Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 201-2: Ngoại truyện 9




Ngoại truyện 9

Thế giới 13: Ngày an lành ngoại truyện

Nhạc Thiên rớt môn, cầm phiếu điểm được bưu điện chuyển phát đến mà nhoài người trên cơ ngực bự của Kha Tĩnh Sơn khóc như muốn đứt từng đoạn ruột, “Hu hu hu, anh Tĩnh Sơn, làm sao đây, em rớt rồi.”

“Rớt thì rớt thôi,” Kha Tĩnh Sơn ôm cậu vỗ nhẹ lên lưng của cậu, “Lúc em học cấp hai không phải cũng hay thi rớt sao? Anh Tĩnh Sơn không giận.”

Tức thì Nhạc Thiên khóc càng lớn tiếng hơn.

Kha Tĩnh Sơn để yên cho cậu khóc.

Một tuần trước kỳ thi, Kha Tĩnh Sơn đã dặn đi dặn lại Chu Nhạc Thiên phải lo ôn tập đàng hoàng. Chu Nhạc Thiên lại nói là điểm số hằng ngày của cậu đã đạt yêu cầu rồi, không cần phải lo về bài thi nữa, nói rằng muốn ra ngoài làm hoạt động xã hội đi bộ với bạn học gì đó. Đi dã ngoại cắm trại bên ngoài rồi vác nguyên người đầy vết muỗi cắn quay về, tối ngủ không ngon, nhõng nha nhõng nhẽo đòi Kha Tĩnh Sơn gãi ngứa cho mình.

Biết rõ là cậu từ nhỏ đã rất dễ hút chuột bọ côn trùng rắn rết rồi, Kha Tĩnh Sơn khuyên bảo cậu đừng đi rất lâu, nhưng vẫn đòi đi cho bằng được, Kha Tĩnh Sơn vừa đau lòng vừa nổi giận, nhẫn nhịn không nói gì cậu, biết sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận.

Nhạc Thiên lau hết nước mắt nước mũi lên áo sơmi của Kha Tĩnh Sơn, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Anh Tĩnh Sơn, em không muốn thi lại.”

“Vậy thì không thi,” Kha Tĩnh Sơn xoa mái tóc ngắn mềm mại của Chu Nhạc Thiên, chậm rãi nói, “Không phải chỉ là cái bằng tốt nghiệp đại học thôi sao, chúng ta không cần nữa, anh nuôi em nổi.”

Nhạc Thiên ngửa đầu đối diện với ánh mắt đùa cợt của Kha Tĩnh Sơn, mũi cay xè, dùng sức đẩy hắn một cái, “Anh bắt nạt em! Em ghét anh!” Quay đầu lịch bịch chạy lên lầu, tiếng bước chân như  đất rung núi chuyển.

Kha Tĩnh Sơn bật cười lắc đầu, nhóc con còn nổi nóng nữa, đúng là bị chiều hư thật rồi.

Nhạc Thiên lên lầu, nằm sấp trên giường vừa khóc vừa mắng hệ thống: “Sao lúc thi mày không nhắc tao! Tao hận mày!”

“Hận đi,” Hệ thống bình tĩnh nói, “Không phải chỉ là cái đồ ký chủ ăn hại thôi sao, tôi không cần nữa, tôi nuôi người khác nổi.”

Nhạc Thiên: …

Kha Tĩnh Sơn ở dưới lầu tâm bình khí hòa rót ly nước ấm đi lên.

Cửa phòng khép hờ, tiếng hu hu hu khóc vọng ra từ trong phòng.

Chu Nhạc Thiên trước giờ vẫn luôn trưởng thành trong vòng che chở của Kha Tĩnh Sơn, hai mươi tuổi rồi, mà khi khóc òa lên vẫn như một đứa nhóc con, nằm lì trên giường khóc đến bả vai run bần bật.

Kha Tĩnh Sơn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, dép đạp trên thảm trải sàn không phát ra một chút âm thanh nào, lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Chu Nhạc Thiên. Đặt ly nước lên tủ đầu giường, cúi người ép mặt vào cánh tay vòng qua đầu của Chu Nhạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Giận rồi?”

“Hứm.” Chu Nhạc Thiên rầu rĩ lầm bầm một tiếng, cố tình hừ ra đậm giọng mũi.

Kha Tĩnh Sơn ngồi xuống, đệm giường mềm mại lõm xuống, một tay vuốt v e mái tóc ngắn ướt mồ hôi của Chu Nhạc Thiên, cười nhẹ nói: “Tại sao không vào phòng của mình khóc đi, nước mắt nước mũi lau hết lên giường anh rồi?”

“Anh Tĩnh Sơn!” Chu Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng bừng, tròng mắt ướt sũng nước mắt, “Anh, anh quá đáng lắm!”

Kha Tĩnh Sơn vuốt vuốt cổ của cậu, “Khàn hết cả giọng rồi, uống nước nào.” Cầm ly nước cho Chu Nhạc Thiên uống nước, Chu Nhạc Thiên thở phì phò há mồm uống hai ngụm, làm trơn cổ họng, tiếp tục lớn tiếng nói: “Sau này em không thèm lên giường anh ngủ nữa!”

“Ngầu thế.” Kha Tĩnh Sơn bóp bóp mũi của cậu, “Lỡ sau này tối anh Tĩnh Sơn không ngủ được thì làm sao đây?”

“Làm gì có chuyện anh không ngủ không được, ” Chu Nhạc Thiên nhỏ giọng nói, “Buổi tối ngủ say cỡ đó, lay cả buổi mới tỉnh.”

Kha Tĩnh Sơn nín cười, “Áo gối toàn là nước mũi nước miếng của em không, hun phát sợ.”

Chu Nhạc Thiên dùng sức đẩy hắn một cái, tức giận trở mình một cái bò dậy đứng trên giường, hai tay chống nạnh đứng trên cao nhìn xuống nói: “Kha Tĩnh Sơn, anh tính tạo phản đúng không?”

Kha Tĩnh Sơn cầm ly nước nhàn nhã nói: “Anh nào dám lỗ m ãng với heo chúa chứ?”

“Thế thì anh có ý gì?” Mặt mũi Chu Nhạc Thiên càng nhiều nước mắt, nước mắt lấm tấm trên khuôn mặt bụ bẫm trẻ con, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, Kha Tĩnh Sơn không nhịn được cười, “Anh sao nào?”

“Anh cười em thi rớt, vừa nãy còn cười em bẩn, anh quá đáng lắm rồi.” Chu Nhạc Thiên càng nói càng thấy oan ức, viền mắt cũng càng lúc càng đỏ, thịt trên má run lên. Kha Tĩnh Sơn thấy tình thế không ổn, vội vàng cất khuôn mặt tươi cười trêu ghẹo của mình, đặt ly nước xuống dang rộng hai tay với Chu Nhạc Thiên, “Được rồi, anh Tĩnh Sơn giỡn với em thôi, anh sai rồi, đừng giận anh nhé.”

Chu Nhạc Thiên méo miệng tủi tủi hờn hờn nhào vào lòng Kha Tĩnh Sơn.

“Trước khi thi anh đã nói với em rồi, kêu em đừng đi chơi, lo ở nhà ôn thi đi, anh ôn với em, anh sắp xếp thời gian hết rồi, không phải em không chịu nghe sao,” Kha Tĩnh Sơn bóp sau gáy Chu Nhạc Thiên, kiên nhẫn nói, “Đâu phải anh không cho em ra ngoài chơi đâu, nhưng mà phải biết thời điểm chứ, biết chưa?”

Chu Nhạc Thiên khịt khịt mũi, cúi đầu không nói lời nào.

Kha Tĩnh Sơn vỗ nhẹ lưng cậu, dịu dàng nói: “Rớt thì mình thi lại thôi, Heo Con thông minh như vậy, chỉ cần cố gắng chút thôi, là có thể qua môn rồi, anh sẽ ôn tập cùng với em, được không nào?”

“Dạ.” Chu Nhạc Thiên ôm chầm bờ vai rộng của Kha Tĩnh Sơn, dùng sức lau nước mắt lên áo sơmi của hắn, cố tình vòng tới vòng lui “rửa mặt” bằng áo sơmi của hắn, như là để trả thù cho chuyện vừa rồi Kha Tĩnh Sơn nói nước mắt nước mũi mình hôi vậy.

Kha Tĩnh Sơn nhìn thấu ý đồ của cậu, vuốt v e gáy cậu, hôn một cái lên trán cậu, “Trêu em thôi, chỗ nào của Heo Con cũng thơm hết, nhà mình là heo thơm, anh không chê gì được hết.” Cúi đầu hôn lung tung lên mặt Chu Nhạc Thiên một lúc, Chu Nhạc Thiên nín khóc mỉm cười, lại tự thấy ngượng, chui ra khỏi lồ ng ngực Kha Tĩnh Sơn, rút khăn giấy trên tủ đầu giường cẩn thận lau mặt.

Kha Tĩnh Sơn mỉm cười nhìn hai đôi tay nhỏ của ai kia lau mặt kỹ càng như chú hamster nho nhỏ, cảm thấy cậu thật sự đáng yêu quá, bèn ôm eo cậu kéo qua hôn một cái.

Chu Nhạc Thiên hàm hàm hồ hồ nói: “Ôn bài…”

“Không vội.” Kha Tĩnh Sơn tức thì thay đổi lập trường, thích thú bóp thắt eo có chút thịt mềm mại của Chu Nhạc Thiên không nỡ rời tay. Chu Nhạc Thiên không chống lại được thế tiến công đến từ bàn tay đang x0a nắn của hắn, cả người mềm nhũn, rầm rì ngả mình tựa lên ngực của Kha Tĩnh Sơn.

Trên chiếc giường mềm mại sóng nước chập trùng dâng trào mãnh liệt, Chu Nhạc Thiên nằm trên giường không kiềm được nhỏ giọng rên thành tiếng, sướng cũng rên, khó chịu cũng rên. Nương theo sức nhấp của Kha Tĩnh Sơn, r3n rỉ thành nhịp điệu ngắt quãng, ưm a như khúc nhạc ngắn, yêu kiều đến mức khiến cho Kha Tĩnh Sơn khó giữ được mình.

Sau hai lần, Chu Nhạc Thiên đã nhũn thành một bãi bùn, núp trong lòng Kha Tĩnh Sơn ỉ ôi oán trách cuộc thi khó đến mức nào. Kha Tĩnh Sơn nghe một hồi lại muốn cười, song khi đối diện với ánh mắt cảnh cáo hầm hè của Chu Nhạc Thiên bèn dằn ý cười bên khóe môi xuống, khẽ nâng tay Chu Nhạc Thiên lên cắn nhẹ, “Không trách em, tất cả lại thầy cô ra đề khó.”

“Cũng không trách thầy cô được,” Chu Nhạc Thiên mất tự nhiên nói, “Tại em không lo ôn bài, mang tâm lý may mắn.”

Heo Con thích mềm không thích cứng, chỉ hơi thả một bậc thang xuống, là sẽ lập tức tự mình nhận sai. Kha Tĩnh Sơn cúi đầu cẩn thận gạt tóc mái phủ trên lông mày cậu, dịu dàng nhìn cậu, “Không sao, một cuộc thi thôi mà, ngã một lần khôn ra thêm, lần sau chú ý cẩn thận là được.”

“Dạ.” Vẻ mặt của Chu Nhạc Thiên cuối cùng cũng hoàn toàn như trời quang mây tạnh rồi, cắn một cái vào ngực Kha Tĩnh Sơn, trong tiếng kêu đau của Kha Tĩnh Sơn vênh mặt hất cằm sai khiến: “Em muốn đi tắm.”

“Tuân lệnh,” Kha Tĩnh Sơn ôm vai của cậu đứng dậy, thoắt cái bế người nào đó lên, “Tắm cho Heo Con nào.”



Kha Tĩnh Sơn đã nói là sẽ ôn thi cùng Chu Nhạc Thiên là ôn thi cùng Chu Nhạc Thiên, tạm thời gác công việc qua một bên, ở nhà vội vàng học bù với Chu Nhạc Thiên.

Đồng Ngọc về đến nhà, đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy Kha Tĩnh Sơn và Chu Nhạc Thiên đang ngồi trong phòng khách, bày sách vở đầy bàn, ngạc nhiên nói: “Wow, nghỉ mà còn học?”

Kha Tĩnh Sơn tháo mắt kính xuống, bóp bóp sống mũi, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Chu Nhạc Thiên một cái.

Chu Nhạc Thiên đứng lên, đỏ mặt nói: “Chị Ngọc, chị về rồi.”

“Đúng vậy, về rồi,” Đồng Ngọc không hiểu ra sao đáp lại, bước lên phía trước liếc xem sách sổ bày trên bàn, nghi ngờ hỏi, “Làm gì đấy,” rồi quay sang Kha Tĩnh Sơn, “Anh nhận giáo dục lại?”

Kha Tĩnh Sơn: …

Chu Nhạc Thiên nhanh chóng thú nhận: “Không phải, tại… tại em thi rớt, anh Tĩnh Sơn ôn bài với em.”

Đồng Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi phút chốc phóng to, “Rớt?”

Chu Nhạc Thiên run lên, lặng lẽ lùi về sau một bước, trốn ở phía sau Kha Tĩnh Sơn, kéo tay áo Kha Tĩnh Sơn nhỏ giọng nói: “Chị Ngọc, em sai rồi.”

Đồng Ngọc cả giận nói: “Em làm gì trong trường vậy chứ, sao còn rớt môn nữa?”

Chu Nhạc Thiên trốn phía sau Kha Tĩnh Sơn không dám nói lời nào.

Ánh mắt Đồng Ngọc nhìn qua Kha Tĩnh Sơn vẻ mặt đau lòng, lửa giận càng bùng phát, “Anh cũng để yên cho em ấy luôn?!”

Kha Tĩnh Sơn á khẩu không trả lời được, giơ tay vỗ vỗ Chu Nhạc Thiên run lẩy bẩy phía sau, “Do anh không tốt.”

“Đúng là anh không tốt,” Đồng Ngọc nói như chặt đinh chém sắt, “Em ấy còn nhỏ tính ham chơi, anh phải trông nó chứ, sao có thể để yên cho em ấy làm ẩu vậy.”

Kha Tĩnh Sơn không nói gì, Chu Nhạc Thiên ló đầu ra, “Không phải là lỗi của anh Tĩnh Sơn, tại em đòi phải đi chơi trước khi thi…”

“Từ sáng đến tối em chỉ biết che chở cho anh ta.” Đồng Ngọc tức giận đến suýt chút nữa muốn đánh luôn cả hai người.

Kha Tĩnh Sơn cản Đồng Ngọc lại, cau mày nói: “Em ấy cũng biết sai rồi, chỉ lần này thôi.”

“Hai người mấy người cùng một giuộc, ” Đồng Ngọc giận, “Em đi đây, mặc kệ hai người luôn đấy.” Ném quà mang cho Chu Nhạc Thiên trong tay rồi bỏ đi.

Chu Nhạc Thiên không dám đuổi theo, Kha Tĩnh Sơn cũng không đuổi theo, Đồng Ngọc là một cô gái có chủ kiến có chừng mực, nên không lo lắng. Quay đầu lại nặn nặn mũi Chu Nhạc Thiên, khuôn mặt nho nhỏ của cậu trắng bệch, dịu dàng nói: “GIờ biết sợ rồi?”

Chu Nhạc Thiên sợ hãi không thôi, “Chị Ngọc vừa rồi thật đáng sợ.”

“Sợ cái gì, em ấy thương em đó.” Kha Tĩnh Sơn kéo Chu Nhạc Thiên qua an ủi.

Chu Nhạc Thiên dựa vào lồ ng ngực của hắn, nhỏ giọng nói: “Như mấy bà mẹ chồng hung dữ trên tivi ấy.”

Kha Tĩnh Sơn nghe câu này, lập tức bật cười, “Nhóc con này, nói linh ta linh tinh, để chị Ngọc của em nghe thấy được, coi chừng bị véo tai.”

“Em nói đùa thôi mà,” Chu Nhạc Thiên le lưỡi một cái, ngửa đầu nói với Kha Tĩnh Sơn, “Anh Tĩnh Sơn, sau này em không dám làm bừa nữa.”

Kha Tĩnh Sơn thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc, chua xót nói: “Lời anh nói em không nghe, Đồng Ngọc là em nghe ngay.”

Chu Nhạc Thiên bật cười hì hì, hai tay ôm cổ Kha Tĩnh Sơn, vẻ mặt vô tư tới vô tâm, “Bởi vì anh Tĩnh Sơn thương em hơn cả chị Ngọc nữa.”

Heo Con,” Kha Tĩnh Sơn cúi đầu để trán mình cọ cọ với trán của Chu Nhạc Thiên, giọng điệu nghiêm túc, nét mặt lại là cưng chiều, “Ăn chắc anh Tĩnh Sơn của em rồi.”

Khà khà.” Chu Nhạc Thiên chu môi hôn cái chụt lên phần cằm lúm phúm râu của hắn, “Hai chúng ta ấy, không ai ăn chắc ai cả.”

“Đúng vậy.” Bàn tay Kha Tĩnh Sơn duỗi xuống, đỡ Chu Nhạc Thiên, ánh mắt sâu thẳm nói, “Làm bài, hay là đi lên?”

Tim Chu Nhạc Thiên thình thịch đập loạn, cúi đầu e lệ nói: “Đi lên ôn bài.”

Kha Tĩnh Sơn cười to một tiếng, dứt khoát bế ai kia lên, “Đi lên ôn bài.”

Hai ngày sau là sinh nhật Kha Tĩnh Sơn, Đồng Ngọc đặt một cái bánh ngọt giao đến tận nhà, xem như là biến tướng giảng hòa, Chu Nhạc Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, hào hứng bày quà mình đã chuẩn bị xong từ sớm ra.

Cái hộp to thoạt nhìn khá nặng, Chu Nhạc Thiên ôm rất vất vả, đầu gối kênh cả lên, Kha Tĩnh Sơn nhanh chóng đi qua tiếp cậu nâng lên bàn, “Mua cái gì mà nặng?”

“Anh xem thử xem có thích hay không.” Chu Nhạc Thiên vẻ mặt mong đợi nói.

Kha Tĩnh Sơn nói: “Em tặng gì anh cũng thích.”

Chu Nhạc Thiên nhào lên lưng hắn, “Anh xem trước đi đã.”

Kha Tĩnh Sơn mở hộp ra xem. Thấy bên trong là một cái lồng thủy tinh bao một mô hình nhà, hình dạng rất giống với ngôi nhà cũ của hai người trước đây, gần như là bản phục chế 1:1, hắn quay đầu lại nhìn Chu Nhạc Thiên một cái.

Chu Nhạc Thiên không kềm được ý cười, đắc ý nói: “Sao nào, cái này là em tự tay làm đó, giống như đúc đúng không? Hoa cỏ cây lá trong đó là em tự tay hái đó, ở nhà chúng ta.”

“Làm lúc này?” Kha Tĩnh Sơn bình tĩnh hỏi.

“Thì là… lúc cắm trại ấy,” Chu Nhạc Thiên ngượng ngùng vùi mặt vào cổ Kha Tĩnh Sơn, “Em tách ra với bạn, tự về nhà.

Trong lòng Kha Tĩnh Sơn ngũ vị tạp trần, nhẹ giọng hỏi khẽ: “Sao lúc anh nói em, em không thích?”

“Giải thích thì đâu còn ngạc nhiên nữa,” Chu Nhạc Thiên ngửa mặt, gương mặt mừng thầm đỏ bừng bừng, “Anh Tĩnh Sơn, có phải bây giờ anh siêu cảm động, siêu yêu em luôn không?”

“Ừm.” Kha Tĩnh Sơn không chút do dự hôn một cái vào khuôn mặt be bé của Chu Nhạc Thiên, anh Tĩnh Sơn siêu yêu em.”

Chu Nhạc Thiên quái khở khinh thường một tiếng, rùng mình một cái đổ lên trên lưng Kha Tĩnh Sơn, cánh tay vươn ra trước mắt Kha Tĩnh Sơn, “Anh, da gà em nổi hết cả lên rồi nè, anh xem đi, thật sự, nổi da gà.”

“Heo ngốc.” Kha Tĩnh Sơn nhìn biểu cảm vì thẹn thùng mà khoa trương quá lố của cậu, xoay người lại ôm eo của cậu, tập trung nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu, tập trung nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu, nghiêm túc nói: “Anh yêu em thật đấy, yêu en hơn bất cứ một ai, yêu em nhất.”

“Được được, em biết rồi, ” Chu Nhạc Thiên cúi đầu, “Khiêm tốn, khiêm tốn đi.”

“Ra ngoài chúng ta khiêm tốn.” Kha Tĩnh Sơn hạ thấp âm thanh nói, “Ở nhà có thể kiêu căng một chút.”

“Này…”

Nghe thấy giọng nữ truyền đến, hai người cấp tốc buông tay tránh ra thật xa, Kha Tĩnh Sơn xấu hổ đến mức không biết để tay ở đâu, ho nhẹ một tiếng, hỏi Đồng Ngọc mặt chết lặng đứng chỗ cửa: “Về nữa à?”

Đồng Ngọc: …cô còn về nữa cô là đồ khốn nạn.

“Em đi,” Đồng Ngọc đặt một cái hộp nhỏ ngay cửa trước, cạn lời với hai người đang tựa lưng vào nhau cách mình thật xa, “Hai người cứ kiêu căng đi, hẹn gặp lại.”

Vừa đóng cửa lại, Chu Nhạc Thiên lập tức gào khóc thảm thiết nhào vào lòng Kha Tĩnh Sơn, “Anh…” Chưa kịp dứt tiếng, cửa lại mở nữa, Đồng Ngọc mặt vô cảm nói: “Bánh kem làm bằng kem, ăn sớm chút, đừng để tan,” Sau đó nói với Chu Nhạc Thiên đang hóa đá: “Em còn rớt nữa là chị đánh em thật đấy,” Trước khi đóng cửa còn để lại một câu, “Lần này là đi thật, hai ngươi tùy ý.”

Chu Nhạc Thiên nửa treo trên người Kha Tĩnh Sơn bất động thật lâu, Kha Tĩnh Sơn vỗ vỗ eo cậu, “Không sao rồi, đi thật rồi.”

Sau khi Chu Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm không khỏi phì cười thành tiếng, Kha Tĩnh Sơn cũng cười, hai người nhìn nhau bật cười. Chu Nhạc Thiên mím mím môi, mắt cười cong cong nói: “Sinh nhật vui vẻ, anh Tĩnh Sơn.”

Kha Tĩnh Sơn vuốt mái tóc ngắn của Chu Nhạc Thiên, ánh mắt lưu luyến, nhìn chăm chú vào điều ý nghĩa nhất trong cả sinh mạng hắn, “Có em, ngày nào anh Tĩnh Sơn cũng rất vui vẻ.”