Đây là một trận vây quét rất hoang đường.
Nhân số bên Gia Cát Thanh hiển nhiên là chiếm thượng phong, nhưng một khi động thủ, thì hơn mười vị cao thủ của bọn họ hoàn toàn chẳng khác gì Diệp Minh Đông đang nằm dưới đất.
Bàn tay Gia Cát Thanh bị cắt đứt, cùng là kiếm gắt không để lại dấu vết, cùng là không nhỏ một giọt máu. Cuối cùng thì Gia Cát Thanh cũng tin rằng Đan Đồng Tử đã bị một kiếm nhanh đến mức mà tin nổi như vậy cắt đứt cổ.
Hắn rất may mắn, chỉ bị cắt đứt một bàn tay.
Hắn vốn tưởng là mình đã không còn muốn sống lắm rồi, nhưng khi ánh kiếm đầy trời kéo đến thì hắn mới nhận ra mình vẫn còn rất muốn sống, cho dù sống không bằng chết còn sống cũng là được sống.
Gia Cát Thanh ngã quỵ trên đất, mặt đầy đau đớn, nước mưa cùng mồ hôi thi nhau đổ xuống, máu chảy dưới đất tụ thành từng dòng từng dòng chảy xuôi xuống chỗ thấp hơn. Hắn nghiến chặt hàm răng để mình không đau đớn kêu bật thành tiếng.
Vừa rồi Diệp Minh Đông chết như thế nào, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, hẳn là do kẻ đó Diệp Minh Đông kêu quá ồn ào.
Tuyết Vô Ngã vẫn không quá hài lòng với lòng mức độ ra tay của mình, hắn chỉ muốn cắt đứt gân tay của Gia Cát Thanh, không ngờ lại cắt đứt bàn tay của người ta.
“Có thuốc trị thương không?” Tuyết Vô Ngã hỏi Gia Cát Thanh đang đau đến mặt mày biến hình.
Gia Cát Thanh gian nan gật đầu.
Tuyết Vô Ngã tịch thu thuốc trị thương trên người hắn, đồng thời lấy luôn cả đấu bồng của hắn hắn, xoay người bước vào trong hang động. Hắn không hề e dè để lộ lưng cho bọn họ, nhưng bọn họ không có một ai nổi lòng muốn đánh lén.
Chốc lát sau, Tuyết Vô Ngã cõng Mạnh Nhạc Thiên đi ra. Mạnh Nhạc Thiên đúng là đang bị thương, sắc mặt rất trắng, ánh mắt vẫn còn rất sáng, trên đầu cậu còn đội đấu bồng của Gia Cát Thanh, cười hì hì nhìn Gia Cát Thanh, giọng điệu hòa nhã nói: “Gia Cát Thanh, ngươi làm gì có bản lĩnh cao đến mức mời được nhiều người như vậy để truy sát ta. Ta suy nghĩ bằng cọng tóc cũng có thể đoán được ngươi chắc chắn bị ai đó sau khiến, tấm gương cổ này có thể mời được nhiều người như các ngươi đến thế, thì nhất định là một món bảo vật tốt, ta sẽ cất thật kỹ, ai muốn đến nữa cứ đến.
Gia Cát Thanh nhìn chằm chặp vào Mạnh Nhạc Thiên, nhưng hắn chỉ chăm chăm được giây lát đã lập tức dời mắt đi, bởi vì hắn vừa dõi theo Mạnh Nhạc Thiên, Tuyết Vô Ngã đã nhìn ngay về phía hắn.
Tuyết Vô Ngã vừa nhìn hắn, Gia Cát Thanh tức khắc chỉ hận mình có mắt.
Tuyết Vô Ngã cõng Mạnh Nhạc Thiên đi. Những ngày sau đó gió êm sóng lặng trên cả quãng đường đi, không một ai đuổi giết. Nhạc Thiên và Tuyết Vô Ngã đã rất quen với nhau rồi, cậu càng nói chuyện nhiều với Tuyết Vô Ngã lại càng cảm thấy kỳ lạ, Tuyết Vô Ngã thật sự rất hay nói. Có lẽ ban đầu hắn chưa thân thuộc với Nhạc Thiên, còn kiệm lời, nhưng giờ đã hoàn toàn bại lộ bản tính lắm lời, cứ như là cả đời này chưa từng nói chuyện nhiều với ai vậy.
“Đây là núi Chung Minh, ngươi ở trong núi?”
Tuyết Vô Ngã cõng Nhạc Thiên giương mắt nhìn lên, rừng xanh trên núi rậm rạp đến mức gần như che kín cả bầu trời, bầy chim lớn lượn bay qua khu rừng, chướng khí như sương mù bao quanh rừng.
Nhạc Thiên nói: “Đúng vậy, ở trong núi có gì lạ sao, chim muông thú vật có thể sống trong núi, sao người lại không thể ở?”
Tuyết Vô Ngã và Mạnh Nhạc Thiên tiếp xúc mấy ngày này, đã đoán được chín mươi chín phần trăm tính cách của Mạnh Nhạc Thiên, trong đó vượt trội nhất là cái tính điệu đà (1), như một tiểu công tử, dù ngoài miệng không có oán trách gì, nhưng thật sự không thể chịu nổi một tí đau khổ.
Người như thế này hẳn phải sống trong một ngôi nhà lớn chạm trổ phù điêu.
Tuyết Vô Ngã không nói suy nghĩ của mình ra, bởi vì Mạnh Nhạc Thiên là một người rất thích đấu võ mồm, mặc dù khả năng đấu võ mồm của cậu rất tinh diệu, nhưng thường thì đến cuối cùng vẫn chỉ tự mình cáu mình.
Tuyết Vô Ngã theo chỉ dẫn của Mạnh Nhạc Thiên đi thẳng vào sâu trong rừng. Bóng dáng hắn vừa xuất hiện, dã thú trong núi rừng đã bắt đầu sợ hãi bỏ trốn.
“Ngươi có nhớ ra được chút gì không?” Nhạc Thiên nằm nhoài trên lưng của hắn hỏi.
Tuyết Vô Ngã nói: “Không có.”
Trí nhớ của hắn giống như bị bịt kín bởi một lớp sương máu đỏ đậm, như chỉ thoắt cái là có thể thấy rõ, nhưng thực chất lại cách xa vô cùng.
“À, không nhớ ra được cũng không sao, ngươi cứ coi như ngươi từ trong quan tài bước ra ngoài là vừa chào đời, lại bắt đầu lại cuộc sống từ đầu.” Nhạc Thiên vô tâm nói.”
Tuyết Vô Ngã nói: “Từ trong bụng mẹ với từ trong quan tài cách biệt vẫn hơi lớn.”
Nhạc Thiên nói: “Vậy là ngươi đã quyết định muốn tìm quá khứ của mình rồi?”
Tuyết Vô Ngã đáp: “Ừm.”
Có lẽ đối với một số người làm một kẻ ngơ ngơ ngác ngác sẽ rất hạnh phúc, nhưng tuyệt không phải là với hắn.
Nhạc Thiên thở dài.
Tuyết Vô Ngã hỏi: “Sao vậy?”
Từ sau khi tiến vào cánh rừng này, Tuyết Vô Ngã vẫn luôn cất bước đi rất bình tĩnh, vì sắp đến nơi rồi, nên cũng không vội vã.
Nhạc Thiên nói: “Ngươi có nghĩ tới nhỡ đâu quá khứ của ngươi không quá tốt đẹp không.”
Tuyết Vô Ngã hơi cười, “Vậy chẳng phải ta nên vui mừng vì những điều không tốt đẹp đó đã qua sao?”
Nhạc Thiên nói: “Ngươi nói có lý, nếu như quá khứ của ta cũng không mấy tốt đẹp nhưng bảo ta thật sự quên hết đi, thì ta cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.”
Tuyết Vô Ngã nói: “Là như thế đấy.”
Người không có quá khứ như cánh diều đứt dây, dẫu có thể vô ưu vô lự bay đi, nhưng sẽ luôn thiếu đi một ràng buộc số phận.
Chướng khí tưởng như vô cùng vô tận trong thung lũng rậm rạp dần mỏng đi, Tuyết Vô Ngã biết đã đến nơi rồi.
Quả nhiên khi Mạnh Nhạc Thiên vui vẻ chỉ hắn bước một bước ra thì cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến ảo. Đất đai bằng phẳng dưới chân đột ngột lún xuống, trong khoảng đất sụp xuống có một ngôi nhà trúc ba tầng, không có sân, trước mặt là khe suối chảy hoa dại nở rộ.
Nhạc Thiên đã hớn hở kêu: “Phiên Phiên tỷ!”
Một nữ nhân vội vã chạy ra từ trong nhà trúc, cô mặc một cái váy dài màu thủy lam, mái tóc đen cột cao, đôi mắt hạnh vừa sáng sủa vừa hoạt bát. Mới nhìn thấy Mạnh Nhạc Thiên đã chống nạnh lên tiếng mắng trước: “Nhóc con kia, đệ chán sống rồi đúng không, dám mang cả trai hoang về!”
Nhạc Thiên cười hì hì nói: “Đây là bằng hữu của đệ.”
Lâm Phiên liếc mắt nhìn Tuyết Vô Ngã, hai mắt như là lưỡi dao sắc xẻo qua khuôn mặt của Tuyết Vô Ngã, “Bằng hữu? Trộm được?”
Nhạc Thiên phóng khoáng đáp: “Trộm được từ trong quan tài.”
Lâm Phiên hừm khẽ một tiếng, “Cũng chỉ có người chết mới chịu làm bằng hữu với đệ.”
Lâm Phiên là Thánh thủ Y Tiên trên nổi tiếng giang hồ. Sư phụ của cô là Quỷ Y Mạc Tiêu Vấn danh tiếng lẫy lừng, nhưng lại không ai biết Phi Đạo là con trai của Quỷ Y Mạc Tiêu Vấn. Mạc Tiêu Vấn trước khi qua đời đã định ra mối hôn sự cho hai người rồi mới nhắm mắt, lúc đó Mạnh Nhạc Thiên mới mười bốn tuổi. Giờ mặc dù Mạnh Nhạc Thiên đã lớn rồi nhưng cả hai người đều không có ý muốn thực hiện hôn ước, giữa hai người nhiều hơn cả là tình nghĩa tỷ đệ.
“Xuống đây đi, làm bộ.” Lâm Phiên liếc mắt là đã nhìn ra chân Nhạc Thiên không còn đáng lo rồi.
Nhạc Thiên cười hì hì từ trên lưng Tuyết Vô Ngã trượt xuống, vẻ mặt ngông nghênh nói: “Tỷ tưởng là hắn không biết hả? Cố tình vạch trần ta như vậy, ước gì ta không có bằng hữu để dễ độc chiếm ta đúng không?”
Lâm Phiên mặt xoạt cái đỏ, cả giận: “Nếu như có người nào thích đệ thì người đó sẽ chết ngay lập tức, không chậm trễ một khắc nào!”
Nhạc Thiên cười càng tươi hơn nữa, “Ờ, không sao cả, bằng hữu của đệ vốn là một xác sống rồi, hắn rất là thích ta.”
Tuyết Vô Ngã một mực yên lặng đứng bên cạnh, nghe thấy Mạnh Nhạc Thiên nói mình là “xác sống” mới lên tiếng ngắt lời: “Xác sống là sao?”
Nhạc Thiên nói lỡ miệng, song cũng không hoảng hốt, “Có Phiên Phiên tỷ ở đây, không cần biết ngươi là ai, tỷ ấy thế nào cũng có cách nhận dạng.”
Tuyết Vô Ngã liếc mắt nhìn Lâm Phiên, “Xin chào.”
Lâm Phiên không để ý tới hắn, nói với Nhạc Thiên: “Đi vào rửa mặt đi, bẩn chết đi được.”
Nhạc Thiên bất động, “Hắn là bằng hữu của ta.”
Lâm Phiên trừng mắt hạnh, “Ta đếm ba tiếng, một…”
Nhạc Thiên không nói hai lời tức khắc liền đi vào trong.
Đợi cậu đi vào trong nhà trúc, Lâm Phiên mới quay mặt sang đánh giá Tuyết Vô Ngã. Tuy mười lăm năm trước cô chỉ mới chín tuổi, nhưng chắc chắn cô sẽ không quên một khuôn mặt anh tuấn đến quá đáng thế này.
Lâm Phiên lạnh nhạt nói: “Ngươi đến làm gì.”
Tuyết Vô Ngã nói: “Ngươi biết ta là ai?”
Lâm Phiên đến đây mới chính thức lấy làm kinh hãi. Khi cô nhìn thấy Tuyết Vô Ngã thì không có vẻ kinh ngạc vô cùng, bởi trên đời này nếu như còn ai biết được Tuyết Vô Ngã còn sống, vậy thì người đó chắc chắn là cô.
Lâm Phiên dằn nỗi khiếp sợ trong lòng xuống, “Không lẽ… không lẽ ngươi không nhớ rõ mình là ai?”
Tuyết Vô Ngã gật đầu, “Ngươi biết ta, ta là ai? Vì sao ta lại nằm trong quan tài? Ta là xác sống? Vì sao chứ?”
Lâm Phiên há to miệng, hồi lâu cô mới khép đôi môi lại, thần sắc cũng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, “Tên của ngươi là Tuyết Vô Ngã.”
“Tuyết Vô Ngã…”
Tuyết Vô Ngã lặp lại ba chữ đó trong đầu một lần, nhưng cũng không cảm thấy thân thiết, nghi ngờ hỏi: “Đó thật sự là tên của ta?”
Lâm Phiên lườm khinh một cái mượt mà, “Dù sao thì ta ngeh thấy sư phụ ta gọi ngươi như vậy.”
Tuyết Vô Ngã hỏi tiếp: “Sư phụ ngươi? Hắn có quan hệ gì với ta?”
Lâm Phiên dứt khoát nói: “Ngươi là xác sống, sư phụ ta là xác chết, chắc là quan hệ kiểu đó đó.”
Tuyết Vô Ngã đương nhiên không tin, hắn đã nghe Mạnh Nhạc Thiên nhắc đến sư tỷ của cậu là một người có y thuật rất cao minh, nên chắc sư phụ của cô cũng thế.
“Ngươi đi đi, nói chung quan hệ giữa sư phụ ta và ngươi không phải sâu sắc gì. Nếu như ngươi muốn biết trước đây mình là loại người gì thì chỉ cần đi ra ngoài báo tên của ngươi cho bất cứ một ai, ngươi sẽ biết được thôi.” Lâm Phiên lạnh nhạt nói.
Tuyết Vô Ngã đúng là một kiếm khách rất đáng sợ, nhưng Lâm Phiên đã không còn là cô nhóc con chín tuổi năm đó nhìn thấy hắn là sợ hãi đến mức không cầm chắc được kim châm. Nếu như Tuyết Vô Ngã động thủ ở đây, thì cô vẫn có tự tin có thể toàn thân trở ra.
Tuyết Vô Ngã bình tĩnh đứng yên tại chỗ, “Vậy để ta nói lời chào với bằng hữu.”
Sắc mặt của Lâm Phiên không quá là dễ coi, lạnh lùng nói: “Không cần, đệ ấy không cần một người bằng hữu như ngươi, mà người như ngươi vốn cũng không cần bằng hữu.”
Tuyết Vô Ngã rất không hiểu ý của cô.
Người như hắn là có ý gì?
Tuyết Vô Ngã lại không cảm thấy người như hắn không cần bằng hữu, rõ ràng là hắn rất thích kết giao bằng hữu mà.
Tuyết Vô Ngã đứng bất động, vẫn nói như trước: “Ta muốn nói lời tạm biệt với bằng hữu.”
Lâm Phiên đã cau mày, lớn tiếng kêu lên với nhà trúc: “Mạnh Nhạc Thiên, đi ra!”
Nhạc Thiên vừa rửa mặt xong, đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, nghe thấy Lâm Phiên gọi, vội vã chạy ra. Tóc của cậu vẫn còn ướt nhẹp, rối tung đằng sau tai, xinh xắn đẹp đẽ quả thực cứ như là một tiểu cô nương.
“Chuyện gì vậy?” Nhạc Thiên cũng lớn tiếng đáp lại.
Lâm Phiên đen mặt nói: “Bằng hữu của đệ chuẩn bị đi rồi, nói lời từ biệt với hắn đi.”
Nhạc Thiên kinh ngạc muốn rớt cả cằm, vội vàng thở ra một hơi nhảy phóc tới trước mặt Tuyết Vô Ngã, “Ngươi chuẩn bị đi sao?”
Tuyết Vô Ngã gật đầu, “Ngươi là ngươi bằng hữu đầu tiên ta quen từ khi ta tỉnh lại, nên ta muốn nói lời chào với ngươi.”
Nhạc Thiên: “Không cho ngươi đi!”
Lâm Phiên: “Mạnh Nhạc Thiên!”
Nhạc Thiên ngoài mặt có vẻ sợ Lâm Phiên, trên thực tế lại là Lâm Phiên không làm gì được cậu. Nhạc Thiên dứt khoát ôm chầm lấy cánh tay Tuyết Vô Ngã, trợn hai mắt nói với Lâm Phiên: “Khó khăn lắm ta mới trộm được bằng hữu, trộm vào tay rồi thì là của ta.”
Lâm Phiên cắn răng nghiến lợi nói: “Đệ có biết hắn là ai không?”
Nhạc Thiên: “Ai?”
Lâm Phiên gằn từng chữ một: “Tuyết Vô Ngã.”
Năm Tuyết Vô Ngã thành danh Mạnh Nhạc Thiên mới sáu tuổi, nhưng Mạnh Nhạc Thiên tuyệt đối không thể nào không biết đến cái tên đó. Bởi vì cha của hắn một thời gian thường hay nhắc tới Tuyết Vô Ngã, nói rằng một kiếm khách đáng sợ như vậy thế gian này thật sự hiếm thấy.
Song cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhạc Thiên quay mặt sang hỏi Tuyết Vô Ngã: “Ngươi có tên tuổi rồi?”
Tuyết Vô Ngã hơi cười, “Xem ra là vậy.”
Nhạc Thiên nói: “Ngươi thích cái tên đó không?”
Tuyết Vô Ngã cười khổ một cái, “Ta đã rất hối hận vì không cho ngươi đặt tên thay ta.”
Nhạc Thiên cười ha ha một tiếng, “Giờ ngươi nhận ta làm mẹ, ta cũng không đồng ý đâu.”
Lâm Phiên thấy cậu không giữ mồm giữ miệng, vội la lên: “Mạnh Nhạc Thiên!”
“Làm sao nào?” Nhạc Thiên bất mãn nói, “Hắn là Tuyết Vô Ngã thì làm sao chứ, nếu không có hắn thì đừng nói đến chân bị thương, mạng của đệ đã không còn luôn rồi. Hắn là bằng hữu của đệ, bằng hữu từng nợ mạng, ta chỉ có một người bằng hữu này thôi.”
Lâm Phiên cắn răng nói: “Được lắm, đệ cứ việc giữ người bằng hữu đấy đi, đừng quan tâm ta nữa.”
Nhạc Thiên cũng cả giận: “Ta mới vừa nói là ta suýt chút nữa mất mạng, sao tỷ không thèm hỏi han gì đến ta cả, tỷ không lo cho ta! Ta đi nói cho cha ta biết!”
Sau khi Mạc Tiêu Vấn chết, Lâm Phiên y theo nguyện vọng của ông hoả táng, đem tro cốt rải xuống khe nước cạnh nhà trước. Chỉ thấy Mạnh Nhạc Thiên nhào tới bên dòng suối, đau thương khóc thút thít nói với mặt nước: “Cha, cha mở mắt ra mà coi sư tỷ đi, tỷ ấy bắt nạt con muốn chết đi kìa…”
Lâm Phiên tức run ngươi, “Cái thằng nhóc này, ta mặc xác đệ!” Dứt lời, xoay người lên xuống mấy cái biến mất trong rừng, khinh công của cô cũng không kém gì Mạnh Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên ngẩng mặt lên, trên mặt nào có chút nước mắt, đứng dậy kiêu ngạo nói với Tuyết Vô Ngã: “Mẫu dạ xoa cuối cùng cũng bị ta chọc tức bỏ chạy rồi, ha ha ha, căn nhà này là của hai chúng ta rồi.”
Vốn dĩ trong lòng Tuyết Vô Ngã cũng có chút hiu quạnh, trong tiếng cười khoái trá của Mạnh Nhạc Thiên cũng cười theo, hắn nghĩ: Bất kể như thế nào, giờ hắn luôn có một người bằng hữu ở bên.
__
(1) tính điệu đà: Nguyên văn là 脂粉气 – chi phấn khí, thường được dùng để miêu tả đàn ông, chỉ một người đàn ông có vẻ bề ngoài bảnh bao, chủ yếu mang nghĩa chỉ người đàn ông có nhiều điểm nữ tính, nói thẳng ra là “ẻo lả”.