Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 181: Thế giới 12: Số 17 12




Ánh mắt của Quan Nhạc Thiên trống rỗng, không khổ đau không vui mừng, không tức giận cũng chẳng đau lòng, thậm chí ngay cả nghi hoặc cũng không, lẳng lặng nhìn Hạ Quân. Lửa giận của Hạ Quân bị ánh nhìn của cậu từ từ dập tắt, nỗi bi ai sâu sắc cháy lên từ trong tro tàn phẫn nộ.

Thì ra thật sự có người không có tim.

Hạ Quân bỗng nhiên cúi người gặm c ắn môi Quan Nhạc Thiên.

Quan Nhạc Thiên vẫn không phản kháng.

Bờ môi lấm tấm máu của Hạ Quân kề sát bên cánh môi nhạt màu của Quan Nhạc Thiên, thì thầm: “Ông ta bảo anh làm gì thì anh làm nấy?”

Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Đúng.”

Hạ Quân nói: “Vì sao?”

Quan Nhạc Thiên nói: “Không vì sao cả.”

Đó là một loại bản năng khắc sâu trong tận xương tủy được huấn luyện ra từ đau đớn cực độ, phục tùng, là có thể được yên.

Yên tĩnh gần như nghẹt thở tràn ngập trong căn phòng, Hạ Quân để ánh mắt mình dừng thật sâu ở Quan Nhạc Thiên, “Thầy Quan, đổi chủ đi, tôi sẽ không để anh đau.”

Hàng mi thật dài của Quan Nhạc Thiên phẩy phẩy, nhẹ giọng nói: “Anh không xứng.”

Con ngươi Hạ Quân đột nhiên rụt lại, Quan Nhạc Thiên đã đột nhiên đưa tay lật hắn ngược lên, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Hạ Quân nằm dưới đất, thờ ơ nói: “Anh và ông, không ai xứng.”

Nhạc Thiên: Hứ, đây cao quý lắm nhé, mấy người không xứng đâu.

Hạ Quân nhất thời choáng váng, nhìn Quan Nhạc Thiên chậm rãi bước ra khỏi căn phòng này.

Nhạc Thiên act cool sướng được một lúc, đóng cửa lại rồi thì thấy hối hận sau khi lên cơn bộc phát, đáng lẽ nên bắn pháo trước rồi mới nói!

Con người Hạ Quân đó quá thông minh quá kiêu ngạo vênh váo. Khác với kiểu người bị bẩm sinh thiếu hụt về tâm lý nên tỉnh tỉnh mê mê lạnh lòng vô cảm như Quan Nhạc Thiên, Hạ Quân lại quá hiểu lòng người, cho nên xem thường, cho nên muốn chơi đùa.

Quan Nhạc Thiên không mạnh tay tát cho hắn một phát, thì hắn sẽ không nhìn thẳng vào sự tồn tại là “con người” của Quan Nhạc Thiên, mà chỉ xem Quan Nhạc Thiên thành công cụ hình người để đấu đá với K mà thôi. Theo một ý nghĩa nào đó, Hạ Quân và K đúng là tương tự, chính và tà thực chất chỉ trong một suy nghĩ.

Hạ Quân phát hiện ra Quan Nhạc Thiên biến mất, kể từ ngày cậu bước ra khỏi cánh cửa đó, Quan Nhạc Thiên đã biến mất khỏi thành phố này.

Hạ Quân không kịp thu dọn tâm tình của mình với Quan Nhạc Thiên, thì trong thành phố đã lặng yên không tiếng động bắt đầu một cuộc tàng sát. Rất nhiều các nhân vật mới nổi ở tầng lớp trên hoặc là bị mưu sát hoặc là bất ngờ bỏ mình.

Trong phòng thám tử, Chu Việt đưa tài liệu cho Hạ Quân, “Năm, tính luôn cả Tiền Chí Huy, thì tổng cộng là sáu.”

Nếu như thêm cả những người Hạ Quân trước đó đưa cho hắn, đó sẽ là một con số còn đáng sợ hơn nữa.

Hạ Quân nhanh chóng lần lượt lật xem tài liệu của năm vụ án giết người, đặc biệt chú hai vụ án bắn chết trong đó, khi nhìn thấy phong cách của hung thủ không giống với Quan Nhạc Thiên trong lòng mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Quân móc hộp thuốc trong túi ra, đưa cho Chu Việt một điếu, hai người hút thuốc trong phòng làm việc. Chu Việt dùng ngón tay cái bóp bóp lông mày, thấp giọng hỏi: “Thế nào?”

“Bọn chúng trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, chờ xem.” Hạ Quân thở ra một làn khói, lạnh nhạt nói, “Người chết vì tiền chim chết vì ăn, nhiều người chết như vậy rồi, thì sẽ luôn có người được lợi.”

Chu Việt ngậm điếu thuốc, cúi thấp đầu, biểu cảm trên mặt nghiêm túc, “Nói thật, những người chết đếu là đám tư bản và sâu mọt ỷ có tiền có thế cả ngày chỉ biết hút mồ hôi nước mắt nhân dân, không có kẻ nào trong sạch. Nhưng ông đây mẹ nó không thể nhịn được, coi cảnh sát chúng ta là gì, trong mắt còn có pháp luật hay không!”

Ngày còn đi học Hạ Quân và Chu Việt đã từng tranh luận rất nhiều lần về vấn đề nhân trị và pháp trị, Hạ Quân trước giờ luôn khịt mũi coi thường với sự ngây thơ quá mức và tinh thần trọng nghĩa của Chu Việt.

Mãi cho đến sau khi tốt nghiệp đại học, hai người một người trở thành thám tử thích làm gì thì làm, một người trở thành cảnh sát nguyên tắc, quan điểm vẫn không hợp nhau như trước.

Hạ Quân luôn cho là mình là đúng. Dưới cái nhìn của hắn, ý nghĩa của pháp luật là để ràng buộc kẻ ngốc, còn người thông minh như hắn thì pháp luật chỉ là một loại ràng buộc không cần có. Hắn vẫn luôn vững tin không nghi ngờ với quan điểm của mình, trong mắt của hắn và cả K đều không có pháp luật.

Hạ Quân chìm vào im lặng, nói rồi với Chu Việt: “Tôi muốn tra một người.”

Chu Việt xì một tiếng cười, “Người cậu muốn tra còn có chuyện không tra được?”

“Không tra được, lúc đó chỉ có tài liệu trên giấy, cần phải điều tra thông qua cậu.” Hạ Quân nói.

Chu Việt ngước mắt, trong đôi mắt thức đêm trải rộng tơ máu, “Hiếm khi được cậu cầu cạnh, nói đi, ai?”

Hạ Quân dụi thuốc, nói: “Đợi tôi gửi tài liệu cho cậu.”

Chu Việt phải về cục cảnh sát trước, Hạ Quân nói với hắn: “Trong bộ phận của các cậu có gián.”

“Tôi biết rồi.” Chu Việt phất phất tay, mái tóc quá dài xốc xếch như cỏ dại, “Chờ tin của tôi.”

Mùa mưa sắp đến, bầu trời lại bắt đầu trở tối, Chu Việt vội vội vàng vàng chạy ra nhà ga.

Hạ Quân nhìn bóng lưng Chu Việt rời đi, trong đầu mơ mơ màng màng hiện lên một bóng người gầy gò, áo sơmi xám quần tây đen, che một cái ô lớn, hoàn toàn không hòa hợp với thế giới này.

Trong lòng Hạ Quân lại bắt đầu khó chịu, từ sau khi Quan Nhạc Thiên biến mất đó, tâm trạng của hắn trở nên tệ đi rất nhiều. Khi nửa đêm tỉnh lại nhìn bên giường rỗng tuếch cũng không thể nào ngủ được.

Đến cùng là ai dịu dàng xâm chiếm con tim ai?

Màn trời vang lên một tiếng sấm nổ, cơn mưa tầm tã cuối cùng cũng đổ xuống.

Hạ Quân ở trong phòng làm việc đợi gần hơn một tiếng, Chu Việt mới gọi điện thoại cho hắn.

“Quan Nhạc Thiên này không phải là anh giảng viên kia sao, cậu tìm tài liệu của anh ta làm gì?” Chu Việt cầm điện thoại, nhỏ giọng hỏi, “Có phải có liên quan đến vụ án không?”

Hạ Quân nói: “Không phải.”

Chu Việt cau mày nói: “Vậy cậu tra người ta làm gì? Đây là vi phạm đấy, cậu có hiểu không, tôi không thể đưa cho cậu.”

Hạ Quân nói: “Người yêu, cãi nhau, bỏ đi.”

Chu Việt: “…”

“Đậu má!” Chu Việt hưng phấn nói, “Tôi đã bảo là cậu sai sai đâu mà, lần trước còn không chịu nhận, chờ tôi gửi qua cho cậu, cậu làm gì mà người ta bỏ đi vậy?”

Hạ Quân nhìn thấy tư liệu đang từ từ gửi sang, lại châm cho mình điếu thuốc nữa, thong thả đáp: “Bởi vì tôi ch1ch tệ.”

Chu Việt: “…” Nỗi bi ai của trai tân.

Tốc độ đường truyền rất chậm, chắc là vấn đề bên chỗ Chu Việt, ánh mắt Hạ Quân nhìn lom lom vào tài liệu từ tốn mở ra, khi thuốc sắp cháy đến ngón tay mới cúi đầu phủi tàn dập thuốc.

Ghi chép văn thư của nội bộ quả nhiên tường tận hơn nhiều, gần như thể hiện rõ ràng đầy đủ tư liệu bên ngoài của Quan Nhạc Thiên.

Khi Hạ Quân nhìn thấy “cha ruột Quan Bình là cảnh sát” thì tinh thần chấn động, bởi vì khó chịu trong lòng mà không thể không ngửa ra sau hít sâu một hơi rồi mới ngồi thẳng lên tiếp tục xem.

Gia đình của Quan Nhạc Thiên là một gia đình thoạt trông rất đầm ấm. Cha là cảnh sát, mẹ là hộ sỹ, có một anh trai lớn hơn 9 tuổi, do sinh nhiều hơn quy định, nên cha bị giáng chức, bị điều ra khỏi tiền tuyến, sau này làm công việc xử lý công văn trong đơn vị.

Quan Nhạc Thiên giống cha mình đến 70 – 80%, Quan Bình cũng là một người thanh niên tuấn tú nhã nhặn, ánh mắt ngập tràn sức sống, mặc đồng phục lên trông hết sức kiên cường chính trực.

Hạ Quân nhẫn nhịn nỗi lòng gợn sóng đọc hết tiểu sử của Quan Nhạc Thiên trước năm ba tuổi. Năm hai tuổi đến bệnh viện chẩn đoán chính xác có trở ngại trong nhận biết cảm xúc, cha mẹ vẫn luôn liên tục dẫn cậu đi tham gia các chương trình giáo dục, mãi cho đến ba tuổi thì vào viện mồ côi.

Trong tư liệu Chu Việt gửi đến có bức ảnh chụp chung. Trong đó có một tấm hình như là chụp vào mùa hè, những đứa trẻ trong ảnh bao gồm cả viện trưởng khi đó đều mặc đồ hè, duy chỉ có Quan Nhạc Thiên mặc áo dài quần dài bình tĩnh đứng ở rìa ngoài bên trái bức ảnh.

Nhìn cậu chừng mười ba mười bốn tuổi, cao ráo mảnh khảnh, trắng trẻo xinh xắn, trong bức ảnh ngà ngà vàng như là một đóa hoa hồng trắng thoát tục.

Hạ Quân nhìn Quan Nhạc Thiên trong hình, phát hiện lạnh lùng trong mắt cậu đã hơi có khuôn dáng của hiện tại.

Hạ Quân lấy bức ảnh Quan Nhạc Thiên ba tuổi trong ví tiền ra so sánh.

Nhìn riêng hai tấm hình, thì biểu cảm của Quan Nhạc Thiên dễ thấy cùng là xa cách khác với người bình thường. Nhưng khi đặt cạnh nhau, thì Hạ Quân có thể cảm nhận được rất rõ ràng, ánh mắt của Quan Nhạc Thiên ba tuổi tuy rằng trống rỗng song không đến mức xa cách người khác.

Có người đã bôi mực đen ngổn ngang chất chồng trên tờ giấy đó.

Hạ Quân nhìn hai bức ảnh, trong lồ ng ngực dâng lên từng cơn tức, nếu như hắn gặp được Quan Nhạc Thiên thời niên thiếu, hắn chắc chắn sẽ không làm như thế!

Suy nghĩ đó vửa bật ra, cả chính Hạ Quân cũng phải ngẩn ngơ.

Chu Việt lại gọi điện thoại đến, “Ầy, đừng bảo tôi không coi cậu là anh em, tôi tìm được người yêu của cậu rồi. Đang ở bến tàu Bắc Tuyền, tôi phải lục camera để tìm cho cậu đấy, làm trái cả quy tắc.” Nói rồi chính hắn cũng phải cười, hai năm nay càng lúc càng gần với Hạ Quân, chuyện làm trái quy tắc càng lúc càng nhiều.

Hạ Quân nói: “Cảm ơn.” Cúp điện thoại, lập tức chạy xe đến bến tàu Bắc Tuyền.

Bến tàu Bắc Tuyền ở phía trái nội thành, Hạ Quân lục lọi ký ức về tài liệu mình vừa mới đọc, phát hiện bến tàu Bắc Tuyền cách trường trung học cũ của Quan Nhạc Thiên rất gần.

Nhạc Thiên che dù ngập tràn thê lương.

Chủ động từ bỏ sinh hoạt tình d*c cậu chiếm được tình thương của hệ thống, tốt bụng nói cho cậu biết không có ai theo dõi cậu. Thế là tầm này cậu thả cửa bản thân, điên cuồng ăn uống thỏa thích, trong trí nhớ của Quan Nhạc Thiên ở bến tàu Bắc Tuyền có một tiệm bánh đậu đỏ ăn rất ngon, cậu càng nghĩ càng thấy trào nước miếng, đội mưa tới ăn cuối cùng phát hiện ra tiệm bánh đậu đỏ đã đóng cửa.

Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, nhìn bảng hiệu nhà nghỉ Hòa Hài sắp khóc thành tiếng, “Mẹ, con muốn ăn bánh đậu đỏ.”

Hệ thống: “Ngoan, mama dẫn con đi ăn cái khác ngon hơn.”

Nhạc Thiên chu mỏ, “Mẹ, con yêu con.”

Hệ thống: “…gần đến nơi rồi.i.” Ngu X.

Hạ Quân ngồi trong xe nhìn thấy Quan Nhạc Thiên che dù ngước đầu, hắn không thấy được biểu cảm của Quan Nhạc Thiên, chỉ từ bóng lưng gầy đã thấm thía được nỗi cô đơn.

Dưới màn mưa đầy trời, trên đường đã không còn người đi đường, hạt mưa đánh mạnh vào cửa sổ xe, cần gạt nước không nhanh không chậm gạt đi, bóng dáng người trước mặt mơ mơ hồ hồ, ngắm hoa trong sương.

Quan Nhạc Thiên quay mặt sang dường như sắp đi.

Hạ Quân lập tức xuống xe, ba chân bốn cẳng chạy đến kéo người lại, Quan Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên thấy là hắn, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Mưa to như thác nước, Hạ Quân đã có thể cảm nhận được cảm giác nhói đau khi mưa bụi đánh vào da thịt, hắn vuốt mái tóc ướt, trong mưa mỉm cười nói: “Thầy Quan, tôi đang mắc mưa.”

Quan Nhạc Thiên che dù không hề bị lay động, không hề có ý gì như là muốn che dù cho Hạ Quân.

Nụ cười trên mặt Hạ Quân tươi hơn, “Lúc này anh nên chia một nửa dù cho tôi.”

Quan Nhạc Thiên nhìn hắn, hồi lâu sau mới chậm rãi ngả dù về phía hắn.

Ngay khoảnh khắc Quan Nhạc Thiên ngả dù về phía mình, Hạ Quân bước một bước nhanh về trước, nâng mặt Quan Nhạc Thiên lên, hôn xuống.

Quan Nhạc Thiên vẫn bình tĩnh cầm ô, hơi ngẩng đầu lên, hàng mi quạt nhẹ, không có phản kháng cũng không có đón nhận hùa theo.

Hạ Quân buông cậu ra, lại lau nước mưa trên mặt, cười nói: “Thầy Quan, đến cũng đến rồi, nể mặt chút đi.” Một tay hắn chỉ sang nhà nghỉ nhỏ bên cạnh hai người.

Bà chủ nhà nghỉ không ngờ mưa lớn như thế này mà vẫn làm ăn được, lại còn là hai người đàn ông, đẹp trai nữa. Bà chủ đá mắt với Hạ Quân đang ướt đẫm cả người hỏi: “Anh đẹp trai, hai người thuê một phòng hay hai phòng?”

“Một phòng.” Hạ Quân phủi nước mưa trên áo khoác.

Quan Nhạc Thiên đứng ngoài cửa ra vào thu ô lại, ngón tay thon dài chậm rãi kéo ngay nết nhăn trên tán, chầm chậm cuốn lên.

Hạ Quân liếc nhìn cậu một cái, khẽ hỏi nhỏ bà chủ: “Bà chủ, chỗ này trước đây bán gì vậy?” Quan Nhạc Thiên đứng lâu như thế, không phải là đến tìm nhà nghỉ.

Bà chủ trả lời: “À, anh có phải là học sinh trường trung học Hòa Bình không. Gần đây có rất nhiều cựu học sinh đến chỗ chúng tôi để tìm mua bánh đậu đỏ ăn, nhưng mà ông bán bánh đậu đỏ năm trước đã xuất huyết não qua đời rồi. Hồi đó bày hàng ngay cửa chúng tôi, giờ ông cụ đi rồi, tôi cũng khó chịu trong lòng lắm, bán mấy chục năm rồi mà.”

Tim Hạ Quân hơi thắt lại, xoay mặt nhìn qua Quan Nhạc Thiên đã cẩn thận cất dù xong, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, không nhiễm bụi trần, bình thản nói với hắn: “Đi thôi.”