Vinh Quang [Esport]

Chương 52: 52: Tín Ngưỡng





Câu hỏi tại sao này như nói lên tiếng lòng của mọi người.

Bạch Tài, Ninh Triết Hàm, Việt Văn Nhạc không dám hỏi, nhưng trong lòng cũng đang thắc mắc điều này.

Close không đi rừng, FTW có còn là FTW sao?
Đừng nói là fan, bọn họ cũng nghĩ vậy.

Hoặc nên nói, có ai ngồi đây mà không phải là fan Close đâu?
FTW huy hoàng, FTW suy tàn, FTW tan rã, FTW ngoan cường tiến vào tổng chung kết toàn cầu.

Cho dù là FTW thời điểm nào cũng có bóng dáng Close, đều có đạo tặc bóng đêm của hắn.

Nhưng hiện tại, hắn nói hắn không đi rừng nữa.

Điều này phá hủy đi tín ngưỡng của bao nhiêu người!
Thần Phong khô khan nói: “…Kể từ khi Quiet gia nhập đội, tổ huấn luyện viên đã quan sát và phân tích, bọn anh đưa ra kết luận là Quiet phù hợp với vị trí đi rừng hơn…”
Vệ Kiêu mạnh mẽ ngắt lời: “Không ai phù hơn Close cả!”
Cậu không hề dùng danh xưng đội trưởng mà nói Close.

Lục Phong cau mày: “Kỹ thuật có thể mài giũa, kinh nghiệm có thể tích lũy, chỉ có một số tài năng khác là bẩm sinh”
Vệ Kiêu hai mắt đầy lửa giận nhìn hắn: “Tài năng? Em…”
Lục Phong cắt lời: “Trong trận đấu với 3U tối nay, em là người giải tỏa áp lực cho Ninh Triết Hàm”
Vệ Kiêu kinh ngạc.

Giọng Lục Phong bình tĩnh, nhẹ nhàng, êm dịu: “Anh luôn không thể chăm sóc cảm xúc của đồng đội, muốn thắng 5V5, cần 5 người, không phải một người.

Vệ Kiêu vội vàng nói: “Em đã gia nhập đội rồi, dù đi đường trên em vẫn làm được mà”
Lục Phong lắc đầu: “Đường trên có hạn chế, em phù hợp với đi rừng hơn”
Vệ Kiêu: “Nhưng anh chơi vị trí này bốn năm rồi!”
Điều này có nghĩa là gì?
Chỉ có những tuyển thủ chuyên nghiệp mới hiểu được.

Esport là bộ môn chỉ dành cho người trẻ, một tuyển thủ chuyên nghiệp có thể chơi mấy năm? Cố lắm thì 6, 7 năm, yếu đuối hơn thì 2,3 năm là cùng.

Lục Phong đánh 4 năm, sự nghiệp đã đi quá nửa, dù hắn có tài năng xuất chúng đến đâu cũng không thể ở mãi trạng thái đỉnh cao.

Thời kỳ đỉnh cao của hắn chỉ còn hai ba năm.

Vào thời điểm này, lúc hắn chưa phạm sai lầm gì, không có trở ngại, không khuyết điểm, tại sao lại bỏ vị trí đi rừng.

Vì sao chứ!
Hắn nỗ lực 4 năm, bỏ hết bao nhiêu tâm huyết, tại sao lại muốn từ bỏ.

Cậu thích đi rừng sao?
Thích chứ
Nhưng lý do cậu thích đi rừng là vì hai năm trước Close dẫn theo một đội thiếu kinh nghiệm, tìm kiếm cơ hội trong tuyệt cảnh đã khích lệ tinh thần cậu.

Vệ Kiêu kiên cường không? Kiên cường.

Có một đôi cha mẹ như vậy, chăm lo cho bà nội tuổi già, cậu phải kiên cường.

Chẳng lẽ người kiên cường không có thời điểm yếu đuối sao?
Bạn học cùng lớp của cậu, đứng thứ 2 lớp, cha mẹ cậu ta vui đến mức chạy lên trường khao mọi người ăn bánh gato.


Cậu nhìn cặp vợ chồng trung niên này mừng ra mặt thì trong lòng thấy khó chịu.

—— Cậu đứng đầu lớp, cha mẹ cậu lại không biết luôn.

Vệ Kiêu trốn học trong quán net, vô tình thấy trận đấu đó của Close
Cậu thấy đạo tặc bóng đêm trong màn hình, thấy được ánh sáng.

Một tia sáng đâm thủng nhát gan và yếu đuối, đâm thẳng vào tim cậu.

Trận đấu định sẵn sẽ thua, đồng đội tuyệt vọng, không có chút hồi hộp thi đấu nào.

Nhưng từ đầu đến cuối, đạo tặc bóng đêm vẫn luôn kiên trì, không từ bỏ, không dừng lại.

Hắn dùng lưỡi kiếm đỏ tươi đâm thủng mây mù, phá vỡ cục diện bế tắc, cho vô số người thấy được sức mạnh của niềm tin.

Muốn đánh, muốn thắng, muốn đi đến cùng dù chỉ có một mình.

Cuối cùng.

Đạo tặc bóng đêm đứng một mình trong hẻm núi trống trải, áo choàng phấp phới lộ rõ sự quyết tâm và bi tráng
Hình ảnh này khắc sâu trong đầu Vệ Kiêu.

Cậu chưa từng nghĩ tới mình lại bị một nhân vật trong game tác động mạnh đến vậy.

Cậu chưa từng nghĩa mình lại khóc vì một trận esport.

Cậu càng không ngờ mình lại bị một người không biết tên, cách một màn hình, cách một trò chơi, cách vô số đồ vật vô hình, lay động.

Trận đấu kia Close thắng.

Vệ Kiêu cũng tham gia trại huấn luyện trẻ vào mùa đông năm đó.

Close là tín ngưỡng của vô số người.

Cũng là tín ngưỡng của Vệ Kiêu.

Có nhiều người đang ở trong tuyệt cảnh.

Trong số đó có nhiều người vật lộn trong đau đớn.

Và những người đang bước trên con đường đầy chông gai đó, họ cần một tia sáng.

——Để soi sáng trong đêm tối, cho cậu dũng khí vô hạn và kiên định với nó.

Cho nên cậu không chấp nhận được việc Close từ bỏ.

Lục Phong nhỏ giọng nói: “Vệ Kiêu, đi ra đây với anh”
Vệ Kiêu không nhúc nhích.

Lục Phong dịu dàng nói: “Lại đây”
Thiếu niên kiêu ngạo, từ xưa đến nay luôn ngoan ngoãn dịu ngoan với hắn.


Nhưng bây giờ Vệ Kiêu cũng có dáng vẻ 19 tuổi nên có, cậu đứng im, giận dỗi nói: “Nói với em là anh sẽ tiếp tục đi rừng đi”
Lục Phong: “…”
Thần Phong nhíu mày, mở miệng: “Vệ Kiêu, đây là chuyện FTW đã quyết định, cậu…”
Lục Phong nâng tay, ngăn Thần Phong đang răn dạy.

Tâm lý Thần Phong cũng không dễ chịu, chỉ mở cửa đi ra ngoài.

Lục Phong đối mặt với nhiều người như vậy, có nhiều điều khó nói, Vệ Kiêu hiện tại nghe cũng không lọt.

“Tiếp tục kiếm điểm đi, anh về phòng trước” Nói xong câu đó với Vệ Kiêu, hắn cũng muốn rời đi.

Vệ Kiêu không cam lòng, ngay trước khi hắn ra cửa hỏi: “Là do em chưa đủ tốt sao?”
Tim Lục Phong dường như ngừng đập.

Giọng Vệ Kiêu khẽ run: “Cho em thêm chút thời gian, em sẽ trở nên mạnh mẽ, còn mạnh hơn cả Nguyên Trạch!”
Lục Phong tàn nhẫn, quyết tâm, đẩy cửa đi ra ngoài: “Anh chờ em trong phòng”
Vệ Kiêu ngơ ngác, ngã xuống ghế.

Trong phòng huấn luyện vô cùng im ắng.

Không còn tiếng lạch cạch gõ phím, không còn tiếng click chuột, thậm chí cả tiếng hít thở cũng rất nhẹ nhàng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, có thể chỉ vài phút, có thể đã nửa tiếng.

Vệ Kiêu ngồi ngay ngắn lại, đăng nhập game.

Cậu không nói chuyện với ai cả, không nhìn ai cả, chỉ chăm chú vào màn hình, môi mím chặt.

Vào game, xếp đối thủ, không nói lời nào chọn thần chiến.

Trận đấu bắt đầu, thần chiến trong hẻm núi im lặng như một con sói cô độc đang canh gác.

Xông lên, xuất chiêu, first blood!
Combat, lượn lách, penta kill!
Bạch Tài cũng vào game, cậu ta không chơi, chỉ xem thằng bạn đánh.

Cậu ta thấy Vệ Kiêu trầm mặc, nhìn thần chiến giống như một thanh gươm rời vỏ, nhìn những thao tác khó tin của cậu, nhìn cậu thắng trận.

Suốt 4 tiếng đồng hồ, Vệ Kiêu thậm chí không uống một giọt nước nào.

Cậu cứ dùng thần chiến, liên tục thi đấu, liên tục chém giết.

Bình thường toàn thấy Vệ Kiêu cợt nhả, Bạch Tài dường như quên mất rằng khi Vệ Kiêu nóng giận rất đáng sợ.

Tính cách của cậu tốt, bao dung với mọi người, nhưng cậu có điểm mấu chốt không ai được đụng vào.

Trong số đó là Close.

Hai năm trước là thời điểm FTW khó khăn nhất, Close tuổi còn trẻ đã mua lại câu lạc bộ, đối với nhiều người thì đây là chuyện bất khả thi.


Lúc đó lời ra tiếng vào không bao giờ dừng, trại huấn luyện trẻ của họ còn có người nói: “Close giỏi thật đấy, chỉ cần bán mông mà vẫn mua được một câu lạc bộ”
Vệ Kiêu nghe được câu này, không nói hai lời cho tên đó một đấm.

Tên kia hoang mang: “Mày điên à!”
Vệ Kiêu lại đấm thêm một phát, đánh cho tên kia chảy máu mồm.

Bạch Tài lúc đó xem choáng váng, lúc đó cậu ta đã quen biết Vệ Kiêu, thằng nhóc này suốt ngày cợt nhả, mồm mép tép nhảy, rất hòa đồng với mọi người, cậu ta chưa từng ngờ được cậu lại có thể tàn nhẫn đến vậy!
Nếu sau đó không phải Bạch Tài liều mạng ngăn cản, cậu ta nghi rằng Vệ Kiêu sẽ đánh chết tên đó.

Mặc dù đã bị đè xuống, Vệ Kiêu vẫn lăm le nhìn tên kia: “Xin lỗi mau”
Tên kia đâu biết mình làm sai cái gì.

Vệ Kiêu gằn từng chữ: “Xin lỗi Close mau”
Cũng khi đó, Bạch Tài biết được vảy ngược của Vệ Kiêu.

Người bình thường dễ tính một khi bị đụng đến vảy ngược sẽ đáng sợ hơn ai hết.

Trại huấn luyện trẻ quản lý lỏng lẻo hơn đấu trường chuyên nghiệp nhiều, với sự việc như vậy chỉ răn dạy rồi ghi tội.

Tên kia vừa đến chưa có thành tích gì, lại đuối lý, không dám gây chuyện nữa nên thu dọn về nhà luôn.

Việc này người biết không nhiều, Bạch Tài là một trong số đó.

Cho nên cậu ta hiểu rõ việc Close đổi tuyến kích thích đến Vệ Kiêu như thế nào.

Ba giờ sáng.

Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc lần lượt đứng dậy.

Bọn họ nhìn Vệ Kiêu, lại nhìn Bạch Tài.

Bạch Tài lắc đầu.

Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc gật gật đầu, đi ra trước.

Trong phòng chỉ còn Vệ Kiêu và Bạch Tài, Bạch Tài suy nghĩ một lúc, muốn mở miệng, Vệ Kiêu nói: “Mày đi nghỉ trước đi”
Bạch Tài: “…”
Vệ Kiêu chăm chăm nhìn vào màn hình, dù đã tập trung suốt 4 tiếng, cậu vẫn phát huy sức mạnh của thần chiến đến mức tối đa.

Bạch Tài hít một hơi: “Đội trưởng vẫn đang chờ mày đấy”
Ngón tay Vệ Kiêu run lên, để sót mất lính: “Ổng ngủ rồi”
Nguyên Trạch cắn răng nói: “Mày đừng như vậy nữa, đội trưởng đưa ra quyết định như vậy chắc chắn là…”
Vệ Kiêu lạnh lùng nói: “Đi nghỉ đi”
Bạch Tài: “…”
Chỉ người buộc chuông mới cởi được chuông, Bạch Tài có nói gì cũng vô ích, cậu ta đứng dậy: “Mày cũng nghỉ sớm đi”
Vệ Kiêu: “Ừm”
Bạch Tài rời phòng huấn luyện.

Trong phòng huấn luyện rộng lớn chỉ còn lại Vệ Kiêu.

Cậu đánh xong một trận.

Chữ Victory chói mắt trên màn hình không còn thú vị nữa.

Vệ Kiêu không chơi nữa, dựa vào ghế, nhấc tay lên che mắt.

Tại sao lại muốn từ bỏ
Bởi vì cậu chưa đủ mạnh sao
Close vì cậu nên mới từ bỏ vị trí đi rừng sao?
Một cơn đau nhói khó tả trào lên trong lồng ngực khiến Vệ Kiêu cảm thấy bất lực.


——Vì sao cha mẹ lại rời đi
——Là vì cậu không ngoan sao
Vệ Kiêu hít một hơi, cố gắng nén xuống cảm xúc này.

Cậu ngồi thẳng người, nhấp chuột chọn đối thủ.

Không đủ mạnh thì luyện thôi.

Cậu có thể làm được
“Ting”
Điện thoại vang lên.

Đây là thông báo đặc biệt
Vệ Kiêu tắt chọn đối thủ, cầm điện thoại lên
LU: [Đã ngủ chưa?]
Vệ Kiêu hiện tại không muốn nói chuyện với ai cả, bao gồm cả sếp.

Nhưng….

Trễ thế này rồi còn chưa ngủ, hẳn là có chuyện gấp.

Vệ Kiêu gõ: [Chưa đâu]
Cậu tiếp tục hỏi: [Anh Lục cần gì sao]
Ba giờ sáng, bình thường đã đi ngủ rồi.

LU im lặng, gửi đến một câu: [Muộn thế này rồi, đang huấn luyện sao?]
Vệ Kiêu: […]
LU: [Anh đang làm phiền đến em à?]
Vệ Kiêu: [Không đâu]
Hai người im lặng một lúc, giống như tạm thời không biết nói thêm gì.

Vệ Kiêu xốc lại tinh thần nói: [Anh Lục muộn thế này vẫn chưa ngủ, đang…]
Cậu còn chưa gõ xong, LU đã gửi tin nhắn: [Tâm trạng không tốt à?]
Chỉ mấy chữ đơn giản, Vệ Kiêu cảm nhận được sự quan tâm từ một người chưa từng gặp mặt.

Mũi cậu chun lại: [Ừm]
LU: [Xảy ra chuyện gì sao?]
Những lời nói Vệ Kiêu kìm nén suốt 4 tiếng, kể cả Bạch Tài cũng không nói được, bây giờ dường như có thể kể cho người lạ này nghe.

[Đội trưởng của tôi quyết định đổi tuyến] Gõ xong mấy lời này, đầu ngón tay Vệ Kiêu như bị nóng lên.

Cậu hít một hơi thật sâu, gửi một tin: [Anh ấy muốn từ bỏ thứ mình đã kiên trì suốt 4 năm]
Sau đó là: [Bởi vì tôi chưa đủ mạnh]
Trong phòng khách sạn, Lục Phong ngồi trong bóng tối nhìn ba tin nhắn này
—— Đội trưởng của tôi quyết định đổi tuyến
—— Anh ấy muốn từ bỏ thứ mình đã kiên trì suốt 4 năm
—— Bởi vì tôi chưa đủ mạnh.

Một cỗ cảm xúc tràn ra khắp khoang ngực Lục Phong, khiến ngòn tay hắn khẽ run dưới ánh trăng.

LU: [Tại sao không nói chuyện với người đó]
Vệ Kiêu ngạc nhiên
LU: [Có khả năng không giống như em nghĩ đâu]
Vệ Kiêu đánh chữ: [Anh Lục à, anh không biết đâu, đội trưởng tôi từ khi vào nghề đến giờ vẫn luôn chơi đi rừng, anh ấy là người đi rừng giỏi nhất toàn bộ Vinh Quang này!]
LU: [Lỡ không phải vì hắn thích thì sao?]
Lưng Vệ Kiêu cứng đờ: [Sao có thể!]
LU: [Hắn không từ bỏ bởi vì thứ hắn kiên trì không phải là một vị trí đi rừng]
Vệ Kiêu từ từ đứng lên.

.