Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 219: Thế giới 15: Kẻ ác 3




Chu Nguyên Quần liệt kê cặn kẽ sở thích của Trì Nhạc Thiên cho Tần Sinh nghe, chi tiết hơn trong tài liệu mà Tần Sinh có rất nhiều. Tần Sinh im lặng lắng nghe, thi thoảng lại gật đầu, thể hiện mình đang ghi nhớ.

Chu Nguyên Quần nói một hơi rất nhiều, rót cho mình cốc nước, sau đó nói: “Ông chủ thích màu đỏ, sau này nhớ mang cà vạt màu đỏ.”

Tần Sinh gật đầu, “Vâng.”

Chu Nguyên Quần chậm rãi nói: “Qu@n lót cũng nhớ mặc màu đỏ.”

Tần Sinh: “…vâng.” Hắn nhớ lại cái qu@n lót chữ T màu đỏ của Trì Nhạc Thiên.

Chu Nguyên Quần: “Màu đỏ trừ tà, ông chủ hơi có chút mê tín.”

Trì Nhạc Thiên trong miệng Chu Nguyên Quần thoạt nghe không có gì khác với những người chủ bình thường ngoài kia, Tần Sinh kiềm chế không để vẻ mặt mình co giật, gật đầu.

“À, đúng rồi, ông chủ kị nhất một chuyện,” Chu Nguyên Quần khom người, ra vẻ thần bí vẫy tay với Tần Sinh. Tần Sinh cong lưng, nín thở tập trung lắng nghe, Chu Nguyên Quần hạ thấp giọng nói: “Ông chủ cực kỳ không thích nghe tiếng cười lạnh, vừa nghe là nổi giận ngay.”

Tần Sinh: …

“Chu Nguyên Quần, ngậm cái mồm của cậu vào.”

Giọng nói của Trì Nhạc Thiên bỗng nhiên vang lên ngay bên người, Tần Sinh giật thót cả mình, vô thức ngồi thẳng người ngoái đầu nhìn lại, đầu cầu thang không một bóng người.

Chu Nguyên Quần thong thả nhỏm người dậy, uống một hớp, mới trả lời: “Ông chủ, anh tắm rửa xong rồi?”

“Cút lên đây.”

Lúc này Tần Sinh mới nhận ra giọng nói vang ra từ trong pho tượng thần Poseidon trong sảnh lớn, mặt hắn hơi ngớ ra, tức khắc hiểu được thì ra cả tòa biệt thự khổng lồ này đều bị Trì Nhạc Thiên theo dõi.

Chu Nguyên Quần nhún nhún vai, vừa định nói gì đó với Tần Sinh lại nghe thấy Trì Nhạc Thiên nói: “Tôi bảo cậu câm mồm.” Thế là Chu Nguyên Quần làm động tác kéo khóa miệng với Tần Sinh rồi thản nhiên đi lên lầu.

Chu Nguyên Quần đi lên tầng cao nhất, Trì Nhạc Thiên mặc đồ ngủ đang nửa nằm trên giường, tóc hơi ướt không sấy khô hẳn tựa người vào gối nằm màu xám tro nhạt, như cười như không nói với Chu Nguyên Quần: “A Quần, đừng nói lung tung.”

Chu Nguyên Quần híp híp mắt, “Ông chủ, thuộc hạ chỉ nói chuyện phiếm mà thôi.”

Trì Nhạc Thiên vừa thấy tiếc vừa ngại phiền với Chu Nguyên Quần. Xài tốt thì đúng là tốt thật, nhưng lắm mồm thì cũng đúng là lắm mồm thật, lại còn thích nói lung ta lung tung, tất nhiên là chỉ nói vài câu vô hại thôi. Đi theo bên cạnh Trì Nhạc Thiên lâu như thế rồi, chút kiên nhẫn đó với hắn thì Trì Nhạc Thiên vẫn có.

Nhạc Thiên hít một hơi thật sâu, hỏi: “Cậu cảm thấy Tần Sinh thế nào?”

Chu Nguyên Quần cười híp mắt đáp: “Chân dài eo thon mông cong, là kiểu mà ông chủ thích.”

Nhạc Thiên liếc hắn một cái, giống như Trì Nhạc Thiên, không nói gì với cái tên Chu Nguyên Quần không biết giữ mồm giữ miệng này, “Nói đàng hoàng.”

Vẻ mặt của Chu Nguyên Quần tức khắc dịu xuống, ý cười biến mất chẳng thấy đâu, “Rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến tôi cảm thấy không an tâm.”

Quả nhiên Chu Nguyên Quần vẫn còn mắt nhìn.

Nhạc Thiên gỡ lọn tóc ướt, “Tạm thời để đó đi, nào lòi đuôi rồi tính.”

Chu Nguyên Quần: “Vâng, ông chủ.”

“Đi xuống đi, tôi ngủ một giấc,” Trì Nhạc Thiên mới thức dậy đã bị mời đến cục cảnh sát uống trà rồi, tính ra thì đã gần hai chục tiếng chưa ngủ, vừa mới nằm xuống, nhắm mắt lại rồi nói, “Đừng nói lung tung.”

Chu Nguyên Quần lặp lại lời nói: “Vâng ông chủ.”

Tần Sinh vẫn ngồi chờ ở dưới lầu, thấy Chu Nguyên Quần đi xuống, đứng lên cung kính nói: “Chu tiên sinh.”

Chu Nguyên Quần gật đầu, “À, chưa xếp chỗ nghỉ ngơi cho cậu nữa.”

Tần Sinh cúi đầu yên lặng nghe.

Chu Nguyên Quần im lặng mãi một lúc, mới nói: “Ổ của Đô Đô ngoài vườn vẫn còn khá lớn, không bằng…”

“Chu Nguyên Quần, cậu còn nói tào lao nữa thì đi về ngay cho tôi.” Giọng nói nghiêm nghị của Trì Nhạc Thiên một lần nữa vang ra từ pho tượng.

Chu Nguyên Quần nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, chưa ngủ à?”

Trì Nhạc Thiên: “… Cút ra ngoài.”

Chu Nguyên Quần vẫy vẫy tay với Tần Sinh, hai người đi ra khỏi phòng vào vườn hoa như mê cung, người làm đang dắt một con chó berger Đức to lớn, nhìn thấy hai người họ đi ra thì gật đầu chào, Chu Nguyên Quần cười nói: “Hình như Đô Đô béo lên rồi.”

Người làm: “Đúng vậy Chu tiên sinh, gần đây Đô Đô béo lên một kg, phải vận động nhiều hơn.”

Con Berger ngồi ngay ngay ngắn ngắn, đôi mắt đen lay láy nhìn Tần Sinh đầy xa lạ, rất kiềm nén không kêu gào lên.

Tần Sinh: …thì ra mày là Đô Đô.

Người làm lại dẫn Đô Đô đi dạo, Chu Nguyên Quần chắp tay nói với Tần Sinh bên cạnh mình: “Chờ ông chủ thức dậy thì cậu đi lên nhé, sau này cậu sẽ ở tầng của ông chủ.”

Tần Sinh gật đầu, “Vậy sau này khi ông chủ ngủ, tôi phải đi ra ngoài đúng không?”

Chu Nguyên Quần ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Tất nhiên không phải.”

Tần Sinh vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo.

Chu Nguyên Quần: “Lúc nãy ở trên đó, ông chủ bảo cậu làm gì.”

Tần Sinh: …

Tuy rằng hắn rất không muốn nói, nhưng vướng bởi thân phận của Chu Nguyên Quần, chỉ có thể mơ hồ đáp:: “Cởi qu@n áo.”

Chu Nguyên Quần: “Vậy được rồi.”

Tần Sinh không rõ.

Chu Nguyên Quần chậm rãi nói: “Cậu không cần phải hiểu, chỉ cần biết là sau khi ông chủ thấy cậu lột đồ ra rồi, trong thời gian ngắn sẽ không muốn nhìn thấy cậu là được.”

Tần Sinh âm thầm ghi nhớ trong lòng, gật đầu trả lời: “Tôi hiểu rồi.”

Chu Nguyên Quần nghiêng mặt, đánh giá Tần Sinh từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: “Bạn gái mấy tuổi?”

Tần Sinh chợt giật mình, thấp giọng đáp: “Chu tiên sinh, tôi không có bạn gái.”

Chu Nguyên Quần “à” một tiếng, “Chia tay?”

Tần Sinh: “Chưa từng hẹn hò, trong quân đội quá bận rộn.”

Ánh mắt Chu Nguyên Quần sáng lên, nhướng mày hỏi: “Vậy có hẹn hò với anh em nào trong quân ngũ không?”

Tần Sinh tự nhiên thấy khó chịu, ngoài mặt vẫn nhỏ giọng nói: “Chuyện đó với quy định, chưa từng có.”

“À,” Chu Nguyên Quần gật đầu, “Còn là trai tân,” Ánh mắt phút chốc nhìn ra mê cung vườn hoa trước mặt, sâu xa nói: “Ông chủ chỉ thích trai tân.”

Tần Sinh cảm giác Chu Nguyên Quần này có gì đó là lạ, trong tài liệu không có nói hắn và Trì Nhạc Thiên có quan hệ khác thường gì, hắn bèn âm thầm ghi nhớ điểm này.

Hai tay Chu Nguyên Quần đút túi áo, hỏi một câu cuối cùng —— “Tần Sinh, cậu là gay à?”

Câu hỏi này, trong lúc đang huấn luyện nằm vùng Tần Sinh đã diễn tập đáp án vô số lần trong đầu mình, lần này trả lời cũng giống như lúc huấn luyện vậy, đối đáp rất trôi chảy: “Chưa từng thử, chắc vậy.”

Chu Nguyên Quần ung dung bình tĩnh nói: “Ông chủ thích trai thẳng, cậu cứ giả bộ làm trai thẳng đi.”

Tần Sinh: …

Nhạc Thiên cảm giác như mình vừa ngủ một giấc thẳng từ xế chiều sang sáng sớm hôm sau. Sáng sớm thức dậy, cậu hai mắt vô thần nhìn trần nhà, tâm trạng của cậu giống một phần linh kiện dưới chăn của cậu vậy, hoàn toàn chết lặng.

Nhạc Thiên muốn khóc, nhưng cậu vẫn kiên cường nín nhịn, trong đôi mắt đong đầy nước mắt tủi hờn.

Hệ thống: “Không vui à?”

Nhạc Thiên: “…”

Hệ thống: “Xem phim không?”

Nhạc Thiên: “Mày im mồm đi a a a a a!”

Nhạc Thiên đã kiềm lòng không đậu chảy dòng nước đau thương, live trực tiếp còn không thể gây được cơn sóng gió nào trong cậu nữa là, nói chi đến xem phim gì chứ?! Có nghĩa lý gì sao?!

Hệ thống: A ha ha ha ha ha!

Đàn ông mà sáng sớm không thể quay tay phát nào thật sự chả có tương lai gì để nói.

Nhạc Thiên đau khổ tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong xuôi, nhìn bản thân đầy chán chường trong gương, cậu đeo kính lên, lửa giận trong lòng bùng lên, “Hôm nay bố mày kiếm đỡ một trăm triệu trước vậy!”

Hệ thống: …tốt lắm.

Lúc Nhạc Thiên bước vào thang máy thì sắc mặt đã điều chỉnh xong, lại là Trì Nhạc Thiên mắt mày rạng rỡ dịu dàng đa tình. Dù là bất lực, thì cũng phải thân tàn chí kiên bắt đầu cuộc sống tốt đẹp mỗi ngày phạm pháp phạm tội của phản diện chứ.

Tuy tầng nào cũng có phòng ăn nhưng Trì Nhạc Thiên vẫn theo thói quen xuống tầng hai dùng bữa với Lâm Y.

Lâm Y mặc một chiếc váy dài màu xanh lục nhạt, mang dép tai thỏ hồng phấn, đang nằm sấp trên bàn chờ cậu. Trông thấy Trì Nhạc Thiên bước ra thang máy, vui vẻ kêu lên: “Anh Thiên, anh dậy rồi hả.”

“Nói cứ như anh là con sâu lười luôn ấy.” Nhạc Thiên mỉm cười đi đến gần, ngồi xuống ăn sáng cùng Lâm Y.

Do vẫn luôn được Trì Nhạc Thiên chiều chuộng, nên Lâm Y chừng hai mươi tuổi nhưng vẫn ngây thơ đáng yêu, mặt mày tươi rói líu ra líu rít nói chuyện với Trì Nhạc Thiên. Trì Nhạc Thiên trước giờ vẫn rất qua loa với cô, Nhạc Thiên thì ngược lại, cậu lắng nghe rất chăm chú, nhưng chỉ có thể theo mỉm cười gật đầu theo đúng như hình tượng.

Lâm Y nói nói một hồi, nhắc tới Tần Sinh, “Anh vệ sĩ đẹp trai hôm qua đâu rồi?”

Vì đau thương quá độ mà Nhạc Thiên suýt chút nữa đã quên mất tiêu người ta, còn không biết Chu Nguyên Quần đã lôi người đến đâu rồi, tùy tiện đáp: “Ở dưới lầu.”

Lâm Y nháy mắt nói: “Anh vệ sĩ đó đẹp trai quá, đừng đổi nha anh.”

Nhạc Thiên: “Hệ thống… nữ chính chắc không vừa gặp đã yêu với nam chính đâu nhỉ?”

Hệ thống: “Được vậy thì cậu có thể cút ngay rồi đó.”

Nhạc Thiên: …nếu không phải thì cậu an tâm.

Nhạc Thiên như cười như không hỏi: “Em thích?”

Lâm Y: “Tất nhiên là không phải! Chỉ là trong nhà cứ hay đổi người mãi, cảm thấy hơi không quen.”

Nhạc Thiên cười lắc đầu, “Giờ ai cũng thích đổi việc, chắc anh nên thả em ra ngoài đi làm cho em biết mới được.”

Lâm Y bĩu môi nói: “Được đó, đi thì đi.”

“Thôi được rồi,” Nhạc Thiên để đũa xuống, sửa sang lại cà vạt, đứng lên nói, “Anh Thiên không nỡ đâu.”

Nhạc Thiên xuống lầu, Tần Sinh đã chờ ở dưới lầu, âu phục giống như hôm qua, sạch sẽ gọn gàng, đeo một cà vạt màu đỏ chót, “Chào buổi sáng ông chủ.”

Nhạc Thiên: “…cà vạt được đấy.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Sinh kết hợp với cái cà vạt màu đỏ chót, thoạt nhìn hơi buồn cười, Nhạc Thiên thấy thảm đến hơi không nỡ nhìn quay sang chỗ khác bước ra cửa.

Chu Nguyên Quần đã ở ngoài cửa chờ bên cạnh xe, cười híp mắt nói: “Sắc mặt của ông chủ tốt nhỉ.”

Nhạc Thiên liếc nhẹ hắn một cái không thèm để ý tới hắn, nói với Tần Sinh sau lưng: “Ngồi bên cạnh tôi.”

Tần Sinh nói: “Vâng.”

Chu Nguyên Quần thở dài nói: “Chỉ thấy người mới cười, không hay người cũ khóc.”

Nhạc Thiên: “…cậu cũng ngồi cạnh tôi.”

Chu Nguyên Quần: “Cảm ơn ông chủ.”

Ghế sau xe lớn đủ cho mấy người nằm xuống, Chu Nguyên Quần cầm văn kiện đưa cho Nhạc Thiên xem lướt qua, Nhạc Thiên đọc nhanh như gió, tay phải bất tri bất giác đặt lên trên đùi Tần Sinh.

Tần Sinh ngồi thẳng không động đậy, tùy ý để bàn tay trắng trẻo đó lả lướt trên đùi mình, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, không ngó nghiêng sang tài liệu trên tay Trì Nhạc Thiên.

Chu Nguyên Quần ngồi bên trái Trì Nhạc Thiên, ánh mắt lướt qua eo hông Trì Nhạc Thiên, rơi vào Tần Sinh đang ngồi thẳng tắp, tràn đầy chế nhạo.

Tần Sinh cảm nhận được ánh mắt trêu chọc của Chu Nguyên Quần tức thì cảm giác như có gai sau lưng. Song đây cũng là tình huống mà hắn đoán được sẽ phát sinh trong quá trình huấn luyện, nên vẫn có thể nhẫn nhịn được, nhưng bàn tay của Nhạc Thiên lại càng lúc càng tiến dần lên, đầu ngón tay đã từ từ tìm đến chỗ nào của hắn rất nhanh rồi.

“Ông chủ,” Chu Nguyên Quần bỗng nhiên lên tiếng, “Mảnh đất chỗ Vân Nam đào được một cái quặng nhỏ.”

Tay Nhạc Thiên dừng lại, ngước mắt lên hỏi: “Quặng gì? Vàng? Bạc?”

Chu Nguyên Quần nói: “Vẫn chưa rõ lắm, đang kiểm tra.”

Nhạc Thiên cụp mắt, “Kiểm tra đi.” Ném trả văn kiện trong tay lại cho Chu Nguyên Quần, cậu hơi ngả người về sau, lồ ng ngực gầy gò hơi lên xuống, một tay vẫn cách quần tây sờ lên chỗ kia của Tần Sinh.

Nhạc Thiên từ tốn vắt chéo hai chân mình, để che dấu việc mình không hề có phản ứng.

Mặt Tần Sinh càng lúc càng đỏ, tư thế thẳng thớm đã không giữ được nữa, hông dần cong xuống.

Nhạc Thiên nhẹ giọng hỏi: “Sướng không?”

Tần Sinh rên lên một tiếng, một tiếng “ưm” bật ra từ bờ môi.

Nhạc Thiên nghiêng đầu đi nhìn thấy mặt hắn đỏ lên, chậm rãi thu tay về, hai tay ôm cánh tay, cuối cùng cũng dừng lại.

Tần Sinh không trên không dưới kẹt ngay chỗ đó, khuôn mặt kiềm nén đỏ bừng cực kỳ chật vật.

Chu Nguyên Quần chứng kiến cả quá trình đan hai tay vào nhau, vẫn giữ bộ dạng cười híp mắt, nói với Nhạc Thiên: “Ông chủ, sáng sớm hôm nay tôi chạm mặt Đô Đô, Đô Đô nói chuyện với tôi.”

Nhạc Thiên hơi kinh ngạc, “Đô Đô?” Hệ thống nói cho cậu biết Đô Đô là một con chó berger nuôi trong nhà.

Chu Nguyên Quần gật đầu, nghiêm túc nói: “Nó nói với —— “gâu”.”

Nhạc Thiên: …cậu nín cái mỏ lại lẹ đi ranh con xúi quẩy này.

Tần Sinh: …lặng xuống ngay rồi.