Vinh Quang Chúa Tể

Chương 11: 11: Những Người Thợ Săn






052:00:00
Một đêm gió tuyết, tuyết rơi trên “Davias” như vĩnh viễn không bao giờ dừng, điều kỳ diệu là dù trôi qua bao lâu đi chăng nữa, lớp tuyết phủ trên đất cũng không dày thêm, giống như có một sức mạnh vô hình đã bắt lại một khoảnh khắc ở Davias sau đó để khoảnh khắc đó tồn tại mãi mãi.
Phạm Nhã nhìn người phụ nữ đeo khẩu trang trắng đang ngủ dựa lưng vào góc tường, y mở cửa bước ra ngắm nhìn thế giới tuyết trắng như không có điểm cuối bên ngoài nhà thờ lớn.

Màu trắng kéo đến hết đường chân trời, xác của lũ “Hound” đã bị đấp một lớp tuyết thành những cái ụ gồ lên trên đất, những vết máu cũng đã bị xóa đi khỏi thế giới trắng, y lặng lẽ xách giáo đi ra phủi tuyết, đoạn đâm thọc mấy cái xác để “dựng” lại hiện trường “chiến đấu” một lần.
Hiện tại là 8h sáng, đã trải qua một đêm ở “Davias” mà không thấy có người xuyên không nào nữa.

Đêm ở “Davias” rất nguy hiểm, ở giai đoạn này khi chưa ai đạt được Vinh Quang ngoại trừ “Hion”, người xuyên không nếu không có nơi trú ẩn kiên cố như nhà thờ lớn thì khó mà sinh tồn được.
Thế nhưng ngược lại, thời điểm này nếu như xuất hiện người xuyên không, vậy thì những người này phải có sức chiến đấu rất cao, ít nhất là cao hơn con cọp giấy chỉ có mỗi cây giáo tự chế và mấy chục viên bả chó như Phạm Nhã nhiều lắm.
Để trụ lại một đêm ngoài vùng hoang dã gió tuyết không có công sự tự nhiên che chắn hay hơi ẩn nấp này, người bình thường phải có hỏa lực đủ để để áp chế hoặc tiêu diệt quái vật, hoặc phải hoạt động theo nhóm đông người có đầy đủ trang bị, lương thực, tổ chức được lều trại, phân công canh gác và cảnh giới...!
Phạm Nhã cảm thấy vùng hoang dã “Davias” vào ban đêm giống như một cái sàng, lọc ra hết những kẻ yếu nhược trong cộng đồng người xuyên không, dù là hoạt động cá nhân hay theo nhóm, những người xuyên không vẫn chỉ là người bình thường này chỉ cần trụ lại được một đêm bên ngoài Nhà Thờ, vậy bọn họ liền xứng đáng với tên gọi “Nhà thám hiểm”.
“Hion” gọi tất cả những người xuyên không là “Nhà thám hiểm”, thế nhưng Phạm Nhã biết không phải người xuyên không nào cũng xứng đáng với tên gọi này, kể cả bản thân y cũng vậy, y chỉ là một kẻ may mắn khi được dịch chuyển thằng vào trong Nhà Thờ mà thôi, sự may mắn đó giúp y sống sót qua lần dịch chuyển đầu tiên, cũng gián tiếp tạo thành chiến tích tiêu diệt bầy “Hound” của y.
Phạm Nhã chưa bao giờ dám tự cao tự đại, dù sao thì từ nhỏ y đã thua kém hơn người khác rất nhiều, y chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân, không ngừng cố gắng để thu hẹp khoảng cách giữa mình mà mọi người mà thôi.
Phạm Nhã thở dài, thuần thục cho tay vào bụng mấy cái xác “Hound” lôi nội tạng ra ngoài, qua một đêm mấy cái xác cũng khô đét máu, cảm thấy bối cảnh chưa “đạt” lắm, y quyết định bổ đầu vài con “Hound”, dùng não nghiền “trang trí” thêm cho hiện trường, cũng không quên “điểm xuyết” thêm vài cái chân sau đứt lìa bị y cưa ra bằng lưỡi dao bếp.
Cảm thấy hài lòng, Phạm Nhã mới khoan thai bước vào trong nhà thờ.
...
Người phụ nữ đeo khẩu trang trắng ngủ một giấc không sâu lắm nhưng cũng đủ để bù cho một ngày thức trắng, tính cả đêm ở Địa Cầu khi dịch chuyển sang MU Continel thành ban ngày phải bộ hành dưới tuyết, và một đêm ở tại thế giới này cùng “trò chuyện” với gã quái nhân, cảm giác bị lệch múi giờ khiến cô ta hơi khó chịu.
Vừa tỉnh dậy, người phụ nữ liền kiểm tra quần áo tư trang, cảm thấy mọi thứ vẫn “nguyên vẹn” mới thở dài một hơi.

Cô ta đưa mắt liếc nhìn xung quanh thì thấy tên quái nhân đang ngồi gần cửa sổ pha lê đang vén mặt nạ lên để rít thuốc lá, cố gắng quan sát thật kỹ nhưng cô ta chỉ biết người này còn trẻ, không râu...!
Thật ra chỉ cần nghe giọng người này cũng biết gã ta vẫn còn trẻ, không cao hơn ba mươi, chỉ là không biết trông mặt mũi hắn như nào? Người phụ nữ nghĩ, cũng không biết hắn “nằm trên” hay là “nằm dưới”, tính cách lạnh lùng lại độc đoán như vậy hẳn là “nằm trên”, thế nhưng căn cứ mấy xu hướng boylove gần đây thì “nằm dưới” có khả năng hơn...!
Trong lúc cô ta còn đang bận suy nghĩ về “vị trí” của Phạm Nhã, ở bên ngoài nhà thờ bỗng vang lên nhiều tiếng súng nổ chát chúa, tiếng súng rất hỗn tạp, có những tiếng “đoàng” vang lên cách quãng, cũng có những âm thanh “tạch” “tạch” “tạch” liên hồi, kèm theo tiếng súng là những tiếng rít rất lớn, nghe như tiếng kim loại ma sát với nhau.
Tiếng súng và tiếng rít làm cho hai người trong nhà thờ đứng phắt dậy, quái nhân đeo mặt nạ nói với người phụ nữ: “Cô điều khiển Flycam bay ra coi thử”

Người phụ nữ gật đầu, đoạn lấy từ trong ba lô một cái Flycam hiệu DJI Mavic 3 Pro và một cái điều khiển, hai người lách ra ngoài cửa, người phụ nữ điều khiển Flycam bay thẳng về phía tiếng súng.

Flycam bay gần cây số, hai người nhìn vào màn hình của cái điều khiển liền thấy một nhóm năm người đang chiến đấu cùng với một bầy tám con “Hound”, năm người này đeo khẩu trang đen, mặc áo Jacket đen, Phạm Nhã nhìn lướt qua hiện trường chiến đấu, ngoài những người này, trong hiện trường còn có hai thi thể ngã vật ra tuyết.
Năm người đều có vũ khí, trong đó hai người cầm Ak47 nã liên thanh vào đám “Hound”, ba người còn lại cầm súng lục đứng phía sau ngắm bắn từng phát.

Bầy “Hound” đột nhiên chia làm hai hướng bao vây tấn công đám người, những người này phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, hai gã cầm Ak47 quay sang hai phía, ba người cầm súng lục rút vào giữa hai người tấn công yểm trợ từ phía sau.
Trong màn hình Flycam, có thể thấy lũ “Hound” di chuyển nhanh như những bóng ma, lại có khả năng đào đất rút xuống tuyết, thỉnh thoảng có vài con chui xuống đất rồi nhào lên trước mặt năm người, hai gã cầm Ak47 liền đổi đường đạn sang tấn công đẩy lùi bọn chúng.
Hai phe chiến đấu với nhau, bầy “Hound” có mấy con bị đạn bắn trúng, lớp giáp xác bọc bên ngoài vỡ ra rơi đầy trên tuyết, dưới chân năm người cũng toàn là vỏ đạn.

Một con “Hound” bị bắn trúng chi sau, nó bị đau liền kêu ré lên, thấy nó di chuyển không còn lanh lẹ, ba người cầm súng lục liền ưu tiên ngắm bắn, con “Hound” bị đạn bắn nát đầu lăn ra chết.
Sức giật của Ak47 rất lớn, rất khó tiêu diệt mục tiêu di chuyển với tốc độ cao như “Hound”, chỉ có thể nã liên thanh để tạo thành lưới đạn áp chế đám quái vật từ xa, nhiệm vụ tiêu diệt “Hound” là của những người cầm súng lục.
Tình hình chiến đấu có thể nói là rất nhanh, diễn biến liên tục, từ lúc hai người trong nhà thờ nghe thấy tiếng súng, cho tới lúc Flycam bay tới, hai người chứng kiến con “Hound” bị hạ chỉ diễn ra trong vài phút.
Con “Hound” đầu tiên bị hạ, áp lực giảm xuống, năm người phối hợp tiêu diệt thêm hai con, bầy “Hound” từ tám con giảm còn năm con, sĩ số hai phe lúc này đang ngang nhau, đột nhiên lại có hai con “Hound” nhào lên từ dưới đất đánh lén một gã cầm Ak47, gã này không kịp trở tay đã bị một con “Hound” cắt đứt yết hầu, ngã xuống đất.

Đám người hơi rối loạn, gã cầm Ak47 còn lại nã liên thanh đẩy lùi hai con “Hound” mới xuất hiện này.

Một người cầm súng lục nhặt cây Ak47 của đồng đội lên, tiếp tục nhận vai trò áp chế hỏa lực, một người khác ngồi xuống lục lọi mấy băng đạn trên xác đồng đội rồi đưa cho y.
Lại có thêm hai con “Hound” nữa chui lên mặt đất gia nhập vào vòng chiến, lúc này sĩ số bầy “Hound” đã là chín con, hơn gấp đôi phe còn lại.

Phạm Nhã quan sát tình hình chiến đấu, nhận thấy phe con người lúc này đã lâm vào thế yếu, bốn người này sớm muộn cũng sẽ bị cạn kiệt đạn dược.

Người phụ nữ đeo khẩu trang trắng cũng nhận ra điều này, cô ta thở dài một tiếng nói với gã quái nhân đang đứng bên cạnh:
“Anh...!có thể cho bọn họ vào Nhà Thờ không?” Cô ta nói: “Những người này có vũ khí, cho họ vào nhà thờ có thể có nguy hiểm nhưng bọn họ là đồng bào của mình, không thể thấy chết mà không cứu được.”

“Tùy cô” Quái nhân nói, nghe không ra chút do dự nào, đoạn gã quay người đi vào trong nhà thờ.

Giống như nhìn chán rồi, chẳng thèm để ý tới trận chiến giữa hai phe bên ngoài nữa.
Người phụ nữ quay đầu nhìn bóng lưng của quái nhân, cô ta nghĩ với tính cách lạnh lùng của gã hẳn sẽ không để tâm đến sự sống chết của người khác mới đúng, không nghĩ tới gã dễ bị thuyết phục như vậy?
Rồi cô lại nghĩ, có thể người này đã quá mạnh mẽ, tới mức chẳng thèm để ý tới đám người có vũ trang này, gã một mình cũng có thể tàn sát cả bầy mười con “Hound” chỉ bằng một cây giáo tự chế thì sợ gì đám người này chứ?
Nghĩ tới cây giáo tự chế bằng Inox mà gã quái nhân hay gác lên đùi, người phụ nữ vừa cảm thấy hoang đường vừa cảm thấy sợ hãi, hôm nay cô đã chứng kiến sức mạnh của bầy “Hound”, đám người có vũ trang đầy mình lại phối hợp ăn ý, rõ là dân chuyên nghiệp thế nhưng cũng chỉ tiêu diệt được ba con “Hound” mà thôi, hơn nữa phải trả giá bằng sự hy sinh của đồng đội, không kể gã cầm Ak47 bị đánh lén và bị giết, trước đó còn có hai cái xác nữa.
Người phụ nữ không nghĩ nữa, lúc này cứu người quan trọng hơn.

Cô ta đeo điều khiển Flycam bay thấp xuống gần trận địa của đám người và lũ “Hound”.
Đám người đang vất vả chống cự, bọn họ vừa nã súng bắn lũ “Hound” từ xa, vừa phải cẩn thận đề phòng bọn này đột kích từ dưới đất, vừa phải yểm trợ cho đồng đội thay đạn, hai cây Ak47 liên tục bắn hết đạn, mỗi lần như vậy bọn “Hound” mất hỏa lực áp chế liền sẽ nhào lên, chỉ cần người cầm Ak47 thay đạn chậm một chút thì trận địa của bọn họ sẽ bị bầy “Hound” phá vỡ.
Chợt lúc này, bốn người nghe thấy tiếng cánh quạt, bọn họ vừa bắn súng vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy một cái Flycam đang bay rất thấp, Flycam rảo vài vòng tròn xung quanh trận địa của bốn người rồi bay thẳng về một hướng.
Bốn người nhìn nhau, hiểu có người đang điều khiển Flycam ra hiệu cho đám người mình, thế là liền nổ súng đẩy lùi một đợt dâng lên của bọn “Hound” rồi rút chạy, đuổi theo phía sau Flycam, vừa chạy vừa quay người nổ súng về phía bầy “Hound” đang truy kích.
...
Phạm Nhã đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, ngồi xếp bằng bên dưới cửa sổ pha lê, cây giáo tự chế gác ngang trên đầu gối, bên cạnh là cái xác thê thảm của con “Hound” bị y “giải phẫu” sạch sẽ, nhìn không thấy một chỗ lành lặn.

Ngoài trời, thế giới tuyết trắng vĩnh viễn cũng không thay đổi, tiếng gió hú giống như một bản nhạc vang lên bất tận, lũ “Hound” truy đuổi đám người cho đến khi cả bọn chui vào trong nhà thờ đóng sầm cửa thì mới rút đi, thế nhưng Phạm Nhã biết lũ này vẫn ở ngoài đó, chúng chỉ trốn xuống dưới đất thôi.
Bốn người mặc áo Jacket đeo khẩu trang đen ngồi ở một góc cách xa y, ba nam một nữ, trong đó có một người đàn ông đầu trọc đang bị thương rất nặng, phần bụng bị cái “càng” sắc lẻm mọc trên chi trước của “Hound” rạch ra một đường, có thể thấy ruột bên trong.

Người nữ trong nhóm lúc này đang cúi đầu sát khuẩn và khâu lại vết thương cho anh ta, không có thuốc tê, phải tiến hành khâu sống nhưng người này không hé một lời, chỉ bặm môi, cắn chặt răng chịu đựng.
Hai người đàn ông còn lại cũng bị thương nhưng không nặng bằng gã này, chỉ băng bó đơn giản rồi ngồi ôm súng Ak thở dốc, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.

Người phụ nữ đeo khẩu trang trắng nhiệt tình đưa một bi đông nước cho bọn họ, cô ta cười nói: “Mấy anh uống nước đi.


Yên tâm, ở trong nhà thờ rất an toàn, bọn quái vật không tấn công vào trong đây được đâu.”
Hai người nói lời cảm ơn với cô ta rồi chia nhau bi đông nước, bọn họ cũng không uống hết mà chừa phần cho người nữ trong nhóm và gã đàn ông bị thương nặng.

“Mình giới thiệu nhau chút đi để dễ xưng hô, gặp được nhau ở nơi này coi như là có duyên.

Tôi tên Katie, mấy anh tên gì?” Người phụ nữ đeo khẩu trang trắng - Katie, hỏi.

Hai người không trả lời ngay mà quay sang nhìn người đàn ông đầu trọc, người này hình như là thủ lĩnh của đám người, đợi gã ta gật đầu, một người trong đó mới nói: “Tôi tên Hoàng, đây là Phát, bên đó là Trang và đội trưởng, Khoa.”
Hoàng là một thanh niên để tóc dài trông khá lãng tử.

Phát, ngồi cạnh Hoàng, tóc húi cua, gầy gò, đa đen nhẻm.

Trang là người phụ nữ duy nhất trong đám, hai mắt có nét buồn, cô ta đang ngồi chăm chú khâu vết thương cho Khoa, gã đàn ông đầu trọc thủ lĩnh của đám người.
Phạm Nhã lặng lẽ đánh giá nhóm bốn người này, y rất nhạy cảm, những người này tuy không trắng trợn nhìn chằm chằm y nhưng vẫn luôn chú ý tới y, nhất là người đàn ông đầu trọc, tuy rất đau đớn nhưng hai mắt gã vẫn cứ quét đi quét lại giữa cây giáo tự chế của Phạm Nhã và cái xác “Hound”.
Phạm Nhã thấy hơi căng thẳng, tất nhiên ngoài mặt y vẫn phải làm điệu bộ cực kỳ thản nhiên.

Đám người này khi rút chạy tới gần nhà thờ đã chứng kiến “hiện trường” như cái lò mổ “Hound” bên ngoài, bọn họ cũng cực kỳ sốc khi nghe người phụ nữ đeo khẩu trang trắng thuật lại “chiến tích” dùng giáo tự chế tiêu diệt cả bầy “Hound” của gã quái nhân đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không đang ngồi xếp bằng trong nhà thờ.
Đồng thời, bọn họ chỉ lo chạy nên không cẩn thận tìm hiểu kỹ dấu vết chiến đấu như Katie, nếu không thì đã phát hiện ra mấy chỗ “bất thường”.

Kẽ hỡ duy nhất trong chuyện này là Katie, nếu cô nàng quan sát “hiện trường” một lần nữa sẽ thấy có nhiều chỗ trông không giống ngày hôm qua lắm, chẳng hạn như mấy cái chân chó bị vứt lung tung, hay mấy bộ não nằm lăn lóc ngoài tuyết...!
Rất may mắn là kẽ hỡ này cũng được bầy “Hound” đang truy đuổi đám người “vá” lại giùm Phạm Nhã, trong quá trình rút đi, bọn “Hound” cũng dọn dẹp sạch những cái xác của đồng loại bên ngoài nhà thờ, cũng không biết chúng tha mấy cái xác đó đi đâu.
Trong lúc Hoàng và Katie nói chuyện phiếm với nhau.

Cô gái tên Trang đã khâu xong vết thương trên bụng gã đầu trọc rồi cắt chỉ, đoạn dùng băng gạc quấn mấy vòng quanh bụng gã rồi bấm lại bằng ghim.

Gã đầu trọc – Khoa, ôm bụng nói với Katie: “Cảm ơn cô, nếu không nhờ có cô thì bọn này đã chết ở ngoài đó rồi.”

“Không có gì đâu.” Katie nói: “Các anh ở ngoài đó lâu như vậy mà không tìm thấy cái Nhà Thờ nào sao?”
“Bọn tôi cũng có chuẩn bị Flycam nhưng khi dịch chuyển qua đây người cầm Flycam bị tách ra khá xa, lại bị dịch chuyển tới thẳng ổ quái vật, bị giết chết, mấy thiết bị mang theo cũng bị thất lạc.”
“Bọn tôi cũng bị tách ra, nhưng cả đám đều có gắn định vị nên tìm được nhau.” Khoa trả lời, gã đàn ông đầu trọc có vẻ đượm buồn:
“Sau đó cả đội đi thẳng một hướng để tìm Nhà Thờ, trải qua một đêm, bị tám con Hound tấn công, lại chết mất ba người nữa mới tiêu diệt hết chúng nó.

Đến sáng chỉ còn bảy người, hành quân được hơn chục cây số thì lại bị phục kích tiếp, đến giờ chỉ còn bốn người bọn tôi thôi.

Cũng may có cô hỗ trợ mới tới được cái Nhà Thờ này.”
Katie im lặng, cô ta bỗng cảm thấy mình thật may mắn khi tìm ra Nhà Thờ từ rất sớm, cô không có vũ khí như những người này, nếu bị dịch chuyển xa hơn, không đến kịp nhà thờ trước khi trời tối, e là cô cũng bị lũ quái vật xé xác rồi.
Hai người tiếp tục hàn huyên, Katie liên tục an ủi Khoa và đồng đội của gã.

Cô ta cũng không hỏi tới lai lịch của bọn họ, đám người cũng rất ăn ý với cô ta, không hề đề cập tới lai lịch của Katie và gã quái nhân.
Hai bên hầu như chỉ nói chuyện bên lề, mấy thông tin về MU Continel.

Trong quá trình này cô ta kết bạn được với người nữ trong đội là Trang, hai người phụ nữ có thể chiếu cố nhau trong mấy vấn đề tế nhị như đi vệ sinh...
Trò chuyện một lúc lâu, Katie lại gần chỗ gã quái nhân, người phụ nữ cũng quen với việc gã này thích ngồi chung với cái xác “Hound”, tuy cô ta thấy gớm ghiếc đống thịt bầy nhầy này nhưng cũng ráng ngồi xuống cạnh gã, nói khẽ: “Hình như mấy người này là thợ săn, bọn họ có đeo Camera mini trên người nên nói chuyện rất cẩn thận, nhưng tôi đoán được.”
Quái nhân nói cộc lốc: “Giải thích đi.”
“Thợ săn là những người xuyên không được các tập đoàn lớn tuyển dụng, được sắm sửa vũ khí, trang thiết bị để đem qua đây săn giết quái vật mang về Địa Cầu.” Katie đã sớm thích ứng với thái độ của gã quái nhân, cô nói:
“Trong đó có mấy người là quân nhân xuất ngũ, còn đâu đều là bình dân, phải học cấp tốc cách bắn súng, chiến thuật.

Nhìn mấy người này sử dụng vũ khí rất tốt, chắc chắn không phải là dân thường.”
Quái nhân đột nhiên nói: “Biết, hôm nay cô qua ngồi gần tôi.

Cho bọn họ không gian riêng.”
Katie do dự một chút rồi ngoan ngoãn gật đầu..