Hình ảnh Diêm Chức Vân nấu ăn thật sự rất tuyệt, tay áo sơmi màu mực bị xắn lên để lộ cánh tay cường tráng, gân xanh như ẩn như hiện trên mu bàn tay, động tác thái rau rất gọn gàng, tiếng cạch cạch cạch vang lên lanh lảnh, thành thạo điêu luyện không tốn chút sức nào. Nhạc Thiên đứng kế bên thầm nghĩ, đàn ông s3xy ngay cả nấu cơm cũng s3xy đến thế.
Diêm Chức Vân bị ánh mắt của cậu nhìn chăm chú đến lòng dạ ngứa ngáy, Diêm Chức Vân nghiêng mặt sang nói: “Đừng nhìn, đi ra ngoài chờ đồ ăn đi.”
Nhạc Thiên ngước mặt lên nhỏ giọng nói: “Anh Diêm, anh đẹp trai quá đi.”
Vẻ mặt Diêm Chức Vân không có cảm xúc gì cả, một tay nhặt rau đã cắt bỏ vào trong rổ, quay mặt sang khom người xuống hôn một cái thật nhanh lên mặt của Nhạc Thiên, rồi tiếp tục nấu ăn như không có gì xảy ra.
Động tác nhanh đến mức Nhạc Thiên không kịp phản ứng, sau khi Diêm Chức Vân quay đi, mới chu môi “chụt” một tiếng với không khí. Rồi như con mèo nằm gục trên đảo bếp lười biếng theo dõi Diêm Chức Vân đâu ra đấy biến mỗi nguyên liệu nấu ăn thành từng món từng món ăn tươi ngon thơm nức mũi, làm cậu thèm nhỏ cả dãi.
Diêm Chức Vân liếc mặt nhìn thấy vẻ thư thả của cậu, nhếch môi cười hỏi: “Sao nào? Có phải bạn trai vào được phòng bép ra được phòng khách không nào?”
Nhạc Thiên ôm mặt đáp: “Đúng thế, em hạnh phúc quá đi.” Giọng điệu vẫn kệch cỡm ra vẻ như vậy.
Diêm Chức Vân nhìn cậu, cả mày cả mắt cùng cong cong hết lên.
Hai người nhìn nhau cười, trong không khí ngập tràn bong bóng màu hồng phấn và… tiếng nôn mửa không ngừng của hệ thống.
Nhạc Thiên: “Mẹ, mẹ bầu đứa nữa hả?”
Hệ thống: “…” Một đứa là sốt ruột lắm rồi.
Diêm Chức Vân nấu ăn rất hợp với khẩu vị của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên ăn đến mức sắp không chịu nổi mới chịu ngừng, rồi tao nhã rót cho mình ly nước, lúc bưng ly nước lên thì hơi ợ no phản bội ý chí của cậu mất kiểm soát bật ra, “Ực…”
Nhạc Thiên: …
Vẻ mặt Diêm Chức Vân bình tĩnh, “Lần sau ăn ít một chút, no quá không tốt cho sức khỏe.”
Nhạc Thiên hơi đỏ mặt, tính cách của Diêm Chức Vân đúng là tám ngọn gió cũng không suy chuyển, dường như cho dù là có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không thể khiến lòng dạ hắn dậy sóng, kể cả có thì chẳng mấy chốc hắn cũng có thể tự mình giải tỏa. Đúng là một người đàn ông nguy hiểm.
Có điều, không biết là, nếu như hắn biết Annie là vị hôn thê mà gia tộc chọn cho cậu, liệu có còn bình tĩnh được như vậy hay không.
Nhạc Thiên nghĩ đến đây không khỏi chột dạ, đứng lên nói: “Em đi tắm trước.”
“Đi đi.” Diêm Chức Vân chỉ mải gắp đồ ăn cho Minh Nhạc Thiên, đút cậu ăn no đến ợ hơi, mà bản thân hắn lại chẳng ăn được mấy miếng.
Nhạc Thiên vừa tắm vừa lập mưu tìm cách để Diêm Chức Vân gạo nấu thành cơm với mình trong đầu.
Đối với Diêm Chức Vân, thì thật sự cậu vẫn còn hơi sợ, cậu có thể nhìn ra Diêm Chức Vân là một kiểu đàn ông sống rất kế hoạch. Hẹn hò hôn môi lên giường hẳn là đã được Diêm Chức Vân sắp xếp từng bước từng bước trong lòng, nên đến bước nào thì đến bước nấy.
Không thể dùng sức mạnh với hắn, dụ dỗ thì đoán chừng hơi quá sức, người đàn ông này quá thông suốt.
Nhạc Thiên ở trong phòng tắm suy nghĩ quá lâu, Diêm Chức Vân còn đến gõ cửa, “Tắm xong chưa? Không sao chứ?” Hắn lo bệnh cảm của Nhạc Thiên vẫn còn chưa khỏi, tắm lâu trong phòng tắm bị hơi nước xông ngất đi.
Nhạc Thiên lầm rầm đáp: “Sắp xong rồi ạ.”
Tay Diêm Chức Vân đặt trên nắm cửa phòng tắm, mày hơi cau lại, qua một lúc sau vẫn buông tay ra.
Khi Nhạc Thiên cúi mặt đi ra thì thấy Diêm Chức Vân đang đứng ngay cửa, hai mắt nặng nề nhìn cậu, “Có chuyện gì vậy?”
Diêm Chức Vân thực sự quá nhạy cảm, cảm xúc của Nhạc Thiên chỉ hơi có một chút thay đổi thôi đã không thể thoát khỏi mắt của hắn, Nhạc Thiên tránh khỏi ánh mắt đó, lau nhẹ mái tóc vàng ướt sũng, qua loa đáp lời: “Không có gì, chỉ là cổ họng hơi đau.”
Diêm Chức Vân không nhường đường, tiếp tục nhìn cậu, “Em có tâm sự, liên quan đến anh?”
Nhạc Thiên bối rối khi bị hắn hỏi, bèn thấp giọng nói: “Anh Diêm, anh có thể đừng hỏi nữa được không?”
Cậu đã nói đến như vậy rồi, Diêm Chức Vân cũng không tiếp tục gặng hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Tối nay còn muốn anh ở lại với em không? Không thì anh đi về.”
Minh Nhạc Thiên có điều buồn phiền, hơn nữa chuyện buồn phiền đó hình như còn có liên quan đến hắn, nên hắn muốn dành cho Minh Nhạc Thiên một chút không gian một mình yên lặng.
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt cũng không có gì là vui, trái lại sầm xuống, “Anh Diêm phiền?”
Diêm Chức Vân không hiểu ra sao, khẽ mỉm cười, “Anh phiền chuyện gì chứ?”
Nhạc Thiên mím môi không nói lời nào.
Diêm Chức Vân với tay qua rút khăn vắt trên bả vai cậu nhẹ nhàng lau mái tóc ướt sũng của cậu, “Em muốn anh ở lại, thì anh ở lại thôi, chuyện có bao nhiêu đâu chứ, sao lại nổi giận.”
Nhạc Thiên đưa tay ra ôm phần hông gầy của hắn, nhỏ giọng nói: “Anh Diêm, đừng rời bỏ em.”
Diêm Chức Vân cười khẽ không lên tiếng, vừa giúp cậu lau tóc vừa nói: “Em không đuổi anh đi, tại sao anh phải rời bỏ em?”
Cuối cùng thì tối đó Diêm Chức Vân cũng ở lại, nằm trên giường với Minh Nhạc Thiên cùng cậu xem một trong rất nhiều bộ phim điện ảnh mà Minh Nhạc Thiên thích. Hai người chân đỡ chân dưới chăn, Nhạc Thiên nằm nhoài trên lồ ng ngực của hắn xem phim mà nước mắt long lanh.
Diêm Chức Vân cúi đầu hôn một cái lên trán cậu, “Đùng buồn, phim chỉ là giả thôi.”
Nhạc Thiên đang thầm hức hức trong bụng, tội nghiệp cái hộp cơm của nữ chính bị rớt dưới đất.
Hệ thống: …đúng là cái đồ con voi cắm củ hành trong mũi —— ra vẻ quá, coi phim có hiểu cái quần què gì đâu.
Diêm Chức Vân không nghĩ là Minh Nhạc Thiên xem một bộ phim thôi mà cũng có thể nước mắt ngắn dài, lòng dạ còn mong manh dễ vỡ hơn trong suy nghĩ của hắn nữa. Thế là càng dịu dàng hơn nữa, cúi đầu hôn một đường từ trên trán đến hàng mi ướt nhẹp nước mắt của cậu, một cách tự nhiên hôn đến hai cánh môi mỏng của cậu. Hai đôi môi chạm nhau, có rất nhiều chuyện không nằm trong sự khống chế của một người.
Nụ hôn này từ dỗ dành đến châm lửa chỉ cách sự đáp lại của Nhạc Thiên.
Chờ đến khi môi của hai người tách ra thì Diêm Chức Vân đã trong tư thế đè lên Minh Nhạc Thiên, cánh tay kiên cố chống lên tạo thành một không gian kín, khoang mũi của cả hai ngập tràn mùi hương của người còn lại, hormone có sức hút mãnh liệt với nhau lặng lẽ tràn ngập.
Diêm Chức Vân mặc một cái áo thun trơn ở nhà màu xám tro bình thường, không rộng thùng thình cũng ôm sát người, khi ẩn khi hiện phác họa đường nét cơ bắp trên người hắn.
Nhạc Thiên từ từ giơ tay lên, cách lớp áo thun, nhẹ nhàng vuốt v e theo đường nét cơ thể, con ngươi màu nâu như phủ kín một lớp sương mù, đầy những mời gọi mơ mơ hồ hồ.
Diêm Chức Vân chống tay không động đậy, để Nhạc Thiên cẩn thận luồn tay từ vạt áo rộng vào trong áo thun của mình từng chút một.
Lòng bàn tay ấm nóng áp lên cơ thể rắn chắc cường tráng, con tim trong lồ ng ngực đập lên mạnh mẽ. Nhạc Thiên đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm của Diêm Chức Vân, mở to mắt, môi dần hé ra, cậu đang chờ, chờ cho Diêm Chức Vân cũng rơi xuống theo.
Diêm Chức Vân chưa từng nghĩ đến việc phát triển nhanh như vậy với Minh Nhạc Thiên. Hắn muốn nghiêm túc với mối quan hệ này, cho nên trong lòng rất tự nhiên thả chậm bước chân. Nhưng hắn cũng là đàn ông, cũng có d*c vọng, người mình thích trêu chọc mình như thế, cho dù là Liễu Hạ Huệ thì trong lòng hắn suy cho cùng vẫn không phải là người mình yêu.
Diêm Chức Vân cúi người, cánh tay siết chặt, hôn Minh Nhạc Thiên một cách nồng nhiệt và đầy tính xâm lược.
Tiếng th ở dốc vụn vặt tràn ra từ bờ môi Minh Nhạc Thiên, một tay từ lồ ng ngực cường tráng của hắn chầm chậm đi xuống.
Diêm Chức Vân cũng đưa tay ra, vừa hôn hôn môi Nhạc Thiên, vừa cởi cúc áo ngủ lụa của cậu.
Lồ ng ngực của cả hai áp vào nhau, nhiệt độ trong không khí bỗng chốc lên cao mấy độ, Diêm Chức Vân đã thủ thế chờ đợi, hai tay lướt qua gò má tinh xảo của Nhạc Thiên, hơi nâng mặt cậu lên, trong ánh mắt mông lung của Nhạc Thiên trầm giọng nói: “Muốn anh không?”
Hàng mi dày hơi lập lóe trong khóe mắt ửng đỏ, ánh nước long lanh, Nhạc Thiên mềm giọng nói: “Anh Diêm, em thích anh.”
Không có lời mời nào trực tiếp hơn thế cả, áo quần dư thừa trong chăn rất nhanh đã rơi xuống thảm trải sàn, nhiệt độ da thịt của hai người nóng hừng hực, hôn nhau kịch liệt, vỗ về cho nhau, b ắn ra một lần trong mùi hương của nhau.
Diêm Chức Vân gần như là hôn hết toàn bộ cơ thể của Minh Nhạc Thiên, đường cong cơ bắp lên xuống xinh đẹp khiến hắn say mê vô cùng, trên da thịt trắng bóc đầy những dấu hôn mà hắn để lại.
Do là diễn viên múa nên Minh Nhạc Thiên cắt sửa rất sạch sẽ, Diêm Chức Vân không mảy may suy nghĩ lập tức hôn lên, khiến cho Minh Nhạc Thiên phát ra một tiếng rít cao vút.
Cơ thể dẻo dai quấn lên, vòng eo mảnh khảnh song không hề yếu đuối hơi cong lên, hai tay Nhạc Thiên nắm trụ gỗ tròn trên đầu giường, th ở dốc nói: “Anh Diêm, đủ rồi…”
Nhạc Thiên đã kết thúc hai lần rồi, cả người mềm nhũn cả ra, toàn thân ra mồ hôi sáng bóng, để Diêm Chức Vân tùy ý muốn làm gì mình thì làm, cắn môi bật ra tiếng khóc thẹn thùng, “Anh Diêm, Anh Diêm, Anh Diêm…”
Tất cả mọi bản năng chỉ còn lại là tiếng kêu gào đối phương.
Diêm Chức Vân khom người xuống hôn cậu thật sâu, trầm giọng tuyên bố: “Minh Nhạc Thiên, tất cả là em muốn, đừng hối hận.”
Con thú hoang được bọc trong lớp vỏ thân sĩ đã thức tỉnh. Nhạc Thiên cố sức nắm chặt đầu giường mới không bị Diêm Chúc Vân thúc bay ra ngoài, gần như chưa đến một phút đã bắt đầu ch ảy nước mắt, trong tiếng thét chói tai pha lẫn đau đớn và vui sướng. Diêm Chức Vân kéo tay cậu quàng lên cổ mình, hai tay nắm chặt vòng eo thon nhỏ của Nhạc Thiên, dằn mình xuống thật sâu, là sức mạnh như muốn phá hỏng Nhạc Thiên hoàn toàn.
Nhạc Thiên gào khóc như phát cuồng, nắm mái tóc ngắn của Diêm Chức Vân cắn lên yết hầu của hắn. Quá k ích thích, loại sức mạnh và tần suất như thế này, khiến cậu không biết phải làm sao cả, đôi chân thon dài thẳng tắp đang run rẩy, hơi thở tràn ra từ trong cổ họng bị Diêm Chức Vân đâm thúc đến vỡ tan hết cả. Cảm giác bị một người khác khống chế hoàn toàn khiến cho người ta vừa thấy hoảng sợ lại vừa không khỏi càng muốn mê muội hơn nữa.
Chiếc giường mềm mại vì hoạt động quá mạnh của hai người đàn ông trưởng thành nên liên tục lắc lư làm phát ra tiếng vang nặng nề. Trong phút hoảng hốt Nhạc Thiên cảm giác mình giống như chiếc giường bên dưới vậy, sắp sụp đến nơi…
Ngay khoảnh khắc Diêm Chức Vân buông ra, sức căng của hai người cùng lúc thả lỏng, cả hai cùng rơi xuống giường, vang lên một tiếng kết thúc.
Nhạc Thiên thở hổn hển, nương theo dư vị ngẩng đầu lên ôm cổ Diêm Chức Vân hôn hắn, tóc mái Diêm Chức Vân đã ướt, giọng khàn khàn: “Thêm một lần nữa?”
Nhạc Thiên cắn nhẹ vào môi dưới của hắn, “Thêm… một đêm…”
Thế là cả đêm đó hai người không có phút ngừng lại, lần đầu kết hợp mà sung sướng thỏa thuê cứ như là đã từng ôm nhau vô số lần. Mãi cho đến khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt trong trắng lộ hồng rực rỡ như phát sáng của Nhạc Thiên, khoảnh khắc khi l3n đỉnh khuôn mặt tựa như đóa hoa tulip Augustus nở rộ, xinh đẹp chói lóa. Diêm Chức Vân khẽ hôn một cái lên đôi môi đã vỡ vụn của cậu, cúi người thân mật dùng đầu mũi cọ cọ vào mũi cậu, “Thích không?”
Nhạc Thiên rên cả tối, cổ họng đã hạ thấp ba độ, ngón tay cái chậm rãi vuốt v e sau gáy Diêm Chức Vân, thấp giọng nói: “Thích…”
Diêm Chức Vân cong môi hôn chụt lên mặt cậu, “Vui chưa?”
Nhạc Thiên chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Diêm, giả như em có chuyện giấu anh, anh có tức giận hay không?”
Diêm Chức Vân thầm nghĩ cuối cùng cũng muốn nói rồi, hắn nhẹ giọng đáp: “Vậy phải xem là chuyện gì.”
Nhạc Thiên ôm Diêm Chức Vân một lúc mới thì thầm: “Rời giường trước đã.”
Diêm Chức Vân khẽ thở dài một hơi trong lòng, song vẫn không ép cậu, cúi đầu hôn lên trán cậu, từ từ rút ra. Nhạc Thiên đỏ mặt một tay che nửa mặt mình nhỏ giọng th ở dốc, cơ thể da thịt trắng ngần đầy những dấu vết do Diêm Chức Vân để lại.
Diêm Chức Vân ngồi dậy nhìn vẻ vô lực của cậu, vuốt vuốt mái tóc thấm mồ hôi của cậu, trầm giọng nói: “Minh Nhạc Thiên, nếu như em sợ, thì anh sẽ nói cho em biết một điều.”
Nhạc Thiên dời tay, mắt chớp chớp nhìn Diêm Chức Vân.
Diêm Chức Vân ngồi trên giường hướng ngược sáng, cơ bắp trên người như được dát lên một quầng sáng vàng, “Con người anh thích bao che khuyết điểm, trừ khi là em không thích anh, cho dù là em giết người phóng hỏa, thì anh vẫn thương em như vậy.”
Nhạc Thiên choáng váng, ngơ ngác chống người lên nhìn Diêm Chức Vân đường viền rõ ràng, anh tuấn uy nghiêm. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, rõ ràng không phải là thuận miệng nói cho có.
“Giờ em nói đi,” Diêm Chức Vân khẽ vuốt v e vành tai của cậu, “Cuối cùng thì là chuyện gì mà làm em bất an đến vậy.”
Nhạc Thiên há miệng, hàng mi chớp thật nhanh, như đang giãy dụa.
Diêm Chức Vân kiên nhẫn chờ đợi.
Nhạc Thiên hít sâu một hơi, nói thẳng: “Cô gái… con lai mà anh gặp ấy, Annie, cổ không phải là bạn gái cũ của em, cổ… là hôn thê của em…”
Vẻ mặt Diêm Chức Vân cứng đờ.