Giải chung kết quốc tế sol mời mười tám đội tuyển mạnh nhất thế giới, Trung Quốc có ba đội quán á quý quân đi, là KW, PHA và YYG.
Ba đội tuyển lần lượt xuất phát, không có liên lạc gì với nhau.
Dư Phi Tường trợn mắt ngoác mồm đứng trước phi cơ riêng, “Phương ca, nhà cậu giàu thế á?” Hắn cũng có nghe nói Phương Chẩm Lưu là một anh công tử con nhà giàu, nhưng thế này thì lố quá rồi.
“Đi thôi.” Phương Chẩm Lưu xốc xốc balo trên vai, tuy nói với năm người, nhưng mắt vẫn nhìn Doãn Nhạc Thiên.
Sức khỏe của Doãn Nhạc Thiên không tốt, Phương Chẩm Lưu muốn cố hết cách để làm cho cậu dễ chịu hơn một chút.
Không gian bên trong máy bay càng khiến cho Dư Phi Tường nhảy nhót tưng bừng, “Đậu má, có cả phòng riêng, còn có phòng khách, thế này…” Hoàn toàn không khác gì ở dưới đất, cái nghèo khiến hắn không biết phải làm thế nào.
Nhân viên trên máy bay gọi chung tất cả các thiếu niên tuổi tác không quá chênh nhau này là “thiếu gia”.
“Tống thiếu gia, có thể đưa hành lý cho tôi.” Nữ tiếp viên hàng không dịu dàng nói.
Tống Hòa run lên, bàn tay đang kéo vali buông lỏng ra, lặng lẽ kéo Thường Văn Nguyệt, “Thường thiếu gia, tôi hơi sợ.”
Thường Văn Nguyệt vuốt đầu chó của cậu ta, “Đừng sợ, có cha ở đây.”
Nhạc Thiên ngoài mặt thì tỉnh táo đi vào phòng của mình, sau khi đóng cửa lại thì nhào lên cái giường lớn nằm lăn lộn trên đó, trong lòng điên cuồng hò hét: “Phi cơ riêng ứ ừ ư ừ ứ!” Xin lỗi, cậu đã quên du thuyền mất rồi, “Tao tuyên bố Tiểu Phương mới đậu má nó giàu nhất! Ông xã vip quá đi hú hú!”
Hệ thống: “…” Tiền đồ.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng, Nhạc Thiên lập tức ngồi nghiêm chỉnh, “Vào đi.”
Phương Chẩm Lưu mở cửa, dùng âm lượng mà đa số mọi người đều có thể nghe được để nói: “Phòng không đủ, tôi chung phòng với huấn luyện viên.”
Nét của Nhạc Thiên không có gì thay đổi, trong lòng thì hưng phấn không chịu nổi, máy bay chấn… chưa từng thử… đúng là kích con mẹ nó thích!
Phương Chẩm Lưu không chờ cho cậu đáp lại, đã theo thói quen coi như cậu ngầm đồng ý, nhanh tay đóng cửa lại, từng bước từng bước đi về phía Doãn Nhạc Thiên.
Doãn Nhạc Thiên vốn không cao lắm, khi ngồi vừa khéo đến hông Phương Chẩm Lưu.
Phương Chẩm Lưu duỗi tay ra nâng cằm cậu lên, ánh mắt nặng nề, cất giọng khàn khàn, ngập tràn mê hoặc, “Huấn luyện viên, tối hôm qua anh đã hứa với em rồi.”
Bởi vì hôm nay phải đi máy, nên tối qua lúc Phương Chẩm Lưu dính lấy mình, Nhạc Thiên cắt đất đền tiền, ưng thuận một đống điều ước bất bình đẳng, tất nhiên đối với cậu thì đó cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Có điều là Phương Chẩm Lưu cũng ranh ma phết, nếu chịu nói đi phi cơ riêng thoải mái thế này, thì Doãn Nhạc Thiên còn cần phải lo vấn đề sức khỏe nữa à?
Nhạc Thiên bày tỏ cậu cứ là thích cái kiểu gian xảo đấy của Phương Phương.
Mặt Doãn Nhạc Thiên từ từ ửng lên, “Sắp cất cánh rồi.”
Ánh mắt Phương Chẩm Lưu sáng lên, “Vậy thì sau khi cất cảnh?”
Doãn Nhạc Thiên không đáp, nhẹ nhàng dời cằm đi, đứng dậy ngồi lên ghế salon thắt chặt đai an toàn.
Phương Chẩm Lưu ngồi xuống bên cạnh cậu, mắt cứ chằm chằm vào Doãn Nhạc Thiên đang thẹn thùng hồng cả mặt.
Máy bay cất cánh rất vững vàng, rất nhanh bên trong phòng đã vang lên tiếng thông báo bước vào giai đoạn bay ổn định, lần này bay đại khái chừng mười mấy tiếng. Nữ tiếp viên hàng không vui vẻ báo qua loa phát thanh là hai tiếng sau sẽ lên bữa sáng cho mọi người.
“Hai tiếng.” Phương Chẩm Lưu quay mặt sang Doãn Nhạc Thiên, tháo đai đai an toàn, “Huấn luyện viên, đủ làm một lần.”
Nhạc Thiên liếc nhìn loa phát thanh nói: “Trong máy bay có camera.”
“Phòng này tắt.” Phương Chẩm Lưu nói thẳng.
Xem ra là sớm đã có dự mưu.
Nhạc Thiên không còn lời nào để nói, Phương Chẩm Lưu đi ra cửa khóa trái lại, xoay người cởi đai an toàn cho Nhạc Thiên. Kéo cậu ngồi lên giường, “Ban nãy lúc huấn luyện viên ngồi ổ đây, em cũng đã rất muốn…” Ngón tay của Phương Chẩm Lưu nhẹ nhàng lướt nhẹ qua cánh môi đỏ tươi của Doãn Nhạc Thiên, ẩn ý ám chỉ trăm phần trăm.
Mặt Nhạc Thiên rất nóng, vẫn ngồi yên bất động ở đó.
Phương Chẩm Lưu thấp giọng nói: “Chỉ có hai tiếng thôi, đến lúc đó không làm xong em cũng sẽ không dừng lại đâu, người khác có thấy lạ cũng không phải gấp sao?”
Cuối cùng Nhạc Thiên cũng ngước mắt lên, hàng mi thật dài hơi run lên khe khẽ, thì thầm mắng: “Thần kinh.” Ngón tay mảnh khảnh từ từ cầm lấy thắt lưng của Phương Chẩm Lưu.
Phương Chẩm Lưu vuốt v e gương mặt tái nhợt của Doãn Nhạc Thiên, một tay xoa nhè nhẹ lên đôi gò má căng phồng của cậu, trên mặt lộ ra nét thỏa mãn, tất cả đàn ông trên đời này ai cũng thích người yêu của mình làm thế này cho mình.
Tất nhiên, đây vẫn chỉ là món khai vị mà thôi, khi Phương Chẩm Lưu lấy bao cao su trong ngăn kéo bên cạnh giường ra thì Nhạc Thiên không thể không thừa nhận là Tiểu Phương dùng não để yêu, đến cái này mà cũng chuẩn bị quá là đầy đủ.
Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không truyền ra từ trong loa phát thanh, nhắc nhở phía trước có luồng khí, máy bay có thể sẽ bị xóc nảy trong chốc lát.
Doãn Nhạc Thiên sốt sắng nói: “Cậu, cậu ngừng lại trước đã.”
“Huấn luyện viên, trong tình huống như thế này không có ai đàn ông mà ngừng được cả.” Phương Chẩm Lưu cúi mình xuống, hôn vào vành tai của Doãn Nhạc Thiên, “Xóc nảy cũng không tệ.”
Đã đến giờ bữa trưa, tiếp viên đến gõ cửa.
Phương Chẩm Lưu chạy xuống giường, quay đầu lại liếc nhìn Doãn Nhạc Thiên còn loang lổ vết tích trên người, bọc kín người cậu từ đầu đến đuôi xong rồi mới mặc quần áo vào đi ra mở cửa.
“Thiếu gia, đồ ăn ngài gọi.” Tiếp viên hàng không mỉm cười nâng khay.
Phương Chẩm Lưu nói: “Cảm ơn.”
“Mình ơi,” Phương Chẩm Lưu nhẹ nhàng lay lay Doãn Nhạc Thiên đang uể oải, “Tắm rửa ăn cơm rồi ngủ tiếp.”
Nhạc Thiên sướng tới đầu óc mơ màng, đôi môi đỏ tươi hơi cạ cạ lên drap giường mềm mại, mơ hồ nói: “Mệt.”
Phương Chẩm Lưu mỉm cười, bà xã đáng yêu hơn trước đó thì chỉ có bà xã sau khi hành sự thôi. Chịu thương chịu khó vén chăn lên, hai cánh tay ôm lấy Doãn Nhạc Thiên lên đi vào trong phòng tắm riêng.
Nước ấm đổ xuống, hun làn da tái nhợt của Doãn Nhạc Thiên đến hơi hồng hồng, Phương Chẩm Lưu hôn cậu một cái, nghĩ bụng, hồng phấn chắc là màu mà hắn thích nhất.
Nhạc Thiên ngủ đâu chừng tám tiếng, lúc tỉnh dậy thấy tinh thần thoải mái, mở mắt ra đập ngay vào là gương mặt anh tuấn đang say giấc của Phương Chẩm Lưu. Ngắm nhìn trong chốc lát, bụng bảo, em giai đẹp trai vừa có tiền vừa ch1ch khỏe thật sự quá sức tuyệt vời.
“Ông xã có đẹp trai không nào?” Phương Chẩm Lưu nhắm hai mắt khóe môi hơi cong lên.
Nhạc Thiên: …có điều đầu óc hơi lỗi một chút.
Doãn Nhạc Thiên quay mặt sang, ho nhẹ một tiếng, “Dậy đi.”
Phương Chẩm Lưu rướn đến hôn, thật ra thì bây giờ bên ngoài vẫn đang là buổi tối, bèn lấy lý đè Doãn Nhạc Thiên xuống luôn.
Nhạc Thiên nằm sấp trên giường cắn môi rên khẽ.
Phương Chẩm Lưu ở trên giường rất đúng quy đúng củ. Cậu thiếu niên dựa hết vào bản năng, tất cả mọi kinh nghiệm đều có được từ tấm thân yếu đuối xanh xao này, chỉ thắng nhờ vào vừa nhiệt tình vừa mãnh liệt, và tinh lực vô cùng vô tận.
“Vợ à, còn phải bay mười tiếng nữa, em không mang bao, có được không?” Phương Chẩm Lưu thấp giọng nói.
Nhạc Thiên cắn ngón tay nói: “Cậu bệnh hả…”
Phương Chẩm Lưu nắm ý trong lòng, rút bàn tay đang cầm bao về lại.
Vì phải lo đến chuyện huấn luyện và cơ thể của Doãn Nhạc Thiên, nên chỉ trừ khi Phương Chẩm Lưu dẫn Doãn Nhạc Thiên ra ngoài vào những ngày nghỉ, thì mới có cơ hội ở bên trong. Thế là bèn chớp lấy thời cơ đi máy bay lần này, tận tình phủ kín Doãn Nhạc Thiên bằng hương vị của mình.
Sau đó, Phương Chẩm Lưu ôm Doãn Nhạc Thiên đã mềm nhũn cả người ra, bóp bụng của cậu, hỏi: “Mình này, nếu như mình là con gái, thì có phải đã có bầu con của em rồi không?”
Nhạc Thiên: …bắt đầu nói mơ nữa rồi.
Phương Chẩm Lưu tiếp tục nói: “Nếu như mình có con với em, em nhất định sẽ công khai ngay lập tức, chắc chắn sẽ không để anh phải tủi thân.” Hắn thập thụt dìm hàng Đới Đãng Vân một câu.
“Câm miệng.” Giọng Nhạc Thiên khàn khàn.
Phương Chẩm Lưu khó chịu trong lòng, chỉ cây dâu mắng cây hòe mà cũng không cho nữa. Hung hăng hôn Doãn Nhạc Thiên một cái như là phát ti3t phẫn nộ, trong đầu đã cho Doãn Nhạc Thiên sinh mười bảy mười tám đứa con cho mình, sau đó dắt mấy đứa nhỏ đi viếng mồ cho Đới Đãng Vân.
Sau đó Phương Chẩm Lưu không còn giở trò nữa, yên yên ổn ổn để cho Doãn Nhạc Thiên nghỉ ngơi đến khi máy bay đáp đất. Quá lắm cũng chỉ là hôn hôn hai cái sờ sờ mấy lần, còn hắn thì đã ăn Doãn Nhạc Thiên hai lần, bà xã màu hồng phấn ngon lắm.
Lúc xuống máy bay thì Thường Văn Nguyệt có đặc biệt để ý quan sát Doãn Nhạc Thiên, thấy vẻ mặt cậu mệt mỏi, cả người tỏa ra một cảm giác lười biết không thể nói thành lời. Lòng thầm khẳng định suy đoán của mình.
Quan hệ của Phương Chẩm Lưu và Doãn Nhạc Thiên hẳn là người yêu.
“Tôi chẳng muốn xuống máy bay luôn ấy.” Tống Hòa ham đồ ăn trên máy bay và mấy chị gái xinh đẹp, ánh mắt lưu luyến, bị Thường Văn Nguyệt bịt mắt lại lôi đi, “Đừng nhìn nữa, nhanh đến khách sạn huấn luyện thôi, không lấy thành tích tốt thì cậu chuẩn bị bơi về nhà đi.”
Phương Chẩm Lưu cũng ngó trông Doãn Nhạc Thiên, thấy tinh thần của cậu cũng xem như không tệ, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Khách sạn là khách sạn được nhà nước chỉ định, có điều Phương Chẩm Lưu đi qua thẳng tay nâng cấp cho tất cả lên phòng suite.
Dư Phi Tường mang cái balo to vẫn một mực cung kính cúc cung khom lưng, “Phương ca, em trai có mắt không thấy núi Thái Sơn, trước đó đã nhiều lần đắc tội, mong được anh thứ lỗi.” Balo to quá, trượt thẳng qua đầu, Dư Phi Tường “ây da” một tiếng, chọc cho tất cả cười ồ lên.
Phòng vẫn chia như cũ. Thường Văn Nguyệt nhìn bóng lưng Phương Chẩm Lưu và Doãn Nhạc Thiên sóng vai bước đi, chỉ nhìn đằng sau lưng đã thấy rất xứng đôi, tuy giữa hai người cách một khoảng, nhưng Thường Văn Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được sợi dây ràng buộc vô hình giữa cả hai.
Ngưỡng mộ thật.
Hắn quay lại liếc mắt nhìn Tống Hòa đang bẻ ngón tay nói muốn ăn cái này ăn cái kia với quản lý, khẽ lắc đầu một cái.
Vào phòng, Nhạc Thiên call video Từ Tĩnh trước tiên. Nữ chính của thế giới này – Từ Tĩnh là một người phụ nữ mạnh mẽ ngoài dịu dàng trong cứng rắn, vui vui vẻ vẻ về nước mở công ty, chút scandal drama bên ngoài hoàn toàn không lọt được vào mắt cô. Nói với Nhạc Thiên: “Mấy ngày nữa em bay sang, dẫn Đới Niệm Vân đến xem anh thi đấu.”
Nhạc Thiên mỉm cười, “Được, anh sẽ cố gắng.”
Nụ cười Từ Tĩnh ấm áp, “Em tin anh.”
Trong nước đang là buổi tối, Đới Niệm Vân đã ngủ, Nhạc Thiên đành phải tiếc nuối tắt call với Từ Tĩnh.
Phương Chẩm Lưu đang ở một bên mắt nhìn theo lom lom, chua xót hỏi: “Vợ, anh không có gì đó với vợ của Đới Đãng Vân đó chứ?”
Nhạc Thiên: …cưng nói thế nghe cứ như là hai đứa con gái đang chơi bách hợp ấy.
Nhạc Thiên không buồn nhìn hắn, lấy notebook trong vali ra làm việc, Phương Chẩm Lưu đến gần, nhẹ giọng nói: “Anh gọi em một tiếng đi.”
Nhạc Thiên nhắm mắt lại, khi mở mắt bất đắc dĩ nói: “Ông xã, được chưa? Đi phòng huấn luyện đi.”
Môi Phương Chẩm Lưu mấp máy, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, xoa nhẹ lên mái tóc ngắn của Doãn Nhạc Thiên một cái, lê bước chân nặng nề rời đi.
Nhạc Thiên nhác thấy hắn đã đi, lập tức gạt notebook sang bên, nằm lăn qya ra giường, hồi tưởng lại: “Máy bay chấn… lúc lắc lư, phê thật sự…”
Hệ thống: “…chồng cậu giỏi quá?”
Nhạc Thiên: “Chồng mày cũng không tệ.”
Hệ thống: …nếu không lầm, thì nó nhớ hình như lần trước Nhạc Thiên tự xưng là chồng nó… thấy nhợn nhợn mắc mửa…
Huấn luyện được vài trận, các thành viên đã bị quản lý đuổi đi để khỏi jet lag.
Phương Chẩm Lưu trở về phòng, thấy Nhạc Thiên đã ngủ, bèn tắm rửa sạch sẽ chui vào trong ổ chăn của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên chỉ hừm một tiếng, rồi mặc kệ hắn.
Hôm sau Thường Văn Nguyệt rời giường muộn, khi đi ngang qua phòng của Phương Chẩm Lưu thì đúng lúc bắt gặp phụ vụ phòng vào. Hắn chỉ đảo mắt thoáng qua, nhìn thấy trong khay đặt một hộp bao cao su.
Thường Văn Nguyệt: …
Huấn luyện mấy tiếng mà còn có tinh lực như vậy, Phương Chẩm Lưu đúng là trâu bò thật sự.
Thể chế thi đấu quốc tế tương tự với thi đấu trong nước, chia ra thi đấu điểm và thi đấu loại, thi đấu điểm rút thăm chia thành hai đội, trong đó tuần hoàn đơn, lấy tám người dẫn đầu, sau đó xáo trộn lại rút thăm thi vòng loại.
Thi đấu điểm KW chỉ thể hiện bình thường không có gì đặc sắc, thua ba trận, một trận thua PHA, hai trận còn lại thua hai đội nước ngoài là HF và RFD, chiến tích 6-3, nhưng vẫn thuận lợi tiến vào vòng đấu loại.
Nhạc Thiên an ủi họ, thi đấu điểm là thử nghiệm thôi, chỉ cần qua vòng kế tiếp là được.
Nhưng mắc cười là bởi vì giai đoạn thi đấu trước đó PHA phát huy không tốt, sang giai đoạn đoạn sau trạng thái mới từ từ nóng lên, mặc dù tại chung kết quốc tế hãnh diện đánh bại KW 2 – 1, nhưng do điểm không đủ, thiếu một điểm nên không vào được vòng loại.
Diễn đàn trong nước tức thì sục sôi, ý kiến trung tâm đó là —— KW giành suất vào vòng trong của PHA.
“Ai có mắt cũng nhìn ra được trạng thái chung kết quốc tế của PHA tốt hơn nhiều, không bằng để lại suất đó cho PHA.”
“Nói chuyện cứ như là năm ngoái PHA được vào vòng loại đánh ra được tích gì đó vậy.”
“Tui nói để đây nhé, ngày nào mà KW bị loại, tui thề tui phẹt phẹt (1).”
Mà khi tám đội bước vào vòng loại rồi, thì cảnh tượng càng hề hơn nữa lại xuất hiện, KW rút thăm trúng một đội trong nước – YYG, thành ra nội chiến.
YYG khá là may mắn ở vòng đấu điểm, được chia sang nhóm hơi yếu hơn một chút, điểm còn cao hơn KW. Không ngờ từ top 8 vào top 4 lại gặp trúng khắc tinh của họ, KW, không hề bất ngờ thua trận, mất quyền thi đấu.
KW vào đến top 4, diễn đàn trong nước lại trào lên tráng chửi gió tanh mưa máu.
“Thế này là thiên vương nội chiến à? Kinh phết.”
“Đạp lên anh em của mình trèo lên ngon lắm à?”
“Vẫn câu cũ, kết quả KW bị loại tui phẹt phẹt ngay.”
Tất cả các thành viên ngồi trong phòng tập luyện mở hôp, Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Vòng đấu tiếp theo chúng ta phải đối đầu với HF.
Thi đấu điểm KW gặp HF bị đối phương tàn sát.
Sắc mặt của các thành viên rất nặng nề, mặc dù không lên mạng đọc bình luận, nhưng vẫn có thể đoán được đại khái, vì đối thủ phải đối mặt là HF mạnh như vậy, còn là quán quân năm ngoái.
Nhạc Thiên nói với tất cả mọi người đang im lặng: “Thi đấu điểm nên thua đã thua, vào vòng loại rồi chúng ta sẽ không thua nữa.”
Phương Chẩm Lưu là người đầu tiên đáp lại, “Sẽ không thua.”
HF đúng là rất mạnh, mạnh đến mức hắn có phần không ứng phó nổi. Vấn đề ở vòng đấu điểm mọi người đã tập trung phân tích lại, hắn từng nói mình sẽ giành được quán quân, thì nhất định sẽ làm được.
Ngày bắt đầu vòng loại, tỉ suất quan tâm và tỉ lệ người xem trong nước tăng chưa từng có.
Trận đầu tiên KW thua, trong nước lập tức ngập ngụa tiếng chửi. Phương Chẩm Lưu bước xuống sân đấu vẫn còn ổn, Nhạc Thiên cũng rất bình tĩnh, nói thẳng: “Trận đấu ban nãy rất có cơ hội để thắng, nhóm Đường dưới cần ổn định hơn một chút, trận sau Phương Chẩm Lưu lên lane Top tiếp Dư Phi Tường, Top của bên kia không mạnh, các cậu đánh rất tốt, đừng hoảng.”
Các thành viên còn lại gật đầu.
“Ổn định tâm lý của mình lại, người ta là vô địch thế giới, cứ giống như lần đầu tiên chúng ta đánh PHA một dạng, thua không lỗ, thắng thì lời. Có thua thì về nhà vẫn là top 4, không lỗ.” Doãn Nhạc Thiên cười khẽ nói.
Phương Chẩm Lưu gật đầu, trong lòng lại thầm nói: Á quân còn chẳng xứng với anh, huống chi top 4.
Trận thứ hai bắt đầu, các thành viên thật sự thả lỏng. Phương Chẩm Lưu bất ngờ nói nhiều hơn hẳn, cùng với Trần Tuyết Thanh cả hai đi hết bản đồ. Tìm lại tiết tấu khi còn trong nước, cho dùng là đội tuyển vô địch như HF cũng phải bối rối.
Khi họ thắng được trận thứ hai thì bình luận viên tiếng Trung vui vẻ vỗ tay, “KW đã trở lại! Đối mặt với HF quán quân năm ngoái thì các cậu ấy vẫn không để mình rơi xuống hạ phong một chút nào!”
Sau đó KW cầm chắc luôn cả hai trận, khi gọn gàng nhanh chóng trực tiếp tóm được HF thì bình luận viên đã kích động tới mức ăn nói lộn xộn, bất ngờ nói: “Còn ai dám nói KW chỉ là thiên vương nội chiến!” Xem ra bọn họ cũng đọc không ít bình luận trong nước.
Sau khi giành được vé vào cửa trận chung kết, thì bình luận trong nước cuối cùng cũng hoàn toàn xoay chiều. Có một phần lớn người lo lắng về lời nguyền á quân của Doãn Nhạc Thiên.
Đối thủ là FSS mà KW chưa từng chạm mặt, đêm trước khi bắt đầu thi đấu, Nhạc Thiên dứt khoát cho tất cả nghỉ một đêm, “Đi nghỉ đi, bồi dưỡng tinh thần rồi đi thi đấu là được.”
Các thành viên lần lượt tản ra, Phương Chẩm Lưu và Doãn Nhạc Thiên đồng thời đi về phòng. Vừa đóng cửa lại, Phương Chẩm Lưu đã nhào đến ôm lấy Doãn Nhạc Thiên, hắn không nói chuyện, Doãn Nhạc Thiên cũng không mở lời, im lặng ôm ngược lại hắn.
Phương Chẩm Lưu cúi thấp mặt, trán chạm trán với Doãn Nhạc Thiên. Hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bởi quá nhiều nên lại thành im tiếng, ngắm nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Doãn Nhạc Thiên, cõi lòng Phương Chẩm Lưu cũng dần lặng xuống.
“Tin em không?” Phương Chẩm Lưu thấp giọng hỏi.
Nhạc Thiên nói: “Cậu nói xem?”
Phương Chẩm Lưu khẽ cười. Thật sự là không thể nào mà được nghe một câu trả lời chắc chắn từ miệng của bà xã hắn cả, nhưng mà hắn biết là Doãn Nhạc Thiên tin tưởng mình.
Chính thức bắt đầu thi đấu, Doãn Nhạc Thiên một lần nữa được bước lên sân khấu chung kết quốc tế, tưởng chừng như là đang mơ. Từ Tĩnh dẫn theo Đới Niệm Vân ngồi ở hàng ghế VIP, giơ bảng tên Doãn Nhạc Thiên, cổ vũ cho cậu.
Bên dưới sân khấu là tiếng cổ vũ như núi kêu biển gầm. Sắc mặt Nhạc Thiên vẫn không có gì thay đổi như cũ, thậm chí còn muốn mở buổi trình diễn ca nhạc.
Ý chí chiến đấu sôi sục trong các thành viên của KW, đây là sân đấu cao nhất mà tất cả từng tham gia. Doãn Nhạc Thiên vừa mới vào đã nói muốn mang họ cầm giải vô địch, họ đã từng nghi ngờ đã từng bàng hoàng, nhưng giờ đây trải qua nhiều chuyện như thế, họ đã không còn sợ hãi nữa, cảm xúc đó sớm bị bọn họ gạt bỏ, thời khắc này chỉ còn lại quyết tâm muốn giành được quán quân.
Các thành viên ngồi xuống, Doãn Nhạc Thiên sắp tướng xong, lùi về sau một bước, tháo microphone xuống đưa cho trọng tài, yên lặng lùi về sau.
Trước khi vào game còn một khoảng thời gian chờ đợi, lúc mà khán giả hết sức khẩn trương, Dư Phi Tường đùa vào microphone, “Phương ca, Thanh Thanh nói nhìn thấy trong điện thoại cậu có ghi ai là bà xã, cuối cùng là ai vậy, còn gạt bọn tôi bảo không yêu đương.”
Trần Tuyết Thanh vừa tức vừa cười nói, “Anh hai, cậu đừng có lần nào cũng bán đứng tôi được không?”
Thường Văn Nguyệt đang uống nước, suýt chút nữa đã phọt hết ra ngoài, bà xã? Hắn vừa nghĩ đến chuyện bà xã trong điện thoại của Phương Chẩm Lưu là Doãn Nhạc Thiên lập tức rợn hết cả người.
Phương Chẩm Lưu bình tĩnh nói: “Bà xã là bà xã.” Cũng là biến tướng thừa nhận.
Tống Hòa hú lên một cách quái dị: “Hôm nay chị dâu có đến không?”
Phương Chẩm Lưu nói: “Đến rồi.”
Không ai nghĩ là Phương Chẩm Lưu là một người thoáng như vậy. Tống Hòa cười không thôi, cầm chai nước uống một hớp nói: “Phương ca, không lẽ anh định chờ vô địch rồi cầu hôn đó chứ.”
Phương Chẩm Lưu hơi mím môi, thầm nghĩ có thể cân nhắc.
“Được rồi, trận đấu bắt đầu.” Trọng tài nói.
Năm người bây giờ mới nghiêm chỉnh lại.
Trận đấu này dùng lời của bình luận viên để nói thì là —— “Tôi còn tưởng là sao hỏa đụng phải trái đất, không ngờ là lửa đốt cả doanh trại, KW! Quá mạnh mẽ!”
Vào trận đầu tiên KW còn hơi hơi thăm dò một chút, phát hiện đối thủ FSS đúng như những gì mà ekip của bọn họ đã phân tích, không dám đánh. Tức thì tìm lại được cảm giác hành hạ newbie, dứt khoát dùng thế tiến chà đạp thắng liền hai trận với tỷ số 2 – 0, chỉ cần thêm một ván nữa, thì KW sẽ vô địch thế giới!
Vào hậu trường nghỉ ngơi sau trận đấu rồi mà Tống Hòa vẫn còn ngẩn người, chỉ vậy thôi, chỉ vậy thôi? Cậu ta quay sang Thường Văn Nguyệt bên cạnh, hỏi: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta sắp trở thành quán quân Đường dưới sao?”
Thường Văn Nguyệt xoa xoa mái tóc ngắn của cậu ta, “Cố lên.”
Năm người cổ vũ nhau đi lên sân khấu, bóng người vừa xuất hiện, đã lập tức có khán giả giơ quốc kỳ lên hò hét.
“KW!”
“Vô địch!”
“KW!”
“Vô địch!”
Dư Phi Tường nóng hết cả người lên, vô địch thế giới, chỉ cách một bước, mấy tháng trước hắn còn là Top lẻ bị ghẻ lạnh, điểm tốt của esport đó chính là không thể báo trước được tương lai.
“Còn một trận cuối cùng, không được xao nhãng, cũng không được sợ, cứ đánh như bình thường.” Nhạc Thiên dặn dò trước khi vào trận cuối, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Phương Chẩm Lưu.
Phương Chẩm Lưu nghiêng mặt sang bên, hơi cong cong khóe môi với cậu, Doãn Nhạc Thiên hiếm khi cũng nở nụ cười đáp lại.
Bình luận viên vừa hoàng hốt vừa hưng phấn, chỉ còn một trận nữa, là họ đã có thể giành được giải vô địch thế giới đầu tiên. Thế nhưng quá khứ tám năm trước vẫn còn rành rành trước mắt, khi KW giành được ưu thế mạnh thì bình luận vẫn nói không ngừng: “Ổn định, bây giờ KW nhất định phải ổn định!”
Các thành viên cũng vậy, không ngừng nhắc nhở lẫn nhau trong micro.
Nhạc Thiên ngồi ở phía sau sân khấu vẫn là dáng vẻ không có chút lay động nào, các nhân viên nể quá là nể.
Nhạc Thiên: Nam chính nơi tay, thiên hạ ta có.
Quả nhiên, một làn sóng combat bùng nổ.
Tất cả mọi người nín hơi ngưng mắt mà nhìn, miệng của bình luận thì càng như là cái gáo đến nơi, “Phương Chẩm Lưu giành combat trước, lại là Phương Chẩm Lưu! Mid của đối thủ đã bị giữ! Đi ngắm gà khỏa thân rồi! Đậu má Phương Chẩm Lưu, hoàn toàn xứng đáng với cái danh Trùm Đi rừng! Một thằng khác tính chạy! Không có cửa cho đứa nào sống cả! …ngủm hết cả rồi, đối thủ đã ngủm hết cả rồi, Bot có đường lính, nhanh nhanh nhanh, nhanh đi push! Khoàng cách đến với cúp vô địch của chúng ta chỉ còn bằng đường đến trụ!”
“Xông lên!” Bình luận viên cùng các khán giả bên dưới, còn cả những người đang quan tâm trận tranh tài này thông qua màn ảnh nhỏ đều đang gào thét vì bọn họ/
Khi màn hình chiến thắng cuối cùng hiện lên thì bình luận viên đã mừng đến phát khóc, òa khóc: “Chúng ta là quán quân! Chúng ta thắng rồi! Chúng ta giành được giải vô địch sol quốc tế đầu tiên rồi! Cảm ơn KW! Chúc mừng KW!”
Năm thành viên đã tháo tai nghe của mình bỏ xuống, ôm lấy nhau.
Phương Chẩm Lưu chỉ ôm trong chốc lát, đã nhanh chóng buông bốn đồng đội của mình ra, nhào về phía Doãn Nhạc Thiên đang đi lên sân khấu, dùng sức mạnh lớn nhất của mình ôm chầm lấy Doãn Nhạc Thiên, ghé vào bên tai cậu nức nở nói: “Bà xã, em yêu anh!”
Doãn Nhạc Thiên hơi run run, tiếp đó bốn thành viên cũng đã xông đến ôm tập thể với Doãn Nhạc Thiên.
Dải ruy băng màu vàng từ trên đầu thả xuống, rơi lên đầu của các thiếu niên tưởng như sao trời, cả khán đài cùng hô to, đầu tiên là gọi KW, sau đó là Phương Chẩm Lưu, cuối cùng không biết từ đâu mà bắt đầu hô tên “Doãn Nhạc Thiên”.
Các thành viên cũng giơ hô “Doãn Nhạc Thiên!” theo.
Thế là dưới sân khấu toàn là tiếng hoan hô “Doãn Nhạc Thiên”.
MC bên phía Trung Quốc cũng khóc. Tám năm trước khi cô vẫn còn là sinh viên đại học đã bắt đầu chơi game này, cô đã chứng kiến họ thua trận tám năm trước. Không ngờ rằng tám năm sau cô có thể đứng trên sân đấu mà mình yêu quý, phỏng vấn tuyển thủ mà mình đã theo dõi.
“Huấn luyện viên, có lời gì muốn nói không ạ?” MC kiềm nén cảm xúc, hỏi.
Trên mặt Nhạc Thiên hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn Từ Tĩnh đang vừa khóc vừa cười bên dưới sân khấu, run rẩy nói: “Người anh em, ước nguyện sinh nhật của cậu đã đư: ợc thực hiện,” Cậu giơ hai tay lên, cười khoa trương Đới Đãng Vân trong video, hô lên: “Chúng ta là quán quân!” Môi đang cười, ánh mắt lại đang rơi lệ.
Các fan cũ trước màn hình đã ôm lightstick khóc òa lên, cậu thiến niên thiên tài ở trên trời ấy, cậu có thấy được không?
Ngay đêm đó, Nhạc Thiên không tham gia tiệc ăn mừng, mà là cùng Từ Tĩnh, Đới Niệm Vân suốt đêm bay về nước.
Phương Chẩm Lưu không tìm được người, gọi điện thoại cũng thấy báo tắt máy thì mới được nhân viên báo cho là Doãn Nhạc Thiên đã đi rồi.
Phương Chẩm Lưu giành được FMVP của giải đấu lần này, phỏng vấn trong và ngoài nước vây kín lấy làm hắn không đi được, làm lỡ mất Doãn Nhạc Thiên. Nhưng hắn không ngờ là Doãn Nhạc Thiên chẳng đến gặp mặt không nói tiếng nào bỏ đi luôn, vội vàng mua vé máy bay nhanh nhất chạy về nước.
Tống Hòa khó hiểu hỏi: “Gấp thế làm gì, không phải câu lạc bộ bảo là ở lại đây chơi mấy ngày trước đã sao?”
Trần Tuyết Thanh nói: “Phương Phương đi gặp bạn gái đó.”
Thường Văn Nguyệt: …tên này đúng là thường nói nói ra chân tướng trong lúc vô tình nhở.
Nhạc Thiên, Từ Tĩnh và Đới Niệm Vân cùng đi đến nghĩa trang Đới Đãng Vân yên nghỉ. Nhạc Thiên đặt huy chương của mình trước mộ Đới Đãng Vân.
Từ Tĩnh lã chã rơi nước mắt.
“Nên cho Niệm Vân đi ngủ rồi, em đi về trước đi, anh muốn ở lại một lúc.” Bởi vì Nhạc Thiên suốt đêm chạy về, nên vẻ mặt rất mệt mỏi.
Từ Tĩnh cũng giống như vậy, cô gật đầu nói: “Chỉ đêm nay thôi, hứa với em, bắt đầu từ ngày mai tất cả đã qua.”
Nhạc Thiên gật đầu.
Sau khi Từ Tĩnh rời đi, cậu ngồi xuống, dựa vào mộ bia của Đới Đãng Vân nói chuyện phiếm cùng hệ thống, “Mày nói xem sau khi Doãn Nhạc Thiên trốn khỏi thế giới này liệu có tìm được Đới Đãng Vân không?”
Hệ thống im lặng một hồi, đáp: “Đới Đãng Vân không có thức tỉnh, chết rồi, ý thức lập tức tiêu tán.”
Nhạc Thiên khẽ thở dài, “Trong thế giới ban đầu, kết cục của Doãn Nhạc Thiên như thế nào?”
Hệ thống nói: “Sau khi lấy dược quán quân thì tự sát.”
Nhạc Thiên không tiếp tục hỏi, “Vậy thì trốn cũng rất tốt.”
Nhân vật bỏ trốn trong tiểu thế giới của liên minh quá nhiều, bình thường sẽ không cố gắng đi bắt, phải là kẻ bảo vệ có giá trị như cậu mới bị đuổi đến tận cùng không tha.
Hệ thống nói: “Cậu đừng có bỏ trốn theo đó.”
Nhạc Thiên sâu xa nói: “Tao chạy gì chứ? Còn nhiều nam chính chờ để chà đạp tao như thế.”
Hệ thống: “…” Đệt.
Nhạc Thiên ngồi dựa đó từ chạng vạng đến màn đêm buông xuống, sau khi đùa giỡn hệ thống vô số lần, thì rốt cuộc Phương Chẩm Lưu cũng tìm tới, không hổ là nam chính, phản ứng cũng coi như là nhanh.
Phương Chẩm Lưu đến rất gấp, mặt mày nhếch nhác hỏi: “Vì sao đi mà không nói?”
Nhạc Thiên dựa vào tấm bia mộ lẳng lặng nhìn hắn, mặt trắng bệch, tóc mái hơi ướt, nét mặt cũng rất mờ mịt.
Phương Chẩm Lưu nhìn thấy huy chương trước mộ, sầm mặt cúi người nhặt huy chương lên đeo vào cổ Doãn Nhạc Thiên, sẵn giọng nói: “Anh đã nói, thi đấu không phải là vì người khác.” Nói xong, lại tháo huy chương của mình ra ném xuống trước di ảnh của Đới Đãng Vân, lòng thầm nghĩ: Huy chương cho mấy người, anh ấy thuộc về tôi.
Phương Chẩm Lưu xoay người đưa lưng về phía Doãn Nhạc Thiên, nắm cánh tay của cậu kéo cậu lên lưng mình, vác cậu lên lưng, thấp giọng nói: “Không nói một tiếng nào đã chạy mất, có phải anh muốn ăn đòn không?”
Nhạc Thiên gục mày lên vai hắn không nói một lời.
“Nếu không phải là em không đánh vợ mình, thì bây giờ em đã bạo lực gia đình với anh rồi.” Phương Chẩm Lưu cõng Doãn Nhạc Thiên cẩn thận đi về phía trước. Tuy hắn cũng đi cả đêm để về nước rất mệt mỏi, nhưng vẻ vỡ vụn của Doãn Nhạc Thiên làm hắn không dám lơ là.
Phương Chẩm Lưu cảm giác trên bả vai mình hơi ẩm, trong lòng khẽ run lên, thấp giọng nói: “Bà xã, anh còn có em mà.”
Nhạc Thiên vẫn không nói chuyện.
Phương Chẩm Lưu gằn giọng nói: “Nếu như anh nghĩ là không còn gì tiếc nuối nữa thì anh sai rồi, em nói cho anh biết, chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm…”
“Ví dụ như, ” Nhạc Thiên nhẹ giọng ngắt lời hắn, “Đổi avatar đôi?”
Phương Chẩm Lưu hơi đỏ mặt, trong lòng lại thấy thả lỏng hơn rất nhiều, thấp giọng nói: “Avatar chắc chắn phải thay đổi.”
Nhạc Thiên tiếp tục trêu: “Còn gì nữa không? Mở không gian cho cặp đôi (2)?”
Phương Chẩm Lưu liếc cậu một cái, bình tĩnh nói: “Còn lên giường, kết hôn, sinh con.”
Cánh tay buông thõng của Nhạc Thiên siết mạnh cổ của Phương Chẩm Lưu, “Thần kinh.”
Phương Chẩm Lưu ăn chửi rồi mới nở nụ cười yên tâm hẳn, “Vợ à, em yêu anh.”
Nhạc Thiên bình chân như vại, đáp: “Nghe rồi.”
Phương Chẩm Lưu nói: “Trả lời sai, cho anh cơ hội nói lại đó.”
“Khùng.” Nhạc Thiên cúi thấp mặt, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Về căn cứ.”
Phương Chẩm Lưu nói: “Về nhà, căn cứ vẫn chưa mở.”
Nhạc Thiên nói: “Nhà?”
Phương Chẩm Lưu không giải thích, yên lặng cõng Nhạc Thiên lên chiếc xe sang trọng. Đến nơi rồi, Nhạc Thiên suýt chút nữa xỉu ngang, á đậu má, sao mà giàu dữ vậy.
“Của hai chúng ta.” Phương Chẩm Lưu ôm ấp Doãn Nhạc Thiên ngay trước mặt tài xế, tài xế nói mà không có vẻ gì là quá kinh ngạc: “Thiếu gia, ông chủ nói cậu nghỉ có thời gian thì về nhà, có thể dẫn bạn trai về.”
Mặt Doãn Nhạc Thiên ửng đỏ, Phương Chẩm Lưu không quay đầu lại nói: “Biết rồi.” Ôm Nhạc Thiên đi vào nhà, dịu dàng hỏi: “Vợ ơi, có thích không?” Hắn gọi vợ là gọi là thật lòng, phòng tân hôn cũng mua rồi.
Nhạc Thiên bị mùi thơm của tiền xông ngất ngây trời mây, còn chưa tỉnh hồn, nhẫn trên tay đã bị tháo ra, cậu lấy lại tinh thần hỏi: “Làm gì vậy?”
“Đổi cái khác.” Phương Chẩm Lưu thong dong nói, hắn đã mua nhẫn từ lâu, vẫn luôn bỏ trong ví tiền kề bên mình, lần này về nước hắn không mang bất cứ thứ gì, chỉ có duy nhất một đôi nhẫn.
Nhạc Thiên nói: “Không được, Niệm Vân cần tôi, tôi là cha của thằng bé.”
“Không sao, coi như nó có thêm cha.” Phương Chẩm Lưu tự nhiên lấy nhẫn đôi mình đã chuẩn bị đeo ngay lên tay Doãn Nhạc Thiên, “Vừa vặn.”
Nhạc Thiên không nói gì, dứt khoát tháo nhẫn ra, phát hiện chiếc nhẫn này đúng là rất vừa. Chỉ đơn giản lấy chiếc nhẫn trong tay Phương Chẩm Lưu mang lên tay phải.
Mặt Phương Chẩm Lưu đen sì sì, cả giận: “Anh nói thật với em đi, em không giận, có phải năm đó anh thích Đới Đãng Vân hay không?”
Cả mặt Nhạc Thiên viết đầy hai chữ cạn lời, “Rốt cuộc thì cậu muốn hỏi câu đấy bao nhiêu lần nữa?”
Nét mặt Phương Chẩm Lưu không có gì là ngại, “Lúc lấy được chức vô địch, anh cũng chỉ nhắc đến anh ta, không có nửa câu nào có em.”
Nhạc Thiên nói: “Cậu còn cần phải nhắc sao? Cậu đang ở ngay bên tôi.”
Phương Chẩm Lưu choáng váng, trong thoáng chốc cảm thấy như mình vừa được thọt một cái, người ở bên Doãn Nhạc Thiên là hắn, nhưng người còn lại không có cửa, thế mình còn phải rầu rĩ gì nữa?
“Bà xã,” Phương Chẩm Lưu bỗng nhiên ôm chặt lấy Doãn Nhạc Thiên, đè cậu vào lồ ng ngực mình thật mạnh, thấp giọng nói, “Chúng ta làm đi.”
Nhạc Thiên: “…đồ điên.” Anh đồng ý khà khà khà!
Sau khi giành được chức vô địch thì độ nổi tiếng của KW tăng vọt, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi lượng fan đã tăng lên cả triệu, các tuyển thủ nhận hợp đồng quảng cáo mỏi tay. Phương Chẩm Lưu mãi không chịu nhận, có thời gian không bằng lăn giường với bà xã mình.
Nhưng mà không lâu sau Thường Văn Nguyệt đã xin phép xuất ngũ. Nhạc Thiên nghĩ mãi mà không ra, tuổi Thường Văn Nguyệt không lớn lắm, ít nhất cũng có thể chơi được hai năm, xuất ngũ làm gì chứ. Cậu định lén đi giữ lại Thường Văn Nguyệt nhưng bị Phương Chẩm Lưu ở nhà ngăn cản.
“Đừng đi, cậu ta thích Tống Hòa, không chơi nổi nữa.” Phương Chẩm Lưu vừa tráng trứng vừa nói.
Mắt Nhạc Thiên sắp mở to như cái cửa sổ, “Hả?”
Phương Chẩm Lưu chua xót hỏi: “Nhóm Đường dưới như anh có phải lúc nào cũng có tình cảm khác biệt như thế không?”
Nhạc Thiên: “…có phải cậu lại phát bệnh nữa không?”
Phương Chẩm Lưu ngậm miệng, để trứng tráng ra rồi bưng lên bàn, nói tiếp: “Thường Văn Nguyệt phát hiện ra chúng ta, em sợ cậu ta gây chuyện, nên mới cố tình để ý.” Lập tức bắt ngược lại nhược điểm của Thường Văn Nguyệt.
Một người thoạt trông rất thông minh như Thường Văn Nguyệt, thế mà thích Tống Hòa béo ú ngốc nghếch.
Nhạc Thiên thở dài nói: “Vậy thì cũng không cần xuất ngũ.”
“Không thì làm sao, ở lại nhìn thấy người mình thích không thích mình còn phải kiên nhẫn ở bên sớm chiều, đổi lại là em cũng không làm được, đổi câu lạc bộ thì là đổi SP, cũng không làm được, chỉ có thể quyết định xuất ngũ.” Phương Chẩm Lưu nhìn thấy rất rõ ràng, số của Thường Văn Nguyệt không may bằng mình.
Nhạc Thiên cúi đầu, cầm đũa lên lại buông xuống, nói với Phương Chẩm Lưu: “Không cần biết sau này sẽ có chuyện gì xảy ra, thì cậu vẫn phải tiếp tục công việc game thủ này.”
Phương Chẩm Lưu tùy ý nói: “Sẽ có chuyện gì xảy ra? Anh không làm huấn luyện viên nữa sao? Em không sao cả, dù sao thì anh không làm huấn luyện viên thì vẫn là vợ của em mà.”
Nhạc Thiên: …ý của anh sau vợ cưng chết rồi ấy.
Phương Chẩm Lưu nhìn thấy Doãn Nhạc Thiên cụp mắt, lòng lại chợt hoảng lên, cúi người búng vào vành tai của Doãn Nhạc Thiên một cái, cảnh cáo: “Nếu như anh chạy đi lung tung, dù là đâu đi nữa em cũng bắt anh về.”
Sự nghiệp của Phương Chẩm Lưu rất mỹ mãn, ba năm liên tục thống trị giải đấu, tạo thành triple crown (2) trước giờ chưa từng có. Đến lần thứ ba giành được cúp vô địch thì huấn luyện viên của hắn không phải là Doãn Nhạc Thiên, Doãn Nhạc Thiên đã về hưu hẳn rồi.
Phương Chẩm Lưu tuyên bố xuất ngũ vào chính ngay hôm nhận cúp, MC còn chưa kịp phản ứng, phải một lúc sau mới ngơ ngác hỏi: “Vì, vì sao?”
Phương Chẩm Lưu nhìn Doãn Nhạc Thiên đang bình tĩnh khoanh tay đứng dưới sân khấu: “Đến tuổi rồi, phải kết hôn.”
Fan bên dưới ồ lên gào thét. Nhẫn trên tay Phương Chẩm Lưu đã đeo mấy năm rồi, tuy fan cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn thấy tan nát cõi lòng.
Nhạc Thiên: …em giai, cưng đang nằm mơ à.
Vì chuyện kết hôn đó mà Phương Chẩm Lưu và Doãn Nhạc Thiên ầm ĩ với nhau tối mày tối mặt. Bây giờ Nhạc Thiên vẫn còn mang thân phận bạn trai tin đồn của Từ Tĩnh, không thể kết hôn với Phương Chẩm Lưu được, Phương Chẩm Lưu tức giận chỉ có thể lôi mấy chuyện cũ rích với Đới Đãng Vân ra nhai đi nhai lại.
Nhạc Thiên trong cơn nổi điên dứt khoát đóng sập cửa bỏ đi.
Nhạc Thiên không hiểu, “Sống chung thôi không thơm sao?”
Hệ thống: “…” Thơm cái đìn đ1t ấy chứ cái thứ thối tha này.
Cùng lăn lộn trong esport chung, hệ thống cũng học thêm được một triệu câu chửi thề.
Từ Tĩnh tập trung vào sự nghiệp, mãi không thấy biến chuyển gì về tình cảm. Cô cũng biết chuyện yêu đương của Doãn Nhạc Thiên với Phương Chẩm Lưu từ sớm, vốn cũng định chủ động làm sáng tỏ quan hệ của hai người. Doãn Nhạc Thiên lại nói rằng giữ thế này cũng tốt, Từ Tĩnh cho là cậu không có dũng khí come out, nên không nhắc lại nữa.
Lúc Doãn Nhạc Thiên đi đón Đới Niệm Vân, thầy của cậu nhóc cũng luôn xem Doãn Nhạc Thiên là cha của Đới Niệm Vân.
Nhạc Thiên: “Hơi đói.” Lúc vừa chạy ra thì đúng là thấy sướng hơn thiệt, nhưng mà đến giờ cơm tối rồi mà cậu còn chưa ăn, sớm biết ăn xong rồi cãi, mà chẳng mang tiền nữa, chỉ lấy có cái điện thoại.
Phương Chẩm Lưu ở nhà tức trong chốc lát, cuối cùng vẫn cam chịu xỏ giày đi tìm người. Lúc đang mang giày thì điện thoại vang lên tiếng thông báo, —— “Xin chào quý khách, người yêu vừa thanh toán 1726 đồng.” Địa điểm thanh toán là nhà hàng cao cấp XX.
Phương Chẩm Lưu: …
Đến khi Phương Chẩm Lưu chạy đến nơi, Nhạc Thiên đã ăn xong, liếc nhìn Phương Chẩm Lưu một cái, chẳng buồn nhìn hắn bao nhiêu.
Phương Chẩm Lưu lôi ghế ngồi xuống, trước tiên là thấp giọng nhận lỗi, “Vợ, em sai rồi.”
Nhạc Thiên mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ăn.
Phương Chẩm Lưu nói: “Vì sao không chịu kết hôn với em?”
Nhạc Thiên nâng mắt, “Cậu bệnh à?”
Phương Chẩm Lưu chấp nhất nói: “Em đã giải ngũ rồi mà.”
Phương Chẩm Lưu còn định nói nữa, thì điện thoại Doãn Nhạc Thiên vang lên. Ngay khi Nhạc Thiên vừa nhận cuộc gọi, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên, Từ Tĩnh hẹn hò rồi, đối phương là tổng giám đốc của một công ty mới ra thị trường, thực lực của cả hai ngang nhau, mà dù sao thì cũng hơn cậu.
Nhạc Thiên chúc phúc cho Từ Tĩnh trong điện thoại, đồng thời biểu thị cậu mãi mãi cũng là cha của Đới Niệm Vân.
Cúp điện thoại rồi, Nhạc Thiên nói: “Không công khai, cậu muốn cưới thì cưới.”
Phương Chẩm Lưu mừng rỡ, nhưng dằn niềm vui xuống, hỏi: “Có phải do Từ Tĩnh có chốn về rồi, nên anh mới như vậy?” Ban nãy hắn nghe được rõ ràng mọi thứ trong điện thoại.
Nhạc Thiên múc một thìa súp đặc, thản nhiên đáp: “Không thì?”
Phương Chẩm Lưu thật sự nổi giận rồi. Dáng vẻ tùy tùy tiện tiện này của Doãn Nhạc Thiên hoàn toàn không xem mối quan hệ của hai người họ là gì to tát, hắn trực tiếp đứng dậy xoay người bỏ đi mất.
Nhạc Thiên: “Ú òa, tính nóng thế chứ.”
Hệ thống: “Chính cậu hơi quá đáng.” Phương Chẩm Lưu đối với cậu ta luôn là nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, muốn gì được đó. Nhưng Nhạc Thiên lúc nào cũng lời lẽ vô tình với người ta.
Nhạc Thiên nói: “Với tính cách của Doãn Nhạc Thiên, chịu ở bên cậu ta đã là không tệ rồi.”
Chẳng biết Phương Chẩm Lưu muốn giận dỗi bao lâu nữa, nếu như để qua một tuần, thì chắc chỉ có thể ôm hũ tro cốt của Doãn Nhạc Thiên đi làm đám cưới.
May là, ngay ngày thứ bảy thì Phương Chẩm Lưu tìm tới Nhạc Thiên đang nằm phơi thây như cá khô trong khách sạn.
Chiến tranh lạnh một tuần, Phương Chẩm Lưu râu ria xồm xàm mắt cũng đỏ ngầu, tinh thần rất tệ. Trái lại Doãn Nhạc Thiên thì vẫn không khác gì.
Phương Chẩm Lưu không khỏi cả giận: “Anh không có một chút nào khổ sở sao?”
Nhạc Thiên chân thành nói: “Có khổ rồi thật mà.”
Vì để không vỡ hình tượng nên không thể chủ động đi tìm Phương Chẩm Lưu, trơ mắt mà nhìn pháo chia tay bỏ trốn.
Phương Chẩm Lưu đỏ mắt nói: “Không công khai thì không công khai, cuới.”
Nhạc Thiên nói: “Muộn rồi, thôi bỏ đi.”
Sắc mặt Phương Chẩm Lưu bỗng nhiên thay đổi, “Tại sao chứ?!”
Nhạc Thiên: …không muốn sau này trong hộ khẩu cậu thành góa phụ đó, em trai à.
“Cậu quá xấu.” Nhạc Thiên cố ý ghét bỏ nói.
Nhờ lời nói như đùa đó của cậu Phương Chẩm Lưu mới hơi thở phào nhẹ nhõm, kéo Nhạc Thiên qua tay nói: “Về nhà với ông xã nha, sau này không cãi nhau nữa, được không?”
Nhạc Thiên gật đầu, dù sao thì cũng không còn cơ hội cãi.
Sau khi về nhà, Phương Chẩm Lưu khẩn cấp cạo râu rửa mặt ôm Doãn Nhạc Thiên lên giường. Kết quả động tác của Doãn Nhạc Thiên còn gấp hơn cả hắn, Phương Chẩm Lưu thầm nghĩ, vợ mình đúng là nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, thật ra rõ ràng vẫn yêu mình.
Hai người rất hài hòa làm hai lần, ôm nhau nằm trên giường, Phương Chẩm Lưu đan tay cả hai vào nhau, trên ngón tay mảnh khảnh đeo một đôi nhẫn.
Nhạc Thiên phát hiện ra họa tiết của hai chiếc nhẫn khi ghép vào nhau tạo thành một hình vẽ ngôi sao rất đẹp và phức tạp.
Phương Chẩm Lưu thấp giọng nói: “Vợ à, đám cưới có thể mời Thường Văn Nguyệt hay không?”
Nhạc Thiên nói: “Cậu vẫn còn có liên hệ với cậu ta?”
Phương Chẩm Lưu nói: “Cậu ta liên lạc với em, cậu ta với Tống Hòa hẹn hò rồi, bây giờ Tống Hòa gầy đi rất nhiều, nhìn thấy chắc anh cũng không nhận ra.”
Nhạc Thiên chớp chớp, trái tim bắt đầu tê dại, cậu chậm rãi nhắm mắt lại: “Vậy thì rất tốt…”
“Không thì chúng ta đồng thời kết hôn cũng không tệ.” Phương Chẩm Lưu ôm Doãn Nhạc Thiên, hắn cho rằng Doãn Nhạc Thiên ngủ thiếp đi, tự nhiên thấp giọng thì thầm về kế hoạch cho đám cưới, “Em muốn phủ kín hôn lễ bằng hoa hồng màu hồng…”
__
(1) tui thề tui phẹt phẹt: 我必喷, 喷 nghĩa là phun ra, phọt ra, b ắn ra,… tui không hiểu ý lắm.
(2) không gian cho cặp đôi: 情侣空间, là một hình thức trên điện thoại, có thể chia sẻ không gian trong điện thoại với người yêu.
(3) triple crown: 三连冠, giành được vị trí cao nhất trong ba mùa giải liên tiếp.
__
Giả bộ kết HE, giả bộ mừng đi quý vị.
Nói chứ không nỡ nghĩ đến cảnh Phương sến súa biết Nhạc Thiên đi (┬┬﹏┬┬)