Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 113: 113: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 7





Xe chạy đến hướng Nhạc Thiên rất quen, là ngõ Song Ngọc, Nhạc Thiên bị trói lại, nhưng không thấy căng thẳng chút nào, còn nói nhảm với hệ thống, “Mày nói xem ông chú này sẽ cho tao ba chục triệu hay hai chục triệu?”
Hệ thống: “Ông ấy đã trói cậu lại luôn rồi, cậu nói xem?”
Nhạc Thiên vẫn bình tĩnh như trước, “Vậy thì cho tao ba anh giai hay hai anh giai nhỉ?”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Xã hội phong kiến cũng chỉ có từng ấy kịch bản, hoặc là làm nhục tao trên tinh thần, hoặc là chà đạp thân tao.”
Hệ thống: “Nên cậu thấy sợ cái nào hơn?”
Nhạc Thiên: “Khửa khửa khửa, tao thích cả hai cái.”
Hệ thống: “…”
Ngõ Song Ngọc, nơi Trình Nhạc Thiên từng ở bảy tám năm, lúc chuyển đi vẫn còn thấy không nỡ, căn nhà của cậu ở sâu trong hẻm, Trình Nhạc Thiên chuộng yên tĩnh, sau khi cậu chuyển đi rồi, chỗ đó vẫn chưa có ai thuê, đúng như lời Đỗ Vân Đường nói, ánh sáng không vào, quá lạnh lẽo.
Trang trí trong nhà vẫn không thay đổi, Nhạc Thiên bị đè trước cái bàn bằng gỗ đàn hương chạm trổ.
Đỗ lão gia tử ngồi xuống, mắt chuyển một vòng, cười nhạo nói: “Hát nhiều năm như vậy, mà chỉ ở một nơi như thế này?”
Nhạc Thiên act cool nói: “Tuy tôi ở nhà thô sơ, nhưng phẩm hạnh vẫn cao sang.”
Đỗ lão gia tử bị một câu đó chặn họng, cả giận: “Một con hát, xứng sao?!”
Nhạc Thiên ngước mắt lên, đôi mắt mèo to tròn lấp lánh linh động, “Chẳng lẽ một thương nhân đầy mùi tiền thì xứng?”
Đỗ lão gia tử suýt chút nữa đã tức giận đến không thở nổi, thương nhân đầy mùi tiền?! Đỗ gia bốn đời kinh thương, gia sản hơn hai trăm năm, thế mà bị Trình Nhạc Thiên hạ thấp bằng một câu “thương nhân đầy mùi tiền”, mặt Đỗ lão gia tử đỏ lên, chậm rãi nói: “Không hổ là hát hí khúc, miệng lưỡi sắc xảo lắm, để tôi xem một lát nữa cậu còn mạnh mồm được vậy không?!”
“Lão gia tử, xin thứ cho Trình mỗ nghĩ không ra, tôi hát hí đàng hàng, kiếm tiền bằng năng lực của mình, tổ tiên của Đỗ gia chẳng phải cũng lập nghiệp từ sạp hàng son phấn đó sao, không ít lần kiếm ăn thông qua gánh hát, thế thì tại sao Đỗ lão gia tử lại xem thường những đào hát như chúng tôi đây?” Nhạc Thiên lạnh lùng nói, dịu dàng của y là dành cho những người đối xử tốt với mình, còn những ai mang ác ý, thì cậu chưa từng khách sáo bao giờ, “Tôi với Vân Đường trước giờ chỉ là phát hồ tình chỉ hồ lễ (1), quân tử chi giao nhạt như nước mà thôi, chẳng biết vì sao vào mắt lão gia tử lại trở nên dơ bẩn xấu xa, ngài không tin vào tôi, không nhẽ còn không tin cả con trai mình sao?”
Từ nhỏ Đỗ lão gia tử đã là kiểu người miệng kín như hồ lô, cả đời này miệng lưỡi chưa từng nhanh nhạy bao giờ, ngay cả Đỗ Vân Đường còn nói không lại, càng đừng nói đến Trình Nhạc Thiên lớn lên trong gánh hát.
“Tôi không tranh cãi với cậu mấy chuyện đó, tôi chỉ hỏi cậu, hai thằng con trai của tôi đánh nhau có phải vì cậu không?” Đỗ lão gia tử cắn răng nói.
Nhạc Thiên thản nhiên nói: “Không phải.”

Đỗ lão gia tử không nghĩ là Trình Nhạc Thiên vừa mở miệng đã nói dối, nổi trận lôi đình: “Thịnh Minh đã nói hết với tao rồi, mày còn dám nói dối?!”
“Vân Đường nhìn không thuận mắt em trai tư của anh ta, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, lý do hoàn toàn không xuất phát từ tôi, nếu như hôm ấy cậu Tư trêu ghẹo người bạn nào khác của Vân Đường, thì với tính của Vân Đường, nên đánh thì vẫn phải đánh.” Nhạc Thiên nhẹ nhàng nói.
Đỗ lão gia tử cụt hứng ngồi xuống ngả người ra sau, một tay vuốt ngực, cuối cùng thì ông cũng biết, ông không nói lại được Trình Nhạc Thiên, vẫy vẫy tay, “Để bọn họ vào.”
Nhạc Thiên lập tức sáng mắt lên, nói với hệ thống: “Show tuyển chọn bắt đầu rồi áu áu, giờ tụi mình chem chem (2) có mấy vị nam khách đây?”
Một làn hương thoảng vào, mấy cô nàng trang điểm lộng lẫy dáng người yểu điệu bước vào, đang giữa đông, mà sườn xám xẻ đến trên đùi.
Nhạc Thiên: “…”
Hệ thống: “Aizz, không có nam khách rồi á, ủa, không phải, nam khách đang ngồi nè.”
Nhạc Thiên: “…” Ma ma cứu con QAQ.
Nếu như là anh trai lực điền thì cậu còn có thể chơi nổi một người, đằng này… xin lỗi, cậu muốn nhặt trinh tiết của mình lên lại.
Nhạc Thiên nãy giờ vẫn ung dung vặn vẹo cổ tay, nét mặt chậm rãi đỏ lên vì giận dữ và xấu hổ, “Lão gia tử, ngài đây là có ý gì!”
“Tôi thông cảm cho cậu theo Vân Đường nhiều năm như vậy, mãi không lấy vợ, hôm nay tôi sẽ tác thành cho cậu,” Cuối cùng thì Đỗ lão gia tử cũng tìm lại được chút thể diện cho mình, cười lạnh nói, “Ở đây toàn là mặt hàng cao cấp, cậu chọn đi.”
Nhạc Thiên: “…” Các chị đều rất tốt, nhưng chúng ta chỉ có thể làm chị em, mấy cái khác không làm được đâu.
“Nếu cậu không chọn, thì để mấy cô này chọn.” Đỗ lão gia tử liếc mắt ra hiệu, các cô gái cười hì hì chen nhau đến, tóc gáy Nhạc Thiên dựng thẳng, cố gắng ngửa người ra sau hết sức có thể, sắp khóc đến nơi, “Hệ thống, đợi lát nữa tao không cứng nổi thì phải làm sao bây giờ! Nhục chết mất!”
Hệ thống: “…” Bây giờ là thời điểm để nghĩ loại chuyện đó sao?
“Dừng tay!” Một tiếng quát to truyền đến, cửa gỗ theo tiếng ầm ầm ngã xuống đất.
Mấy cô gái sợ đến nhạt cả màu hoa, Đỗ lão gia tử cũng “nhạt màu hoa”, nhưng có điều tuổi tác ông vẫn còn ở đó, quát to: “Sợ cái gì?!”
Đỗ Vân Đường vọt vào, không nói hai lời cầm cái tráp trong tay đập vào mặt Đỗ lão gia tử, Đỗ lão gia tử ngả ra sau tránh đi té xuống, người ngã ngựa đổ, “Cái thằng oắt con súc sinh này!”
Đỗ Vân Đường thấy Đỗ lão gia tử ngã, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nhạc Thiên, cho hai kẻ sau lưng Nhạc Thiên một đá, rồi quay sang thét một tiếng với mấy cô gái đang hốt hoảng như chim non: “Cút!”
Các cô gái lập tức hoảng sợ bỏ chạy.
Đỗ lão gia tử nhờ người dìu từ dưới đứng lên, phẫn nộ quát: “Mày làm cái gì đó?!”

Đỗ Vân Đường không thèm quan tâm ông, bởi vì Trình Nhạc Thiên đang khóc, từ đôi mắt mèo có hai giọt nước mắt nặng trĩu lăn xuống, lặng nhìn Đỗ Vân Đường, Đỗ Vân Đường nhìn thấy vạn ngàn oan ức từ trong mắt cậu, tim của hắn như muốn tan nát.
Một người trong sạch như Trình Nhạc Thiên… thiếu chút nữa… chỉ thiếu chút nữa đã… Đỗ Vân Đường không nói một lời cởi dây cho Trình Nhạc Thiên, tất cả mọi người trong phòng không ai dám cử động, gồm cả Đỗ lão gia tử, bởi vì lúc này đây Đỗ Vân Đường thật sự bình tĩnh đến có phần hơi đáng sợ.
“Còn đứng lên nổi không?” Đỗ Vân Đường nhẹ giọng hỏi.
Nhạc Thiên gật đầu, lúc đứng lên thì lảo đảo một cái, Đỗ Vân Đường vội đỡ cậu, nửa ôm Nhạc Thiên chậm rãi đi ra ngoài trong mắt dường như không có ai, Đỗ lão gia tử quát hắn, “Tao đã cho mày đi chưa?!”
Đỗ Vân Đường quay đầu lại liếc ông một cái, ánh nhìn đó lạnh đến mức Đỗ lão gia tử không thể nói thành lời, chờ Đỗ Vân Đường dẫn Trình Nhạc Thiên đi rồi, Đỗ lão gia tử mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, ban nãy ông thế mà bị con trai mình dọa sợ.
Đỗ lão gia tử vô cùng xấu hổ, ngoài xấu hổ ra còn cảm thấy rất tự hào, thằng con trai này của, trò giỏi hơn thầy! Thành tựu sau này so với ông chắc chắn chỉ có hơn chứ không có kém!
Chỉ trách cái con hát đáng ghét đó, Đỗ lão gia tử vẫn muốn diệt trừ Trình Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên vẫn luôn nhịn nhục, khi Đỗ Vân Đường đỡ cậu ra khỏi cửa rồi, cậu mới khóc thành tiếng, tiếng khóc vụn vỡ như không thể kiềm nén được trong cổ họng, Đỗ Vân Đường ôm chặt cậu, “Đừng khóc, không sao rồi, Nhạc Thiên, đừng khóc, đừng sợ.”
Nhưng mặc cho Đỗ Vân Đường khuyên như thế nào, Nhạc Thiên vẫn cứ khóc mãi, về đến biệt thự nhỏ của mình rồi thì lớn tiếng khóc òa lên, làm Đỗ Vân Đường còn phải sợ hãi, Đỗ Vân Đường ôm siết lấy cậu, không biết nên khuyên cậu như thế nào dỗ cậu ra sao, chỉ ôm cậu xoa xoa bờ vai cậu, nhiều lần nói: “Đừng sợ, không sao rồi.”
Bé Mèo Con “vô lương tâm” lúc này lại nhảy lên ghế salon, cuộn tròn bên gót chân hai người, trông dáng vẻ đang ôm lấy nhau của cả hai.
Nhạc Thiên khóc mệt rồi, mới nghẹn ngào nói: “Vân Đường, trong lòng tôi rất sợ.”
Hệ thống: “…” Nó cũng sợ lắm nè.
Một người như Trình Nhạc Thiên vì hắn mà suýt phải chịu tội tình như thế, tim Đỗ Vân Đường vốn đang như trong chảo dầu rồi, giờ nghe một câu khẽ khàng như thế của Trình Nhạc Thiên, con tim của hắn thoáng cái lại như lăn vào núi đao, núi đao rồi chảo dầu, đau đớn giày vò tới tới lui lui.

Bởi vì thật sự thấy phẫn hận, hắn tự tát mình một bạt tai thật mạnh.
Cái tát đó kêu đến là lanh lảnh, Nhạc Thiên giật mình, nước mắt đọng trên hàng mi, kinh ngạc ngửa đầu nhìn Đỗ Vân Đường.
Nét mặt Đỗ Vân Đường đầy đau khổ, “Là tôi có lỗi với cậu, Nhạc Thiên, khiến cậu chịu tội rồi.”
Nhạc Thiên nhìn dấu tay có thể thấy rõ ràng năm ngón trên mặt hắn, nước mắt trong mắt lặng im biến mất, giọng nói khàn khàn: “Chuyện đó làm sao có thể trách anh được, Vân Đường, anh là người tốt mà Vân Đường.”
Trình Nhạc Thiên trải qua nỗi sợ hãi như thế, đột nhiên trở nên yếu đuối hơn rất nhiều, thường ngày cậu cũng mềm yếu, nhưng là dịu dàng yếu mềm, cậu nhẹ nhàng khéo léo lại thích chăm sóc người khác, dáng vẻ bây giờ lại trông hơi kinh hoảng.

“Vân đường, tôi sợ, anh đừng đi được không?” Nhạc Thiên tắm rửa sạch sẽ, cuộn mình trong chăn thành một cục nho nhỏ như con mèo con bị ướt mưa, vội kéo tay áo Đỗ Vân Đường lại, ánh mắt sợ sệt đáng thương vô cùng.
Đỗ Vân Đường dứt khoát đá giày da, nằm bên cạnh, ôm người bạn yếu ớt của mình như lúc trở về, “Đừng sợ, tôi ở lại với cậu, ngủ đi.”
Nhạc Thiên yếu đuối “ừm” một tiếng, tay vẫn nắm áo sơmi của Đỗ Vân Đường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, Trình Nhạc Thiên ngủ thiếp đi, Đỗ Vân Đường lại không ngủ được, hắn cúi đầu nhìn Trình Nhạc Thiên, khuôn mặt trắng như men, đường nét mặt mày tinh xảo, dù đang ngủ thì đôi môi đỏ vẫn bất an mím chặt, Đỗ Vân Đường sinh ra một nỗi thương tiếc từ tận đáy lòng, mà nỗi thương tiếc càng lúc càng lớn, lớn đến độ có phần như muốn thỏa hiệp.
Đỗ Vân Đường đang suy nghĩ: Không thì mình cứ chăm sóc Trình Nhạc Thiên cả đời vậy.
Hắn là người hiểu rõ tính tình của Đỗ lão gia tử nhất, bởi vì hai cha con họ thật ra rất giống nhau.

Chuyện gì đã quyết định rồi là chín con trâu không kéo lại được, Đỗ lão gia tử đã quyết tâm muốn diệt trừ Trình Nhạc Thiên, thì Đỗ Vân Đường có Trình Nhạc Thiên giấu vào đâu cũng vô dụng.
Trừ phi cứ như bây giờ, giấu cậu trong lòng mình, như vậy thì Đỗ lão gia tử sợ ném chuột vỡ đồ, không thể làm được gì.
Đỗ Vân Đường nhìn lò sưởi âm tường đang cháy trước giường, trong lòng ngập tràn nỗi quyết tâm như kẻ sĩ chết vì đạo, Trình Nhạc Thiên thích hắn, hắn không làm gì được, tạm thời cứ theo cậu đi.
Ngủ đến nửa đêm, Nhạc Thiên lại “giật mình” tỉnh dậy, khóc lóc kêu sợ, Đỗ Vân Đường lại ôm cậu dỗ dành, nhìn đôi mắt đong đầy nước mắt của Trình Nhạc Thiên, Đỗ Vân Đường thậm chí còn muốn hôn cậu, có lẽ hôn cậu một cái là không sao nữa rồi.
Đương nhiên Đỗ Vân Đường chỉ suy nghĩ như vậy , hắn sợ hôn Trình Nhạc Thiên rồi, Trình Nhạc Thiên trong lúc vừa vui vừa buồn không kiềm được nỗi lòng trái lại không tốt lắm.
Đỗ Vân Đường một đêm không ngủ, nhưng tinh thần vẫn được, có lẽ trong lòng đã nghĩ “cứ theo ý” Trình Nhạc Thiên thôi, nên không còn gánh nặng gì trong lòng nữa.

Sau khi Nhạc Thiên thức dậy thì lại gấp lên, “Suýt nữa thì quên mất, hôm phải ra bến tàu đón người.”
“Đón người?” Đỗ Vân Đường nhẹ giọng nói, “Tôi đi chung với cậu.”
Nhạc Thiên gật đầu, mỏi mệt đứng lên, sau khi qua một đêm cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng, ánh mắt hơi mơ màng ngẩn ngơ ra, thì trông vẫn như bình thường.
Đỗ Vân Đường lái xe chở cậu bến tàu, hắn cũng không hỏi là đi đón ai, bây giờ hắn đối xử với Trình Nhạc Thiên rất thận trọng, như với đồ sứ dễ vỡ, thở ra một hơi thôi cũng sợ làm cậu bị thương.
Bến tàu buổi sáng rộn rộn ràng ràng, Đỗ Vân Đường dìu Trình Nhạc Thiên xuống xe, khuôn mặt nho nhỏ của Trình Nhạc Thiên quay qua quay lại nhìn xung quanh, vẻ mặt rất gấp gáp.
“Tìm ai? Mặt mũi thế nào? Tôi tìm giúp cậu.” Đỗ Vân Đường dịu giọng nói.
Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, thắt một bím tóc, trên đầu có cột dây đỏ.”
Đỗ Vân Đường nói: “Cậu mua người làm?”
Nhạc Thiên liếc hắn một cái, “Là vợ.”

Đỗ Vân Đường tưởng là cậu đang nói đùa, thầm nghĩ đã Trình Nhạc Thiên bình phục lại rồi, đã biết nói đùa, trên mặt lộ ra chút ý cười.
“Trình ca ca!” Một giọng nữ trong trẻo truyền đến, Nhạc Thiên theo tiếng kêu nhìn lại, hai mắt lập tức sáng ngời.
Nhạc Thiên: “Uầy, cô con gái này của tao dễ thương ghê, tao lại nhặt tấm lòng cha già của mình lên nữa rồi!” Mẫu nữ chính đáng yêu siêu cấp tuyệt vời (3)!
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
Trên bả vai thiếu nữ quải một túi quần áo, sợi dây đỏ trên đầu gài một đóa hoa, bím tóc to sáng bóng lắc lư sinh động, nhảy nhảy nhót chạy đến.

Trình Nhạc Thiên có gửi hình về, nên Trình Lê nhận ra cậu, cô nở nụ cười với Trình Nhạc Thiên trước, nói một giòn tan, “Trình ca ca, em đến làm vợ cho anh nè.”
Bà cụ dưới quê đã dặn dò Trình Lê từ trước, lên thành thị rồi, phải an lòng làm vợ cho Trình Nhạc Thiên, hầu hạ cậu sinh con cho cậu.
Gương mặt Nhạc Thiên ửng đỏ, “ừm” khẽ một tiếng, “Đi về trước đã.” Duỗi tay ra cầm hành lý giúp Trình Lê.

Trình Lê nghiêng đi, tránh khỏi, cô thấy anh chồng Trình Nhạc Thiên này còn gầy hơn mình nữa, một tay cô ôm cánh tay Trình Nhạc Thiên, thân thân thiết thiết nói: “Trình ca ca, người đó là ai vậy ạ? Là người làm của anh sao?” Trình Lê sống dưới quê từ bé, là cô gái chưa từng va chạm xã hội, chỉ biết Trình Nhạc Thiên rất giàu, rất không có mắt nhìn mà coi Đỗ Vân Đường thành người làm của Trình Nhạc Thiên.
Đỗ Vân Đường đã choáng váng rồi, hắn cúi đầu nói với Nhạc Thiên: “Rốt cuộc thì con bé này là ai?”
Trình Lê cướp lời đáp: “Em là vợ của Trình ca ca!”
Đỗ Vân Đường chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Nhạc Thiên, Nhạc Thiên cũng chậm rãi nói: “Đây là cô dâu nhỏ dưới quê mới lên của tôi.”
__
(1) phát hồ tình chỉ hồ lễ: 发乎情止乎礼, cho dù có tình cảm nhưng vẫn phải giữ lễ nghi đạo đức.
(2) chem chem: gốc là 康康 (kāng), cách nói ngọng của từ 看 (kàn), nghĩa là xem, nhìn.
(3) siêu cấp tuyệt vời: 赛高, ngôn ngữ mạng, bắt nguồn từ tiếng Nhật là さいこう, có nghĩa là “cao nhất”, mô tả cái gì đó là tốt nhất, tuyệt vời, v.v
 
 
------oOo------