bị mất ký ức, nhưng thật sự là một con người lễ độ lễ nghĩa, hắn nói với Nhạc Thiên: “Ta chuẩn bị tắm.”
Nhạc Thiên: “Ờm, ngươi tắm rửa đi.”
Tuyết Vô Ngã nói: “Ngươi muốn nhìn ta?”
Nhạc Thiên hùng hồn nói: “Chúng ta là bằng hữu.”
Tuyết Vô Ngã gật đầu, “Ngươi nói có lý.”
Tuyết Vô Ngã tháo đai lưng, y phục của hắn may bằng vải bố, vừa không lộng lẫy cũng vừa không phức tạp, chỉ hai ba cái là cởi xong. Do bị ngấm nước mưa nên rơi xuống đất rất mạnh nhuốm một màu vàng đất. Nhạc Thiên thở dài nói: “Lúc ngươi mặc ta từng cảm thấy đây là xiêm y tốt nhất trên đời, ngươi vừa cởi ra ta mới nhận ra nó thật sự chẳng đáng một đồng.”
Tuyết Vô Ngã nở nụ cười, hắn cười còn nhiều hơn Mạnh Nhạc Thiên. Mỗi lần hắn cười, tim gan Nhạc Thiên đều sẽ run lên một cái, bởi vì nét cười của hắn thật sự rất dễ làm người ta thích. Giống như bộ bố y hắn mặc trên người vậy, nếu nụ cười đó xuất hiện trên mặt của người khác thì chắc chắn sẽ không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng xuất hiện trên mặt Tuyết Vô Ngã lại rất có sức hấp dẫn, khiến cho người ta không kiềm được đảo điên vì hắn.
Nhạc Thiên mắt lom lom nhìn Tuyết Vô Ngã cởi cả quần ra. Đường nét mặt mày của Tuyết Vô Ngã thiên về anh tuấn tinh xảo, nhưng thân thể của hắn lại hoàn toàn đầy sức hút một cách hoang dã. Khuôn mặt hắn nhợt nhạt song cơ thể lại không suy nhược, từng múi cơ và từng tấc da thịt đều khắc sâu một luồng sức mạnh nam tính.
Nhạc Thiên ngắm đến mê mẩn, thậm chí còn muốn giơ tay ra vuốt thử một cái.
Bỗng nhiên, hệ thống lên tiếng: “Mạnh Nhạc Thiên có hai mươi tám tình nhân.”
Nhạc Thiên: “…”
Hệ thống: “Toàn bộ là nữ.”
Nhạc Thiên: “…”
Mạnh Nhạc Thiên đích thị là một tên rất thích phụ nữ, tâm tính của hắn giống bướm bay, nhìn thấy hoa đẹp là muốn chích một phát, nợ tình khắp nơi. Nếu không phải vậy thì đã không thì con gái của Thiết Thủ Cuồng đi trộm gương cổ của Gia Cát Thanh, hắn chưa từng có hứng thú khác thường gì với đàn ông, hoặc nên nói là đối với đại đa số mọi người trên đời này, thực ra thì hắn chỉ mang thái độ bỡn cợt trêu đùa chút mà thôi.
Hệ thống: “Mỹ nữ trong giang hồ muôn ngàn vạn trạng, Mạnh thiếu của chúng mình chiếm một nửa, áu (1)!”
Nhạc Thiên: “…” Tao sai rồi, tao thật sự sai rồi.
Nhạc Thiên chỉ có thể y theo hình tượng, cất si mê trong ánh mắt vào, giả vờ trêu nói: “Bằng hữu, đến giờ phút này, ta mới biết thì ra người vẫn là một người bình thường.”
Tuyết Vô Ngã cười bước chân vào thùng tắm, nước tắm trong thùng đã nguội nhưng hắn không hề để ý. Đây là thùng tắm Mạnh Nhạc Thiên đã dùng, có mùi hương của Mạnh Nhạc Thiên, mà mùi của Mạnh Nhạc Thiên lại khiến hắn thấy quen thuộc.
Điều quen thuộc duy nhất trong thế giới xa lạ này.
Giống như lời Mạnh Nhạc Thiên nói, hắn bò từ trong quan tài ra cũng ví như mới bò ra từ trong bụng mẹ vậy, không khác gì nhiều.
Rất bất hạnh đó là, ngoại trừ Mạnh Nhạc Thiên ra, dường như ai ai cũng rất sợ hắn, Lâm Phiên không sợ hắn, nhưng thoạt nhìn có vẻ rất ghét hắn. Chỉ có Mạnh Nhạc Thiên là đối xử với hắn bình thường.
Nhạc Thiên đảo đảo tròng mắt, nói với Tuyết Vô Ngã: “Ta lấy y phục cho ngươi mặc.”
Tuyết Vô Ngã gật đầu, y phục trên người hắn đúng là không thể mặc được nữa.
Nhạc Thiên chạy lên lầu hai, không qua chốc lát lại chạy ra, trong ngực ôm một cục màu trắng.
Tuyết Vô Ngã nói: “Đa tạ, thực ra ta không nhất định cứ phải mặc đồ trắng.”
Nhạc Thiên nói: “Không phải cố tình lựa đâu, trong nhà ta chỉ có xiêm y màu trắng thôi, người nhà của ta… chỉ mặc đồ trắng.”
Tuyết Vô Ngã lần nữa nói: “Vậy thì đa tạ, ta có thể kết giao được người bằng hữu như ngươi, ta thấy vui lắm.”
Sắc mặt Nhạc Thiên có vẻ kỳ lạ, “Ngươi thấy vui là tốt rồi, ta đi ra đi ra ngoài tìm Phiên Phiên tỷ.” Ném xiêm y màu trắng trên tay qua một bên, ôm tố y Tuyết Vô Ngã ném dưới đất lên bỏ chạy ra ngoài.
Chỉ sau mấy cái lên xuống, Nhạc Thiên đã cách nhà trúc rất xa, cười hì hì móc hộp quẹt ra đốt xiêm y của Tuyết Vô Ngã.
“Nhóc con kia, đệ biết hắn là ai không? Dám đùa bỡn hắn như vậy?” Lâm Phiên bước ra từ trong rừng rậm, rõ ràng là vốn không đi xa.
Nhạc Thiên chắp tay nhìn y vật bị đốt chạy, vẻ mặt hết sức dửng dưng thản nhiên như không, “Hắn là cao thủ, ta biết, ta không sợ.”
Lâm Phiên bực dọc lườm cậu một cái, vừa rồi cô cố tình cãi nhau với Mạnh Nhạc Thiên rồi bỏ đi, là để cho Mạnh Nhạc Thiên tìm cơ hội nói chuyện với Mạnh Nhạc Thiên. Người sư đệ này của cô trời sinh đã mang tính thích dạo chơi nhân gia, không sợ trời không sợ đất, ngày ngày thích gây chuyện, thấy quan tài còn muốn chui vào trong nằm thử, lần này nằm ra cả chuyện rồi.
Lâm Phiên nói: “Tuyết Vô Ngã giết người không chớp mắt, bây giờ hắn không nhớ được chuyện trước kia, nhìn thì không xấu nhưng nếu hắn khôi phục lại như trước, đệ đùa giỡn hắn như vậy, hắn chắc chắn sẽ giết đệ.”
Nhạc Thiên vẫn không mấy để tâm như cũ, “Trên đời này được bao nhiêu cơ hội có thể đùa giỡn một cao thủ tuyệt đỉnh thế chứ, cho dù hắn tỉnh lại muốn giết đệ, đệ cũng thấy đủ.”
Lâm Phiên không làm gì được với cái tính này của cậu, nghiến răng hỏi: “Đệ nhất định phải chơi với hắn hả?”
Nhạc Thiên cười hì hì nói: “Hắn là bằng hữu của đệ.”
Lâm Phiên khẽ hừm một tiếng, “Bằng hữu? Người bằng hữu trước đó của đệ bị đệ cạy mất hôn thê quấy tung hôn sự, truy sát đệ cả tháng đấy.”
Nhạc Thiên cây ngay không sợ chết đứng đốp lại: “Đoàn Thiếu Phong đi dạo kỹ viện cả ngày sao mà xứng với Thẩm Thiên Tuyết được.”
Lâm Phiên cười lạnh một tiếng, “Vậy tại sao đệ còn muốn làm bằng hữu với hắn ta?”
Nhạc Thiên vẫn giữ khuôn mặt cười hì hì, “Đương nhiên là bởi vì đệ cũng thích đi dạo kỹ viện.”
“Nhóc con khốn kiếp.” Lâm Phiên không kiềm được muốn giơ tay lên vặn tai Mạnh Nhạc Thiên, Nhạc Thiên xảo quyệt tránh đi, giải thích: “Dù đệ cũng thích đi dạo kỹ viện, nhưng chẳng muốn làm trượng phu của ai cả, không lẽ đệ không được tự xưng là một nam nhân tốt tự biết thân biết phận à?”
Lâm Phiên “xí” một tiếng, “Trong mắt ta, đệ còn không được xem là nam nhân nữa là.”
Nhạc Thiên: “Đệ biết, nên tỷ mới không lấy ta đó.”
Lâm Phiên nhướng mày nói: “Ta lấy đệ, ta lấy đệ ngay bây giờ luôn.”
Nhạc Thiên lại vội vàng khoát khoát tay, “Thôi được rồi, thế thì chốn giang hồ này sẽ bao nhiêu nữ hiệp tan nát cõi lòng chứ.”
Lâm Phiên không buồn vạch trần cậu, mấy người kia ai cũng như cô cả thôi, không xem Mạnh Nhạc Thiên xinh xắn đẹp đẽ này là nam nhân.
“Những chuyện khác tỷ mặc kệ đệ nhưng Tuyết Vô Ngã này, đệ đừng dây vào, đuổi hắn đi càng sớm càng tốt.” Lâm Phiên nghiêm nghị nói.
Nhạc Thiên không nghe theo, “Hắn thú vị quá chừng, trước giờ đệ chưa từng thấy ai thú vị hơn hắn.”
Lâm Phiên lạnh lùng nói: “Tùy đệ, nếu như đệ chết trên tay hắn, bước lên hoàng tuyền gặp được sư phụ thì chỉ cần nói một tiếng tỷ đã khuyên đệ trước.”
Nhạc Thiên: “Cha ta đã sớm đầu thai đi tìm mẹ ta rồi, tính thời gian không chừng cha ta đang làm con trai của mẹ ta đấy.”
Lâm Phiên thật sự bị cậu chọc tức chết đi được, cáu gắt giậm chân, nhưng đến cùng vẫn không nỡ bỏ mặc, tháo một cái túi thơm bên hông xuống đưa cho cậu, “Cầm mà giữ mạng.”
Nhạc Thiên nhận túi thơm, vừa tính mở ra, đã bị Lâm Phiên quát: “Đệ điên hả, cái này là Túy Cốt Tán, đệ ngửi một tí thôi cũng say.”
Nhạc Thiên nói: “Thế chẳng phải sau này đệ không cần uống rượu nữa rồi, ngày ngày ngửi cái này là xong, đúng là một cách đỡ tốn sức, Phiên Phiên tỷ, tỷ tốt với ta quá.”
Lâm Phiên vẻ lạnh lùng nói: “Đỡ tốn sức thật, hơn nữa đệ còn say mãi say mãi, không bao giờ tỉnh lại được nữa.”
Lúc này Nhạc Thiên mới ngượng ngùng nắm chặt túi thơm.
Lâm Phiên nói: “Ta đi đây, đệ tự bảo trọng.”
Nhạc Thiên kinh ngạc nói: “Người ta nói phu thê như chim chung rừng, tai họa đến nơi mỗi người mỗi bay, sao chúng ta còn chưa kết thành phu thê, tỷ đã muốn bỏ chạy rồi.”
Lâm Phiên thật sự không chịu nổi nữa, ra tay như điện xét véo mặt Mạnh Nhạc Thiên một cái, mắng: “Có người mời ta chữa bệnh cho người nhà mắc bệnh nặng, hôm nay ngươi không về, ta cũng phải đi.”
Nhạc Thiên sờ sờ mặt, gật đầu nói: “Vậy cũng tốt, nhớ thu tiền khám bệnh nhiều nhiều nhé.”
Lúc Nhạc Thiên trở vào nhà trúc thì Tuyết Vô Ngã đang mặc xiêm y, tr@n truồng đứng trong phòng, trên tay vắt một cái yếm trắng tinh khôi, vẻ mặt biến hoá thất thường.
Nhạc Thiên bật cười thành tiếng.
Tuyết Vô Ngã quay mặt lại, vẻ mặt nghi hoặc.
Nhạc Thiên hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Tuyết huynh, gia phụ và ta đều không được cao lớn cho lắm, nhưng may là gia mẫu cao tám thước…”
Ánh mắt của Tuyết Vô Ngã chuyển hướng sang bức chân dung, nữ tử trong bức họa đúng là có khung xương rất lớn.
Lâm Phiên cho rằng Nhạc Thiên đùa giỡn Tuyết Vô Ngã như vậy, với kiểu người giết người không chớp mắt như Tuyết Vô Ngã dù không giết Mạnh Nhạc Thiên, thì nhất định cũng sẽ trở mặt, song Nhạc Thiên lại cảm thấy hắn chắc chắn sẽ không trở mặt.
Tuyết Vô Ngã thả cái yếm xuống, “Ta không phải nữ tử, không cần mặc tiểu y.” Rồi cầm ngoại sam khoác lên người.
Nếu là nam nhân bình thường nếu mặc y phục của nữ chắc chắn sẽ trông rất buồn cười, còn Tuyết Vô Ngã tuy khoác ngoại sam bồng bềnh của nữ tử, tiện tay thắt một cái nút đơn giản bên hông, thế mà lại có cảm giác phong lưu khí phách.
Chỉ có thể nói khí chất thật sự là một thứ rất ảo diệu.
Ánh mắt Tuyết Vô Ngã rơi xuống bên hông Nhạc Thiên, “Đó là gì vậy?”
Nhạc Thiên liếc mắt nhìn túi thơm bên hông một cái, “À, cái này là Túy Cốt Tán, Phiên Phiên tỷ nói chỉ cần ngửi một cái là sẽ say giấc ngàn thu không bao giờ tỉnh.”
Tuyết Vô Ngã gật đầu, “Là thứ bảo vệ tính mạng rất tốt.”
Nhạc Thiên mỉm cười cười, “Ta cũng thấy vậy.”
__
(1) áu: gốc là giao, lời cửa miệng của một người nổi tiếng trên mạng, lúc người này live stream sẽ nói kêu là “cho tôi một giao” (一给我的giao), không có ý nghĩa gì hết, chỉ là câu cửa miệng thôi, nếu như bạn của bạn nói câu này, thì cứ kệ nghe câu tiếp theo.