Một đêm vô mộng, khi tỉnh lại trong phòng chỉ còn Vệ Kiêu.
Cậu ngồi dậy vỗ vỗ mặt, thấy trên điện thoại có tin nhắn chưa đọc.
Bây giờ đã 11 giờ
May quá, vẫn còn 2 tiếng nữa mới bắt đầu kỳ tập huấn mùa đông!
Có tin nhắn từ 5 phút trước của Bạch Tài: [Dậy chưa?]
Vệ Kiêu đi dép lê vào phòng tắm: [Giề?]
Bạch Tài: [Đi ăn!]
Vệ Kiêu: [Ồ…]
Một lúc sau, Bạch Tài gửi đến 3 chữ: [Tối qua mày…]
Vệ Kiêu gửi qua một dấu hỏi chấm
Lo lắng của Bạch Tài rất hợp lí: [Tối qua mày có làm gì không?]
Vệ Kiêu: [???]
Bạch Tài thấy uyển chuyển không được, nói trắng ra: [Mày có bò lên giường của đội trưởng không?]
Vệ Kiêu chậc một tiếng, đặt bàn chải đánh răng xuống chửi Bạch Tài: [Lão Bạch, mày có bình thường không đấy, thèm yêu thì kiếm người mà yêu đi, suốt ngày chỉ biết nghĩ bậy bạ thôi à!]
Thấy lo lắng của Bạch Tài là hợp lý mới có vấn đề, có trai thẳng nào lại lập tài khoản kỳ dị như Quái Đế đâu!
Bạch Tài tức nổ phổi: [Mộng du á! Ý tao là tối qua mày có mộng du không?]
Có vẻ như là không rồi
Ngón tay Vệ Kiêu lướt nhanh trên điện thoại: [Nếu không phải mệt sắp chết thì tao sẽ không bị mộng du, hôm qua chưa đến 3 giờ đã đi ngủ thì mộng du thế nào được?]
Chứng mộng du của cậu chỉ bộc phát khi đáp ứng đủ điều kiện cần, ví dụ như là thức đêm chơi game, chỉ cần chơi liên tục 18 tiếng thì khả năng lớn sẽ bị mộng du.
Bạch Tài thở phào nhẹ nhõm: [Mày đã bị như vậy rồi mà còn đòi ngủ chung với người khác]
Vệ Kiêu thầm nhủ: Mày thì hiểu cái gì, tao và đội trưởng ngủ với nhau được lần một rồi thì thêm 2,3 lần nữa thì có sao.
Bạch Tài: [Tao ở một mình thì không qua ở chung, cứ chen chúc với đội trưởng làm gì?]
Vệ Kiêu [???]
Bạch Tài: [Tao thấy mày chỉ muốn…]
Vệ Kiêu: [Đuỵt! Mày ở một mình à?]
Bạch Tài: [Ừ, bọn mình có 9 người, chắc chắn là sẽ dư ra một người rồi]
Vệ Kiêu: “… … … …”
Đm, cậu khéo quá hóa ngu rồi, không hề nghĩ tới việc ở một mình luôn.
Bạch Tài quá hiểu cậu rồi: [Mày không hề biết chuyện được ở riêng một phòng đúng không?]
Vệ Kiêu không biết thật, nhưng cậu làm sao có thể thừa nhận được!
Vệ Kiêu sĩ diện nói: [Tất nhiên là biết rồi]
Bạch Tài kinh ngạc: [Cho nên… Mày đơn giản là muốn ở chung với đội trưởng thôi à?]
Với việc này, Vệ Kiêu quăng luôn liêm sỉ của bản thân mình: [Thế nào, không được à? Đội trưởng nhà này vừa đẹp vừa mạnh lại còn săn sóc, vì sao tao lại không được ngủ với ổng?]
Bạch Tài: [… … …]
Ừ thì ngủ, ngủ chết mày luôn!
Vệ Kiêu rửa mặt xong xuôi, tò mò Lục Phong đã đi đâu
Nhưng nghĩ lại việc đội trưởng là một người bận rộn, vừa phải tập thể dục vừa phải sắp xếp công việc, chắc chắn không nhàn rỗi giống mấy thằng trẩu nghiện game như mình.
Vệ Kiêu vào phòng Bạch Tài lượn vài vòng, nhìn thấy chiếc giường lớn êm ái, mềm mại trong phòng cậu ta mà thấy ghen tị
Sớm biết có phòng ở riêng, cậu đã…
Ầy, thôi, ngủ với đội trưởng cũng hay mà, dù sao thì nếu muốn đấu đôi thì cần có nhiều thời gian bồi đắp tình cảm và hiểu biết ngầm với nhau.
Khi đi ăn, họ tình cờ gặp Việt Văn Nhạc cùng Ninh Triết Hàm.
Bạch Tài hỏi: “Buffet thế nào?”
Việt Văn Nhạc: “Khoai tây chiên rất ngon.
”
Bạch Tài: “…”
Ủa thế chú đi ăn cơm hay đi ăn vặt vậy?
Cậu ta nhìn sang Ninh Triết Hàm.
Nhóc Ninh tính ra vẫn đáng tin hơn: “Đồ ăn rất ngon, lại phong phú nữa”
Bạch Tài yên tâm, vali của cậu ta hơi nhỏ, không mang theo mì gói, đồ ăn không ngon thì cậu ta sẽ không có sức mà chơi.
Vệ Kiêu không có hứng ăn, bưng một đĩa dưa hấu ngồi xuống.
Bạch Tài nói không nên lời: “Mày chỉ ăn thế thôi à?”
Vệ Kiêu: “Cơn đói làm tao tập trung hơn”
Bạch Tài: “???”
Anh Cải thường xuyên cảm thấy lạc lõng vì không hòa nhập được với chúng bạn
Vệ Kiêu cắn dưa hấu nói: “Mày không hiểu đâu, đói bụng có thể kích thích tiềm lực, chốc nữa tao sẽ lên lầu luyện Thần Chiến”
Bạch Tài: “… …”
Vệ Kiêu sâu sắc nói: “Là một người đi đường trên, tao không thể quá si mê đạo tặc được, phải chơi tốt tất cả anh hùng đường trên, như thế mới xứng với đội trưởng bọn mình”
Bạch Tài gắp miếng steak của mình sang cho cậu: “Tao lại thấy mày kiểu gì cũng chết đói trước khi đấu chung được với đội trưởng”
Vệ Kiêu từ chối: “Lão Bạch mày đừng hại tao, ăn uống no đủ chỉ tổ khiến ông đây buồn ngủ thôi, ảnh hưởng đến việc thể hiện thực lực lắm”
Bạch Tài: “Đuỵt cụ! Mày mới dậy thôi đấy!”
Vệ Kiêu: “Tiêu hóa thức ăn ảnh hưởng tới não!”
Bạch Tài: “Ngu!”
Vệ Kiêu: “???”
“Mày mới chửi tao xong đúng không?”
“Đâu có”
“Mày có, mày mới chửi tao ngu, lão Bạch, mày chết chắc rồi!”
Bạch Tài nhét thịt bò vào miệng, cậu ta sắp bị cái thằng chó kiêng ăn kiêng uống để chơi game này làm tức chết rồi!
Giọng của hai người không hề nhỏ, người nào đó đang ngủ bên cạnh chậm rãi mở mắt
Thành viên 3U: “!”
Đội trưởng tỉnh rồi, nhưng đội phó không có ở đây, nàm thao bây giờ?
Vệ Kiêu cũng để ý chuyện này, không chút áy này nào hỏi: “Đánh thức cậu rồi à?”
Trên bàn ăn cũng có thể ngủ, anh Thụy này, anh đến đây để ăn hay để ngủ vậy?
A Thụy mở mắt ra, nhìn Vệ Kiêu một lúc
Vệ Kiêu không phải Tòng Dật, không hiểu được cậu đang muốn nói cái gì
Sau đó xảy ra một chuyện khiến toàn bộ 3U kinh hãi tột độ!
Đội trưởng của bọn họ đang nói chuyện đấy, nói bằng ngôn ngữ nhân loại có thể hiểu được!
A Thụy: “Hôm qua cậu thua rất thảm”
Vệ Kiêu: “???”
A Thụy an ủi cậu: “Đừng buồn, khi đấu đôi tôi sẽ báo thù cho cậu”
Vệ Kiêu: “… … …”
Nói xong hai câu này, A Thụy gục xuống
Vệ Kiêu phát cáu: “Lão Thụy, ý cậu là sao, khinh thường tôi đấy à? Tôi đấu đôi thua, nhưng tôi…”
A Thụy: “ZZZZ…”
Anh Kiêu của chúng ta chửi được trời, chửi được đất, chửi được cả không khí, nhưng không tài nào chửi được cái người suốt ngày chỉ biết ngủ này.
Một giờ chiều, tập huấn mùa đông bắt đầu
Để giành giật điểm, mọi người gần như là vọt vào cùng lúc.
Ban tổ chức thi đấu có lẽ muốn tiếp tục kéo dài kỳ tập huấn mùa đông nên máy chủ có rất nhiều tính năng.
Hầu hết các máy chủ chính thức đều được làm y chang, ngay cả sảnh đợi cũng giống hệt nhau, nhưng tài khoản người chơi trong đó đều full cấp và trang bị đầy đủ skin.
Nếu để người bình thường thấy đống tài khoản này thì chắc mắt sáng như sao.
Tất cả các hệ tướng, mấy nghìn cái skin, thích dùng gì thì dùng, chưa kể đây còn có cả những phiên bản ngừng bán từ lâu.
Cho dù là nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng thấy mới mẻ.
Với người bình thường, skin có hay không cũng không quan trọng, không ảnh hưởng gì cả.
Nhưng đối với tuyển thủ chuyên nghiệp, skin tuy không trợ giúp được gì nhưng lại mang lại cảm giác cho họ.
Hai chữ cảm giác này khi thi đấu chuyên nghiệp có thể khiến kết quả thay đổi.
Điểm khác biệt giữa huấn luyện mùa đông và cuộc thi chính thức là bảng thông báo
Thi đấu chính thức sẽ có quảng cáo tướng mới, hoặc lời nhắc cập nhật hoặc thông báo chính thức của trò chơi.
Còn mày chủ của kỳ tập huấn mùa đông thì treo lít nhít bảng luật lệ.
Vệ Kiêu đọc nhanh như gió, rất nhanh liền tổng kết ra trọng điểm.
Thứ nhất, chỉ có thể tự do đấu đơn hoặc đấu đôi, không được phép đấu 3 hoặc đấu 5 người
Thứ hai, đấu tự do được chia thành ba thể thức: đấu đội, đấu đôi và đấu đơn, giống với đấu trường chuyên nghiệp.
Thứ ba, quy tắc tính điểm là cộng ba điểm khi thắng một hiệp, trừ ba điểm khi thua một hiệp, có thể được cộng thêm điểm nếu thể hiện tốt, nếu không phải tình huống đặc biệt thì không được nghỉ thi đấu.
Thứ tư, ba chế độ có các quy tắc tính điểm giống nhau
Thứ năm, tổng điểm của mỗi đội được tính vào lúc sáu giờ hàng ngày, cũng là lúc công bố điểm xếp hạng của 5 tuyển thủ.
Thứ sáu, mỗi người chơi bắt đầu của đội tham gia thi đấu ít nhất ba giờ mỗi ngày, nếu ít hơn 3 tiếng thì đội sẽ mất tư cách xếp hạng.
Thứ bảy, không được phép đấu thay, nếu bị phát hiện thì đội mất tư cách thi đấu.
Gần như cùng lúc đó, Thần Phong nói trước cả đội: “Bạch Tài đừng có mà lười, nhớ chơi cho đủ giờ, thua hay không không quan trọng, đây là một cơ hội tốt để tìm hiểu đối thủ”
Những quy tắc này cũng được xem là khá công bằng.
Thắng cộng 3 điểm, thua cộng 3 điểm, để tránh sự ghanh đua trong đội, điểm xếp hạng sẽ là tổng điểm của cả 5 người thi đấu.
Trình độ của người chơi trong mỗi đội chắc chắn là không đồng đều.
Để tránh những người yếu hơn không được chơi, thời gian tối thiểu được đặt ra.
Thật ra đó không phải là vấn đề gì to tát, mục đích của nhóm tuyển thủ khi tham gia kỳ tập huấn mùa đông là để nâng cao năng lực cá nhân, sẽ không từ chối thi đấu.
Giống như Thần Phong đã nói, thua thì sao, đây là cơ hội tốt để tìm hiểu đối thủ.
Nhưng điều khiến các tuyển thủ phấn khích đó là.
Có một khu vực trò chuyện công cộng trong sảnh đợi, trong khung chat có thể phiên dịch ra các loại ngôn ngữ khác nhau, tuy lời dịch có hơi khập khiễng nhưng vẫn có thể hiểu được ý muốn nói.
[Vì sao đấu đôi, đấu đơn và đấu đội có cách thức cộng điểm giống nhau vậy?]
[Không công bằng chút nào! Bọn này đâu có sức đấu đôi thắng Kim Sung Hyun và Lee Heran, đấu đơn thì sao bì được với Close]
[Chẳng khác gì cơ hội cho bọn họ kiếm điểm cả]
Phía dưới lập tức có người nói tiếp: [Thì mấy người không chơi là được, ai ép đâu]
Có người nhanh chóng đốp lại: [Lầu trên chưa tỉnh ngủ à, đấu đôi và đấu đơn là thi đấu tự do, tự do là sao, là hai bên đều có quyền như nhau đó má]
Đúng vậy, sự tự do trong kỳ tập huấn màu đông chia đều cho mọi người.
Nếu ở mục đấu đơn thì vẫn có thể bị xếp ngẫu nhiên vào đấu đôi, hoặc đấu đội, trúng cái gì thì chơi cái ấy.
Nhưng nếu đã đăng kí đấu đôi thì chỉ có thể đấu đôi và đấu đội, không thể đấu đơn.
Cho nên không phải cứ không muốn chơi là được.
Lại có người phản bác: [Thì sao? Người ta cũng là dựa vào sức mình, rõ ràng là do mày gà, trách gì đời]
[Hơn nữa, đại ma vương chỉ có một người, bị bốc trúng thì do xui thôi, sợ cl gì]
[Chờ chút…Nếu như vậy thì sẽ có khả năng xem Close vs Marshal không?]
[Đuỵt cụ! Còn có cà Kim Sung Huyn nữa!]
[Kim Sung Hyun chắc chắn là đấu đôi rồi, khỏi chờ]
[Marshal cũng được rồi, lâu rồi chưa thấy ổng solo]
Thông tin trên màn hình lớn nhảy liên tục, phần lớn tuyển thủ đều cảm thấy vô vọng với 3 thứ hạng đầu, đành phải cố thôi.
Vệ Kiêu không dám lãng phí thì giờ, tổng cộng có 5 tiếng, tốc chiến tốc thắng chắc cũng được 7,8 trận, cậu muốn chơi ngay lập tức!
Vệ Kiêu dũng cảm bước đến bấm nút chọn đối thủ…
Trong phòng huấn luyện của FTW, anh Cải huyên thuyên: “Đấu đôi đi, tôi muốn thắng, tôi muốn vui vẻ kiếm điểm”
Ninh Triết Hàm giơ tay: “Có em nè!”
Anh Cải lạnh lùng nói: “Chúng ta chỉ có thể làm kẻ thù thôi”
Việt Văn Nhạc: “Tôi muốn đấu đơn”
Thể chế của đấu đơn rất thú vị, ai mà không muốn thử cơ chứ.
Anh Cải nhìn về phía Vệ Kiêu: “Anh Kiêu!”
Vệ Kiêu: “Hông muốn”
Bạch Tài: “Bọn mày thế nào đây? Sao không ai thương một kẻ già yếu bệnh tật như tao nhể?”
Vệ Kiêu vẫn chưa bốc đối thủ, khuyên bảo cậu ta: “Lão Bạch, mày đã là một bông cải trưởng thành rồi, phải biết tự chăm sóc bản thân thôi”
Ông bố bỉm sữa Bạch phát hỏa: “Sau đừng bảo tao cấp máu cho mày nha!”
Vệ Kiêu bình tĩnh: “Chuyện này tính sau, bây giờ phải tập trung”
Bạch Tài: “…”
Tập trung con mẹ mày!
Trong cơn giận, Bạch Tài đã chọn đấu đơn.
Vệ Kiêu vui vẻ nói: “Ồ, tao có đối thủ rồi nè!”
Bạch Tài ồ lên, quay đầu phát hiện mình cũng có đối thủ rồi, cũng là đấu đơn
***….
.
lẽ nào
Giờ vẫn chưa thấy được tên đối thủ
Bạch Tài cầu thầm trong lòng: Đíu thể nào….
đíu thể nào….
.
mình và tên kia không thể lắm duyên nhiều nợ như thế được
Sau đó…….
cậu ta nghe thấy Vệ Kiêu nói: “Tên kia còn cấm ám tặc nữa mới đau chứ, tao giờ đang đấu đơn mà, cấm chả ích gì”
Bạch Tài quay lại nhìn màn hình hiển thị mình vừa cấm ám tặc: Đéo, đéo thể nào
Cấm ám tặc là chuyện thường như lên phường, cậu ta còn khuya mới bốc trúng Vệ Kiêu
Chỉ nghe Vệ Kiêu nói: “Tao thì cấm ai, không muốn cấm gì cả, thôi cấm thần mục đi”
Thần mục sẽ không bao giờ dùng để đấu đơn nên chẳng ai dại mà cấm cả.
Bạch Tài nhận ra mình vừa ban đạo tặc: Không, không thể nào như vậy được!
Cấm đạo tặc bóng đêm là chuyện thường, chưa chắc cậu ta đã gặp trúng Vệ Kiêu!
Bạch Tài: “… Đệt!” Ngu rồi!
Bạch Tài run rẩy khóe miệng.
Mãi đến tận khi Vệ Kiêu vào giao diện trò chơi mới thấy ID FTW.
White.
Ủa clm gì thế, trận đấu đầu tiên của cậu lại trúng Bạch Tài.
Lại còn đấu đơn nữa chứ!
Vệ Kiêu hoảng hoảng hốt hốt: “Đây là quả táo sao? Quả táo vì bỏ rơi ông bố bỉm sữa kia sao?” Trong lúc hoảng hốt lỡ tay chém luôn Bạch Tài, gửi cậu ta lên Tây Thiên.
Bạch Tài: “Đuỵt mọe nó! Thế rốt cuộc là quả táo của ai đây?”
Ván đầu tiên, Vệ Kiêu của FTW cộng 3 điểm, Bạch Tài của FTW trừ 3 điểm.
Tổng điểm FTW: 0
Nhìn thấy hai người họ đau đớn, bi thảm, Việt Văn Nhạc vốn đang định đấu đơn quay lại nhìn Ninh Triết Hàm.
Ninh Triết Hàm: “Anh Nhạc!”
Việt Văn Nhạc gật đầu.
Hai người họ cùng nhau đấu đôi.
Dằn vặt mười phút, nhìn quả trứng ngỗng Vệ Kiêu không cam lòng chút nào: “Đi đấu đôi đi!”
Bạch Tài ngỏm 6 lần, tâm lý đang rất hoảng: “Mày giết tao bớt chút không được à?”
Mặc dù đều là thua nhưng mà đỡ nhục hơn mà!
Hai người cùng nhau đi đấu đôi.
Việt Văn Nhạc và Ninh Triết Hàm cũng vậy.
Sau đó…
Hai giờ chiều, khán giả ngồi xem kỳ tập huấn phát điên rồi.
[Đù! Xem FTW kìa!]
[Thánh thần ơi! Ha ha ha, FTW của tôi chó ngáp phải ruồi rồi!]
[Tôi cười chết rồi, ván đầu tiên là Quiet đấu đơn với Bạch thần, ván thứ hai lại là Quiet và anh Cải đấu đôi với Việt Văn Nhạc và Ninh Triết Hàm!]
[FTW mấy người sao vậy, có tận 17 đội cơ mà, sao không đấu với người ta mà cứ đấu với đội mình thế!]
[40 phút, Pro đã được 15 điểm rồi, FTW chúng mình…]
[Quả trứng vịt này tự mình kiếm được đấy!]
Khi Thần Phong và Lục Phong đi vào phòng huấn luyện, bốn đứa nhỏ đang chuẩn bị đấu thêm ván nữa.
Nhìn điểm…
Thần Phong câm nín.
Vệ Kiêu rất tức giận: “Lão Bạch mau quay lại, mày và tao bay nhảy suốt bao năm sao có thể gãy cánh ở đây được!”
Cậu đang định đấu tiếp, Lục Phong nắm lấy tay cậu.
Vệ Kiêu kinh ngạc.
Lục Phong phủ tay lên tay cậu, di chuột hủy trận, tiện thể thoát khỏi phòng đấu đôi.
Vệ Kiêu: “???”
Thần Phong tức chết rồi, hận không thể cầm bộ hồ sơ gõ cho mấy phát vào đầu.
“Mấy đứa ngu này! Không biết là xong mỗi trận là phải chọn lại đối thủ à!”
Bốn đứa nhỏ: “… … … …”.