Kiếm, là binh khí thường được thấy nhất trong chốn giang hồ, người sử dụng kiếm không có mười ngàn cũng có tám ngàn.
Ai ai cũng có thể dùng kiếm, nhưng không phải ai cũng có thể dùng được tốt, càng không phải cũng có thể được gọi là kiếm khách.
Ít nhất là trước khi Tuyết Vô Ngã xuất hiện, trên giang hồ không ai dám tự xưng là kiếm khách.
Bốn chữ “Vô Song kiếm khách” từ đó mà ra.
Tuyết Vô Ngã thật sự là một kẻ rất đáng sợ, không một ai biết lai lịch của hắn, cũng không ai biết sư tòng của hắn, hắn cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, khiêu chiến tất cả các kiếm khách nổi danh lúc đó.
Một kiếm kinh hồng.
Tất cả mọi người không ai có thể đáp trả lại được một kiếm vừa rời vỏ của hắn.
Lúc ấy Lý Khắc còn đang giãy dụa bên bờ sinh tử, nghe nói trong giang hồ lại có một kiếm khách đáng sợ như vậy, dù ngoài mặt thì vẫn khó mà tin nổi như những người khác, nhưng trong lòng lại không cho rằng Tuyết Vô Ngã đáng sợ đến mức đó.
Mãi đến ngày hôm ấy, Thái Hồ, nơi Tuyết Vô Ngã hẹn chiến với Tật Phong Kiếm.
Đó là hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Vô Ngã.
Bạch bào khinh kiếm, anh tuấn không ai sánh bằng.
Hắn đẹp đến mức không giống như một kiếm khách, nếu như nói là vương tôn công tử có lẽ càng hợp lý hơn, song vương tôn công tử sẽ không có sát khí nồng nặc như hắn, khiến cho Lý Khắc sợ muốn nghẹt thở. Hắn thật sự sợ hãi, không dám chờ đến lúc Tuyết Vô Ngã ra tay đã rời khỏi Thái Hồ, những người đứng vây quanh Thái Hồ muốn xem trận đại chiến cũng giống như Lý Khắc, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tuyết Vô Ngã đã hoảng sợ bỏ chạy hết.
Không ai nhìn thấy Tuyết Vô Ngã ra tay như thế nào, vì người được nhìn thấy đều đã chết.
Trong quãng thời gian đó người trong giang hồ gần như không có ai dám dùng kiếm nữa, tất cả những người từng dùng kiếm đều thi nhau đập kiếm chặt tay để giữ mạng.
Tuyết Vô Ngã là một huyền thoại vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn ngang dọc trong giang hồ, nhưng mười lăm năm trước lại mai danh ẩn tích. Giang hồ đồn rằng hắn đã khiêu chiến hết tất cả kiếm khách rồi, không còn ai có thể khơi lên chiến ý của hắn nữa, nên hắn đã ẩn mình đi, đương nhiên cũng có lời đồn nói hắn bị người khác ám hại gi ết chết rồi.
Rất nhiều người mong là điều sau, dù sao thì kiểu người sâu không lường được như thế này sống trên đời đối với đại đa số mọi người đều không phải là chuyện hay ho gì.
Lý Khắc nằm mơ cũng không ngờ rằng lại gặp được Tuyết Vô Ngã ở đây.
Tuyết Vô Ngã từ trong quan tài bật lên một cái tựa như vừa mới dạo một vòng địa ngục bò lên nhân gian đang lẳng lặng nhìn hắn, mà hắn còn chưa biết tự lượng sức mình cầm một thanh nhuyễn kiếm trong tay. Lý Khắc hoảng loạn kinh hoàng, sợ hãi đến cùng cực, không thở ra nổi một hơi, trong cổ họng đau đớn kêu hai tiếng kỳ dị, thế là bị hù chết ngay trước mắt, khuôn mặt xanh trắng nhanh chóng nổi lên tử khí, thành ra đi trả nợ cho Diêm vương thật luôn.
Nhạc Thiên cũng sững sờ, “Cuối cùng thì hắn là người hay cương thi?!”
Hệ thống: “Cũng không phải, hắn là xác sống.”
Nhạc Thiên: …thế giới này đúng là ảo thật.
Tuyết Vô Ngã thấy Lý Khắc tắt thở, xoay người lại nhìn về phía Mạnh Nhạc Thiên đang chảy máu. Hắn từ từ bước đến gần, Nhạc Thiên ngước đầu lên nhìn hắn, lặng lẽ nuốt nước miếng, vẻ bề ngoài của Tuyết Vô Ngã là mỹ nam tử thế gian hiếm thấy, Ngọc công tử mà giang hồ đồn là mỹ nam tử số một giang hồ hiện nay còn không xứng để xách giày cho hắn. Chói mắt hơn cả đó là luồng sát khí quẩn quanh trên người hắn, như một loại rượu mạnh vừa khiến người ta sặc lại vừa có sức hấp dẫn khác biệt.
Tuyết Vô Ngã: “Ngươi không quen biết ta.”
Mới bò từ trong quan tài ra mà mắt sáng phết nhỉ, Nhạc Thiên bình tĩnh lên tiếng hỏi lại: “Các hạ cũng có quen biết ta đâu, thế không phải rất công bằng hay sao?”
Tuyết Vô Ngã cụp mắt xuống nhìn lòng bàn tay đang chảy máu của cậu, “Ngươi chảy máu.”
Vừa rồi Nhạc Thiên thật sự quá kinh ngạc, suýt nữa đã quên mất chuyện mình bị thương, nghe hắn nói vậy mới lại bắt đầu cảm thấy đau, nhanh chóng che lên vết thương trên đùi mình.
Tuyết Vô Ngã đâm kiếm xuống đất, khom người kéo bàn tay bị thương của Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên ngẩng đầu khó hiểu ngước nhìn hắn.
Tuyết Vô Ngã lẳng lặng quan sát lòng bàn tay đỏ tươi của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên cũng nhìn hắn, vì hắn đang cúi mặt, nên mái tóc đen rối tung sau lưng, sáng bóng lập lòe dưới ánh trăng.
Nhạc Thiên: “Cương thi mà tóc đẹp quá ha, không bị chẻ ngọn nữa.”
Hệ thống: “…đã nói với cậu là xác sống rồi mà, không phải cương thi!”
Nhạc Thiên: “Có gì khác sao?”
Hệ thống: …thôi được rồi…
Mùi máu tanh thơm ngọt thoang thoảng đầu mũi.
Trong trí nhớ của Tuyết Vô Ngã, máu tươi nóng bỏng, tanh hôi, không tính là khó nghe nhưng chắc chắn là không dễ chịu.
Nhưng máu của người này lại thơm ngọt, tỏa ra mùi hương như mật hoa vậy, Tuyết Vô Ngã mê mẩn, kéo đôi tay đó đến gần bên môi, nhẹ nhàng li3m một cái.
Nhạc Thiên: Anh hai, làm trò gì vậy?
Tuyết Vô Ngã ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt như băng tuyết đầy vẻ không hiểu, “Tại sao máu của ngươi lại ngọt?”
Nhạc Thiên: …tình tiết truyện chuyển biến đột ngột quá, tui cứ tưởng mấy người là cương thi chứ, thì ra là vampire.
Trong vẻ mặt đờ đẫn của Nhạc Thiên, Tuyết Vô Ngã li3m máu chảy ra trên lòng bàn tay của cậu sạch sẽ không còn một giọt, ánh mắt rơi xuống cái đùi đang bị thương của cậu.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày lại tặng phúc lợi cho tao nữa sao?”
Hệ thống: …tình tiết truyện không đúng gì hết! Sao Tuyết Vô Ngã lại ra khỏi quan tài sớm hơn chứ?
Dựa theo sự phát triển đặt ra từ trước của tiểu thế giới, thì hôm nay Mạnh Nhạc Thiên sẽ bị Lý Khắc đánh cho gần chết, nhưng Mạnh Nhạc Thiên may mắn chạy thoát lụm lại được một mạng. Sau đó trở về để cho nữ chính là Thánh thủ Y tiên Lâm Phiên chữa thương, tính hắn có thù tất báo, trong lúc cố tình ám hại Lý Khắc thì vô tình lật ngược quan tài của Tuyết Vô Ngã lên, nhưng lúc đó Tuyết Vô Ngã vẫn chưa tỉnh.
Mạnh Nhạc Thiên mang xác sống Tuyết Vô Ngã đã hù chết Lý Khắc quay về Y Lư, từ đó thúc đẩy cho nam nữ chính gặp nhau, là do Lâm Phiên dùng kim châm cứu làm Tuyết Vô Ngã tỉnh lại, hoàn toàn không hề có phân đoạn hút máu như thế này!
Hệ thống: Gay rồi, cái khoảng tình tiết đi lệch quen thuộc này.
Máu của đối phương có sức hút cực kỳ mãnh liệt đối với mình, khiến cho cơ thể đã ngủ say mười lăm năm đang dần dần thức tỉnh. Tuyết Vô Ngã không nghĩ nhiều nữa, thuận theo bản năng cúi người cắn vào vết thương trên bắp đùi Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên rên lên một tiếng, nhưng không cản lại, trái lại cười nói: “Phương thức trị thương của các hạ rất đặc biệt.”
Tuyết Vô Ngã li3m sạch máu chảy ra từ vết thương, lúc ngẩng đầu lên đôi môi vốn nhạt màu đã được máu bôi kín, dáng vẻ của Mạnh Nhạc Thiên rất xa lạ đối với Tuyết Vô Ngã, mà hắn trong mắt cậu cũng xa lạ như thế.
“Ngươi là ai?” Tuyết Vô Ngã li3m li3m môi, tuy vẫn chưa hết thòm thèm, nhưng trời sinh hắn là một con người rất khắc chế, cho dù mất đi ký ức, thì có một vài thứ vẫn luôn khắc trong xương.
Hai tay Nhạc Thiên chống sau lưng, không có chút gì là sợ hãi vị kiếm khách đằng đằng sát khí trước mắt mình, cười hì hì nói: “Ta không quen biết ngươi, ngươi cũng không quen biết ta, chúng ta đến đây là từ biệt, không cần trao đổi danh tính?”
Tuyết Vô Ngã nói: “Máu của ngươi đánh thức ta.”
Nhạc Thiên: “Không cần cảm ơn đâu.”
Tuyết Vô Ngã đứng dậy, hắn rất cao, đứng dưới ánh trăng dáng người dong dỏng cao mang đến cảm giác như là hái sao chạm trăng đội trời đạp đất, quanh người hắn hoàn toàn không có gió, sát khí lại như hóa thành vật chất thật.
Lý Khắc bên cạnh cứ như là đã chết nhiều ngày rồi vậy, mới ngắn ngủi không bao lâu, khuôn mặt xanh trắng đã chuyển đen, Tuyết Vô Ngã thoáng liếc qua, người này biết hắn, hình như còn rất sợ hắn.
Hắn là người đáng sợ lắm sao? Tuyết Vô Ngã hờ hững nghĩ.
Trong trí nhớ ngoại trừ máu thì không còn gì khác cả, thậm chí còn không có tên của bản thân, vì sao lại nằm trong quan tài? Nằm bao lâu rồi? Hắn hoàn toàn không biết.
Mũi kiếm màu trắng bạc đâm trên mặt đất, Tuyết Vô Ngã rút kiếm lên, đây là một thanh kiếm rất sạch sẽ, không có hoa văn phức tạp, cũng không có vỏ kiếm, chuôi kiếm đen kịt, đồng thời cũng không có khắc chữ, là một thanh kiếm không có tên tuổi.
Giống như hắn vậy.
Nhạc Thiên từ từ bò dậy, dùng kim cương phiến cắt vào ống tay áo, lấy vải buộc chặt miệng vết thương trên tay, khập khễnh đi đến bên cạnh Tuyết Vô Ngã, “Huynh đài, mượn kiếm dùng tí nhé?”
Tuyết Vô Ngã nghiêng đầu sang liếc mắt nhìn cậu, trong ánh mắt vẫn trống rỗng không có gì như trước, không buồn khổ không vui vẻ tràn lan sát khí.
Đối với một kiếm khách mà nói, bội kiếm còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, lời nói của Mạnh Nhạc Thiên tùy ý, Tuyết Vô Ngã lại không hề có cảm giác bị xúc phạm, giơ tay đưa kiếm cho cậu.
Kiếm của Tuyết Vô Ngã rất nhẹ, Nhạc Thiên nhẹ nhàng cầm trên tay, nói với Tuyết Vô Ngã: “Cảm ơn.” Rồi cà thọt đi tới trước thi thể của Lý Khắc, chọc một kiếm vào vị trí giống như vết thương trên mình của mình xuống bắp đùi Lý Khắc, máu tươi từ tuôn ra giữa hai ch@n Lý Khắc, tản ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
Nhạc Thiên nhíu nhíu mày. Thực ra Mạnh Nhạc Thiên là một người rất hòa nhã, song tật xấu của hắn một là bị ngứa tay, thích trộm đồ, hai là chỗ bụng dạ hẹp hòi, người khác tổn thương hắn, hắn sẽ trả thù lại y chang như thế, cho dù Lý Khắc đã chết rồi.
Tuyết Vô Ngã chắp tay yên lặng nhìn, đưa ra lời nhận xét dành cho chiêu kiếm của Nhạc Thiên, “Ngươi không biết dùng kiếm.”
“Kiếm của ngươi quá tốt, ta dùng không quen.” Nhạc Thiên vứt trả thanh kiếm lại cho hắn.
Tuyết Vô Ngã nhận kiếm, liếc mắt nhìn thân kiếm, “Ngươi có biết thanh kiếm này không?”
Nhạc Thiên nói: “Không biết.”
Tuyết Vô Ngã nói: “Vậy sao ngươi biết đây là một thanh kiếm tốt.”
Nhạc Thiên nói: “Ngựa tốt đi với yên đẹp, kiếm ý các hạ kinh người, tất nhiên sẽ dùng một thanh kiếm tốt.”
Tuyết Vô Ngã không đồng tình cũng không phản bác, hắn vốn cũng là một người rất hòa nhã, chỉ là không biết vì sao người mới vừa rồi lại rất sợ hắn.
Không biết ai là người phái Lý Khắc đuổi giết cậu, tuy món mà lần này Mạnh Nhạc Thiên trộm cũng có thể gọi là bảo vật. Nhưng vẫn kém xa những thứ hắn từng trộm trước đây, chẳng qua chỉ là một chiếc gương cổ mà thôi.
Dưới ánh trăng, Tuyết Vô Ngã nhìn về phía Nhạc Thiên đang thấp giọng chửi bới, đợi cậu chửi xong, mới chen miệng nói: “Có thể kết giao bằng hữu hay không?”
Nếu như lúc này Lý Khắc còn sống, thì e là có thể sẽ bị hù chết một lần nữa.
Vô Song kiếm khách Tuyết Vô Ngã, trên đời này người có thể nói chuyện với hắn còn không có, lại càng khỏi nói đến chuyện kết giao bằng hữu với hắn.
Nhạc Thiên: …kết bạn cái quần què, mấy người thèm thuồng cơ thể tui thì có.
Tuyết Vô Ngã yên tĩnh nhìn cậu, cho dù hắn không cưỡng ép bạn trên ngôn ngữ, song sát khí phát tán ra từ trên người hắn lại làm cho không ai dám từ chối bất cứ yêu cầu nào của hắn.
Nhạc Thiên rất bình tĩnh, “Ngươi là yêu quái?”
Tuyết Vô Ngã cũng rất bình tĩnh, “Trên đời này không có yêu quái.”
“Vậy tại sao ngươi lại muốn hút máu của ta?” Nhạc Thiên hỏi ngược lại.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tuyết Vô Ngã loáng thoáng hiện lên vẻ khó hiểu, làm suy yếu sát khí lạnh lẽo trên người hắn, hắn chắp tay nói: “Mới nãy chỉ là nhất thời tình thế cấp bách.”
Nhạc Thiên: “Vậy tại sao ngươi muốn kết bạn với ta?”
Tuyết Vô Ngã: “Bởi vì nơi này chỉ có một người sống là ngươi.”
Nhạc Thiên: Tình tiết chim non trong truyền thuyết?
Hệ thống đã tức giận đến mức nói không ra lời, ràng buộc của nam nữ chính trong thế giới này cứ thế mà mất.
Nhạc Thiên không khách khí nói: “Ta chỉ kết bạn với người hào phóng, ngươi có quà gì có thể cho ta không?”
Tuyết Vô Ngã liếc nhìn thanh kiếm trong tay một cái, trong ánh mắt gian xảo của Nhạc Thiên chỉ chỉ về nấm mồ phía sau hắn, “Có một cái quan tài.”
Nhạc Thiên: …
Tuyết Vô Ngã khẽ cười, cùng là kiếm khách mang sát khí, nụ cười của Lý Khắc rất khó coi, sát khí của Tuyết Vô Ngã phân tán, khi cười rộ lên trong rất đẹp, dịu dàng một cách kỳ lạ, khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác, dường như hắn là một người rất dễ chịu.
“Ngươi đang nói đùa với ta?” Nhạc Thiên không biết nói gì.
Tuyết Vô Ngã gật đầu, “Đúng vậy, tặng ngươi một trò đùa.”
Nhạc Thiên: …hình tượng của người này hơi khác với tưởng tượng của mình.
Tuyết Vô Ngã nhìn vết thương lại có vết máu chảy ra trên đùi cậu, “Lại chảy máu.”
Nhạc Thiên cúi đầu liếc nhìn lại bắt đầu cảm thấy đau nữa, nói với Tuyết Vô Ngã: “Bằng hữu, tặng lưng của ngươi cho ta đi, chân của ta bị thương đi không nổi.”
Tuyết Vô Ngã không nói hai lời đã quay người sang, nho nhã lễ độ nói: “Mời.”
Nhạc Thiên không khách khí leo lên lưng, chỉ đường cho hắn chạy về núi Chung Minh.
Bước chân Tuyết Vô Ngã hơi điểm nhẹ, lập tức nhảy bật lên mấy trượng, khí tức dài lâu trầm ổn, phân tâm hỏi: “Tên của ngươi?”
“Mạnh Nhạc Thiên.” Nhạc Thiên rầu rĩ đáp.
Tuyết Vô Ngã “à” một tiếng.
Nhạc Thiên hỏi: “Ngươi thì sao?”
Tuyết Vô Ngã trầm ngâm trong chốc lát, “Không nhớ rõ.”
Nhạc Thiên: …quả nhiên.
Cậu đã bảo là cái tên này trông cứ ngơ ngơ mà.
Nhạc Thiên: “Thực ra ta là một người rất giỏi đặt tên.”
Tuyết Vô Ngã: “Ồ?”
Nhạc Thiên: “Sao ngươi không nói tiếp đi?”
Tuyết Vô Ngã chậm rãi nói: “Ngoại trừ mẹ ta ra, ta không có ý định cho người khác đặt tên cho mình.”
Nhạc Thiên: …wow, thì ra không phải dẽ bị dụ.
Tuyết Vô Ngã đằng đằng sát khí, Lý Khắc vừa nhìn thấy hắn là lập tức bị hù chết, nhưng lời nói cử chỉ của hắn lại rất hiền hoà thậm chí có phần hài nhảm. Nhạc Thiên cũng thấy hơi mơ hồ, không biết Tuyết Vô Ngã là do vừa tỉnh dậy nên mới như vậy, hay là bản tính vốn như thế.
Tuyết Vô Ngã cõng cậu chạy chừng nửa nén hương, bỗng nhiên ngừng lại, Nhạc Thiên ngờ vực hỏi: “Hết sức?”
Tuyết Vô Ngã nghiêng đầu đi, liếc mắt nhìn cái chân bị thương trong khuỷu tay mình của Mạnh Nhạc Thiên, “Ngươi quá thơm.”
Vết thương phát tán ra mùi thơm ngọt đang không ngừng dẫn dụ hắn, Tuyết Vô Ngã đã nhịn rất lâu cuối cùng không chịu nổi, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Cho ta hút một ngụm đi.”
Nhạc Thiên: …
Tuyết Vô Ngã: “Chúng ta đã là bằng hữu rồi.”
Nhạc Thiên: …lại còn nói không phải thèm thuồng cơ thể cậu?!