Vinh Quang Chúa Tể

Chương 28: 28: Những Tòa Tháp






Phạm Nhã nhìn Leonidovich Hopner, người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ với đôi mắt rực lửa như hai vầng mặt trời, tóc bạch kim xoắn như sóng nước rũ xuống eo, y phục nhiều lớp cũng màu trắng, dài lượt thượt.
Chỉ là lúc này cô ta đang đổ mồ hôi đầy mặt, tóc tai cũng có vẻ rũ rượi, bộ y phục trang nhã, toát ra vẻ cao quý và thánh khiết cũng hơi xộc xệch.
Giống như cô ta mới vừa chạy bộ khắp siêu đại lục MU Continel một vòng.
Phạm Nhã kinh ngạc nhìn cô ta, y nhớ rõ khoảnh khắc trước khi dịch chuyển, bộ dạng cô ta không phải như thế, hơn nữa, chẳng phải khi dịch chuyển, thời gian ở đây bị ngưng đọng lại hay sao?
“Có chuyện gì với Ngài vậy?” Phạm Nhã đặt mấy chục ký tiểu thuyết xuống đất, hỏi
Leonidovich Hopner nghiến răng: “Ta bắt được dấu vết của dòng thời gian của ngươi khi ngươi dịch chuyển, ở hệ quy chiếu của các ngươi, thời gian của chúng ta bị ngưng đọng, ta cũng bị đóng băng, ta thử cố thoát ra ngoài.”
Phạm Nhã hít sâu một hơi, y nghe không hiểu lắm nhưng cũng hơi hình dung được.

Nghĩa là, khi y dịch chuyển về Địa Cầu, Leonidovich Hoper bằng cách nào đó đã phát giác được hiện tượng dòng thời gian của MU Continel bị ngưng đọng và cô ta tìm cách chống cự lại sự đóng băng của thời gian!
Đây là thứ sức mạnh gì?
“Ngài, có sao không?” Phạm Nhã hỏi.
Leonidovich Hopner nói: “Ta thoát ra được một giây, hiện tại ta đang lệch thời gian so với toàn bộ thế giới của mình một giây, ta bị già đi một giây so với toàn bộ cư dân của nơi này.”
Phạm Nhã chờ Leonidovich Hopner kể tiếp, nhưng người phụ nữ dường như chỉ muốn nói đến đó.
Cô ta nhìn đống tiểu thuyết chất đống bên chân Phạm Nhã: “Sách được làm bằng giấy, ngoại trừ những quyển sách ma thuật của lũ phù thủy bóng tối, đã rất lâu rồi ta mới nhìn thấy thứ này.”
Phạm Nhã tò mò: “Bình thường ngài đọc sách như thế nào?”
Leonidovich Hopner móc từ trong áo ra một tấm thủy tinh hình chữ nhật rồi lắc lắc, vỗ vỗ mấy cái, Phạm Nhã nhìn thấy như có sóng nước màu xanh gợn lên trong tấm thủy tinh, “sóng nước” chỉ gợn một lúc, tấm thủy tinh lại trở nên trong suốt, Leonidovich Hopner có vẻ tức giận đập đập tay vào mặt gương, “sóng nước” gợn lên một chút rồi lại biến mất...
Nữ chúa tể thở dài: “Cái này là thiết bị đọc sách, ta dùng từ hồi còn trẻ, bây giờ sắp hỏng, lúc dùng được lúc không.

Thứ này bị đào thải rồi, trong thành cũng không có chỗ nào sửa nữa.”
Phạm Nhã im lặng không biết nói gì.
Leonidovich Hopner lại nói tiếp: “Bọn trẻ bây giờ dùng Bút Rune để truy cập mạng giả lập, ở trên đấy cũng có sách để đọc nhưng ta không thích đọc sách kiểu như vậy, cảm giác cầm một thứ chân thực trong tay vẫn thích hơn.”

“Mạng giả lập?” Phạm Nhã ngạc nhiên.
“Ở bên thế giới của ngươi không có mạng giả lập à?” Leonidovich Hopner hỏi.
Phạm Nhã tiếp tục im lặng.
Leonidovich Hopner ngồi xổm xuống đất lựa trong đống tiểu thuyết một quyển có bìa rực rỡ nhất rồi ngắm nghía, cô ta lật qua lật lại cuốn sách, còn giở sách ra ngửi mùi giấy rồi cười tới híp cả mắt, nhìn thần sắc có vẻ rất là thỏa mãn.
“Ừm, ngài hiểu ngôn ngữ của chúng tôi không?” Phạm Nhã hỏi, thật ra y muốn hỏi là ngài nhìn có hiểu không mà đòi đọc hơn, nhưng mà người này cũng không phải là anh Tuân, anh Tuân tức lên cũng chỉ chửi bậy thôi...
“Tất nhiên là không rồi, ngươi phải dạy cho ta chứ.” Leonidovich Hopner nói với vẻ rất là đương nhiên.
Phạm Nhã ngoan ngoãn gật đầu.
...
Phạm Nhã lại được chứng kiến “động tác thương hiệu” của Leonidovich Hopner, chỉ thấy cô vươn một bàn tay trắng noãn khỏi ống tay áo, cong ngón vào lòng bàn tay, rồi hất tay ngón trỏ và ngón giữa lên, mấy chục ký tiểu thuyết bay lơ lửng quanh hai người.
Leonidovich Hopner vừa đi vừa giở một cuốn tiểu thuyết ra xem, cô ta nhận xét: “Chữ viết của các ngươi thật kỳ lạ, thật đơn giản nhưng cũng thật đẹp.”
Phạm Nhã lẽo đẽo sau lưng cô ta, đáp lại: “Đây là chữ quốc ngữ của nước tôi, được sáng tạo dựa theo bảng chữ cái Latinh, thế giới của tôi còn rất nhiều loại ngôn ngữ, chữ viết khác nhau.”
“Một nơi kỳ lạ.” Leonidovich Hopner nói: “Như vậy người của hai quốc gia khác nhau muốn giao tiếp với nhau thì phải học ngôn ngữ của quốc gia người kia à?”
Phạm Nhã gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi mất rất nhiều thời gian để học ngoại ngữ, nếu hiểu nhiều ngoại ngữ thì cũng dễ xin được việc làm hơn, làm được những công việc tốt hơn.”
Y lại hỏi: “Tới giờ tôi vẫn chỉ biết nơi này gọi là MU Continel, ngôn ngữ của tôi và Ngài đang sử dụng được gọi là gì? Các Ngài có cần phải học tập loại ngôn ngữ này không?”
Leonidovich Hopner nói: “Ngôn ngữ này được gọi là cổ ngữ Rune, chúng ta đã hiểu và dùng nó từ lúc thế giới này được sáng tạo, MU Continel cũng chỉ là cách gọi của các ngươi, thế giới của chúng ta không có tên, chúng ta chỉ gọi nơi này là thế giới mà thôi.”
“Chúng ta không cần học tập cổ ngữ Rune, mỗi một sinh linh khi ra đời đều sẽ hiểu được cổ ngữ Rune.”
Phạm Nhã ngạc nhiên: “Như vậy mọi sinh linh đều đạt được Vinh Quang sao?”
Leonidovich Hopner cười: “Hiểu được Cổ ngữ Rune chỉ là một hệ quả khi ngươi đạt được Vinh Quang, đó là bởi vì ngươi đã được các quy tắc tự nhiên của thế giới này công nhận là một sinh linh của nó.

Thế nhưng không phải sinh linh nào cũng đạt được Vinh Quang.”
“Thực tế, phần lớn cư dân của chúng ta chỉ là những người thụ hưởng các thành quả nghiên cứu về Vinh Quang, trong đó, cổ ngữ Rune là trung gian, cổ ngữ Rune có mối liên kết chặt chẽ với Vinh Quang, chúng ta ứng dụng nó để làm chủ dòng chảy Mana thay cho sức mạnh của Vinh Quang, những hoa văn phát sáng mà ngươi thấy trên đường chính là một trong số các ứng dụng được áp dụng vào trong cuộc sống.”

Phạm Nhã gật đầu, y đã hiểu, như vậy không phải cư dân nào ở MU Continel cũng đều có sức mạnh từ Vinh Quang và những con đường, phần lớn cư dân chỉ được hưởng lợi từ các phát minh và thành tựu của việc nghiên cứu loại sức mạnh siêu tự nhiên này.
...
Leonidovich Hopner và Phạm Nhã rời khỏi hành lang sâu hun hút, đi lên một cái thang xoắn ốc, lên đến giữa một khu vực hình bầu dục giống như đại sảnh, Phạm Nhã đi qua nơi này khi nữ chúa tể dẫn y đi lấy ba loại báu vật.

Phía trên cầu thang hình xoắn ốc mà hai người vừa đi lên có một cái cửa kim loại hình vuông dày mấy gang tay đang mở, phía trên cái cửa không hề có tay nắm, mặt cửa nhẵn như một tấm sắt.
Leonidovich Hopner giơ chân đá cái cửa.
“Rầm”
Cửa đóng sập xuống phát ra âm thanh nghe đinh tai nhức óc, nữ chúa tể lại “hất hai ngón tay”, một bức tượng hình con ngựa đang chồm lên nhìn rất giống với Tận Thế Hắc Mã bị dời qua chặn lên trên cửa.

Phạm Nhã nhìn bức tượng, lúc Leonidovich Hopner dắt y xuống hành lang, vào những căn phòng chứa giáp trụ, vũ khí và những báu vật, cô ta cũng “hất ngón tay” dời tượng ngựa đang đặt giữa đại sảnh rồi “mở” cánh cửa này lên.
Không gian đại sảnh này dường như là nơi chiếm vị trí trung tâm kiến trúc mà Leonidovich Hopner ở lại, ngoài cửa ra vào, nó còn có một cầu thang rất rộng ở chính giữa, đối diện vị trí tượng ngựa, dẫn lên tầng trên.
Ở tầng trên lại có hai lối đi đối diện nhau, một lối đi dẫn đến nơi có những căn phòng giống như căn phòng nơi Phạm Nhã được đưa về và gặp Leonidovich Hopner.

Một lối đi khác y cũng không biết dẫn đến đâu.

Dù sao cho đến bây giờ Phạm Nhã cũng không hề biết mình đang ở đâu.
Leonidovich Hopner cùng với những cuốn tiểu thuyết ngôn tình, kiếm hiệp, tiên hiệp, truyện khoa học viễn tưởng, tiểu thuyết fantasy bay quanh người bước ra ngoài cửa, Phạm Nhã lẽo đẽo đi theo sau.
Hai người bước vào một cái sân rất rộng, một lối đi được lát đá màu trắng trải dài từ khu vực đại sảnh ra đến tận cánh cổng bên ngoài, hai bên lối đi là hai dãy tượng ngựa chồm tỉ lệ 1:1 màu trắng đặt song song, đối diện nhau.
Trong sân, ngoài con đường nhìn cực kỳ “oai phong” này ra còn có hồ cá, thảm cỏ, bồn hoa, cổ thụ, còn có một cái đình mái nhọn, bên trong đặt bàn ghế giống như dùng để thưởng trà chiều.
Leonidovich Hopner cùng với Phạm Nhã đi đến chỗ cái đình nhỏ rồi ngồi xuống, Phạm Nhã nhìn quanh, lúc này mới biết kiến trúc mà Leonidovich Hopner ở lại trông như một tòa biệt thự cổ màu trắng.
So với những kiến trúc như ngọn núi mà y nhìn thấy ngoài Thành Trì Trung Tâm, biệt thự trắng này không lớn lắm, nhưng điều kỳ lạ nhất ở đây là nơi này không hề có một dấu tích nào của những cái hoa văn phát sáng mà y bắt gặp ngoài thành, cũng không có cái gì bay lơ lửng, mọi thứ đều hết sức “bình thường”, giống như một tòa biệt thự cổ ở Địa Cầu.

Đồng thời, trong biệt thự trắng rộng lớn này dường như chỉ có mỗi Leonidovich Hopner, Phạm Nhã không hề nhìn thấy bóng một người hầu nào, giống như trên đời này chuyện gì cô ta cũng chỉ cần hất hai ngón tay là làm được, nếu không được thì hất thêm vài lần...
Phạm Nhã ngồi ở trong đình nhìn ra ngoài trời, từ vị trí này vẫn có thể trông thấy những tòa tháp cao chọc vào tầng mây, cùng với những quả cầu lửa khổng lồ bay lơ lửng trên đỉnh tháp.
“Người dường như có hứng thú đặc biệt với những Tòa Tháp.” Leonidovich Hopner nói.
Phạm Nhã gật đầu.
Nữ chúa tể lắc đầu: “Một bề tôi của ta bắt gặp ngươi chạy cùng với những người dân trong thành, lúc đó ngươi yếu ớt hơn cả một đứa trẻ, thế nhưng ngươi vẫn chạy cùng bọn họ và không hề dừng lại, chạy đến khi cơ thể kiệt sức, hai chân tóe máu, lúc ngươi ngã khụy xuống bụi cây, ngươi đã gần như hấp hối, nhưng bàn tay vẫn vươn về phía những tòa tháp.”
“Lúc đó ngươi nghĩ gì vậy, vì sao ngươi lại chọn cách này? Tuy ngươi đã thành công nhưng ta vẫn muốn biết được suy nghĩ của ngươi.”
Phạm Nhã cười chân thành: “Tôi không có cách nào tốt hơn cả, tôi đi xung quanh thành trì và tìm hiểu về Vinh Quang, nhưng tôi không có chút manh mối nào, tôi nghĩ mình nên tiếp xúc với các Ngài, nhưng làm cách nào đây, tôi không hiểu các ngài nói gì cả, các ngài cũng vậy, tôi có thể dùng hình vẽ để biểu đạt ý nghĩ của tôi, nhưng các ngài liệu sẽ chấp nhận tôi chăng?”
“Cho nên tôi dùng cách này để chứng minh lòng thành của mình, rằng tôi là một kẻ yếu ớt nhưng tinh thần của tôi thì không, tôi không thua kém các ngài ở chỗ tinh thần, ở đây, các ngài được sự bảo vệ của quy tắc tự nhiên, các ngài sống trong sự an toàn tuyệt đối, tôi nghĩ rằng, quy tắc này bảo vệ thân thể các ngài nhưng đồng thời nó cũng giam cầm tinh thần các ngài.”
“Mà tôi, tôi muốn các ngài nhìn thấy tôi thoát khỏi sự giam cầm tinh thần đó, tôi muốn các ngài nhìn thấy tôi vượt qua cả quy tắc của tự nhiên, người ở đây thậm chí còn không thể tự sát, không thể tự định đoạt, kết thúc sinh mạng của mình nhưng tôi thì có thể.”
“Tôi muốn cho bất kỳ ai có thể nhìn thấy, thấy được ý chí của tôi, tinh thần của tôi.

Khi đó, tôi sẽ cầu xin bất kỳ ai cho tôi Vinh Quang, nếu không phải là ngài Leonidovich Hopner, sẽ là một ai đó khác.”
Leonidovich Hopner chợt hỏi: “Ngươi hiểu thế nào về quy tắc tự nhiên ở đây?”
Phạm Nhã trả lời: “Tôi không hiểu được nhiều lắm, chỉ có thể quan sát, thử nghiệm, phỏng đoán một số điều, cư dân ở đây không thể bị lực tác động làm tổn thương, kể cả té ngã từ trên cao hoặc bị đè bởi vật nặng rơi từ trên xuống, không bị nhận tổn thương từ vũ khí, không bị lửa đốt, không phản ứng với chất độc, kể cả khi tôi thử nhúng ngập đầu mình vào bồn nước đến gần ngạt thở, vẫn có một lực nâng tôi dậy, tôi đoán, ở đây chỉ có ba cách để chết, một là kiệt sức, hai là chết đói chết khát, ba là chết già.”
Leonidovich Hopner bổ sung: “Còn có nhiều cách khác nữa, ví dụ như đã bị thương rất nặng hoặc trúng độc ở bên ngoài, vào trong này thì đã hấp hối hoặc không thể cứu chữa được.”
“Như vậy, khi đó ngươi đang đánh cược, ngươi đặt cược mạng sống của mình để thu hút sự chú ý của chúng ta? Nhưng nếu khi đó không có ai để ý tới ngươi, hoặc ngươi không gặp được người có thể dẫn dắt ngươi bước lên một con đường, hoặc thậm chí không gặp được người có thể cứu chữa cho ngươi thì sao?”
Phạm Nhã trả lời thật lòng: “Thì tôi có thể sẽ chết, dù sao ở bên kia, tôi cũng đã viết sẵn di thư rồi mà.”
Leonidovich Hopner chau mày: “Ngươi không yêu quý mạng sống của mình sao, ta biết ở bên ngoài có rất nhiều người đến từ thế giới của ngươi đang từ từ tiếp xúc với cư dân bên này, tuy bọn họ vẫn còn con đường rất dài phải đi, nhưng rồi cũng sẽ tới nơi họ muốn, vì sao ngươi lại chọn cách này? Ngươi vội vàng như vậy để làm gì?”
Phạm Nhã cười: “Tôi yêu quý mạng sống của mình lắm chứ, nhưng tôi càng mong muốn sống một cuộc đời thật đặc sắc, ở thế giới bên kia, tôi không có gì cả, ở thế giới bên này, tôi cũng thua kém xa những người đồng hương của mình, tôi chỉ may mắn khi được dịch chuyển thẳng vào một nơi an toàn mới không bị lũ quái vật giết chết.

Những con quái vật mà tôi giết, tôi cũng chỉ là dựa vào cánh cửa nhà thờ, ném độc ra ngoài để mà đầu độc chúng.”
“Mà, khoảng cách giữa tôi và những người khác sẽ ngày càng xa vời hơn, sẽ ngày càng xa vời hơn, tôi không có đồng đội, tôi không có khả năng chiến đấu, tôi không có của cải tài sản, tôi không có vũ khí, tôi cũng không có những tri thức hay kỹ năng hữu dụng, tôi chẳng có gì cả, tôi chỉ có cái mạng của mình.”
“Sử dụng cái mạng của mình, sớm hơn hay muộn hơn đối với tôi cũng không quan trọng.”
Leonidovich Hopner nói: “Ngươi biết cách duy nhất để giết một người ở nơi này là gì không?”
Phạm Nhã lắc đầu.

Nữ chúa tể nói tiếp: “Đó là ban ân, sự ban ân từ một người đã đi rất xa trên con đường của mình cho một kẻ khác có thể giết chết kẻ đó.

Quy tắc tự nhiên sẽ không can thiệp vào sự ban ân, nếu như lúc đó ngươi không thể vượt qua được sự ban ân của ta, ngươi đã chết rồi.”
Phạm Nhã im lặng, rồi cười rất tươi: “Không phải cuối cùng tôi vẫn còn sống hay sao.”
Leonidovich Hopner thở dài: “Ta cũng không nghĩ là ngươi sẽ vượt qua được đâu, ngoại trừ người thừa kế của ta, những người nhận sự ban ân của ta đều đã chết.

Ngươi là kẻ thứ hai còn sống.”
“Lại nói về những Tòa Tháp đi, Shaka de Virgo, vì sao ngươi lại có hứng thú với chúng?”.

Ngôn Tình Sắc
Phạm Nhã trả lời: “Vì có tổng cộng tám Tòa Tháp.”
Leonidovich Hopner thấy hứng thú: “Rất thông minh, thế thì vì sao không chạy bộ bên ngoài những Tòa Tháp?”
Phạm Nhã xấu hổ: “Tôi đã quan sát mấy tòa tháp từ trên Thuyền Bay, lối vào của chúng ở tít cao trên, tôi chạy ở dưới nào có ai nhìn thấy được.”
Leonidovich Hopner cười phá lên: “Những người mà ngươi muốn tìm tập luyện với một chế độ đặc biệt, họ rất ít khi rời khỏi những Tòa Tháp.

Ngươi nên biết ơn thói quen của Margaret Martha, nếu không phải bà ta thích chạy bộ ngoài công viên thì ngươi đã chẳng thể ở đây.”
Phạm Nhã gật đầu rồi nhìn Leonidovich Hopner: “Ngài cũng sở hữu một Tòa Tháp phải không? Tòa Tháp của Chúa tể?”
Leonidovich Hopner rướn người về phía trước, cô ta tì tay lên bàn, chống cằm nhìn Phạm Nhã, đôi mắt rực lửa vàng của nữ chúa tể giống như đang đánh giá tác phẩm nghệ thuật mà cô ta vừa mới tạo ra: “Ngươi muốn ta chết à?”
Phạm Nhã mở to mắt.
Đột nhiên, Leonidovich Hopner cầm một quyển tiểu thuyết vỗ mạnh vào đầu Phạm Nhã, y cảm giác giống như hồi nhỏ mình nghịch ngợm bị mấy cô mấy dì trong làng trẻ mồ côi “dạy dỗ” vậy.
“Tòa Tháp là nơi mà những người đã đi rất xa trên con đường của mình, đồng thời cũng đã gần đi đến cuối chặng đường cuộc đời ở lại, họ ở đó nhiều ngày, ban ân cho các môn đồ, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng, sau đó trở thành một phần của quả cầu lửa Mana vĩ đại.”
“Đó là nơi sinh ra Vinh Quang, cũng là nơi chôn vùi Vinh Quang.”
....