Trụ sở TPT.
Âu Thần tựa lưng vào ghế chơi game, nhìn chằm chằm vào màn hình Defeat.
Anh dùng thợ săn mưa solo tỷ lệ thắng luôn lớ hơn 95%.
Ván này… Thua thật mất mặt.
Một giọng nam trầm và nghiêm nghị vang lên sau lưng anh: “Tại 5 phút 60 giây, kỹ năng Q của cậu bị lệch mục tiêu, lãng phí một cơ hội ghi điểm, vào lúc 8 phút 23 giây, giọt mưa bị đáng dấu sai vị trí, không thể dịch chuyển tức thời; 12 phút 44 giây, do dự khi đụng mặt đối thủ, bị người ta lợi dụng thời cơ…”
Âu Tinh ngẩng đầu nhìn đội trưởng: “Thôi thôi, em khóc mất”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng mắt vẫn rất khô ráo.
Phó Lê lấy thuốc nhỏ mắt từ trên bàn đưa cho anh, Âu Tinh thế mà vẫn nhỏ vài giọt, hai mắt rưng rưng.
Phó Lê: “Đây là người khiến cậu phải đổi tuyến đường?”
Âu Tinh chớp mắt một cái, “Nước mắt” rơi lã chã: “Đúng vậy đó, cậu có thấy tôi khóc thương không?”
Phó Lê không thèm để ý đến màn kịch của anh, nhìn xuống số liệu trong tay rồi nói: “Gần đây cậu có solo với cậu ta không?”
Âu Tinh: “Sau khi ở trong đội hình chính thì chưa gặp lần nào”
Phó Lê đưa ra kết luận: “Close cũng chiều cậu ta thật”
Âu Tinh hiểu ý hắn, chỉ đấu với Quiet một trận anh cũng cảm nhận được, cậu nhóc này rất quen với lối chơi của anh, có thể tận dụng tối đa sở hở của anh, áp chế ưu thế của anh, tấn công vào điểm yếu, cảm giác này giống như…
Gặp phải đại ma vương trong giải đấu đơn.
Từ khi anh chuyển xuống đường dưới thì chưa từng solo với Đại sư, cậu có thể hiểu rõ anh như vậy, chắc chắn đã được Close chỉ dạy.
Dù sao thì năng lực “mô phỏng” của đại ma vương, trong giới này ai cũng biết đến.
Âu Tinh thở dài: “Một thiên tài như thế, sao mà lại không cưng chiều cơ chứ”
Bẩm sinh Phó Lê có một gương mặt bị liệt, bình thường thì nghiêm túc, thận trọng.
Phong thái lạnh nhạt của hắn khác hẳn Lục Phong, Lục Phong là lạnh lùng quanh năm, hơn nữa khuôn mặt kia khi nào cũng viết người sống đừng lại gần, fan chỉ dám gào thét trong im lặng.
Phó Lê là nghiêm túc cứng nhắc, vị này là học sinh xuất sắc đang tạm nghỉ học ở Nam đại (đại học Nam Kinh), là vua dữ liệu nổi danh khắp giới Vinh Quang.
Thao tác của hắn không hẳn là xuất sắc, kỹ thuật cũng không phải mạnh nhất, nhưng chiến thuật của hắn lại nhiều vô cùng.
Công việc của lão Vương – huấn luyện viên TPT tương tự như công việc của một người quản lý, người gánh vác công việc huấn luyện chính là đội trưởng Phó Lê.
Mà vị tuyển thủ này lại có khả năng huấn luyện tốt hơn đại đa số huấn luyện viên ở nước Hoa.
Phó Lê: “Kể hết những gì cậu biết về Quiet cho tôi đi”
Âu Tinh hiểu rõ tính cách của đội trưởng nhà mình, nói hết đầu đuôi ngọn ngành.
Nhất Đăng Đại Sư hai năm qua trong giới Vinh Quang là một “huyền thoại”, nhưng huyền thoại này chỉ giới hạn trong đội hai của các câu lạc bộ, cùng với đám người mới nổi và người cũ ít nổi tiếng.
Đầu tiên là Bạch Tài chỉ ước chiến với những tuyển thủ đội hai hoặc tuyển thủ đội hình chính của các câu lạc bộ nhỏ ít danh tiếng, còn các tuyển thủ “trụ cột” của các chiến đội khác, cậu ta sẽ không liên hệ, mà dù cậu ta có liên hệ thì người ta chưa chắc đã đến.
Thứ hai là những tuyển thủ bị Đại sư ngược đều trong thời kỳ trẻ người non dạ, ở độ tuổi này, thể diện là quan trọng nhất, có đánh chết bọn họ cũng không kể cho đàn anh đàn chị mình bị “người ngoài giới” đánh cho trầm cảm, à, còn phải bỏ ra hàng vạn tệ nữa, chuyện trả tiền để người ta đánh mình như thế, thiếu niên 18, 19 tuổi đầu sao mà kể được!
Vì vậy, không chỉ Phó Lê, Mạc nhiều tiền cũng không rành chuyện của Đại sư, ngay cả Lục Phong, nếu không phải bắt quả tang “hành vi” của Vệ Kiêu và Bạch Tài, hắn cũng không biết sự tồn tại của Đại sư, cũng sẽ không biết Vệ Kiêu rất thích thi đấu chuyên nghiệp.
Nghe Âu Tinh kể xong, Phó Lê khẽ cau mày: “Cậu ấy giỏi nhất là dùng đạo tặc?”
Âu Tinh: “Nói chính xác hơn là vị trí đi rừng”
Tay Phó Lê cầm một chiếc bút máy mảnh dài, lướt trên giấy.
Âu Tinh biết hiện tai đội trưởng đang suy nghĩ, anh tiếp tục nói: “Theo em được biết thì cậu ấy rất thích Close, mỗi lần xuất hiện cũng là sau khi Close thi đấu, cho nên những tướng mà Close am hiểu, cậu ấy đều dùng rất giỏi”
Ngòi bút đang di chuyển của Phó Lê dừng lại, hắn khẽ cười một tiếng, đôi mắt sáng lên: “Tốt lắm, Lục Phong cuối cùng cũng buông bỏ được rồi”
Âu Tinh: “Hả?”
Phó Lê đứng lên nói: “Chuẩn bị sẵn sàng đi, FTW sắp thay người đi rừng rồi”
Một câu nói nhẹ nhàng của hắn khiến Âu Tinh sốc toàn tập: “Clgt?”
Người hiểu rõ về Nhất Đăng Đại Sư như Âu Tinh cũng không ít, nhưng mọi người sau khi nghe tin Đại sư gia nhập FTW, không ai nghĩ tới FTW lại muốn đổi tuyển thủ đi rừng.
Đúng là Đại sư chơi vị trí đi rừng rất mạnh, nhưng làm sao mà mạnh hơn được Close?
Trong lòng đám tân sinh của khu thi đấu Trung Quốc, việc Close đi rừng không khác nào tín ngưỡng.
FTW dù có sập tiệm, cũng không giao vị trí đi rừng cho người khác.
Đây là điều mà vô số người hâm mộ, bao gồm cả các tuyển thủ, tin tưởng chắc chắn.
Nhưng bây giờ…
Tin tưởng suy đoán của đội trưởng, Âu Tinh lên: “Đệt! Close sắp chuyển sang vị trí đường trên? Đm, thế này ai địch nổi hắn!”
Vốn tưởng rằng TPT năm nay đã chuẩn bị đầy đủ, đã sẵn sàng để thay thế FTW và giành chức vô địch, không ngờ FTW lại chơi ác hơn!
Thả đại ma vương ra, có định để người khác sống không vậy!
Ván thứ tư là với A Thụy của 3U.
Vệ Kiêu rất có ấn tượng với A Thụy, một năm trước, họ đã solo hàng trăm trận, cuối cùng tỷ lệ thắng là 50-50.
A Thụy chỉ chơi loại tướng thích khách, thành thạo nhất trong đó là cuồng tặc.
Cuồng tặc không hề giống đạo tặc bóng đêm, cuồng tặc có lối chơi tấn công rất hổ báo, nhịp điệu tấn công rất nhanh, khí thế ngùn ngụt, có thế áp chế đối thủ đến mức không thở nổi.
Trên thực tế, bốn năm trước, đặc tặc bóng đêm rất được các tuyển thủ ưa thích.
Sau khi Close xuất hiện, dùng đạo tặc bóng đêm giành giải vô địch, sự ưa thích của đạo tặc bóng đêm bị giảm sút.
Không phải do mọi người tự nhiên không thích nữa, mà là do quá yêu thích, làm cho nhà phát triển trò chơi cảm thấy tướng này làm mất sự cân bằng trong game, nên đã cắt giảm tính năng.
Sau khi cắt giảm lần hai lần ba cho đến bây giờ, chỉ có Close mới có thể sử dụng nó xuất sắc, ngay cả những tuyển thủ chuyên nghiệp bình thường cũng không dám dùng.
Cuồng tặc đã thay thế đạo tặc bóng đêm trở thành tướng được yêu thích của mọi người.
Vũ khí của cuồng tặc là một chiếc liềm tử thần có lưỡi dài mà mảnh, người bị móc trúng thì tương đương với việc tử trận.
Chết người hơn nữa là mỗi khi cuồng tặc giết được một người thì sẽ tiến vào trạng thái điên cuồng, tất cả thuộc tính sẽ được nhân đôi, giết người như xắt rau, vô cùng sảng khoái!
A Thụy là tuyển thủ ngoại trừ ăn cơm và chơi game thì đều ZZZ, ngoại hình của cậu vốn trắng trẻo nhã nhặn, dáng vẻ ngái ngủ tạo nên vẻ đẹp trai lười biếng, mấy bức ảnh chụp màn hình cảnh cậu ngáp trên sàn đấu khiến fan yêu muốn chết.
Trong cuộc sống hàng ngày thì như vậy, nhưng cậu lại rất điên cuồng trên sàn đấu.
Đặc biệt là khi sử dụng cuồng tặc, luồng khí sát khí sôi sục có thể thiêu rụi toàn bộ hẻm núi!
Đội 3U trước khi ký hợp đồng với cậu đã luôn nổi tiếng là ôn hòa, tinh tế, sau khi ký thì phong cách đã thay đổi mạnh mẽ, không còn cái gì mà ôn hòa với chả tinh tế, chỉ còn lại là sự ngông cuồng!
“A Thụy à” Vệ Kiêu ngồi thẳng lưng.
Trong số rất nhiều khách hàng của cậu, người cậu cảm thấy solo kích thích nhất là A Thụy.
Đều chơi vị trí đi rừng, đều giỏi sử dụng đạo tặc, đều xem Close thi đấu và muốn đánh bại Close.
Trong giao diện chọn tướng, phòng livestream tỏa ra mùi thuốc súng.
[ A a a Thụy thần!]
[Thụy thần của tôi tỉnh rồi kìa, vô địch thiên hạ!]
[Các anh em, nâng cược lên nào, tôi đặt toàn bộ của cải của tôi là A Thụy thắng!]
[Các chị em, rút kiếm đi, Thụy Thụy là của tôi!]
Bình luận rất náo nhiệt, là một niềm hy vọng của khu thi đấu Trung Quốc, độ nổi tiếng của A Thụy cao đến đáng sợ.
Vệ Kiêu hỏi: “Cuồng tặc?”
A Thụy: “Bóng đêm”
Vệ Kiêu khẽ mỉm cười: “Có chắc không?”
A Thụy: “Bắt đầu đi”
Vệ Kiêu di chuyển ngón tay bấm bắt đầu trò chơi.
Cuồng tặc là tướng mà A Thụy chơi giỏi nhất, còn đối với Vệ Kiêu là đạo tặc bóng đêm.
Nếu như sử dụng cuồng tặc solo với A Thụy, 60% Vệ Kiêu sẽ thua, nhưng nếu dùng đạo tặc bóng đêm…
Xin lỗi, khắp cái giới Vinh Quang này, ngoại trừ Close ra, không ai thắng được cậu cả!
Trụ sở 3U.
Quản lý Chu cuống lên: “ Tại sao A Thụy lại không dùng cuồng tặc?”
Nguyệt Dạ và Âu Tinh đã thua rồi, nếu như lúc này A Thụy thắng, đây chắc chắn là một cơ hội tốt để kiếm thêm fan!
Người mới của FTW này rất mạnh, chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã khiến cho các nhà đầu tư thèm đỏ mắt, quản lý Chu đã sớm muốn được chia sẻ miếng bánh này rồi.
Đội phó đáp: “Không có ý nghĩa gì cả”
Quản lý Chu phản đối: “Vậy thắng là có ý nghĩa mà”
Thật là vô lý mà, nếu A Thuỵ có thể thắng được người mới này của FTW thì…
Đội phó im lặng một chút, quay đầu lại nói với quản lí Chu: “ Nếu dùng cuồng tặc thua thì sao?”
Quản lí Chu: “!”
Đội phó mỉm cười thân thiện, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Cuồng tặc của A Thuỵ là chiêu bài của đội chúng ta, nếu bị đánh bại bởi một tuyển thủ đường trên thì có vẻ không hợp lí lắm nhỉ”
Quản lý Chu có hơi sợ người này…
So với A Thuỵ ngoan ngoãn, ông không thể hiểu thấu được vị đội phó thanh mai trúc mã, phối hợp chơi game rất ăn ý với A Thuỵ là Tòng Dật này.
Quản lý Chu thở dài: “Thôi, dùng đạo tặc bóng đêm thua cũng không sao, còn hơn là dùng tướng sở trường rồi thua như TPT và RR.
Tòng Dật im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, nhìn hai đạo tặc ở trong hẻm núi.
Thật ra A Thụy rất thích đạo tặc bóng đêm.
Hơn nửa cái giới Vinh Quang này đều gắn cuồng tặc với A Thuỵ, nhưng Tòng Dật biết, bởi vì đạo tặc bóng đêm đã thuộc về Close, 3U vì mánh lới kinh doanh, mới cột A Thuỵ với cuồng tặc, dán cho cậu cái nhãn là yêu tha thiết cuồng tặc.
Chuyện này tính ra cũng không có vấn đề gì, A Thuỵ thích các loại tướng thích khách.
Chỉ là khi solo với Đại sư, cậu muốn sử dụng đao tặc bóng đêm để chứng tỏ bản thân.
Được mài giũa cuồng tặc trên sàn thi đấu một năm, cậu có tự tin chiến thắng trận này.
Nhưng điều mà A Thuỵ không buông bỏ được, là đạo tặc bóng đêm của Nhất Đăng.
Trở thành một người giống như Close, nhưng lại không bị hào quang của Close che phủ.
Đó là điều A Thuỵ luôn hướng đến.
Đạo tặc solo rất đẹp mắt, đặc biệt là Đạo tặc bóng đêm, tướng này tuy đã bị nhà phát triển trò chơi cắt giảm hai lần, độ khó thao tác cao đến mức người chơi bình thường không thể bì kịp.
Đặc biệt là chiêu cuối hồ quang, dưới thao tác cực mạnh của combo và kỹ năng A, hiệu quả có thể phát huy ra vô cùng khác biệt.
Tốc độ tay chỉ là một phần, phần còn lại dựa vào chỉ số tốc độ của trang bị.
Để sử dụng được nhiều hơn 6 hồ quang cần phải tính toán cực kỳ chính xác và thực hiện các thao tác ở trạng thái tập trung cao độ
Bình luận: [Lúc Đại sư solo với Nhạc thần đã sử dụng 7 lần hồ quang đấy…]
[Đúng thế! Nhìn tia sáng bắn tung toé đẹp lắm]
[Đặc biệt là skin vô địch ‘Lưỡi đao đỏ’ của Close, mỗi lần dùng là một màu khác nhau, thật tỉ mỉ mà]
[Nói mới nhớ, sau khi skin Lưỡi đao đỏ ấy được phát hành, chưa có ai dùng nó mà làm được 9 lần hồ quang đâu!]
[Tỉnh đi các bạn tôi, ngoại trừ Close ra chưa có ai dùng được 9 lần hồ quang đâu]
[Ầy, sao Close không livestream nhỉ, không cần làm gì đâu, chỉ cần làm tiếp 9 lần hồ quang cho tôi ngắm là được rồi]
[Cứ chờ đi, chắc đến mùa giải thì ảnh sẽ dùng mà]
[Nhưng mà phải đợi rất lâu đó…]
Trong hẻm núi, Vệ Kiêu và A Thuỵ đều dùng skin Lưỡi đao đỏ của Close, Đạo tặc một thân toàn đồ đen, chỉ có lưỡi kiếm là có màu đỏ như máu, như đang ẩn chứa một con thú dữ đang sẵn sàng lao tới, sẵn sàng xé xác đối phương…
Thi đấu, thăm dò, hồi máu.
Trong mười phút đầu tiên, Vệ Kiêu và A Thụy chưa hề tấn công đối phương, nhưng mỗi hành động của họ khiến cho người xem phải nín thở
Quá chính xác, thao tác của hai người này quá tinh xảo, khí thế áp đảo người kia lan tràn khắp hẻm núi, khiến người ta sợ đến thở không ra hơi.
Cuối cùng…
Đến phút thứ 18, hai tên đạo tặc bóng đêm bắt đầu tấn công.
Kỹ năng quan trọng nhất của đạo tặc bóng đêm là hồ quang, mỗi lần dùng thêm một lần thì sát thương sẽ nhân đôi, đồng thời phạm vi công kích mở rộng, số lần ra chiêu rất quan trọng, cho nên đến lần sử dụng thứ 7 sát thương sẽ gấp đôi lần thứ 6!
Và phút thứ 18 mà mốc thời gian mang tính quyết định.
Bởi vì trang bị của hai tên đạo tặc đều đã đầy đủ, chỉ khi chỉ số tốc độ trên trang bị đã tích đủ, thì mới so đến tốc độ tay.
[Đệt!] Khu bình luận bùng nổ.
[Cái thứ thao tác thần tiên gì đây?]
[Bảy lần hồ quang! Đạo tặc của A Thụy nhà tôi dùng được 7 lần kìa!]
[Đù… Nhìn Quiet điiii]
[8 lần…]
[Hiệu ứng của Lưỡi đao đỏ này ghê thật, 8 lần hồ quang chiếu sáng hết gần nửa cái hẻm núi rồi]
[Thật khó để tưởng tượng cảnh 9 lần hồ quang nó khủng khiếp như thế nào]
Sau trận đối đầu đầy sóng gió này, đạo tặc bóng đêm của A Thụy ngã xuống đất.
Kỹ năng hồ quang này không có chức năng miễn sát thương, hai tên đạo tặc bóng đêm đồng thời sử dụng chiêu này thì phải tính kĩ đến khoảng cách.
Phạm vi sát thương của 8 lần dùng khác hắn 7 lần, Vệ Kiêu có ở ngoài phạm vi công kích của A Thụy thì A Thụy vẫn nằm trong phạm vi công kích của Vệ Kiêu.
Khi ăn trọn một chiêu khủng bố như vậy, A Thụy không chút phòng bị, cột máu tụt hết sạch.
Chết ở giai đoạn này cực kì trêu người.
Thời gian hồi sinh quá lâu, Vệ Kiêu dẫn theo đám lính đánh sụp toàn bộ tháp của A Thụy.
A Thụy có kỹ năng để hồi sinh, nhưng tháp sắp đổ rồi, dù cho lấy được mạng của Vệ Kiêu, nhưng lại không kịp ngăn đám lính.
Màn hình tối lại, lính đã đánh sụp tháp của A Thụy.
Victory!
Vệ Kiêu thắng!
Bình luận im lặng 3 giây, tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Dùng thuật sĩ thần tiên thắng Nguyệt Dạ.
Dùng thợ săn mưa thắng Âu Tinh.
Dùng đạo tặc bóng đêm thắng A Thụy.
Cmn, đây có thật chỉ là một tuyển thủ đường trên không vậy?
FTW không phải là đang bồi dưỡng một đại ma vương mới đấy chứ, chẳng lẽ sau này FTW muốn thầu luôn giải đấu đơn, ôm giải quán quân lẫn á quân về à?
Sau đó còn có thêm mười mấy trận đấu.
Dư Phi, Trần Triều, Hạ Đán, Blue đều đến góp vui, thắng thua không quan trọng, giải trí là chính.
Đặc biệt là Hạ Đán vô liêm sỉ, đòi Vệ Kiêu 2 đấu 1 cùng mình với Blue.
Blue lưỡng lự: [Như thế không hay cho lắm] Phòng đấu 1V1 của Hạ Đán và Vệ Kiêu đã tạo xong.
Vệ Kiêu không từ chối bất kì ai đến khiêu chiến, thế là, cậu vật ngửa cả hai người ra đất đánh.
Hạ Đán: [Đệt! Lần sau dám 3V1 không?]
Blue lại nói: [Không ổn đâu, hay là chúng ta chơi 5V1 đi]
Khán giả phòng livestream cười phá lên, mắng bọn họ không có triển vọng, làm gì không làm lại đến đây tấu hài!
Thấy thời gian cũng không còn nhiều, Vệ Kiêu tuy không thấy mệt, nhưng trong danh sách lại không còn ai.
Tuy có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng cứng đầu như thế chỉ có mấy người.
Cậu cũng đánh hơi nhiều người rồi, nên dừng tay thôi.
Vào lúc này, bình luận của phòng livestream xuất hiện mấy cái có hiệu ứng ánh sáng đặc biệt.
L&P.
Marshal đã gửi 100 “Ngư lôi nước sâu”.
L&P.
Marshal đã gửi 200 “Ngư lôi nước sâu”.
L&P.
Marshal đã gửi 300 “Ngư lôi nước sâu”.
L&P.
Marshal đã gửi 400 “Ngư lôi nước sâu”.
… …
Chỉ trong vài phút, Marshal đã tặng 1.000 quả ngư lôi nước sâu, mỗi quả ngư lôi nước sâu 100 tệ, đm, 100.000 tệ (tầm 360 triệu việt kim) đó!
Khán giả đều trợn tròn mắt, clgt?
L&P Nguyên Trạch chưa đi à? Vẫn ở trong phòng phát sóng trực tiếp à? Từ nãy giờ vẫn ở đây xem à?
Sau khi xem xong còn tặng cho Vệ Kiêu 100.000 RMB?
Có vài người câm nín luôn rồi.
L&P.
Marshal: [Bạn nhỏ, để ý tôi một chút đi.]
Bình luận: [… … … … Đm!]
Vệ Kiêu ngoài cười nhưng trong không cười: “Chào Nguyên thần!”
L&P.
Marshal dùng phương thức tặng quà để nói chuyện với cậu: “Solo với tôi một trận được không?”
Nhìn thấy hàng chữ này, đồng tử của Vệ Kiêu thu nhỏ lại.
Khán giả còn choáng ngợp hơn, so với câu nói của Nguyên Trạch thì mấy trận đấu trước đó chẳng khác gì khai vị của một bữa tiệc kiểu Pháp!
Chỉ dùng để kích thích sự thèm ăn thôi, bây giờ món chính mới xuất hiện!
[Đồng ý đi đồng ý đi đồng ý đi mà!] Bình luận trở nên điên cuồng.
[Ba năm, đã ba năm tôi chưa thấy Nguyên thần solo rồi]
[Xảy ra chuyện gì? Không phải chiến đội thần thánh năm xưa đã bỏ solo chỉ đánh đội à? Sao lại…]
[Nồ… Tại sao khi Nguyên thần solo trở lại thì lại không phải với Close vậy!]
Điều này đã làm cho khán giả điên mất rồi, những lời tiếp theo phát ra từ micro của Vệ Kiêu khiến hàng tỷ người chơi Vinh Quang si mê.
“Em ấy mệt rồi” Giọng nói của Lục Phong trầm thấp mát lạnh
Bình luận phát điên như thế nào thì miễn bàn, một lượng lớn fan vợ và fan bạn gái, fan CP nghe tiếng mà đến cũng phát điên, nền tảng Dâu tây đã điên cuồng lại càng thêm điên cuồng…
Lục Phong: “Muốn Solo thì solo với tôi”
Khán giả: [!!!!!!!!!!!]
[Đây là cái gì! Cái gì và cái gì đây!]
[Thế chiến giữa Close và Marshal?]
[Xích mích của chiến đội thần thánh đấy các chị em, a a a a a]
Có tấm chiếu mới: [Chiến đội thần thánh??]
[Đừng tìm hiểu, đừng biết, đừng hỏi, đó là một câu chuyện buồn!]
Vệ Kiêu nhìn đội trưởng nhà mình, chớp chớp mắt.
Lục Phong tắt mic của cậu: “Anh ta đang bắt nạt em à”
Vệ Kiêu: “Em không sợ đâu”
Lục Phong: “Em bây giờ chưa thắng được anh ta đâu”
Vệ Kiêu: “Em…”
Lục Phong mở mic: “Ngoan nào”
Vệ Kiêu: “…”
Bình luận: [???]
[Xin lỗi, chiến đội thần thánh là cái quần gì vậy? Điều quan trọng nhất bây giờ là, hỡi các chị em, hiện tại FTW chứa toàn là hint hoi!]
Lục Phong vừa lên tiếng, con sói đói lớn quấy rối bạn nhỏ im lặng.
Một lúc sau, trên màn hình xuất hiện một bình luận lấp lánh kèm theo ngư lôi nước sâu——
L&P.
Gary: [Cáp mạng của đội trưởng bị đứt mấc gòi ﹏ ☆]
Ngôn ngữ sao hỏa thần kì của lão G vừa login, vô cùng nổi bật.
Mặc dù ở khu thi đấu Trung Quốc, với tư cách là một đội hùng mạnh của Vinh Quang, Gary cũng có fan Hoa.
[G thần! Xin anh đừng học tiếng Trung với Nguyên thần đó!]
[Tiếng Đông Bắc trước đây đang hay mà, sao lại đổi sang tiếng sao Hỏa rồi?]
[Nguyên thần lại trêu GG rồi, A A A, GG đáng yêu quá, tiếng sao Hỏa nghe yêu ghê]
Tiếng trung sứt sẹo của lão G khiến hắn không tài nào hiểu được bình luận đang nói gì, tiếp rục cố gắng kéo lại thể diện cho đội trưởng: [Close! Đội trưởng không có thể nào được solo, tôi này △ được]
Bình luận phiên dịch giúp hắn: [Lục thần! GG nói là đội trưởng nhà ảnh không thể solo được, nhưng ảnh thì được!]
Không chờ Lục Phong nói gì, Vệ Kiêu mở miệng nói: “Tôi đánh!”
Giọng nói lanh lảnh của thiếu niên rõ ràng đã truyền đến kênh phát sóng trực tiếp, truyền tới hàng triệu người xem, bao gồm cả Nguyên Trạch đang ngậm điếu thuốc ở căn cứ Bắc Mỹ.
Vệ Kiêu: “Giải thích một chút, đội trưởng nhà tôi không bị đứt mạng cũng không phải chạy trốn, chỉ là muốn thắng anh thì không cần anh ấy phải ra tay, tôi chơi là được rồi”
Cạnh một tiếng, bật lửa sáng lên.
Nguyên Trạch hít một hơi thuốc, cười khẽ: “Thằng nhóc này”
Gary phát cáu: “FUCK!”
Nguyên Trạch đứng dậy, đi đến phía sau Gary: “Đứng dậy.”
Lão G quay đầu nhìn anh ta.
Sau làn khói, Nguyên Trạch mang biểu tình đừng hỏi nhiều: “Tôi sẽ chơi với cậu ấy”
Gary sững sờ: “Sử dụng tài khoản của tôi?”
Nguyên Trạch: “Ừm.”
Nếu không thì cái tên bao che khuyết điểm đó sẽ chẳng bao giờ cho anh ta cơ hội để làm thế cả..