Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 218: Thế giới 15: Kẻ ác 2




Nhạc Thiên còn thấy nghi thì không lý nào Trì Nhạc Thiên lại không có nghi ngờ. Từ ngoại hình mà nói thì Tần Sinh thật sự quá hợp gu của hắn, thực sự cứ như là… hộp Pandora được thiết kế riêng cho hắn vậy.

Có lẽ nên nói là các vị ở trên đúng là chưa hiểu đủ về Trì Nhạc Thiên. Trì Nhạc Thiên hoàn toàn không có tim, trong mắt hắn chỉ có bản thân mình, thứ như là “nằm vùng” này ấy, chả cần biết đẹp đẽ đến mức nào, lọt vào tay hắn rồi chỉ có chết mà thôi. Cơ mà nếu như Tần Sinh là nam chính thì Nhạc Thiên có lý do để tin rằng Tần Sinh đến đâu cũng biến nguy thành an, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhạc Thiên: “…” Cảm giác mình sẽ chết rất thảm.

Tần Sinh bình tĩnh không biến sắc đứng yên tại chỗ, chân trái vẫn giữ thế đang cất bước đi, không nhúc nhích như một bức tượng, tố chất tâm lý của hắn rất tốt, hơi thở không loạn một nhịp.

Nhạc Thiên cụp mắt, quần tây dài màu đen vì động tác nhấc chân của hắn nên hơi căng, để lộ ra một chút đường nét của bắp chân. Nhạc Thiên quang minh chính đại duỗi tay ra gác nhẹ lên đùi Tần Sinh, “Cơ bắp cũng được đấy.”

Tần Sinh vẫn không động đậy như trước, “Cám ơn ông chủ.”

Bàn tay trắng nõn từ đùi của hắn tiến dần lên trên, vừa ngả ngớn vừa tùy ý, như một con rắn độc đang từ tốn bò lên lồ ng ngực của hắn. Sau đó, ngón tay khẽ co lại, nhẹ nhàng kéo chiếc cà vạt hắn đã thắt ngay ngắn, Tần Sinh cúi thấp mặt, nghe thấy giọng nói từ tính lười biếng của Nhạc Thiên, “Màu của cái cà vạt này xấu quá, đổi cái khác đi.”

“Vâng.” Tần Sinh dứt khoát nói, thẳng tay kéo cà vạt trên cổ mình xuống.

Nhạc Thiên buông lòng tay, hài lòng cười, rồi nhanh chóng bước mấy bước đi lên lầu hai. Trên lầu hai trống trải vô cùng, diện tích mấy ngàn mét vuông, vừa đi lên là ban công hình vòng cung bằng kính. Một cô gái có mái tóc xoăn dài đến eo, đang tắm mình trong ánh nắng vẽ tranh, nghe thấy tiếng bước chân, quay người lại dịu dàng cười, “Anh Thiên, anh về rồi.”

Nhạc Thiên: “…con gái đáng yêu như vậy, thế mà tao đi giết trai của con bé còn tính lấy con bé ra làm vỏ chắn, tao xấu xa quá.”

Hệ thống: “Không sao, dù sao thì cuối cùng cậu cũng sẽ chết rất thảm.”

Nhạc Thiên: …làm ơn im đi.

“Y Y,” Nhạc Thiên sải bước đi lên, vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy của Lâm Y, “Ăn cơm chưa?”

Lâm Y mỉm cười đáp: “Ăn rồi ạ.”

Cô và Trì Nhạc Thiên là vợ chồng trên danh nghĩa, quan hệ đằng sau đó thì giống như anh em nhiều hơn. Trì Nhạc Thiên vẫn luôn chăm sóc cho cô thay người anh trai đã mất, công ty cần một pháp nhân (1), Trì Nhạc Thiên nói hắn không tin tưởng người khác, chỉ tin tưởng hai anh em họ, cho nên Lâm Y cam tâm tình nguyện đi nhận giấy hôn thú với hắn.

Trì Nhạc Thiên chẳng có bất cứ lòng áy náy nào với hai anh em tool man này, vẻ bề ngoài của hắn rất có tính lừa đảo, hàng mi dày hơi buông xuống, lại là dáng vẻ dịu dàng đa tình. Lâm Y bị dụ hơi sững người.

Tần Sinh anh tuấn cao lớn, đứng phía sau Trì Nhạc Thiên cũng rất dễ thấy, Lâm Y hiếu kỳ hỏi: “Anh Thiên, anh ta là ai vậy?”

Trì Nhạc Thiên: “Vệ sĩ mới của anh.”

Lâm Y ngây thơ cảm thán: “Đẹp trai quá.”

Trì Nhạc Thiên quay mặt sang, mỉm cười nói với Tần Sinh: “Ngẩng đầu lên, cho cô chủ ngắm kỹ anh đẹp trai trông như thế nào.”

Lâm Y đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Anh Thiên đừng nói kỳ cục như vậy, em không chơi với anh nữa, em còn chưa vẽ tranh xong.”

“Vậy em vẽ đi, anh không làm phiền em.”

Trì Nhạc Thiên vỗ vỗ vai Lâm Y, mỉm cười xoay người lại, từ đầu tới cuối Tần Sinh đều vô cùng im lặng đi theo sát bên Trì Nhạc Thiên, như một cái bóng vậy.

Cả hai bước vào trong thang máy của biệt thự, Trì Nhạc Thiên đứng dựa vào tay vịn trong thang máy, tò mò hỏi: “Đây là lần đầu tiên cậu làm vệ sĩ?”

Tần Sinh thấp giọng trả lời: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Trì Nhạc Thiên chầm chậm trượt dần từ gò má của Tần Sinh xuống cổ của hắn, do cà vạt đã bị tháo ra nên cổ áo sơmi của Tần Sinh hơi phanh ra. Hắn có thể cảm giác được tầm mắt của Trì Nhạc Thiên đang xuyên qua kẽ hở trên cổ áo dần chui vào bên trong.

Lúc nhận nhiệm vụ này, cấp trên đã đưa tất cả tư liệu về Trì Nhạc Thiên mà bọn họ tìm được cho hắn. Trong tài liệu viết rất rõ ràng là Trì Nhạc Thiên có hứng thú với đàn ông, mặc dù không có bất cứ tài liệu nào thể hiện rằng hắn từng có tình nhân là đàn ông nào, nhưng thật sự là hắn chưa bao giờ che giấu sự yêu thích dành cho trai đẹp.

Tần Sinh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải bán nhan sắc trong tình huống vạn bất đắc dĩ rồi.

“Cậu rất có khiếu.”

Trì Nhạc Thiên lạnh nhạt nói.

Thang máy tới tầng cao nhất, cũng là tầng mà Trì Nhạc Thiên ở. Hai người cùng bước ra thang máy, Tần Sinh cúi mắt âm thầm liếc mắt quan sát tầng này, đủ loại vật sưu tầm và vật trang trí quý giá gần như đi một bước là đặt một món, cực kỳ nghênh ngang khoe khoang tài lực không ai bì nổi của chủ nhân.

Nhạc Thiên vừa đi vừa cởi áo vest, Tần Sinh đi theo sau cậu nhặt áo vest, cà vạt, áo sơmi, quần… và cả… một cái qu@n lót chữ T màu đỏ nằm trên sàn nhà lót bằng đá cẩm thạch màu đen sáng choang. Tần Sinh chỉ do dự trong một giây, rồi cầm mảnh vải thật mỏng đó lên vắt trên cánh tay.

Tầng mà Trì Nhạc Thiên hoàn toàn thông suốt, ngoại trừ khung cửa kính sát đất hình vòng cung ra thì không có một vách tường nào, toàn bộ ban công là bể tắm trống rỗng. Nhạc Thiên bước thẳng xuống nước, thư thái thở ra một hơi, thông qua cửa kính có thể nhìn thấy khung cảnh của cả trang viên bên dưới, còn ngẩng đầu lên quay sang, thì là một khung cảnh khác biệt hẳn. Một người thanh niên tuấn tú cao lớn đứng thẳng, trên khuỷu tay đang vắt quần áo cậu vừa mới cởi ra, vẻ mặt lạnh lùng.

Nhạc Thiên: Có tiền tuyệt thật, biệt thự cảnh đẹp lại còn có trai xinh nữa.

Nhạc Thiên khoác hai tay lên thành bể, lười biếng nói: “Trong ngăn kéo có xì gà.”

Tần Sinh hiểu ý, bỏ quần áo xuống, kéo ngăn tủ bên cạnh ra, mắt nhìn thẳng lấy hộp xì gà và que diêm trong đó ra, đi tới bên cạnh Nhạc Thiên, quỳ một chân trên đất, châm điếu xì gà rồi đưa đến tận môi Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên không hút, khẽ cười nói: “Cậu hút trước đi.”

Tần Sinh không do dự, đưa điếu xì gà vào miệng hút một hơi, nhưng bởi hút quá mạnh, bị khói cay nồng nên bắt đầu ho khan, “Khụ khụ, xin lỗi, khụ khụ…”

Nhạc Thiên bật cười sang sảng, tiếp nhận xì gà từ trong tay hắn ngậm lên môi, lại cười nói: “Chưa từng thử?”

Tần Sinh dùng nắm đấm đấm đấm lồ ng ngực, do vừa mới ho khan mặt hắn đỏ rần, hắn thấp giọng nói: “Xin lỗi ông chủ.”

“Không sao, lần đầu tiên mà, thể nào cũng sẽ thấy không quen.” Nhạc Thiên thong thả nói, như một lời hai ý, Tần Sinh quỳ một gối xuống không dám đứng dậy.

Nhạc Thiên đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, chậm rãi hút điếu xì gà, nghiêng đầu nói: “Đứng lên.”

Tần Sinh chậm rãi đứng lên.

Nhạc Thiên: “Cởi qu@n áo.”

Tần Sinh không ngờ rằng sẽ đến nhanh như vậy, nhưng hắn cũng chỉ dừng một giây rồi lập tức bắt đầu nhanh chóng cởi qu@n áo.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính sát đất chiếu rọi trên cơ thể nam tính kiện mỹ. Động tác cởi qu@n áo của Tần Sinh rất nhanh, không có một chút ý gì là dụ dỗ, ngón tay thon dài mạnh mẽ nhanh chóng cởi cúc áo ra, đến ngay cả việc kéo dây thắt lưng ra cũng rất vội vàng. Hắn hiểu ý của Trì Nhạc Thiên, không che che giấu giấu, sau khi lột s@ch sẽ xong thì chắp hai tay sau lưng hai chân hơi dang ra, vẫn giữ thế đứng của vệ sĩ.

Nhạc Thiên ngóng cảnh đẹp trước mắt, trong lòng lại bắt đầu ch ảy nước miếng, ngoài miệng huýt sáo một tiếng, thở ra một vòng khói, hào hứng nói: “Trên người cậu có rất nhiều sẹo.”

Tần Sinh trầm giọng đáp: “Bị thương lúc huấn luyện.”

Nhạc Thiên: “Liều sống liều chết huấn luyện, bán mạng cho nhà nước, một tháng kiếm được bao nhiêu?”

Tần Sinh: “Lương cơ bản cộng thêm phụ cấp, một tháng có thể được sáu ngàn.”

Nhạc Thiên “ha” một tiếng như chuyện cười, “Sáu ngàn? Thêm phụ cấp?” Cậu cười to quá, lồ ng ngực run đến mức khiến cho mặt nước dập dờn gợn mấy con sóng nho nhỏ.

Sau khi cười xong, Nhạc Thiên lại ngậm điếu xì gà lên, tùy ý nói: “Tạm thời tôi giữ cậu lại một tháng, làm tốt thì sau này mỗi tháng tôi cho cậu một triệu, làm không được thì cuối tháng này cầm năm trăm ngàn rồi đi đi.”

Tần Sinh gật đầu, “Cám ơn ông chủ, tôi sẽ cố gắng.”

Ý cười trên mặt Nhạc Thiên đã lui đi, ánh mắt rơi xuống vật đang im lặng ngủ đông của Tần Sinh, rất lớn, thoạt nhìn rất sạch sẽ.

“Tự sờ cho tôi xem.” Nhạc Thiên lười biếng nói.

Tần Sinh thấp giọng hỏi: “Ý ông chủ là sờ đâu ạ?”

Nhạc Thiên: “Còn chỗ nào nữa? Tần Sinh, đừng giả ngu trước mặt tôi, làm thế sẽ bị trừ điểm đấy.”

Trong lòng Tần Sinh âm thầm cảnh giác, cúi đầu nói: “Vâng, ông chủ.” Khi hắn rút tay từ sau lưng ra, đang định chạm vào chỗ kia thì lại nghe giọng nói lười biếng của Trì Nhạc Thiên vang lên —— “Nhìn tôi.”

Tần Sinh vốn đang cúi đầu nhìn chăm chăm xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch dưới chân mình, nghe vậy không thể không giương mặt lên, để ánh mắt mình rơi vào khuôn mặt của Trì Nhạc Thiên. Trì Nhạc Thiên đã tháo mắt kính ra, đôi mắt hoa đào vẫn sáng ngời dịu dàng, đôi môi đỏ mọng trên gương mặt trắng trẻo, trong miệng còn ngậm điếu xì gà to chừng ngón tay, mắt lẳng lặng quan sát Tần Sinh, thúc giục: “Bắt đầu đi.”

Tần Sinh vươn tay chạm vào.

Ánh mắt Trì Nhạc Thiên như là có vật chất thật, dường như trong đôi mắt đó có ngón tay vươn ra đang từ từ vuốt v e giúp Tần Sinh. Ban đầu Tần Sinh còn cho rằng mình sẽ khó cứng lên khi nhìn mặt một người đàn ông, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Trì Nhạc Thiên thì gần như là chẳng được mấy cái đã bắt đầu ngỏm dậy.

Vì Trì Nhạc Thiên ra lệnh cho hắn nhìn mình, nên Tần Sinh dù muốn dời mắt đi nhưng không thể. Ngay lúc Tần Sinh sắp chìm vào cảnh đẹp thì hai cánh môi đỏ đang ngậm xì gà của Nhạc Thiên chợt hút nhẹ một cái, xì gà từ từ được rút ra khỏi đôi môi đỏ đó. Tần Sinh không kiềm chế được, từ trong xoang mũi phát ra tiếng hít thở nặng nề đè nén.

Nhạc Thiên hơi cười, li3m li3m môi, lời nói như đầu độc: “Kêu ra đi, tôi thích nghe.”

Tần Sinh há miệng, khó khăn “a” một tiếng, sau khi tiếng thứ nhất đi ra rồi, tiếng thứ hai cũng dễ dàng hơn nhiều, dưới sự k1ch thích thô lỗ và cố gắng của ngón tay, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Trì Nhạc Thiên, b ắn ra.

Sau khi kết thúc, Tần Sinh thở dài một hơi, theo bản năng cúi thấp mặt, tránh được ánh mắt Trì Nhạc Thiên, trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch đen kịt có một đó hoa tuyết nở rộ đẹp đẽ.

Nhạc Thiên: “…hệ thống, tao… bị bất lực hả?” Tại sao trong lòng cậu đang hừng hực kích động, mà ở dưới thì không có phản ứng gì cả?

Hệ thống: “Xin chào, đúng rồi đó.”

Nhạc Thiên:!!!! Cậu biết ngay là hệ thống sẽ không tốt bụng thế mà!

Hệ thống dịu dàng nói: “Thái giám còn làm rồi, thì bất lực cũng có gì ghê gớm đâu.”

Nhạc Thiên: “…mày đéo có mẹ…”

Hệ thống: “Uầy, không có được nguyền rủa bà nội của con như vậy nha.”

Nhạc Thiên sắp muốn nổ tung, mặc dù làm thái giám rất mất mặt, nhưng ít ra thì Lâm Nhạc Thiên còn là bẩm sinh, bất lực còn mất mặt hơn cả thái giám nữa á á á á á!

Chẳng trách sao Trì Nhạc Thiên lắm tiền thế mà không có bồ bịch gì, không chỉ vì hắn đa nghi, mà còn có nguyên nhân cơ thể của mình nữa, mất con mẹ nó mặt quá!

Lòng dạ Nhạc Thiên một nỗi thê lương, nói với Tần Sinh còn đang ở trần: “Cậu đi đi.”

Tần Sinh hơi run run, “Ông chủ…”

Nhạc Thiên thả xì gà, quay lưng lại, giọng điệu chuyển sang lạnh lùng, “Mặc quần áo tử tế rồi đi xuống lầu một tìm Chu Nguyên Quần.”

Tần Sinh thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng Trì Nhạc Thiên định đuổi mình đi, thế là thấp giọng đáp lại, rồi nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế, tay chưa rửa sạch đã đi xuống lầu.

Dưới lầu, Chu Nguyên Quần sắp xếp cho những người khác xong xuôi, thấy Tần Sinh từ bước ra trong thang máy, tay buông thõng rất mất tự nhiên, cười nhẹ nói: “Đi rửa tay cái đi.”

Vẻ mặt Tần Sinh nhất thời hơi xanh, song lại gắng gượng vờ như như không có chuyện gì xảy ra đi rửa tay.

Chu Nguyên Quần ngồi trên ghế salon, cách tấm kính dùng ngón tay trêu đùa con cá mập, hai con cá mập lười biếng, hoàn toàn không thèm quan tâm đ ến hắn. Chu Nguyên Quần nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu mỉm cười nói với Tần Sinh: “Ngồi.”

Chu Nguyên Quần, đã ở bên cạnh Trì Nhạc Thiên sáu năm, là phụ tá đắc lực rất được Trì Nhạc Thiên tin tưởng – Tần Sinh nhớ lại thông tin sơ lược về Chu Nguyên Quần trong tài liệu, cẩn thận ngồi xuống.

Chu Nguyên Quần quan sát Tần Sinh từ trên xuống dưới một lượt, nhếch môi nói: “Tôi biết ông chủ sẽ chọn cậu, cậu là mẫu mà anh ấy thích.”

Tần Sinh cúi đầu im lặng không nói.

Chu Nguyên Quần: “Cả kiệm lời nữa.”

Tần Sinh mở miệng nói: “Xin lỗi Chu tiên sinh, chỉ là tôi không biết nên nói gì.”

Chu Nguyên Quần mỉm cười nói: “Không sao, cậu mới đến, ông chủ vẫn còn cảm giác mới mẻ với cậu, vị trí của cậu lúc này không chừng còn cao hơn tôi.”

Đầu Tần Sinh rũ thấp hơn, “Không thể nào đâu Chu tiên sinh.”

Chu Nguyên Quần chỉ chỉ con cá mập đang từ tốn bơi qua dưới kính, “Một con tên Đần Đần, một con tên Ngơ Ngơ (2), đáng yêu không?”

Tần Sinh thật sự không cảm thấy cá mập thì có gì mà đáng yêu, song vẫn nhắm mắt nói: “Đáng yêu.”

“Tôi mua lúc trang trí cho căn nhà này, mới đầu định nuôi trên tầng trên cùng, nhưng mà ông chủ rất tức giận, nói làm vậy thì buổi tối anh ấy sẽ gặp ác mộng mất,” Chu Nguyên Quần vừa nói vừa cười, dịu dàng nói với Tần Sinh, “Ông chủ cũng đáng yêu lắm đúng không?

Trong lòng Tần Sinh, thì Trì Nhạc còn nguy hiểm hơn nhiều, da đầu tê cứng gượng gạo đáp: “…vâng.”

__

(1) pháp nhân: 法人.

Pháp nhân được quy định tại điều 74 Bộ luật dân sự 2015. Tuy không quy định cụ thể về khái niệm, nhưng qua các điều kiện thì có thể đưa ra một khái niệm cơ bản của pháp nhân.

Pháp nhân là một tổ chức (một chủ thể pháp luật) có tư cách pháp lý độc lập, có thể tham gia vào các hoạt động kinh tế, chính trị, xã hội… theo quy định của pháp luật. Đây là một khái niệm trong luật học dùng để phân biệt với thể nhân (cá nhân) và các tổ chức khác.

Nếu một tổ chức có “tư cách pháp nhân” thì tổ chức đó có đầy đủ quyền và nghĩa vụ của một pháp nhân mà luật đã quy định.

(2) Một con tên Đần Đần, một con tên Ngơ Ngơ: 一条叫笨笨, 另一条叫呆呆 – một con tên Bổn Bổn, một con tên Ngốc Ngốc.

Đúng ra thì tên riêng thì phải để Hán Việt mà Hán Việt thì nó không có hài hước lém, nên tui edit ra luôn.