*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhạc Thiên đi học.
Nội dung dạy học của trường trong thành phố bài bản hơn rất nhiều, đa số đều là những thứ mà Nhạc Thiên đã quen.
Kha Tĩnh Sơn đã chào hỏi từ sớm, thầy cô giáo rất thân thiết với Chu Nhạc Thiên, Kha Tĩnh Sơn chỉ đưa đến cuối hành lang rồi không thôi không đi nữa. Hắn sợ những đứa trẻ khác nhìn thấy Chu Nhạc Thiên được người lớn dẫn đi sẽ xem thường Chu Nhạc Thiên, cúi người nhìn vào đôi mắt đen như mực của Chu Nhạc Thiên nói: “Học hành chăm chỉ, kết nhiều bạn nhé.”
“Dạ.” Chu Nhạc Thiên gật gật đầu, đôi mắt được đánh bóng bằng nước, tràn đầy bất an, kéo tay thầy giáo chăm chú nhìn Kha Tĩnh Sơn đứng dậy rời đi.
Kha Tĩnh Sơn biết cậu đang nhìn mình, ánh mắt chuyên chú dính vào lưng hắn, hắn hạ quyết tâm không quay đầu lại.
Nhạc Thiên lưu luyến nhìn bóng lưng Kha Tĩnh Sơn rời đi, nói: “Trưa nay hắn có nhớ làm thịt kho tàu cho tao không nhỉ?”
Hệ thống: “…” Con voi không có sinh hoạt tình d*c cả ngày chỉ biết nghĩ đến ăn.
Trong lớp học lít nha lít nhít rất nhiều học sinh ngồi, thầy giáo giới thiệu sơ về Chu Nhạc Thiên cho đám học sinh nghe, để Chu Nhạc Thiên tự chào hỏi, rồi xếp cho Chu Nhạc Thiên vào bàn đầu tiên.
Nhạc Thiên: “…tui hận!” Cậu nhất định sẽ cao lên!
Trước đây Chu Nhạc Thiên không thích ăn cơm cho nên mới vừa gầy vừa lùn, bây giờ Nhạc Thiên thì chỉ hận không thể một ngày năm bữa, một lòng vững tin rằng mình sẽ cao lên rất nhanh.
Tiết học đầu tiên kết thúc, bạn cùng bàn của Nhạc Thiên là một thằng nhóc ú nu, rất dứt khoát móc trong hộc bàn ra một cục socola đưa cho cậu, “Xin chào, tui là Tiền Đô, cho ông ăn cái này.”
Nhạc Thiên nhỏ nhẹ nói cảm ơn, xé giấy gói nhét vào trong miệng, hết sức đắc ý với sức hấp dẫn của mình.
Tuy bây giờ Chu Nhạc Thiên hơi gầy hơi đen, nhưng mà đường nét ngũ quan lại rất tốt, mắt to mũi nhỏ trứng ngỗng, người ta hay nói đen mà xinh, thì Chu Nhạc Thiên đúng là một đứa trẻ rất xinh xắn.
Tiền Đô nhìn Chu Nhạc Thiên đang ăn socola, nhẹ giọng nói: “Tui nghe nói ông không có ba và mẹ.”
Nhạc Thiên: “…”
Hệ thống: Há há há há!!! Đúng đúng đúng! Cậu ta là cô nhi!
Thầy giáo cố tình dặn dò Tiền Đô chăm sóc Chu Nhạc Thiên, thuật lại tình huống gia đình của Chu Nhạc Thiên cho Tiền Đô một cách hết sức khéo léo. Ngặt nỗi, lòng dạ Tiền Đô rộng hơn cả bao tử, tùy tùy tiện tiện nói toạc ra luôn.
Nhạc Thiên rất phối hợp đỏ cả mắt, “Hức.”
Tiền Đô cũng rất phối hợp nhỏ giọng nói: “Ông thật đáng thương, sau này tui đem socola cho ông mỗi ngày.”
“Có loại có nhân không?” Nhạc Thiên cũng nhỏ nhỏ giọng hỏi.
Tiền Đô trịnh trọng nói: “Có, ngày mai mang cho ông.”
Buổi trưa Kha Tĩnh Sơn đến đưa cơm cho Nhạc Thiên, hai người đứng ngoài cổng trường nói chuyện, Kha Tĩnh Sơn đưa cơm hộp cho cậu, “Thịt kho tàu, ăn xong rồi tráng nước sơ qua, tối mang về anh rửa lại cho em.”
Nhạc Thiên gật gật đầu, ôm hộp cơm mà nở hoa trong bụng, cứ theo nam chính có thịt ăn he he he.
“Có hòa hợp với bạn học không? Kết bạn với ai chưa?” Kha Tĩnh Sơn muốn nhịn không hỏi, nhưng vẫn không kiềm được, khom lưng hỏi.
Nhạc Thiên nhỏ giọng trả lời: “Bạn cùng bàn của em cho em ăn kẹo.”
Kha Tĩnh Sơn nói: “Vậy thì tốt quá.” Xoa xoa cái đầu nhỏ của Chu Nhạc Thiên, “Đo vào đi ăn cơm đi.” Đứng dậy thầm nghĩ cũng phải mua chút ăn vặt cho Chu Nhạc Thiên, để cậu có thể chia ăn chung với bạn học, chỉ ăn của người ta không thì không tốt.
Nhạc Thiên ôm thịt kho tàu vênh váo trở về phòng học, mấy đứa trẻ nhanh nhẹn trong lớp đã ăn rồi, ngập tràn mùi thức ăn khó mà phân rõ được, đám trẻ đang tranh cãi trao đổi đồ ăn thức uống với nhau.
Nhạc Thiên vừa ngồi xuống, Tiền Đô đã xách hộp cơm ba tầng của mình lên, từng tầng từng tầng trải ra, nói với Nhạc Thiên: “Muốn ăn cái gì thì tự gắp.”
Nhạc Thiên nhìn sang đồ ăn của Tiền Đô, ngay lập tức biết được vì sao Tiền Đô có thể béo được như vậy, cừ thật, tôm kho tộ, sườn heo muối tiêu, củ sen xắt sợi xào, còn có một chén canh cá màu trắng đặc sánh (1).
Nhạc Thiên mở hộp cơm của mình ra, thịt kho tàu chan trên cơm, đỏ au trong veo tỏa mùi thơm, Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Tui có rồi.”
Tiền Đô sáp đến gần ngó thử, vui vẻ nói: “Thịt kho tàu, tui thích! Tui đổi với ông được không?”
“Không đổi.” Mặc dù Nhạc Thiên ăn socola của cậu ta, nhưng từ chối mà trong lòng không hề có chút áp lực nào, cầm thìa lên cắm đầu ăn.
Tiền Đô cũng không tức giận, tự mình bóc một con tôm, ném vào trong hộp cơm của Nhạc Thiên, cười ha ha nói: “Vậy tui cho ông ăn.”
Nhạc Thiên một mặt thì ghét bỏ ăn tôm, “Ui, sức hút của ông đây không thể nào mà ngăn nổi.”
Hệ thống: “Người ta tội nghiệp cậu mồ côi…”
Nhạc Thiên: “Mồ côi thì sao nào? Mồ côi mà có người bóc tôm cho ăn, hứm.”
Hệ thống: “…”
Buổi tối, Kha Tĩnh Sơn tới đón Chu Nhạc Thiên, đứng ngoài cửa ra vào vẫy tay với Chu Nhạc Thiên, Chu Nhạc Thiên lập tức cười mang cặp sách trên lưng định đi. Cha mẹ Tiền Đô còn chưa tới, cậu ta kéo Nhạc Thiên lại kinh ngạc hỏi: “Chu Nhạc Thiên, không phải ông không có ba sao?”
“Đó là anh của tui.” Chu Nhạc Thiên quơ tay, nhào về phía Kha Tĩnh Sơn, Kha Tĩnh Sơn dứt khoát ôm cậu lên.
Nhạc Thiên chôn trong cổ Kha Tĩnh Sơn hít sâu một hơi, “Aizz, mùi của anh đẹp trai.”
Hệ thống: “…” Vì sao một đứa nhóc mười tuổi lại làm nó có kích động muốn đánh người chứ?
Kha Tĩnh Sơn vỗ nhẹ lên lưng cậu, trên mặt mang theo ý cười hỏi: “Đi học vui không?”
Chu Nhạc Thiên nhỏ giọng trả lời: “Vui ạ.”
Kha Tĩnh Sơn yên tâm hơn nhiều, “Vui là được rồi, anh dẫn em đi dạo siêu thị.”
Siêu thị đối với Chu Nhạc Thiên mà nói là một khái niệm rất xa lạ, trong thôn chỉ có quầy bán đồ lặt vặt.
Chu Nhạc Thiên hoa mắt giữa những hàng hóa rực rỡ muôn màu, Kha Tĩnh Sơn nắm tay dắt cậu đi xem quầy bán kẹo cân ký, “Kẹo mà bạn cùng bàn cho em hôm nay là loại nào?”
Nhạc Thiên chỉ vào một loại socola màu vàng gần giống như vậy.
Kha Tĩnh Sơn cân một túi, rồi hỏi Chu Nhạc Thiên muốn ăn đồ ăn vặt gì nữa không.
Nhạc Thiên đảo mắt một vòng, thấp giọng đáp: “Vậy là đủ rồi.” Đứa trẻ cúi đầu, vẫn còn rụt rè, có lẽ là nhận ra mình ăn của Kha Tĩnh Sơn, ở của Kha Tĩnh Sơn, tốn hết tiền này đến tiền khác, cho nên không dám nói.
Kha Tĩnh Sơn dứt khoát mua mỗi thứ một ít, mua xong còn nói với Chu Nhạc Thiên: “Nhạc Thiên, anh có tiền, em muốn ăn cái gì cũng được, biết không?”
Nhạc Thiên thầm nghĩ vậy thì cho tui một nồi gấu trúc kho tàu đi.
Chu Nhạc Thiên gật gật đầu, ôm chầm cánh tay Kha Tĩnh Sơn, nhút nhát nói: “Anh, anh sẽ không bỏ mặc em chứ?”
“Đừng nghĩ ngợi lung tung, em đã đi theo anh rồi, thì anh sẽ không bỏ em đâu.” Kha Tĩnh Sơn vỗ về lưng Chu Nhạc Thiên.
Mua kẹo và đồ ăn vặt xong, Kha Tĩnh Sơn loại mua một ốp nhang muỗi, một cái bật lửa, lúc tính tiền, nhìn thấy có bán giày cho trẻ em, bèn kéo Chu Nhạc Thiên đi mua giày.
Khu thời trang cho trẻ em trong siêu thị giá không cao lắm, nhưng cũng là con số mà Chu Nhạc Thiên ở dưới quê lên không dám nghĩ đến, cố hết sức kéo Kha Tĩnh Sơn lui về phía sau, “Em có giày rồi, vẫn mang được.”
“Sau này đi học em còn có tiết học thể dục nữa, phải chạy bộ, nhảy cao, nhất định phải mang giày thể thao.” Kha Tĩnh Sơn nhỏ giọng dỗ dành, lúc hắn đón cậu về có để ý, thấy đám trẻ con toàn mang giày thể thao, chỉ có Chu Nhạc Thiên là còn mang giày vải bố trắng trông hoàn toàn không hợp.
Hắn chưa từng nuôi trẻ con, lại là đàn ông, có rất nhiều chuyện không được cẩn thận cho lắm, chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó, nhìn thấy thiếu chỗ nào thì bù vào chỗ nấy.
Kha Tĩnh Sơn ép Chu Nhạc Thiên ngồi xuống, dưới sự đề cử của nhân viên bán hàng chọn một đôi giày thể thao nghe nói là đang rất thịnh hành, mang vào lập tức sẽ có thể thành con cưng thời thượng trong trường học.
Nhạc Thiên liếc mắt một cái,… phèn thế.
Chu Nhạc Thiên ngại ngại ngần ngần không nói lời nào, Kha Tĩnh Sơn ngồi khụy xuống, nắm chân cởi giày vải ra, mang giày thể thao vào cho cậu, “Thế nào? Vừa chân không?”
Chu Nhạc Thiên vẫn không nói lời nào.
Kha Tĩnh Sơn bóp bóp mũi chân trước, cảm giác cũng tương đối, hỏi Chu Nhạc Thiên: “Em đi hai ba bước thử xem? Nhỡ anh mua rồi, nếu như không vừa, thì không thể trả lại được.”
Chu Nhạc Thiên đành phải nhảy xuống đi mấy bước, trả lời bằng giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Rất vừa ạ.”
Kha Tĩnh Sơn cười, “Đẹp lắm.”
“Ơ…” Chu Nhạc Thiên luống cuống.
Kha Tĩnh Sơn giấu giày vải vào trong ngực, nói: “Yên tâm, sẽ không vứt giày cũ của em.”
Trước khi đi ngủ, Kha Tĩnh Sơn đóng kín cửa ban công, ngồi xổm trước giường đốt nhang muỗi.
Chu Nhạc Thiên ngồi trên giường, hai chân lắc lư lắc lư.
Kha Tĩnh Sơn cầm hộp đựng giày mới của Chu Nhạc Thiên để xuống dưới gầm giường, để giá nhang muỗi vào trong, rồi ngẩng đầu nói với Nhạc Thiên: “Tối nay sẽ không có muỗi nữa.”
Vết muỗi đốt trên tay Nhạc Thiên trải qua một ngày, ngứa thì không ngứa nữa, chỉ là vẫn còn sưng. Kha Tĩnh Sơn lên giường quạt cho cậu, chạm thử vào vết muỗi đốt trên cánh tay cậu, “Còn đau không?”
Nhạc Thiên lắc đầu lại gật đầu, “Có một chút đau.”
“Anh gãi cho em nhé?”
“Càng gãi càng đau.”
Kha Tĩnh Sơn nhăn hai hàng lông mày rậm lại không có cách nào.
“Anh, anh thổi cho em một chút đi.” Nhạc Thiên giơ cánh tay nhỏ gầy lên, hồn nhiên ngây thơ nói.
Hệ thống đã sớm nhìn thấu bản chất bỉ ổi của Nhạc Thiên từ bên ngoài rồi.
Đáng tiếc Kha Tĩnh Sơn không nhìn được, nghe Chu Nhạc Thiên làm nũng còn thấy vui, ôm cậu một tay quạt, một tay giơ tay cậu lên thổi cho.
Môi Kha Tĩnh Sơn có hình dáng rõ ràng, không dày không mỏng, mím một cái là tạo thành một độ cong sắc bén.
Ngay cả môi mà cũng đàn ông đến thế, Nhạc Thiên mơ tưởng viển vông, gục đầu vào ngực Kha Tĩnh Sơn, ôm cổ của hắn.
Kha Tĩnh Sơn bất ngờ bị cậu ôm chầm, phút chống bật cười, “Thôi được rồi, ngủ đi, có anh ở đây, muỗi sẽ không cắn em đâu.”
Ngày hôm sau thức dậy, Nhạc Thiên ôm hai vết muỗi đốt trên chân nước mắt lã chã.
Kha Tĩnh Sơn: “…” Tối nay về mua một chai dầu vậy, hắn cũng biết bó tay rồi.
Sống chung với Kha Tĩnh Sơn gần một tháng, Nhạc Thiên mới biết hắn đang làm chuyện gì, không ngờ rằng một người thoạt nhìn đàn ông đích thực như Kha Tĩnh Sơn vậy mà đang bán tất chân.
Nhạc Thiên giơ tất chân màu đen lú ra ngoài túi mặt dại ra, “Hệ thống, cái này có thể kiếm tiền được sao?”
Hệ thống: “Không thể kiếm tiền, thì lấy đâu ra lắm thịt như thế cho cậu ăn mỗi ngày?”
Nhạc Thiên: “Hình tượng của nam chính có phải hơi thấp quá không?”
Hệ thống đã thấy hơi bị tức rồi, “Cậu đang nói gì đấy, cái này gọi là tích lũy vốn liếng ban đầu có biết không? Ba năm sau, giá trị con người của Kha Tĩnh Sơn sẽ lên người giàu nhất thành phố.”
Nhạc Thiên: “Cảm ơn đã spoil.”
Hệ thống: “…” Má, bị lừa rồi.
Ba năm, gần như, dựa theo cái tính chuối cả nải của liên minh, năm nay Đồng Ngọc mười sáu, ba năm sau mười chín vừa khéo sáp vào với nam chính rồi, khổ ai cũng không thể khổ nữ chính.
Nhưng mà ba năm sau mình mới mười ba tuổi!
Kha Tĩnh Sơn giàu lên thì có ích gì, đến lúc đó không chừng miệng mình vẫn còn hôi sữa.
Nhạc Thiên cúi đầu liếc nhìn tất chân trên tay, anh, chờ em tám năm, đến lúc đó em mang tất chân cho anh xem.
Hệ thống: …
Kha Tĩnh Sơn không hề biết rằng Chu Nhạc Thiên đang mơ ước có một ngày cho hắn trải nghiệm sự rù quyến của tất chân, đang loay hoay chân không kịp chạm đất. Hắn không bán tất chân, mà là làm lái buôn, buôn đi bán lại.
Thời tiết lúc này nóng, phụ nữ trong thành phố đang nổi lên mặc váy ngắn, loại tất chân nylon liền quần này đúng lúc thích hợp, khứu giác kinh doanh của hắn nhạy bén, từ mấy tháng trước đã trữ hàng, bây giờ chỉ việc tập trung xả ra, ra túi nào kiếm lời ăn chênh lệch túi đó.
Có điều buôn đi bán lại trước sau vẫn chỉ là chuyện làm ăn vốn nhỏ, ít tiền như vậy không phải là mục tiêu Kha Tĩnh Sơn hướng đến, tiến của hắn phải được đầu tư vào một thị trường có thể sinh tiền nhanh hơn.
Trời vừa chuyển lạnh thì Kha Tĩnh Sơn lập tức dẫn Chu Nhạc Thiên chuyển nhà.
Đến Nhạc Thiên vẫn phải kinh ngạc trước tốc độ đổi địa bàn đó, sau khi Kha Tĩnh Sơn xả từng túi tất chân ra rồi, thì Nhạc Thiên không thấy nhập hàng về nữa, ngày nào cũng đi sớm về trễ không biết hắn đang làm gì. Cơ mà thịt để ăn thì vẫn có, nên Nhạc Thiên không hỏi hắn, dù sao cũng đã biết ba năm sau hắn sẽ phất lên rồi.
Căn nhà mới thuê tốt hơn trước đó rất nhiều, thoắt cái biến thành hai phòng ngủ một phòng khách, phòng tắm và phòng bếp riêng. Kha Tĩnh Sơn kéo Nhạc Thiên tham quan căn phòng nhỏ, “Có phòng của mình rồi, vui không nào?”
Nhạc Thiên rất phiền muộn, mấy người nhìn tui coi giống có vui không?
Kha Tĩnh Sơn thấy cậu bĩu môi, cúi người hỏi: “Không vui?”
Nhạc Thiên quay mặt sang ôm chầm hông của hắn.
Chu Nhạc Thiên được nuôi béo hơn một chút, cũng trắng hơn một chút, gò má hơi có chút thịt, mặt vừa đỏ, má cũng xụ xuống theo, muốn tủi thân bao nhiêu là có bấy nhiêu, “Anh, anh không thương em nữa hả?”
“Sao lại thế chứ?” Kha Tĩnh Sơn vội vàng ngồi khụy xuống bóp bóp khuôn mặt nhỏ của cậu, chỉ vào hai căn phòng song song nói, “Em xem, anh ngủ cách vách em này, sao lại không cần em nữa?”
“Em không muốn ngủ một mình, em muốn ngủ cùng anh.” Nhạc Thiên nhào vào lòng Kha Tĩnh Sơn ôm chặt cổ của hắn nhỏ giọng khóc nức nở, cậu phải ngủ với cơ ngực bự cơ, ai không cho, cậu cho người đó biết mặt.
Đối với sự ỷ lại của Chu Nhạc Thiên đối với mình, thì Kha Tĩnh Sơn vui nhiều hơn lo. Chu Nhạc Thiên còn nhỏ, không cha không mẹ giống như hắn, khi còn bé trong lòng hắn cũng từng mong có một người để mình có thể dựa vào.
“Thôi được rồi, ” Kha Tĩnh Sơn ôm Chu Nhạc Thiên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Nhạc Thiên, “Vậy thì tạm thời vẫn ngủ chung với anh.”
Nhạc Thiên: Không phải tạm thời, mà là sau này vẫn ngủ chung với anh khà khà khà.
__
(1) tôm kho tộ, sườn heo muối tiêu, củ sen xắt lát xào, còn có một chén canh cá màu trắng đặc sánh: 油焖大虾, 椒盐排骨, 清炒藕片, 还有一小碗浓白的鱼汤
Tôm kho tộ 油焖大虾
Sườn heo muối tiêu 椒盐排骨
Củ sen xắt lát xào 清炒藕片
Canh cá 鱼汤
Thật ra mấy món có lạ lắm nhưng nhìn ngon nên mời mọi người nhìn chung 😘😘😘
__
Chữ Đô 都 trong Tiền Đô 钱都, có nghĩa là thủ đô nha, không phải đô la =)))))
Bận cày phim nên edit được có một chương, tui biết tui tệ nhưng mà thôi đọc cho đỡ ghiền ik 🙈🙈🙈