Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 198: Thế giới 13: Ngày an lành 13




Đáng nhẽ hôm sau sẽ đi lặn, nhưng mà vừa mới thức dậy, Nhạc Thiên đã nói đau đầu buồn nôn. Kha Tĩnh Sơn sờ trán cậu, thấy hơi nóng nóng, cau mày nói: “Bị sốt.”

Nhạc Thiên ủ rũ ủ rũ chớp chớp mi, “Em không sao, em muốn đi lặn.”

Kha Tĩnh Sơn gọi điện thoại cho đội y tế trên đảo, dỗ dành Nhạc Thiên: “Hết sốt rồi đi lặn sau, hôm nay nghỉ ngơi trước, nghe lời.”

Nhạc Thiên chớp mắt một cái, vẻ mặt hơi tủi song vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.” Rồi từ từ cuộn người lại, mặt thất vọng.

Kha Tĩnh Sơn nhẹ nhàng vỗ lên sống lưng cậu, nhỏ giọng dỗ cậu.

Người của đội y tế đến rất nhanh, đo nhiệt độ, không cao lắm, chỉ hơi sốt nhẹ, lại hỏi thêm về bữa tối của Nhạc Thiên hôm qua, bảo rằng có lẽ là do không quen với khí hậu, kê một ít thuốc, nói cho Nhạc Thiên nằm nghỉ một hai ngày là khỏi.

Nhạc Thiên nghe xong suýt chút nữa bật khóc thành tiếng, “Đi có năm ngày mà!”

Kha Tĩnh Sơn áy náy nói: “Đừng buồn, lần này chơi không vui, lần sau anh dẫn em đi nữa nhé, đi du lịch châu Âu mà em muốn nhé, được không nào?”

Nhạc Thiên trề môi nói: “Vậy nhỡ đâu lại có người bắt ra oai nữa thì sao?”

Kha Tĩnh Sơn nói: “Không sao hết, người ta nghe nói Heo Con đi tuần, không ai dám ra oai đâu.”

Nhạc Thiên không buồn nữa, bị Kha Tĩnh Sơn chọc cười, “Anh Tĩnh Sơn, anh tưởng em là con nít hả.”

Kha Tĩnh Sơn thầm nghĩ không phải đúng thế sao.

Chu Nhạc Thiên bệnh rồi, buộc phải ở trong biệt thự nghỉ ngơi, Kha Tĩnh Sơn dựng màn chiếu cho cậu, để cậu xem phim, mình thì làm việc ngay sát bên.

Đã hứa dẫn Chu Nhạc Thiên đi chơi nữa, nên giờ Kha Tĩnh Sơn lập tức bắt đầu chuẩn bị sắp xếp công việc, hai căn phòng có gắn điện thoại nội tuyến, Chu Nhạc Thiên có cần gì thì gọi điện cho Kha Tĩnh Sơn.

Kha Tĩnh Sơn họp video với đội cố vấn hơn một tiếng đồng hồ, mới nhận ra đã một lúc lâu mà Chu Nhạc Thiên không gọi cho mình, bèn nhấc điện thoại lên định gọi sang. Lại nghĩ một chút bèn quyết định đi qua xem thử thế nào, mở cửa ra, trên chiếc giường lớn màu trắng sữa chăn gối ngổn ngang không có một bóng người.

Đầu óc Kha Tĩnh Sơn phút chốc trống rỗng, sau đó vọt vào bên trong phòng, hô lớn: “Nhạc Thiên!” Tiếng la vang vọng trong căn biệt thự vắng vẻ, song không một ai đáp lại.

Nhạc Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhỏ giọng kêu một tiếng “khát”, bên cạnh lập tức có một đôi tay mềm mại đỡ đằng sau gáy cậu, ly nước được đưa đến bên môi cậu.

Nhạc Thiên uống hai ngụm nước, chậc lưỡi, mở mắt ra nhìn thấy có một chàng trai xinh xắn cười với mình, cậu hết cả hồn: “Đậu má, Kha Tĩnh Sơn lén tao tìm trai!”

Hệ thống: “…cậu mở to mắt ra coi mình đang ở đâu.”

Lúc Này Nhạc Thiên mới chú ý tới đây không phải là phòng của mình, cậu cạn cả lời: “Chuyện gì vậy.”

Hệ thống: “Không nhận ra hả? Cậu bị bắt cóc.”

Chàng trai mỉm cười hỏi: “Good?”

Nhạc Thiên: “… good.”

Chàng trai đó vẻ mặt tươi cười ngồi xổm bên giường nhìn cậu, tán thưởng nói: “Chinese, good.”

Nhạc Thiên: “…ờ, good.” Sao cứ good tới good lui hoài vậy cuối cùng là làm sao, Nhạc Thiên có rất nhiều dấu hỏi chấm.

Sau cùng thì dưới sự giúp đỡ hệ thống cậu cũng hiểu được tình cảnh của mình.

Nhạc Thiên: “…tao đúng là có sức hút ghê.”

Bởi vì đang bị sốt nhẹ, nên người Nhạc Thiên cứ khó chịu không sức, nằm trên giường từ từ nhỏm người dậy, cậu trai đó vẫn còn cười với cậu, hoàn toàn không có ý muốn cản cậu lại.

Đúng lúc này, cửa mở, một người đàn ông con lai độ trung niên đi vào. Nhạc Thiên mới nhìn thấy lập tức có cảm giác sức hút của mình hơi bị quá lố rồi, kiểu chú già hải ngoại kiểu này thì thôi bỏ đi.

Nhạc Thiên nói với vẻ mặt hoang mang: “Ông là ai?”

Người đàn ông đó cười cười, nói rõ ràng: “Anh.”

Nhạc Thiên: “…” Nói con mẹ gì vậy.

Người đàn ông đó thấy mặt Nhạc Thiên tỉnh tỉnh mê mê, khuôn mặt bởi vì bị sốt ửng đỏ, nhẹ giọng hỏi: “Bao nhiêu, tiền?”

Nhạc Thiên: “…một trăm triệu.”

Ông ta tưởng là mình nghe lầm, dùng tiếng Anh hỏi lại một lần nữa, Nhạc Thiên cũng dùng tiếng Anh trả lời lại một lần nữa

Ông chú: “…ác quá, giảm giá, giảm giá.” Vừa nói vừa chỉ sang chàng trai yên lặng đứng bên, “Một tuần, ba trăm ngàn.”

Chàng trai đó vẫn giữ nụ cười khẽ, Nhạc Thiên nghi là cậu ta không hiểu gì hết, nên cứ giữ nguyên nụ cười thiên sứ đó.

Nhạc Thiên lắc đầu, “No.”

Trên mặt ông ta lộ vẻ đáng tiếc, đưa tay dựng lên số một, “Em, một ngày, ba trăm ngàn.”

Nhạc Thiên thầm nghĩ lạm phát kiểu này tăng hơi bị nhanh quá rồi, lại lắc đầu, “No, tôi phải đi về.”

Ông chú này đã phải vất vả lắm mới có thể tránh được góc chết của camera trộm người về đây, làm sao có thể dễ dàng thả người đi. Ông ta coi Nhạc Thiên là trai bao, thế là bèn ngồi xuống tập trung cò kè mặc cả với Nhạc Thiên, một phát tăng vọt lên đến một ngày một triệu.

Nhạc Thiên: “…đậu má, tao được giá dữ vậy.”

Hệ thống: “…”

Nhạc Thiên: “Nhưng vẫn không được, ông này xấu quá.”

Nhạc Thiên một mực kiên quyết lắc đầu, sau khi từ chối, cậu cũng càng lúc càng rõ ràng ý định của ông ta, sắc mặt cũng càng lúc càng trắng, đã sắp phát khóc đến nơi.

Người đàn ông đó thấy trả giá mãi mà vẫn không chốt được, bắt đầu thử dùng một chiều không gian khác để thử thuyết phục Nhạc Thiên. Ông ta dứt khoát cởi qu@n ra khoe cho Nhạc Thiên, dựng ngón tay cái lên, khoe khoang nói: “Bự.”

Nhạc Thiên: …bự mẹ nó trái dưa hấu bự thì có (1), nông cạn.

Người đàn ông đó nói tiếp: “Sướng.”

Nhạc Thiên quay mặt đi, run rẩy nói: “Tôi phải về tìm anh mình.”

Ông ta cuống lên, “Anh cũng, là anh.”

Nhạc Thiên: Cút hộ.

Người đàn ông đó thấy nói thế mà vẫn không đả động được Chu Nhạc Thiên, dứt khoát túm chàng trai bắt đầu chơi trực tiếp.

Nhạc Thiên: …tư duy của người nước ngoài cậu không hiểu lắm.

Lúc Kha Tĩnh Sơn phá cửa xông vào, là lúc người đàn ông đó đang đè lên chàng trai gào to “f**k”. Kha Tĩnh Sơn không chút suy nghĩ tung thẳng một đấm đến, chàng trai bên dưới hoảng sợ thét to một tiếng, Kha Tĩnh Sơn mới nhận ra người này không phải là Heo Con của hắn, xoay mặt sang phát hiện ra bóng dáng nhỏ bé trước giường, đang chôn mặt mình trong cánh tay run lẩy bẩy.

Kha Tĩnh Sơn vội vọt tới, “Nhạc Thiên!”

“Đừng đụng vào tôi!” Chu Nhạc Thiên hét lên một tiếng, nhằm vào gầm giường chui vào, Kha Tĩnh Sơn nhanh chóng ôm Chu Nhạc Thiên đang mất bình tĩnh liên tục giãy dụa vào lòng, “Anh đây, Heo Con, là anh Tĩnh Sơn đây!”

Đội an ninh trên đảo cũng chạy tới, người đàn ông đó kích động bô bô miệng giải thích, đội an ninh mỉm cười lắc đầu, kiên quyết lấy còng ra.

Kha Tĩnh Sơn ôm Chu Nhạc Thiên đã sợ ngất đi bước ra khỏi phòng, nói với đội an ninh bằng tiếng Anh: “Báo cảnh sát đi, tôi sẽ đệ đơn kiện với tội danh bắt cóc.”

Chu Nhạc Thiên trong lòng mặt mày đỏ ửng, môi lại trắng không có một chút màu máu, do sợ hãi mà sốt nhẹ cũng chuyển thành sốt cao. Sau khi trở về biệt thự có ý thức rồi, Chu Nhạc Thiên liều mạng nhào đến bệ cửa sổ muốn nhảy xuống, Kha Tĩnh Sơn có kêu thế nào cậu cũng không quan tâm, đội y tế tiêm một mũi an thần xong thì mới yên tĩnh lại được.

Kha Tĩnh Sơn nổi giận, nhờ người trông chừng Chu Nhạc Thiên đã ngủ say, đi thẳng đến chỗ của đội an ninh, không quan tâm đ ến sự ngăn cản của người khác, đè ông già đó ra đánh cho một trận thật đau. Đội an ninh cũng biết lần này đã xảy ra chuyện lớn, tuy hai người cũng là khách VIP trên đảo, song tầm cỡ của Kha Tĩnh Sơn lại cao hơn người còn lại, cộng thêm lần này là lỗi của bọn họ, nên cũng mắt nhắm mắt mở, để Kha Tĩnh Sơn xử.

Nếu không phải sợ Chu Nhạc Thiên tỉnh lại không ai chăm sóc, Kha Tĩnh Sơn có thể đánh ông ta một ngày một đêm. Lúc trước Chu Nhạc Thiên suýt chút nữa bị Lưu Đình lừa gạt, bây giờ Lưu Đình đã chuyển tới nhà tù dành cho người lớn đang được người ta chăm sóc rồi, còn người này hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Chu Nhạc Thiên tỉnh rồi, song cậu không nổi đóa lên chỉ yên lặng run rẩy rơi nước mắt. Cho dù Kha Tĩnh Sơn dỗ dành cậu thế nào đi nữa, thì cậu vẫn cuộn mình thành một cục run bần bật không nói một lời nào.

Kha Tĩnh Sơn hết cách rồi, đành phải đưa cậu về rồi dẫn đến bệnh viện trong nước.

Đã có mấy bác sĩ tâm lý đến khám, Kha Tĩnh Sơn đứng ngoài cửa lo lắng chờ đợi, sau khi bác sĩ đi ra mặt mày ai cũng nghiêm nghị, Giáo sư Trần trong nhóm đó bước ra đầu tiên đi thẳng đến giải thích cho Kha Tĩnh Sơn, “Kha tiên sinh, tình hình của em trai cậu không khả quan lắm.”

Tim Kha Tĩnh Sơn nhất thời như bị búa tạ đập một cái, trầm giọng hỏi: “Không khả quan là thế nào?”

Giáo sư Trần thoáng trao đổi ánh mắt với các bác sĩ còn lại, các bác sĩ gật đầu, giáo sư Trần tiến lên trước thấp giọng nói: “Đây là lần thứ hai cậu ấy bị tổn thương, chuyện xảy ra từ mấy năm trước đã để lại bóng ma không nhỏ trong lòng cậu ấy, lần này vết thương mới cộng thêm vết sẹo cũ, e là rất nguy hiểm.”

Kha Tĩnh Sơn càng nghe, lòng dạ càng nặng nề, bàn tay đang đút trong túi quần run bắn lên, hắn run giọng nói: “Sẽ… trầm cảm sao?”

Giáo sư Trần nghiêm túc nói: “Không chỉ trầm cảm, mà tôi còn nghi rằng cậu ấy có khuynh hướng nhân cách phân liệt.”

Trong đầu Kha Tĩnh Sơn ong lên một tiếng, không thể tin hỏi lại: “Nhân cách phân liệt?!”

Giáo sư Trần vẻ mặt nặng nề nói: “Kha tiên sinh, cậu trả lời thật với tôi, mấy năm nay, cậu ấy có từng bày tỏ vấn đề gì liên quan đến xu hướng tính dục với cậu không?”

Kha Tĩnh Sơn không biết làm sao, “Em ấy nói mình không thích đàn ông, rồi không còn nhắc lại nữa.”

Giáo sư Trần thở dài một hơi, “Con trai trong giai đoạn trưởng thành hormone tăng cao nhất, sao có thể không có tưởng tượng về vấn đề đó được. Tôi đoán rằng cậu ấy vì muốn kiềm nén tưởng tượng tình d*c của mình, ám chỉ tinh thần cho bản thân, nên ép mình không thích đàn ông.”

Kha Tĩnh Sơn kinh ngạc đến mức nói không nên lời, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ về mặt đó, người lảo đà lảo đảo phải đỡ tường, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể?”

Giáo sư Trần tiếp tục nói: “Chuyện xảy ra lần này có lẽ đã k1ch thích một loại ám chỉ tâm lý nào đó, làm cho cậu ấy sinh ra cảm giác căm ghét bản thân. Vừa rồi trong lúc chúng tôi trò chuyện với cậu ấy, cậu ấy không nhìn chúng tôi, trái lại còn có khuynh hướng tự nói chuyện với bản thân, nên tôi đoán là vì để trốn tránh hiện thực trước đây, đang tạo ra một nhân cách mới.”

Đầu óc Kha Tĩnh Sơn đã loạn cả lên, lời nói của giáo sư Trần như cơn gió thổi qua khiến cho suy nghĩ của hắn rối bời ngổn ngang, hắn ngơ ngác hỏi: “Tôi, phải làm sao  đây?”

“Kết hợp đồng thời trị liệu tâm lý và uống thuốc.” Giáo sư Trần nói.

“Thuốc?” Kha Tĩnh Sơn nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Em ấy mới mười tám tuổi, ông nói với tôi dùng thuốc?”

Hai năm qua, đó rõ ràng là một đứa trẻ ngoan ngoãn thích cười, ưa bám người còn nghe lời sao giờ đột nhiên lại đến mức nhân cách phân liệt phải uống thuốc chứ?

Những gì mà giáo sư Trần vừa nói có ý là trước giờ Chu Nhạc Thiên vẫn luôn giả vờ, vì ép mình không được thích đàn ông, nên chỉ chịu một chút k1ch thích thôi cũng đã  đến mức sắp nhân cách phân liệt?

Kha Tĩnh Sơn hít một hơi thật sâu, mới phát hiện ra hai gò má mình man mát.

Kha Tĩnh Sơn nhìn về phía giáo sư Trần, kiên quyết nói: “Em ấy không bệnh, em ấy không phải là người bị bệnh tâm thần, tôi sẽ không cho em ấy uống thuốc.”

Giáo sư Trần hơi sững sờ, “Kha tiên sinh…”

Kha Tĩnh Sơn đẩy người ra, từ trong vòng vây của các bác sĩ đi vào trong phòng, Chu Nhạc Thiên mặc đồ bệnh nhân, nằm trên giường hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

Kha Tĩnh Sơn vén chăn lên, ôm Chu Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Nhạc Thiên, chúng ta về nhà.”

Chu Nhạc Thiên không hề phản ứng.

Kha Tĩnh Sơn ôm người đi ra, bị giáo sư Trần ngăn cản, “Kha tiên sinh, cậu làm như vậy sẽ hại cậu ấy, cậu ấy cần được chữa trị kịp thời.

Kha Tĩnh Sơn lạnh lùng nhìn giáo sư Trần, đôi mắt sâu thẳm hơi trũng xuống, tỏa ra ánh sáng chán ghét, “Em ấy không cần chữa trị, tôi lặp lại một lần nữa, em ấy không bị bệnh.”

Giáo sư Trần sửng sốt, nhìn Kha Tĩnh Sơn ôm cậu đi mất, môi mấp máy mấy lần, tự nhủ: “Kha tiên sinh…” Hình như cũng có vấn đề tâm lý rất lớn.

Kha Tĩnh Sơn được ăn cả ngã về không dẫn Chu Nhạc Thiên về nhà, Chu Nhạc Thiên như một con búp bê không còn hồn phách, như cái xác biết đi không nói năng gì, ăn cơm mặc đồ gì cũng cần nhờ Kha Tĩnh Sơn làm cho. Nhưng điều làm cho Kha Tĩnh Sơn cảm thấy lo lắng nhất đó là Chu Nhạc Thiên thế mà thật sự bắt đầu tự nói chuyện với mình.

Cậu gọi mình —— “mẹ.”

Khi mà Kha Tĩnh Sơn nhìn thấy Chu Nhạc Thiên ngồi xếp bằng trên giường, nhỏ giọng gọi “mẹ”, thật sự thấy như là từ ngũ tạng đến tim gan đều sắp nứt ra hết.

Cuối cùng thì hắn đã làm gì? Hai năm nay hoàn toàn không hay biết gì về tình hình tâm lý của Chu Nhạc Thiên cả, thứ mà hắn cho là ỷ lại thì ra tất cả là Chu Nhạc Thiên đang cầu cứu.

Nhạc Thiên: “Mẹ, con muốn coi phim.”

Hệ thống: “Cậu kêu ai đấy? Cái đồ bệnh tâm thần.”

Nhạc Thiên: “…” Hức hức hức, mẹ của tui không có hung dữ với tui như vậy.

Sau khi trải qua tình trạng này ba ngày, Kha Tĩnh Sơn đưa ra một quyết định. Sáng sớm hôm đó, hắn đi tới trước mặt Chu Nhạc Thiên đang nằm trên giường nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình: “Nhạc Thiên, chúng ta về nhà, về ngôi nhà thật sự của chúng ta…”

Hôm đó Kha Tĩnh Sơn dẫn Chu Nhạc Thiên trở về nơi mà hai người đã rời đi tám năm trước.

Tám năm trôi qua, sân vườn đã lổn nhổn đầy cỏ dại, cây quế trong vườn đã cao lớn leo hẳn ra ngoài sân, nhè nhẹ tỏa ra mùi thơm của cỏ cây, dưới chân vẫn là bùn đất quen thuộc.

Kha Tĩnh Sơn xốc xốc Chu Nhạc Thiên đang im lặng trên lưng mình, nhẹ giọng nói: “Nhạc Thiên, chúng ta về nhà.”

__

(1) bự mẹ nó trái dưa hấu bự thì có: 大你妈个大西瓜, chơi chữ.

Chữ 大 là đại – to, bự mà trái dưa hấu tiếng Trung là 大西瓜 – đại tây qua.