Vinh Quang Chúa Tể

Chương 52: 52: The Innovators Những Người Đổi Mới






Huỳnh Tuân và Dương Kinh Luân hợp tác, Rozar Vietnam JSC cùng với công ty sở hữu vốn Oasis Holding, đứng sau là tập đoàn dầu khí Oasis hợp tác.

Hai vị chủ tịch rất là khôn khéo, Dương Kinh Luân tuy có ức chế vì bị anh Tuân “hớt tay trên” Walker nhà mình nhưng người đàn ông này cũng hiểu chọn lựa của họ.
Đó là tổ chức của Shaka de Virgo! Hiện tại, đó là tổ chức sở hữu bốn Walker!
Anh Tuân tuy “hớt tay trên” Dương Kinh Luân, rinh Ngô Đăng Hoàng và Nguyễn Hữu Phát giờ là Thoth về nhà mình nhưng ảnh không muốn quan hệ hai bên căng thẳng, ngược lại khéo léo tạo ra cơ hội hợp tác cho người sau, để xoa dịu Dương Kinh Luân, cũng tạo động lực cho tay này “giữ lời hứa” với bên mình.
Dù sao, NDA tuy có chế tài kinh tế nhưng nếu Dương Kinh Luân thối mồm, rêu rao lai lịch của Walker VinGroupNo1 và thông tin về tổ chức có 4 Walker thì anh Tuân cũng sứt đầu mẻ trán với dư luận.
Hai vị chủ tịch này bàn bạc rất lâu, cuối cùng ai nấy đều tìm được thứ mình muốn nên cười tươi như hoa, quan hệ giữa đội thợ săn và Dương Kinh Luân từ trực tiếp chuyển sang gián tiếp chứ không phải là “chia tay” hẳn, vị chủ tịch của tập đoàn dầu khí Oasis cảm thấy khá hài lòng.
Cả hội bay ra một bãi đậu rồi đánh xe về lại Gray Castle, mấy bạn vệ sĩ trong biệt thự được đào tạo rất nghiêm, anh Tuân trả lương cũng siêu cao nên dù trong biệt thự lui tới nhiều người họ cũng không tò mò hay thắc mắc gì, tới tối cũng tự động chui vô phòng an ninh ngủ.
“Mấy anh thấy chỗ này thế nào?” Anh Tuân nói, tối nay Anubis và Trang mắt buồn ngủ chung trong phòng Phạm Nhã, anh Tuân thì nhường phòng cho thằng em, còn mình thì ra ngoài phòng khách ngủ chung với Hoàng và Thoth.
Phạm Nhã cũng chưa đi ngủ, thế là bốn người khui mấy lon bia ướp lạnh vừa nhâm nhi vừa trò chuyện.
Thanh niên Hoàng nhìn quanh biệt thự rồi nói: “Ông anh có mắt thẩm mỹ gớm.”
Anh Tuân cười khà khà: “Nghề tôi có ba lĩnh vực bắt buộc phải tham gia, không nhiều thì tìm hiểu ít cũng được, một là hội họa, hai là âm nhạc, ba là kiến trúc.”
Thoth uống một ngụm bia, cảm thấy vị giác của mình vẫn như thường thì rất là hài lòng: “Sau này tụi tôi ở đây luôn hả?”
Anh Tuân lắc đầu: “Phải có căn cứ riêng, một căn cứ bí mật chỉ có các Walker, người xuyên không và lực lượng hậu cần, ở đây nhiều người bình thường, các anh sinh hoạt sẽ bất tiện.”
Phạm Nhã hỏi: “Anh có ngắm được chỗ nào chưa?”
Anh Tuân gật đầu: “Giờ tối quá, mai anh liên lạc rồi chạy qua xem thử, được thì dứt luôn.”
Thanh niên Hoàng uống hết lon bia thì bóp vỏ vứt dưới bàn, hắn ợ một cái rồi hỏi: “Giờ chúng ta gọi là gì? Ý tôi là tổ chức của chúng ta ấy, nó phải có một cái tên chứ?”
Anh Tuân cười: “Mọi người đặt đi, tôi đặt tên dở lắm.”
Thanh niên Hoàng: “Hắc Long Bang?”
Thoth gắt: “Tục vậy.”
Anh Tuân cũng nói: “Ừm, tên này nghe hơi tục, giống mấy băng đảng xã hội.”
Hoàng tiếp tục: “Hội Tứ Hoàng?”
Phạm Nhã nói: “Sau này có thêm Walker thứ năm vào thì sao?”

Hoàng kiên trì thể hiện: “Hội Báo Thù? Bắt mấy tên khốn trong Hội Chân Lý phải trả giá?”
Anh Tuân thở dài: “Giống Avenger quá, dính bản quyền.”
Hoàng rất cố chấp: “Câu lạc bộ nhà thám hiểm?”
Vừa hay lúc này Anubis với Trang mắt buồn cũng mặc đồ ngủ đi ra ngoài, hai người phụ nữ nghe mấy tên đàn ông bàn luận sôi nổi ở ngoài, làm sao mà ngủ được, thế là cũng ra tham gia cùng.

Anubis nghe tới vấn đề đặt tên liền nói với Shaka de Virgo: “Anh đặt đi.”
Thoth cũng gật đầu: “Shaka de Virgo, anh đặt đi.”
Anh Tuân cũng gật gù, thanh niên Hoàng thấy không có cơ hội thể hiện thì ỉu xìu.
Phạm Nhã suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Tôi nghĩ chúng ta phải có một cái tên quốc tế, một cái tên bằng tiếng Anh, cái tên này cũng phải có ý nghĩa, nói lên được chúng ta là ai, chúng ta muốn làm gì.”
Anh Tuân gật đầu: “Đúng, sau này xây dựng cương lĩnh để hoạt động, quy rõ nhiệm vụ, chức năng, sứ mệnh, vai trò, tầm nhìn các thứ càng phải có một cái tên phù hợp.”
Phạm Nhã nói: “Những người đổi mới, The Innovators.”
“Tổ chức của chúng ta gọi là The Innovators.”
“Là những người đổi mới thời đại, người ở đây không chỉ là người xuyên không, các Walker, mà còn là những người bình thường cùng tham dự vào sự biến đổi của thế giới, có trách nhiệm dẫn dắt, là đầu tàu, là những người định hướng sự thay đổi, theo một phương hướng tích cực nhất.”
Anh Tuân cười lớn: “Tốt, The Innovators, những người đổi mới.”
Anubis đọc đi đọc lại cái tên này, cảm thấy càng đọc càng thích: “The Innovators, rất hay.

Như vậy mỗi thành viên sẽ là các Innovator nhỉ?”
Phạm Nhã gật đầu, Thoth và thanh niên Hoàng cũng ưng cái tên này, như vậy cái tên cho tổ chức duy nhất trên thế giới trong thời điểm hiện tại, sở hữu tới bốn Walker đã được tạo ra.
The Innovators, những người đổi mới.
...
016:00:00
Sáng hôm sau vừa hay là ngày Chủ Nhật, các bạn nhân viên không đi làm, nhóm vệ sĩ cũng được anh Tuân cho về nhà, cả hội The Innovators dùng bữa sáng do Anubis đích thân vào bếp nấu rồi ghé qua thăm quan trụ sở mà anh Tuân chọn, sáng sớm ảnh đã chạy ra ngoài “thao tác” với bên đó, anh Tuân rất năng suất, cái gì cũng nhanh gọn lẹ.
Trụ sở của The Innovators cũng được đặt ở Quận 2, khá gần chỗ Gray Castle để tiện qua lại, mặc dù nói đây là căn cứ bí mật nhưng theo lời giải thích của anh Tuân và Thoth, ở Việt Nam chỉ có thể “bí mật” theo nghĩa bóng chứ còn như nghĩa đen thì phải chui xuống đất đào hầm may ra bí mật được.

Mới đầu, thanh niên Hoàng thấy khá là thất vọng, anh ta còn tưởng sẽ được chứng kiến một cái hang hơi như của Batman cơ, nghe nói trụ sở chỉ là nhà mặt đất bình thường thì chán lắm nhưng khi được anh Tuân dắt vào “căn cứ”, tên này mới ngỡ ngàng.
Đây là một biệt thự ven sông cực kỳ đẹp nằm ở vị trí rất là heo hút, bên ngoài bờ sông có một bến đỗ nhỏ, còn có mấy cái xuồng Kayak neo sẵn.

Biệt thự màu trắng không có lầu, chỉ có một tầng trệt, lớn gần gấp đôi Gray Castle, phong cách kiến trúc tối giản hiện đại, khuôn viên tới 800m vuông, bên ngoài là một khoản sân rộng có hồ bơi và một tường rào xi măng cao hai mét sơn trắng muốt.
Phạm Nhã cảm thấy là lạ liền hỏi nhỏ: “Cái này cũng là thuê hả anh?”
Anh Tuân cười: “Tất nhiên là thuê, thật ra đây là một cái Villa nghỉ dưỡng cho gia đình thuê theo ngày, một ngày 2500 đô.

Full nội thất, cái mẹ gì cũng có sẵn.”
Phạm Nhã trợn mắt: “Anh...!anh chơi lớn vậy?”
Anh Tuân giải thích: “Nói thế nào nhỉ, thời gian bây giờ không giống với ngày xưa, biến động của thế giới đang tính theo từng đợt dịch chuyển, tính theo ngày, những thứ ngày xưa phải tính toán theo tháng, theo năm giờ phải có tư duy tính theo ngày.

Em không thấy mình mới thuê cái Gray Castle mấy ngày đã phải kiếm chỗ mới nữa à?”
Phạm Nhã thở dài: “Dạ.”
“Ừm.” Anh Tuân gật gù: “Với lại mỗi lần dịch chuyển em mang về càng ngày càng nhiều tiền, bấy nhiêu đấy anh em mình vẫn chi được.”
Hội The Innovators ào vào biệt thự, anh Tuân và Thoth nhàn nhã đi phía sau nói chuyện, hai người này xem ra rất là hợp, Anubis và Trang mắt buồn liên tục nhìn hồ bơi, Hoàng thì có vẻ thích mấy cái xuồng Kayak.
Bên trong biệt thự giống như anh Tuân nói, nội thất đều có sẵn, cái gì cũng có, hơn nữa là loại cao cấp nhất theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao.
Biệt thự này có sáu phòng ngủ, hội Innovators chia nhau, Anubis ở phòng lớn nhất, Trang mắt buồn cũng ở một phòng, Thoth và Hoàng mỗi người một phòng.

Hai phòng trống chừa một cho Katie nếu cô ta cũng muốn qua đây, phòng còn lại để cho khách.
Phạm Nhã và anh Tuân thì vẫn ở Gray Castle, bù lại anh Tuân cũng thường xuyên chở y ghé qua đây.

Xuất phát từ cái tên Gray Castle, hai anh em quyết gọi chỗ này là White Castle.

White Castle ở một vị trí rất heo hút, bên ngoài có tường rào, người ở nơi này thì đều là người xuyên không của hội The Innovators nên mọi người có thể thoải mái sinh hoạt, các Walker không cần phải ngụy trang, kể cả Thoth cũng không cần phủ “da giả” đặng tiết kiệm Mana cho Anubis.
Tất cả mọi người đều hài lòng về chỗ ở mới, đặc biệt là mấy người thợ săn, làm việc với Huỳnh Tuân thoải mái và “sung sướng” hơn Dương Kinh Luân nhiều lắm, người sau còn phải cân nhắc rất nhiều vấn đề nên không thể ưu đãi cho họ được như anh Tuân.
Anubis ở nơi lạ nước lạ cái này coi như mọi người sắp xếp thế nào cô ta theo nấy, chỉ là từ tối hôm qua đến sáng nay đi một vòng cô thấy rất thích sự yên bình của Việt Nam, ở đây ngoài đường không có từng hàng lính ôm súng đi tuần như Ai Cập, cũng không bao giờ có chuyện nổ bom trong thành phố, chỗ ở hiện tại cũng rất tốt, không thể đòi hỏi gì hơn.
Để “rửa” nhà mới, anh Tuân quyết định kêu chục cái lẩu bò kèm mười mấy thùng bia về cho các Innovator giải trí, ở đây có tới bốn tên bợm nhậu, kể cả hai cô gái cũng thuộc dạng uống được, nhất là Anubis từ sau khi trở thành Walker thì gần như miễn dịch cồn, rất khó say, uống lắm chỉ thấy lâng lâng.
Vui chơi chè chén, đến trưa lại kéo nhau ra hồ bơi, anh Tuân lôi cái loa “hàng khủng” trong phòng khách ra ngoài bật nhạc Michal Jackson quẫy tưng bừng.

Anubis và Trang mắt buồn không có mang theo đồ tắm thế là liền thay quần Jean ngắn áo phông nhảy thẳng xuống hồ bơi, mấy tên đực rựa thì cởi trần mặc quần đùi, trong lúc này còn diễn ra một cuộc bình phẩm thể hình.
Thí sinh tất nhiên là Shaka de Virgo, Thoth và Hoàng.

Giám khảo là những người còn lại.
Hoàng sau khi trở thành Walker cũng được cải tạo thể chất, tuy không “quá đáng” như hai tên kia nhưng cũng thuộc diện “tám múi” tinh hoa, vóc người cao, gương mặt đàn ông lãng tử cộng với mái tóc dài và nét bất cần đời rất cuốn hút.
Thoth và Shaka thì không cần bàn nhiều, hai người này đã đứng trên hai cực của nhân loại, một người vô thực, như Thần ở trên trời, một người tà dị như Ma Vương dưới địa ngục.
Cuối cùng, Shaka de Virgo đoạt giải quán quân cuộc thi thể hình hồ bơi của The Innovator tổ chức lần đầu, Thoth vinh dự nhận giải nhì, giải ba cũng là giải bét thuộc về Hoàng.
Các Walker ăn như hạm, tận mười nồi lẩu hết rất nhanh, Anubis phải vào bếp làm thêm ít mồi, nguyên liệu nấu ăn có hết trong tủ lạnh, ngoài hồ bơi mọi người vừa ngâm nước vừa trò chuyện, Trang mắt buồn từ tối hôm qua đến nay đã rực rỡ hẳn lên, cô ta nói:
“Có Katie nữa thì thích nhỉ?”
Phạm Nhã hỏi: “Cô có cách liên lạc với cô ấy không?”
“Có nhưng Katie bận lắm.” Trang mắt buồn nói: “Ở ngoài cô ấy là ca sĩ rất nổi tiếng đó.”
Những người mắt ngạc nhiên.
Trang mắt buồn chia sẻ: “Trương Đăng Hồng Ngọc, mọi người biết không?”
Anh Tuân gật gù: “Biết, chuyên hát nhạc trữ tình, không hot bằng mấy người theo phong trào Rap hay nhạc trẻ hiện giờ nhưng được đánh giá là có chuyên môn cao, dân tay to mặt bự ưa lắm, thường mời về hát ở mấy buổi lễ lớn nữa.”
Thoth vừa cầm một cái gương soi cơ thể đen kịt của mình vừa nói: “Cô ta nổi tiếng như vậy kéo về không ổn đâu, trừ phi cô ta giải nghệ, bỏ nghề luôn thì được.”
Anh Tuân lại có ý nghĩ khác: “Cũng không hẳn, sau này nếu như chúng ta chuyển sang hoạt động công khai và cần một người phát ngôn, có thể cho cô ta đảm nhận việc này.”
Phạm Nhã tất nhiên ủng hộ ông anh nhà mình: “Tôi thấy anh Tuân nói đúng nhưng việc này chúng ta cần cẩn thận.”
Trang mắt buồn hỏi: “Hôm nay Chủ Nhật nè, có muốn tôi gọi cô ấy thử không?”
Ba người còn lại suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý.
...
Gần một tiếng sau, một chiếc Mazda 3 trắng tinh khôi nhìn rất đỏm dáng đậu bên ngoài White Castle, Katie mang khẩu trang và kính râm bước xuống xe rồi gõ cửa, Trang mắt buồn ra mở rồi kéo cô ta vào trong.

Đây là lần đầu tiên Katie nhìn thấy diện mạo thật sự của những người xuyên không, khỏi phải nói cô ta thán phục và kinh ngạc thế nào trước vóc dáng, hình thể và mặt mũi của Shaka de Virgo.
Katie cũng nghe mọi người kể lại chuyện của Thoth, bấy giờ cô ta mới biết gã đàn ông da đen thui như mực hắc ín, lại đẹp đến kỳ cục là tên quân sư quạt mo Phát lùn xủn, gầy gò của mấy ngày trước.

Katie cũng được gặp Anubis và anh Tuân, biết tất cả mọi người đã thống nhất thành lập một hội nhóm tên The Innovators thì liền gia nhập, không có một chút gì gọi là do dự cả.
Bốn Walker!
Một tổ chức có tới bốn Walker, trong đó có Shaka de Virgo, một người trong Seven Walker là Anubis và hai tân Walker, hơn nữa còn có sự hợp tác với một tập đoàn dầu khí hàng đầu Việt nam!
Không kể cô ta đã vốn có cảm tình với đội thợ săn, ít nhiều cũng có chút “cảm tình” với tên quái nhân Shaka de Virgo, chỉ là sức hút của tổ chức này cũng làm cô không thể từ chối được.
Những người khác cũng lần đầu nhìn thấy mặt mũi của Katie, trừ anh Tuân và Trang đã sớm thấy hình cô trên mạng thì những người còn lại mù đặc khoản này nên tất nhiên là không biết.
Katie có gương mặt đẹp theo kiểu “năng lượng”, nhìn tràn đầy sức sống, mắt to, miệng khi cười thì như mặt trời tỏa nắng, hơn nữa đây là nụ cười được “tập luyện” gần chục năm làm nghề, thường xuất hiện trên bìa tạp chí, có thể gọi là một nụ cười rất chuyên môn, rất chuyên nghiệp, cũng rất đẹp.
Katie cũng uống gần chục lon, xem ra tửu lượng tương đối khá, cồn vào người, cô ta cũng mượn đồ của Trang mắt buồn nhảy xuống hồ bơi “quẫy”, có ca sĩ ở đây, mọi người nào bỏ lỡ cơ hội được nghe live show trực tiếp? Thế là liền để Katie hát gần chục bài.
Tổ chức, hội nhóm The Innovators đến đây xem như kiện toàn, tất cả mọi người thống nhất các vị trí chủ chốt trong hội.

Anh Tuân làm chủ tịch, Shaka de Virgo và Thoth làm phó chủ tịch, những người còn lại là nghị viên, có quyền họp và bỏ phiếu, Katie kiêm chức làm người phát ngôn, đại diện trước công chúng.
Pool Party xong, mọi người kéo nhau ra mấy cái xuồng Kayak chèo quanh sông Sài Gòn, Shaka de Virgo chèo với Katie, anh Tuân chèo cho Anubis, Hoàng thích chơi một mình nên mình hắn một cái xuồng, Trang mắt buồn thì ngồi với Thoth.
Bốn chiếc thuyền chèo song song nhau dưới ráng chiều đỏ rực, Thoth nhìn Trang mắt buồn như có tâm sự, gã hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”
Trang thở dài: “Em thấy em vô dụng quá anh, mọi người đều là Walker, Katie tuy không phải nhưng cô ấy làm người phát ngôn, có sức ảnh hưởng trong xã hội, anh Tuân thậm chí không phải là người xuyên không nữa nhưng ảnh rất giỏi, em quan sát thấy Shaka de Virgo nghe anh ta một phép.

Chỉ có em không giỏi việc gì, chỉ biết chơi game với móc túi.”
Thoth nhìn cô gái mắt buồn, gã vừa chèo xuồng vừa nói: “Em chơi ghép tranh rồi phải không, mỗi mảnh ghép đều quan trọng như nhau, kể cả những mảnh ghép phong cảnh không có đối tượng cụ thể gì, thì nó cũng là một phần bức tranh, chỉ có khi có đủ các mảnh ghép, cả bức tranh mới được hoàn thiện.”
“Em là một phần không thể thiếu của The Innovators.

Rồi em sẽ tìm được vai trò của mình, nhưng trước đó, em là một phần của tập thể này.”
Thoth nhìn lên những đám mây: “Em còn phải để cho Khoa nhìn, cả những người đồng đội ngã xuống bên ngoài Davias nữa.

Đừng ủ dột và tự ti, Khoa và những người đó mất rồi nhưng anh cảm nhận được họ vẫn ở đâu đó cạnh chúng ta, dõi theo chúng ta.”
“Chúng ta còn sống, thì phải sống đáng để họ tự hào về những người đồng đội của mình, em không vô dụng, còn sống là không vô dụng.”.