Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 136: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 14 End & Ngoại Truyện




136: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 14 End


Đỗ Cửu Trọng rời đi, cuộc sống của Huyền Kỳ vẫn như trước không có một chút biến đổi nào, ngày nào cũng đầu hôm cứng lên, sau đó mất một khoảng thời gian đến nửa đêm mới chậm rãi mềm xuống.

Bách Nhạc Thiên vẫn luôn bên hắn, lau người cho hắn, đút cho hắn ăn, hôn hắn ôm hắn, nhờ đó mà nội tâm vô cùng nôn nóng bởi độ kiếp thất bại của Huyền Kỳ cũng dần chậm rãi bình phục lại.
Cho dù có lúc Bách Nhạc Thiên sẽ tức giận mắng hắn ngốc, Huyền Kỳ vẫn rất bình tĩnh, thậm chí từ cuộc sống đó mà cảm nhận được một niềm hạnh phúc nho nhỏ kỳ lạ.
Ba trăm năm qua, từ ngày sinh ra đã bắt đầu tu luyện đến giờ một khắc cũng không dừng, bước chân chưa từng có một ngày ngừng lại, Huyền Kỳ mãi luôn bước về phía trước bị ép phải dừng, nhận được sự chăm nom của tiểu lô đỉnh của hắn.
Cả con tim Huyền Kỳ dần tĩnh lặng lại.
Giờ khắc này Nhạc Thiên đang thở hổn hển nằm nhoài trên lồ ng ngực hắn, nghịch cắn cơ ngực của hắn, tuy Huyền Kỳ vẫn còn cứng, nhưng không còn xao động như quãng thời gian trước đó nữa, không gian lặng như tờ chỉ có tiếng côn trùng kêu, tiếng gió hiu hiu thổi qua rừng cây và cả tiếng hít thở của tiểu hồ ly trước ngực.
Tiểu hồ ly ngủ thiếp đi.
Huyền Kỳ rất muốn đưa tay lên vuốt mái tóc dài của Nhạc Thiên một lần, nhưng hắn không làm được.
Trong lúc mỏi mệt thì tâm tình sẽ xảy ra thay đổi rất lớn, nhất là con người với thực lực mạnh mẽ chưa từng có một khoảnh khắc yếu ớt nào như Huyền Kỳ, mà lúc này đây không thể không bắt đầu hoài nghi, mạnh là gì? Yếu là chi?
Thời gian trôi qua, Huyền Kỳ có thể cảm giác được Mang trong cơ thể đang từ từ thức tỉnh, khi Nhạc Thiên một lần nữa lột y phục của hắn thì hắn mở mắt, nhưng hắn theo bản năng mà lập tức nhắm mắt lại.
Nhạc Thiên không biết hắn tỉnh rồi, vẫn sướng xong là nghỉ luôn, cuộn mình trong lòng Huyền Kỳ cọ cọ chốc lát rồi thiếp đi, chờ Bách Nhạc Thiên ngủ rồi, Huyền Kỳ mới mở mắt ra, tay giơ lên chậm rãi đặt lên đầu cậu.
Hôm sau Nhạc Thiên vừa thức dậy, hệ thống lập tức báo cho cậu biết Huyền Kỳ đã tỉnh từ nửa đêm, vuốt tai cậu xuống giường đi rồi một vòng, ăn chút gì mới một lần nữa lên giường.
Nhạc Thiên nhìn thấy Huyền Kỳ còn đang giả chết: …
Huyền Kỳ cũng chẳng biết vì sao lại quyết định tiếp tục nằm, hắn còn ít đạo chưa ngộ rõ được, nhưng trong lúc nằm yên không thể động đậy dường như đã ngộ được rất nhiều, cho nên tiếp tục ngộ.
Nhạc Thiên hầu hạ hắn gần một tháng không muốn làm nữa, tiên sư nhà mi, ông đây cẩn thận chăm sóc mi là để mi giả chết? Thức dậy tự làm hết cho ông ngay!
Nhạc Thiên không nói hai lời nhỏm dậy lột đồ Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ sững sờ, tối hôm qua mới lột rồi, sao giờ lột nữa?
Nhạc Thiên dùng cả tay cả miệng, rất nhanh đã làm cho Huyền Kỳ đứng nghiêm, nhưng cậu lại mặc kệ, ngón tay khẽ búng nhẹ một cái: “Aizz, sư tôn còn chưa tỉnh nữa, chắc là không tỉnh nữa đâu nhỉ, gần đây lương thực không đủ, không bằng cắt ra ăn với cơm?”
Huyền Kỳ:…
Móng vuốt nhòn nhọn lướt qua đỉnh, lưng Huyền Kỳ không khỏi toát mồ hôi lạnh, lại nghe Nhạc Thiên sâu xa nói: “Ăn sống hình như cũng không tệ.” Huyền Kỳ lập tức cảm giác mình bị nhét vào khoang miệng ấm áp, cái răng nhỏ sắc nhọn xẹt qua, hắn không nhịn được mở mắt nói: “Đừng nghịch.”
Nhạc Thiên nhả ra ngoài, làm bộ kinh ngạc, “Sư tôn, ngài tỉnh rồi?”
Sắc thái trong mắt Huyền Kỳ không giảm, “Ngươi sớm biết ta tỉnh rồi.”
Xem ra ngoại trừ không biết yêu, thì những chuyện vẫn không phải là ngốc, Nhạc Thiên lườm một cái, “Tỉnh rồi vì sao giả vờ chưa?”
Huyền Kỳ chậm rãi dang cánh tay ra với cậu, Nhạc Thiên bất đắc dĩ dịch chuyển về phía trước một bước, bị Huyền Kỳ ôm vào lòng, Huyền Kỳ hôn một cái l3n đỉnh tai cậu, “Ta đang ngộ đạo.”
“Lại muốn phi thăng?” Tai Nhạc Thiên rất nhạy cảm, bị Huyền Kỳ hôn một cái, mặt đã đỏ đến cổ rồi, hơi nhích vào trong lòng Huyền Kỳ cọ cọ.
Huyền Kỳ tâm lĩnh thần hội, vén pháp bào của cậu lên, hai người phút chốc xong chuyện.
Tuy bảo là mấy ngày nay Nhạc Thiên cũng đã chơi rất vui vẻ rồi, nhưng Huyền Kỳ lúc tỉnh táo vẫn vui hơn, Huyền Kỳ nghe thấy tiếng kêu nhỏ của Nhạc Thiên, bỗng nhiên ghé vào bên tai cậu hỏi: “Tại sao không nói “sư tôn tuyệt quá”?”
Nhạc Thiên đỏ mặt, “Ngài nghe thấy sao?”
“Ừm, vẫn luôn nghe,” Huyền Kỳ dùng sức đâm kiếm, tròng mắt tối tăm hỏi, “Ngươi yêu ta, là có ý gì?”
Nhạc Thiên không đáp, chỉ quấn đôi chân dài lên, li3m li3m môi hỏi: “Chúng ta đang làm bây giờ gọi là yêu…”
Huyền Kỳ cúi người hôn xuống.
Giày vò không trên không dưới tích lũy hơn một tháng rốt cuộc cũng được giải tỏa, Nhạc Thiên nghĩ bụng, Huyền Kỳ đã nghe thấy cậu nói nhiều lời dâm tục như vậy rồi, bèn mặc kệ, ôm Huyền Kỳ cái khỉ gì cũng nói ra hết, Huyền Kỳ nét mặt bình tĩnh, thậm chí còn có thể tiếp lời đôi câu.
Từ ban ngày làm mãi đến tối, hai người cuối cùng cũng ngừng lại, Nhạc Thiên muốn Huyền Kỳ ôm cậu bay lên nóc nhà ngắm sao, cậu ngồi trong lòng Huyền Kỳ, ngước lên nhìn bầu trời đêm, nói: “Sư tôn, trên trời thật nhiều sao, nếu như ngài phi thăng, sẽ thành một ngôi sao trong đó hả?”
Huyền Kỳ ngẩng đầu lên theo, liếc nhìn thoáng qua, lạnh nhạt đáp: “Ta không biết.”
“Ngài còn muốn phi thăng sao?” Nhạc Thiên nói.
Huyền Kỳ lại đáp: “Ta không biết.”
Nhạc Thiên ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Con tưởng là quyết tâm phi thăng của tiên tôn sẽ mãi không ngừng chứ.”
Huyền Kỳ cúi thấp mặt, “Lòng ta có hơi bề bộn.”
Nhạc Thiên nằm trong khuỷu tay của hắn, hai tai run lên nhè nhẹ, “Phiền chuyện gì?”
“Ta yêu ngươi, có nghĩa gì?” Huyền Kỳ nhẹ giọng hỏi.
Nhạc Thiên không biết nói gì, “Rất khó giải thích, nhất định phải nói thì theo như sư tôn ấy, nếu như ngài đồng ý vì một người mà từ bỏ phi thăng, thì chắc là ngài rất yêu người đó, ngài có đồng ý không?”
Huyền Kỳ cúi mặt ngắm nhìn cậu, nhìn hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Không đồng ý.”
Nhạc Thiên không ngạc nhiên chút nào, “Nếu lần này phi thăng thất bại, thì cứ chờ một chút đi, qua một thời gian nữa thử lại sau.”
Huyền Kỳ đồng ý, hắn có trực giác, nếu như không thể ngộ đạo, phi thăng vẫn sẽ thất bại.
Gian nhà dưới chân Quy Nhất tông này Huyền Kỳ không hài lòng, bởi vì là Đỗ Cửu Trọng xây, hắn bèn dẫn Bách Nhạc Thiên đi lên trên trấn.


Cải trang sơ sơ là chẳng ai hay kiếm đạo chí tôn sống chết không rõ đang cùng tiểu lô đỉnh bán yêu của hắn sinh sống trong trấn nhỏ ngay dưới chân núi.
Huyền Kỳ ngoại trừ là một tay cao thủ trong việc luyện kiếm ra, còn lại chẳng biết gì cả.
“Bỏ đường, đường!” Nhạc Thiên vừa cắn hạt dưa vừa đứng cạnh kệ bếp chỉ huy, “Cái ngọt ngọt ấy, ngài hiểu không? Thật là ngốc chết đi được.”
Huyền Kỳ múc một muỗng đường, lại bị Nhạc Thiên vỗ đầu mắng cho một trận, “Nhiều quá! Ngấy chết luôn!”
Không ngờ nấu ăn còn khó hơn luyện kiếm nhiều, Huyền Kỳ hít sâu một hơi nói: “Hay là xuống quán ăn dưới núi đi.”
“Lại quán ăn dưới núi?” Nhạc Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn, lấy cái bàn tính nhỏ ra tính cạch cạch một hồi, Huyền Kỳ do phải che giấu thân phận, nên chỉ mang một ít dược phẩm tầm thường trong tay áo càn khôn ra bán, pháp khí lại càng không thể.

Nhưng mà một phần tiền làm khó anh hùng hảo hán, bây giờ đã sắp vào được mà không ra được rồi, “Không có tiền.”
Nhạc Thiên bày tỏ tui là lô đỉnh của mấy người, mấy người phải nuôi tui, thế là Huyền Kỳ xắn đạo bào xuống bếp, nhưng càng chiến càng bại, không hề lên tay.
Huyền Kỳ nhìn một cục cháy đen trong nồi, lần đầu tiên cảm thấy bất lực, “Vậy… nên làm gì?”
Nhạc Thiên: “Kiếm tiền.”
Huyền Kỳ: “Kiếm tiền?”
Nhạc Thiên: “Ngài biết cái gì?”
Huyền Kỳ: “Tinh thông kiếm pháp, đạo pháp chỉ có thể coi là biết sơ.”
Nhạc Thiên gật gật đầu, “Được, đi bốc gạch.”
Huyền Kỳ: …
Cơ bắp đầy mình không đi làm culi thì làm cái gì? Nhạc Thiên tìm một công việc dỡ hàng ở bến tàu cho hắn, còn mình thì ngồi ở bến tàu cắn hạt dưa nhìn Huyền Kỳ chuyển rương, cái rương gỗ dài hai mét hắn chỉ tiện tay xách là đi.

Trong mắt người thường thì Huyền Kỳ không có gì khác lạ chỉ có tướng tá cao to, trong mắt Nhạc Thiên thì vẫn là sư tôn tuấn tú như cũ, pháp bào bồng bềnh, vác rương trên vai, nhìn một hồi bật cười thành tiếng.
Đồng nghiệp cùng làm việc nói với Huyền Kỳ: “Vị nhân tình đó của ngươi thật là độc ác, xem y cười kìa.”
Do lúc Nhạc Thiên đòi hôn thì bị hắn nhìn thấy, cho nên hắn biết Huyền Kỳ và tên nhỏ con xanh xao vàng vọt đó có mối quan hệ không bình thường.
Huyền Kỳ không hiểu sao, “Cười không tốt sao?”
Đồng nghiệp: …thì ra là một tên ngốc.
Huyền Kỳ lực lớn vô cùng, công việc người khác làm một ngày, hắn chỉ mất thời gian một chén trà là đã xong, cầm một xâu tiền đưa cho Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên lại cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa, gục trên vai Huyền Kỳ cười suýt té ngã, Huyền Kỳ đỡ cậu, “Vì sao cười?”
“Mắc cười thì cười, vui thì cười, không được sao?” Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, chu mỏ với hắn, Huyền Kỳ cũng không quan tâm có ai đang nhìn hay không, cúi người hôn cậu một cái, “Đi quán ăn?”
“Đi quán ăn!”
Buổi tối hôm đó Nhạc Thiên nằm trên giường càng nghĩ càng thấy buồn cười, không nhịn được nói với Huyền Kỳ: “Ngài đường đường là kiếm tu đệ nhất thiên hạ mà chạy ra bến tàu dời rương, ha ha.”
Huyền Kỳ không biết buồn cười ở đâu, đưa tay từ từ vuốt v e tai Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên nói: “Sư tôn, ngài có muốn quay trở về Quy Nhất tông hay không?”
“Không muốn,” Huyền Kỳ lạnh nhạt nói, “Quy Nhất tông không chứa nổi ngươi.”
Ngày ấy hắn bị thương thì nghe được rõ rõ ràng ràng, Quy Nhất tông không tha cho Bách Nhạc Thiên, mà hắn không thể rời bỏ Bách Nhạc Thiên, ở bên cạnh Bách Nhạc Thiên, hắn mới cảm thấy bình tĩnh ôn hòa.
Nhạc Thiên co người trong lòng Huyền Kỳ, ôm hắn nói: “Vậy con không gọi ngài là sư tôn nữa, gọi ngài là Huyền Kỳ.”
Huyền Kỳ “ừm” một tiếng, thầm nghĩ không phải ngươi đã sớm kêu rồi sao?
Ngày hôm sau, khi Huyền Kỳ tỉnh thì Nhạc Thiên vẫn còn đang ngủ, sắp sang đông rồi, nội đan Tuyết Xà ảnh hưởng tới cậu, làm cậu cực kỳ buồn ngủ.

Huyền Kỳ một mình đi ra bến tàu, hắn bây giờ là tâm phúc của người ở bến tàu, ai ai cũng muốn chào hỏi với vị đại lực sĩ này.
Đồng nghiệp hôm qua nói chuyện với hắn hỏi: “Sao hôm nay có một mình ngươi đến thôi?” Vị nhân tình đó của hắn ngày nào cũng đến xem, còn chịu khó hơn cả giám công nữa.
“Y đang ngủ.” Huyền Kỳ đáp, cầm một chén nước uống.
Đồng nghiệp nói: “Ngươi và y là kết bạn sống qua ngày sao, dự định bao lâu?”
Huyền Kỳ buông chén xuống, chắp tay nói: “Chưa nghĩ ra.”
“Nam nhân với nhau không lâu dài,” Đồng nghiệp vỗ vỗ bộ ng ực, “Vẫn nên như ta sớm tìm cô nương, không chừng còn ôm được một thằng cu béo.”
“Cô nương?” Huyền Kỳ ngờ vực hỏi lại.
Đồng nghiệp gật đầu, nghĩ bụng, tên ngốc này ngay cả cô nương là gì cũng không biết, thở dài nói, “Ngươi ấy, hôm nay xong việc, ngươi chờ, ta dẫn ngươi đi thử.”
Huyền Kỳ cũng chờ thật, đến gần trưa rồi, đồng nghiệp nói vừa lúc dẫn hắn đến quán ăn, Huyền Kỳ nói: “Ta về gọi y.”

“Ấy, chuyện đó không thể gọi y được.” Đồng nghiệp vô cùng thần bí nói, “Không phải quán ăn giống vậy.”
Nhạc Thiên thức dậy không thấy Huyền Kỳ, ra bến tàu cũng tìm không thấy hắn, bèn hỏi hệ thống: “Chạy đi đâu rồi? Lại đi phi thăng?”
Hệ thống: “…đi chơi thanh lâu…”
Nhạc Thiên: …Huyền cờ hó muốn chết!
Huyền Kỳ vô duyên vô cớ bị kéo vào Bách Hương lâu trên trấn, vừa đi vào đã nhíu mày, có mùi rất nồng rất hỗn tạp, bên trong còn có rất nhiều tu sĩ, đồng nghiệp nói: “Chỗ này đắt lắm đấy, nếu không phải muốn dẫn ngươi đến xem cho biết, ta cũng không nỡ đâu, thấy ngươi ngốc tội nghiệp.”
Huyền Kỳ liếc hắn một cái nhàn nhạt, có nữ tử từ trên lầu nhẹ nhàng xuống xông thẳng tới chỗ hai người, Huyền Kỳ hơi tránh, cô gái đó vồ hụt, lại ỉ ôi trên vai đồng nghiệp, cười duyên nói: “Hai vị nhã khách, đã có cô nương mình thích chưa?”
Huyền Kỳ còn chưa kịp nói, ngoài cửa truyền đến một tiếng hét lớn, “Làm gì đó?!”
Huyền Kỳ theo tiếng kêu nhìn lại, thấy là Bách Nhạc Thiên, nét căng thẳng trên mặt hơi giãn ra, Nhạc Thiên xông lên ôm cổ Huyền Kỳ đấm một đấm lên đầu hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Học hay rồi hả, còn dám đi chơi thanh lâu có tiền không biết mua thịt cho ta ăn?!”
Huyền Kỳ bị đánh một cái, chưa kịp phản ứng lại, đã bị Nhạc Thiên kéo thẳng đi ra ngoài, đồng nghiệp nhìn thấy Huyền Kỳ tướng tá cao lớn như vậy mà lại bị Nhạc Thiên nhỏ gầy nói kéo là kéo, nhất thời kinh ngạc trợn mắt ngoác mồm, thế mà… là sư tử Hà Đông!
Bởi vì Huyền Kỳ cảm thấy Bách Nhạc Thiên có vẻ rất tức giận, nên bèn án binh bất động, để y cho cậu ôm cổ đi về nhà.

Vừa vào đến nhà Nhạc Thiên đã lập tức hóa ra móng vuốt sắc nhọn, cào mấy phát từ lưng vai đến lưng Huyền Kỳ, Huyền Kỳ vẻ mặt bình tĩnh, “Vì sao?”
“Vì sao?” Nhạc Thiên lại vẽ thêm mấy đường ngay ngực hắn, nổi giận đùng đùng gào lên, “Huyền Kỳ, ta cảnh cáo ngươi, nếu không phải…” Sợ thế giới này sụp độ, “Bởi vì một số nguyên nhân, chứ ta không thèm quan tâm ngươi đâu, ngươi còn dám đi tìm cô nương, ngươi tìm một, ta tìm hai, một lát nữa ta lập tức đi ra ngoài tìm người khác song tu.”
“Không được!” Huyền Kỳ quả quyết nói, sắc mặt đột ngột thay đổi, mắt đỏ cả lên.
Nhạc Thiên nhìn thấy hắn còn biết tức giận, trong lòng hơi hơi dễ chịu một chút, dạy hắn: “Ta song tu với người khác, ngươi không cao hứng, cái đó gọi là ghen, hiểu chưa?”
Huyền Kỳ như hiểu mà như không hiểu, “Vậy ngươi ban nãy cũng là ghen?”
“Ta không phải ghen,” Nhạc Thiên nghiêm túc nói, “Là tiếc tiền.”
“Quan nhân, ngươi muốn cô nương, cô nương có ở đây này, ” Nhạc Thiên ngã vào lồ ng ngực Huyền Kỳ, sờ sờ vết máu trên người hắn, giương đôi mắt mềm mại đáng yêu nói, “Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tiền cho ta đi.”
Yết hầu Huyền Kỳ nhúc nhích, ôm Nhạc Thiên đi vào bên trong, hôm nay hắn học được một đạo lý, hắn không muốn Nhạc Thiên song tu với người khác, cảm giác không thích đó gọi là ghen.
Hôm sau, Nhạc Thiên ngồi ở bến tàu liên tục ngáp ngắn ngáp dài đốc công, đồng nghiệp hôm qua dẫn Huyền Kỳ đến Bách Hương lâu sợ đến run lẩy bẩy, “Nhân tình của ngươi hung dữ thật đấy.”
Huyền Kỳ nâng cái rương lên, rất không hiểu, Nhạc Thiên vừa có tai vừa song tu được sao có thể bảo là hung dữ? Vì vậy nói: “Vẫn còn ngoan ngoãn.”
Đồng nghiệp: …khẩu vị nặng thật.
Nhạc Thiên ngủ đông, thời gian tỉnh ít, thời gian ngủ dài, vừa tỉnh là đòi ăn, Huyền Kỳ cũng rất ít ra ngoài, Nhạc Thiên thức thì đút cho cậu ăn, Nhạc Thiên ăn no rồi co mình nằm ngủ trong lòng Huyền Kỳ, gió tuyết bên ngoài không ngừng thổi, Huyền Kỳ vuốt cái tai cụp xuống của Nhạc Thiên, trong lòng một vùng an yên.
“Sư huynh, huynh trải qua cuộc sống phàm nhân vài tháng, bây giờ cũng giống phàm nhân thật đấy.”
Sắc mặt Huyền Kỳ không thay đổi, thậm chí ngay cả ngẩng đầu còn chả buồn ngẩng lên một cái, “Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta?”
Huyền Đa thảnh thơi bay vào trong viện, tuyết lớn cuốn pháp bào của hắn lên, hắn mỉm cười nói: “Trước khác nay khác, Quy Nhất tông bị người ngoài chiếm, sư huynh không buồn sao?”
“Mục Sở Ngọc vốn là đồ đệ của ta.” Huyền Kỳ lạnh nhạt nói.
Huyền Đa lại tức muốn chết, “Nó thì là cái thá gì! Đã sớm phản lại chúng ta, bỏ sang làm pháp tu, có tư cách gì lãnh đạo Quy Nhất tông? !”
Lúc này Huyền Kỳ mới thật sự cảm thấy buồn cười, “Chẳng phải ngươi cũng là pháp tu?”
Huyền Đa giậm chân, “Nhưng ta là đời chữ Huyền!”
Huyền Kỳ mặc kệ hắn, “Nếu như ngươi có bản lĩnh thì tự mình giành lại, không có thì yên lặng cút đi.”
Huyền Đa tỉnh táo lại, cười xấu xa nói: “Ta không có bản lĩnh không quan trọng lắm, sư huynh có bản lĩnh là đủ rồi.”
Huyền Kỳ sờ sờ trong cái tai ngăn ngắn của Nhạc Thiên đang ngủ mê, cụp mắt không đáp.
“Sư huynh, huynh nâng niu cái lô đỉnh đó quá nhỉ,” Huyền Đa cười hì hì nói, “Đừng quên trong cơ thể của nó vẫn còn một tấm phù chú của đệ.”
Huyền Kỳ quay mặt sang, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nghiêm khắc như lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía Huyền Đa.
Huyền Đa không chút hoảng loạn, vẫn mặt mày tươi cười như trước, “Chỉ cần đệ muốn, tiểu lô đỉnh đó sẽ chết không toàn thây.”
Huyền Kỳ lạnh lùng nói: “Chỉ cần ta muốn, ngươi sẽ bị lột da tróc thịt.”
Huyền Đa không thèm để ý: “Không sao, Quy Nhất tông có thể trở lại trong tay người đời chữ Huyền, đệ chết cũng nhắm mắt.” Hắn vì chút tranh đấu với Mục Sở Ngọc, quả là ngay cả mạng cũng không cần.
Huyền Kỳ ôm Bách Nhạc Thiên, đặt cậu trên giường, bỗng nhiên chớp mắt cái đã đến trước mặt Huyền Đa ra tay như điện, một tay bóp cổ Huyền Đa.

Huyền Đa bất ngờ không kịp chuẩn bị bị hắn nắm trong tay, hai tay gắng sức giãy ra, khó nhọc nói: “Sát, sát hại đồng môn, có thể mang tội…” chết.
Một chữ cuối cùng chưa kịp nói xong, cổ Huyền Đa đã gãy, Huyền Kỳ gọi Mang ra, vầng sáng đỏ sáng ngời lên, Huyền Đa thật sự đã bị lột da tróc thịt.

Huyền Kỳ lạnh lùng nhìn bãi tro xám đen trên mặt đất, ban nãy khi Huyền Đa nói muốn Bách Nhạc Thiên chết không toàn thây thì lửa giận trong lòng hắn dâng lên đến đỉnh điểm.

Gì mà nghĩa tình đồng môn, Huyền Kỳ hắn đây chưa bao giờ để bất cứ ai bất cứ chuyện gì trong lòng.
Ngoại trừ tu luyện phi thăng… ngoại trừ…
“Huyền Kỳ…” Nhạc Thiên bên trong hình như đã tỉnh, mơ mơ màng màng nói, “Lạnh quá, mau trở lại ôm ta.”
Huyền Kỳ đáp một tiếng, thu hồi Mang, trở vào ôm cậu.
Cuối cùng khi đến ngày xuân về hoa nở thì Nhạc Thiên cũng khôi phục tinh thần, chuyện đầu tiên làm là cùng Huyền Kỳ lăn qua lăn lại song tu trên giường, “Sướng!”
Hai mắt Nhạc Thiên sáng rực, nói với mỹ nam tử Huyền Kỳ đang nằm nghiêng: “Lại tới một lần nữa!”
Thế là lăn một lần lại một lần, Nhạc Thiên phê pha, ngả vào ngực Huyền Kỳ nói: “Hôn một cái.”
Huyền Kỳ cúi đầu hôn lên đôi môi đo đỏ tươi đẹp ướt mọng của Nhạc Thiên, trong lòng yên lặng nói: “Ta yêu ngươi.” Sau khi nói xong, hắn cũng tùy đó mà ngẩn ra.

Lòng dạ hắn vừa rồi chưa từng nghĩ đến tu luyện, trong mắt chỉ còn có mỗi làn da trắng như tuyết, ánh mắt sáng ngời của Bách Nhạc Thiên, sao có thể niệm khẩu quyết đó chứ?
Sau khi lăn giường xong, Nhạc Thiên phát biểu cậu muốn đi ăn một một bữa no nê, Huyền Kỳ tích góp tiền công của cả một mùa đông, dẫn Nhạc Thiên đến quán ăn lần đầu hai người đến.
Lúc đó Huyền Kỳ vẫn là người đứng đầu Quy Nhất tông, giàu nứt đố đổ vách ra tay hào phóng, bây giờ chất lượng sinh hoạt của hai người chợt giảm, Nhạc Thiên gọi đồ ăn cũng bớt soi mói, gọi xong thì hỏi Huyền Kỳ, “Ngươi muốn ăn cái gì?”
Huyền Kỳ gần như là vẫn ích cốc, bình thường chỉ có một mình Nhạc Thiên ăn, lần này lại nói: “Cái ngọt ấy.”
Nhạc Thiên híp mắt cười khẽ, “Ngươi nói canh ngô ấy hả.”
Trong quán ăn rất đông người, lần này không thể như lần trước được, ngươi đút ta một miếng, ta cho ngươi ăn một miếng, Huyền Kỳ ăn một miếng đã cau mày, “Mùi vị thay đổi, không ngọt.”
Nhạc Thiên múc một muỗng, “Không phải chứ, ngọt lắm mà.”
Huyền Kỳ thả đũa, “Ngươi ăn đi.” Ôm tay nhìn Nhạc Thiên ăn như gió cuốn, Nhạc Thiên ăn no bảy phần, thấy Huyền Kỳ ngoan ngoãn yên lặng ngồi đó, vẫy vẫy tay với hắn, mắt Huyền Kỳ hơi mờ sáng, đứng dậy ngồi sang bên cạnh Nhạc Thiên, Nhạc Thiên ngậm một thìa, nhanh chóng đút cho Huyền Kỳ.
Bởi vì quá nhanh, suýt nữa có vài giọt rơi xuống, Nhạc Thiên dùng ngón tay quẹt mấy giọt canh đọng bên môi, đưa đến miệng Huyền Kỳ, Huyền Kỳ cũng ăn nốt luôn.
“Lần này có phải ngọt hay không?” Nhạc Thiên cười xấu xa hỏi.
Huyền Kỳ thưởng thức đánh giá, gật đầu, “Là ngọt.”
Nụ cười trên mặt Nhạc Thiên phai nhạt, duỗi tay nắm tay Huyền Kỳ, “Thật ra… có một số chuyện là ta trêu ngươi.”
Huyền Kỳ im lặng lắng nghe, “Chuyện gì?”
“Song tu ấy, chỉ cần cái bước, ừm… là ngươi đâm ta… hôn này ôm này nắm tay này, đều là ta lừa ngươi.” Nhạc Thiên ngượng ngùng nói.
Sau khi Huyền Kỳ sống chung với cậu, từ một sư tôn không dính khói bụi trần rơi thẳng xuống mặt đất, càng ngày càng giống người.

Nhạc Thiên chọc Huyền cờ hó thì vẫn rất là vui vẻ, nhưng chọc Huyền Kỳ thì lại cảm thấy hơi đuối lý, dù sao thì Huyền Kỳ cũng rất thảm, cùng là người bị liên minh hại với nhau cả, kẻ thù của kẻ thù là bạn mà.
Huyền Kỳ nghe xong, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, “Ta biết rồi.”
Lúc trở về vẫn không có gì khác, cứ là hôn tới hôn lui, ôm qua ôm lại, Nhạc Thiên xong việc rồi nằm nhoài trên người Huyền Kỳ hỏi, “Ngươi không tức giận sao?”
“Song tu với ngươi, hôn ngươi, nắm tay ngươi, ôm ngươi, đều như nhau cả.” Huyền Kỳ nghiêm túc nói, hắn có thể cảm nhận được kiếm ý ôn hòa và mạnh mẽ trong nội tâm.
Nhạc Thiên thầm nghĩ, chờ đến ngày Mục Sở Ngọc phi thăng, mấy người cũng có thể phi thăng, đến lúc đó thì mấy người sẽ không còn thấy khó chịu nữa.
Cứ như thế trải qua ba năm, Huyền Kỳ mỗi ngày mặt trời mọc thì đi làm mặt trời lặn thì nghỉ, đến đêm lại song tu với Nhạc Thiên, sáng sớm thức dậy đi làm, có lúc Nhạc Thiên đi theo hắn, có lúc không đi theo.

Lúc đi theo hắn, Huyền Kỳ làm việc xong, sẽ mua cho cậu một túi đậu phộng, hạt dẻ, hạt dưa hoặc là bánh ngọt, Nhạc Thiên không muốn đi, Huyền Kỳ sẽ cõng cậu, dọc đường đi Nhạc Thiên vừa ăn vừa nhả vỏ, tâm trạng tốt thì đút cho Huyền Kỳ một viên.
Cả đời này Huyền Kỳ chưa từng sống cuộc sống bình đạm như thế, trước kia chỉ cảm thấy mỗi ngày đều rất gấp, bốn chữ tu luyện phi thăng khắc sâu trong lòng hắn làm hắn không có một khoảnh khắc nào có thể thả mình.

Bây giờ càng ngày càng nhạt nhòa.
Trở về nhà, Nhạc Thiên nhảy xuống lưng Huyền Kỳ chạy đi rửa tay, trên tay toàn là nước đường dinh dính nhơm nhớp của hạt dẻ ngào đường.
Hệ thống: “Mục Sở Ngọc và Văn Chiêu Dương đã bày tỏ với nhau rồi.”
Nhạc Thiên hơi sửng sốt, sau đó tiếp tục rửa tay, “Ờm.”
Hệ thống: “Nhan sắc và pháp lực của cậu, thuộc tính hai cái đó đều vượt xa Văn Chiêu Dương.”
Nhạc Thiên sững sờ, “Tao không nghe lầm đó chứ, nhan sắc tao hiểu, pháp lực?”
Hệ thống: “Song tu không phải là vô dụng, toàn bộ pháp lực hội tụ trong cơ thể cậu, chỉ là vị trí không phải ở đan điền, mà là ở toàn cơ, viên nội đan kia cũng là đồ tốt.”
Nhạc Thiên: “Vậy tao tán công ha.”
Hệ thống: “Cũng được.”
Nhạc Thiên rửa sạch tay, đi vào bếp, Huyền Kỳ đang nấu cơm, sau khi học ba năm cuối cùng cũng coi như ra dáng, thịt khô rang thơm phức tỏa khắp nơi, nhìn thấy Huyền Kỳ tràn ngập khói lửa, Nhạc Thiên đứng dựa ngay cửa ra vào gọi: “Sư tôn.”
Huyền Kỳ ngạc nhiên, đã lâu rồi Bách Nhạc Thiên không gọi hắn là sư tôn.
“Con muốn truyền công cho ngài.” Nhạc Thiên bình tĩnh nói.
Huyền Kỳ: “Truyền công?”
Nhạc Thiên gật gật đầu, “Hôm nay con phát hiện ra con khác với người thường, pháp lực không hội tụ ở đan điền, mà là ở toàn cơ.”
Toàn cơ ở trước ngực, Huyền Kỳ cũng thật sự thăm dò thử, sau khi tìm một hồi phát hiện đúng như Bách Nhạc Thiên đã nói, ẩn chứa pháp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Thì ra uy lực của lô đỉnh thuần khiết cũng không phải là không có lửa lại có khói.
Huyền Kỳ thu tay về, tiếp tục xào thịt, “Đợi lát nữa ta dạy cho ngươi luyện hóa pháp lực, ngươi sẽ có thể hoá hình hoàn toàn, Thanh Huy cũng sẽ lớn lên.”
“Không cần, không phải sư tôn muốn phi thăng sao? Con truyền công cho ngài.” Nhạc Thiên nói.

Huyền Kỳ lại một lần nữa ngạc nhiên.
Nhạc Thiên tiếp tục nói: “Quyết định vậy đi.” Sau khi tuyến tình cảm của Mục Sở Ngọc hoàn thành rồi, chẳng mấy chốc sẽ phi thăng, Văn Chiêu Dương tính ra số may, có thể ở bên nữ chính, nên hắn cũng có thể đồng thời cùng phi thăng với nữ chính.

Chờ cho hai người đó phi thăng rồi, thế giới này sẽ không còn cấm kỵ nữa, Huyền Kỳ cũng có thể phi thăng.
Buổi tối, Nhạc Thiên vẫn như trước ăn uống vô cùng ngon lành, hiện tại thì Huyền Kỳ cũng thường hay ăn cơm chung với Nhạc Thiên, nhưng lúc này hắn lại ăn không biết vị.

Bởi do trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy hình như phi thăng không còn quan trọng đến vậy nữa, cuối cùng thì bắt đầu từ khi nào chứ? Hắn cũng không biết nữa.
Trạng thái hồn bay phách lạc của Huyền Kỳ tiêu tan dưới sự nhiệt tình mời gọi của Nhạc Thiên, sau khi hai người mây mưa, Huyền Kỳ nói: “Nếu như ta phi thăng rồi, nhất định sẽ về đón ngươi ngay, ngươi phải chờ ta.”
Nhạc Thiên thầm nói, mấy người chả đón được được, ngoài miệng khéo léo đáp: “Vâng ạ.”
Truyền công cũng không khó, Nhạc Thiên truyền pháp lực cho Huyền Kỳ xong, dung nhan cũng nhanh chóng trở về dáng vẻ bình thường lúc đầu, hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành, bảy ngày sau thoát.
Huyền Kỳ một hơi chịu pháp lực trả ngược lại, Mang gần như lớn mạnh lên gấp đôi, Thanh Huy của Nhạc Thiên cũng theo pháp lực của cậu vào trong cơ thể Huyền Kỳ, hóa làm một thể với Mang.
Chẳng trách lại bảo lô đỉnh thuần khiết có thể tái tạo pháp bảo bản mệnh.
Nhạc Thiên: “Ai, con trai giao cho cha nó, không biết cha nó có đối xử tốt với nó không nữa.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang nhìn Huyền Kỳ thần quang đầy mặt, “Sư tôn, bây giờ con có xấu không?”
Huyền Kỳ liếc nhìn cậu, dang tay ôm cậu vào lòng, hôn một cái mặt lên mặt cậu, “Người tu chân không lấy dung mạo làm trọng.”
Nhạc Thiên chớp mắt một cái, “Nhưng mà con cũng không có pháp lực.”
Huyền Kỳ nghẹn lời trong chốc lát, “Ngươi là lô đỉnh của ta.”
Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Tao không thể chấm điểm pháo chia tay với hắn được, tao sợ tao lại đẹp lên nữa.”
Hệ thống: “…sau khi nhiệm vụ hoàn thành, sẽ không bị hồi lại nữa.”
Mắt Nhạc Thiên sáng rực lên, “Mẹ con yêu mẹ!” Không kịp chờ đợi ôm chầm Huyền Kỳ, “Huyền Kỳ, chúng ta song tu đi!”
Tu xong, Nhạc Thiên nhìn thấy trong đan điền lại thêm một thanh kiếm đỏ, đắc ý nói: “Bầu đứa thứ hai, khà khà khà.”
Hệ thống: …sớm biết trước đã không nói cho cậu ta!
Hai người trải qua bảy ngày rất bình thường, tới chạng vạng ngày thứ bảy, Huyền Kỳ cõng Bách Nhạc Thiên về nhà, Nhạc Thiên được chăng hay chớ bóc đậu phộng, vỏ đậu phộng rơi đầy lưng Huyền Kỳ, cậu nhàn nhã nói với Huyền Kỳ: “Sư tôn, pháp lực tích góp mấy ngày nay cũng cho ngài luôn đi, chúng ta tìm một chỗ thử xem có thể phi thăng không.”
Huyền Kỳ im lặng một hồi, đáp: “Được.”
Gần đây Quy Nhất tông có một chuyện cực vui, Mục Sở Ngọc và Văn Chiêu Dương cùng nhau phi thăng, thành một đoạn giai thoại trong giới tu chân.

Huyền Kỳ lặng yên không một tiếng động mang theo Nhạc Thiên trở về đỉnh núi hắn đã từng ở, phát hiện nơi này không có gì thay đổi, dường như được bảo vệ rất tốt.
Hẳn là nhờ Văn Chiêu Dương.
Huyền Kỳ thả Nhạc Thiên đã sắp ngủ xuống, Nhạc Thiên mơ mơ màng màng hỏi: “Trở về rồi hả?”
“Ừm, đã về rồi.” Huyền Kỳ thấp giọng nói.
Sau khi truyền hết tất cả công lực trong cơ thể cho Huyền Kỳ xong, Nhạc Thiên được Huyền Kỳ ôm vào trong phòng, vẫn như mấy năm trước, ngồi nhìn Huyền Kỳ độ kiếp.
Hệ thống: “Cậu đối xử với Huyền Kỳ không tệ.” Nó còn tưởng là một chút thời gian còn sót lại Nhạc Thiên sẽ để dành chấm điểm bắn pháo.
Nhạc Thiên lẳng lặng nói: “Tao muốn thấy hắn thành công.”
Người của Quy Nhất tông còn chưa ăn mừng chuyện vui xong, đã thấy từng trận tử lôi quen thuộc truyền đến từ ngọn núi của Huyền Kỳ, “Ai đang độ kiếp? !”
Mọi người lại vội vàng ngự kiếm đi tới, thấy là Huyền Kỳ, tất cả cùng kinh ngạc không biết nói gì cho phải.
Người mấy năm trước từng được chứng kiến Huyền Kỳ độ kiếp phát hiện sấm sét lần này dường như có uy lực nhỏ hơn nhiều, đánh xuống ngay cả hồng quang của Mang cũng không đánh tan được, bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi một đạo nối tiếp một đạo, rất nhanh chỉ còn sót lại một tia sấm cuối cùng.

Thần quang trên mặt Huyền Kỳ bùng lên, vệt kiếm đỏ trên mi tâm càng tươi thêm, cả người chầm chậm bay lơ lửng.
Tất cả đệ tử đều chấn động với tình cảnh trước mắt, cảnh phi thăng này dường như còn long trọng thần dị hơn cả Mục Sở Ngọc và Văn Chiêu Dương, mọi người không khỏi kính phục trước phong thái của Huyền Kỳ, tự động quỳ một chân trên đất, “Chúc mừng sư tôn phi thăng thành tiên.”
Trên mặt Nhạc Thiên cũng chậm rãi hiện lên một nụ cười, tốt quá, rốt cuộc thì cũng có người có thể làm được chuyện mà cậu không làm được.
Theo tia sấm cuối cùng đáp xuống, Huyền Kỳ bồng bềnh trôi nổi giữa không trung bỗng nhiên mở mắt ra, nắm Mang đỏ tươi, ánh kiếm màu đỏ chiếu đầy trời, đúng là đã đánh tan đạo lôi cuối cùng.

Dị tượng nhất thời ngừng lại, mây trắng vốn đang tỏa ra ánh sáng bảy màu dần dần trở lại bình thường, tất cả trợn mắt ngoác mồm, không biết chuyện gì xảy ra.
Nhạc Thiên kinh ngạc nhìn Huyền Kỳ từng bước một đi về phía mình, Huyền Kỳ khẽ cười với cậu, “Ta không phi thăng nữa.”
Khi đạo lôi cuối cùng kéo tới thì trong đầu hắn lại hiện ra khuôn mặt mất kiên nhẫn của Bách Nhạc Thiên, “nếu như có một ngày, ngài chấp nhận vì một người mà từ bỏ phi thăng, vậy thì ngài rất yêu người đó.”
“Ta hiểu được rồi.” Huyền Kỳ tiến lên trước một bước, hai tay dang rộng với Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên khẽ thở dài, cũng cười ngược lại, “Huyền cờ hó, ngươi thật đúng là một tên ngốc.”
Huyền Kỳ sửng sốt, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe Nhạc Thiên nói hắn ngốc, chỉ là Huyền cờ hó thì thật sự là lần đầu tiên được nghe, Nhạc Thiên cũng duỗi hai tay ra, rơi vào trong ngực của hắn, kề sát vào lồ ng ngực ấm áp của Huyền Kỳ nói, “Ngươi hiểu cái con khỉ á, đừng hiểu, tìm cơ hội phi thăng, biết chưa?”
“Ta không phi thăng,” Huyền Kỳ nhẹ giọng nói, chậm rãi vuốt v e mái tóc dài của Nhạc Thiên, “Ta dẫn ngươi đi quán ăn.”
Nhạc Thiên phì cười thành tiếng, “Thôi được rồi, cơm ngươi nấu đúng dở thật, chúng ta…” Trái tim đột ngột đau nhói lên, Nhạc Thiên khó khăn nói hết ba chữ cuối cùng —— “Đi quán ăn…”
 
------oOo------

136-2: Ngoại truyện 5

Thế giới 9: Sư tôn “chiến” quá ngoại truyện

Sâu thẳm trong động phủ, mái tóc đen rũ trên bả vai, người áo trắng như tuyết nhắm hai mắt đả tọa, vệt sáng đỏ trên mi tâm như ẩn như hiện, kiếm ý quanh người sắc bén không thể đỡ nổi. Đằng sau hắn là một chiếc giường ngọc ấm, người đang nằm trên giường khuôn mặt trắng nõn nhu hòa, khóe môi hơi nhếch lên, dường như đang cười.

“Huyền Kỳ, chúng ta đi quán ăn?”

Huyền Kỳ đột nhiên mở mắt ra.

Bên trong động vẫn yên tĩnh như trước, chỉ có tiếng gió dịu dàng lướt qua.

Trên trán chẳng biết lúc nào đã rịn ra từng dòng mồ hôi lạnh, “Mang” bên trong đan điền âm u đầy tử khí tựa như đã mất hết sức sống, Huyền Kỳ chậm rãi đứng dậy, áo bào trắng lê trên đất, cứ mãi kéo dài đến trước giường ngọc.

Bàn tay chậm rãi vuốt v e mái tóc đen mềm mại của người đang nằm, đôi mắt nặng nề ngắm nhìn con người đã “ngủ say”, trên khuôn mặt không thay đổi của Huyền Kỳ mặt hiện lên một nét nghi hoặc, “Ngươi đi đâu vậy?”

Hắn từng thử chiêu hồn, từng thử thông minh, tất cả những thuật pháp để tìm kiếm hồn phách hắn đều đã thử qua, vẫn như trước không tìm được tung tích hồn phách Bách Nhạc Thiên… một chút cũng không có.

Hồn phách của Bách Nhạc Thiên như là bỗng nhiên biến mất khỏi nơi trần thế này vậy, như giọt sương nghênh đón ánh nắng sớm chói chan, cứ thế chẳng thấy hình bóng đâu, không để lại một dấu vết nào.

Ánh mắt Huyền Kỳ từ vầng trán trơn nhẵn của Bách Nhạc Thiên mãi quyến luyến rơi xuống đôi mắt đang nhắm chặt đó, hắn đã vô số lần nhìn thấy ảo giác, ngỡ như người ấy bất ngờ tỉnh lại, nhào vào trong lòng hắn, mặt mày hớn hở đòi hắn dẫn đi quán ăn.

Nhưng ảo giác chung quy vẫn là ảo giác.

Bách Nhạc Thiên vẫn lẳng lặng say ngủ như “đã chết” rồi vậy.

Huyền Kỳ từ chối chấp nhận Bách Nhạc Thiên “chết”.

Hắn có năng lực lật đổ cả đại lục, lý nào lại không giữ được một Bách Nhạc Thiên? Hắn không tin.

Bách Nhạc Thiên… chỉ là… chỉ là tạm thời không biết đã chạy đi đâu.

Hắn biết tính tình Bách Nhạc Thiên vẫn luôn hoạt bát, hắn có rất nhiều ràng buộc với Bách Nhạc Thiên, ngay cả cơm cũng nấu không ngon, Bách Nhạc Thiên muốn dạy cho hắn một bài học nho nhỏ, hắn có thể hiểu được.

Bàn tay chậm rãi cuộn lại, nắm lọn tóc đen đó thật chặt, Huyền Kỳ bình tĩnh nghĩ: Hắn sẽ tìm được cậu, hắn sẽ không từ bỏ, cậu… chắc chắn đang ở một nơi nào đó chờ hắn.

Không phải Địa phủ, có lẽ… sẽ là Thiên giới?

Huyền Kỳ nhớ lại câu nói cuối cùng Bách Nhạc Thiên để lại cho hắn, cậu muốn hắn phi thăng.

Nhưng mà… Huyền Kỳ cúi đầu áp trán mình lên vầng trán mềm mại lạnh lẽo, nhẹ giọng nói: “Đạo tâm của ta tổn hại, phi thăng có chướng ngại.”

“Ta sẽ cố gắng thử lại, ” Huyền Kỳ cúi mắt, “Ngươi chờ ta.”

Người đang nằm yên tĩnh không phát ra một tiếng động, Huyền Kỳ giơ tay đè lên con tim đột nhiên nhói đau của mình, chậm rãi kiên quyết nói: “Chờ ta.”

Chuyện tu luyện đối với Huyền Kỳ mà nói tự nhiên như là hít vào thở ra, tu vi của hắn bây giờ trên đại lục này đã khó có người ngang hàng.

Lại một lần nữa xung kích phi thăng, Huyền Kỳ thất bại.

Khi một đạo thiên lôi đáp xuống, hắn ngỡ như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Bách Nhạc Thiên, “Sư tôn, nếu như ngài rất yêu rất yêu một người, sẽ vì người đó từ bỏ phi thăng.”

Đạo tâm lập tức chia năm xẻ bảy.

Máu tươi nhuộm đỏ bạch y của hắn, chật vật ngã trên mặt đất, giơ tay đè lên lồ ng ngực mình, ánh mắt Huyền Kỳ tan rã nhìn về ráng mây màu tản ra nơi chân trời, “Bách Nhạc Thiên…” Ngươi đang ở đâu?

Kéo lê thân thể trọng thương trở về trong động phủ, Huyền Kỳ chậm rãi ngồi xuống trước giường ngọc, ngửa đầu mái tóc đen rối tung, đ è xuống lồ ng ngực đau đến lạnh lẽo, thấp giọng lẩm bẩm: “Bách Nhạc Thiên, tim ta đau quá.”

Trong hang động động chỉ có tiếng th ở dốc gian nan của hắn vang vọng.

Huyền Kỳ hơi cười, ho nhẹ một tiếng, tùy ý để vết máu chảy xuống khóe môi, hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt, cả đời này cũng chưa từng mệt mỏi như vậy.

Sau khi điều tức xong, mới loạng choà loạng choạng đứng dậy, ngã lên giường ngọc, chậm rãi ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Bách Nhạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã hết giận chưa?”

Khóe môi của Bách Nhạc Thiên dường như đã vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc cậu rời đi ấy, hơi cong lên. Huyền Kỳ nhẹ vuốt v e chỗ lõm bên môi cậu, hắn chậm rãi mỉm cười, Bách Nhạc Thiên cười rộ lên thật sự rất động lòng người, đôi mắt đó cứ như mãi mãi sáng ngời ngập tràn sức sống như thế, chống tay vênh váo tự đắc cười hắn ngốc, khóe môi tưởng đâu vểnh lên đến trời, Huyền Kỳ cười khẽ, một giọt nước mắt từ từ đọng lại trong hốc mắt.

Hắn mở to mắt, nước mắt trong mắt đã biến mất chẳng thấy đâu.

Hắn vẫn chưa từ bỏ.

Hắn vẫn còn hi vọng.

Một lần lại một lần trùng kích phi thăng, thân thể cứng rắn không thể phá vỡ của Huyền Kỳ đã bị thiên lôi đánh đến chồng chất vết thương, thời gian tĩnh dưỡng lần sau dài hơn lần trước.

Không chỉ đạo tâm của hắn, mà cả người hắn đã sắp chia năm xẻ bảy.

Cơ thể bị thương tích phá nát ứa máu, vết thương mới bao trùm lên trùm vết thương cũ, thân thể lạnh như ngọc không kịp chữa trị, vết thương loang lổ uốn lượn kéo dài lên đến cổ. Hắn bị thương, nhưng không còn ai cẩn thận chăm sóc hắn nữa, hắn chỉ biết ngồi bên dưới giường ngọc, yên lặng thầm đọc tâm pháp hắn từng được học hết lần này đến lần khác.

—— Bách Nhạc Thiên, ta yêu ngươi.

Huyền Kỳ ho nhẹ một tiếng, đau đớn truyền đến từ phế phủ cũng mất cảm giác, hắn đã không còn dám ôm Bách Nhạc Thiên, người hắn đã đầy vết máu, vô cùng chật vật, sẽ làm bẩn Bách Nhạc Thiên không nhiễm một hạt bụi.

Khi Văn Chiêu Dương nhìn thấy Huyền Kỳ thì suýt nữa hít vào một ngụm khí lạnh.

Tu sĩ dưới Hạ giới liên tục xung kích phi thăng, tần suất nhanh chóng đã làm kinh động Thiên giới, thu hút sự chú ý của nhóm thượng thần, khi Văn Chiêu Dương phát hiện người đó đúng là Huyền Kỳ thì lập tức quyết định hạ giới.

Giường ngọc tỏa ra từng làn hơi lạnh, Huyền Kỳ vốn dĩ ung dung chỉnh tề giờ lại pháp bào rách nát ngổn ngang, khuôn mặt gầy gò tản ra khí tức tối tăm, gục người ngồi trước giường ngọc, ánh mắt lạnh lùng chạm đến Văn Chiêu Dương thì chợt sáng lên, loạng choà loạng choạng đứng lên, “Ngươi đã đến rồi…”

Văn Chiêu Dương tiến lên trước định đỡ hắn, nhưng bị Huyền Kỳ giơ ống tay áo đã hư hại ngăn cản, ánh mắt Văn Chiêu Dương rơi xuống Bách Nhạc Thiên đã ngừng thở nằm trên giường ngọc sạch sẽ, trong lòng lạnh lẽo, chợt hỏi: “Sư tôn, đây là thế nào?”

Huyền Kỳ im lặng quan sát Văn Chiêu Dương, con tim từ từ chìm xuống.

Lúc Văn Chiêu Dương chưa xuất hiện thì hắn còn có thể bảo vệ chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, lỡ đâu… lỡ đâu Bách Nhạc Thiên ở Thiên giới.

Nhưng khi Văn Chiêu Dương xuất hiện rồi thì lại khiến Huyền Kỳ không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa.

“Y không ở Thiên giới, thật sao?” Huyền Kỳ chậm rãi nói.

Văn Chiêu Dương vừa liếc nhìn Bách Nhạc Thiên, hắn cũng rất kinh ngạc, “Bách sư đệ làm sao vậy?”

Huyền Kỳ lảo đão, không thể nào ức chế được nỗi đau đớn như dao cùn xắt lan tràn từ trong lòng ra nữa, hắn khom lưng đè vào tim mình, thấp giọng đáp: “Ta không biết…”

Văn Chiêu Dương trước giờ chưa từng thấy Huyền Kỳ yếu đuối chật vật như vậy, nhất thời mất đi tiếng nói.

“Ta không biết…” Cuối cùng thì giọt nước mắt đó cũng rơi xuống, tan vỡ cùng với niềm hy vọng còn sót lại của Huyền Kỳ, hắnmờ mịt nói, “Ta không biết…”

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.

Làm thế nào cũng tìm không ra được một Bách Nhạc Thiên.

Hai đầu gối Huyền Kỳ mềm nhũn, nặng nề quỳ trên mặt đất.

“Sư tôn!” Văn Chiêu Dương lập tức cúi người đỡ hắn, “Ngài… ngài đừng gấp, Bách sư đệ… cho dù.. cho dù đệ ấy có đi đâu, thì vẫn sẽ vào luân hồi, con giúp ngài đến chỗ Tư Mệnh hỏi thử.”

Huyền Kỳ giơ tay nắm lấy cánh tay Văn Chiêu Dương, giương mắt, trên khuôn mặt lạnh lùng còn sót lại một dòng nước mắt, “Ta phải tìm được y, ta nhất định phải tìm được y…”

Ánh sáng bức người trong ánh mắt hắn làm Văn Chiêu Dương không khỏi thay đổi sắc mặt, hắn vốn tưởng là con người trong đầu chỉ có tu luyện một lòng hướng đạo như Huyền Kỳ, cả đời cũng không vì Bách Nhạc Thiên mà quay đầu lại.

Bách Nhạc Thiên đi đâu?

Đáp án này ngay cả Tư Mệnh cũng không thể trả lời, Tư Mệnh đầu tiên là không chịu tiết lộ, sau khi Văn Chiêu Dương nói rất nhiều lời van xin, Tư Mệnh mới theo ngày sinh tháng đẻ cùa Bách Nhạc Thiên tính toán trên mệnh bàn. Cuối cùng mới mơ hồ cho Văn Chiêu Dương một lời chắc chắn, “Sau ngàn năm luân hồi, y sẽ trở về nhân gian.”

Văn Chiêu Dương không thể tin hỏi lại: “Ngàn năm?”

Tư Mệnh không chịu nói nữa, “Thiên cơ không thể lộ, ta nói nhiều như vậy đã là cực hạn, những cái khác ta không thể nói, cũng không thể tính.”

Dù hắn thân là Tư Mệnh, lại không phải là chúa tể thật sự của vận mệnh vạn sự vạn vật trên thế gian, hắn chỉ là người trông nom và đứng xem bánh răng vận mệnh xoay vần.

Văn Chiêu Dương nghĩ thầm ngàn năm thật sự là quá dài.

Cho dù Huyền Kỳ là kiếm tu mạnh nhất thế gian, bảo hắn chờ đợi ngàn năm, hắn làm sao có thể chịu đựng được?

Khi Văn Chiêu Dương hạ giới đối mặt với Huyền Kỳ, thì giấu lời của Tư Mệnh Huyền Kỳ lời nói, chỉ nói: “Tư Mệnh nói Bách sư đệ sẽ luân hồi trở về nhân thế.”

Huyền Kỳ gật gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh, không gặng hỏi nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta chờ y.”

Thâm tâm Văn Chiêu Dương thấy không đành lòng, nói: “Sư tôn, ngài phải đợi đệ ấy, nên đừng chà đạp mình như vậy nữa.”

“Ta sẽ không.” Huyền Kỳ lời ít ý nhiều đáp, nhận được một kỳ vọng “chờ” xong thì lập tức quay trở về động phủ.

Ngàn năm… Huyền Kỳ bây giờ khốn đốn vì tình, phi thăng vô vọng, đừng nói ngàn năm cô quạnh, thân thể phàm thai làm sao có thể gượng qua được sự mài mòn của tháng năm? Văn Chiêu Dương yên lặng thở dài trong lòng, hắn không có gì có thể làm, chỉ có thể để lại chút đan dược kéo dài tính mạng cho Huyền Kỳ.

Văn Chiêu Dương trở về Thượng giới, kể cho Mục Sở Ngọc nghe chuyện xảy ra với Huyền Kỳ ở Hạ giới.

Mục Sở Ngọc giật mình, “Huyền Kỳ… hắn mà lại…” Cô nuốt hai chữ nặng tình xuống, bởi vì cảm thấy hai chữ đó thật sự hoàn toàn không hợp với Huyền Kỳ.

“Sở Ngọc, muội thấy không cam lòng sao?” Văn Chiêu Dương nhẹ giọng hỏi.

“Huynh nói bậy gì đó,” Mục Sở Ngọc dở khóc dở cười, “Ta và huynh sớm đã tâm ý tương thông, tâm tư của ta huynh còn không biết?” Cô dừng một chút, sắc mặt đau buồn, “Muội chỉ không ngờ rằng người như Huyền Kỳ mà cũng sẽ có lúc yêu một người, cũng thật sự không biết đối với hắn đó là may mắn hay là bất hạnh.”

Văn Chiêu Dương chắp tay nhìn về phía vầng sáng bảy màu chảy trôi nơi chân trời, “Hẳn phải là may mắn,” hắn nhìn về phía Mục Sở Ngọc, dịu dàng nói, “Có thể yêu một người, là chuyện hạnh phúc nhất thế gian.”

Từ lúc ra đời Huyền Kỳ chưa từng có một ngày nào ngừng tu luyện, mãi đến khi sống ở trần gian với Nhạc Thiên, hắn dừng bước trên con đường tu hành. Mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn thì nghỉ, như một phàm nhân bình thường, đơn giản, nhưng mỗi ngày qua đi đều có thể sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của thời gian trôi qua.

Sau tất cả, thời gian lại một lần nữa khôi phục ý nghĩa của nó.

Chỉ cần chờ đến tận cùng của thời gian, cuối cùng rồi sẽ có một ngày hắn được gặp lại cậu.

“Hôm nay ta bắt được một con tiên hạc, ngươi muốn hầm hay nướng?”

Huyền Kỳ cúi người đứng trước giường ngọc mỉm cười nói với Bách Nhạc Thiên, trong lòng hy vọng được thấy người trên giường ngọc bất ngờ nhảy vọt lên cười mắng hắn một câu, chê hắn nấu cơm không ngon đến nhường nào.

“Bây giờ ta rất giỏi nấu ăn.” Huyền Kỳ như có như không cười cười, “Thật đó, không tin ngươi dậy thử xem.”

Chú chim nhỏ ở cửa động ngó nghiêng dáo dác kêu hai tiếng chíp chíp, cùng tiếng gió đồng thời dệt nên không khí vui tươi, chỉ người nằm trên giường ngọc là vẫn yên lặng như trước.

Nụ cười trên mặt Huyền Kỳ nhạt đi.

Hắn sẽ chờ, sẽ luôn luôn chờ.

Ngàn năm sau, một thi thể không phân hủy được khai quật, bên cạnh thi thể có một tượng đá có hình mặt người mơ hồ, viện bảo tàng đoán rằng tượng đá đó dùng để canh giữ ngôi mộ, bèn mang cả tượng đá và thi thể cùng trưng bày trong viện bảo bảo tàng ở Chiết Tây. Nhưng trong một lần bị oanh tạc, thi thể rất đáng tiếc đã bị thiêu hủy.

Sau này tượng đá bị một binh sĩ già dặn ngắm trúng muốn mang đi, viện trưởng tức muốn chết, bèn dứt khoát khắc chữ tặng lại cho đối phương.

Tượng đá giữ mộ cũng muốn mang đi, thật đúng là…

__

Thật sự là tui đọc thế giới này chắc phải trên 5 lần rồi, mà đến lúc edit vẫn khóc như mưa (┬┬﹏┬┬) tui cố gắng edit một lèo là để mọi người khóc chung với tui đó.

Sư tôn sao mà khổ quá.