Vinh Khô Hoa Niên

Chương 30: Phi hoa chức yên




Băng hàn thấu xương, khiến người như bị đông lại trong hư không tuyệt vọng.

Mị ảnh lay đồng, điên cuồng mà đan xen vào nhau, sợ hãi lẫn kinh hoàng ăn mòn nội tâm, như ung nhọt trong xương cốt, không thể nào gạt đi được.

Tiếng la chói tai, ai thán như vỡ vụn, cuối cùng hóa thành một mạt lửa đỏ, bùng cháy không ngừng.

● ● ●

“Vinh Khô”

Một đôi tay ấm áp hữu lực lôi hắn từ thế giới không mang1 kéo ra ngoài.

Vinh Khô cả người run rẩy, thần trí từng chút quay về. Trên mi mắt như có thứ gì thiên quân trọng vật2 đè áp lên, hắn khó khăn phun ra một tiếng gọi “Phụ hoàng?”

Hoàng đế nằm cạnh Vinh Khô, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đối phương, ánh mắt trầm xuống “Lại gặp ác mộng?”, nhìn sắc mặt cực kém của người nọ “Rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao mấy hôm nay đêm nào cũng gặp ác mộng?

Triệt để thoát khỏi cảnh mộng, Vinh Khô thả lỏng người nằm thẳng, hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, cổ họng nghèn nghẹn trả lời “Không có gì. . Đã sớm rồi sao?”

Kéo người nọ ôm vào lòng, Hoàng đế thản nhiên mở miệng Nửa ngày lộ trình nữa là có thể đến Vô Lượng Tự, hôm nay không lên đường, ở lại đây chuẩn bị một chút.” đầu ngón tay lướt trên khóe mắt Vinh Khô “Ngươi ngủ không an ổn đã mấy đêm rồi .”

“Nga. . .”

Qua loa đáp lời, Vinh Khô nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

Hoàng đế vẫn lẳng lặng ngắm nhìn thụy nhan của thanh niên, mi tâm nhíu lại.

Từ lúc xuất cung đến nay, ban đêm y sẽ cùng Vinh Khô đồng thụy nhất tháp3, mấy đêm nay đều bị đối phương kinh tỉnh.

Người dù đã ngủ say nhưng cũng không được an ổn, vẻ mặt như cực lực áp ức, thân thể cứng ngắc, hệt như đang phải chịu đựng thống khổ dữ dội. Hoàng đế có gọi to cũng không tỉnh, đành phải âm thầm vận công xoa dịu khí tức rối loạn của đối phương.

Y không rõ Vinh Khô rốt cuộc đã trải qua những gì mà lại làm cho một con người trở nên như vậy. Đã từng lệnh mật trám điều tra hết thảy mọi chuyện của Vinh Khô, nhưng cũng không có phát hiện gì đặc biệt.

Hay là, vài năm kia ở lãnh cung lúc Vinh Khô vẫn còn niên ấu đã chịu vết thương không thể xóa nhòa trong lòng?

Hoàng đế hiểu rõ, nữ nhân kia về sau đã gần như phát điên, tất không có khả năng đối xử tử tế với Vinh Khô.

Hoàng đế tuyệt vọng nhắm mắt lại, nội tâm lại bắt đầu nổi lên vô lực quen thuộc, cảm giác nặng nề áp tới làm y như không thể hô hấp.

Y không thể thán hối!

Vinh Khô như vậy là do một tay y tạo nên, đau đón cùng tiếc nuối qua đi, cũng chỉ có thể tự tay minh sửa chữa bù đắp lại quá khứ.

Bắt đầu từ khi nào, cảm giác của y đối Vinh Khô, đã không còn hoàn toàn chỉ là chiếm đoạt cùng khống chế nữa. Nỗi đau ẩn ngầm trong lòng lúc nào cũng nhắc nhở y, khiến y vô pháp mà đối xử khắc khe với người nọ.

Nói cho cùng, là không thể buông tay. . .

“Vinh Khô.” Hoàng đế thấp giọng thở dài, nhẹ nhàng hôn lên tóc của người trong lòng.

● ● ●

Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng.

Vinh Khô ra khỏi phòng, vịnh vai Lam Minh tản bộ trong tiểu viện. Có lẽ vì đã ngủ cả ngày nên nhìn hắn lúc này cả người trông có vẻ thần thanh khí sảng.

Dương quang hoàng hôn rọi lên người, ấp ám thoải mái. Vinh Khô tựa người dưới hòe thụ, hai tay chống lên thân cây, tinh tế vuốt ve lão thụ bì.

“Phụ hoàng đâu rồi?”

Hắn tỉnh dậy, dùng xong cơm, lại ở trong vườn dạo nửa ngày mới giật mình phát giác người mọi khi vẫn thường ở cạnh mình vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.

Câu hỏi thốt ra, Lam Minh chưa trả lời, Vinh Khô đã nghe thấy thanh âm vui vẻ của nam nhân từ xa truyền đến.

“Vinh Khô là đang tưởng niệm ta sao?”

Nhìn thấy thần sắc Vinh Khô không tệ, Hoàng đế trong lòng bớt lo lắng một chút, kéo tay Vinh Khô xiết trong lòng bàn tay mình “Thôn trấn nơi này trước kia ngươi thường lui tới, có úuốn ra ngoài một chút không?”

● ● ●

Thôn trấn ngay tại chân núi Vô Lượng Tự, cũng là con đường phải đi qua nếu muốn đến Mạn thành, tự nhiên sẽ phồn hoa hơn hẳn so với nơi khác. Mặc dù trời đã tối sần. giữa phố xá vẫn sầm uất không ít người tụ tập.

Nơi này hoa đa thụ mậu4, đêm tháng tư, khắp nơi trong không khí đều như có thanh hương nhàn nhạt lãng đãng.

Băng qua một góc đường, liền nghe thấy tiếng nô đùa của đám hài tử. Vinh Khô theo bản năng gợn khóe môi, điểm một mạt cong nhẹ trên mặt.

“Chờ đến khi nhãn tật của ngươi khỏi hẳn, chúng ta ở lại nơi này vài ngày.” Hoàng đế cúi đầu nhìn nụ cười nhạt của Vinh Khô, xoa xoa tay hắn “Hoặc là hàng năm mỗi khi đến độ xuân cảnh, chúng ta trở lại nơi này đây ngắm nhìn.”

Vinh Khô cúi đầu, bình đạm vô ba trả lời “Phụ hoàng chính vụ quấn thân, vẫn là chính sự khẩn yếu.”

Tay Hoàng đế xiết chặt, ánh mắt trầm xuống “Chuyện đó ngươi không cần quan tâm, trẫm tự có an bài. Hiện tại ngươi chỉ cần an tâm dưỡng bệnh. Thám tử hồi báo, Quỷ y ngụ lại Vô Lượng Tự phải lễ phật vài ngày. Ngày mai chúng ta đến xin trụ lại ở tự viện.”

Hoàng đế đã nói như vậy, Vinh Khô tự cũng không kiên trì thêm nữa, chỉ là thuận theo mà gật đầu. Hắn dừng bước, nhẹ ngẩng đầu, gió nhu hòa vỗ về bên mặt, không khỏi khẽ ngẩn người.

“Sao vậy?”

Vinh Khô mỉm cười trả lời “Cảm giác rất thoải mái.”

Ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt Vinh Khô, Hoàng đế lặng im nhìn nét mặt bình tĩnh của người nọ, khiế cho chín y cũng không thể tiếp tục mở miệng truy cứu nghi vấn trong lòng.

● ● ●

Ngọ thì ngày kế, đoàn người Hoàng đế đến Vô Lượng Tự. Cũng may Quỷ y phải ở đây lễ phật bốn mươi chín ngày, nếu không thì bọn họ có đến, cũng e là lại bỏ lỡ.

Việc ngụ lại Hoàng đế đã sớm phái người chuẩn bị đâu vào đó. Vinh Khô căn bản không cần bận tâm chút gì. Về phần thăm hỏi Quỷ y, Hoàng đế cũng đã tự có an bài của mình.

Mộ cổ thần chung5.

Nơi này là một tòa cổ tháp, ngày ngày có rất nhiều người đến dâng hương, trong tự viện rất nhiệt nháo nhưng không hề sảo nháo6. Vinh Khô đôi lần đi ngang điện phủ, cũng có thể nghe được tiếng mõ cùng thanh âm tụng kinh rõ ràng. Tuy không nhìn thấy, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được rất rõ nhiệt tình thành tâm của bọn họ.

Ngay cả Lam Minh cùng những người đi thèo đều tiến lên bái lạy phật tượng.

“Thiếu gia. . .” Lam Minh hiển nhiên hưng trí vô cùng, hiếm khi nói đến không ngừng như vậy, cầm một cái bình an phù cất cẩn thận vào túi thơm “Nô tài cầu riêng cho người một cái phù, bồ tát Vô Lượng Tự rất linh nghiệm, mang thứ này trên người, bình bình an an, vô bệnh vô thống.”

Vinh Khô cười khẽ “Lam Minh, ngươi cần gì phí tâm như thế. Nếu như những thứ này hữu dụng, thiên hạ nào còn sự bất bình bất phẫn chứ.”

Lam Minh thoáng rùng mình “Thiếu gia. . .” cảm thấy có chút lo lắng, Vinh Khô ở tự miếu mà nói chuyện bất kính như vậy, chỉ sợ mạo phạm thần linh.

“Vinh Khô, đừng nói những lời khinh miệt như vậy nữa.” Hoàng đế vừa đặt chân vào tiểu viện, đã nghe thấy lời nói kia của Vinh Khô, nhíu nhíu mày “Nơi cửa phật, nên thành tâm một chút.”

Vinh Khô rũ mi mắt “Nhi thần chỉ là nói lời thật lòng, thiên hạ to lớn này đâu đâu cũng đều là chúng sinh, Phật tổ Bồ tát làm sao có khả năng hoàn thành hết thảy chí nguyện của thế nhân.”

Hoàng đế phất tay ý bảo Lam Minh cùng tất cả lui ra, ngồi bên cạnh Vinh Khô, kéo người nọ đến trước mặt, khẽ cười nói “Tuy là như thế, nhưng ở trong nhà người khác dù sao cũng nên cẩn trọng ngôn hành một chút “Phàm nhân phàm sự đều không thể tẫn tín7, cũng không nên khinh thường.”

Vinh Khô ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, nhẹ giọng nói “Phụ hoàng giáo huấn rất phải.”

“Vậy sao? Ta thấy ngươi trong lòng chắc chắn vẫn không cho là đúng.” Hoàng đế cười xòa, ngữ khí nhu hòa “Bất quá nếu có lời muốn cứ nói với ta không cần người, miễn ngươi vô lễ.”

“Phụ hoàng sẽ để tâm nhi thần thủ hay bất thủ lễ sao?”

Hoàng đế vui sướng cười to, một phen ôm người nọ vào lòng, cúi đầu hung hăng cắn lên môi Vinh Khô một cái “Trẫm hoan nghênh ngươi vô lễ.”

Vinh Khô cứng đờ, lại thả lỏng thân. Hoàng đế đã lâu không làm ra những hành động trực tiếp như vậy với hắn, nhất thời không kịp phản ứng.

Âm thầm quan sát thần sắc Vinh Khô, Hoàng để mở miệng trêu ghẹo “Sao lại ngốc ra như vậy? Còn không tạ ơn?”

Vinh Khô chớp chớp mắt, thản nhiên trả lời “Phụ hoàng đã cho phép nhi thần vô lễ, hà tất tạ ơn?!”

Hoàng đế cười càng thêm vui vẻ, hận không thể đem người này nhập vào thân thể mình, nói “Vinh Khô, ngươi nên thả lỏng bản thân, trẫm rất thích ngươi như vậy, rất tốt!”

Có cái gì tốt chứ?

Vinh Khô trầm mặc tựa vào ngực đối phương, không nói lời nào.

_______________

1 Không mang : không gian mịt mờ, mênh mông

2 Thiên quân trọng vật : Vật nặng ngàn quân, 1 quân = 30 cân = 15kg

3 Đồng thụy nhất tháp : ngủ cùng giường

4 Hoa đa thụ mậu : hoa nhiều, cây cối rậm rạp

5 Mộ cổ thần chung : Mộ = Buổi chiều tối, cuối / Cổ = tiếng trống/ Thần = buổi sáng sớm/ Chung = tiếng chuông.

Mộ cổ thần chung là tiếng trống vào buổi chiều tối và tiếng chuông vào lúc sáng sớm.

Đây là tiếng trống và tiếng chuông chùa báo hiệu giờ công phu của chư tăng, khiến cho khách trần ai nghe được thức tỉnh giấc huỳnh lương mà tìm về nẻo Đạo.

6 Nhiệt nháo / sảo nháo : nhiệt nháo là ồn ào kiểu náo nhiệt, có âm thanh tiếng động (chỉ âm đọc kinh, tiếng gõ mõ), sáo nhảo là ồn ào kiểu ầm ĩ, chói tai khó chịu (ám chỉ tuy tiếng đọc kinh và tiếng mõ tuy là tạo ra âm thanh nhưng không làm khó chịu)