Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 173: Thế giới 12: Số 17 4




Năm Quan Nhạc Thiên năm tuổi bị tổ chức chọn ra từ trong viện mồ côi.

Tổ chức sát thù này chuyên mời chào trẻ mồ côi.

Người phụ trách sẽ đi đến từng viện mồ côi chọn những đứa trẻ có vấn đề trong đó. Chỉ chọn những đứa thích gây chuyện trong viện mồ côi, huấn luyện mấy năm, phân bậc theo tố chất, đảm nhiệm các công việc khác nhau trong tổ chức.

Quan Nhạc Thiên là người xuất sắc trong số đó, không rành tình người bình tĩnh chịu khó, là một cỗ máy giết người ưu tú.

Nhạc Thiên nằm nhoài trên giường trong phòng ngủ lăn lộn, “Hu hu hu, mama ơi, con không làm được, con không muốn giết người.”

Hệ thống: “Đừng kêu nữa, cậu mồ côi, không có mama.”

Nhạc Thiên: …

Tính cách nhân vật này quá khó, cơ bản là không có không gian để tẩy trắng.

Nhạc Thiên chạy ra phòng làm việc, lấy súng ra, thành thạo lắp ráp xong xuôi khẩu súng, nóng súng dài nhỏ tản ra ánh sáng kim loại lặng câm. Nhạc Thiên ưu thương nói: “Súng cưng, tụi cải tà quy chính đi được không?”

Hệ thống: …cậu đang nói cái mẹ gì đấy.

Tất cả các kỹ năng có liên quan đến bắn lén trong người Nhạc Thiên phút chốc thức tỉnh khi tìm thấy khẩu súng, nên bắn ở vị trí nào, nên lựa chọn góc độ nào để có thể hoàn thành nhiệm vụ bằng một vết thương ngoài nhỏ nhất.

Mặc dù công việc của Quan Nhạc Thiên là sát thủ, song lại không thích khung cảnh máu tanh, hắn ngại bẩn.

Nhạc Thiên ôm súng nước mắt rưng rưng, “Cho tao một cơ hội, tao muốn làm người tốt.”

Hệ thống: “Không có cơ hội đâu, cảm ơn.”

May là ngày sau Quan Nhạc Thiên không có lớp trên trường, gọi điện thoại xin nghỉ một ngày, Nhạc Thiên xem phim điện ảnh về sát thủ hết cả ngày, tập trung vào cảnh nổ đầu, nhìn mà ngũ quan muốn méo mó.

Nhạc Thiên: “…kinh khủng quá…”

Hệ thống: “…” Nó cũng cảm thấy rất kinh khủng.

Lúc hơn năm giờ, Nhạc Thiên phải xuất phát, cậu xách túi công văn của mình, đặt súng ống đã tháo ra, xách cặp tài liệu lên vẻ mặt hết sức nặng nề.

Đích thực là đi làm như đi viếng mồ, chẳng qua là viếng mồ cho người khác.

Sau khi bước ra đến phòng khách, nét mặt của Nhạc Thiên trở lại bình tĩnh.

Mở cửa nhà ra, Nhạc Thiên thất vọng phát hiện ra Hạ Quân không đến cản mình lại, ít ra cậu hắn còn có cớ nghỉ việc.

Hồ Điệp Vịnh là một club cao cấp nằm ở trung tâm thành phố, mục tiêu Tất Chiêm Xuân là ông chủ của Hồ Điệp Vịnh.

Trong tổ chức đã chuẩn bị kỹ cho Quan Nhạc Thiên một khách sạn cách Hồ Điệp Vịnh rất xa. Nhạc Thiên đến đó đặt một phòng, sau khi đi vào trong phòng, kéo rèm cửa xong, đặt khẩu súng đã lắp ráp hoàn chỉnh qua một bên, mặt mày ủ rũ bắt đầu tuốt súng.

Hệ thống: …

Nhạc Thiên vừa tuốt vừa khóc ròng nói: “Hu hu, tao không muốn đi làm.”

Hệ thống: …

Sau khi tuốt xong, Nhạc Thiên đau xót hỏi: “Nếu như nhiệm vụ thất bại, tổ chức có cần tao chết không?”

Hệ thống: “Chắc là không đâu, bồi dưỡng ra được cậu khó lắm chứ.”

Nhạc Thiên thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống: “Lần trước nhiệm vụ của số 15 thất bại, quá lắm cũng chỉ là bị đánh ba ngày ba đêm mà thôi.”

Nhạc Thiên: “…” Không đi làm thì phải chịu đòn, chân thực quá rồi.

Nhạc Thiên: “Tại sao số hiệu của tao là 17?”

Hệ thống: “Trong lúc huấn luyện, Quan Nhạc Thiên giết 17 đồng bạn.”

Nhạc Thiên: …cậu sắp ngạt thở đến nơi rồi…

Hệ thống an ủi: “Không có gì, cậu không phải là người giết nhiều nhất, nhiều nhất là số 18.5 kìa.”

Lại còn 0.5 nữa, Nhạc Thiên thật sự không dám suy nghĩ, vừa nghĩ đã run cầm cập.

Thời gian đã gần tới sáu giờ rưỡi, mục tiêu Tất Chiêm Xuân đã xuất hiện trong ống ngắm của Nhạc Thiên. Trông có vẻ là một ông chủ trung niên thông thường, đang vừa cười vừa nói chuyện với người kề vai kế bên.

Nhạc Thiên điều chỉnh súng, nhìn một người đang sống sờ sờ chuyện trò vui vẻ như vậy, lại là mục tiêu trong tay mình, cậu thật sự cảm thấy khó chịu, hỏi hệ thống: “Vì sao tổ chức muốn giết Tất Chiêm Xuân?”

Ông chủ của một club cao cấp hình như vẫn chưa đủ động chạm được đến tổ chức nằm ở cái tầm của bọn họ để phải giết người diệt khẩu.

Hệ thống: “Ông ta đắc tội người khác.”

Nhạc Thiên: “Nói rõ chút đi, tao không thiếu chút thời gian đó.”

Hệ thống: “Club của ông ta có vài chuyện làm ăn không sạch sẽ, ông ta nắm trong ta nhược điểm của một người, nên phải trừ khử.”

Nhạc Thiên: “Vậy thì lai lịch của người đó chắc chắn rất lớn.”

Hệ thống: “Con trai của cấp cao.”

Nhạc Thiên: “…”

Lý do mà Tiền Chí Huy chết cũng gần như vậy, cá sấu lớn đang nổi của giới bất động sản, không chịu nhường đường cho quy hoạch, thách thức quản lý cấp trên. Tưởng rằng mình có tiền có thế, cấp trên không làm gì được mình, cấp trên còn khuông buồn để hắn ta vào mắt, một viên đạn nói lời vĩnh biệt với hắn ta.

Suy cho cùng, tổ chức Quan Nhạc Thiên tham gia chỉ là chó cho bề trên.

Quan Nhạc Thiên còn thảm hại hơn, chẳng bằng con chó, một cây súng mà thôi.

Tuy Tất Chiêm Xuân không phải kẻ tốt lành gì, nhưng bên còn lại cũng không khác gì. Nhạc Thiên thật sự không muốn bán mạng cho tổ chức, nhưng hình tượng còn đặt ở đó, bàn tay đang siết chặt cây súng chảy mồ hôi ào ạt.

Bỗng nhiên, trong ống ngắm xuất hiện một bóng người quen thuộc với Nhạc Thiên, là Hạ Quân!

Nhạc Thiên trơ mắt nhìn Hạ Quân vỗ vỗ vai Tất Chiêm Xuân. Người đang nói chuyện với Tất Chiêm Xuân thực ra cũng là người được tổ chức phái đi, nhiệm vụ của người đó là đảm bảo cho Tất Chiêm Xuân xuất hiện trong phạm vi ngắm bắn, mắt thấy Hạ Quân dẫn Tất Chiêm Xuân đi, sắc mặt sầm xuống, giơ tay lên ra hiệu rút lui, là để cho Quan Nhạc Thiên nhìn.

Nhạc Thiên thở dài một hơi, chân suýt chút nữa nhũn ra, ngồi dưới đất há mồm th ở dốc nói: “Tại sao Hạ Quân lại ở đó? Hắn phát hiện?”

Hệ thống: “Hứa Tâm Như để lòi đuôi.”

Nhạc Thiên: …lần đầu tiên yêu nữ chính đến thế.

Nhạc Thiên: “Vậy Hứa Tâm Như có bị tổ chức trừng phạt không?”

Hệ thống: “Không có đâu, đại ca của cậu thích cô ấy.”

Nhạc Thiên: “…” Cái hội chứng Mary Sue chết tiệt của liên minh!

Nhạc Thiên thở hồng hộc tháo súng ra, một lần nữa cất khẩu súng vào cặp tài liệu, đứng trước gương điều chỉnh lại biểu cảm, mở cửa đi ra khỏi phòng. Đi vào thang máy xuống lầu, cửa thang máy mở ra, con ngươi Nhạc Thiên đột nhiên co rụt lại, là Hạ Quân.

Trên trán Hạ Quân có mồ hôi, hiển nhiên là chạy tới, khẽ mỉm cười với Quan Nhạc Thiên, “Thầy Quan, trùng hợp thế?”

Lời bắt chuyện của hắn mỗi lần nhìn thấy Quan Nhạc Thiên đều không khác mấy.

Quan Nhạc Thiên không quá thấu hiểu cảm xúc của người bình thường, nhưng không bị ngu.

Hắn đến đây thực hiện nhiệm vụ, kết quả Hạ Quân dẫn mục tiêu đi, lại vội vàng chạy đến cản hắn, rất hiển nhiên hắn có mối nguy bị lộ.

Quan Nhạc Thiên bước ra thang máy, bình tĩnh nói: “Hạ tiên sinh.”

“Thầy Quan đến khách sạn làm gì?” Hạ Quân chặn ở cửa thang máy không chịu nhường bước.

Quan Nhạc Thiên nói: “Còn Hạ tiên sinh tới đây làm gì?”

Hạ Quân mặt không đổi sắc đáp: “Đến hẹn hò.”

Quan Nhạc Thiên xui dòng nước lũ, nói theo: “Tôi cũng vậy.”

“Hình như tôi vừa bắt gặp bạn gái thầy Quan ở một nơi khác.” Trên mặt Hạ Quân mang nụ cười, một tay chống lên vách tường chếch thang máy tường, hơi tới gần, ánh mắt u ám.

Nhạc Thiên thong dong nói: “Đến trộm tình.”

Hạ Quân: …

Nhạc Thiên mỉm cười, khuôn mặt nhã nhặn hơi có chút ngượng ngùng, “Hạ tiên sinh phải giúp tôi giữ bí mật nhé.”

“Không ngờ thầy Quan thoạt nhìn thật thà ngay thẳng, vậy mà cũng làm chuyện như vậy…” Nụ cười trên mặt Hạ Quân càng tươi hơn, trong mắt lập loè vẻ hưng phấn, Quan Nhạc Thiên còn thú vị hơn trong tưởng tượng của hắn nữa.

“Tôi phải đi rồi, có người báo tin cho tôi, bạn gái tôi rất có thể sắp đến bắt người rồi, xin lỗi.” Nhạc Thiên nghiêng người sang, bước vòng qua một bên khác của Hạ Quân để đi, bước đi vội vã thật sự như là một người đàn ông bị bạn gái bắt ghen.

Hạ Quân cúi đầu cười càng lúc càng tươi hơn, vui, rất vui.

Tim Nhạc Thiên đập lên thình thịch bước lên chiếc taxi bên đường, tài xế quay đầu lại nói: “Hủy bỏ nhiệm vụ.”

“Ừm.” Nhạc Thiên lạnh nhạt đáp, một lát sau lại nói: “Có ngườ đang điều tra tôi.”

Tài xế nói: “Trong tổ chức đã biết rồi, khoảng thời gian này sẽ không liên lạc với cậu, trước khi xuống xe cậu bỏ súng lại.”

Nhạc Thiên nói: “Ừm.”

Về đến nhà Nhạc Thiên giữ nguyên khuôn mặt, mãi cho đến khi vào trong phòng ngủ mới cười thành tiếng, “Ư ư ư, không cần đi làm nữa!”

Hệ thống: “…”

Thấy cậu hài lòng lăn qua lộn lại, hệ thống không nhịn được nói: “Cậu có bị đần không? Tưởng là mình được nghỉ thật hả? Lộ là bị diệt khẩu ngay, có hiểu hay không?”

Nhạc Thiên đang lăn được một nửa phải ngừng lại, “…nguy rồi, không nghĩ tới…”

Trong tiểu thế giới gốc Quan Nhạc Thiên không bị lộ nhanh như vậy. Do Nhạc Thiên khi mới vừa đến thế này còn quá lờ mờ, chuyển cái rương đồ đó mới khiến cho Hạ Quân hoài nghi.

Theo như ban đầu, thì Quan Nhạc Thiên sẽ bị bại lộ ở nửa sau của tuyến thời gian, bây giờ thì lại làm cho Hạ Quân gấp gáp tập trung vào mình quá sớm, cũng kéo theo sự cảnh giác của tổ chức.

Nhạc Thiên đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng nói: “Tao muốn tự cứu!”

Hệ thống: “Tạm thời chắc là sẽ không phải giết ngươi.”

Nhạc Thiên: “Tao phải để lòi thêm càng nhiều sơ hở nữa, chỉ cần nam chính càng                         nghi ngờ thì tổ chức sẽ càng không dám đụng đến tao.”

Hạ Quân là nam chính, là thần thám, hắn theo dõi Quan Nhạc Thiên, đối với Quan Nhạc Thiên mà nói thì là một loại bảo vệ biến tướng. Lỡ như lúc trừ khử Quan Nhạc Thiên bị Hạ Quân tìm hiểu nguồn gốc thì chẳng phải là cái được không đủ bù cái mất?

Còn không bằng dùng Quan Nhạc Thiên kiềm chế Hạ Quân lại.

Hệ thống phát hiện ra não của Nhạc Thiên khi tìm cách bảo vệc cái mạng mình đúng là nhanh nhạy hơn hẳn, mà chẳng hiểu sao lại không tận dụng chỉ số IQ vào một vài chuyện nào đó bình thường chút.

Nhạc Thiên: “Là lúc nên mời Hạ Quân uống rượu.”

Hạ Quân giao Tất Chiêm Xuân cho Chu Việt, Tất Chiêm Xuân đã sợ đến hồn vía lên mây, nơm nớp lo sợ lôi kéo tay áo Chu Việt, “Đồng, đồng chí cảnh sát, tội của tôi không đáng chết.”

Vẻ mặt Chu Việt rất mất kiên nhẫn, “Đi vào trước đi rồi nói.” Rồi kêu đồng nghiệp lôi Tất Chiêm Xuân đi vào, hắn đi ra ngoài nói chuyện với Hạ Quân.

Chu Việt nói: “Cái tên này bị gì đấy, chạy ra tự thú tổ chức bán dâm?”

Hạ Quân như cười như không đáp: “Chắc là lương tâm của ông ta thức tỉnh.”

Chu Việt quan sát vẻ mặt của Hạ Quân, hoàn toàn không thể nhìn thấu được suy nghĩ của tên bạn học này, “Có phải cậu có chuyện gì giấu tôi không?”

Hạ Quân miễn cưỡng nói: “Chuyện giấu cậu thì nhiều lắm, cậu có phải vợ tôi đâu.”

Chu Việt: …

Chu Việt cũng biết chỉ có khi nào Hạ Quân muốn nói thì hắn mới biết được, từ chỗ của Hạ Quân thì chả moi móc được gì, đành phải nói: “Cậu kiềm chế chút đi.”

“Công dân tuân thủ pháp luật có cảnh sát bảo vệ, tôi sợ gì chứ?” Hạ Quân đút hai tay vào túi áo khoác, xoay người hòa mình vào trong màn đêm.

Chu Việt nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Hạ Quân, thở dài xa xăm. Thật ra hắn hơi lo cho người bạn học này của mình, lo rằng sẽ có một ngày nào đó Hạ Quân rẽ sang đường vòng, nên thỉnh thoảng sẽ bàn luận về các vụ án để tẩy não cho cậu ta.

Chút lòng dạ đó của Chu Việt, Hạ Quân nhận ra rất rõ ràng, có điều chẳng thèm vạch trần mà thôi. Khuyết điểm cũng là ưu điểm lớn nhất của Chu Việt đó là quá dư thừa tinh thần trọng nghĩa.

Hạ Quân trở về chung cư, mới bước ra thang máy, đã nhìn thấy dưới ánh đèn vàng mờ ảo trên hành lang, Quan Nhạc Thiên đang cầm chai rượu đỏ của hắn cười khẽ với hắn. Gọng kim loại quanh tròng kính lấp lóe ánh sáng, “Hạ tiên sinh, uống một ly?”

Hạ Quân hơi run nhẹ, trên mặt lập tức nở một nụ cười xán lạn, “Được thôi.”

Bố cục trong phòng khách của Quan Nhạc Thiên, Hạ Quân gần như đã thuộc nằm lòng, hắn có năng lực nhìn qua một là không quên được.

Cả hai ngồi trên đảo bếp trong phòng bếp phong cách mở, Hạ Quân biết Quan Nhạc Thiên dùng bữa ở đây mỗi ngày.

Nhạc Thiên khui chai rượu đỏ, tiện tay đặt nắp chai qua một bên, rót cho mỗi người một ly rượu đỏ.

Hạ Quân nhìn dòng rượu đỏ tươi chảy ly rượu, hai tay lót dưới bàn, “Sao nào, thầy Quan mời tôi uống rượu là định diệt khẩu tôi sao?”

“Là hàng xóm, cũng nên qua qua lại lại một chút.” Nhạc Thiên ngước mắt, ánh mắt bình tĩnh.

Hạ Quân không đưa tay lấy rượu, “Có độc không?”

Nhạc Thiên nói: “Rượu của anh.”

Hạ Quân vẫn cứ cười, “Vậy thì có độc.”

Nhạc Thiên cầm lấy một ly trong đó, khẽ nhấp một ngụm, “Cũng được đấy.”

Hạ Quân cũng đưa tay ra cầm lấy một ly còn lại lắc lắc trong tay, “Tôi thật lòng đó, thầy Quan ạ.”

Nhạc Thiên hơi khẽ cau mày, trong não chợt lên cơn choáng váng, mở to mắt ra nhìn ra Hạ Quân, chậm rãi ngã gục trên bàn ăn.

Hạ Quân lắc lắc đầu, “Sao lại không tin người khác gì cả?” Hắn đã nói là có độc rồi mà.