Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 125: 125: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 3





Tool man Nhạc Thiên đau thương nhận ra, hiệu quả song tu lần thứ hai kém xa lần đầu tiên, chỉ số nhan sắc chỉ thêm được một tí xíu, Tiểu Kỳ Kỳ cũng chỉ dài ra được thêm chừng một cm, mà còn phải nhờ hệ thống thống kê ra độ dài chính xác rồi nói cho cậu biết, không thì cậu hoàn toàn không nhìn ra được.
Nhạc Thiên bi phẫn đấm đất, bị người tuốt thì thôi đi, mà còn chẳng được dùng!
Trải qua một thời gian suy nghĩ cẩn thận, Nhạc Thiên bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Tao hiểu rồi, cái này gọi là súng tao đã lên nòng nhưng đạn tao chưa bắn.”
Hệ thống: “…cậu nói cái gì đấy?”
Nhạc Thiên phân tích chặt chẽ rõ ràng: “Mày xem, cái lần đầu tiên tuốt với Huyền Kỳ ấy, nhan sắc tao tăng lên vượt bậc, còn có mang em bé, đến lần thứ hai thì hiệu quả lập tức đã kém hơn rất nhiều, có lẽ là do tao sinh ra trạng thái đạn khỏi nòng với Huyền Kỳ rồi, nên hiệu quả qu@y tay mới giảm mạnh như vậy.”
Hệ thống: “…” Đang nghiêm túc nói cái quần què gì không biết.
Huyền Kỳ ở nơi khác cũng đồng thời ý thức được vấn đề đó, sức mạnh của “Mang” cũng không được tăng mạnh lên như lần đầu tiên song tu với Bách Nhạc Thiên, tuy là đã ôn hòa hơn một chút, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn như thế.
Kiếm tu là khí tu, quan trọng là lấy thân luyện khí, dùng thân thể kiên cường luyện hóa cho vũ khí mạnh lên, để cho nhân khí hợp nhất, đối với Kiếm tu mà nói, gần như là rất ít người sẽ lựa chọn song tu, bởi vì kiếm là bạn lữ của bọn họ.
Huyền Kỳ cũng không biết nhiều về song tu, hắn dùng thuật song tu pháp khí bản mệnh đơn giản nhất trong khí tu với Bách Nhạc Thiên, chỉ mới là sơ lược bên ngoài mà thôi.
Đã ba trăm năm qua Huyền Kỳ không đột phá cảnh giới, từ khi hắn nhập đạo đã là thiên tài kiếm đạo, giống như kiếm của hắn, hào quang vạn trượng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng hắn lại cứ mãi không thể phi thăng được.

Cứ như là có một bức tường vô hình vẫn luôn cản bước tiến của hắn, không chỉ như thế, mấy năm qua “Mang” thậm chí còn bắt đầu phản nghịch, không chịu sự khống chế của hắn.
Sau khi Mục Sở Ngọc bái vào Quy Nhất tông, tình trạng của Huyền Kỳ mới có chuyển biến tốt, bởi vì Mục Sở Ngọc cũng là một thiên tài kiếm đạo, thiên tài va với thiên tài đều sẽ cọ ra tia lửa.
Trong quá trình Huyền Kỳ dạy dỗ Mục Sở Ngọc, cứ hết lần này đến lần khác khiêu chiến cực hạn của Mục Sở Ngọc, cũng từ trong đó cảm nhận được một ít tiến triển, sở dĩ hắn coi trọng Mục Sở Ngọc như vậy, bởi vì Mục Sở Ngọc có thể làm cho hắn trở nên mạnh hơn.
Sức mạnh, là thứ duy nhất mà Huyền Kỳ theo đuổi cả đời này.
Huyền Kỳ lẳng lặng ngồi xếp bằng trong chốc lát, thu hồi “Mang” đang reo lên ầm ĩ lần nữa đi vào Tàng Thư Các.
Nhạc Thiên buồn bã chán nản ăn một viên Ích Cốc đan, “Tao nhớ con gái tao.”
Hệ thống: “…ăn hại thì ăn hại đi, đừng có kiếm cớ nữa.”
Nhạc Thiên: “Hu hu, tại sao tu tiên lại không ăn, không ăn thì tu tiên làm gì?”

Mục Sở Ngọc phải bế quan chín chín tám mươi mốt ngày, Huyền Kỳ ngoại trừ đến lau súng hai lần ra, thì chẳng thấy bóng đâu, động phủ này cũng bị Huyền Kỳ đặt cấm chế, Nhạc Thiên không ra ngoài được, mà dù sao thì cũng chẳng có ai đến, cách vài hôm lại ăn một viên Ích Cốc đan gian nan sống cho qua ngày.
Nhạc Thiên ngồi phịch trên giường, hai mắt vô thần nói: “Đây không phải là cuộc sống mà tao mong muốn.”
Hệ thống phát biểu, đây đây chính là cuộc sống mà nó mong muốn, thanh tâm quả dục, êm đềm tươi đẹp.
Nhạc Thiên bỗng nhiên trở mình ngồi dậy, hai mắt nhìn chăm chăm vào một vị trí trong không khí, nghiêm túc nói: “Không được, tao không thể cứ tiếp tục sa đọa như thế này được, tao phải tu luyện, chỉ có tu luyện mới có thể giúp tao thoát khỏi sự kiểm soát của Huyền Kỳ.”
Hệ thống: “Huyền Kỳ là người mạnh nhất thế giới này, cậu bỏ đi thì hơn.”
Nhạc Thiên giả vờ như không nghe thấy, “Phải nếm trải khổ đau thì mới là người trên người, không chịu cố gắng, làm sao biết giới hạn cuối cùng của mình là ở đâu?”
Thế là, Nhạc Thiên vẻ mặt bi tráng kéo quần xuống, nhanh như chớp bắt đầu lên đạn cho súng.
Hệ thống tự nhiên bị vả một đống gạch men vào mặt: “…” Đây là cái cố gắng mà cậu ta nói đó hả?
Sau khi xả đạn xong, Nhạc Thiên khí dồn đan điền, trợn tròn mắt hỏi hệ thống, “Sao rồi, Tiểu Kỳ Kỳ có lớn thêm chút nào không?”
Hệ thống: “…không.”
Nhạc Thiên nhụt chí trong phút chốc, “Chẳng lẽ không phải là còi tao tịt với Huyền Kỳ, mà là đạn của tao lép sao?”
Hệ thống: “Rốt cuộc là cái gì đã làm cho cậu sinh ra ảo giác là qu@y tay thì sẽ mạnh lên?”
Nhạc Thiên thấy rất oan, “Hắn tuốt cho tao có tác dụng, thì tao tự tuốt cho mình ít nhất cũng phải phát huy được 50% hiệu lực chứ?”
Hệ thống thật sự không muốn cứ “tuốt” tới “tuốt” lui với cậu nữa, nói thẳng: “Song tu, có hiểu song tu không? Song! Cần có hai người!”
Nhạc Thiên: “…” Bây giờ cậu thấy hai chữ song tu đó không những không thấy ứ ừ ngượng nghịu mà thậm chí còn dâng lên một nỗi chua xót của phận làm tool man.
Một thân một mình ngay cả qu@y tay cũng thành vô giá trị, Nhạc Thiên lê bước chân nặng nề bước vào suối nước nóng được đính kèm trong gian nhà của Huyền Kỳ, nói thế nào đi nữa, thì cậu vẫn rất hìa lòng với cái suối nước nóng này, đáng tiếc là không xài chim được.
Nhạc Thiên ngay cả qu@y tay một phát trong này còn chả có hứng, nhám chán vốc nước hất lên người, lảm nhảm: “Tiểu Kỳ Kỳ, lỗi là do papa vô dụng, papa không thể làm con lớn lên được, con đừng ghét papa nhé, kiếm không chê cha xấu…”
Hệ thống: “…” Thật lòng rất muốn cầm cây kim đó khâu mồm cậu ta lại.
Thanh Huy trong đan điền vốn vẫn luôn rất yên tĩnh bỗng nhiên rung một cái, cả người Nhạc Thiên tê rần, theo bản năng quay đầu lại, Huyền Kỳ xõa tóc lòa xòa dài đến gần mông đang đứng trên hồ tắm nhìn cậu.

Nhạc Thiên sửng sốt, “Sư, sư tôn.”
Huyền Kỳ hơi khoát tay, mấy chục tập giấy được chiếu sáng tản ra khắp nơi, bay lơ lửng giữa trời, tạo thành một vòng tròn vây quanh Nhạc Thiên.
Mắt Nhạc Thiên chậm rãi trợn to: “…hệ thống, cả đời này tao chưa từng được thấy nhiều tư thế như vậy.” Ây dô, không hổ là giới tu chân, tư thế nào cũng vượt qua cực hạn của con người cả, cực kỳ mới lạ.
Hệ thống: “…” Cả đời này nó cũng chưa từng được thấy nhiều gạch men xuất hiện cùng một lúc như vậy, thật khó chịu.
“Bí pháp song tu,” Huyền Kỳ lạnh nhạt nói, “Ta cho ngươi ba ngày, học thuộc tất cả.”
Nhạc Thiên cố gắng kiềm chế không để hai mắt mình sáng lên, dằn niềm hân hoan xuống cổ họng, sợ hãi hỏi: “Sư tôn định song tu với con sao?”
Huyền Kỳ mặt không chút thay đổi đáp: “Ừm.”
Nhạc Thiên: “!!!” Tiểu nhân trong đầu điên xoay vòng nhảy tưng tưng, cút con nó đi chứ phận làm tool man chua xót, cuộc sống tình d*c muôn năm!
“Nhưng mà sau khi Sở Ngọc xuất quan, con muốn hợp tịch với cô ấy.” Nhạc Thiên vẫn còn kẹt trong hình tượng “simp Mục Sở Ngọc”, cẩn thận từng li từng tí một nói.
Huyền Kỳ lạnh nhạt nói: “Nếu như ta song tu với ngươi có lợi cho tu luyện của ta, thì không còn cần Mục Sở Ngọc nữa.”
Nhạc Thiên: “…” Đậu má, tên nam chính này… ngoại trừ ta ra thì tất cả người ngoài chỉ là tool man thôi sao? Tự nhiên thấy cảm thấy hơi cân bằng là sao ấy nhỉ?
Nhạc Thiên cau mày nói: “Sư tôn, con chấp nhận đến Quy Nhất tông, là để cứu Sở Ngọc.”
“Thế thì tùy ngươi, ngươi chịu song tu với nó nữa, thì ta cũng sẽ không phản đối.” Huyền Kỳ lạnh nhạt nói.
Nhạc Thiên: “…” Đúng là không có chó nhất, chỉ có chó hơn.
Huyền Kỳ không có hứng thú với suy nghĩ của Bách Nhạc Thiên, phất tay áo nói: “Đúng ba ngày sau, ta sẽ trở lại.” Sau đó Huyền Kỳ lập tức biến mất trước mặt Nhạc Thiên như di hình hoán ảnh.
Nhạc Thiên nhìn mớ giấy tung bay trên không trung, “Hệ thống…”
Hệ thống: “Khỏi kêu, rồi.”
Nhạc Thiên vui ra mặt, “Khà khà khà, yêu mày quá nha.”
Hệ thống: “…” Cuộc sống không dễ dàng, hệ thống cũng phải bán nghệ.

Điều làm cho Nhạc Thiên càng mừng hơn nữa là, mấy tờ giấy này còn là hình đõng, tuy khuôn mặt của người trong bức hình động bị làm mờ, nhưng nét vẽ thật sự rất chân thật sinh động.

Nhạc Thiên nhìn muốn lòi cả tròng, không ngừng cảm thán, “uầy, coi ngậm này”, “coi chân cột mấy lần luôn này, đỉnh thế”, “tư thế này thật sự không gãy chim đó chứ”, nghe còn có vẻ rất là học thuật.
Quẹt tay lau máu mũi một cái, Nhạc Thiên sâu xa nói: “Hệ thống, tao nhớ lúc mới tới, mày còn bảo với tao song tu là thuật pháp.”
Hệ thống: “…là thuật pháp.”
Nhạc Thiên: “Vậy thì tao đã tu luyện bao nhiêu rồi ấy nhỉ, sắp thành tiên rồi, tên Huyền Kỳ quá date chưa được bóc tem đó chắc chắn không phải là đối thủ của tao.”
Hệ thống: “…tôi khuyên cậu đừng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”
Nhạc Thiên: “Cứ tin tao đi, đối với mấy chuyện này tao lúc nào cũng rất cẩn thận.”
Nhạc Thiên thể hiện sự cẩn thận của mình bằng cách tắm rửa sạch sẽ thơm tho trước khi Huyền Kỳ đến, còn tập trung sửa mông mình thật kỹ lưỡng, nói với Thanh Huy trong đan điền: “Con trai, tối nay còn sẽ to lên nè, mạnh lên nè, có vui không nè?”
Hệ thống: “…”
Huyền Kỳ đúng hẹn tới, vẫn là trường bào màu đỏ thẫm như trước, nét mặt trầm tĩnh nghiêm túc, biểu cảm lạnh nhạt chẳng có gì như là đến để bắn pháo.
Nhạc Thiên mặc pháp bào lưu vân bình thường nhất của Quy Nhất tông, sau khi nhan sắc được thăng hạng lên, trông thanh tuấn tú lệ, vẻ mặt căng thẳng đứng bên cạnh tháp.
Ánh mắt Huyền Kỳ sắc bén như thanh đao róc xương lướt qua cơ thể cậu, trong giọng nói ngầm mang ý trách cứ, “Ta bảo luyện, ngươi đã luyện chưa”
Nét mặt Nhạc Thiên đần thối, “Sư tôn, con đã xem hết rồi.”
“Tâm pháp, đọc thuộc lòng.” Huyền Kỳ lạnh nhạt nói.
Nhạc Thiên: “…” Tâm pháp gì cơ, sao cậu không biết?
Hệ thống: “Hàng chữ nhỏ dưới hình ấy.” Đó là chỗ duy nhất mà nó có thể nhìn thấy ngoại trừ gạch men.
Nhạc Thiên: …bận xem hình rồi, chữ gì cơ chứ, ai xem hình sếch còn đi đọc chữ nữa anh hai!
Nhạc Thiên: “Nhanh nhanh nhanh, bây giờ đọc cho tao đi, vẫn còn kịp.”
Hệ thống: “Không kịp, phải luyện rồi.”
Thấy Bách Nhạc Thiên đứng bất động tại chỗ, ánh mắt dao động bất định, Huyền Kỳ lập tức biết cậu không hề xem, bàn tay như điện xét nắm cổ Bách Nhạc Thiên, ép cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mình, ánh mặt buốt lạnh nhìn chăm chăm vào Bách Nhạc Thiên, “Nếu như ngươi không muốn song tu với ta, thì cũng đừng hòng đi cứu Mục Sở Ngọc, cứ để nó chết đi.”
Nhạc Thiên trợn tròn hai mắt kinh hoảng nhìn Huyền Kỳ.


Đôi mắt phượng của Huyền Kỳ hơi đỏ lên, thoạt trông có vẻ nóng nảy, Nhạc Thiên nghi là hắn sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi, vội nói: “Con tu, con tu.” Sư tôn, con thật sự không có cố ý mà, con nào có biết là cái đó còn có tâm pháp nữa đâu, hệ thống chẳng chịu nhắc nhở gì hết!
Hệ thống: …trách tui gì vậy.
Huyền Kỳ buông tay, Nhạc Thiên lập tức rơi xuống giường, đống giấy chất trên bàn phần phật bay đến, Huyền Kỳ lạnh lùng nói: “Đọc!”
Đọc truyện sếch trước mặt người khác sao tự nhiên thấy có hơi hơi mắc cỡ vậy trời, Nhạc Thiên mang theo cảm xúc hưng phấn cuối cùng cũng nhìn thấy mấy hàng chữ nho nhỏ bên dưới hình vẽ, nhưng rồi mới phát hiện sao toàn là mấy chữ khó đọc không vậy anh hai! Có ai mà đang bình bịch lại đi đọc mấy cái quần què này đâu đọc xong héo luôn đó biết không hả?!
Huy trong cơ thể Huyền Kỳ sau lần song tu trước đó với Bách Nhạc Thiên thì chìm vào yên tĩnh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng sau đó lại lên cơ phản nghịch lại còn dữ dội hơn với Huyền Kỳ, cứ như là đang lên án vì sao có một cơ thể ôn dưỡng tốt như Bách Nhạc Thiên tại sao lại không dùng.

Ngàn vạn lưỡi dao như gió cắt tán loạn bên trong Huyền Kỳ, không ngừng phát cáu, tác động đến Huyền Kỳ khiến hắn không khỏi cảm thấy bực dọc khó chịu theo, rất muốn… rất muốn lập tức chiếm lấy con người đang ở trước mặt mình…
Nhạc Thiên nằm nhoài trên giường nhỏ giọng học thuộc khẩu quyết, thỉnh thoảng lại phải thỉnh giáo hệ thống do mù chữ, hệ thống chỉ tiếc mài sắt không nên kim, mắng: “Cậu đủ chưa, không được thì đừng có đọc!”
Nhạc Thiên sắp khóc đến nơi, “Tao đọc tao đọc.” Có ai mà hay, vì cuộc sống tình d*c, cậu phải hy sinh cố gắng thế nào đâu? Chữ – đến ngày cần dùng mới thấy thiếu, hồi còn trẻ không chịu cố gắng đến tuổi già phải tự qu@y tay, bây giờ cậu thật sự đã biết sai rồi.
Huyền Kỳ đưa lưng về phía Bách Nhạc Thiên điều tức, giọng nói gập ghềnh trắc trở của Bách Nhạc Thiên vụn vặt truyền vào trong tai hắn, tuy Huyền Kỳ là kiếm tu, nhưng trình độ trong pháp tu cũng không phải là thấp, mở miệng thành thuật pháp là một trong những năng lực cửa hắn, mà Bách Nhạc Thiên lúc này cũng phục chế lại khả năng gần như là hoàn chỉnh.
Những lời văn cổ đó từng chữ từng chữ được truyền ra từ trong miệng của Bách Nhạc Thiên, sống lưng của Huyền Kỳ cũng theo đó mà càng lúc càng nóng lên.

Mồ hôi từ trên trán hắn chầm chậm chảy xuống, Mang trong đan điền cũng sắp không áp chế được nữa.
“Đủ rồi,” Huyền Kỳ đứng dậy, quay mặt sang đưa mắt về phía Bách Nhạc Thiên đang rất kinh ngạc, “Tối nay chỉ thức thứ ba mà ngươi vừa mới đọc.” Vừa rồi hắn cũng đã nghe rất rõ ràng, khẩu quyết của thức thứ ba trong tâm pháp là đoạn mà Bách Nhạc Thiên thuộc kỹ nhất.
Nhạc Thiên liếc nhẹ sang thức thứ ba mà mình mới đọc, bởi vì chuyên tâm học thuộc bài, nên cậu không nhìn kỹ hình minh họa, bây giờ nhìn lại hình vẽ rồi, sợ muốn bay luôn cả hồn, phần hông của bên thụ trong hình vẽ gập ra sau, hai chân treo ngược lên, như trái hồ lô lủng lẳng trên giàn.
Nhạc Thiên: …đều chưa từng bóc hàng như nhau, không thể chọn cái nào đơn giản hơn sao?
Huyền Kỳ có vẻ như đã nhịn không được, hơi vung tay lên, mành che trắng tinh ào ào rơi xuống, cùng rơi xuống còn có trường bào đỏ thẫm của hắn.
Nhạc Thiên nhìn thấy dáng vẻ đã đứng lên của hắn, lui về phía sau lùi, lắp bắp nói: “Sư, sư tôn, có thể…” Lời còn chưa dứt, pháp bào lưu vân trên người cậu cũng đồng loạt bay đi, Huyền Kỳ trực tiếp đè lên.
 
------oOo------