Nhạc Thiên từng phá hỏng mấy chục thế giới, làm cho sĩ quan trưởng của liên minh suýt chút nữa đã tức điên, phái mấy cái hệ thống đến tiểu thế giới đuổi bắt cậu, không nói đến chuyện đã co rất nhiều hệ thống đã thất bại ê chề quay về, hơn cả là sau khi trở về thì tâm lí bất thường, số liệu lộn xộn, chỉ có thể đờ đờ đẫn đẫn nói: “Quá khủng khiếp… không thể nào…”
Hệ thống: “Quá khủng khiếp.
”
Thẩm Lập hành nhẹ nhàng đặt Nhạc Thiên lên giường, cởi giày cho Nhạc Thiên, mu bàn tay lạnh lẽo áp vào mặt Nhạc Thiên, Nhạc Thiên vì sự chênh lệch nhiệt độ mà run lên, nói với hệ thống: “Có lẽ nào Thẩm Lập Hành đang thèm khát cơ thể tao không?
Hệ thống: “…không thể nào…”
Trong sự kinh hoàng “quá khủng khiếp” “không thể nào” của hệ thống, Thẩm Lập Hành lại cúi người hôn Nhạc Thiên một cái, hắn hôn lên trán cậu, rất nhẹ, nhưng bằng vào sự thấu hiểu trong ba năm nay của Nhạc Thiên đối với Thẩm Nhạc Hành, mức độ thân mật như thế với Thẩm Lập Hành mang rất nhiều ý nghĩa, cậu nói như chém đinh chặt sắt: “Thẩm Lập Hành không chỉ thèm khát cơ thể tao, mà là thích tao rồi.
”
Hệ thống thét gào: “Cậu câm miệng!”
Nó không nghe nó không nghe! Thẩm Lập Hành là người đàn ông có các trị số cao nhất trong thế giới này, chuẩn bị riêng cho nữ chính, sao lại thích loại gà cay (1) như Nhạc Thiên đó chứ? Cậu ta không xứng!
Nhưng hành động tiếp theo lại càng khiến hệ thống vỡ tan.
Hệ thống: “Tại sao hắn lại cởi nút áo của cậu?!”
Nhạc Thiên vui mừng nói: “Rốt cuộc cũng thông minh hơn rồi, biết lúc ngủ thì phải cởi qu@n áo.
”
Lần trước cậu “say” ướt nhẹp cả người, Thẩm Lập Hành còn chắng biết thay quần áo cho cậu, quả nhiên là yêu vào thì khôn ra.
Hệ thống thật sự không thể hiểu được sự thích ứng đến rất thoải mái của Nhạc Thiên, nó nói bằng giọng the thé: “Sao cậu có thể bình tĩnh được như vậy?!” Từ lúc Thẩm Lập Hành hôn vành tai của Nhạc Thiên đến giờ, hệ thống hoàn toàn không thể khống chế được âm lượng và âm thanh của mình.
“Một anh chàng đẹp trai tuyệt thế như tao, ngay chính tao cũng muốn xoạc mình, huống chi là Thẩm Lập Hành?” Nhạc Thiên thản nhiên nói, “Mày phải biết bao dung ý chí yếu ớt của kẻ phàm tục.
”
Hiển nhiên là khả năng chăm sóc người khác của Thẩm Lập Hành không được tốt lắm, cởi hết cúc áo của Nhạc Thiên rồi, thì không biết xuống tay ở đâu nữa, chầm chậm kéo áo sơmi qua vai Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên giả bộ say tới mơ mơ màng màng nhưng vẫn còn sót lại một chút ý thức, theo động tác của Thẩm Lập Hành, rút tay ra khỏi ống tay áo, cậu uống nhiều quá, nên cánh tay vốn trắng nõn hơi ưng ửng hồng, lòng bàn tay Thẩm Lập Hành vừa kề lên da thịt hơi nóng của Nhạc Thiên, lập tức có cảm giác không nỡ buông tay.
Trước kia hắn chỉ xem Nhạc Thiên như cháu trai của mình, mặc dù trong lòng cho rằng Nhạc Thiên rất đáng yêu rất thích cậu, nhưng cũng chỉ đến thế, bây giờ vai trò thay đổi, Nhạc Thiên trong mắt hắn vẫn đáng yêu như trước, chỉ là điểm dễ thương đã không còn giống vậy nữa.
Thẩm Lập Hành nghiêm túc quan sát Nhạc Thiên đang ngủ say thật tỉ mỉ.
Đường nét khuôn mặt tinh tế vô cùng xinh đẹp, đường cong từ trán đến đôi môi dịu êm mềm mại, đôi môi vì thấm men rượu mà đỏ hồng hơi mím lại, Thẩm Lập Hành ngắm nhìn trong chốc lát, càng nhìn càng thấy đáng yêu, không kiềm được cúi đầu hôn lên môi Nhạc Thiên.
Xúc cảm quen thuộc lập tức đánh thức hồi ức của Thẩm Lập Hành, hai cánh môi này, dường như hắn đã từng nhấm nháp.
Vì để xác nhận cảm giác của mình, Thẩm Lập Hành lại hôn một cái nữa.
Nhạc Thiên thật sự có hơi không nhịn được, anh hai, tuy là tui không xỉn, nhưng mà uống nhiều rượu bị khô môi, hôn nữa là bong da đấy.
Thế là Nhạc Thiên ưm hừm nhẹ vài tiếng, giả bộ như bị người ta quấy phá giấc ngủ, nghiêng đầu tránh đi cử chỉ thân mật của Thẩm Lập Hành.
Nhưng cậu đã đánh giá thấp mức độ ngang ngược của Thẩm Lập Hành, Thẩm Lập Hành thấy cậu tránh đi, quyết đoán vươn ngón tay nắm lấy cằm cậu, lại tiếp tục hôn sâu.
Suýt chút nữa thì quên là cái tên Thẩm Lập Hành trông thì như con người đấy, nhưng vẫn là một kẻ khốn kiếp từ trong xương, Nhạc Thiên thở dài, thầm nghĩ hôn thế này chẳng biết hôn đến khi nào, không bằng thử chơi lớn một lần, cho Thẩm Lập Hành đã cơn ghiền đi.
Khi Nhạc Thiên nhếch môi đáp lại, Thẩm Lập Hành giật mình, nhìn thấy người dưới thân mình hai mắt vẫn nhắm nghiền mê man ngủ say, nghĩ là Nhạc Thiên vẫn chưa tỉnh, Thẩm Lập Hành yên lòng, thả hồn mình vào nụ hôn.
Trải qua nụ hôn mù mờ này, trái lại khiến cho lòng dạ Thẩm Lập Hành sáng rõ, hắn muốn chiếm giữ đứa trẻ mà hắn đã thương yêu ba năm nay, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong.
Cậu vốn là một nhóc con vô dụng sống phụ thuộc vào hắn, nhóc con vô dụng, bốn chữ đó bỗng nhiên trở nên dịu dàng nặng nề, như đóa hoa ướt đẫm sau cơn mưa, cần hắn che mưa chắn gió.
Thẩm Lập Hành vuốt v e hai gò má Nhạc Thiên, hạ giọng thầm thì: “Ngủ ngon nhé, ngày mai sẽ là một ngày mới.
” Hắn đắp kín chăn cho Nhạc Thiên xong, mới xoay người đi ra ngoài.
Cửa vừa khép lại, Nhạc Thiên lập tức mở mắt ra, thở dài thăm thẳm, “Nghe rõ không? Chẳng phải hắn ta đang ám chỉ ngày mai sẽ bình bịch tao đó ư.
”
Hệ thống: “…sao tôi nghe thấy sự hưng phấn trong giọng điệu của cậu nhỉ.
”
Nhạc Thiên: “Rõ lắm sao?”
Hệ thống: “Nếu cậu bỏ chữ “ư” đó đi thì đỡ hơn đấy.
”
Nhạc Thiên: “(^-^ )V ư~ ”
Sao lúc trước nó dám tin chuyện nhảm nhí của con người này chứ?! Rõ ràng là tính hướng của cậu ta có vấn đề mà! Hệ thống đau xót nện lên số liệu của mình một cánh mãnh liệt, sau khi nện xong một lúc sau mới kịp nhận ra, cười lạnh nói: “Cậu dám chà đạp Thẩm Lập Hành, không sợ bị lưu đày tinh thần sao?”
Nhạc Thiên hoảng sợ nói: “Sao tao dám chà đạp Thẩm Lập Hành chứ?”
Hệ thống thoáng yên tâm, Nhạc Thiên có điên đi chăng nữa thì cũng phải có mức độ.
Nhạc Thiên tiếp tục nói: “Nên tất nhiên là phải để Thẩm Lập Hành chà đạp tao rồi.
”
Hệ thống: “…”
“Không ngờ là hình tượng của tao trong lòng mày lại to lớn đến vậy, ” Nhạc Thiên điều chỉnh tư thế ngủ, hai tay để song song hai tai, điềm nhiên hỏi: “Cục cưng ơi yêu cưng lắm, ngủ ngon nha, anh ngủ đây, ngày mai sẽ là một ngày mới~ ”
Hệ thống lựa chọn tự khóa mình lại, nó đã tử bỏ hy vọng thu hồi lại cái con người tạo ra bằng tổ hợp gien quái dị này rồi, quyết định chờ xem tinh thần của Nhạc Thiên sẽ bị lưu đày như thế nào rồi.
Hôm sau Nhạc Thiên thức dậy tinh thần phấn chấn hơn gấp trăm lần, mặt đỏ hây hây, sau khi tắm rửa xong xuôi lại thấy mình đẹp trai hơn gấp bội, vuốt ngược mái tóc ướt nhẹp ra sau, nói với tấm gương trong phòng tắm: “Gương kia ngự ở trên tường, người đàn ông đẹp trai nhất thế gian là ai?”
Nhạc Thiên nhỏ giọng nói tiếp: “Là Thẩm Lập Hành.
”
“Vậy thì ai là người mà Thẩm Lập Hành đẹp trai nhất thế giới đang mê đắm thế nhỉ?”
Nhạc Thiên nặng nề kéo dài giọng mình thành giọng nam thấp, “Nhạc —— Thiên—— ”
Hệ thống: …tại sao lại không có chế độ chủ động che đậy cơ chứ, nó đang bị ép xem cảnh nhảm nhí của kẻ ngớ ngẩn đây này.
Nhạc Thiên mặc áo ngủ nhảy nhảy nhót nhót đi xuống lầu, cậu vốn đang lo là Thẩm Lập Hành nhìn thấy mình sẽ đuổi cổ mình ra người, trốn trốn tránh tránh như chuột nhắt trong Thẩm trạch, bây giờ thì cậu không cần phải lo lắng gì nữa, Thẩm Lập Hành yêu cậu còn không hết nữa là.
Cuối cùng lại trông thấy một đống người đang đứng dưới lầu Thẩm gia, Nhạc Thiên vừa đi đến khúc ngoặt cầu thang bất ngờ nhìn thấy nhiều người mà giật hết cả mình, kéo người làm đang đứng kế lan can lại hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Người giúp việc chép miệng, “Đến từ sáng sớm lận, đứng cũng được một lúc rồi.
”
Nhạc Thiên không đeo kính, đi xuống thêm mấy bước, nheo nheo mắt một hồi mới nhìn thấy rõ mặt của những người đang đứng bên dưới chính là đám đã chuốc rượu cậu ở Lam Nguyệt tối qua.
Bởi vì đêm qua say, nên vành mắt của đám quý công tử hình người giống chó lúc này bầm đen, mặt mũi sưng phù, trông thật sự rất thê thảm.
Thẩm Lập Hành ngồi trên ghế salon tối màu, cầm cốc cà phê uống một hớp nhẹ.
Chén sứ bằng gốm đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch làm phát ra một tiếng giòn tan nhè nhẹ, Nhạc Thiên đang trốn trên cầu thang run lên, có cảm giác như sát khí của Thẩm Lập Hành đang rất đậm, nhưng đồng thời cũng rất đẹp trai.
Nhạc Thiên vội vàng ngoắt kêu người làm sau lưng mình, người làm rón rén tiến tới.
Nhạc Thiên nhỏ giọng nói, “Lấy kính của tôi đến đây.
”
Người giúp việc hiểu ý, “Thiếu gia chờ tôi chút.
” Kiễng chân chậm rãi đi lên lầu, không đến hai phút sau đã lại kiễng chân đi xuống, Nhạc Thiên mang kính lên, hai người ló đầu thích thú hóng hớt.
Dường như Thẩm Lập Hành thấy đã cho bọn họ chờ đủ lâu rồi, mở miệng nói: “Về đi.
”
Nhạc Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng để xem phim: ??? Không được!
Đám quý công tử cúi đầu trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng khổ không thể tả, lúc này mà ai dám đi thật thì chỉ có thể là đồ ngu, tối hôm qua uống đến say khướt rồi bị đuổi về nhà, tên nào tên nấy cũng được người nhà hỏi thăm qua, biết lần này đã đắc tội Thẩm Lập Hành, nào dám cứ rời đi như vậy?
Trong đó người khó chịu nhất chính là Từ Đào, bị cả hai bên khinh bỉ.
Theo lý mà nói, hắn chỉ tính giúp Thẩm Nhạc Thiên một lần, đáng tiếc là không để lại tên, bây giờ mà khai ra, thì sẽ bị đám bạn đập ra bã, tiến thoái lưỡng nan.
Thấy tất cả đều bất động, Thẩm Lập Hành nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Tiễn khách.
”
Vệ sĩ bên ngoài lập tức đi vào một cách ngay ngắn trật tự, đưa tay lễ phép mời người.
Tay vệ sĩ chậm rãi tới gần, Lục Thiên Ninh không nhịn được lên tiếng: “Thẩm tiên sinh, bọn tôi chỉ uống rượu chơi với Nhạc Thiên chút thôi, đâu cần phải khiến mọi chuyện căng thẳng như thế chứ?”
Hắn không mở miệng còn đỡ, Thẩm Lập Hành không nhìn kỹ ai với ai, hắn vừa mở miệng, ánh mắt của Thẩm Lập Hành lập tức quét đến mặt hắn, nhanh chóng nhớ ra Lục Thiên Ninh là người đã nằm dưới đất ôm chặt Nhạc Thiên không buông.
Nhạc Thiên đang rúc trên thang vui vẻ hóng hớt, thầm nghĩ gan của Lục Thiên Ninh to thật, dám lên giọng với Thẩm Lập Hành.
“Bẻ gãy một tay của cậu ta.
” Thẩm Lập Hành vừa dứt, Lục Thiên Ninh hoảng đến tóc gáy dựng đứng, Nhạc Thiên biết tính Thẩm Lập Hành nói đùa nhưng làm thật, vội vàng chạy xuống cầu thang hòa giải, xoa mặt, giả bộ như vừa mới tỉnh ngủ: “Chú út, dưới này ồn quá, mọi người đang nói gì vậy?”
Thẩm Lập Hành nhìn lại, khi ánh mắt bắt gặp được Nhạc Thiên thì dần dần mềm xuống, nhóc con vô dụng của hắn da trắng như tuyết môi đỏ như son, tóc hơi ướt vén bên tai, sạch sẽ lại hoạt bát, khác một trời một vực với đám người dưới đây, ôn hòa nói: “Đánh thức cậu sao?”
Nhạc Thiên cúi đầu ngại ngùng cười, “Có một chút,” lại nói với những người khác: “Mọi người đến chơi sao không đánh tiếng trước?”
Trong lòng cả đám đang đứng lập tức chửi mẹ nó trong lòng, cơn say tối qua còn đang vần trong dạ dày, lại thêm một bụng tức nữa, hình như sắp không chịu nổi nữa.
Thấy bọn họ sợ hãi rụt rè không dám nói lời nào, Nhạc Thiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lập Hành, “Chú út, để tụi nó về đi, tối qua đã chơi vui lắm rồi.
” Đây là nói thật.
Thẩm Lập Hành quay mặt sang hướng họ, gằn giọng nói: “Cút đi.
”
Trong lòng tất cả gần như biết được quan hệ của hai chú cháu nhà này vẫn rất tốt, vừa ra ngoài đã mắng Lục Thiên Ninh phao tin giả, Lục Thiên Ninh có trăm miệng cũng không bào chữa được, chuyện cậu hắn nói sao là giả được.
Chỉ có Từ Đào xoay người nhìn Thẩm trạch, than thở: “Chú Thẩm thật sự rất thương Nhạc Thiên, thật sự.
”
Trong phòng khách trống trải, Thẩm Lập Hành xoa xoa mái tóc còn ướt của Nhạc Thiên, “Đi sấy tóc đi.
”
“Trời nóng thế này, con ra ban công ngồi một chút là khô ngay.
” Nhạc Thiên mặc áo ngủ đứng dậy, lại bị Thẩm Lập Hành kéo tay, Thẩm Lập Hành hai mắt nặng nề nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Tôi đi cùng cậu.
”
Cái ban công có bóng cây kim quế phủ xuống là nơi mà cả Thẩm Lập Hành và Nhạc Thiên đều thích đứng hóng gió nhất, Thẩm Lập Hành không biết mình đã bao nhiêu lần lặng yên đứng ở nơi đó chờ nhìn thấy Nhạc Thiên quay về, lại nhìn Nhạc Thiên rời đi.
Thời khắc này, Nhạc Thiên đang đứng dựa lưng vào lan can xanh đen, mái tóc đã hơi hơi dài hơn trước rũ xuống tản ra hai bên tai, bóng cây che đi nửa mặt bên phải của Nhạc Thiên, mờ mờ ảo ảo như mơ lại như thật, vẻ mặt cậu thích thú tươi cười, mắt nhắm lại như một con mèo biếng nhác.
Thẩm Lập Hành chống hai tay trên ban công, bỗng nhiên nói: “Nhạc Thiên, hủy đính hôn đi.
”
Ý cười ở khóe miệng Nhạc Thiên cứng lại rồi, cậu mở mắt nhìn về phía Thẩm Lập Hành, tủi thân nói: “Chú út, chuyện gì con cũng nghe chú hết, nhưng chỉ riêng chuyện đó là không được.
”
Sắc mặt Thẩm Lập Hành nhất thời trở nên khó coi, cười lạnh một tiếng nói: “Chuyện gì cũng nghe tôi?” Thấy vẻ mặt Nhạc Thiên rất chân thành, hắn bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy tay Nhạc Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu chắc chứ?”
Nhạc Thiên gật đầu, có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu ý của Thẩm Lập Hành, thành khẩn nói: “Chỉ cần có Diêu Diêu, chuyện gì con cũng sẽ cố.
”
Một câu nói khiến cõi lòng Thẩm Lập Hành bất chợt nhói đau, hắn siết chặt tay Nhạc Thiên rất lâu, mãi đến khi Nhạc Thiên bắt đầu giãy ra thì mới bỗng nhiên dùng sức kéo Nhạc Thiên vào trong ngực mình.
Nhạc Thiên kinh ngạc ngửa đầu lên nhìn thấy hắn, cần cổ thon dài giống như thiên nga sắp bị thịt, bởi vì ngạc nhiên mà quên cả phản kháng, chỉ là ngơ ngác nhìn Thẩm Lập Hành.
Dưới ánh mắt “ngây thơ ngờ nghệch” của Nhạc Thiên, Thẩm Lập Hành từ từ cúi người xuống, ngay giữa ban ngày ban mặt, hôn lên môi nhóc con vô dụng của hắn.
__
(1) gà cay: gốc là 辣鸡, ý chửi rác rưởi.
------oOo------