Vinh Quang Chúa Tể

Chương 112: 112: Trời Tối Rồi






162:00:00
Sáu giờ chiều, MU Continel, giờ nhiệm vụ thứ năm của The Innovators, công tác tìm kiếm, cứu viện và tiếp tế lương thực diễn ra với sự phối hợp của Jacqueline cùng với sự tài trợ của Aegis Hopner, hàng chục cái thuyền độc mộc và mười mấy người bản địa đã bước lên các con đường khác nhau xông vào vùng hoang dã, đưa những người xuyên không đi lang thang trong tuyết về các nhà thờ lớn an toàn.

Trong lúc này cũng có sự phối hợp của lực lượng Walker Châu Á đến từ Thành Trì Trung Tâm Davias, những người này làm nhiệm vụ tiếp viện ở các khu vực khác nhau, tránh chạm mặt.

Trong nơi hoang dã không có quy tắc mà pháp luật thì lại lỏng lẻo này, họ phải đề phòng lẫn nhau, các Walker có quốc tịch, cũng có sự thù hằn dân tộc, dù họ đang ở thế giới khác thì điều này cũng khó mà thay đổi.
Trời đã bắt đầu ngả màu sang đêm, ánh sáng dần nhường chỗ cho bóng tối, lũ quái vật đã lảng vảng ở nhiều nơi, tuy chưa đến đúng thời điểm đi săn nhưng trên mặt đất đang có tới mấy chục ngàn con mồi, những con mồi hấp dẫn khiến lũ quái vật nôn nao và khó chịu, nhiều bầy Hound bị "kích hoạt" trước thời điểm, rời khỏi ổ và đi săn.
Phạm vi một trăm cây số quanh các nhà thờ lớn đã được quét gần sạch, tuy vậy, vẫn còn có rất nhiều người xuyên không đang cầm cự ngoài tuyết, những người này khỏe mạnh và có đồ để giữ ấm, là những kẻ may mắn.
Trong quá trình làm nhiệm vụ, sự phối hợp giữa các Innovator, theo thời gian, trở nên càng ăn ý và hiệu quả.
Họ chia làm bốn nhóm, nhóm 1 chính là bản thân Shaka de Virgo, chúa tể vừa tự dò xét vừa làm nhiệm vụ cứu viện, nhóm 2 là Gundam Exia, Shen Long, Hoàng, Chien the Great và Rengoku Kyojuro, nhóm 3 là Thoth và Anubis, nhóm 4 là Trang mắt buồn, Aegis Hopner phối hợp với Katie ở Thành Trì Trung Tâm.
Ở nhóm 2, Miharu ngồi trong buồng lái của Gundam Exia, bay trên những tầng mây và rà soát mặt đất bằng rađa, báo vị trí cho Chien the Great, Shen Long, Hoàng và cả Rengoku Kyojuro, theo đúng kế hoạch, lẽ ra vị võ sĩ nên ngồi chung với Miharu nhưng thật sự có quá nhiều người xuyên không cần phải cứu viện, Shaka de Virgo quyết định tách hai người, Miharu không cần phải làm nhiệm vụ tiếp viện mà chỉ cần làm tốt vai trò rađa định vị là được.
Shen Long, Hoàng, Chien the Great và Rengoku Kyojuro có trách nhiệm chạy đến vị trí chỉ định trong thời gian sớm nhất để đưa người xuyên không lên thuyền bay, trong quá trình này cũng phát sinh chiến đấu với lũ Hound ẩn dưới ổ nhưng bọn quái vật bậc thấp này chẳng thể làm khó các Walker, tuy vậy, người xuyên không bị thương thì rất nhiều, có trường hợp, người ta chết ngay trước mắt họ, ngay trong vòng tay của võ sĩ Rengoku Kyojuro.

Đây là lần thứ hai mà người thanh niên này đi theo The Innovators, theo chân chúa tể vĩ đại trong lòng anh ta, thực thi sứ mệnh chính nghĩa, Rengoku Kyojuro hăm hở lắm nhưng càng lúc anh càng trầm lặng hơn, có quá nhiều người cần họ cứu, quá nhiều, và cũng có quá nhiều người chết, đến thời gian dừng lại để buồn một chút, cũng không có.

Rengoku Kyojuro chỉ có thể nuốt ngược những cảm xúc chực trào vào trong, lặng lẽ di chuyển đến những địa điểm khác; giống như Shaka de Virgo, chẳng thể dừng lại mà đào được một nấm mồ cho lũ trẻ mà chúa tể bắt gặp.
Chien the Great "Tô Nhị Cẩu" thì không kiềm nén cảm xúc tốt như Rengoku Kyojuro, vị phù thủy này vừa bay vừa gào thét, hắn vừa phải chứng kiến một người phụ nữ Châu Á bị lũ Hound xé xác trước mắt mình, trong tầm khoảng cách cả trăm mét mà hắn thì không đủ nhanh để cứu cô.

Chien the Great như bị điên dại, hắn triệu hồi cả ngàn sợi dây leo tàn sát bầy Hound, mãi đến khi giọng nói của Miharu vang lên từ thiết bị thông tin, thông báo một vị trí khác, hắn mới hoàn hồn lại và bỏ đi.

Shen Long cùng với một kỵ sĩ rồng khác là Hoàng có tốc độ bay cực nhanh, là hai người có "hiệu suất" cao nhất, cứu nhiều người nhất, cũng là hai người chứng kiến nhiều cái chết nhất trong nhóm số 2, thậm chí trong The Innovators và tất cả những người Walker Châu Á đang tiến hành cứu hộ, chỉ sau chúa tể Shaka de Virgo.


Hoàng không giữ được bình tĩnh, hắn càng lúc càng táo bạo, hắn xé xác, phanh thây lũ quái vật, đôi khi làm trễ nãi thời gian.

Shen Long thì lại rất lạnh lùng và tỉnh táo, hắn không lãng phí tới một giây, khi bắt buộc, hắn mới chiến đấu, hắn đặt nhiệm vụ cứu người lên hàng đầu; có nhiều trường hợp, hắn nhìn người xuyên không bị lũ Hound bố ráp từ xa và thấy không thể cứu được, gã Walker có gương mặt như con gái này rất dứt khoát, hắn bỏ qua họ và đi đến nơi khác.

Đây là một tai nạn, một thảm họa, một trăm ngàn người xuyên không đến MU Continel trong đó có tới sáu mươi ngàn đã rơi vào Davias, sự dịch chuyển bất thình lình không báo trước ngay trong đêm gây ra hậu quả thảm khốc, những người Châu Âu hoặc Châu Mỹ dịch chuyển buổi sáng, ít nhất họ còn có giày để mang nhưng người Châu Á thì không.
Rất nhiều người đi chân trần ở trên tuyết như cô bé Phạm Thị Kiều Oanh và cũng rất nhiều người, như những đứa bé mà Shaka de Virgo bắt gặp, bị giết bởi cái lạnh.
Khi họ gắng gượng đến vài giờ, thì lũ quái vật lại đến và giết họ.
Tới thời điểm hiện tại, không đến một phần ba được cứu, nghĩa là có đến chừng bốn mươi ngàn người còn lang thang ngoài tuyết, chết ở trong gió tuyết hoặc trong bụng lũ quái vật.

Ở nhóm 3, Thoth và Anubis, hai vị thiên sứ mặc giáp vàng như mới bước ra từ những bức tranh sử thi đưa thuyền hàng đến các nơi chỉ định, trên đường đi của mình họ còn tranh thủ cứu hộ thêm bất kỳ ai mà họ gặp được cũng như giải cứu một số trường hợp bị dịch chuyển thẳng vào ổ Hound; những con quái vật giống như cua mà cũng giống như chó bị lũ rắn hổ mang khổng lồ của Anubis đánh nát bét bằng chiếc đuôi, lũ sinh vật bóng tối thể hiện hết sự giận dữ của chủ.

Thoth, thỉnh thoảng sẽ tách khỏi Anubis, giữ một khoảng cách an toàn và cứu viện người xuyên không, gã quân sư lạnh lùng hệt như Shen Long, hơn ai hết, quân sư hiểu những nhiệm vụ như thế này cần được tiến hành bởi một trái tim nóng, nhưng quan trọng hơn, là phải bằng một cái đầu thật lạnh và tỉnh táo, cứu những ai có thể và phải dứt khoát từ bỏ những người không còn cơ hội sống.

Ở nhóm 4, Lương thực tiếp tế và nhu yếu phẩm được vận chuyển liên tục bởi Trang mắt buồn, bí danh Gamer của The Innovators, cô còn chịu trách nhiệm trung chuyển người bị thương nằm trên thuyền độc mộc của các Walker khác, đưa họ lên thuyền hồng và bay về Thành Trì Trung Tâm, cô nàng mặc cái áo dài màu đen có thêu cây trúc vàng và đeo mặt nạ đỏ trở thành vị thánh nữ ở trong mắt rất nhiều người xuyên không, đặc biệt là khi cô đứng cạnh Aegis Hopner, vị thiên sứ có tới ba đôi cánh chim, giống như một vị tổng lãnh thiên thần.

Ở đầu bên Thành Trì Trung Tâm, Katie, bí danh Singer giữ trọng trách làm đầu mối liên lạc giữa các bên liên quan với The Innovators, cô còn chịu trách nhiệm cho nguồn cung lương thực, chuyển người bị thương vào bệnh viện.

Kể cả ở Thành Trì Trung Tâm, có quy tắc tự nhiên, cũng có nhiều người không cầm cự được, họ chết trên đường đến bệnh viện, hoặc chết trên đường đến Thành Trì Trung Tâm, bên cạnh Trang mắt buồn và Aegis Hopner.

Hai người phụ nữ bình thường, một người thì luôn cố gắng, thật nỗ lực để thể hiện giá trị mảnh ghép của mình trong bức tranh tập thể những người đổi mới; một người đã sớm có một vị trí ổn định, ngày hôm nay, họ giống nhau, họ trưởng thành thêm nhiều lắm, họ chứng kiến cái chết, chứng kiến cái sinh ly tử biệt ở đời, họ chứng kiến sự tàn lụi của sự sống, cũng thấy được sức sống ương ngạnh của những đôi chân trần đi hàng giờ trên tuyết.

...!

Shaka de Virgo, một mình, một nhóm, chúa tể mang theo đến bảy chiếc thuyền độc mộc, vừa rà soát vừa cứu viện.
Những người xuyên không Châu Á đến từ khắp các quốc gia, có Đại Việt, Nhật Bản, Hoa Quốc, Thái Lan, Hàn Quốc, Ấn Độ, một phần lãnh thổ Nga, Singapore, Malaysia...!rất nhiều, trừ những người Nga với nét Tây Âu đặc hữu, chúa tể cứu quá nhiều người, y gần như chẳng phân biệt được họ đến từ đâu nữa.
Chúa tể gặp được một số người quen mặt, giống như cô lớp trưởng Phạm Thị Kiều Oanh, y còn cứu được một người thầy dạy Ngữ Văn ở trường mình, đợt xuyên không này quá đông, số người Đại Việt mà y cứu được còn đông hơn tổng số người xuyên không hiện thời ở ba đợt dịch chuyển trước.

Lúc đầu, chúa tể còn có thể nhắn nhủ vài câu với họ nhưng sau khi chứng kiến cái chết của lũ trẻ, y đã chẳng nói năng gì được nữa, y cố gắng học theo Shen Long và Thoth, y cứu tất cả những ai còn có thể cứu, một cách nhanh nhất, không lãng phí một giây, không dừng lại, không nói chuyện.
Trong lòng của chúa tể có một nỗi lo lắng, một nỗi sợ, trong những cái xác trên tuyết, y rất sợ sẽ nhìn thấy một bóng dáng đàn ông cao to nào đó, hay một người phụ nữ trung tuổi gầy còm, một thằng bé có nước da đen nhẻm, hoặc, những người nhân viên ở Gray Castle, những người có mối quan hệ thân thiết với y.
Chúa tể là người cứu nhiều người nhất, tất nhiên, cũng là người nhìn thấy nhiều cái chết nhất, đến mức mà y đã không còn giận hay phẫn nộ nữa rồi, sinh mạng điêu tàn như hàng ngàn ngọn nến bị thổi dập tắt cùng một lúc, như rừng hoa anh đào, những cánh hoa rơi cùng lúc khỏi những cành cây, bay rợp trời.

Hàng ngàn hàng vạn mạng sống vuột khỏi tay của chúa tể, bất chấp nỗ lực đến tuyệt vọng của y.

Cái chết cực kỳ công bình, vương giả hay nô lệ, hiền triết hay kỹ nữ, cái chết đều yêu thương họ như nhau.

Chúa tể mạnh mẽ như thánh thần, nhưng y chẳng thể cứu sống những người đang nằm thoi thóp ở trên tuyết hay những người bị xé bởi lũ Hound, chỉ còn một chút hơi thở cầm cự.
Chúa tể đã nhìn thấy hàng ngàn gương mặt với những ánh mắt cầu xin và mong mỏi, nhưng chúa tể chỉ có thể quay lưng, bước đi, đi đến những nơi khác.

Nếu như Leonidovich Hopner không cạn sạch Mana, cô có thể đi cùng với Shaka de Virgo đến để cứu những người này bằng sức mạnh của Elder Donovan nhưng với tình trạng hiện tại của cô ta, thông qua nét mặt của Margaret Martha, chúa tể cảm thấy, rất có thể, Leonidovich Hopner không chỉ đơn giản là bị "cạn kiệt Mana", có thể cô còn bị những thương tổn khác nữa.
Cô không thể giúp gì được cho họ, điều cô có thể làm hiện giờ là cung cấp tiền bạc cho Katie mua vật tư, lo chi phí ở bệnh viện cho hàng chục ngàn người xuyên không.
Leonidovich Hopner, Leonidovich Hopner...
Leonidovich, Nhật Hạ...!
Shaka de Virgo trầm mặc.

Những tia sáng cuối ngày đã lụi tàn hết, bóng đêm kéo đến vùng đất Davias, đêm đen dìm ngập không gian, trời và đất, vầng thái dương đã chìm xuống, không còn tỏa ra ánh nắng rực rỡ để soi rọi thế gian, để sưởi ấm cho muôn loài...!

...!mà một vầng mặt trời, trong lòng chúa tể, cũng như vậy.

"Trời tối rồi."
Có tiếng thở dài của vị chúa trẻ, vang trong đêm đen, trong tiếng gió thét gào.
..
"Trời tối rồi."
Yamamichi Yomaru ngồi cạnh cửa sổ pha lê, trong một nhà thờ lớn cùng vài người Ainu và rất nhiều người Châu Á, họ là những người được cứu viện bởi The Innovators.

Tên trùm khủng bố này đang ôm một cơ thể lạnh ngắt, gầy còm.

Chính là bé Ranka.

Nó đã chết rồi.

Con bé bị dịch chuyển cùng với Yamamichi Yomaru, Satoshi thì không, tay bắn tỉa vẫn ở lại Địa Cầu còn tên trùm, gã đạo diễn, kẻ đầu sỏ của chủ nghĩa khủng bố mới thì bị dịch chuyển cùng với Ranka và một số người Ainu, họ bị đưa đến Davias, vào thẳng vùng hoang dã tịch liêu và lạnh lẽo, rất nhiều người đã chết trước khi được Chien the Great cứu viện.
Thật lạ kỳ, Yamamichi Yomaru gần như đã giết chết Shaka de Virgo, Miharu và Chien the Great, hắn lại được các Innovator cứu tới hai lần, lần đầu nằm trong kế hoạch của hắn nhưng lần này thì không.

Tuy vậy, Chien the Great vẫn đến chậm.

Dù được tên béo sưởi ấm bằng mọi cách thì một đứa trẻ cũng không thể chịu được cái lạnh khắc nghiệt của Davias lâu như vậy, tên béo Yamamichi Yomaru có lớp mỡ dày, to như gã Sumo, gã ôm nó trong tay, đi về một hướng, những người Ainu ngã xuống dọc ven đường, cho đến khi Chien the Great đến, Ranka đã chết, kể cả gã cũng kiệt sức.
Chien the Great không bao giờ biết được, ngày hôm nay nếu hắn chậm hơn một chút nữa, một kẻ vô cùng nguy hiểm trong tương lai sẽ chết đi mà chẳng cần ai phải tốn sức tiêu diệt hắn.
Yamamichi Yomaru với đôi chân gần như bị hoại tử, đang ngồi ôm xác của Ranka, tên mập này chẳng để ý tới đôi chân của mình, những người giống như hắn vốn đã leo lên thuyền độc mộc, được vận chuyển về Thành Trì Trung Tâm để chạy chữa nhưng hắn thì không, hắn từ chối thiện ý của The Innovators mà chỉ lặng lẽ ngồi ở bên trong nhà thờ, ôm lấy cái thi thể lạnh ngắt của em gái hắn.

Những người ngồi bên trong nhà thờ là những người còn khỏe mạnh, có vài người cũng dịch chuyển đến Davias cùng với người thân của mình, họ cũng ôm thi thể của người thân như Yamamichi Yomaru, mắt của họ rỗng tuếch, không có thần, họ chết lặng, chết ở trong lòng.

Họ có hận thù không?

Họ có, nhưng họ không biết phải nên hận ai, không phải ai cũng xâu chuỗi được Hion và những sự kiện xuyên không, ở trên đời này vẫn còn nhiều người bình thường hơn cả bình thường nữa, họ chẳng quan tâm lắm đến những biến động của thế giới vì họ không phải là một người trực tiếp tham gia vào trong đó.

Họ đi làm vào buổi sáng và về nhà vào vào chiều tối, họ về với gia đình, sinh hoạt một cách lặng lẽ giữa thời đại biến động; các siêu anh hùng, những việc đao to búa lớn quá xa vời với họ, họ chỉ có thể nhìn những người đó ở trên tivi, trên những màn hình công cộng.

Vậy mà giờ họ bị lôi vào chuyện này mà không có một sự báo trước nào cả, họ chạy giữa địa ngục, họ vẫy vùng để được sống.

Họ vốn chỉ là những con kiến thợ trong một tổ kiến lớn, những con kiến bình thường nhất, những người mà nếu xuất hiện trong một bộ phim thì chỉ đóng những vai quần chúng, không có tên tuổi và chẳng ai sẽ nhớ đến.

Tại sao lại là họ?
Yamamichi Yomaru nhìn Ranka, trông nó như đang ngủ.

Từ nay sẽ không còn con bé nghịch ngợm, thích chạy vào rừng để săn gấu con đem về làng nuôi nữa, không có những tiếng Yamamichi, Yamamichi nữa.

Một cái gì đó, một thứ gì đó vẫn còn tồn tại ở đâu đó trong lòng Yamamichi Yomaru, vụn vỡ, tan nát.
Gã cất tiếng hát, giọng ca của gã không hay lắm, nhưng nó vang vẳng ở trong nhà thờ lớn:
"Chúa tể của địa ngục, vua của những người chết.

Ông ta yêu em, cũng như yêu tôi, ông ta yêu cô, cũng như ông ta yêu anh."
"Ông ta yêu bạn, những người còn sống, cũng như ông ta yêu họ, những người đã chết, già và trẻ, nhà thơ và anh hùng, tất cả đều như nhau."
"Moira, mẹ số phận."
"Một ngày nào đó, tất cả các bạn sẽ nhận ra, rằng trên đời này không có thứ gì gọi là công bằng, ngoại trừ cái chết."
"Trên thế giới này, dưới sự thương xót của nữ thần số phận Moira tàn nhẫn, không có thứ gì gọi là công bằng, ngoại trừ cái chết."
"Mẹ Moira, nếu như bà vẫn gây ra những nỗi đau cho lũ trẻ đang khiếp sợ."
"Vậy thì ông ta sẽ cứu họ, bằng cách mang đến cái chết cho họ.".