Mẫn Lượng đứng đó say mê xem chụp, nhìn thôi vẫn chưa đủ đã, bèn vội lấy máy ảnh của mình chụp, bị Tiểu Tây quát: “Chụp thì chụp, nhưng mà đây là bìa tạp chí của bọn tôi đấy, anh đừng có lan truyền ra ngoài.”
Mẫn Lượng hưng phấn đến cái đầu trọc nhấp nháy lên, “Được được được, yên tâm đi, là người mình cả, sao không biết nguyên tắc được?”
Tiểu Tây cũng chỉ nhắc nhở một tiếng, chung nghề nên tất nhiên cái gì cần biết đều biết cả, tùy ý nói: “Ây, boss Diêm thích kiểu thế này, chả trách sao nhiều năm như vậy mà không thấy anh ấy có scandal với cô mẫu nữ nào, tôi cứ tưởng ảnh là kiểu người cấm dục cơ chứ.”
“Cấm dục?” Mẫn Lượng cười, buông máy ảnh xuống lật xem thử mấy bức vừa chụp được, ngoắt Tiểu Tây qua thần thần bí bí nói, “Có hôm boss Diêm đi làm trễ, trên mặt có dấu răng, rướm cả máu đấy.”
Tiểu Tây: “Đậu… cháy thế luôn.”
Mẫn Lượng vênh váo nói: “Cậu không trong studio của bọn tôi, cậu không biết đâu, dạo gần đây boss Diêm ôm điện thoại cứng ngắc, từ sáng tới tối bận trả lời tin nhắn suốt, tôi nói cho cậu biết, dính lắm nhé.”
Mắt Tiểu Tây sáng rực lên, “Thật không?”
“Lừa cậu làm gì? Cậu qua đây…” Mẫn Lượng cười hì hì ôm vai Tiểu Tây tám về chuyện tình cảm của Diêm Chức Vân, hóng hớt là thiên tính của loài người, bất kể nam nữ. Hai ông đàn ông trao đổi tình báo cho nhau nghe, nói đến không còn biết trời đâu đất, mãi đến khi chỗ chụp hình bên kia xong rồi hô lên kết thúc công việc mà vẫn chưa nói đã miệng.
Mẫn Lượng sải bước nhanh chóng đi về phía trước, thoạt tiên chào hỏi với Minh Nhạc Thiên, “”Minh tiên sinh, chào cậu, tôi là nhân viên trong studio của boss Diêm.”
Nhạc Thiên chưa tẩy trang, hai má còn đánh phấn hồng, Mẫn Lượng nhìn gần thấy cả một ít vụn kim tuyến li ti, nói chung là như một người đẹp từ trong giấc mơ bước ra. Có điều Mẫn Lượng thực sự đã chứng kiến cảnh Minh Nhạc Thiên một phát đá bay một người đàn ông, thầm nghĩ ai mà cưỡng lại được loại tương phản như thế, không thể trách boss Diêm được.
“Chào anh,” Nhạc Thiên bẽn lẽn hỏi, “Anh Diêm còn đang trên đường đến ạ?”
Mẫn Lượng mới vừa nghe giọng điệu thân thuộc này lập tức biết mối quan hệ của hai người không phải đơn giản, nhanh chóng bán trọn Diêm Chức Vân, “Chắc cỡ 12 giờ boss Diêm đến.” Giơ tay liếc nhìn đồng hồ nói: “Sắp rồi.”
Nhạc Thiên lại tự nhiên nói: “Vậy tôi chưa về ngay, chờ anh ấy đến rồi đi cùng luôn.”
Mẫn Lượng suýt chút nữa đã trả lời là “được chị dâu”, song vẫn nghẹn lại gật đầu, hai mắt đều đang phát sáng.
Nhạc Thiên giả vờ như không hiểu ánh mắt hóng hớt của hắn, đi thẳng vào trong thay quần áo.
Nhạc Thiên thay quần áo xong đi ra chào tạm biệt với nhân viên của tạp chí, thái độ của Tiểu Tây thân thiết: “Minh tiên sinh, bộ trang phục đó tặng lại cho cậu.”
Nhạc Thiên gật đầu nhận lấy, nói một tiếng cám ơn.
Tiểu Tây nói: “Minh tiên sinh có lái xe không? Không thì bọn tôi đưa cậu về nhà.”
Nhạc Thiên chậm rãi lắc đầu, “Không cần, tôi ở lại đợi bạn.”
Tiểu Tây tức khắc hiểu liền, nét mặt hiện lên ý cười đầy ẩn ý, “Chào boss Diêm giúp tôi với nhé.”
Nhạc Thiên gật đầu, “Được.”
Nhạc Thiên nói là chờ Diêm Chức Vân, nhưng không chỉ đứng yên chờ, trên bãi biển nhân tạo có một quán ăn riêng tư, Nhạc Thiên đặt trước từ sáng sớm, đi qua đó chờ, rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Diêm Chức Vân, “Anh Diêm, đến đâu rồi?”
Lúc Diêm Chức Vân nhận được wechat là lúc hắn đang đỗ xe, hơi ngơ ra, thoát ra ngoài đọc lại lần nữa, xác nhận tin nhắn là do Minh Nhạc Thiên gửi chứ không phải Mẫn Lượng.
Chuyện đặt nhà kính do một tay Mẫn Lượng lo liệu, không thông báo lại cho Diêm Chức Vân, nên Diêm Chức Vân hoàn toàn không biết buổi sáng Minh Nhạc Thiên cũng chụp hình ở đây. Nếu như hắn sớm biết trước chắc chắn sẽ bảo Mẫn Lượng đổi chỗ, Diêm Chức Vân cầm điện thoại xuống xe rồi mà còn thấy khó hiểu, cuối cùng vẫn mơ mơ hồ hồ trả lời một câu —— “Tới rồi.”
Nhạc Thiên nhìn thấy hắn rep vậy suýt nữa đã cười xỉu.
Diêm Chức Vân là một người tốt, trên mọi nghĩa. Hắn có nguyên tắc xử sự của riêng mình, đối với Minh Nhạc Thiên, hắn là tú tài gặp lính, chỉ có thể binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, nhưng không phải là không có biện pháp mạnh tay dứt khỏi ngay lập tức, chỉ là không cần thiết. Con người hắn rất ít khi chọn dùng đến những cách thức đó, trong xử sự làm người hắn luôn chọn dĩ hòa vi quý.
Mẫn Lượng thấy Diêm Chức Vân đi tới, nghi ngờ hỏi: “Boss Diêm, sao anh vào luôn rồi, không đi ăn hả?”
Diêm Chức Vân càng nghi ngờ hơn, “Tôi qua đây xem thử sao rồi, chờ một lát nữa đi ăn chung luôn.”
Mặt Mẫn Lượng đỏ lên, “Thôi quên đi, em không làm kỳ đà cản mũi đâu.”
Diêm Chức Vân cảm thấy là lạ, có chỗ nào không đúng lắm, nhưng thật sự nghĩ mãi chẳng ra, như là đi trong làn sương mờ mịt, tưởng chừng có cách để đi về phía trước, nhưng giơ chân lên đạp ngay vào vũng nước.
Cảm giác này thường chỉ khi xuất hiện khi hắn chạm mặt một người.
Diêm Chức Vân bỗng nhiên hỏi: “Minh Nhạc Thiên ở đây?”
Mẫn Lượng khó hiểu, không hiểu sao đại ca này lại không biết, hắn gật gật đầu, “Đang chờ anh ngoài quán để ăn đó, mau ra đi, không thì lát nữa đoạt mệnh liên hoàn call lại tới nữa.” Tay trái hắn làm động tác nghe điện thoại, nháy mắt hết sức đẹp.
Diêm Chức Vân: …
Diêm Chức Vân cuối cùng cũng coi như lần mò được đường đi loáng thoáng chạm đến chân tướng. Song bản năng của hắn mách bảo nguy hiểm đến gần, thế nên hắn quyết định không suy nghĩ sâu, vẻ mặt cạn lời nói: “Cậu đi theo cùng đi.” Trăm nghe không bằng mắt thấy, hắn không giải thích thêm với Mẫn Lượng nữa.
Nhạc Thiên ngồi trong quán ăn chơi điện thoại, bỗng nhiên có tiếng ồn ào vang lên từ cửa. Cậu ngoái ra sau nhìn thử, một đám đông vây quanh ai đó bước vào, cậu tò mò ngó vào trong xem thử, không thấy người ở bên trong, nhưng trái lại lờ mờ nhìn thấy được một khuôn mặt khá quen ở bên ngoài.
Sắc mặt Nhậm Tinh có phần khó chịu, kính râm che đi nửa gương mặt, nói với người đại diện: “Cứ cảm thấy chỗ này không sang thế nào.”
Người đại diện nói: “Yên tâm, rất nhiều tạp chí chụp bìa ở đây.”
Vẻ mặt Nhậm Tinh vẫn không tốt, “Thế chẳng phải đụng hàng với người khác rồi sao.”
“Trùng bối cảnh không có vấn đề gì lớn cả, miễn sao em Tinh đẹp độc nhất vô nhị là ok rồi.” Người đại diện cười hùa theo.
Nhậm Tinh gật gật đầu, kiêu ngạo đi vào trong phòng ăn dưới sự che chở của mọi người. Nhạc Thiên chống cằm nhìn chằm chằm vào người đàn ông khôi ngô đứng gần nhất với ngôi sao nữ kia, nhìn một lúc lâu mới chợt nhớ ra, đây chẳng phải là cái gã bỉ ổi bị mình đá một cú ngay cửa sau quán bar sao?
Gã bỉ ổi lúc không say thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, thậm chí trông còn hơi chất phác thật thà, đàng hoàng nghiêm chỉnh phết.
Người đại diện bám theo Nhậm Tinh từ từ đi theo cô, đặt hết lòng dạ lên người Nhậm Tinh, trái lại là không chú ý đến Minh Nhạc Thiên đang ngồi bên cửa sổ.
Nhưng Nhậm Tinh thân là ngôi sao nữ rất nhạy cảm với ánh mắt quan sát của người, dừng bước quay đầu lại, kéo kính râm xuống liếc mắt nhìn Minh Nhạc Thiên tóc vàng, mắt thoắt cái sáng rực, “Người nước ngoài?”
Người đại diện theo ánh mắt của Nhậm Tinh nhìn sang, một mái tóc vàng óng đập vào mắt gần như kéo trở về ký ức của ngày hôm ấy ngay trong nháy mắt, phút chốc mặt tái cả đi. Tuy buổi tối hôm đó Nhạc Thiên đeo mặt nạ, nhưng mái tóc vàng tự nhiên cùng đường nét phương Đông nhu hòa của cậu thật sự quá đậm tính đặc trưng, khí chất cũng rất đặc biệt, sau khi người đại diện nhận ra thì lập tức nhỏ giọng nói với Nhậm Tinh: “Tinh, vào trong phòng ăn trước đi.”
Nhậm Tinh liếc hắn một cái, dứt khoát bước ra khỏi vòng người đang vây, nói với Nhạc Thiên vẻ mặt rất bình tĩnh: “Biết nói tiếng Trung không?”
Nhạc Thiên làm biểu cảm “tui không hiểu”, “Sorry.”
Nhậm Tinh nói thẳng với người đại diện luôn: “Nói với cậu ấy, tôi muốn mời cậu ấy đóng vai nam chính trong MV ca khúc mới của tôi.”
Nhạc Thiên: …huhu~ chị gái xinh đẹp ơi, em bằng lòng~
Đến nay người đại diện vẫn còn nhớ tiếng Trung mượt mà và cú đá cũng mượt nốt của Nhạc Thiên, vẻ mặt khó xử, thấp giọng nói: “Anh ở lại nói chuyện với cậu ta, em Tinh vào trước đi.”
Nhậm Tinh gật đầu, mang kính lên, nói với Nhạc Thiên: “U, good looking.”
Nhạc Thiên: …cảm ơn à.
Chờ mọi người đi hết rồi, người đại diện mới thở phào nhẹ nhõm, quay mặt sang nói với Minh Nhạc Thiên: “Tôi cảnh cáo cậu, buổi tối hôm đó cậu đá tôi một cái phải một tuần lễ mới hết đây. Tôi không kiện cậu tội cố ý gây thương tích xem như là hời cho cậu rồi, cậu đừng hòng lừa gạt tôi.”
Nhạc Thiên: …mấy người nói đéo gì thế.
“Tôi là người nước, không hiểu tiếng Trung.” Nhạc Thiên chậm rãi nói.
Người đại diện tức muốn bạc màu: “Đừng có vờ vịt với tôi, loại hành vi này của cậu là theo dõi đấy cậu biết không? Tôi có quyền gọi cảnh sát bắt cậu!”
Nhạc Thiên “ha” một tiếng, lần đầu tiên nhìn thấy một người thái quá thế này, như cười như không nói: “Vậy anh gọi cảnh sát đi.”
Người đại diện cũng chỉ là phô trương thanh thế, định dọa ngược lại Nhạc Thiên, dù sao thì nhìn mặt Minh Nhạc Thiên cũng chỉ như một thằng nhóc con mười bảy mười tám tuổi. Người đại diện thấy cứng không được bèn chuyển sang mềm, nhỏ giọng nói: “Hôm đó tôi uống nhiều chứ không phải là cố tình. Vậy đi, cho cậu làm nam chính trong MV mới của Nhậm Tinh, rồi tôi lại giới thiệu thêm cho cậu ít tài nguyên được không? Cậu cũng là người mẫu đến đây chụp hình đúng không, tôi nói cậu biết cái nghề này của cậu không phải dễ đâu, xem như chúng ta không đánh nhau là không quen, kết bạn đi, tôi bắt cầu dắt mối cho cậu.”
Nhạc Thiên yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng thành khẩn gật đầu, vẻ mặt nghe lời chỉ dạy, “Có thật không? Anh giỏi vậy luôn sao?”
Người đại diện vừa thấy có hi vọng, bèn cúi người chống một tay lên bàn, thấp giọng nói: “Tài nguyên trong tay tôi muốn nâng đỡ một người rất dễ dàng, không phải cậu đuổi theo tôi là vì điều này à. Chúng ta làm người quang minh chính đại không nói lòng vòng, sao nào, không thì cậu đi theo tôi đi, tôi còn có hẹn với quản lý.”
Với tốc độ trở mặt và độ dày trên da mặt của người này, Nhạc Thiên cảm thật kính phục và mặc cảm không bằng một cách sâu sắc, đang định giật gối lên cho hắn thêm một đá nữa, cho hắn biết thế nào là lực thì khóe mắt liếc thấy Diêm Chức Vân và Mẫn Lượng từ đằng xa bước đến. Cậu vội thu biểu cảm hung hăng trên mặt mình lại, cúi thấp đầu yếu ớt nói: “Tôi không có cố tình đuổi theo anh, chỉ là hôm nay tình cờ chụp ảnh ở đây thôi.”
Người đại diện thấy thái độ của cậu thoắt cái nhũn dần biết ngay là cơ hội, nhìn thấy vành tai trắng nõn ló ra trong mái tóc vàng đổ xuống của Nhạc Thiên thậm chí còn hơi rục rà rục rịch. Người đẹp này cháy đến mức cho dù lần trước hắn một đá rồi nhưng vẫn nhớ mãi không quên, thế là càng sáp tới gần, hạ thấp giọng nói tự cho là rất từ tính của mình nói: “Tôi biết, là tôi hiểu lầm cậu, chuyện của chúng ta nói sau đi, cậu cho tôi số đi, wechat cũng được.”
Nhạc Thiên hơi người vào trong, đáng thương nói: “Tôi không cho anh đâu, anh là người xấu.”
Người đại diện sắp bật cười thành tiếng, quả ớt nhỏ miệng cọp gan thỏ, mới dăm ba câu đã bị hắn doạ sợ.
“Đậu má, thằng cháu kia! Nói chuyện với ai mà sáp sáp gần vậy hả!” Mẫn Lượng mới vừa bước vào quán ăn đã lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn nghiêng người đổ sát vào cậu thiếu niên tóc vàng, bả vai của thiếu niên đã co rụt lại, đứng ngay cửa thôi đã chỉ tay lớn tiếng quát lên.
Người đại diện quay đầu lại, mặt mày ngơ ngác, hắn vừa ngẩng đầu, Diêm Chức Vân cũng nhận ra, sắc mặt hơi tối đi.
Lần trước Mẫn Lượng chỉ nhìn thấy Minh Nhạc Thiên đá bay người ta, không thấy rõ người bị đá là ai, chỉ cho là tên nào đui mù đến quấy rối Minh Nhạc Thiên mà thôi. Trong lúc người đại diện còn đang ngây người, thì Nhạc Thiên đã nhanh nhẹn đẩy ghế ra, ba chân bốn cẳng chạy tới cửa, bắt lấy cánh tay Diêm Chức Vân trốn ra sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Anh Diêm, em sợ quá.”
Diêm Chức Vân: …
“Nói mày đó, mới làm gì hả?!” Mẫn Lượng chỉ vào người trước mặt từ từ bước lên.
Người đại diện hơi hoảng, Mẫn Lượng cạo đầu trọc mặt mày hung dữ, hắn hoang mang nói: “Tôi là người đại diện, săn tìm ngôi sao, tôi mời cậu ta quay MV.”
“Hờ, tính lừa bọn tạo hả, người đại diện? Tao nói cho mày biết, mẹ nó tao ghét nhất là đám đại điện.” Mẫn Lượng tiếp xúc với người đại điện của Nhậm Tinh h0àn toàn qua wechat trên điện thoại, chưa từng gặp người thật, chỉ dựa vào tiếng nói thôi đối phương đã làm hắn thấy phiền vô cùng. Trí nhớ hắn không được tốt lắm, giơ tay nắm cổ áo vung nắm đấm định đấm ngay.
“Chờ đã,” Diêm Chức Vân cản lại, “Anh là người đại diện của Nhậm Tinh?”
Người đại diện vội gật đầu không ngừng, Mẫn Lượng quay đầu lại liếc mắt nhìn Diêm Chức Vân, đành phải căm giận thả nắm đấm xuống, nghĩ bụng nếu như Diêm Chức Vân nói chậm hơn tí là hay rồi, đánh trước rồi tính sau.
Người đại diện thấy Mẫn Lượng buông tay, thở phào nhẹ nhõm đồng thời còn lườm Mẫn Lương một cái, “Tính đánh người à? Ở đây có camera đó, tin tao báo cảnh sát bắt mày không?” Rồi đi về phía Diêm Chức Vân, liếc thẳng vào Minh Nhạc Thiên đang trốn sau lưng Diêm Chức Vân, vẻ hèn nhát do vừa bị người khác uy hiếp biến thành thẹn quá hóa giận, lạnh giọng nói: “Cậu giả bộ ngây thơ cái gì, ban nãy chúng ta đã nói rồi, tôi cho cậu tài nguyện, cậu làm việc cho người ta, giao dịch công bằng, giờ có ý gì? Cậu tưởng cậu là loại đáng tiền gì hả, trong giới này chỉ cần quơ là có một nắm to rồi, đến lúc cậu cậu van xin tôi ký hợp đồng, tôi chẳng thèm ký với cậu.”
Mẫn Lượng phía sau nghe hắn nói như vậy, mặt nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt rơi vào Diêm Chức Vân.
vẻ mặt Diêm Chức Vân rất bình tĩnh, nghiêng mặt thấp giọng hỏi Minh Nhạc Thiên sau lưng: “Có đúng vậy không?”
Nhạc Thiên bắt lấy tay áo của hắn nhỏ giọng trả lời: “Không phải, em ghét anh ta chết đi được.”
Diêm Chức Vân nhớ lại cảnh Minh Nhạc Thiên cho người đó một cú vào ức, thầm nghĩ đúng là ghét thật.
Người đại diện vừa nghe là thấy phát cáu, ban nãy hắn bất ngờ bị Nhậm Tinh hỏi nên giật mình, chứ thật ra hoàn toàn không cần sợ thiếu niên tóc vàng này, cậu ta không có chứng cứ, hắn sợ cái gì chứ, thế là duỗi tay ra chỉ vào Nhạc Thiên định nói gì nữa. Nhưng bị Diêm Chức Vân đưa tay gạt tay ra, Diêm Chức Vân nhã nhặn lịch sự nói: “Đi ra ngoài nói chuyện.”
“Được, đi ra ngoài nói.” Người đại diện phẫn hận liếc Minh Nhạc Thiên một cái.
Ba người cùng đi ra ngoài, Nhạc Thiên sau lưng Diêm Chức Vân một mực túm chặt tay áo của hắn, Diêm Chức Vân nhẹ giọng nói: “Buông tay.”
Nhạc Thiên ngẩng mặt lên, trong hốc mắt đã lóng lánh nước mắt, vẻ mặt tủi thân, dịu giọng nói: “Anh Diêm… anh đừng tin anh ta…”
Diêm Chức Vân thấy cậu giả vờ giả vịt là đau đầu, thấp giọng nói: “Buông tay ra trước đã.” Nhanh chóng tốc chiến tốc thắng mới là chuyện quan trọng.
Nhạc Thiên từ từ thả tay ra, nhỏ giọng giả khóc.
Diêm Chức Vân quay mặt lại, trên mặt người đại diện đã hơi có ý cười, “Nhiều người dễ nói chuyện, tôi cũng rất có thành…”
Chữ “ý” còn chưa ra khỏi miệng, trước mặt đã có một nấm đấm nện vào mặt hắn, thậm chí hắn không kịp kêu thành tiếng đã bị đánh ngất xỉu, ngã xuống đất máu mũi chảy ròng ròng bất tỉnh nhân sự.
Diêm Chức Vân xoay nắm đấm, ngoảnh người lại nói với Minh Nhạc Thiên đang ngây người: “Đi thôi.”