Diêm Chức Vân sống hai mươi bảy năm trên đời, nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày như thế này.
Thích một người đàn ông, lên giường, hợp nhau đến mức chỉ hận không thể kết hôn ngay tại chỗ, kết quả đối phương nói với hắn, xin lỗi, em còn một người hôn thê.
Lúc đi học, Diêm Chức Vân từng có một thời gian quậy phá, khi đó hắn chân đạp bốn phương không coi ai ra gì, tính cách nóng nảy một câu không hợp lập tức vung nấm đấm lên, vì bạn bè có thể hẹn đánh nhau với người khác từ sáng sớm đến tối muộn. Đứng trong màn đêm dù vỡ đầu chảy máu vẫn phủi mồ hôi ướt nhẹp mái tóc, vẻ mặt chả có chuyện gì cả.
Sau khi thật sự trưởng thành bước chân vào xã hội rồi, Diêm Chức Vân từ từ thu hết sự tàn bạo trên người vào, trở thành hình mẫu sóng yên biển lặng như ngày hôm nay, ai gặp hắn cũng khen một câu chín chắn thận trọng.
Nhưng ngay khoảnh khắc này dường như hắn đã quay về những năm tháng tuổi trẻ hết sức ngang ngược hung hăng đó, trong mắt tưởng như bão tố nổi lên. Song khi nhìn vào đôi mắt ngập nước của Nhạc Thiên thì chậm rãi đứng dậy, đưa lưng về phía Minh Nhạc Thiên bắt đầu mặc quần áo. Trên tấm lưng cường tráng toàn dấu cào cấu do tối hôm qua Minh Nhạc Thiên để lại, trái một đường phải một đường, loang loang lổ lổ mờ mịt kể lại xúc cảm mãnh liệt của hai người đêm qua.
Nhạc Thiên từ từ ngồi dậy, nhìn Diêm Chức Vân ăn mặc chỉnh tề đi đến gần cửa, bước chân Diêm Chức Vân dừng lại, nghiêng mặt nhìn về phía Minh Nhạc Thiên đang ngồi trên giường.
Vẻ mặt của Minh Nhạc Thiên không thể nói là sợ hãi hay là hoang mang, yên lặng nhìn hắn, sắc mặt ửng đỏ mắt mày như vẽ, đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, có thể dễ dàng khiến cho Diêm Chức Vân hồi tưởng lại đêm qua Minh Nhạc Thiên nằm dưới người hắn đã phát cuồng xin xỏ hắn sâu hơn nữa như thế nào.
Diêm Chức Vân đứng cạnh cửa, gằn giọng hỏi: “Em còn gì muốn nói không?”
Nhạc Thiên thản nhiên nói: “Anh Diêm, em thích anh.”
Diêm Chức Vân không quay đầu đi mất.
Hệ thống không kiềm được cười ra tiếng, há há há há! Con voi này cũng có hôm nay!
Bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng, Nhạc Thiên ngửa đầu ngã xuống dưới, thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Diêm Chức Vân hăng thật, anh cưng sắp bị hắn bẻ gãy eo đến nơi, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới được.” Vẻ mặt ung dung không vội.
Hệ thống: …quên mất đây là một con voi không có lương tâm.
Diêm Chức Vân ba ngày không đi làm, Mẫn Lượng ở studio sốt hết cả ruột. Diêm Chức Vân không nghe điện thoại không rep wechat, hắn lại không biết nhà Diêm Chức Vân ở đâu, hỏi người trong studio, kết quả không ai biết cả. Diêm Chức Vân là một ông sếp công tư rất rõ ràng, chưa bao giờ tiết lộ chuyện riêng của mình cho người studio, bao gồm cả địa chỉ nhà.
Dưới tình thế cấp bách Mẫn Lượng buộc phải gọi điện thoại cho Minh Nhạc Thiên. Không ngờ rằng thái độ của Minh Nhạc Thiên bên kia cũng tương tự vậy, bắt điện thoại một lần, nghe hỏi về tình hình của Diêm Chức Vân thì thẳng tay cúp máy, gọi lần nữa đã bị chặn, “máy bận”.
Mẫn Lượng ngớ người.
Không phải mấy ngày rồi còn êm ấm lắm sao?
Mẫn Lượng gãi gãi cái đầu trọc của mình, chó FA như hắn cảm thấy mình cứ như bị tình yêu giáng một đòn hiểm.
Đến ngày thứ tư, cuối cùng Diêm Chức Vân cũng đi làm, vẻ mặt như thường, ngoại trừ áp suất hơi thấp ra, thì hoàn toàn trông như không có chuyện xảy ra vậy. Vừa đến lập tức mỉm cười nói xin lỗi với tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong studio, nói mình bị bệnh, làm trễ nải công việc mấy ngày nay, vô cùng xin lỗi.
Hắn làm chủ, làm gì có ai dám nói nhiều một câu, nên tất nhiên là mọi người cùng nói không sao.
Mẫn Lượng ngồi yên tại chỗ, không hùa theo mọi cười hì hì nói không sao. Hắn vẫn cảm thấy Diêm Chức Vân có gì đó không đúng, song hắn lại không nói ra được chỗ lạ, nhưng cứ thấy là lạ, mà hắn cũng không dám đến cười giỡn với Diêm Chức Vân. Có cảm giác Diêm Chức Vân lúc này như một ngọn núi lửa không hoạt động, thoạt nhìn bề ngoài rất an toàn, nhỡ mà bùng nổ thì là núi lở đất nứt máu chảy thành sông.
Nụ cười khẽ trên mặt Diêm Chức Vân lập tức biến mất không còn bóng dáng ngay sau khi hắn bước vào văn phòng của mình, mặt vô cảm cởi áo khoác ra tiện tay vứt trên ghế salon.
Bì thư chất thành đống trên bàn làm việc, Diêm Chức Vân ngồi xuống ghế, xoẹt xoẹt lật từng tờ từng tờ, ngón tay giật bì thư ra, giấy vang lên “rẹt rẹt” trong văn phòng yên tĩnh.
Có một số ít là giấy tờ, có một số ít là thư mời, Diêm Chức Vân liếc mắt nhìn sơ qua rồi vứt đi ngay, kế đó là một bì thư rất dày, bên trong chắc là một loại sách nào đó. Diêm Chức Vân gỡ bỏ phong thư, vừa xé ra một tí, mới nhìn thấy trang bìa bên trong, tay chợt dừng lại.
Lông vũ trắng tinh che đi khuôn mặt như thiên sứ, chỉ để lộ đôi mắt màu nâu nhạt, mơ mơ màng màng lộ ra sự xa cách.
Diêm Chức Vân ngồi bất động thật lâu trên ghế như bị hóa đá, tay phải vẫn giữ nguyên tư thế kéo bì thư.
Thời gian ba ngày vẫn không đủ để chữa lành hắn.
Diêm Chức Vân cố gắng giữ bình tĩnh gỡ bỏ phong thư.
Tạp chí đã xuất bản số tháng 6, bởi vì Minh Nhạc Thiên là bạn của Diêm Chức Vân, nên bên đó gửi cho Diêm Chức Vân một quyển.
Trong mắt thẩm mỹ của Diêm Chức Vân, trang bìa này chụp rất bình thường. Chồng chất quá nhiều yếu tố rườm rà phức tạp, thiếu khoảng trắng, tạo hình cũng ăn theo một trang tạp chí nước ngoài nào đó.
Thiết kế bìa cũng bình thường không có gì đặc biệt, hoàn toàn nhờ khí chất của chính người mẫu gánh.
Ngũ quan của Minh Nhạc Thiên dưới ống kính của nhiếp ảnh gia đẹp đến mức gần như là vô thực. Cơ thể mảnh dẻ trắng trẻo tỉ lệ hoàn mỹ đường nét mượt mà, đúng như tiêu đề mở đầu của nhân vật —— tựa như yêu tinh.
Vẻ mặt của Diêm Chức Vân từ từ trở nên khó coi, hắn đột nhiên đập mạnh quyển tạp chí xuống bàn.
Diêm Chức Vân tan làm sớm, chỉ nói một tiếng với Mẫn Lượng, bảo hắn trông coi studio. Mẫn Lượng gật đầu đáp lại, khi Diêm Chức Vân xoay người định đi thì gọi lại, “Boss Diêm, đi uống không? Em đi với anh.” Trên mặt là vẻ lo lắng.
Bước chân Diêm Chức Vân dừng lại, với tay vỗ nhẹ vào vai, xoay người lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Diêm Chức Vân không đi uống rượu, mà đi đến phòng tập boxing đã rất lâu rồi không đến.
Đây từng là một thể loại vận động mà hồi thiếu niên hắn từng mê, sau này đi làm bận rộn, không còn đi thường xuyên như lúc trước nữa. Ông chủ phòng tập nhìn thấy hắn đến còn rất bất ngờ, “Diêm tiên sinh, lâu rồi không gặp.”
Diêm Chức Vân gật đầu, “Công việc bận quá.”
Ông chủ đang định giới thiệu cho hắn biết huấn luyện viên mới đến của phòng tập, nhưng Diêm Chức Vân đã đưa tay từ chối, “Cho tôi một phòng tập, một mình tôi chơi một lúc.”
Ông chủ ngẩn ra, thoải mái nói: “Được thôi, có phòng trống.”
Trong phòng boxing trống rõng có treo mấy bao cát lớn nhỏ không đều, Diêm Chức Vân không có mang găng tay, chỉ quấn mỗi băng đấm bốc, một đấm thẳng vào ba cát lớn nhất trong phòng.
Bao cát bật ra tiếng ù ù khi bị đập mạnh vào.
Diêm Chức Vân càng đấm càng nhanh, trong đầu hiện lên từng khung cảnh từ khi quen biết Minh Nhạc Thiên đến ngày hôm nay. Mỗi cảnh đều như ẩn chứa nguyên nhân cho cái quả báo mà hắn phải nhận ngay lúc này, vì sao… vì sao lại đi thích một người chà đạp lên tấm lòng của người khác như thế, rõ ràng trong tiềm thức vẫn luôn không ngừng cảnh cáo hắn tránh xa người đó ra.
Diêm Chức Vân thét lớn một tiếng, đấm một đấm, bao cát rách toạc, cát bên trong ào ào chảy ra, rào rào sột soạt chảy đầy đất.
Diêm Chức Vân chậm rãi thu tay về, băng đấm bốc trên tay đã rịn máu, thế nhưng kỳ lạ chẳng hề đau chút nào.
Khi gần đi, Diêm Chức Vân muốn chuyển khoản cho ông chủ, “Ngại quá, làm hỏng mất mấy bao cát của anh rồi.”
Ông chủ trợn mắt ngoác mồm, bao cát trong phòng tập boxing bị người ta đấm thủng là chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng trong một buổi chiều mà đấm thủng mấy cái như Diêm Chức Vân thì chưa từng thấy bao giờ. Anh ta vô thức nhìn thoáng qua tay Diêm Chức Vân, trên tay hắn vẫn còn quấn băng đấm bốc, đã loang lổ vết máu, ông chủ kinh ngạc thốt lên: “Diêm tiên sinh, tay cậu…”
“Không sao, trước khi đến đã bị thương nhẹ rồi, té ngã cái thôi.” Diêm Chức Vân bình thản nói.
Nhận ra hắn không muốn nói, ông chủ cũng không gặng hỏi, chỉ nói: “Diêm tiên sinh giữ gìn cơ thể.”
Diêm Chức Vân gật đầu, thường tiền xong thì xoay người rời đi.
Ông chủ ngơ ngác nhìn bóng lưng của Diêm Chức Vân, thầm nghĩ: Rốt cuộc là chuyện lớn đến mức nào, mà bể mấy bao cát vẫn chưa qua được?
Ngồi lên xe, Diêm Chức Vân lại không biết nên đi đâu.
Về nhà?
Nán trong nhà ba ngày, càng chờ càng khó chịu.
Đến studio?
Đã nghỉ làm rồi.
Ánh mắt Diêm Chức Vân sâu thẳm, máu thấm ra băng đấm bốc trên tay càng lúc càng nhiều, tâm trí dần trống rỗng, ý thức phiêu lưu trong một không gian hư vô, Đông tránh Tây trốn rồi lại đâm đầu vào cái ngày hạnh phúc nhất cũng là đau đớn nhất kia.
Diêm Chức Vân “hà” một tiếng, ngửa đầu im lặng nở nụ cười.
Trái tim như đống cát bị đập tung vậy, thủng một lỗ, tất cả mọi thứ bên trong lập tức ào ạt chảy tràn lan trên đất.
Diêm Chức Vân xuống xe trở lại, ông chủ còn đang lắc đầu kể lại chuyện vừa xảy ra cho người khác nghe, bỗng nhiên phát hiện ra nam chính trong cuộc trò chuyện đang đứng ngay bên cạnh mình, anh ta giật mình hết hồn, lắp bắp nói: “Diêm, Diêm tiên sinh…”
Diêm Chức Vân bình tĩnh hỏi: “Có thuốc lá không?”
Xe dừng trước tòa chung cư cao cấp quen thuộc kia, Diêm Chức Vân đứng dựa vào cửa sổ xe hút thuốc. Đã rất nhiều năm rồi hắn không hút thuốc, song tư thế hút thuốc vẫn rất thành thạo, ngửa đầu phun ra làn khói xanh, vẻ mặt quạnh hiu, khóe mắt chú ý cửa vào chung cư.
Sau khi hút xong hai điếu thuốc, hắn khởi động xe đi mất.
Trong ba ngày liên tiếp, Diêm Chức Vân vẫn như vậy, buổi sáng đi làm, buổi chiều đi đấm bốc, đấm bốc xong chạy đến dưới chung cư ngồi trong xe hút hai điếu rồi đi.
Trưa ngày thứ ba lúc Diêm Chức Vân chào tạm biệt với Mẫn Lượng thì bị Mẫn Lượng kéo lại, Mẫn Lượng dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Boss Diêm, chúng ta nói chuyện đi.”
Trong văn phòng, Mẫn Lượng nói thẳng: “Boss Diêm, anh không thể tiếp tục như vậy nữa, anh xem tay anh đi, anh là nhiếp ảnh gia, tay của anh rất rất quý giá.”
Diêm Chức Vân hờ hững nói: “Tôi nắm chắc trong lòng.”
Mẫn Lượng không thể nhịn được nữa la lên: “Boss Diêm, trong lòng em anh là một người đàn ông đích thực đổ máu không đổ lệ, chẳng lẽ thất tình chia tay, là trời sụp mẹ luôn hả? Sống thì vẫn phải sống thôi. Mùi thuốc trên người anh nồng đến mức Tiểu Triệu tiếp tân sắp không chịu nổi rồi kìa, trước đây anh không phải như thế.”
“Ai bảo tôi chia tay?” Diêm Chức Vân nghiêng mặt, nét mắt lộ ra chút hung bạo, “Cút.”
Mẫn Lượng bị sợ hết hồn, dũng khí khó khăn lắm mới gồng lên được phút chốc tản đi sạch sẽ, xoa xoa cái đầu trọc của mình, nhỏ giọng nói: “Không phải chia tay thì là cãi nhau thôi, đàn ông với nhau cả, cúi đầu xuống là qua chuyện thôi mà.”
Lửa nóng mà Diêm Chức Vân nín nhịn mấy ngày nay đấm hỏng mấy bao cát vẫn không có chỗ xả, nghe vậy chỉ lạnh lùng nói: “Câm miệng! Đi ra ngoài!”
Mẫn Lượng: …bồ bịch cãi nhau, đứa nào khuyên đứa đó ngu.
Bị Mẫn Lượng chen ngang, Diêm Chức Vân đã không còn tâm trạng đi đấm bốc nữa. Lái xe quẹo Đông quẹo Tây, đến khi hắn nhận ra thì mới biết mình đã rẽ đến vũ đoàn của Minh Nhạc Thiên.
Đang giờ cơm trưa, mọi người thành tốp ba ba hai hai từ cổng bước ra.
Không có bóng dáng tóc vàng sáng ngời kia.
Có người trông thấy nửa khuôn mặt của Diêm Chức Vân đang dựa vào xe, Diêm Chức Vân đẹp trai khí chất xuất sắc, tuy chỉ đến một lần thôi nhưng cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho rất nhiều thành viên, thế là tiến lên trước chào hỏi, “Bạn của anh Tề sao? Đến thăm anh Tề?”
Diêm Chức Vân chỉ lộ mặt, thoạt trông rất lịch thiệp nhã nhặn, không có khác thường, ngoại trừ tròng mắt hơi hằn tia máu. Hắn mỉm cười đáp: “Đúng vậy.”
“Anh Tề ở bên trong.” Người đó chỉ chỉ cửa vào vũ đoàn.
Diêm Chức Vân gật đầu, chờ những người đó đi rồi mới xuống xe, mu bàn tay loang lổ vết máu, rồi rút thêm một ít băng vải rịt lại, đút cả hai tay vào túi áo khoác.
Vũ đoàn rất lớn, Diêm Chức Vân từ từ đi vào, đi qua từng phòng nhảy, tim đập rộn lên thình thịch thình thịch, dường như trong lòng có mong chờ lại như có hoang mang. Tiếng bước giẫm trên mặt đất vọng vào màng nhĩ, bùm bùm bùm như sét đánh.
“Đừng buồn, không có chuyện gì đâu.”
Tiếng của Tề Tiêu vang ra từ ngã rẽ, Diêm Chức Vân dừng bước lại theo bản năng.
“Anh Tề, em sợ lắm.”
Giọng nói mang theo tiếng nức nở vọng ra, nhịp thở của Diêm Chức Vân gần như dừng lại ngay lập tức.
“Đừng sợ, tin anh đi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Xin lỗi, vở múa thường niên chắc em phải rút luôn thôi.”
“Không sao, em đã làm tốt lắm rồi…”
“Anh Tề…”
Diêm Chức Vân khẽ xoay người, hơi ló ra một chút. Tề Tiêu đang cúi đầu vừa dịu dàng vừa đau lòng vỗ nhẹ lên lưng cậu, gần như có thể gọi là ôm cậu, bóng dáng mảnh khảnh tóc vàng lay động, cứ như là đang khóc.
Diêm Chức Vân yên lặng nhìn hai người.
Tề Tiêu vỗ về lưng cậu, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Diêm Chức Vân đang đứng ngay khúc quanh, vẻ mặt và bầu không khí quanh người phải nói là kinh khủng kiếp, bàn tay đang vỗ lưng Nhạc Thiên vô thức dừng lại, “Lão Diêm…”
Nhạc Thiên nghe tiếng quay đầu lại, giả khóc mà ngay cả mắt cũng không đỏ, khi nhìn thấy Diêm Chức Vân thì vẻ mặt vẫn thoáng kinh ngạc.
Diêm Chức Vân sải bước đi đến, mặt vô cảm với tay nắm tay Minh Nhạc Thiên, dứt khoát kéo cậu bỏ đi.
Tề Tiêu sững sờ, vội vàng chạy lên cản, “Diêm Chức Vân, cậu làm gì vậy?” Bởi vì biểu cảm trên mặt Diêm Chức Vân quá đáng sợ, mà trước đây hắn và Minh Nhạc Thiên lại có vài chuyện không vui. Tề Tiêu sợ Diêm Chức Vân sẽ cãi nhau với Minh Nhạc Thiên.
Diêm Chức Vân kéo Minh Nhạc Thiên đang cúi thấp đầu, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Tề Tiêu không chịu, “Cậu nói rõ ràng đi, cậu tìm Nhạc Thiên làm gì, cậu đừng kéo em ấy nữa, cậu hung dữ như vậy sẽ làm em ấy sợ đấy.”
Diêm Chức Vân nói thẳng: “Tôi nói chuyện với bạn trai mình, cậu có thể nhường đường chưa?”
Hai mắt Tề Tiêu trợn to, ánh mắt dao động qua lại giữa hai người, khi này mới phát hiện ra không khí xung quanh cả hai có phần khác với mọi người.
Trong vẻ mặt đần thối của Tề Tiêu, Diêm Chức Vân kéo cậu qua nửa ôm vào lòng, gằn giọng nói: “Đi.”