Chuyện ở viện dưỡng lão, Dư Diêu đã hay tin, cô hoang mang lo sợ gọi điện thoại cho Từ Đào, Từ Đào cũng rất bất đắc dĩ, viện dưỡng lão nhà mình đổi chủ trong nháy mắt, hắn là người thừa kế mà không thể làm gì được.
“Em đừng lo quá,” Từ Đào an ủi, “Nhạc Thiên rất quan tâm em.
”
Dư Diêu bật thốt lên: “Anh ta mới không…” Lời vừa mới nói ra miệng, lại gắng gượng nuốt vào.
Từ Đào nhận ra được điều gì, nhưng lại hiểu ý không hỏi ra.
Kể từ sau khi Thẩm Nhạc Thiên trở về, thì quay lại trạng thái khi mới quay trở lại Thẩm gia, như ngồi tù vậy, không được rời Thẩm trạch dù chỉ một bước.
Càng tệ hơn là, Thẩm Lập Hành còn táy máy tay chân ôm ôm hôn hôn bất kể thời gian địa điểm, điển hình là ngay lúc này đây, đang ăn cơm tối, trông dáng ngồi Thẩm Lập Hành nghiêm chỉnh lắm, nhưng cặp chân dài dưới bàn ăn rất không yên, cứ câu chân cậu mãi.
Thẩm Nhạc Thiên chỉ biết đỏ bừng mặt tránh đi, khẽ nhíu mày, hai mắt thỉnh thoảng ngước lên, dùng ánh mắt từ chối sự quấy rầy của Thẩm Lập Hành, thế nhưng Thẩm Lập Hành lại không thèm nhìn cậu một lần, thẳng lưng mắt nhìn thẳng về phía trước, cứ như không có chuyện xảy ra vậy.
Thẩm Nhạc Thiên không chịu nổi, đẩy bộ đồ ăn, “Con ăn xong rồi.
”
Vừa muốn đứng lên, đã nghe tiếng Thẩm Lập Hành quát, “Ngồi xuống.
”
Thẩm Nhạc Thiên nửa đứng, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Mấy ngày nay, sau khi nếm trải sự mạnh mẽ và từng bước dồn ép chậm rãi của Thẩm Lập Hành, Thẩm Nhạc Thiên như con ếch trong nồi nước ấm vậy, ngoài mặt đã dần không thể phản kháng lại Thẩm Lập Hành nữa rồi.
Bởi mỗi chút chống đối nho nhỏ sẽ đổi lấy một đợt xâm lược càng mạnh hơn của Thẩm Lập Hành, Thẩm Nhạc Thiên sẵn đã sợ Thẩm Lập Hành rồi, bây giờ lại càng sợ hơn, trong đầu chỉ có một cách duy nhất là “cứ kéo dài”, nhưng không biết bao giờ mới kết thúc.
Sau khi ăn cơm tối với Thẩm Lập Hành xong, Thẩm Lập Hành bất ngờ chịu thả cho Thẩm Nhạc Thiên về phòng của mình, chứ không kéo cậu vào thư phòng hôn hai phát nữa.
Thẩm Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, lịch bịch lên lầu chui vào phòng khóa cửa lại, bây giờ cậu đã quen khóa cửa lại khi ở nhà.
Nhạc Thiên đóng cửa lại xong, không để mất thời giờ, nhanh chóng nhỏ tinh dầu vào trong bồn tắm, có chuyện khác thường thì ắt có vấn đề, cậu đoán là Thẩm Lập Hành ủ lâu như vậy, chắc chắn là tối sẽ ra tay với mình.
Nhạc Thiên cởi qu@n áo, ngâm mình trong bồn tắm, nhàn nhã hát lầm bầm, hương hoa lài nhẹ nhàng phảng phất quanh đầu mũi, Nhạc Thiên hít một hơi thật sâu, “Lần đầu tiên tao đập tay với người khác là trong bồn tắm.
”
Hệ thống: “…” Nó không muốn nghe! Cuối cùng thì chừng nào mới xin được chương trình chủ động che của liên minh đây hả?! Mau cứu mạng đứa bé này đi Orz.
Nhạc Thiên hồi tưởng nói: “Khi đó tao mới hai trăm tuổi, vẫn còn là trẻ con.
”
Hệ thống cản lại: “Cảm ơn, tôi hiểu rồi, không cần nói nữa.
”
Nhạc Thiên hiếu kỳ nói: “Bọn hệ thống mấy người có biết đập tay không?”
Hệ thống sắc bén phủ nhận: “…không biết!”
Nhạc Thiên kinh ngạc, “Số liệu cao cấp như bọn mày, mà ngay cả đập tay cũng không làm được à?”
Hệ thống phát điên: “Tại sao bọn tôi phải biết đập tay?!”
Nhạc Thiên từ trong nước giơ tay lên, bắt đầu đập tay bốp bốp, vừa đập vừa hát: “Mày đập cái, tao đập một cái, hai chúng mình cùng chơi, mày không biết à?”
Hệ thống: “= = cậu đang nói cái đập tay đó hả?”
Nhạc Thiên vẻ mặt khiếp sợ, “Không thì là đập tay nào? Không phải là cái đó đó chứ? Đầu mày nghĩ hư quá nha.
”
Hệ thống lại một lần đắm mình trong một nỗi đau mang tên khổ mà không thể nói ra, loại người lúc nào cũng treo ngay mép ch1ch với xoạc thì có tư cách gì nói hệ thống bọn nó hư?
Được rồi, dù sao thì tinh thần cậu ta cũng sắp bị lưu đày rồi, hệ thống quyết định tạm thời nhịn.
Sau khi tắm cho mình sạch sẽ trắng trẻo tươi ngon xong, Nhạc Thiên mặc áo ngủ trắng tinh bằng tơ tằm, bộ áo ngủ này tôn lên nét quyến rũ mê hoặc như ẩn như hiện, nhưng chỉ cần xé một cái là rách, hệ thống cảm thấy cậu có nguy cơ sắp nắng lên, lại lo mình nói không lại cậu, bèn quyết đoán không nói lời nào.
Nhạc Thiên mặc áo ngủ vào nhưng vẫn chưa lên giường ngủ, bò lên trên bệ cửa sổ ôm hai đầu gối, tựa người vào cửa sổ nhìn ánh trăng sáng trên bầu ngập các vì tinh tú sáng lấp lánh bên ngoài khung cửa.
Cậu đã nghiên cứu phát hiện ra góc má như thế này đứng từ cửa phòng nhìn vào là đẹp nhất, trông vừa thanh tú vừa không mất u buồn, như là một bé thỏ trắng vô cùng đáng yêu, Thẩm Lập Hành chắc chắn không chịu nổi.
Trong phòng tối đen, chỉ có chút ánh sáng trong veo của ánh trăng len lỏi rảo khắp căn phòng, trải xuống sàn nhà một bóng người xinh đẹp, cậu thanh niên để chân trần ôm gối thật chật ngồi bên bệ cửa sổ, mái tóc đen ngoan ngoãn rũ xuống che đi đường nét mềm mại và da thịt trắng nõn, áo ngủ tơ tằm để lộ kẽ hở bất an khiến người ta phải sáng mắt.
Tiếng chìa khóa chuyển động đánh thức cậu, người thoàng run lên, nhưng không dám quay đầu.
Cửa mở ra, gió đêm mượn đó theo vào, cậu thanh niên càng run hơn.
Thẩm Nhạc Thiên lừa mình dối người, vùi đầu mình vào trong cánh tay.
Chỉ thoáng chốc, một người đàn ông đến gần, bàn tay to đặt lên mu bàn chân cậu, trong lòng bàn tay có vết chai, quét qua da thịt mềm mại chưa từng chịu đau chịu khổ gây nên từng con sóng gợn, Thẩm Nhạc Thiên vẫn còn run, người co rút lại như kén tằm, để mặc cho bàn tay của người đó dạo chơi trên cơ thể mình.
Lúc Thẩm Lập Hành ôm lấy mình, Thẩm Nhạc Thiên vẫn không nói gì, cậu nắm vạt áo trước của Thẩm Lập Hành, hít một hơi yếu ớt, cậu không biết hôm nay Thẩm Lập Hành muốn làm đến bước nào, chỉ biết phản kháng của mình chắc chắn là phí công.
Dạo gần đây cậu chỉ học được một điều, chống cự không bằng vâng lời.
Thế nhưng hôm nay Thẩm Lập Hành không chỉ định dạo qua rồi thôi, Nhạc Thiên cố giãy, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của Thẩm Lập Hành, Thẩm Lập Hành vừa dỗ dành vừa lừa gạt, mạnh mẽ xông vào.
Tuy là Thẩm Lập Hành đã chuẩn bị hết rồi, nhưng sau khi xong xuôi Thẩm Nhạc Thiên không nhúc nhích nổi, khuôn mặt trắng bệch ánh mắt rã rời, chỉ lẩm bẩm: “Đau quá…”
Thẩm Lập Hành để trần thân trên cường tráng tựa người vào đầu giường, trên cơ bắp với vân da rõ ràng hiện đầy vết cắn nông sâu không đều, hắn xoa xoa mái tóc ngắn của Thẩm Nhạc Thiên, hài lòng cúi người hôn một cái lên mắt Thẩm Nhạc Thiên, tròng mắt Thẩm Nhạc Thiên hơi chuyển, thật ra cậu muốn tránh đi, chỉ là lực bất tòng tâm.
“Nhạc Thiên, trên đời này tôi thương nhất là em,” Lòng bàn tay Thẩm Lập Hành áp vào sống eo dẻo dai của Nhạc Thiên vuốt v e, “Em và tôi, chúng ta thương nhau.
” (1)
Trước đó hắn cũng đã từng nói lời tương tự như vậy, lúc đó hắn thương Nhạc Thiên, là vì hai người có máu mủ liên kết, đến thời khác này Thẩm Lập Hành vẫn thương Nhạc Thiên như cũ, yêu thương của hắn từ trước đến giờ chỉ trút vào đứa trẻ này.
Vành tai Thẩm Nhạc Thiên động đậy, cố gắng quay mặt sang vùi sâu vào gối, sống lưng nhấp nhô gầy gò hơi phập phồng, Thẩm Lập Hành kéo chăn cho cậu, nằm xuống ôm Nhạc Thiên, mặt dán vào xương b ướm xinh đẹp của Nhạc Thiên, than thở: “Ngủ ngon, bé yêu của tôi.
”
Nhạc Thiên chết lặng không nhúc nhích, khuôn mặt trắng nõn của cậu chôn vào trong gối mềm, như là đã chấp nhận số mệnh.
Hệ thống mới bị phát động che đậy tự động, vừa quay lại đã đoán được có chuyện gì xảy ra, huống chi còn có một kẻ cao to như Thẩm Lập Hành nằm bên cạnh Nhạc Thiên, nhưng nó vẫn ôm hi vọng giá như, vẫn không từ bỏ ý định lên tiếng hỏi: “Thẩm Lập Hành… làm cái gì với cậu?”
“Chơi trò chơi, ” Nhạc Thiên thong dong trả lời, “Cái trò mà anh đập một cái em đập một c ái ấy.
”
Hệ thống: “Đập tay?”
Nhạc Thiên như dỗ con nít, “Đúng đúng đúng, là đập tay đó, bạch bạch bạch.
”
Hệ thống rất muốn giả vờ không hiểu nhưng nhất định phải đối mặt với hiện thực im lặng rất lâu, mới máy móc hỏi: “Cậu bị làm rồi.
”
Nhạc Thiên không phủ nhận, bỗng nhiên nói: “Từ Đào và Dư Diêu thế nào rồi?”
Hệ thống: “Chỉ kém chọc thủng một lớp cửa sổ giấy.
”
Nhạc Thiên: “Tao phải giúp hai người đó một tay.
”
Hệ thống: “Mũi tên của cậu chỉa sai hướng rồi, cho dù Dư Diêu hẹn hò với Từ Đào đi nữa, cậu cũng không được tính là hoàn thành nhiệm vụ, trị số của Từ Đào thấp hơn cậu.
”
Nhạc Thiên quay mặt sang, ánh mắt rơi vào gương mặt của Thẩm Lập Hành bên cạnh, đúng là đẹp trai thật đấy, không hổ là nhân vật nam hệ thống đề cử cao nhất, chim to xoạc giỏi, rất là mê người, “Trong lòng tao nắm chắc, mày cứ chờ xem đi.
”
__
(1) “Em và tôi, chúng ta thương nhau.
”: thật ra câu này là “你与我是相连的.
”, Hán Việt “Nhĩ dữ ngã thị tương liên đích.
”, cụm “相连” – “tương liên”.
Nghĩa là “Liền nhau.
Cùng thương yêu nhau, có mối liên kết với nhau.
Mối tương liên giữa hai người.
” (nguồn: )
Tui không tìm từ nào tương tự mà không mất ý, để nguyên thì không thích, nên chỉnh thành như vậy.
__
------oOo------.