Quan Nhạc Thiên không phải bẩm sinh có phản ứng với với đau đớn. Khi hắn còn nhỏ đúng thật là có thiếu hụt về tâm lý, dao động cảm xúc chậm hơn người bình thường rất nhiều, đồng thời rất khó tạo thành mối quan hệ thân thiết với người ngoài. Song cơ thể của hắn thì vẫn là cơ thể của con người.
Cơ thể của một đứa trẻ năm tuổi gầy gò, bị thương sẽ đau, đau cũng sẽ khóc.
Quan Nhạc Thiên ngồi khụy trong mật thất đen kịt, trên người toàn là vết máu do roi đánh bật ra, nhỏ giọng khóc.
K mỉm cười ngồi xuống: “Bé cưng không được khóc, sợ đau thì không phải là bé ngoan.”
Quan Nhạc Thiên ngước mắt, trong mắt cũng chẳng có bao nhiêu oán hận, nghi ngờ nói: “Tại sao lại đánh con?”
“Đau đớn là phần thưởng cho con, những đứa trẻ quá yếu đuối sao có thể vượt qua được mưa gió,” K vẩy vẩy cây roi trong tay, mỉm cười nói, “Tin chú đi, chú sẽ giúp con trưởng thành thật tốt.”
Cái gì là dịu dàng, khi còn bé Quan Nhạc Thiên không có cơ hội hiểu, lớn lên rồi càng không có cơ hội, hắn là một khẩu súng, một món vũ khí lạnh lẽo, sao có thể hiểu được.
Hạ Quân chầm chậm cúi người trong ánh nhìn chăm chú của Quan Nhạc Thiên.
Quan Nhạc Thiên khẽ hừ một tiếng, hai tay vô thức nắm chặt sofa.
Hạ Quân rất tập trung lấy lòng Quan Nhạc Thiên. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên khuôn mặt đỏ ửng của Quan Nhạc Thiên, dựa vào vẻ mặt của y để điều chỉnh động tác của mình, hai tay cũng không nhàn rỗi, chậm rãi vuốt v e cơ thể trắng nõn của Quan Nhạc Thiên.
“Thầy Quan, sướng không?” Hạ Quân ngậm đồ trong miệng từ tốn hôn Quan Nhạc Thiên, Hạ Quân không hôn Quan Nhạc Thiên theo kiểu tranh đấu hơn thua như trước đó mà trái lại như chỉ hận không thể hôn cậu đến nghẹt thở. Hắn dịu dàng cứ ngỡ như gió xuân ấm áp.
Quan Nhạc Thiên bị động nhận lấy nụ hôn của hắn, không có quá nhiều đáp lại.
Hạ Quân chống người lên, không nhụt chí, hỏi Quan Nhạc Thiên: “Thầy Quan, thầy vẫn chưa trả lời tôi, có sướng không?”
Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Sướng.”
Hạ Quân lau bờ môi nhạt màu của cậu, thấp giọng nói: “Xoay sang chỗ khác.”
Quan Nhạc Thiên theo lời quay lưng lại, dịu dàng đã qua, với xử thô bạo cũng nên đến rồi. Cậu sớm đã không còn sợ đau đớn, mà cả người còn cảm giác được một cơn run rẩy hưng phấn lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng mà nằm ngoài dự liệu của cậu, Hạ Quân không với xử với cậu như thế. Quan Nhạc Thiên giật mình bởi xúc cảm trơn trượt mềm mại, định quay đầu lại thì bị Hạ Quân nắm eo, “Đừng nhìn mà thầy Quan, tôi xấu hổ.”
Quan Nhạc Thiên ban đầu từ thờ ơ không động lòng đến viền mắt dần dần thấm ướt, cắn vào ngón tay chậm rãi nói: “Đủ rồi…”
Hạ Quân thấp giọng hỏi: “Thầy Quan đã không kịp đợi rồi?”
Quan Nhạc Thiên không đáp lời, chỉ là cơ bắp lên xuống sau lưng hơi run run, phơi bày sự khó chịu của cậu.
“Thầy Quan, không phải là tôi cố tình trêu chọc anh.” Hạ Quân nhẹ giọng nói, “Tôi đã nói, lần này sẽ dịu dàng một chút.”
Hạ Quân dốc hết tất cả vốn liếng, chờ cho Quan Nhạc Thiên đã đủ mềm rồi, đang quay đầu lại dùng đôi mắt đong đầy nước mắt ngầm có ý khẩn cầu thì Hạ Quân mới từ tốn trao cho cậu.
Trong nháy mắt, Quan Nhạc Thiên kêu lên một tiếng thật dài.
Không phải là bởi vì đau đớn không phải là bởi vì chảy máu, chỉ là bởi vì người đàn ông này dịu dàng quá đỗi, Quan Nhạc Thiên rất nhanh đã mê muội trong nhu tình xa lạ mà Hạ Quân mang đến cho mình.
Hai người từ sofa liên tục chiến đấu sang đến trong phòng ngủ, Hạ Quân nằm nghiêng ôm Quan Nhạc Thiên từ chính diện. Thi thoảng lại cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn triền miên, hôn từ lông mày kéo xuống mũi cậu, “Thầy Quan, mắt của thầy rất đẹp.”
Quan Nhạc Thiên hơi mê man trước lời khen của hắn, bờ môi khẽ nhếch lại chẳng biết đáp gì, Hạ Quân cười khẽ một tiếng, hôn lên môi của cậu.
Sau đó, Hạ Quân lại châm một điếu thuốc, phần mình thì hút hai hơi rồi lại đưa cho Quan Nhạc Thiên, Quan Nhạc Thiên liếc hắn một cái, nhận lấy điếu thuốc hút tiếp.
Hạ Quân gác hai tay sau gáy, “Thầy Quan, nhận xét một câu?”
Nhạc Thiên không mặn không nhạt nói: “Khá tốt.”
Hạ trứng gà rất có tâm cơ, nhận ra được đặc điểm cơ thể của Quan Nhạc Thiên là do quá khứ tạo thành, lập tức đánh mạnh vào điểm này, định mượn phương diện này làm bước đột phá. Thể xác là hành lang nối liền với tâm hồn, khi cơ thể này phục tùng sự dịu dàng rồi, thì rất nhanh tâm hồn cũng sẽ khao khát được với xử giống vậy.
Nhạc Thiên mờ mịt liếc Hạ Quân một cái, em trai muốn, muốn ngủ cho anh phục, cưng được lắm, anh chắc chắn sẽ phối hợp!
Hạ Quân mỉm cười đề nghị: “Thầy Quan chuyển qua phòng tôi ở nhé?”
Quan Nhạc Thiên vốn định từ chối, nhưng trong tổ chức bảo cậu bám lấy Hạ Quân, thế là dừng một chút rồi trả lời: “Được.”
Hạ Quân thấy cậu đồng ý dứt khoát như vậy, chắc hẳn là cũng biết Quan Nhạc Thiên đã được người sau lưng mớm lời, một lời hai ý nghĩa nói: “Thầy Quan nghe lời thật.”
Công cuộc sống chung của hai người chính thức bắt đầu từ ngày hôm nay, Hạ Quân rất hào phóng nhường một nửa phòng quần áo của mình ra. Thật ra phong cách ăn mặc của hai người tương với giống nhau, Hạ Quân nhìn Quan Nhạc Thiên treo từng món đồ vào trong, lại lấy từng cái qu@n lót tứ giác màu xám gần như là giống nhau ra. Bèn cười nói: “Mấy cái khác của thầy Quan cũng được, chỉ có điều là qu@n lót thật sự không đủ s3xy.”
Quan Nhạc Thiên mắt điếc tai ngơ tiếp tục thu dọn quần áo.
Hạ Quân bước lên phía trước hỏi: “Thầy Quan, tôi mua cho anh hai cái k1ch thích hơn nhé?”
Quan Nhạc Thiên liếc hắn, đóng ngăn tủ lại dịu giọng đáp: “Mua cho anh đi.”
Không ngờ rằng cậu sẽ cãi lại mình nên Hạ Quân hơi sững người, tiếp lời luôn: “Mặc chung?”
Hai người sống chung với nhau rất yên ổn. Hạ Quân đưa đón Quan Nhạc Thiên đi làm mỗi ngày, buổi tối có sự kiện gì đặc biệt thì chở Quan Nhạc Thiên đi ra ngoài ăn, gần đây hắn cũng đang cải thiện kỹ năng nấu ăn của mình lên, lúc lên giường cũng với xử với Quan Nhạc Thiên hết sức dịu dàng, phải chắc chắn là đã Quan Nhạc Thiên sướng rồi mới chịu xuống tay.
Nhạc Thiên thật sự là sắp vui thành tiên, không hề để tâm đ ến việc Hạ Quân có mưu đồ khác, nếu như không phải không thể để vỡ hình tượng, thì thậm chí cậu còn muốn kéo Hạ Quân dẩy đầm tại chỗ.
“Thầy Quan, súp bơ hải sản kiểu Pháp, thấy sao?” Hạ Quân mỉm cười nghiêng cái nồi trên tay cho Quan Nhạc Thiên đứng bên nhìn.
Quan Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Chỉ được bề ngoài.” Trong lòng điên cuồng vỗ tay cho Hạ trứng gà, không hổ là cưng nha Hạ trứng gà, làm gì cũng giỏi hết cả, ngay cả nấu cơm cũng mới học là biết, món súp này thật sự quá thơm.
Hạ Quân không quá để tâm đ ến sự lạnh nhạt của cậu.
Hai người ngồi trên bàn ăn mặt với mặt dùng bữa, Hạ Quân sến sến súa súa, chốc thì giơ tay ra lau miệng cho Quan Nhạc Thiên, chốc thì đút cho Quan Nhạc Thiên một miếng thịt.
Ngoài mặt thì Nhạc Thiên mất kiên nhẫn, trong đầu thì nói với hệ thống: “Ồ hố hố hố, đây là cảm giác được theo đuổi sao? Ái chà chà.”
Hệ thống: …Hạ trứng gà! Tại sao cậu như thế lày (1)!
Ăn được một nửa, điện thoại của Hạ Quân reo chuông, hắn liếc nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, nở nụ cười với Quan Nhạc Thiên, đứng dậy đi ra ban công nghe.
Nhạc Thiên nhìn bóng lưng màu đen ngoài ban công, căm tức nói: “Là con ranh hồ ly tinh nào gọi điện cho trứng gà nhà chúng ta, lại còn lén tao nghe nữa, đừng để biết được, tao tặng cho phát đạn tiễn thẳng nó lên thiên đàng.”
Hệ thống: “…” Diễn nhập tâm quá đấy, có gan thì làm thiệt thử xem.
Hạ Quân cúp điện thoại trở về, ôm Quan Nhạc Thiên hôn một cái, cười nhẹ nói: “Honey à, tôi có chút chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi nhé, tắm rửa xong nhớ thay qu@n lót viền ren tôi mới mua cho anh nhé.”
Quan Nhạc Thiên nhìn Hạ Quân đi ra ngoài như nhìn một thằng đần.
Sau khi cửa đóng lại, sắc mặt của hai người đồng thời thay đổi.
Nhạc Thiên hớn ha hớn hở ngoạm một miếng thịt to từng ngụm súp lớn, hệ thống đã xác nhận với cậu, Hạ Quân không lắp camera ở nhà mình.
Sắc mặt của Hạ Quân thì tức khắc lạnh xuống ngay khi cánh cửa khép lại, gọi điện lại cho Chu Việt.
“Ừm, giờ tôi đang đến đó, cậu chờ tôi.”
Hiện trường đã được phong tỏa, Chu Việt đứng bên ngoài dây chặn hút thuốc, dưới chân đã có mấy cái đầu lọc thuốc.
“Đội trưởng Chu, làm gì nữa ạ?” Điền Ngữ trong đội mặt hơi trắng, hình ảnh bên trong thật sự quá ghê rợn, cho dù cô đã quen với các cảnh tượng như vậy cũng không kiềm được thấy hơi buồn nôn.
Chu Việt nói: “Chờ người.”
Điền Ngữ hỏi: “Người bạn học thần thám của anh?”
Chu Việt cười khẽ, “Đừng không tin tà.”
“Tôi không có ý đó, chỉ là sợ anh ta nhìn thấy sẽ không chịu được, dù sao thì anh ta cũng không phải người trong nghề như chúng ta.” Điền Ngữ cau mày nói.
Chu Việt lại nở nụ cười, tiếng cười rất trống vắng, vứt tàn thuốc xuống đất nghiền tắt, “Cậu ta sẽ không sợ.”
Hạ Quân đến nơi rồi, Điền Ngữ nhìn thấy hắn mở cửa một chiếc xe sang trọng ăn mặc áo khoác, trong màn đêm rất giống một anh công tử bột đến dự tiệc. Cô đẩy vai Chu Việt một cái, không thể tin nói: “Đội trưởng Chu, người anh nói không phải là người đó chứ?”
Chu Việt ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, “Chính là cậu ta.”
Hạ Quân sải bước đi đến, hỏi Chu Việt: “Bên trong?”
Chu Việt gật đầu, “Người dứt sạch sẽ.” Mũi hơi động đậy, hỏi: “Sao trên người cậu lại có mùi sữa, đang ăn cơm?”
“Ăn được một nửa,” Hạ Quân mang bao tay Chu Việt đưa qua, “Đi vào thôi.”
Điền Ngữ lên tiếng: “Tôi kiến nghị anh để bụng trống rồi hẳn vào.”
Hạ Quân liếc nhẹ cô một cái, nói với Chu Việt: “Người mới?”
Chu Việt nói: “Khu khác điều đến, Điền Ngữ.”
Hạ Quân nhấc dây chắn lên vào trong phòng.
Đây là một căn biệt thự phố phong cách sân vườn, diện tích hơn 600 m vuông, vốn là nhà nghỉ của cá sấu lớn Cát Minh, nhưng chủ nhân của căn nhà giây phút này đang nằm chính giữa gian nhà,
Chu Việt đã kiểm tra trạng thái tử vong của Cát Minh một lần rồi, song bây giờ vẫn không khỏi thấy hơi lợm lợm.
Quá máu me, cái chết của Cát Minh vô cùng không đẹp.
Chu Việt cố nén cảm giác khó chịu trong lòng mở miệng: “Có khả năng kẻ đó là tên bi3n thái, nhẫn tâm hành hạ Cát Minh hơn một tiếng.”
Hạ Quân cúi người, khẽ gảy nhẹ khoang miệng Cát Minh, “Hàm răng?”
Chu Việt gật đầu, “Không chỉ ở đó.”
Người này không chỉ nhổ một cái răng của Cát Minh, còn đập nát cẳng chân xương đùi Cát Minh, cắt gân tay gân chân Cát Minh, Cát Minh lúc chết chắc chắn rất đau đớn.
Chu Việt nói: “Cát Minh làm người khéo léo, thù này phải lớn đến đâu?”
Hạ Quân nói: “Không có thù.”
Chu Việt sửng sốt, “Làm đến mức này rồi, mà không có thù?”
Hạ Quân nói: “Trong tiềm thức mọi người sẽ cho rằng động cơ là báo thù. Nhưng thái độ của hung thủ đối xử với Cát Minh lại hoàn toàn không giống như đang xử lý kẻ thù, trái lại như là một món đồ chơi, người này không phải kẻ thù của Cát Minh.”
Là một sát thủ chuyên nghiệp, một sát thủ khát máu hoàn toàn khác biệt với Quan Nhạc Thiên.
Hạ Quân đứng lên nói: “Không cần điều tra, lãng phí cảnh lực.”
Chu Việt nhất thời nghẹn họng, thấp giọng hỏi: “Lần trước cậu đề cập với tôi… lần này là không phải ư?”
Hạ Quân nói: “Không quá chắc, tôi không biết về con người Cát Minh này.”
Trong lòng hắn đã chắc chắn 90% là tổ chức sát thủ thần bí đang ẩn núp trong thành phố này, lần trước hắn tiết lộ cho Chu Việt, là vì muốn thăm dò thử xem tay của đối phương cuối cùng là dài bao nhiêu.
Cái chết của Cát Minh dễ dàng nhận thấy là một loại cảnh cáo dành cho Hạ Quân, cũng có nghĩa là Chu Việt đã không còn thích hợp để tiết lộ bất kỳ thông tin gì nữa.
Hạ Quân tháo găng tay, nói với Chu Việt: “Khuya lắm rồi, đi về ngủ đi, tôi còn nửa bữa cơm chưa ăn xong.”
Chu Việt: …vậy mà còn ăn cơm nổi, đúng là một tên ác chiến.
Hai người đứng chào tạm biệt trước xe Hạ Quân, Chu Việt nói đùa: “Hạ công tử, dạo gần đây cậu có gì đó khác thường, gặp án thế này mà còn có lòng dạ về nhà ăn cơm? Không theo tôi về cục đại chiến ba trăm hiệp?”
Hạ Quân mở cửa xe, quay mặt sang như cười như không đáp: “Trong nhà có người đợi.”
Chu Việt kinh hãi, “Thật hay giả?”
Hạ Quân ngồi vào xe, nhếch môi nói: “Giả.”
Hạ Quân về đến nhà, mang theo cả một người đầy mùi máu tanh đi vào phòng ngủ. Quan Nhạc Thiên đã nằm xuống ngủ, mặc áo ngủ màu xám bằng vải cotton, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp. Hạ Quân ngắm nhìn cậu thật sâu, thầm nghĩ trong lòng: Quan Nhạc Thiên, cuối cùng thì anh ở một nơi như thế nào (2)?
Hạ Quân cúi người vén chăn lên, ngay khi hắn cử động, Quan Nhạc Thiên đã tỉnh rồi, mở mắt ra nói: “Về rồi.”
“Để tôi sờ thử xem thầy quan có mặc qu@n lót viền ren không.” Hạ Quân thò tay ra luồn vào, mím môi cười nói, “Thầy Quan không ngoan rồi.”
Nhạc Thiên: …muốn mặc thì tự đi mà mặc.
Nét mặt Hạ Quân hiện lên từng chút mỏi mệt, một tay che mặt, thấp giọng nói: “Thầy Quan thật sự không nghĩ tới cuộc sống của người bình thường sao? Giống như chúng tay đang sống vậy.”
Nhạc Thiên: À, giờ đã bắt đầu lộ ra mục đích thật sự rồi? Em giai, cưng đúng là em giai mà.
Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Tôi không có sự lựa chọn.”
Hạ Quân vừa nghe giọng điệu của Quan Nhạc Thiên lập tức biết thái độ của cậu có hơi buông lỏng rồi, công sức của mình không lãng phí. Hắn dắt tay Quan Nhạc Thiên, dịu dàng nói: “Thầy Quan, tôi có thể bảo vệ cho anh.”
“Hạ tiên sinh,” Quan Nhạc Thiên nhẹ giọng nói, “Anh không bảo vệ cho ai được cả.”
Ngực Hạ Quân đau nhói lên. Cúi đầu không thể tin nhìn xuống ống tiêm trước ngực mình, ngẩng đầu nhìn về phía Quan Nhạc Thiên, vẫn là nét mặt thờ ơ như trước, hai mắt trống rỗng. Luồng cảm giác buồn ngủ và phẫn nộ đồng loạt kéo đến, Hạ Quân ngã thẳng xuống.
Nhạc Thiên: “Ha ha ha ha! Cho mày bỏ thuốc bố mày này, thấy ngu chưa hả! Đồ ngốc!”
Hệ thống: …lòng dạ ăn miếng trả 100% của cậu ta thật là đáng sợ.
__
(1) sao cậu lại như thế lày: nguyên văn 你怎么肥四, ngôn ngữ mạng. Câu đúng là 怎么回事, cụm 回事 – huí shì – đồng âm với 肥四 – féi sì.
Thường được dùng với ý trêu chọc trong các chủ đề liên quan đến “béo”.
(2) cuối cùng thì anh ở một nơi như thế nào: nguyên văn là 你身处的到底是什么样的地方?
Tui thấy hơi khó hiểu câu này, nhưng đoán chắc là trứng gà đang tự hỏi về quá khứ của Quan Nhạc Thiên. Không chắc chắn nên chú thích lại, có gì mọi người chỉnh giúp tui nha.