Tất cả tuyển thủ sôi máu lên: “Hay!”
“Quiet ghê thật!”
“Cứ thích làm ngược với Marshal mới chịu chứ!”
Cuộc đối thoại lúc trước của Vệ Kiêu và Nguyên Trạch ai cũng nghe rõ.
Nguyên Trạch nói đội trưởng của cậu không đánh đôi được đâu, Vệ Kiêu lại nói đội trưởng của tôi không gì là không am hiểu hết.
Lợi dụng thời cơ lúc này chứng minh là mình đúng.
Thằng nhóc này tự tin thật!
Mọi người đối với Close là vừa yêu vừa hận.
Không thích đụng trúng hắn khi đấu đơn nhưng lại thích xem hắn thi đấu.
Khi hắn thi đấu, bất kể là solo hay đấu đôi thì mọi người cũng đều thích.
Nếu như lúc đấu đôi bốc trúng Kim Sung Hyun và Lee Heran thì…
Úi chà, cái vụ cùng đồng đội mới đi đập nhau với đồng đội cũ nghe thú dị đấy!
Trước khi xuống sân khấu, Nguyên Trạch nói nhỏ với Vệ Kiêu: “Cậu sẽ hối hận!”
Vệ Kiêu đang muốn mở miệng thì Nguyên Trạch đã rời đi.
Cậu nói thầm trong bụng: Không bao giờ hối hận!
Dưới sân khấu.
Thần Phong đẩy Lục Phong một cái: “Nhóc điên Vệ đang chờ cậu đấy”
Lục Phong hoàn hồn, nhíu mày.
Thần Phong biết hắn lo lắng cái gì, nói: “Không sao đâu, chỉ là trận đấu biểu diễn thôi mà”
Lục Phong: “Ừ.
”
Hắn đứng dậy, băng qua lối đi và bước đến sân khấu được chiếu sáng rực rỡ.
Từ trận đấu đầu tiên năm mười bảy tuổi đến nay, hắn đã đứng ở chỗ được mọi người chú ý đến kia vô số lần.
Có chung kết thế giới giải đấu đội, có trận chung kết giải đấu đơn, hắn đã trải qua nhiều trận đấu đỉnh cao khiến cho cả tuyển thủ chuyên nghiệp tay chân ngứa ngáy, hắn từng cảm thấy căng thẳng, cảm thấy hồi hộp, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lo lắng.
Nhưng lần này, dù chỉ là một trận đấu đôi biểu diễn, Lục Phong trải qua một cảm xúc gọi là lo lắng.
Thần Phong đưa tay trái lên môi, cắn móng tay.
Thang Thần biết tật xấu cứ mỗi khi căng thẳng thì lại cắn móng tay này của anh: “Chỉ là một trận đấu biểu diễn thôi mà”
Thần Phong phục cái thần kinh thô này của hắn: “Close quá quan tâm Vệ Kiêu”
Thang Thần: “Mãi mới lừa được đứa nhỏ này về, tất nhiên phải quan tâm rồi”
Thần Phong véo gáy hắn: “ĐM, chú mày thông minh lên một chút đi có được không?”
Lỗ tai Bạch Tài dựng thẳng lên, hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, đội trưởng hình như chưa từng đánh đôi thì phải.
”
Thần Phong nhắm mắt lại: “5V5 như vậy rồi, đánh đôi như thế nào?”
Bạch Tài sững sờ.
Ninh Triết Hàm mới đến, còn không hiểu ra sao: “Sao vậy?”
Việt Văn Nhạc thở dài, giải thích cho nhóc Ninh: “Nhớ lại trận đấu tập khi em mới vào đội đi”
Nhóc Ninh hồi tưởng một lát, lập tức tự kỉ: “Em quá gà”
Đúng vậy, trong mấy trận đấu tập đó, trên mặt cậu ta như viết chữ GÀ trên trán, bị người ta đánh cho lên bờ xuống ruộng.
Thần Phong thở dài: “Đấu đôi còn cần sự phối hợp hơn cả 5V5”
Thang Thần vô tư: “Không sao, nhóc điên Vệ sẽ ổn thôi”
Thần Phong lại không lạc quan được như hắn.
Solo và đấu đôi là hai chuyện khác nhau.
Đấu đôi cũng khác với 5V5, nhưng hai loại này lại có vô số mối liên hệ.
Ví dụ, nếu đấu đôi phối hợp tốt thì 5V5 hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng nếu đấu đôi không phối hợp với nhau được thì sẽ có rất nhiều mối họa ngầm trong 5V5.
Thần Phong không muốn Close đánh đôi với bất kì ai trong đội, nhưng mà anh chưa kịp dặn Vệ Kiêu, mà tất nhiên…
Khả năng là có dặn cũng như không.
Nhưng anh không ngờ đến lại đanh đôi trong trường hợp có nhiều người quan sát như vậy!
L&P.
Gary: “Phải rồi, tôi chưa thấy Close đánh đôi khi nào cả”
Nguyên Trạch nhìn hai người trên sân khấu: “Hắn không thể đánh đôi”
Lão G rất tò mò: “Tại sao? Hai người từng đánh với nhau trước đây sao?”
Nguyên Trạch: “Từng”
Anh thu lại nụ cười trên miệng.
Đồng thời ở phía Pro cũng có người thắc mắc.
Kim Sung Hyun thở dài nói: “Mong là không rút trúng chúng ta”
Lee Heran: “…”
Kim Sung Hyun: “Tôi không muốn đánh đôi với Close chút nào cả”
Cho dù đó là với tư cách đồng đội hay là đối thủ.
FTW năm đó như mặt trời ban trưa, thống trị cả thi đấu đội hay thi đấu đơn, cũng háo hức muốn thử sức với thi đấu đôi.
Ban huấn luyện khi đó đã hết sức nỗ lực tìm kiếm hai người thích hợp từ đội chính thức.
Kết quả…
Không hiểu chơi thế nào mà cả hỗ trợ cũng đấm nhau được với ADC luôn, đấu đôi thực sự không thể chơi được.
Năm đó Close gia nhập đội, tuyển thủ thiên tài 17 tuổi trông có vẻ lạnh lùng, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là người mới, cực kỳ tài năng, có thể chơi ở bất kỳ vị trí nào.
Nhóm huấn luyện viên rất kích động, cứ ngỡ là vị này có thể bắt cặp với 4 tên cứng đầu kia, lấy chức vô địch giải đấu đôi.
Và thế là bắt đầu ghép đôi.
Một tuần lễ sau, nhóm huấn luyện viên trầm cảm.
Bỏ mẹ đấu đôi đi, FTW không cần số tiền thưởng này!
Nguyên Trạch nói với Gary: “Khi tôi và Close bắt đầu đấu đôi, Close chỉ mới 17 tuổi, trong trận đấu đầu tiên, tôi đã nghĩ thầm là chỉ vậy mà đã được vào FTW? Nhóm huấn luyện viên điên rồi à”
Gary kinh ngạc: “Close thật sự không đấu đôi được à?”
Nguyên Trạch cười ha ha: “Hắn cố tình”
Gary chớp mắt: “Tại sao? Cố tình sao cơ?”
Nguyên Trạch ra vẻ thần bí: “Cứ xem đi rồi cậu sẽ hiểu”
Lục Phong vừa lên đến nơi, trạng thái tinh thần của Vệ Kiêu trở nên rất tốt, cậu nhường quyền bốc thăm đối thủ cho Lục Phong.
Lục Phong nhìn cậu: “Em rút đi”
Quiet-người đã làm việc mà đáng ra Nguyên Trạch phải làm lúc trước, bây giờ nhường việc của mình cho người khác: “Tay anh may hơn em”
Vừa nói ra lời này, các tuyển thủ dưới khán đài đều có chút khó hiểu, lần trước Quiet khá may mắn rút được A Ly và A Vũ tuy mạnh nhưng lại thiếu kinh nghiệm thi đấu nên mới có hi vọng thắng.
Câu tiếp theo của Vệ Kiêu chính là: “Anh cứ rút đi, bốc trúng quán quân đấu đôi năm ngoái thì càng tốt”
Mọi người: “… …”
Được rồi, tiêu chuẩn may mắn của ngài khác với bọn tôi.
Lục Phong không nói cái gì nữa, nhấn nút lệnh.
Vệ Kiêu mong đợi nhìn về phía màn hình…
Dưới sân khấu, Kim Sung Hyun nắm chặt tay Lee Heran: “Không phải mình không phải mình không phải mình…”
Lee Heran: “…”
Kim Sung Hyun: “Fuck!”
Trên màn ảnh lớn xuất hiện hai cái tên ——Pro.
Kim Sung Hyun, Pro.
Lee Heran.
Vệ Kiêu vui vẻ nói: “Vận may của anh tốt thật!”
Thế mà bốc trúng quán quân năm ngoái thật luôn!
Thần Phong ngồi dưới khán đài vỗ bốp một cái lên đùi Thang Thần.
Thang Thần: “Ui đau!”
Thần Phong: “Mau tìm dây điện rút đi cho tôi”
Mọi người ở FTW: “…”
Cứ kệ đi, nhóc điên Vệ ngay cả solo với đại ma vương mà còn không sợ thì việc đấu đôi với đội trưởng thì nhằm nhò gì?
Kim Sung Hyun được đồng đội nâng đỡ lên đài.
Các tuyển thủ khác ở Pro cũng thắc mắc: “Close đấu đôi cũng mạnh lắm sao?”
“Đội phó của chúng ta….
Không phải thích nhất là đi hành đạo tặc sao?”
“Tỉnh lại đi, đây là đạo tặc của Close”
Thật ra bọn họ nghĩ sai rồi, không phải Kim Sung Hyun sợ đạo tặc bóng đêm, cũng không phải là sợ đạo tặc của Close, anh không muốn đánh trận này thôi chỉ vì có bóng ma tâm lý thôi…
Ngồi vào vị trí, Vệ Kiêu nói với Lục Phong: “Đội trưởng, anh lấy đạo tặc đi”
Lục Phong không nói gì, im lặng sắp xếp trang bị.
Vệ Kiêu nói: “Nguyên Trạch thế mà lại nói anh không đánh đôi được!”
Bàn tay đang đánh bàn phím của Lục Phong dừng lại.
Vệ Kiêu tức giận nói: “Em chơi thần chiến, anh yên tâm, em sẽ bảo vệ anh!”
Cậu có nhiều kinh nghiệm thi đấu, đấu đôi cũng rất thú vị, nếu cậu và Nguyên Trạch có thể vừa chửi nhau vừa thi đấu thì cậu với đội trưởng chắc chắn cũng được.
Cậu là người hiểu Close nhất, cậu có thể sử dụng thần chiến phối hợp với hắn!
Khi bắt đầu trận đấu, Vệ Kiêu vẫn rất tự tin.
Tuy cậu chưa từng đầu đôi với Lục Phong, nhưng cậu lại rất quen thuộc với phong cách dùng đạo tặc bóng đêm của Lục Phong, thứ hai là cậu rất tự tin về thần chiến của mình, hơn nữa, trước đó còn có kinh nghiệm đấu tập 5V5, cậu tin rằng mình có thể phối hợp ăn ý với Lục Phong.
Đối thủ có là Kim Sung Hyun và Lee Heran thì sao?
Hai người bọn họ từng ngủ một phòng thì thế nào?
Bọn họ đã từng ôm nhau, gối lên tay ngủ suốt 24 tiếng à!
Hừ, vô dụng!
Mạch não này của Vệ Kiêu Kiêu đúng là ghê gớm thật.
Lúc chọn tướng, Lục Phong mới mở miệng: “Em chọn đạo tặc đi, anh dùng thần chiến”
Vệ Kiêu lập tức nói: “Như thế không được, anh là đi rừng, em đi đường trên, sau này phải phối hợp với nhau rất nhiều lần đấy!”
Lục Phong: “…”
Mặc dù Vệ Kiêu đang rất hưng phấn, nhưng cậu cảm thấy được Lục Phong có hơi phiền muộn: “Đội trưởng?”
Lục Phong khóa đạo tặc bóng đêm: “Em dùng thần chiến đi”
Vệ Kiêu: “Được!”
Lục Phong liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, ngón tay đặt trên bàn phím khẽ run rẩy.
Hắn muốn Vệ Kiêu dùng đạo tặc bóng đêm, nhưng đáng tiếc bây giờ không phải là lúc.
Việc thay đổi vị trí vẫn chưa được thông báo trong đội, nên tự tiện đề xuất thì sẽ gây hỗn loạn trong FTW.
Chỉ là trận đấu biểu diễn thôi, không sao cả.
Dù nghĩ như vậy nhưng Lục Phong không khỏi nhớ lại lúc trước.
“Không được, đừng bắt tôi đấu đôi với Close!”
“Cầu xin huấn luyện viên, tôi thà ăn cứt còn hơn là đấu đôi với Close!”
“Tôi sẽ luyện thần chiến mà, đừng để tôi đấu đôi với nhóc Close nữa!”
“Không đánh được đâu”
Lục Phong rất kháng cự việc đấu đôi
Nguyên Trạch nói không sai, hắn thật sự không đấu đôi được.
Bởi vì…
Vệ Kiêu: “Đội trưởng, bắt đầu.
”
“Ừm.
” Lục Phong tập trung tinh thần vào hẻm núi, có lẽ lần này sẽ khác.
Trận đấu bắt đầu.
Đội hình không có gì bất ngờ.
Vệ Kiêu cầm thần chiến, Lục Phong dùng đạo tặc bóng đêm, đội hình vẫn giống lúc trước, chỉ là khác người sử dụng.
Kim Sung Hyun chọn thợ săn hệ băng, còn Lee Heran sử dụng pháp sư nguyên tố.
Mọi người háo hức mong chờ trận đấu này.
Vệ Kiêu chơi với người khác được trận ra trò như vậy, bây giờ chơi với đội trưởng của mình chắc hay lắm đây.
Không chừng quán quân đấu đôi năm nay sẽ đổi người.
Nghĩ thế này lại càng thấy kích thích!
Nhưng mà…
Mười phút sau trận đấu, khán giả thất vọng tràn trề.
Sai rồi, sai quá rồi.
Ngay cả bình luận viên cũng không biết nói gì hơn.
Bình luận viên A: “Cái này… Hình như hai người họ phối hợp không được tốt cho lắm?”
Bình luận viên B: “Thần chiến chơi rất khá, thế nhưng đạo tặc bóng đêm của Close giống như là…”
Anh ta không dám nói là không đủ hung ác bởi vì ai ai cũng biết đạo tặc bóng đêm của Lục Phong rất hung ác, nhưng hung ác đến mức nào ư? Đến mức đối thủ vừa thấy là muốn đầu hàng.
Nhưng thế này…
Lão G kinh ngạc nói: “Close làm sao vậy? Bị người khác giả mạo à?”
Nguyên Trạch: “Xem đi.
”
Bên phía FTW im lặng không hề có một tiếng động.
Thần Phong nhìn chằm chằm vào màn hình, cắn móng tay lo lắng.
Thang Thần cũng bị bầu không khí này làm cho có chút bất an: “Này… Sao lão Lục hôm nay…”
Thần Phong: “Câm miệng!”
Thang Thần: “…”
Trên sàn thi đấu, Kim Sung Hyun nói với Lee Heran: “Mau đẩy trụ đi, đừng nhìn nữa”
Lee Heran quăng cho anh 4 cái đồ đằng*, khiến cho thợ săn hệ băng đang đẹp trai ngời ngời thủng thành tổ ong: “Đi”
*Đồ đằng: là vật tổ (totem), được các bộ lạc nguyên thủy thờ cúng như thần bảo hộ hay nguồn gốc của mình.
Có thể tham khảo thêm tại đây.
Kim Sung Hyun thở dài: “Đây là lí do tôi không muốn đấu đôi với Close…”
Anh nói còn chưa dứt lời, đột nhiên bật ra một câu thô bạo: “Đm, chán quá!”
Người ngoài nhìn ra được, Vệ Kiêu cùng đội với Lục Phong sao lại không cảm thấy được.
Cậu nhịn suốt 7 phút, không nhịn được: “Đội trưởng … Anh không khỏe sao?”
Quá kì lạ, đạo tặc bóng đêm hôm nay quá kì lạ!
Không phải là không phô trương, cũng không phải là không mạnh, cũng không phải là phạm sai lầm gì đó, mà là … không đủ ác.
Từ đầy đến giờ, khí thế thuộc về Close chưa hề được phát huy.
Lục Phong không nói gì.
Vệ Kiêu không nhịn được nói: “Nếu anh cảm thấy không khỏe…”
Lục Phong lên tiếng, giọng nói hơi khàn: “Không có.
”
Không có.
Vệ Kiêu: “Vậy…”
Lục Phong dừng lại, thấp giọng nói: “Muốn biết tại sao Nguyên Trạch nói anh không đấu đôi được không?”
Vệ Kiêu đứng hình.
Lục Phong: “Nhìn đi.
”
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ khán giả đều im lặng.
Trong tai nghe của Lee Heran chỉ toàn tiếng la hét thảm thiết của Kim Sung Hyun: “Đệt, đệt, đệt, đội trưởng cứu tôi, đội trưởng anh mau lại cứu tôi đi a a a a a a!”
Nếu như nửa đầu trận đấu khiến khán giả buồn ngủ thì nửa sau trận đấu lại khiến thần kinh họ căng như dây đàn, tất cả mọi người đều dính chặt mắt vào hẻm núi.
Bình luận viên A: “Cái này …”
Bình luận viên B không khép miệng lại được: “…”
Đáng sợ.
Những gì xảy ra trên màn hình chỉ có thể dùng từ đáng sợ để miêu tả.
Đạo tặc bóng đêm có chút ngốc nghếch lúc trước đã khôi phục lại khí thế, giành lại quyền kiểm soát tuyệt đối trên sân.
Hắn dường như không còn đồng đội, như thể đang đứng một mình trong hẻm núi hoang vắng.
Lưỡi đao đỏ chỉ muốn lấy đi tính mạng kẻ địch.
Dưới sân khấu Nguyên Trạch cười lạnh: “Thấy chưa, đây là cách Close đấu đôi”
Kiểm soát tuyệt đối trận đấu, uy áp đáng sợ, không chỉ đối thủ, mà cả đồng đội của hắn cũng bị áp chế.
Gary sợ ngây người: “Fuck, thương Quiet quá!”
Người chưa từng chơi Vinh Quang sẽ thấy đạo tặc bóng đêm quá xuất sắc, xuất sắc đến mức hẻm núi 4 người chỉ còn lại một mình hắn.
Chỉ người am hiểu thì mới cảm thấy được áp lực đáng sợ này.
Khiến đối thủ không muốn chạm trán kẻ địch như vậy
Làm cho đồng đội không muốn đối tác này.
Close không hợp đấu đôi.
Không phải do hắn chơi quá tệ, mà là vì hắn chơi quá tốt.
Đội chính thức của chiến đội thần thánh năm đó, 4 người đàn ông đứng trên đỉnh Vinh Quang lúc này cũng không thể phối hợp với hắn, đuổi theo hắn…
Huống gì những người khác.
.